Chương 117: Có một chút tiến triển!
Hắc Tử Triết
07/09/2020
Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)
*
Vân Liệt muốn đưa tay sờ bụng Cẩn ca nhi, nhưng nghĩ đến tay vừa mới cầm rìu, nên chần chừ một chút.
Cẩn ca nhi vẫn luôn đặt tay trên bụng, nhìn thấy Vân Liệt chạy tới, đôi mắt bỗng sáng lên kinh người, "Đây này, vừa nãy đột nhiên nhúc nhích một cái, giống như một bàn chân nhỏ đá ta một cước, ngươi nhanh sờ sờ, nói không chừng còn cử động lại nữa đó."
Ngày thường, Vân Liệt mỗi khi có thời gian nhàn rỗi thì sẽ luôn ở bên cạnh y, lúc này mới vừa rời đi không bao lâu, hài tử đã động. Lý Cẩn mừng rỡ không thôi, nguyên bản y hoàn toàn không có bao nhiêu cảm giác mang thai, mới vừa nãy bị bàn chân nhỏ đá một cái, bỗng dưng y sinh ra một loại cảm giác muốn làm cha.
Nhìn ra Vân Liệt chần chừ, Lý Cẩn liền đưa tay kéo tay hắn, "Không sao, một chốc nữa lại rửa, cách y phục mà, vừa lúc ta cũng cần thay y phục."
Cẩn ca nhi kéo tay Vân Liệt đặt lên bụng mình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ đợi một chút vẫn không có động tĩnh gì, đợi đến Lý Cẩn cũng hơi hoài nghi mình có phải là sinh ra ảo giác không.
Vân Liệt, "Đang ngủ?"
Lý Cẩn cũng không rõ. Gọi người lại rồi, nhi tử lại không nể mặt mũi chút nào, Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, không nhịn được mà gắp lửa bỏ tay người, "Không phải là biết ngươi đến sờ nó nên cố ý không cho ngươi sờ chứ? Nhất định là thường ngày ngươi hay sờ nó, nên bảo bảo thấy phiền không chịu được, lúc này mới kháng nghị đó."
Vân Liệt, "..."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lý Cẩn lại không đành lòng khiến hắn thất vọng, mới vỗ vỗ vai hắn, an ủi, "Không sao không sao, lần này bỏ lỡ thì còn có lần sau, tiểu quỷ bướng bỉnh, không thể nào chỉ động một lần thôi, ngươi trước nên đi đốn củi đi thôi, đợi lát nữa hết bận, rồi ngốc trước mặt ta, ta gọi một tiếng thì ngươi phải nhanh chóng đưa tay đó."
Vân Liệt đáp một tiếng. Hắn lại đi ra ngoài, nhưng chưa bao lâu, tiểu gia hỏa trong bụng lại đá một cái, đá xong lại yên tĩnh một chút, tiếp đó liền nhúc nhích một chút. Lý Cẩn luôn đặt tay trên bụng, hai lần này rõ ràng y đều cảm nhận được. Lúc lần thứ hai bảo bảo động, còn muốn đặt tay lên chỗ bảo bảo động, cùng bảo bảo tương thông một chút, Cẩn ca nhi cười đến mặt mày con cong, bàn chân nhỏ này thật là mạnh mẽ. Không nhịn được liền hô một tiếng, "Vân Liệt, nhi tử ngươi lại động."
Vân Liệt vừa đi vào, bụng lại không có động tĩnh. Cẩn ca nhi không nhịn được cau mày, nhìn Vân Liệt lại nhìn bụng, lại nhịn không nổi, phất phất tay với hắn, "Ai, tiểu tử có phải là không hợp với ngươi không, chỉ nhằm lúc ngươi không có ở đây mới động đậy, ngươi tiếp tục chẻ củi đi, để ta cảm thụ thêm vài lần, rồi chốc nữa ta nói với ngươi có cảm giác gì."
Vân Liệt, "..."
Vân Liệt đi tới cắn lên môi y một cái. Tâm tình Cẩn ca nhi đang nhảy nhót nên không thèm tính toán với hắn.
*
Hiện tại không chỉ có các nữ nhân chuyển đến thêu phường, mà các tiểu cô nương cũng học chữ tại thêu phường. Hôm nay, khi Lý Uyển đã dạy xong, vừa mới tan lớp thì Nghiên tỷ liền chạy tới trước nàng, "Nương, con về nhà thăm đệ đệ nha."
Nói xong, tiểu nha đầu liền đeo túi vải của mình lên chạy về nhà.
Từ khi bụng Cẩn ca nhi bắt đầu nhô lên, tiểu nha đầu mỗi ngày đều phải lắc lư trước mặt y một hồi, chỉ sợ lúc đệ đệ sinh ra bé sẽ không được tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là còn một khoảng thời gian nữa, nhưng đã căng thẳng đến vậy rồi. Thêu phường gần sát nhà bọn họ, bất quá cũng chỉ cách trên dưới một trăm bước chân, nên Lý Uyển cũng không lo lắng, thu thập đồ xong liền đi về phía trước.
Thời gian này có không ít người luyện tập thêu.
Người tập thêu đều là nữ nhân đã thành thân trong thôn, cũng có mười mấy tiểu ca tới. Cả nữ nhân và thêm một nhóm tiểu ca có tổng cộng năm mươi ba người, trong năm mươi ba người này có chín người thêu đặc biệt giỏi, Vương Tiểu Miêu cũng là một trong số đó, vừa thông minh, vừa kiên trì, đã vượt qua được một ít nữ nhân.
Khi nhàn hạ Lý Uyển đã thêu không ít thứ, bình thường mọi người đều dựa vào những mẫu nàng đã thêu xong mà luyện tập. Ánh mắt nàng đặc biệt, thẩm mỹ cũng vượt xa người bình thường, phàm là thứ mà nàng cho là đẹp, sau khi chỉ dẫn mọi người thêu xong, mọi người đều thêu ra rất đẹp.
Gần đây, y phục mặc trên người người dân trong thôn, đều là tự tay các nữ nhân và tiểu ca làm ra. Vừa bắt đầu, họ thêu những mẫu không khó, cổ tay áo là những hình tiểu hồ điệp, trên làn váy thêu mèo nhỏ, cho dù hình vẽ rất đơn giản, nhưng có một vật nho nhỏ hiện lên như thế, lại trông rất sống động, nhìn cũng khiến người ta yêu thích. Bọn họ hiện tại đã thêu được không chỉ những vật nhỏ này, mà tay nghề đã có thể sánh ngang với những hình mẫu phức tạp trên y phục ở chốn cung đình.
Lý Uyển thiết kế không ít mẫu mới, Nhiếp Chi Hằng hôm qua đã đem loạt vải vóc đầu tiên đưa tới, mọi người đang nôn nóng dự định làm một lô lớn đây.
Lý Uyển nhìn mẫu Vương Tiểu Miêu thêu một chút, gật gật đầu. Ngay tại lúc này, Nhiếp Chi Hằng đi tới, mặt quan như ngọc, một thân cẩm phục màu trắng, dễ nhìn vô cùng. Nhóm đại nương đều rất nhiệt tình với hắn, "Hằng tiểu tử đến sao?"
Bọn họ chỉ biết Nhiếp Chi Hằng là một bằng hữu của Vân Liệt, cũng họ Vân, nhưng không biết thân phận chân thật của hắn. Đối đãi nhiệt tình với hắn như thế, cũng không thiếu ngóng trông có thể đem khuê nữ của mình nói cho hắn.
Nhiếp Chi Hằng gật gật đầu, cười với Lý Uyển, nói, "Vải vóc hôm qua chở đến cho các nàng, đã bắt đầu dùng chưa? Nếu như không dùng được, hãy đừng gấp, Giang Nam sắp chở tới một lô vải vóc, là loại vải Tấn Vân bố trang vừa ra, chất lượng so với đợt này cao hơn một bậc. Y phục của các nàng kiểu dáng đặc biệt, nếu vải vóc mới thích hợp hơn, thì sau này hãy dùng nó đi. Ta vừa cùng người bên kia câu thông, nếu các nàng yêu thích, loại vải này sẽ chỉ hợp tác duy nhất với chúng ta."
Lý Uyển nhấp môi, ai là chúng ta với ngươi? Thấy hắn trước sau cư xử vô cùng thân thiết, trong lòng Lý Uyển có chút ngộp.
Trước đó, khi biết sinh ý bố trang là do Nhiếp Chi Hằng xử lý, nàng đã có chút không muốn cùng hắn hợp tác. Nhưng cố tình Cẩn ca nhi càng lúc càng lớn tháng, Vân Liệt căn bản không thể rời khỏi Cẩn ca nhi được, mà công xưởng cũng đã xây dựng xong, nàng không thể vì nguyên nhân do mình mà nói không làm là không làm.
Những gì Nhiếp Chi Hằng bỏ ra không phải là nàng không thấy, nhưng càng như thế, nàng lại càng không muốn giao thiệp cùng hắn, càng không muốn nợ hắn nhân tình, "Vải mới mặc dù có ưu thế, nhưng giá tiền khẳng định không thấp, nếu là chỉ hợp tác với chúng ta, thì giá cả sẽ lại càng cao hơn, nếu như vậy, trái lại lại không bằng vải ngày hôm qua. Gần đây vất vả công tử rồi, vì thêu phường mà bận đến chân không chạm đất. Kỳ thực chỗ nhà ta bất quá chỉ là cái xưởng nhỏ, vốn cũng không đặt mục tiêu kiếm được bộn tiền, chỉ cần có thể để chúng ta có phần cơm để ăn đã là thỏa mãn rồi, cứ dứt khoát dùng vải ngày hôm qua đi."
Nhiếp Chi Hằng "chậc" một tiếng, chậm rãi xoay người, thấp giọng nói cùng Lý Uyển, "Vải chưa thấy đã vội vàng cự tuyệt? Thân phận Vân Liệt là như thế, coi như hắn không hề làm gì cả, thì cũng sẽ có không ít người tới làm hắn vui lòng, Tấn Vân bố trang còn ước gì chúng ta nhận đây. Về phương diện giá tiền không có gì đáng lo lắng cả, nàng cứ cầm vải vóc mà dùng đi."
Lý Uyển nhịn xuống ý muốn trợn trắng mắt, "Nhà ta làm vốn chỉ là buôn bán nhỏ, không có đạo lý chỉ vì thế này mà nợ Vân Liệt một nhân tình."
Nhiếp Chi Hằng mới không nghe những lời đó, rõ ràng Lý Uyển là không muốn nợ hắn nhân tình. Nhiếp Chi Hằng chạy so với thỏ còn nhanh hơn, "Cái này sao tính là nhân tình được? Không ai lại để trong lòng cả, có cơ hội kiếm tiền mà không bắt lấy thì chính là đầu đất. Các nàng chỉ cần quản việc thêu thôi, về vải, trước các nàng hãy dùng loại này, ngày mai ta lại cho người mang đến. Ta đi xác thực chuyện vải vóc một chút, những việc khác để nói sau."
Lý Uyển nhìn bóng lưng hắn, mím mím môi.
Lúc nàng về đến nhà, mới phát hiện ba tên tiểu gia hỏa đều vây quanh trước mặt Cẩn ca nhi. Thần ca nhi cùng Lý Minh đều vừa tan học, giờ khắc này hai đứa trẻ đều không có tâm tư đọc sách, chỉ muốn xem đệ đệ động như thế nào.
Lý Uyển thế mới biết ngày hôm nay bảo bảo động, tâm tình của nàng cũng bay bổng theo, "Động mấy lần a?"
Lý Cẩn cười nói, "Động ba lần."
Từ khi Vân Liệt chẻ củi xong, tiểu tử lại không động nữa. Đám nhỏ Nghiên tỷ đứng trước canh đã một lúc, nhưng bụng vẫn mãi yên tĩnh, xem ra cũng không muốn cho bọn nhỏ xem.
Nghiên tỷ đố kị không thôi, "Đệ đệ quá thiên vị, sao chỉ để cữu cữu sờ cơ chứ?"
Lý Uyển buồn cười không thôi, "Sao mà đứa nào cũng đều nhận định đó là đệ đệ vậy? Không chừng là muội muội đó."
Nghiên tỷ sở dĩ cảm thấy là đệ đệ, là vì a mỗ Chân ca nhi sinh ra là đệ đệ, bé tận mắt thấy mà, nho nhỏ đặc biệt đáng yêu. Bé cũng muốn có đệ đệ giống như vậy. Lý Cẩn vẫn luôn gọi là nhi tử* thuần túy là vì Vân Liệt muốn một tiểu ca.
*nhi tử - 儿子: con trai (son)
Lý Uyển tiếp tục nói, "Lại nói, bụng ở trên người cữu cữu, không cho cữu cữu biết thì cho ai biết, về sau sẽ càng động nhiều hơn, ngày mai nói không chừng liền thấy rồi, các con đừng mãi vây quanh cữu cữu. Buổi tối muốn ăn cái gì? Ta đi làm."
Lý Cẩn cấp tốc báo những món mình muốn ăn, "Tỷ, làm cá chua ngọt đi, lại trộn gỏi củ sen nữa, đệ muốn ăn hai thứ này." Hôm nay Cẩn ca nhi đã ăn những trái cây chua, y ăn càng chua càng thích, nên gỏi ngó sen gì đó không thể nào tốt hơn được.
"Bây giờ đi đâu chuẩn bị gỏi ngó sen cho đệ chứ, cũng chỉ có mùa thu mới có ngó sen để ăn thôi." Lý Uyển cau mày. Quãng thời gian trước Cẩn ca nhi luôn muốn ăn cay, Lý Uyển còn tưởng rằng trong bụng y là một nữ oa*, thấy y lại bắt đầu muốn ăn chua, tâm tư nàng liền giật giật.
*nữ oa - 女娃: bé gái (dùng trong văn nói)
Lý Cẩn đột nhiên vô cùng hoài niệm thời hiện đại, rau dưa hoa quả quý hiếm, muốn ăn cái gì có cái đó, "Vậy thì trộn dưa chuột đi. Tỷ làm thế nào cũng được, khẩu vị đệ rất dễ, cái gì cũng ăn được."
Lý Uyển bật cười lắc đầu, cái này thật ngược ngạo, sau khi qua kì nôn nghén, lượng ăn Cẩn ca nhi liền khôi phục bình thường, chẳng kém hán tử bao nhiêu.
Lúc ăn cơm, Lý Uyển lại cùng Vân Liệt nói về chuyện vải vóc.
Vân Liệt tuy rằng cho Nhiếp Chi Hằng một cơ hội, nhưng vì Cẩn ca nhi, nên đương nhiên càng hướng về phía Lý Uyển. Hắn cũng rõ ràng ý nghĩ của Lý Uyển, bất quá suy nghĩ của nam nhân cùng nữ nhân nhiều ít vẫn không giống nhau, chuyện làm ăn đương nhiên phải chọn cái nào có lợi hơn, "Tỷ, chuyện vải vóc, tỷ không cần suy nghĩ quá nhiều, loại vải mới nếu như thích hợp thì dùng đi."
Lý Cẩn cũng cùng khuyên, "Đúng vậy, ngu sao không dùng*."
*ngu sao không dùng – bản gốc不用白不用: đây là thành ngữ, ý nói đồ miễn phí, có dùng cũng không mấy gì
Lý Uyển thật muốn liếc y một cái, như vậy là đúng sao? Nàng thở dài, cúi đầu bới cơm.
Ăn xong cơm tối, Nghiên tỷ như một cái đuôi nhỏ tò tò đi theo phía sau Cẩn ca nhi, muốn bỏ cũng bỏ không được. Cứ tiếp tục chờ đệ đệ động, mãi cho đến khi trời tối, bảo bảo cũng không có nhúc nhích, Nghiên tỷ thất vọng cực kỳ, "Bảo bảo có phải là không thích tỷ tỷ không?"
Lý Cẩn dở khóc dở cười.
Lý Uyển chờ mãi vẫn chưa thấy tiểu nha đầu quay về ngủ, đành phải tới tiền viện, vừa lúc nghe như thế, cũng có chút không nhịn cười được. Nghĩ đến hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên bảo bảo động, bé cảm thấy mới mẻ cũng là bình thường, chỉ khuyên bé, "Đệ đệ cũng muốn nghỉ ngơi nha, Nghiên tỷ luôn trông coi trước mặt cữu cữu như vậy, không phải là đã quấy rầy đệ đệ nghỉ ngơi sao?"
Tiểu nha đầu nhíu đôi mày nhỏ, đúng nha, sao bé lại không nghĩ ra chứ.
Dụ bọn nhỏ đi rồi, Lý Uyển nói với Lý Cẩn, "Các đệ cũng nhanh nghỉ ngơi đi."
Bọn nhỏ đi rồi, chung quanh triệt để yên tĩnh lại. Sau khi hai người nằm trên giường, Vân Liệt cẩn thận từng li từng tí ôm Cẩn ca nhi vào lòng, một tay khác cẩn thận sờ sờ lên bụng Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn có chút mệt mỏi, ngáp một cái, hôn Vân Liệt một chút, rồi nhắm hai mắt lại. Ngay tại lúc này bảo bảo đột nhiên nhúc nhích một chút, lực đạo không mạnh bằng trước đó, dường như chỉ nhấc bàn tay nhỏ một cái. Trong nháy mắt Lý Cẩn thanh tỉnh, "Có phải mới nhúc nhích một chút không?"
Vân Liệt nhìn chằm chằm bụng của y, dùng hết sức mà nhìn.
Hết chương 116 – 10/06/2019
_________
*cá sốt chua ngọt
*gỏi củ sen
*
Vân Liệt muốn đưa tay sờ bụng Cẩn ca nhi, nhưng nghĩ đến tay vừa mới cầm rìu, nên chần chừ một chút.
Cẩn ca nhi vẫn luôn đặt tay trên bụng, nhìn thấy Vân Liệt chạy tới, đôi mắt bỗng sáng lên kinh người, "Đây này, vừa nãy đột nhiên nhúc nhích một cái, giống như một bàn chân nhỏ đá ta một cước, ngươi nhanh sờ sờ, nói không chừng còn cử động lại nữa đó."
Ngày thường, Vân Liệt mỗi khi có thời gian nhàn rỗi thì sẽ luôn ở bên cạnh y, lúc này mới vừa rời đi không bao lâu, hài tử đã động. Lý Cẩn mừng rỡ không thôi, nguyên bản y hoàn toàn không có bao nhiêu cảm giác mang thai, mới vừa nãy bị bàn chân nhỏ đá một cái, bỗng dưng y sinh ra một loại cảm giác muốn làm cha.
Nhìn ra Vân Liệt chần chừ, Lý Cẩn liền đưa tay kéo tay hắn, "Không sao, một chốc nữa lại rửa, cách y phục mà, vừa lúc ta cũng cần thay y phục."
Cẩn ca nhi kéo tay Vân Liệt đặt lên bụng mình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ đợi một chút vẫn không có động tĩnh gì, đợi đến Lý Cẩn cũng hơi hoài nghi mình có phải là sinh ra ảo giác không.
Vân Liệt, "Đang ngủ?"
Lý Cẩn cũng không rõ. Gọi người lại rồi, nhi tử lại không nể mặt mũi chút nào, Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, không nhịn được mà gắp lửa bỏ tay người, "Không phải là biết ngươi đến sờ nó nên cố ý không cho ngươi sờ chứ? Nhất định là thường ngày ngươi hay sờ nó, nên bảo bảo thấy phiền không chịu được, lúc này mới kháng nghị đó."
Vân Liệt, "..."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lý Cẩn lại không đành lòng khiến hắn thất vọng, mới vỗ vỗ vai hắn, an ủi, "Không sao không sao, lần này bỏ lỡ thì còn có lần sau, tiểu quỷ bướng bỉnh, không thể nào chỉ động một lần thôi, ngươi trước nên đi đốn củi đi thôi, đợi lát nữa hết bận, rồi ngốc trước mặt ta, ta gọi một tiếng thì ngươi phải nhanh chóng đưa tay đó."
Vân Liệt đáp một tiếng. Hắn lại đi ra ngoài, nhưng chưa bao lâu, tiểu gia hỏa trong bụng lại đá một cái, đá xong lại yên tĩnh một chút, tiếp đó liền nhúc nhích một chút. Lý Cẩn luôn đặt tay trên bụng, hai lần này rõ ràng y đều cảm nhận được. Lúc lần thứ hai bảo bảo động, còn muốn đặt tay lên chỗ bảo bảo động, cùng bảo bảo tương thông một chút, Cẩn ca nhi cười đến mặt mày con cong, bàn chân nhỏ này thật là mạnh mẽ. Không nhịn được liền hô một tiếng, "Vân Liệt, nhi tử ngươi lại động."
Vân Liệt vừa đi vào, bụng lại không có động tĩnh. Cẩn ca nhi không nhịn được cau mày, nhìn Vân Liệt lại nhìn bụng, lại nhịn không nổi, phất phất tay với hắn, "Ai, tiểu tử có phải là không hợp với ngươi không, chỉ nhằm lúc ngươi không có ở đây mới động đậy, ngươi tiếp tục chẻ củi đi, để ta cảm thụ thêm vài lần, rồi chốc nữa ta nói với ngươi có cảm giác gì."
Vân Liệt, "..."
Vân Liệt đi tới cắn lên môi y một cái. Tâm tình Cẩn ca nhi đang nhảy nhót nên không thèm tính toán với hắn.
*
Hiện tại không chỉ có các nữ nhân chuyển đến thêu phường, mà các tiểu cô nương cũng học chữ tại thêu phường. Hôm nay, khi Lý Uyển đã dạy xong, vừa mới tan lớp thì Nghiên tỷ liền chạy tới trước nàng, "Nương, con về nhà thăm đệ đệ nha."
Nói xong, tiểu nha đầu liền đeo túi vải của mình lên chạy về nhà.
Từ khi bụng Cẩn ca nhi bắt đầu nhô lên, tiểu nha đầu mỗi ngày đều phải lắc lư trước mặt y một hồi, chỉ sợ lúc đệ đệ sinh ra bé sẽ không được tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là còn một khoảng thời gian nữa, nhưng đã căng thẳng đến vậy rồi. Thêu phường gần sát nhà bọn họ, bất quá cũng chỉ cách trên dưới một trăm bước chân, nên Lý Uyển cũng không lo lắng, thu thập đồ xong liền đi về phía trước.
Thời gian này có không ít người luyện tập thêu.
Người tập thêu đều là nữ nhân đã thành thân trong thôn, cũng có mười mấy tiểu ca tới. Cả nữ nhân và thêm một nhóm tiểu ca có tổng cộng năm mươi ba người, trong năm mươi ba người này có chín người thêu đặc biệt giỏi, Vương Tiểu Miêu cũng là một trong số đó, vừa thông minh, vừa kiên trì, đã vượt qua được một ít nữ nhân.
Khi nhàn hạ Lý Uyển đã thêu không ít thứ, bình thường mọi người đều dựa vào những mẫu nàng đã thêu xong mà luyện tập. Ánh mắt nàng đặc biệt, thẩm mỹ cũng vượt xa người bình thường, phàm là thứ mà nàng cho là đẹp, sau khi chỉ dẫn mọi người thêu xong, mọi người đều thêu ra rất đẹp.
Gần đây, y phục mặc trên người người dân trong thôn, đều là tự tay các nữ nhân và tiểu ca làm ra. Vừa bắt đầu, họ thêu những mẫu không khó, cổ tay áo là những hình tiểu hồ điệp, trên làn váy thêu mèo nhỏ, cho dù hình vẽ rất đơn giản, nhưng có một vật nho nhỏ hiện lên như thế, lại trông rất sống động, nhìn cũng khiến người ta yêu thích. Bọn họ hiện tại đã thêu được không chỉ những vật nhỏ này, mà tay nghề đã có thể sánh ngang với những hình mẫu phức tạp trên y phục ở chốn cung đình.
Lý Uyển thiết kế không ít mẫu mới, Nhiếp Chi Hằng hôm qua đã đem loạt vải vóc đầu tiên đưa tới, mọi người đang nôn nóng dự định làm một lô lớn đây.
Lý Uyển nhìn mẫu Vương Tiểu Miêu thêu một chút, gật gật đầu. Ngay tại lúc này, Nhiếp Chi Hằng đi tới, mặt quan như ngọc, một thân cẩm phục màu trắng, dễ nhìn vô cùng. Nhóm đại nương đều rất nhiệt tình với hắn, "Hằng tiểu tử đến sao?"
Bọn họ chỉ biết Nhiếp Chi Hằng là một bằng hữu của Vân Liệt, cũng họ Vân, nhưng không biết thân phận chân thật của hắn. Đối đãi nhiệt tình với hắn như thế, cũng không thiếu ngóng trông có thể đem khuê nữ của mình nói cho hắn.
Nhiếp Chi Hằng gật gật đầu, cười với Lý Uyển, nói, "Vải vóc hôm qua chở đến cho các nàng, đã bắt đầu dùng chưa? Nếu như không dùng được, hãy đừng gấp, Giang Nam sắp chở tới một lô vải vóc, là loại vải Tấn Vân bố trang vừa ra, chất lượng so với đợt này cao hơn một bậc. Y phục của các nàng kiểu dáng đặc biệt, nếu vải vóc mới thích hợp hơn, thì sau này hãy dùng nó đi. Ta vừa cùng người bên kia câu thông, nếu các nàng yêu thích, loại vải này sẽ chỉ hợp tác duy nhất với chúng ta."
Lý Uyển nhấp môi, ai là chúng ta với ngươi? Thấy hắn trước sau cư xử vô cùng thân thiết, trong lòng Lý Uyển có chút ngộp.
Trước đó, khi biết sinh ý bố trang là do Nhiếp Chi Hằng xử lý, nàng đã có chút không muốn cùng hắn hợp tác. Nhưng cố tình Cẩn ca nhi càng lúc càng lớn tháng, Vân Liệt căn bản không thể rời khỏi Cẩn ca nhi được, mà công xưởng cũng đã xây dựng xong, nàng không thể vì nguyên nhân do mình mà nói không làm là không làm.
Những gì Nhiếp Chi Hằng bỏ ra không phải là nàng không thấy, nhưng càng như thế, nàng lại càng không muốn giao thiệp cùng hắn, càng không muốn nợ hắn nhân tình, "Vải mới mặc dù có ưu thế, nhưng giá tiền khẳng định không thấp, nếu là chỉ hợp tác với chúng ta, thì giá cả sẽ lại càng cao hơn, nếu như vậy, trái lại lại không bằng vải ngày hôm qua. Gần đây vất vả công tử rồi, vì thêu phường mà bận đến chân không chạm đất. Kỳ thực chỗ nhà ta bất quá chỉ là cái xưởng nhỏ, vốn cũng không đặt mục tiêu kiếm được bộn tiền, chỉ cần có thể để chúng ta có phần cơm để ăn đã là thỏa mãn rồi, cứ dứt khoát dùng vải ngày hôm qua đi."
Nhiếp Chi Hằng "chậc" một tiếng, chậm rãi xoay người, thấp giọng nói cùng Lý Uyển, "Vải chưa thấy đã vội vàng cự tuyệt? Thân phận Vân Liệt là như thế, coi như hắn không hề làm gì cả, thì cũng sẽ có không ít người tới làm hắn vui lòng, Tấn Vân bố trang còn ước gì chúng ta nhận đây. Về phương diện giá tiền không có gì đáng lo lắng cả, nàng cứ cầm vải vóc mà dùng đi."
Lý Uyển nhịn xuống ý muốn trợn trắng mắt, "Nhà ta làm vốn chỉ là buôn bán nhỏ, không có đạo lý chỉ vì thế này mà nợ Vân Liệt một nhân tình."
Nhiếp Chi Hằng mới không nghe những lời đó, rõ ràng Lý Uyển là không muốn nợ hắn nhân tình. Nhiếp Chi Hằng chạy so với thỏ còn nhanh hơn, "Cái này sao tính là nhân tình được? Không ai lại để trong lòng cả, có cơ hội kiếm tiền mà không bắt lấy thì chính là đầu đất. Các nàng chỉ cần quản việc thêu thôi, về vải, trước các nàng hãy dùng loại này, ngày mai ta lại cho người mang đến. Ta đi xác thực chuyện vải vóc một chút, những việc khác để nói sau."
Lý Uyển nhìn bóng lưng hắn, mím mím môi.
Lúc nàng về đến nhà, mới phát hiện ba tên tiểu gia hỏa đều vây quanh trước mặt Cẩn ca nhi. Thần ca nhi cùng Lý Minh đều vừa tan học, giờ khắc này hai đứa trẻ đều không có tâm tư đọc sách, chỉ muốn xem đệ đệ động như thế nào.
Lý Uyển thế mới biết ngày hôm nay bảo bảo động, tâm tình của nàng cũng bay bổng theo, "Động mấy lần a?"
Lý Cẩn cười nói, "Động ba lần."
Từ khi Vân Liệt chẻ củi xong, tiểu tử lại không động nữa. Đám nhỏ Nghiên tỷ đứng trước canh đã một lúc, nhưng bụng vẫn mãi yên tĩnh, xem ra cũng không muốn cho bọn nhỏ xem.
Nghiên tỷ đố kị không thôi, "Đệ đệ quá thiên vị, sao chỉ để cữu cữu sờ cơ chứ?"
Lý Uyển buồn cười không thôi, "Sao mà đứa nào cũng đều nhận định đó là đệ đệ vậy? Không chừng là muội muội đó."
Nghiên tỷ sở dĩ cảm thấy là đệ đệ, là vì a mỗ Chân ca nhi sinh ra là đệ đệ, bé tận mắt thấy mà, nho nhỏ đặc biệt đáng yêu. Bé cũng muốn có đệ đệ giống như vậy. Lý Cẩn vẫn luôn gọi là nhi tử* thuần túy là vì Vân Liệt muốn một tiểu ca.
*nhi tử - 儿子: con trai (son)
Lý Uyển tiếp tục nói, "Lại nói, bụng ở trên người cữu cữu, không cho cữu cữu biết thì cho ai biết, về sau sẽ càng động nhiều hơn, ngày mai nói không chừng liền thấy rồi, các con đừng mãi vây quanh cữu cữu. Buổi tối muốn ăn cái gì? Ta đi làm."
Lý Cẩn cấp tốc báo những món mình muốn ăn, "Tỷ, làm cá chua ngọt đi, lại trộn gỏi củ sen nữa, đệ muốn ăn hai thứ này." Hôm nay Cẩn ca nhi đã ăn những trái cây chua, y ăn càng chua càng thích, nên gỏi ngó sen gì đó không thể nào tốt hơn được.
"Bây giờ đi đâu chuẩn bị gỏi ngó sen cho đệ chứ, cũng chỉ có mùa thu mới có ngó sen để ăn thôi." Lý Uyển cau mày. Quãng thời gian trước Cẩn ca nhi luôn muốn ăn cay, Lý Uyển còn tưởng rằng trong bụng y là một nữ oa*, thấy y lại bắt đầu muốn ăn chua, tâm tư nàng liền giật giật.
*nữ oa - 女娃: bé gái (dùng trong văn nói)
Lý Cẩn đột nhiên vô cùng hoài niệm thời hiện đại, rau dưa hoa quả quý hiếm, muốn ăn cái gì có cái đó, "Vậy thì trộn dưa chuột đi. Tỷ làm thế nào cũng được, khẩu vị đệ rất dễ, cái gì cũng ăn được."
Lý Uyển bật cười lắc đầu, cái này thật ngược ngạo, sau khi qua kì nôn nghén, lượng ăn Cẩn ca nhi liền khôi phục bình thường, chẳng kém hán tử bao nhiêu.
Lúc ăn cơm, Lý Uyển lại cùng Vân Liệt nói về chuyện vải vóc.
Vân Liệt tuy rằng cho Nhiếp Chi Hằng một cơ hội, nhưng vì Cẩn ca nhi, nên đương nhiên càng hướng về phía Lý Uyển. Hắn cũng rõ ràng ý nghĩ của Lý Uyển, bất quá suy nghĩ của nam nhân cùng nữ nhân nhiều ít vẫn không giống nhau, chuyện làm ăn đương nhiên phải chọn cái nào có lợi hơn, "Tỷ, chuyện vải vóc, tỷ không cần suy nghĩ quá nhiều, loại vải mới nếu như thích hợp thì dùng đi."
Lý Cẩn cũng cùng khuyên, "Đúng vậy, ngu sao không dùng*."
*ngu sao không dùng – bản gốc不用白不用: đây là thành ngữ, ý nói đồ miễn phí, có dùng cũng không mấy gì
Lý Uyển thật muốn liếc y một cái, như vậy là đúng sao? Nàng thở dài, cúi đầu bới cơm.
Ăn xong cơm tối, Nghiên tỷ như một cái đuôi nhỏ tò tò đi theo phía sau Cẩn ca nhi, muốn bỏ cũng bỏ không được. Cứ tiếp tục chờ đệ đệ động, mãi cho đến khi trời tối, bảo bảo cũng không có nhúc nhích, Nghiên tỷ thất vọng cực kỳ, "Bảo bảo có phải là không thích tỷ tỷ không?"
Lý Cẩn dở khóc dở cười.
Lý Uyển chờ mãi vẫn chưa thấy tiểu nha đầu quay về ngủ, đành phải tới tiền viện, vừa lúc nghe như thế, cũng có chút không nhịn cười được. Nghĩ đến hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên bảo bảo động, bé cảm thấy mới mẻ cũng là bình thường, chỉ khuyên bé, "Đệ đệ cũng muốn nghỉ ngơi nha, Nghiên tỷ luôn trông coi trước mặt cữu cữu như vậy, không phải là đã quấy rầy đệ đệ nghỉ ngơi sao?"
Tiểu nha đầu nhíu đôi mày nhỏ, đúng nha, sao bé lại không nghĩ ra chứ.
Dụ bọn nhỏ đi rồi, Lý Uyển nói với Lý Cẩn, "Các đệ cũng nhanh nghỉ ngơi đi."
Bọn nhỏ đi rồi, chung quanh triệt để yên tĩnh lại. Sau khi hai người nằm trên giường, Vân Liệt cẩn thận từng li từng tí ôm Cẩn ca nhi vào lòng, một tay khác cẩn thận sờ sờ lên bụng Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn có chút mệt mỏi, ngáp một cái, hôn Vân Liệt một chút, rồi nhắm hai mắt lại. Ngay tại lúc này bảo bảo đột nhiên nhúc nhích một chút, lực đạo không mạnh bằng trước đó, dường như chỉ nhấc bàn tay nhỏ một cái. Trong nháy mắt Lý Cẩn thanh tỉnh, "Có phải mới nhúc nhích một chút không?"
Vân Liệt nhìn chằm chằm bụng của y, dùng hết sức mà nhìn.
Hết chương 116 – 10/06/2019
_________
*cá sốt chua ngọt
*gỏi củ sen
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.