Chương 13: Có một chút căn nguyên!
Hắc Tử Triết
07/09/2020
Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Hình thể con dê rất lớn, một nửa hắn khiêng trên vai, nửa kia hắn dùng tay cầm, bước chân hắn tuy rằng to, nhưng con dê vẫn ổn ổn định định treo trên người hắn.
Lý Cẩn ngẩn người, "Con dê thật lớn!"
Thừa dịp y giật mình ngơ ngẩn, Vân Liệt trở tay lưu loát xách con dê mang đi, trực tiếp bỏ xuống đất trống trong sân.
Mặt trời còn chưa lặn, trước khi đến đây đã làm không ít việc, trên người Vân Liệt không ít mồ hôi, trên trán cũng có, còn có vài giọt rơi vài bên trong vạt áo, khiến nửa gương mặt tuấn mỹ kia đặc biệt gợi cảm.
"Ngươi lên núi săn thú?"
Vân Liệt gật đầu, liền lấy ra một con vật nhỏ từ trong lòng.
Trên tay là một vật đo đỏ
Hắn giơ tay đưa cho Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn càng thêm giật mình, "Tiểu hồ ly?"
Trông có thể không phải là tiểu hồ ly, nó nho nhỏ, nhìn như vừa ra đời chưa được mấy ngày. Cả thân màu lông đỏ rực, cực kỳ giống mây trên trời màu đỏ, lông xù, nhìn rất đáng yêu, cho dù chưa bao giờ nuôi qua động vật nhỏ, Lý Cẩn vẫn thích vô cùng, "Từ đâu mà có?"
"Tìm."
Hai ngày trước khi Vân Liệt đi núi Nam Linh liền thấy con tiểu hồ ly này, lúc đó hắn căn bản không để trong lòng. Lần này Cẩn ca nhi gọi hắn tới dùng cơm, cảm thấy đi tay không lại không tốt, hắn liền đi một chuyến đến núi Nam Linh. Khi đang bắt dê, tiểu hồ ly lảo đảo chạy đến bên chân hắn, ánh mắt tội nghiệp, hắn không biết sao bỗng dưng nghĩ tới đôi mắt to sáng ngời của Cẩn ca nhi, khi phản ứng lại thì đã bắt con vật nhỏ này nhét vào trong ngực.
Tiểu tử này thành thật vô cùng, không nhúc nhích nằm nhoài trước ngực hắn.
Đôi mắt Nghiên tỷ sáng ngời, chỉ liếc dê núi một cái, liền không nhịn được vịn chân cữu cữu nhìn lên xem, "Tiểu hồ ly là cái gì?"
Lý Cẩn cười cười, cúi người xuống, "Cho con sờ sờ."
Lý Uyển nghe được động tĩnh, từ phòng bếp bước chân ra ngoài xem, liếc mắt liền thấy được Vân Liệt đứng bên cạnh Cẩn ca nhi, còn có một con dê lớn ở trên đất.
Khi liếc đến tiểu hồ ly trong tay Cẩn ca nhi, nàng mím mím môi, thu hồi tầm mắt, khi thái rau khí lực lớn hơn không ít.
*小狐狸: tiểu hồ ly
Vật nhỏ không quản nơi nào đều được người yêu thích, Chân ca nhi ngay cả bánh ngọt cũng không ăn, tha thiết mong chờ đến gần, Thần ca nhi cũng ngẩng đầu nhỏ lên, muốn đưa tay sờ một cái nhưng không tiện giơ lên cao.
Lý Cẩn cười cười, để Chân ca nhi cùng Thần ca nhi đưa tay sờ sờ, sau đó đưa cho Vân Liệt, "Thật đẹp, trả lại cho ngươi."
Vân Liệt hơi sững sờ.
Hắn nhìn Cẩn ca nhi sâu sắc, bất động thanh sắc khom lưng đưa tiểu hồ ly cho Nghiên tỷ, hời hợt giải thích một câu, "Ta một người hán tử chăm sóc hồ ly không tốt, đưa cho tiểu nha đầu đi."
Nghiên tỷ kinh hỉ hai mắt mở to.
"Có thật không?"
Lý Uyển vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe vậy động tác trên tay chậm lại một chút, Nghiên tỷ là một tiểu nha đầu sao có thể chăm sóc tốt? Đang định đi ra từ chối, Cẩn ca nhi lại sờ sờ đầu Nghiên tỷ, "Còn không nhanh cám ơn thúc thúc."
"Cám ơn thúc thúc! Thúc thúc tốt nhất." Nghiên tỷ hưng phấn nói một lèo, dẻo miệng vô cùng.
Lý Uyển dừng chân một chút, có nên đi ra?
Vân Liệt quay đầu nói với Cẩn ca nhi: "Ta trở về thay quần áo, một chốc lại tới."
"Được, hồ ly này chúng ta nhận, con dê ngươi lấy đi bán lấy tiền, đừng để lại, trong nhà đồ ăn gì cũng có rồi."
Cuối cùng cũng xem như là không phải quá hồ đồ.
Lý Uyển xoa xoa tay, âm thanh nhu hòa nhưng không kém phần kiên định, "Vốn là ngươi giúp Cẩn ca nhi nhà chúng ta, ta cũng không biết làm sao để cảm tạ ngươi mới tốt, nếu lại nhận những thứ đồ này của ngươi, tối chúng ta không ngủ yên được. Lòng tốt của ngươi tâm chúng ta nhận, con dê này Vân thợ săn vẫn là mang đi đi."
Nhìn thấy đáy mắt Lý Uyển ẩn chứa một tia đề phòng, ánh mắt Vân Liệt dừng lại, nhàn nhạt nói: "Lớn như vậy khó mà khiêng lên trấn, ta rất thích thịt dê nướng, đoán rằng hài tử cũng thích nên liền trực tiếp mang tới đây, một lát chúng ta ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, còn lại để buổi tối xử lý cũng không muộn."
Nếu như không phải đã nghe qua hắn từng tay không khiêng một con hổ to lên trấn, Lý Uyển còn thật sự bị hắn lừa, lão hổ lớn như vậy còn khiêng được mà.
Lý Uyển thật không nghĩ tới hắn thường ngày không nói lời nào lại biết nói chuyện như vậy.
Lý Cẩn nghe đến thịt dê nướng, ánh mắt sáng lên, "Ngươi cũng thích ăn sao, đùi dê lần trước là ngươi nướng? Mùi vị thật sự rất tuyệt, nếu đều thích ăn, vậy một chút nhờ tỷ tỷ chặt một cái đùi dê, chúng ta cũng nướng đi."
Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một nét cười nhàn nhạt, "Được, vậy ta đi về thay quần áo trước."
"Đi đi đi đi." Lý Cẩn phất phất tay.
Thấy Cẩn ca nhi đã quyết định, Lý Uyển buồn bực tiến vào phòng bếp.
Lý Cẩn căn bản không chú ý đến chút tâm tư của nàng.
Con dê thật sự rất lớn, bọn nhỏ ôm tiểu hồ ly còn đưa tay nắm sừng dê, chơi đến vui vẻ. Tiếng cười trong sân vang lên không ngừng, từ xa còn có thể nghe thấy được.
Mai Chi dẫn theo hài tử tới tới, nhìn thấy con dê thì kinh ngạc không thôi, "Sao lại to như vậy? Vân thợ săn bắt?"
Lý Cẩn gật đầu, "Quả thật không nhỏ, hiếm thấy ai khiêng một đường như hắn, đổi thành đệ một mình xuống núi còn chưa chắc đi vững vàng được."
Mai Chi cười cười, "Hắn là thợ săn có tiếng mười tám dặm thôn, còn tay không đánh chết hổ, ngươi cùng hắn so sánh, còn dám so sao."
Lý Cẩn cười cười.
Lý Uyển: "Thời gian còn sớm, sao bây giờ đã tới rồi?"
Mai Chi: "Còn ngươi không phải sớm như vậy đã bận rộn sao?"
Mai Chi làm việc rất lưu loát, có nàng ở đây, tốc độ nhanh không ít. Lý Cẩn thích ăn chân dê nướng, nên vô cùng tích cực đi qua hỗ trợ, rất nhanh đã chặt đùi dê xong.
Lý Uyển đột nhiên nhớ tới quên mua rượu, kéo Cẩn ca nhi sang một bên, "Đệ đi đến làng đông mua rượu đi."
Lý Cẩn đáp một tiếng.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, Đại Ngưu cùng Nhị Hổ đã đến, nhìn thấy con dê trong sân, hai người đều trừng mắt. Nhị Hổ cười lộ ra hàm răng trắng, "Oa, chân bị chặt rồi, hôm nay có thịt dê ăn sao? Vân thợ săn săn đúng không? Hắn đâu rồi?"
Người trong thôn đều sợ Vân Liệt, Đại Ngưu cùng Nhị Hổ cũng không ngoại lệ. Nhị Hổ tính cách chính trực, người cũng thẳng thắn, đối với Vân Liệt hiếu kỳ hơn là sợ hãi.
Nhắc tào tháo tào tháo đã đến, Vân Liệt tắm rửa sạch sẽ liền thay quần áo mới đến, mới vừa đến đã nghe thấy tiếng Nhị Hổ.
***gõ đến khúc này tự nhiên mắc cười, như lần đầu đi hẹn hò với người yêu vậy, bận đồ mới đồ:)))***
Lý Cẩn cong cong môi, "Không phải đã đến rồi sao, đều vào nhà ngồi đi. Đại Ngưu ca Nhị Hổ ca, hai người thay ta bắt chuyện với Vân thợ săn một chút, ta đi ra ngoài một chút."
Vân Liệt nhàn nhạt liếc mắt một cái.
Đại Ngưu rụt cổ lại một cái, có chút run rẩy nhát gan khó giải thích.
"Không cần cố ý bắt chuyện ta, ngươi đi đâu?"
"Mua rượu."
"Ta với ngươi cùng đi, Đàm lão đầu kia có một loại rượu hương hoa mai cất không tệ, ngươi đi hắn không cam lòng lấy ra đâu."
"Hoa mai cất, đây là rượu gì?"
Mắt Nhị Hổ sáng lên, "Cái này ta biết, hoa mai cất này được chế riêng theo phương pháp tổ tiên Đàm lão đầu truyền xuống, tương truyền mỗi vò hoa mai ủ trong đất phải phong kín ít nhất hai mươi năm. Ở Kim Lân thành không ít quan to quý nhân đã từng đến cầu xin rượu của lão, nghe đâu có bạc cũng không mua được, đi thử đi ta cùng đi với các ngươi cho biết."
Nói xong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Lý Cẩn cười cười, "Vậy thì cùng đi
Cho nên liền biến thành bốn người cùng đi.
Đại Ngưu căn bản không muốn đi, nhưng lại bị Nhị Hổ lôi đi. Hắn đi cách Vân thợ săn xa nhất, luôn cảm thấy trên người hắn sát khí rất nặng, dựa vào một chút thôi cũng làm bắp chân người ta run lên, vừa nghĩ tới tới một chốc nữa còn phải cùng hắn uống rượu thì liền tê cả da đầu. Nếu không phải Cẩn ca nhi cố ý dặn bọn họ đều phải đến, hắn còn không có đủ dũng khí để đến đây nữa. Nhìn thấy Cẩn ca nhi cùng hắn vừa cười vừa nói, Đại Ngưu không nhịn được nổi lòng tôn kính.
Khi đến nhà Đàm lão đầu, Đàm lão đầu không có ở đó, trong nhà chỉ có tiểu tôn tử lão đã nhặt được, nhìn thấy Vân thợ săn, nó nhảy nhót không thôi, "Vân đại ca huynh tới rồi, gia gia đi ra ngoài, đến buổi tối mới về."
Tiểu thiếu niên nhìn Cẩn ca nhi một cái lại nhìn Đại Ngưu cùng Nhị Hổ, mắt to đen tỏ hiếu kỳ, đây chính là lần đầu tiên nó thấy Vân đại ca cùng đi với những người khác đó.
Vân Liệt nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, lần này không tìm lão, ta đến lấy chút rượu uống."
"Được rồi! Vẫn là hoa mai cất? Đệ đi lấy cho huynh."
Tiểu thiếu niên vô cùng nhiệt tình, nhảy nhảy nhót nhót tiến vào phòng trong, ôm một vò rượu đi ra. Lý Cẩn thật sợ nó không cẩn thận ngã xuống đất.
"Vò này tuổi xưa nhất, Vân đại ca cứ việc cầm đi đi."
Lý Cẩn liền vội vàng móc bạc ra, "Bao nhiêu tiền một vò? Bấy nhiêu đủ chưa?"
Tiểu thiếu niên xua xua tay không được, "Đùa gì vậy, ngươi là người Vân đại ca mang tới, đừng nói một vò rượu, dù đem toàn bộ hầm ra, ta cũng không thể lấy tiền nha, nếu không gia gia trở về sẽ trừng trị ta mất."
"Cầm lấy đi." Thấy Cẩn ca nhi kiên trì, Vân Liệt lên tiếng.
Tiểu thiếu niên không tiện cự tuyệt, cau mày nhận bạc.
*
Trong nhà, Lý Uyển cùng Mai Chi bận đến không tách ra được.
Lý Uyển mang cá Cẩn ca nhi mang về xử lý sạch sẽ rồi bỏ lên tấm thớt, dùng đầu cá cùng đậu phụ nấu canh, còn lại thì trực tiếp kho. Nhìn nàng đổ nhiều dầu vào nồi như vậy, Mai Chi nói lãng phí, "Cái này đủ để dùng ba lần, không thể lãng phí như vậy chứ."
"Hiếm thấy tập hợp một lần."
Lý Uyển tiết kiệm quen rồi, nếu đặt vào ngày thường thì cũng không nỡ dùng nhiều dầu như vậy, nhưng Cẩn ca nhi đã cường điệu một lần, nếu chỉ cho một ít thì mùi vị thức ăn tuyệt đối sẽ không ngon như vậy. Thêm vào đó là có ý mời mọi người ăn cơm, Lý Uyển cũng muốn hảo hảo chiêu đãi mọi người, ngược lại đây là chủ ý của nàng, sau này khi mình ăn thì cho ít lại vậy.
Làm xong cá, hai người liền ra tay nấu vài món ăn, có đậu đũa xào*, trứng chiên*, khoai tây chưng thịt*, cuối cùng Lý Uyển làm thịt đông pha. Khi lấy từ trong nồi ra, Mai Chi vừa ngửi thấy mùi hương, miệng liền khen không dứt.
Bọn nhỏ men theo mùi hương tìm vô bếp, "Thơm quá, đây là đồ ăn gì vậy?"
Mai Chi đuổi toàn bộ bọn chúng ta ngoài, "Đi ra ngoài chờ, sắp được ăn rồi."
Chờ bọn người Lý Cẩn về, Mai Chi mới bắt đầu bưng các món ăn ra bên ngoài.
Bốn người trẻ tuổi ngồi trong phòng, bên ngoài xếp một bàn cho bọn nhỏ. Mấy tên tiểu tử tha thiết mong chờ, không chỉ có Chân ca nhi chảy nước miếng, mà Lý Lâm cũng không ngừng nuốt nước miếng, "Cô, các ngươi làm món gì vậy, sao lại thơm như vậy."
Mai Chi bưng đồ ăn ra, "Hỏi thăm như thế làm gì? Ngày hôm nay các ngươi cứ việc giãn bụng ra ăn là được, dì Uyển các ngươi chuẩn bị không ít thức ăn ngon nha."
"Dì Uyển tốt nhất."
Mai Chi cười lắc đầu, đám tiểu quỷ chuyển động con ngươi, nói to "Cô cô cũng tốt."
Trêu đến Mai Chi không nhịn được cười ra tiếng, tuy tức phụ Đại Ngưu không tốt, nhưng hai đứa trẻ lại không có ý đồ xấu, Mai Chi cũng vui vẻ thương chúng, nàng sờ sờ đầu nhỏ Lý Lâm, "Nhanh ăn đi."
Xưa nay chưa từng ăn thức ăn mỹ vị như vậy, mấy tên tiểu tử đều hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Đến khi thức ăn thơm, rượu ngon, cuối cùng là thịt đông pha cùng dê nướng được dọn lên, Vân Liệt cũng đã nhịn không kém, Đại Ngưu cùng Nhị Hổ cũng giống đám trẻ con hận không thể nuốt lấy đầu lưỡi.
Lý Uyển cùng Mai Chi vốn còn sợ bọn họ ăn không hết, kết quả không bao lâu thức ăn trên bàn đều bọ bọn họ cuốn vào bụng.
Bữa cơm này chủ và khách đều vui vẻ, mấy đứa nhỏ vểnh cái bụng tròn căng lên, thỏa mãn vô cùng.
Lý Lâm nhịn không được cảm thán, "Thần tiên chắc cũng không ăn được đồ ngon như vậy đi? Ăn thêm hai bữa như vậy nữa, có chết ta cũng nguyện ý." Một nhóc tiểu hán tử sáu tuổi rung đùi đắc ý, cực kỳ khôi hài, những người khác cũng không nhịn được cười lên.
Nhị Hổ tiếp một câu, "Còn chưa cưới tức phụ ngươi đã muốn chết?"
Mặt Lý Lâm đỏ bừng.
Một tràng tiếng cười cười nói nói rộn lên, bữa cơm tối này rốt cục sắp đến hồi kết.
Lý Cẩn cũng uống một ít hoa mai cất, rượu này thấm chậm nên lúc sau y có chút chóng mặt, không chỉ riêng y, mà Đại Ngưu Nhị Hổ cũng say, chỉ có Vân Liệt từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn thanh tỉnh.
Cuối cùng vẫn là hắn đưa Đại Ngưu Nhị Hổ về nhà.
Mai Chi không nhịn được đối Lý Uyển nói: "Không nghĩ tới Vân thợ săn lại là người trong nóng ngoài lạnh, nhìn kỹ cũng không đáng sợ như vậy mà, ngươi xem, số tuổi hắn cũng không nhỏ, sao không có ai kết thân với hắn chứ."
Lý Uyển không phát biểu ý kiến.
Mai Chi đi rồi, khi gót chân Nghiên tỷ nhanh nhảu đến nàng cho nàng xem tiểu hồ ly một chút, tượng gỗ hổ con lại rơi trên mặt đất.
Lý Uyển nhặt tượng gỗ lên, tuổi tác tượng gỗ nhỏ có chút xa xưa, Lý Uyển càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Hết chương 13 – 12/07/2018
Đã beta – 02/04/2020
_________
*đậu đũa xào
*trứng chiên
*khoai tây chưng thịt
Biên tập: Nguyn
*
Hình thể con dê rất lớn, một nửa hắn khiêng trên vai, nửa kia hắn dùng tay cầm, bước chân hắn tuy rằng to, nhưng con dê vẫn ổn ổn định định treo trên người hắn.
Lý Cẩn ngẩn người, "Con dê thật lớn!"
Thừa dịp y giật mình ngơ ngẩn, Vân Liệt trở tay lưu loát xách con dê mang đi, trực tiếp bỏ xuống đất trống trong sân.
Mặt trời còn chưa lặn, trước khi đến đây đã làm không ít việc, trên người Vân Liệt không ít mồ hôi, trên trán cũng có, còn có vài giọt rơi vài bên trong vạt áo, khiến nửa gương mặt tuấn mỹ kia đặc biệt gợi cảm.
"Ngươi lên núi săn thú?"
Vân Liệt gật đầu, liền lấy ra một con vật nhỏ từ trong lòng.
Trên tay là một vật đo đỏ
Hắn giơ tay đưa cho Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn càng thêm giật mình, "Tiểu hồ ly?"
Trông có thể không phải là tiểu hồ ly, nó nho nhỏ, nhìn như vừa ra đời chưa được mấy ngày. Cả thân màu lông đỏ rực, cực kỳ giống mây trên trời màu đỏ, lông xù, nhìn rất đáng yêu, cho dù chưa bao giờ nuôi qua động vật nhỏ, Lý Cẩn vẫn thích vô cùng, "Từ đâu mà có?"
"Tìm."
Hai ngày trước khi Vân Liệt đi núi Nam Linh liền thấy con tiểu hồ ly này, lúc đó hắn căn bản không để trong lòng. Lần này Cẩn ca nhi gọi hắn tới dùng cơm, cảm thấy đi tay không lại không tốt, hắn liền đi một chuyến đến núi Nam Linh. Khi đang bắt dê, tiểu hồ ly lảo đảo chạy đến bên chân hắn, ánh mắt tội nghiệp, hắn không biết sao bỗng dưng nghĩ tới đôi mắt to sáng ngời của Cẩn ca nhi, khi phản ứng lại thì đã bắt con vật nhỏ này nhét vào trong ngực.
Tiểu tử này thành thật vô cùng, không nhúc nhích nằm nhoài trước ngực hắn.
Đôi mắt Nghiên tỷ sáng ngời, chỉ liếc dê núi một cái, liền không nhịn được vịn chân cữu cữu nhìn lên xem, "Tiểu hồ ly là cái gì?"
Lý Cẩn cười cười, cúi người xuống, "Cho con sờ sờ."
Lý Uyển nghe được động tĩnh, từ phòng bếp bước chân ra ngoài xem, liếc mắt liền thấy được Vân Liệt đứng bên cạnh Cẩn ca nhi, còn có một con dê lớn ở trên đất.
Khi liếc đến tiểu hồ ly trong tay Cẩn ca nhi, nàng mím mím môi, thu hồi tầm mắt, khi thái rau khí lực lớn hơn không ít.
*小狐狸: tiểu hồ ly
Vật nhỏ không quản nơi nào đều được người yêu thích, Chân ca nhi ngay cả bánh ngọt cũng không ăn, tha thiết mong chờ đến gần, Thần ca nhi cũng ngẩng đầu nhỏ lên, muốn đưa tay sờ một cái nhưng không tiện giơ lên cao.
Lý Cẩn cười cười, để Chân ca nhi cùng Thần ca nhi đưa tay sờ sờ, sau đó đưa cho Vân Liệt, "Thật đẹp, trả lại cho ngươi."
Vân Liệt hơi sững sờ.
Hắn nhìn Cẩn ca nhi sâu sắc, bất động thanh sắc khom lưng đưa tiểu hồ ly cho Nghiên tỷ, hời hợt giải thích một câu, "Ta một người hán tử chăm sóc hồ ly không tốt, đưa cho tiểu nha đầu đi."
Nghiên tỷ kinh hỉ hai mắt mở to.
"Có thật không?"
Lý Uyển vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe vậy động tác trên tay chậm lại một chút, Nghiên tỷ là một tiểu nha đầu sao có thể chăm sóc tốt? Đang định đi ra từ chối, Cẩn ca nhi lại sờ sờ đầu Nghiên tỷ, "Còn không nhanh cám ơn thúc thúc."
"Cám ơn thúc thúc! Thúc thúc tốt nhất." Nghiên tỷ hưng phấn nói một lèo, dẻo miệng vô cùng.
Lý Uyển dừng chân một chút, có nên đi ra?
Vân Liệt quay đầu nói với Cẩn ca nhi: "Ta trở về thay quần áo, một chốc lại tới."
"Được, hồ ly này chúng ta nhận, con dê ngươi lấy đi bán lấy tiền, đừng để lại, trong nhà đồ ăn gì cũng có rồi."
Cuối cùng cũng xem như là không phải quá hồ đồ.
Lý Uyển xoa xoa tay, âm thanh nhu hòa nhưng không kém phần kiên định, "Vốn là ngươi giúp Cẩn ca nhi nhà chúng ta, ta cũng không biết làm sao để cảm tạ ngươi mới tốt, nếu lại nhận những thứ đồ này của ngươi, tối chúng ta không ngủ yên được. Lòng tốt của ngươi tâm chúng ta nhận, con dê này Vân thợ săn vẫn là mang đi đi."
Nhìn thấy đáy mắt Lý Uyển ẩn chứa một tia đề phòng, ánh mắt Vân Liệt dừng lại, nhàn nhạt nói: "Lớn như vậy khó mà khiêng lên trấn, ta rất thích thịt dê nướng, đoán rằng hài tử cũng thích nên liền trực tiếp mang tới đây, một lát chúng ta ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, còn lại để buổi tối xử lý cũng không muộn."
Nếu như không phải đã nghe qua hắn từng tay không khiêng một con hổ to lên trấn, Lý Uyển còn thật sự bị hắn lừa, lão hổ lớn như vậy còn khiêng được mà.
Lý Uyển thật không nghĩ tới hắn thường ngày không nói lời nào lại biết nói chuyện như vậy.
Lý Cẩn nghe đến thịt dê nướng, ánh mắt sáng lên, "Ngươi cũng thích ăn sao, đùi dê lần trước là ngươi nướng? Mùi vị thật sự rất tuyệt, nếu đều thích ăn, vậy một chút nhờ tỷ tỷ chặt một cái đùi dê, chúng ta cũng nướng đi."
Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một nét cười nhàn nhạt, "Được, vậy ta đi về thay quần áo trước."
"Đi đi đi đi." Lý Cẩn phất phất tay.
Thấy Cẩn ca nhi đã quyết định, Lý Uyển buồn bực tiến vào phòng bếp.
Lý Cẩn căn bản không chú ý đến chút tâm tư của nàng.
Con dê thật sự rất lớn, bọn nhỏ ôm tiểu hồ ly còn đưa tay nắm sừng dê, chơi đến vui vẻ. Tiếng cười trong sân vang lên không ngừng, từ xa còn có thể nghe thấy được.
Mai Chi dẫn theo hài tử tới tới, nhìn thấy con dê thì kinh ngạc không thôi, "Sao lại to như vậy? Vân thợ săn bắt?"
Lý Cẩn gật đầu, "Quả thật không nhỏ, hiếm thấy ai khiêng một đường như hắn, đổi thành đệ một mình xuống núi còn chưa chắc đi vững vàng được."
Mai Chi cười cười, "Hắn là thợ săn có tiếng mười tám dặm thôn, còn tay không đánh chết hổ, ngươi cùng hắn so sánh, còn dám so sao."
Lý Cẩn cười cười.
Lý Uyển: "Thời gian còn sớm, sao bây giờ đã tới rồi?"
Mai Chi: "Còn ngươi không phải sớm như vậy đã bận rộn sao?"
Mai Chi làm việc rất lưu loát, có nàng ở đây, tốc độ nhanh không ít. Lý Cẩn thích ăn chân dê nướng, nên vô cùng tích cực đi qua hỗ trợ, rất nhanh đã chặt đùi dê xong.
Lý Uyển đột nhiên nhớ tới quên mua rượu, kéo Cẩn ca nhi sang một bên, "Đệ đi đến làng đông mua rượu đi."
Lý Cẩn đáp một tiếng.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, Đại Ngưu cùng Nhị Hổ đã đến, nhìn thấy con dê trong sân, hai người đều trừng mắt. Nhị Hổ cười lộ ra hàm răng trắng, "Oa, chân bị chặt rồi, hôm nay có thịt dê ăn sao? Vân thợ săn săn đúng không? Hắn đâu rồi?"
Người trong thôn đều sợ Vân Liệt, Đại Ngưu cùng Nhị Hổ cũng không ngoại lệ. Nhị Hổ tính cách chính trực, người cũng thẳng thắn, đối với Vân Liệt hiếu kỳ hơn là sợ hãi.
Nhắc tào tháo tào tháo đã đến, Vân Liệt tắm rửa sạch sẽ liền thay quần áo mới đến, mới vừa đến đã nghe thấy tiếng Nhị Hổ.
***gõ đến khúc này tự nhiên mắc cười, như lần đầu đi hẹn hò với người yêu vậy, bận đồ mới đồ:)))***
Lý Cẩn cong cong môi, "Không phải đã đến rồi sao, đều vào nhà ngồi đi. Đại Ngưu ca Nhị Hổ ca, hai người thay ta bắt chuyện với Vân thợ săn một chút, ta đi ra ngoài một chút."
Vân Liệt nhàn nhạt liếc mắt một cái.
Đại Ngưu rụt cổ lại một cái, có chút run rẩy nhát gan khó giải thích.
"Không cần cố ý bắt chuyện ta, ngươi đi đâu?"
"Mua rượu."
"Ta với ngươi cùng đi, Đàm lão đầu kia có một loại rượu hương hoa mai cất không tệ, ngươi đi hắn không cam lòng lấy ra đâu."
"Hoa mai cất, đây là rượu gì?"
Mắt Nhị Hổ sáng lên, "Cái này ta biết, hoa mai cất này được chế riêng theo phương pháp tổ tiên Đàm lão đầu truyền xuống, tương truyền mỗi vò hoa mai ủ trong đất phải phong kín ít nhất hai mươi năm. Ở Kim Lân thành không ít quan to quý nhân đã từng đến cầu xin rượu của lão, nghe đâu có bạc cũng không mua được, đi thử đi ta cùng đi với các ngươi cho biết."
Nói xong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Lý Cẩn cười cười, "Vậy thì cùng đi
Cho nên liền biến thành bốn người cùng đi.
Đại Ngưu căn bản không muốn đi, nhưng lại bị Nhị Hổ lôi đi. Hắn đi cách Vân thợ săn xa nhất, luôn cảm thấy trên người hắn sát khí rất nặng, dựa vào một chút thôi cũng làm bắp chân người ta run lên, vừa nghĩ tới tới một chốc nữa còn phải cùng hắn uống rượu thì liền tê cả da đầu. Nếu không phải Cẩn ca nhi cố ý dặn bọn họ đều phải đến, hắn còn không có đủ dũng khí để đến đây nữa. Nhìn thấy Cẩn ca nhi cùng hắn vừa cười vừa nói, Đại Ngưu không nhịn được nổi lòng tôn kính.
Khi đến nhà Đàm lão đầu, Đàm lão đầu không có ở đó, trong nhà chỉ có tiểu tôn tử lão đã nhặt được, nhìn thấy Vân thợ săn, nó nhảy nhót không thôi, "Vân đại ca huynh tới rồi, gia gia đi ra ngoài, đến buổi tối mới về."
Tiểu thiếu niên nhìn Cẩn ca nhi một cái lại nhìn Đại Ngưu cùng Nhị Hổ, mắt to đen tỏ hiếu kỳ, đây chính là lần đầu tiên nó thấy Vân đại ca cùng đi với những người khác đó.
Vân Liệt nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, lần này không tìm lão, ta đến lấy chút rượu uống."
"Được rồi! Vẫn là hoa mai cất? Đệ đi lấy cho huynh."
Tiểu thiếu niên vô cùng nhiệt tình, nhảy nhảy nhót nhót tiến vào phòng trong, ôm một vò rượu đi ra. Lý Cẩn thật sợ nó không cẩn thận ngã xuống đất.
"Vò này tuổi xưa nhất, Vân đại ca cứ việc cầm đi đi."
Lý Cẩn liền vội vàng móc bạc ra, "Bao nhiêu tiền một vò? Bấy nhiêu đủ chưa?"
Tiểu thiếu niên xua xua tay không được, "Đùa gì vậy, ngươi là người Vân đại ca mang tới, đừng nói một vò rượu, dù đem toàn bộ hầm ra, ta cũng không thể lấy tiền nha, nếu không gia gia trở về sẽ trừng trị ta mất."
"Cầm lấy đi." Thấy Cẩn ca nhi kiên trì, Vân Liệt lên tiếng.
Tiểu thiếu niên không tiện cự tuyệt, cau mày nhận bạc.
*
Trong nhà, Lý Uyển cùng Mai Chi bận đến không tách ra được.
Lý Uyển mang cá Cẩn ca nhi mang về xử lý sạch sẽ rồi bỏ lên tấm thớt, dùng đầu cá cùng đậu phụ nấu canh, còn lại thì trực tiếp kho. Nhìn nàng đổ nhiều dầu vào nồi như vậy, Mai Chi nói lãng phí, "Cái này đủ để dùng ba lần, không thể lãng phí như vậy chứ."
"Hiếm thấy tập hợp một lần."
Lý Uyển tiết kiệm quen rồi, nếu đặt vào ngày thường thì cũng không nỡ dùng nhiều dầu như vậy, nhưng Cẩn ca nhi đã cường điệu một lần, nếu chỉ cho một ít thì mùi vị thức ăn tuyệt đối sẽ không ngon như vậy. Thêm vào đó là có ý mời mọi người ăn cơm, Lý Uyển cũng muốn hảo hảo chiêu đãi mọi người, ngược lại đây là chủ ý của nàng, sau này khi mình ăn thì cho ít lại vậy.
Làm xong cá, hai người liền ra tay nấu vài món ăn, có đậu đũa xào*, trứng chiên*, khoai tây chưng thịt*, cuối cùng Lý Uyển làm thịt đông pha. Khi lấy từ trong nồi ra, Mai Chi vừa ngửi thấy mùi hương, miệng liền khen không dứt.
Bọn nhỏ men theo mùi hương tìm vô bếp, "Thơm quá, đây là đồ ăn gì vậy?"
Mai Chi đuổi toàn bộ bọn chúng ta ngoài, "Đi ra ngoài chờ, sắp được ăn rồi."
Chờ bọn người Lý Cẩn về, Mai Chi mới bắt đầu bưng các món ăn ra bên ngoài.
Bốn người trẻ tuổi ngồi trong phòng, bên ngoài xếp một bàn cho bọn nhỏ. Mấy tên tiểu tử tha thiết mong chờ, không chỉ có Chân ca nhi chảy nước miếng, mà Lý Lâm cũng không ngừng nuốt nước miếng, "Cô, các ngươi làm món gì vậy, sao lại thơm như vậy."
Mai Chi bưng đồ ăn ra, "Hỏi thăm như thế làm gì? Ngày hôm nay các ngươi cứ việc giãn bụng ra ăn là được, dì Uyển các ngươi chuẩn bị không ít thức ăn ngon nha."
"Dì Uyển tốt nhất."
Mai Chi cười lắc đầu, đám tiểu quỷ chuyển động con ngươi, nói to "Cô cô cũng tốt."
Trêu đến Mai Chi không nhịn được cười ra tiếng, tuy tức phụ Đại Ngưu không tốt, nhưng hai đứa trẻ lại không có ý đồ xấu, Mai Chi cũng vui vẻ thương chúng, nàng sờ sờ đầu nhỏ Lý Lâm, "Nhanh ăn đi."
Xưa nay chưa từng ăn thức ăn mỹ vị như vậy, mấy tên tiểu tử đều hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Đến khi thức ăn thơm, rượu ngon, cuối cùng là thịt đông pha cùng dê nướng được dọn lên, Vân Liệt cũng đã nhịn không kém, Đại Ngưu cùng Nhị Hổ cũng giống đám trẻ con hận không thể nuốt lấy đầu lưỡi.
Lý Uyển cùng Mai Chi vốn còn sợ bọn họ ăn không hết, kết quả không bao lâu thức ăn trên bàn đều bọ bọn họ cuốn vào bụng.
Bữa cơm này chủ và khách đều vui vẻ, mấy đứa nhỏ vểnh cái bụng tròn căng lên, thỏa mãn vô cùng.
Lý Lâm nhịn không được cảm thán, "Thần tiên chắc cũng không ăn được đồ ngon như vậy đi? Ăn thêm hai bữa như vậy nữa, có chết ta cũng nguyện ý." Một nhóc tiểu hán tử sáu tuổi rung đùi đắc ý, cực kỳ khôi hài, những người khác cũng không nhịn được cười lên.
Nhị Hổ tiếp một câu, "Còn chưa cưới tức phụ ngươi đã muốn chết?"
Mặt Lý Lâm đỏ bừng.
Một tràng tiếng cười cười nói nói rộn lên, bữa cơm tối này rốt cục sắp đến hồi kết.
Lý Cẩn cũng uống một ít hoa mai cất, rượu này thấm chậm nên lúc sau y có chút chóng mặt, không chỉ riêng y, mà Đại Ngưu Nhị Hổ cũng say, chỉ có Vân Liệt từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn thanh tỉnh.
Cuối cùng vẫn là hắn đưa Đại Ngưu Nhị Hổ về nhà.
Mai Chi không nhịn được đối Lý Uyển nói: "Không nghĩ tới Vân thợ săn lại là người trong nóng ngoài lạnh, nhìn kỹ cũng không đáng sợ như vậy mà, ngươi xem, số tuổi hắn cũng không nhỏ, sao không có ai kết thân với hắn chứ."
Lý Uyển không phát biểu ý kiến.
Mai Chi đi rồi, khi gót chân Nghiên tỷ nhanh nhảu đến nàng cho nàng xem tiểu hồ ly một chút, tượng gỗ hổ con lại rơi trên mặt đất.
Lý Uyển nhặt tượng gỗ lên, tuổi tác tượng gỗ nhỏ có chút xa xưa, Lý Uyển càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Hết chương 13 – 12/07/2018
Đã beta – 02/04/2020
_________
*đậu đũa xào
*trứng chiên
*khoai tây chưng thịt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.