Chương 24: Thăm Bạch Hoành Kỳ
Vương Khiết Băng (Yu)
26/06/2023
Thượng Quan Tịch Mộng sau khi lấy được một số tài liệu hữu dụng thì cô cũng không vội quay về nhà, mà cô lại đến phòng bệnh của Bạch Hoành Kỳ. Lúc đầu cô cũng không có ý định sẽ đến đây, nhưng dọc đường trở về nhà thì cô cũng mở ra xem số tài liệu đó, bất chợt cô lại thấy có chỗ không đúng, vì thế nên cô và Tăng Mẫn phải quay lại bệnh viện để hỏi cho rõ.
Vừa vào phòng bệnh thì một mùi thuốc sát trùng nồng nặc liền xộc vào mũi khiến cho cô khó chịu, nhưng ngay sau đó cô đã ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Bạch Hoành Kỳ, nhìn cô ấy một cái, rồi thở dài nói:
- Sao cô lại dùng mạng của mình để đùa giỡn với Phùng gia như vậy? Lỡ như lúc đó không có cảnh sát đến kịp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không còn.
- Nhìn ra rồi sao? Không hổ danh là hậu duệ Thượng Quan gia.
Thượng Quan Tịch Mộng cũng có trao đổi một số vấn đề với Bạch Hoành Kỳ, nói xong thì cô cũng không vội rời đi mà ngồi lại giúp cô ấy cắt trái cây. Lúc này, cô ấy mới nhìn cô, nói:
- Nếu không phải vì chuyện này xảy ra thì có phải cô sẽ ly hôn với Quán Tông đúng không?
- Ừ.
Bạch Hoành Kỳ nở một nụ cười nhẹ, cả cô cũng không hiểu cô qấy đang cười cái gì nữa, chẳng phải đối với Bạch gia thì một khi mất khi sự chống lưng của Thượng Quan thì sẽ càng khó trở mình hay sao? Nhưng thái độ hiện tại của Bạch Hoành Kỳ lại khiến cô rất thích cô ấy, ít nhất thì khi nghe cô nói muốn tách biệt với Bạch gia thì cô ấy không có ý định giữ chân cô lại.
Thật sự để mà nói về những thành viên trong nhà họ Bạch thì Bạch Hoành Kỳ có tố chất lãnh đạo hơn hết, mặc dù Bạch Quán Tông là chủ của Tuyệt Vệ quân, nhưng anh vẫn còn quá nóng nảy, suy nghĩ cũng chưa được chu đáo, nên nhiều khi vẫn biểu hiện như một đứa trẻ bốc đồng.
- Tông nhi thật ra là một chàng trai tốt.
- Tôi biết.
- Cô biết tôi đang nói cái gì, sao vẫn có ý định muốn ly hôn với nó? Tôi là chị của Tông Nhi, có thể nhìn ra nó thật sự thích cô, không những thế mà nó còn rất nghe lời cô.
Thượng Quan Tịch Mộng cười nhạt, Bạch Quán Tông thích cô thì sao chứ? Bản thân của cô không có tình cảm nam nữ với anh thì hỏi làm sao có thể sống đến hết đời, ai cũng nói tình cảm có thể dần bồi đắp nhưng mà con người của cô là như thế, chỉ cần ở lần đầu tiếp xúc nhưng không thấy có thể phát triển thì cô sẽ tuyệt nhiên không dụng tâm với mối quan hệ đó.
Còn nữa là sang năm cô cũng có ý định sẽ sang nước ngoài một thời gian, để tạo điều kiện cho Huyên Nhi có một môi trường giáo dục tốt hơn, đầy đủ và tiên tiến hơn, nên mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa này phải nhanh chóng chấm dứt, tránh việc dây dưa kéo dài.
- Tôi biết hiện tại trong tay của Tông Nhi không có gì, đối với một người làm ăn như cô thì nó thật sự không đủ an toàn, nhưng chỉ cần nhân cơ hội này nó nói thật với cha mẹ, thì Bạch Thị sẽ là của nó. Cho dù tài sản Bạch thị không nhiều như Thượng Quan gia, nhưng ít nhất ở Kế Thành cũng có chút danh tiếng.
- Tôi biết ý tốt của cô, chỉ là tôi không có tình cảm với cậu ấy, cho dù là cố gắng như thế nào thì cũng khó có thời gian bồi dưỡng. Ly hôn là sự lựa chọn tốt cho tôi và cả cậu ấy.
Bạch Hoành Kỳ biết con người của Thượng Quan Tịch Mộng cứng đầu và cố chấp, hiện tại cho dù cô ấy có khuyên nhủ thế nào thì cô vẫn sẽ giữ nguyên chính kiến của mình, có chính kiến, có lập trường, hành động dứt khoát, đây mới là con người thật sự của Thượng Quan gia. Nên bây giờ Bạch Hoành Kỳ cũng không muốn nói gì thêm nữa, cô ấy chỉ hi vọng người em dâu này sẽ thật sự là em dâu của cô.
Nhưng để điều ước đó thành sự thật thì trước tiên cậu em trai yêu quý của cô ấy phải chinh phục được trái tim của cô em dâu ngoan cường này đã, hi vọng là cô ấy có thể chứng kiến thời khắc đó.
[…]
Sau khi nói chuyện xong với Bạch Hoành Kỳ thì cô cũng quay về nhà, vừa về đến nhà thì Thượng Quan Tịch Huyên đã nhanh tay nhanh chân chạy lại hỏi han cô đủ đường, lúc này cô mới kinh ngạc hỏi:
- Sao em lại về đây rồi? Chị đã dặn Lộc Quang và Lộc Linh đưa em đi chơi mà?
- Em muốn đi chơi với chị hai và anh rể thôi. Nên khi chị về thì em cũng về luôn, mà có chuyện gì nghiêm trọng sao chị hai? Em thấy sắc mặt của chị không tốt lắm.
Biết rõ bản thân khó có thể kiểm soát được nét mặt, nên Thượng Quan Tịch Mộng cũng thành thật nói hết những chuyện đã xảy ra cho em trai nghe, lúc này Trần Uyển Quân và Thượng Quan Lộc Linh từ nhà bếp bước ra, nhìn cô, nói:
- Chị về rồi sao? Qua đây ăn chút đi, từ khi về cho đến bây giờ Huyên Nhi còn chưa ăn gì.
Nghe đến đây thì cô liền trách yêu Tịch Huyên, nhưng cậu nhóc ranh ma này còn nói là vì đợi cô nên chưa muốn ăn. Thử hỏi một câu ngọt lịm như vậy thì còn không phải như rót mật vào tai sao? Nói cô sao lại có thể trách em trai được chứ, cô liền đưa tay xoa đầu em trai.
Thượng Quan Lộc Quang từ vườn hoa đi vào, nhìn xung quanh nhưng không thấy Bạch Quán Tông đầu, liền hỏi:
- Anh rể đâu rồi chị họ?
- Không biết, rời khỏi công ty là chị và cậu ấy đã tách nhau rồi.
Vừa vào phòng bệnh thì một mùi thuốc sát trùng nồng nặc liền xộc vào mũi khiến cho cô khó chịu, nhưng ngay sau đó cô đã ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Bạch Hoành Kỳ, nhìn cô ấy một cái, rồi thở dài nói:
- Sao cô lại dùng mạng của mình để đùa giỡn với Phùng gia như vậy? Lỡ như lúc đó không có cảnh sát đến kịp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không còn.
- Nhìn ra rồi sao? Không hổ danh là hậu duệ Thượng Quan gia.
Thượng Quan Tịch Mộng cũng có trao đổi một số vấn đề với Bạch Hoành Kỳ, nói xong thì cô cũng không vội rời đi mà ngồi lại giúp cô ấy cắt trái cây. Lúc này, cô ấy mới nhìn cô, nói:
- Nếu không phải vì chuyện này xảy ra thì có phải cô sẽ ly hôn với Quán Tông đúng không?
- Ừ.
Bạch Hoành Kỳ nở một nụ cười nhẹ, cả cô cũng không hiểu cô qấy đang cười cái gì nữa, chẳng phải đối với Bạch gia thì một khi mất khi sự chống lưng của Thượng Quan thì sẽ càng khó trở mình hay sao? Nhưng thái độ hiện tại của Bạch Hoành Kỳ lại khiến cô rất thích cô ấy, ít nhất thì khi nghe cô nói muốn tách biệt với Bạch gia thì cô ấy không có ý định giữ chân cô lại.
Thật sự để mà nói về những thành viên trong nhà họ Bạch thì Bạch Hoành Kỳ có tố chất lãnh đạo hơn hết, mặc dù Bạch Quán Tông là chủ của Tuyệt Vệ quân, nhưng anh vẫn còn quá nóng nảy, suy nghĩ cũng chưa được chu đáo, nên nhiều khi vẫn biểu hiện như một đứa trẻ bốc đồng.
- Tông nhi thật ra là một chàng trai tốt.
- Tôi biết.
- Cô biết tôi đang nói cái gì, sao vẫn có ý định muốn ly hôn với nó? Tôi là chị của Tông Nhi, có thể nhìn ra nó thật sự thích cô, không những thế mà nó còn rất nghe lời cô.
Thượng Quan Tịch Mộng cười nhạt, Bạch Quán Tông thích cô thì sao chứ? Bản thân của cô không có tình cảm nam nữ với anh thì hỏi làm sao có thể sống đến hết đời, ai cũng nói tình cảm có thể dần bồi đắp nhưng mà con người của cô là như thế, chỉ cần ở lần đầu tiếp xúc nhưng không thấy có thể phát triển thì cô sẽ tuyệt nhiên không dụng tâm với mối quan hệ đó.
Còn nữa là sang năm cô cũng có ý định sẽ sang nước ngoài một thời gian, để tạo điều kiện cho Huyên Nhi có một môi trường giáo dục tốt hơn, đầy đủ và tiên tiến hơn, nên mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa này phải nhanh chóng chấm dứt, tránh việc dây dưa kéo dài.
- Tôi biết hiện tại trong tay của Tông Nhi không có gì, đối với một người làm ăn như cô thì nó thật sự không đủ an toàn, nhưng chỉ cần nhân cơ hội này nó nói thật với cha mẹ, thì Bạch Thị sẽ là của nó. Cho dù tài sản Bạch thị không nhiều như Thượng Quan gia, nhưng ít nhất ở Kế Thành cũng có chút danh tiếng.
- Tôi biết ý tốt của cô, chỉ là tôi không có tình cảm với cậu ấy, cho dù là cố gắng như thế nào thì cũng khó có thời gian bồi dưỡng. Ly hôn là sự lựa chọn tốt cho tôi và cả cậu ấy.
Bạch Hoành Kỳ biết con người của Thượng Quan Tịch Mộng cứng đầu và cố chấp, hiện tại cho dù cô ấy có khuyên nhủ thế nào thì cô vẫn sẽ giữ nguyên chính kiến của mình, có chính kiến, có lập trường, hành động dứt khoát, đây mới là con người thật sự của Thượng Quan gia. Nên bây giờ Bạch Hoành Kỳ cũng không muốn nói gì thêm nữa, cô ấy chỉ hi vọng người em dâu này sẽ thật sự là em dâu của cô.
Nhưng để điều ước đó thành sự thật thì trước tiên cậu em trai yêu quý của cô ấy phải chinh phục được trái tim của cô em dâu ngoan cường này đã, hi vọng là cô ấy có thể chứng kiến thời khắc đó.
[…]
Sau khi nói chuyện xong với Bạch Hoành Kỳ thì cô cũng quay về nhà, vừa về đến nhà thì Thượng Quan Tịch Huyên đã nhanh tay nhanh chân chạy lại hỏi han cô đủ đường, lúc này cô mới kinh ngạc hỏi:
- Sao em lại về đây rồi? Chị đã dặn Lộc Quang và Lộc Linh đưa em đi chơi mà?
- Em muốn đi chơi với chị hai và anh rể thôi. Nên khi chị về thì em cũng về luôn, mà có chuyện gì nghiêm trọng sao chị hai? Em thấy sắc mặt của chị không tốt lắm.
Biết rõ bản thân khó có thể kiểm soát được nét mặt, nên Thượng Quan Tịch Mộng cũng thành thật nói hết những chuyện đã xảy ra cho em trai nghe, lúc này Trần Uyển Quân và Thượng Quan Lộc Linh từ nhà bếp bước ra, nhìn cô, nói:
- Chị về rồi sao? Qua đây ăn chút đi, từ khi về cho đến bây giờ Huyên Nhi còn chưa ăn gì.
Nghe đến đây thì cô liền trách yêu Tịch Huyên, nhưng cậu nhóc ranh ma này còn nói là vì đợi cô nên chưa muốn ăn. Thử hỏi một câu ngọt lịm như vậy thì còn không phải như rót mật vào tai sao? Nói cô sao lại có thể trách em trai được chứ, cô liền đưa tay xoa đầu em trai.
Thượng Quan Lộc Quang từ vườn hoa đi vào, nhìn xung quanh nhưng không thấy Bạch Quán Tông đầu, liền hỏi:
- Anh rể đâu rồi chị họ?
- Không biết, rời khỏi công ty là chị và cậu ấy đã tách nhau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.