Chương 29: Đến thăm nhà chồng của chị hai (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
26/06/2023
Buổi sáng ăn xong thì Bạch Quán Tông cũng như lời đã hứa mà đưa cậu nhóc Thượng Quan Tịch Huyên đến bệnh viện, vừa đến thăm chị hai Bạch Hoành Kỳ thì cậu nhóc đã bày ra bộ mặt ghét bỏ. Bạch Hoành Kỳ nhìn thấy gương mặt kia của Tịch Huyên thì cũng nói nhỏ với anh:
- Sao lại em mang theo ông trời con này vậy? Em nhìn bộ mặt ghét bỏ của nó kìa.
Bạch Quán Tông nghe thấy lời nói của chị gái liền nhìn sang, quả nhiên Thượng Quan Tịch Huyên đang bày ra bộ dáng vô cùng ghét bỏ anh, nhưng anh cũng không biết cậu nhóc này đang bị cái gì nữa, nhưng đã không biết thì phải hỏi, anh liền nói:
- Em làm sao vậy Huyên Nhi?
- Đạo con chữ hiếu làm đầu. Anh rể đến thăm bệnh nhưng không sang thăm cha mình trước, thì đúng là rất kì quái.
Bạch Quán Tông và Bạch Hoành Kỳ nhìn nhau, vốn dĩ ai cũng biết anh không quá yêu thương người cha này, nhưng Tịch Huyên nói rất đúng, cho dù cha mẹ có làm ra chuyện gì thì đạo hiếu vẫn là tiên quyết hàng đầu, nhưng anh không làm được. Đối với một người cha chỉ chú trọng lợi ích của mình mà không quan tâm đến con cái thì anh thật sự cũng chẳng cần làm gì, anh cũng có thể tự bảo vệ bản thân, tự mình lập nghiệp, tự mình làm hết thảy những chuyện mà cần có cha.
Bạch Hoành Kỳ nhìn cậu nhóc còn nhỏ nhưng miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa, thử hỏi một Thượng Quan Tịch Mộng cũng đủ để khiến cho Bạch gia dè chừng, không ngờ đến cả đứa em trai này của em dâu cũng không phải dạng vừa.
- Em là Huyên Nhi đúng không? Quán Tông vẫn luôn nhắc về em với chị, nói tính tình của em rất thẳng thắn, giống như Tịch Mộng vậy.
Nhưng Thượng Quan Tịch Huyên dường như không có thiện cảm với Bạch gia lắm, có thể nói là ngoại trừ Bạch Quán Tông thì cậu nhóc này chẳng ưa ai trong Bạch gia, nhưng Bạch Hoành Kỳ lại có vẻ như rất thích thái độ này của Tịch Huyên nhất, chị ấy vừa bước xuống giường liền tìm trong ngăn tủ một hộp kẹo nhỏ, liền đưa cho cậu ấy, nói:
- Tiểu Huyên Nhi, em có muốn ăn kẹo không?
Thượng Quan Tịch Huyên đến nhìn cũng không thèm nhìn liền lắc đầu một cái, Bạch Hoành Kỳ cũng chỉ hỏi một câu đơn giản là tại sao không ăn, thì cậu nhóc này nhìn chị ấy một cái, nói:
- Em không thích đồ ngọt, từ nhỏ đến lớn em chỉ thích ăn bánh ngọt của chị hai làm mà thôi.
- Tịch Mộng còn biêt làm bánh sao?
Thượng Quan Tịch Huyên kiêu hãnh gật đầu một cái, nếu không phải cha mẹ mất sớm, cậu ấy thì còn nhỏ thì hiện tại chị hai của cậu ấy đã là chủ của một tiệm bánh ngọt rồi, trước kia cha mẹ vẫn luôn ủng hộ chị hai làm những điều mình thích, hiển nhiên chị hai cũng giống như cha mẹ, chịa ấy vẫn luôn ủng hộ những gì mà cậu muốn, chỉ cần thứ cậu muốn, chị hai sẽ làm cho bằng được.
- Huyên Nhi, chị hai của em có phải rất tuyệt đúng không?
Nói đúng trọng điểm, Thượng Quan Tịch Huyên liền gật đầu rồi cùng Bạch Hoành Kỳ ngồi ở đó nói chuyện, mỗi lần nhắc đến Thượng Quan Tịch Mộng thì có rất nhiều điều để nói đến, ngay cả Bạch Quán Tông cũng bị câu chuyện của cậu nhóc thu hút.
Thượng Quan Tịch Mộng là người mềm mỏng, từ nhỏ cô đã là người dịu dàng, đúng chất khuê nữ danh môn, chứ không phải là bộ dáng ngông cuồng, ngạo mạn như hiện tại. Nhưng vì năm đó cha mẹ đột ngột qua đời, mà ngày cha mẹ được cho là tử vong còn trùng với ngày cô nhận được thông báo đi du học. Hôm đó cô còn vui mừng làm một phần bánh lớn, không chỉ vậy mà còn muốn mời gia đình chú hai và Diệp An đến để chúc mừng.
Tin hung chưa kịp qua thì chuyện lớn lại đến, đó chính là Thượng Quan Bân ỷ bản thân là bậc trưởng bối nên muốn tranh quyền làm chủ Thượng Quan. Để gánh vác thanh danh và cả sự nghiệp một đời của cha bị người khác giành lấy thì cô không cam tâm. Cũng là ngày hôm đó Thượng Quan Bân đưa gia đình đến nhà của cô, nói là muốn làm chủ tang lễ cho huynh trưởng và chị dâu, sau đó cũng sẽ tiếp quản Thượng Quan cũng như làm đương chủ đời tiếp theo của Thượng Quan.
Sau đó thì cô đã ra mặt nói bản thân muốn tiếp quản Thượng Quan, nhưng Thượng Quan Bân sớm đã có kế hoạch chu toàn rồi. Những người cổ đông trong công ty đều cho rằng cô vẫn còn quá trẻ, không thể gánh vác cơ nghiệp của gia phụ, họ còn đồng loạt bỏ phiếu trắng cho cô, hoàn toàn là đang đối đầu với cô.
Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng cứ như là biến thành một con người khác, cô liền mặc kệ bọn họ có chấp nhận hay không vẫn chễm chệ ngồi ở vị trí chủ tịch Thượng Quan, chưa đến một tháng mà đã có thể giành lấy cho Thượng Quan gia một hợp đồng lớn, biến Thượng Quan từ một công ty sắp mục nát trở nên hưng thịnh. Những cổ đông cũ cũng bắt đầu lung lay rồi, sau thêm một thời gian thì cô lại tiếp tục giành lấy nhiều hợp đồng lớn cho Thượng Quan, dần dần thì Thượng Quan Bân cũng biệt tích.
Cô còn nghĩ ông ta biết khó mà lui, nhưng không ngờ là ông ta vẫn còn đang ủ mưu riêng, đối với một người có lòng dạ lang sói như ông ta thì làm sao có thể bỏ qua chứ. Những năm này mỗi lần cô đi công tác là Thượng Quan Bân lại chiếu cố cậu ấy, giúp cậu ấy tìm một cái huyệt thật tốt, còn có thể giúp cậu ấy tìm thầy cúng tốt nhất, sau đó thì sẽ giả mèo khóc chuột đến trước bài vị của cậu ấy mà bái lạy.
Bạch Hoành Kỳ nghe không hiểu, nhưng Bạch Quán Tông đã trải qua rồi, đúng là lòng dạ của người này quả nhiên không đơn thuần.
- Huyên Nhi, em có thích anh rể này không?
- Sao lại em mang theo ông trời con này vậy? Em nhìn bộ mặt ghét bỏ của nó kìa.
Bạch Quán Tông nghe thấy lời nói của chị gái liền nhìn sang, quả nhiên Thượng Quan Tịch Huyên đang bày ra bộ dáng vô cùng ghét bỏ anh, nhưng anh cũng không biết cậu nhóc này đang bị cái gì nữa, nhưng đã không biết thì phải hỏi, anh liền nói:
- Em làm sao vậy Huyên Nhi?
- Đạo con chữ hiếu làm đầu. Anh rể đến thăm bệnh nhưng không sang thăm cha mình trước, thì đúng là rất kì quái.
Bạch Quán Tông và Bạch Hoành Kỳ nhìn nhau, vốn dĩ ai cũng biết anh không quá yêu thương người cha này, nhưng Tịch Huyên nói rất đúng, cho dù cha mẹ có làm ra chuyện gì thì đạo hiếu vẫn là tiên quyết hàng đầu, nhưng anh không làm được. Đối với một người cha chỉ chú trọng lợi ích của mình mà không quan tâm đến con cái thì anh thật sự cũng chẳng cần làm gì, anh cũng có thể tự bảo vệ bản thân, tự mình lập nghiệp, tự mình làm hết thảy những chuyện mà cần có cha.
Bạch Hoành Kỳ nhìn cậu nhóc còn nhỏ nhưng miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa, thử hỏi một Thượng Quan Tịch Mộng cũng đủ để khiến cho Bạch gia dè chừng, không ngờ đến cả đứa em trai này của em dâu cũng không phải dạng vừa.
- Em là Huyên Nhi đúng không? Quán Tông vẫn luôn nhắc về em với chị, nói tính tình của em rất thẳng thắn, giống như Tịch Mộng vậy.
Nhưng Thượng Quan Tịch Huyên dường như không có thiện cảm với Bạch gia lắm, có thể nói là ngoại trừ Bạch Quán Tông thì cậu nhóc này chẳng ưa ai trong Bạch gia, nhưng Bạch Hoành Kỳ lại có vẻ như rất thích thái độ này của Tịch Huyên nhất, chị ấy vừa bước xuống giường liền tìm trong ngăn tủ một hộp kẹo nhỏ, liền đưa cho cậu ấy, nói:
- Tiểu Huyên Nhi, em có muốn ăn kẹo không?
Thượng Quan Tịch Huyên đến nhìn cũng không thèm nhìn liền lắc đầu một cái, Bạch Hoành Kỳ cũng chỉ hỏi một câu đơn giản là tại sao không ăn, thì cậu nhóc này nhìn chị ấy một cái, nói:
- Em không thích đồ ngọt, từ nhỏ đến lớn em chỉ thích ăn bánh ngọt của chị hai làm mà thôi.
- Tịch Mộng còn biêt làm bánh sao?
Thượng Quan Tịch Huyên kiêu hãnh gật đầu một cái, nếu không phải cha mẹ mất sớm, cậu ấy thì còn nhỏ thì hiện tại chị hai của cậu ấy đã là chủ của một tiệm bánh ngọt rồi, trước kia cha mẹ vẫn luôn ủng hộ chị hai làm những điều mình thích, hiển nhiên chị hai cũng giống như cha mẹ, chịa ấy vẫn luôn ủng hộ những gì mà cậu muốn, chỉ cần thứ cậu muốn, chị hai sẽ làm cho bằng được.
- Huyên Nhi, chị hai của em có phải rất tuyệt đúng không?
Nói đúng trọng điểm, Thượng Quan Tịch Huyên liền gật đầu rồi cùng Bạch Hoành Kỳ ngồi ở đó nói chuyện, mỗi lần nhắc đến Thượng Quan Tịch Mộng thì có rất nhiều điều để nói đến, ngay cả Bạch Quán Tông cũng bị câu chuyện của cậu nhóc thu hút.
Thượng Quan Tịch Mộng là người mềm mỏng, từ nhỏ cô đã là người dịu dàng, đúng chất khuê nữ danh môn, chứ không phải là bộ dáng ngông cuồng, ngạo mạn như hiện tại. Nhưng vì năm đó cha mẹ đột ngột qua đời, mà ngày cha mẹ được cho là tử vong còn trùng với ngày cô nhận được thông báo đi du học. Hôm đó cô còn vui mừng làm một phần bánh lớn, không chỉ vậy mà còn muốn mời gia đình chú hai và Diệp An đến để chúc mừng.
Tin hung chưa kịp qua thì chuyện lớn lại đến, đó chính là Thượng Quan Bân ỷ bản thân là bậc trưởng bối nên muốn tranh quyền làm chủ Thượng Quan. Để gánh vác thanh danh và cả sự nghiệp một đời của cha bị người khác giành lấy thì cô không cam tâm. Cũng là ngày hôm đó Thượng Quan Bân đưa gia đình đến nhà của cô, nói là muốn làm chủ tang lễ cho huynh trưởng và chị dâu, sau đó cũng sẽ tiếp quản Thượng Quan cũng như làm đương chủ đời tiếp theo của Thượng Quan.
Sau đó thì cô đã ra mặt nói bản thân muốn tiếp quản Thượng Quan, nhưng Thượng Quan Bân sớm đã có kế hoạch chu toàn rồi. Những người cổ đông trong công ty đều cho rằng cô vẫn còn quá trẻ, không thể gánh vác cơ nghiệp của gia phụ, họ còn đồng loạt bỏ phiếu trắng cho cô, hoàn toàn là đang đối đầu với cô.
Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng cứ như là biến thành một con người khác, cô liền mặc kệ bọn họ có chấp nhận hay không vẫn chễm chệ ngồi ở vị trí chủ tịch Thượng Quan, chưa đến một tháng mà đã có thể giành lấy cho Thượng Quan gia một hợp đồng lớn, biến Thượng Quan từ một công ty sắp mục nát trở nên hưng thịnh. Những cổ đông cũ cũng bắt đầu lung lay rồi, sau thêm một thời gian thì cô lại tiếp tục giành lấy nhiều hợp đồng lớn cho Thượng Quan, dần dần thì Thượng Quan Bân cũng biệt tích.
Cô còn nghĩ ông ta biết khó mà lui, nhưng không ngờ là ông ta vẫn còn đang ủ mưu riêng, đối với một người có lòng dạ lang sói như ông ta thì làm sao có thể bỏ qua chứ. Những năm này mỗi lần cô đi công tác là Thượng Quan Bân lại chiếu cố cậu ấy, giúp cậu ấy tìm một cái huyệt thật tốt, còn có thể giúp cậu ấy tìm thầy cúng tốt nhất, sau đó thì sẽ giả mèo khóc chuột đến trước bài vị của cậu ấy mà bái lạy.
Bạch Hoành Kỳ nghe không hiểu, nhưng Bạch Quán Tông đã trải qua rồi, đúng là lòng dạ của người này quả nhiên không đơn thuần.
- Huyên Nhi, em có thích anh rể này không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.