Chương 132: Được cưỡi ngựa!
Hắc Tử Triết
07/09/2020
Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)
*
Cẩn ca nhi hôn lên khuôn mặt nhỏ của Minh Minh một cái, trêu ghẹo nói, "Minh Minh cũng biết xấu hổ nha, nóng hổi luôn rồi."
Lý Minh ngượng ngùng cười cười, thế nhưng nhóc lại thích được cha hun hun. Mình cũng đến gần hun cha một cái, hôn xong tiểu tử nhếch miệng cười cười.
Huyên tỷ được đặt lên giường rồi cũng không hé răng một tiếng, nhưng Thịnh tiểu tử lại không chịu cô đơn mà kêu lên, a một tiếng. Thấy cha còn đang nói chuyện với ca ca, nhóc liền đá đá bàn chân nhỏ, đột nhiên trở mình, hô một tiếng "cha" thật vang dội.
Đôi mắt Lý Minh lấp lánh, nhìn sang đệ đệ, sờ sờ nựng nựng đệ đệ, sợ chân bẩn làm dơ giường mà không dám tiếp tục trèo lên, "Cha đệ đệ lại gọi cha."
Nhìn ba đứa nhỏ, Cẩn ca nhi cười cười, "Mấy ngày nữa phỏng chừng tiếng ca ca cũng kêu được."
Thịnh tiểu tử nắm bàn tay nhỏ Lý Minh nhét vào trong miệng, Lý Minh giật mình, cười dỗ dành, "Không được cắn ca ca, tay không sạch."
Thịnh tiểu tử chỉ có thể nghe hiểu mỗi từ "ca ca", mà thấy ca ca cười đến vui vẻ, nhóc cũng cùng cười, nụ cười xán lạn đặc biệt cuốn hút. Thấy chính giữa chúng còn cách mội muội, nhóc không cam lòng mà bò bò về phía trước. Lý Cẩn thích thích thú mặc cho nhóc động động, chỉ là nhìn chằm chằm không để nhóc đụng trúng Huyên tỷ, lại mặc cho nhóc bò tới. Tiểu tử đến trước mặt cha, liền đưa tay tóm chặt ống ta áo cha, muốn mượn sức của y để đứng lên.
Lý Minh sờ sờ đầu nhỏ đệ đệ tiếp sức cho nhóc.
Có người cổ động, tiểu tử làm càng dữ dội.
Vân Liệt đem chậu nước đặt trên đất, đưa một tay xách Lý Minh tới chậu nước, nhàn nhạt nói một câu, "Tự mình rửa."
Lý Minh lúc này mới phát hiện hắn thật sự đi lấy nước. Mặc dù biết hắn chỉ là nghe cha nói mới làm, nhưng Lý Minh vẫn có chút vui vẻ, hắn lại bưng nước cho mình rửa chân! Dọa người chưa! Là bưng nước cho mình rửa chân đó!
Lý Minh vội vã khom lưng rửa rửa bàn chân nhỏ một chút, cảm thấy nước ngày hôm nay đặc biệt thoải mái. Nếu như không phải muốn cùng đệ đệ chơi, thì cũng không có chuyện này. Nhóc vừa mới rửa xong liền bị xách tới trên giường.
Lý Minh bị xách có chút không thoải mái, thân thể nho nhỏ vùng vẫy một hồi, còn chưa có giãy giụa xong đã bị vứt xuống giường có chút thô lỗ, trên người còn bị ném cái khăn vải lau chân, kém chút nữa là bay lên mặt nhóc.
Lý Minh mím môi, có chút tức giận, cầm khăn vải lên lau lau bàn chân nhỏ, lau xong lấy dũng khí cũng ném khăn vải lên người Vân Liệt, nhưng đáng tiếc trên đường bay đã bị hắn một phát bắt được, không thể nào đáp lên người hắn. Lý Minh có chút tiếc nuối bò về phía trước, ôm eo cha, cọ cọ.
Lý Cẩn buồn cười không thôi, sờ sờ đầu nhỏ của nhóc.
Lý Minh thích muội muội, cũng thích đệ đệ, cùng đệ đệ chơi một chốc, mới cúi đầu xem muội muội. Tiểu nha đầu cũng tỉnh, bé ngoan nhìn đỉnh đầu, những khi có người đùa với bé, bẽ sẽ dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào người đùa với bé, những khi vui vẻ còn cười lên một chút.
Ngũ quan của bé giống Vân Liệt, khuôn mặt thì nho nhỏ như Cẩn ca nhi, khi cười rộ lên cũng giống, cũng mặt mày cong cong, sẽ khiến tâm tình người ta vô tình cũng trở nên tốt hơn. Thấy Lý Minh chọc bé phát cười, Vân Liệt cũng lên giường, ôm tiểu nha đầu đến trước mặt.
Ngũ quan hắn lạnh lùng, nhưng thần sắc lại hết sức thả lỏng, sau khi cởi áo khoác thì khí chất cũng có chút biến hóa, có vẻ như không còn lạnh lùng như bình thường. Lý Minh lặng lẽ nhìn hắn, thấy hắn đoạt muội muội đi rồi, có chút khó chịu, liền không muốn cách hắn quá gần, liền bò thẳng đến bên ngoài Cẩn ca nhi nằm xuống, muốn ngủ đây mà.
Nghĩ đến nhóc ngủ đặc biệt thành thật, hẳn là sẽ không ngã xuống giường, nên Lý Cẩn cũng không ngăn cản, y lấy chỉnh lại gối cho Minh Minh, lại hôn lên trán nhóc, "Không còn sớm nữa, ngủ đi, ngày mai còn phải đi học đường."
Lý Minh gật đầu, bé ngoan nhắm hai mắt lại.
Thịnh tiểu tử cũng đã bò mệt mỏi, liền học theo ca ca nằm xuống. Đêm nay tiểu tử cực kỳ cao hứng, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, nằm xuống rồi mới có chút buồn ngủ, dụi dụi mắt. Thấy hai đứa nhóc vây lại Cẩn ca nhi hai bên trái phải, ánh mắt Vân Liệt có chút sâu thẳm, thậm chí còn có chút hối hận vì đã đưa chúng vào, mãi đến khi Huyên tỷ vỗ vỗ hắn, hơi lạnh trên người hắn mới thu lại, hôn tiểu nha đầu một cái.
Ba tiểu gia hỏa quá nhỏ cũng không chiếm quá nhiều chỗ, thêm vào đó giường lại to, nên cũng không cảm thấy chen chúc. Cẩn ca nhi hôn các tiểu bảo bối một cái, thấy Vân Liệt liên tục nhìn mình chằm chằm, y cũng hôn hắn một cái, chính giữa cách hai bảo bảo, hôn hắn một cái liền nằm xuống, "Thổi đèn đi ngủ."
Vân Liệt thổi đèn tắt, rồi tìm tới tay Cẩn ca nhi, nắm lấy rồi sẽ không buông. Cẩn ca nhi cười cười, đưa lòng bàn tay hắn lên hôn một cái, nghe được hô hấp Vân Liệt sâu hơn, lại không nhịn được mà cười cười.
*
Ngày hôm sau.
Vừa ăn xong bữa sáng, bọn họ liền nhận được tin từ Vân lão gia tử truyền tới. Thân thể lão gia tử có chút không tốt, lời trong lời ngoài đều cảm thấy không thể sống qua năm nay, muốn bọn họ mau chóng đến kinh thành một chuyến.
Từ lần tham dự tiệc thành thân của họ, lão gia tử thỉnh thoảng sẽ cho người mang tới một phong thư, đơn giản chỉ là hỏi thăm cuộc sống họ như thế nào. Lý Cẩn hiểu rõ ông quan tâm đến Vân Liệt, nên còn mang chuyện mang thai nói với ông, lão gia tử sướng đến phát rồ. Tiệc đầy tháng bọn nhỏ còn muốn đến, nhưng không biết làm sao, cũng không thể phân thân được, mà thân thể cũng không chịu được lặn lội đường xa, nên lúc này mới coi như thôi.
Lý Cẩn biết được ông muốn gặp bọn nhỏ, quãng thời gian trước còn nói với ông dự định khi trời ấm lên sẽ đưa bọn nhỏ đến kinh thành. Khi lão gia tử hồi âm đã vô cùng vô cùng cao hứng, nhưng lại sợ đường xá xa xôi trắc trở, bọn nhỏ sẽ không chịu được, còn nói không bằng chờ thêm hai năm nữa, chờ hài tử lớn chút lại nói.
Nhưng hiện tại lão gia tử đột nhiên gửi đến một phong thư như thế, Lý Cẩn nhăn chặt mày, đưa thư cho Vân Liệt xem xem.
Sợ hắn lo lắng, Lý Cẩn an ủi vài câu, "Thân thể lão gia tử cũng coi như cường tráng, chắc chắn sẽ không sao."
Vân Liệt không lo lắng điều này, thân thể lão gia tử ra sao trong lòng hắn rất rõ, luôn cảm thấy kinh thành đã xảy ra chuyện gì, nếu không với tính tình của ông, sẽ không dùng giọng điệu này viết thư, nhưng cố tình hắn lại không nghe được tiếng gió nào.
Vân Liệt đến thư phòng. Hắn có không ít huynh đệ bị triệu hồi đến kinh thành, nên muốn điều tra triệt để một chút cũng không khó.
Sợ lão gia tử thật sự có chuyện, Lý Cẩn có chút lo lắng, "Chúng ta phải mau chóng lên đường thôi?"
Hài tử khoảng mười một tháng, đã cai sữa được. Nếu như đi, thì có thể đi quan lộ, trên đường chậm một chút, thì cũng không quá đáng lo. Hiện tại mùa hạ đã qua đi, khí trời cũng coi như mát mẻ, sẽ không quá chịu khổ.
"Đợi thêm hai ngày."
Biết được Vân Liệt là muốn thăm dò tin tức trước, Lý Cẩn cũng không hỏi nhiều nữa. Bởi vì trong lòng có mối bận tâm, nên hai ngày nay y cảm thấy không thoải mái, sợ lão gia tử cứ như vậy mà ra đi, bọn họ lại không thể trở về. Mà người khác có thể không biết rõ tình cảm Vân Liệt đối với lão gia tử, còn y có thể không biết sao? Vân Liệt bất quá chỉ là không quen biểu hiện ra, thêm vào đó lại chán ghét cái nhà kia, nhưng đối với lão gia tử thì hắn chẳng hề bài xích.
Ngày kế tiếp sau đó, Vân Liệt lại nhận được thư từ kinh thành, nói rằng thân thể lão gia tử sinh bệnh đã ba ngày gần đây không vào triều, còn hết thảy những chuyện khác thì bình thường. Vân lão gia tử là nguyên lão tam triều*, đã sớm muốn lui về, nhưng ở vị trí này rồi lại thân bất do kỷ, thêm vào chuyện nhi tử mình cùng trưởng công chúa có mâu thuẫn, sợ hắn gây ra chuyện, ông chỉ có thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm. Thế nên nếu ông không vào triều, nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện gì hoặc thân thể thật sự có chút lực bất tòng tâm.
*nguyên lão tam triều: làm quan ba đời vua
*thân bất do kỷ - 身不由己: cụm từ, chuyện không do bản thân mình quyết định
*lực bất tòng tâm - 力不从心: không thể làm việc gì đó theo ý muốn của mình
Vân Liệt cau mày, liền viết một phong thư để tiếp tục điều tra, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Nghĩ đến Cẩn ca nhi hai ngày nay ngủ không được yên ổn, nếu cứ như vậy, còn không bằng khởi hành. Khi Lý Uyển đến xem bọn nhỏ, Vân Liệt đã nói với nàng chuyện này.
Nghe được thân thể lão gia tử không được tốt, Lý Uyển ngẩn người. Hài tử dù sao cũng là cốt nhục của Vân gia, nếu như thân thể lão gia tử thật sự không ổn, thì không chỉ có bọn nhỏ phải đi, mà Cẩn ca nhi cũng phải đi, Lý Minh đã được Cẩn ca nhi ghi vào họ, phỏng chừng cũng phải đi mới được.
Năm hài tử, một lần liền mang đi ba đứa nhỏ nhất, Lý Uyển có chút không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui đã quyết định, "Ta với các đệ cùng đi."
Nếu cùng đi mà nói, trên đường còn có thể giúp đỡ một chút, thêm nữa cũng phải đi Phổ Quang Tự lễ Phật, như vậy cũng không cần phải đợi đến sang năm, không phải trong lòng vẫn luôn ghi nhớ việc này sao.
Lý Cẩn nhíu mày, "Bọn nhỏ thì phải làm sao bây giờ?"
"Đưa Nghiên tỷ theo, Minh Minh phỏng chừng cũng phải đi cùng mới được, chờ Thần ca nhi tan học tỷ sẽ hỏi hắn một chút. Nếu hắn muốn đi, chúng ta liền xin tiên sinh mấy ngày nghỉ, viết cho hắn chút bài tập để giúp hắn trên đường đi bù đắp lại là được. Nếu như hắn muốn ở lại, thì trước cứ để hắn ở tại nhà Mai Chi tỷ."
Thấy tỷ tỷ đã tính toán xong hết thảy, Lý Cẩn thở dài, "Được rồi."
Lúc Thần ca nhi về đến nhà, Lý Cẩn liền đem chuyện này nói với nhóc. Tiểu tử cắn cắn môi, có chút khó xử, vừa không muốn làm trễ nãi bài học, vừa không muốn cùng người thân tách ra, xoắn xuýt không thôi.
Lý Cẩn liền trực tiếp thay nhóc quyết định, "Cùng đi thôi, để một mình con ở lại, cả đường đi chúng ta phỏng chừng cũng không nỡ ngủ, bài học căn bản không cần lo lắng."
Dù tỷ tỷ không biết thì y cũng không biết sao? Tiên sinh mới giảng đến Kinh Thi, nhóc đã đem kinh truyện thơ ca học thuộc rồi, đừng nói là đi mấy ngày, mà đi một nửa năm cũng không sao.
*Kinh Thi = 诗经: là một bộ tổng hợp là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. (tham khảo thêm tại vi.wikipedia.org)
Thần ca nhi cũng không nỡ xa người nhà, nên liền gật gật đầu đồng ý.
Sau khi quyết định thời gian xuất phát, người một nhà liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lý Cẩn bảo Vân Liệt trông chừng con, liền tự mình động thủ thu thập y phục cả nhà sẽ mặc, sợ sẽ ở lâu, nên còn mang thêm vài món.
Lý Minh đối với kinh thành không có cảm giác gì, Nghiên tỷ thì lại có chút vui vẻ, lớn đến như vậy rồi mà bé chỉ đi qua khu giải trí của Túc Nguyên trấn, cả Kim Lâm thành cũng chư từng đi qua, lần này đi một cái liền đến thẳng kinh thành!
Nghiên tỷ vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, kinh hỉ cực kỳ, bé cũng không biết làm sao để biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình. Tiểu nha đầu còn nhỏ, nghe cữu cữu nói sẽ đi Phổ Quang tự lễ Phật nên liền chỉ nghĩ là muốn đi lễ Phật mà thôi.
Thần ca nhi lại suy nghĩ có chút nhiều, rõ ràng đã nói sang năm hẵng đi, nhưng hiện tại lại đột nhiên đổi lại thời gian, một chút dấu hiệu cũng không có, mà lại vội vàng như thế... Nghĩ đến hai ngày nay cữu cữu tựa hồ có vẻ thấp thỏm không yên, Thần ca nhi không nhịn được vuốt vuốt lông tiểu hồ ly, trong lòng rối như tơ vò, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Biết rõ mình có hỏi cữu cữu cũng sẽ không nói, nên nhóc không nghĩ nhiều nữa, mang theo hai quyển sách, rồi trở về nhà thu thập mấy bộ y phục.
Ngày xuất phát, đội ngũ hùng hậu không thôi, Tần bá, Hoàng Lĩnh, Nhiếp Chi Hằng, kể cả lão Ngụy cũng theo tới. Lão Ngụy cũng chỉ lớn hơn bọn Hoàng Lĩnh vài tuổi, là một nam nhân nội liễm. Lý Cẩn trước đây vẫn cho là hắn là một lão đầu, không biết rằng mình đã nghĩ lầm rồi.
Hắn cũng như họ đã từng lên chiến trường, cuối cùng không muốn lăn lộn nữa liền cùng Hoàng Linh cùng nhau lui về, hiện tại cùng nhau quản lý công xưởng với Hoàng Lĩnh. Nếu so với Hoàng Lĩnh, thì tính cách hắn trầm ổn không ít, bởi vì yêu thích hài tử, nên vừa qua liền dắt tay Thần ca nhi, "Ta dạy ngươi cưỡi ngựa."
Thần ca nhi thường xuyên đến công xưởng tìm Lý Uyển, nên đã gặp qua hắn không ít lần, đã sớm quen thuộc. Ánh mắt nhóc sáng lên một chút, đưa mắt nhìn nương cùng cữu cữu.
Lý Cẩn cười cười, "Muốn học liền học đi, nhớ tạ ơn đại bá."
Bên cạnh cả một con ngựa con cũng không có, nhưng cũng đã có nghe qua một chút lý thuyết, nhiều lắm ngồi phía trước cũng là cảm thụ một chút tư vị cưỡi ngựa, căn bản sẽ không có nguy hiểm gì, nên đương nhiên Lý Cẩn sẽ không lo lắng.
Tuổi lão Ngụy lớn, lại cùng Vân Liệt từng vào sinh ra tử, ấn theo bối phận nên gọi một tiếng đại bá, khi Thần ca nhi gật gật nói tiếng cảm ơn, hai chữ đại bá đã khiến lão Ngụy nở nụ cười, ôm tiểu tử đặt lên lưng ngựa, lại theo sát ngồi lên.
Trong lòng nhóc còn ôm tiểu hồ ly, nhóc sợ đến bóp đau nó, tiểu hồ ly đập đập lại kêu lên một tiếng oan ức. Thần ca nhi vội vã nhìn nó một chút, thấy tiểu hồ ly không có chuyện gì, thì nặn nặn móng vuốt nhỏ. Nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi lão Ngụy, "Con có thể mang theo nó chứ?"
Tiểu hồ ly chưa từng cưỡi ngựa, khẳng định cũng sẽ rất thích.
Lão Ngụy cười cười, "Được, chúng ta cưỡi chậm một chút."
Nhiếp Chi Hằng khó chịu mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Thần ca nhi. Lúc hắn dạy thì không muốn học, đổi lại người khác dạy thì vui vẻ học theo, đồ nhóc con không có lương tâm, uổng công mình thương nhóc, phải nhéo một chút cho đã ghiền, vẫn còn muốn nhéo một chút nữa, "Ta đời trước có phải làm thịt tiểu hồ ly của con không, phải thù hận lớn bao nhiêu mà lại làm con ghi nhớ lâu như vậy hả?"
Không phải chỉ là lúc mới vừa gặp đã tung nhóc hai lần thôi sao. Không phải Thần ca nhi không thích hắn, mà thuần túy chỉ là xuất phát từ tâm cảnh giác. Hắn lại thỉnh thoảng phải nói xấu Triệu Đại Niên một chút, lại cười với nương một cách không bình thường. Cữu cữu cảm thấy miệng hắn hay nói lung tung nên không nghĩ nhiều, nhưng Thần ca nhi lại luôn cảm thấy hắn có rắp tâm khác.
Đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.
Thần ca nhi kéo kéo tay lão Ngụy, nhìn hắn, "Ngụy bá bá, có thể đi chưa?"
Ngũ quan tiểu tử tinh xảo, khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn, lão Ngụy cũng muốn nựng nhóc một cái. Hắn cười cười, "Xuất phát."
Thấy ca ca đựa ngồi lên lưng ngựa, Nghiên tỷ ước ao không thôi, liền lao tới kéo kéo ống tay Nhiếp Chi Hằng, mắt to sáng lấp lánh, "Thúc thúc, thúc có thể dạy con mà!"
Từ lúc bắt đầu đi, Nghiên tỷ càng thêm hưng phấn, còn kéo tay nhị ca, "Con cùng nhị ca đều muốn học cưỡi ngựa, thúc dạy bọn con đi!"
Lý Minh liếc mắt nhìn tuấn mã màu trắng, có chút cao hứng, nhóc cũng có thể học sao?
Nhiếp Chi Hằng buồn cười lắc đầu, liền ôm cả hai đứa nhóc lên ngựa, "Đi thôi, thúc thúc đưa bọn con cưỡi một vòng trước."
Lý Cẩn ôm hài tử lên xe ngựa cùng với tỷ tỷ, thấy hài tử cười đến vui vẻ, tâm tình nặng nề mới khá hơn một chút.
Hết chương 131 – 16/03/2020
_________
Yên: còn 14 chương nữa hoàn chính văn đó bà con.
*
Cẩn ca nhi hôn lên khuôn mặt nhỏ của Minh Minh một cái, trêu ghẹo nói, "Minh Minh cũng biết xấu hổ nha, nóng hổi luôn rồi."
Lý Minh ngượng ngùng cười cười, thế nhưng nhóc lại thích được cha hun hun. Mình cũng đến gần hun cha một cái, hôn xong tiểu tử nhếch miệng cười cười.
Huyên tỷ được đặt lên giường rồi cũng không hé răng một tiếng, nhưng Thịnh tiểu tử lại không chịu cô đơn mà kêu lên, a một tiếng. Thấy cha còn đang nói chuyện với ca ca, nhóc liền đá đá bàn chân nhỏ, đột nhiên trở mình, hô một tiếng "cha" thật vang dội.
Đôi mắt Lý Minh lấp lánh, nhìn sang đệ đệ, sờ sờ nựng nựng đệ đệ, sợ chân bẩn làm dơ giường mà không dám tiếp tục trèo lên, "Cha đệ đệ lại gọi cha."
Nhìn ba đứa nhỏ, Cẩn ca nhi cười cười, "Mấy ngày nữa phỏng chừng tiếng ca ca cũng kêu được."
Thịnh tiểu tử nắm bàn tay nhỏ Lý Minh nhét vào trong miệng, Lý Minh giật mình, cười dỗ dành, "Không được cắn ca ca, tay không sạch."
Thịnh tiểu tử chỉ có thể nghe hiểu mỗi từ "ca ca", mà thấy ca ca cười đến vui vẻ, nhóc cũng cùng cười, nụ cười xán lạn đặc biệt cuốn hút. Thấy chính giữa chúng còn cách mội muội, nhóc không cam lòng mà bò bò về phía trước. Lý Cẩn thích thích thú mặc cho nhóc động động, chỉ là nhìn chằm chằm không để nhóc đụng trúng Huyên tỷ, lại mặc cho nhóc bò tới. Tiểu tử đến trước mặt cha, liền đưa tay tóm chặt ống ta áo cha, muốn mượn sức của y để đứng lên.
Lý Minh sờ sờ đầu nhỏ đệ đệ tiếp sức cho nhóc.
Có người cổ động, tiểu tử làm càng dữ dội.
Vân Liệt đem chậu nước đặt trên đất, đưa một tay xách Lý Minh tới chậu nước, nhàn nhạt nói một câu, "Tự mình rửa."
Lý Minh lúc này mới phát hiện hắn thật sự đi lấy nước. Mặc dù biết hắn chỉ là nghe cha nói mới làm, nhưng Lý Minh vẫn có chút vui vẻ, hắn lại bưng nước cho mình rửa chân! Dọa người chưa! Là bưng nước cho mình rửa chân đó!
Lý Minh vội vã khom lưng rửa rửa bàn chân nhỏ một chút, cảm thấy nước ngày hôm nay đặc biệt thoải mái. Nếu như không phải muốn cùng đệ đệ chơi, thì cũng không có chuyện này. Nhóc vừa mới rửa xong liền bị xách tới trên giường.
Lý Minh bị xách có chút không thoải mái, thân thể nho nhỏ vùng vẫy một hồi, còn chưa có giãy giụa xong đã bị vứt xuống giường có chút thô lỗ, trên người còn bị ném cái khăn vải lau chân, kém chút nữa là bay lên mặt nhóc.
Lý Minh mím môi, có chút tức giận, cầm khăn vải lên lau lau bàn chân nhỏ, lau xong lấy dũng khí cũng ném khăn vải lên người Vân Liệt, nhưng đáng tiếc trên đường bay đã bị hắn một phát bắt được, không thể nào đáp lên người hắn. Lý Minh có chút tiếc nuối bò về phía trước, ôm eo cha, cọ cọ.
Lý Cẩn buồn cười không thôi, sờ sờ đầu nhỏ của nhóc.
Lý Minh thích muội muội, cũng thích đệ đệ, cùng đệ đệ chơi một chốc, mới cúi đầu xem muội muội. Tiểu nha đầu cũng tỉnh, bé ngoan nhìn đỉnh đầu, những khi có người đùa với bé, bẽ sẽ dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào người đùa với bé, những khi vui vẻ còn cười lên một chút.
Ngũ quan của bé giống Vân Liệt, khuôn mặt thì nho nhỏ như Cẩn ca nhi, khi cười rộ lên cũng giống, cũng mặt mày cong cong, sẽ khiến tâm tình người ta vô tình cũng trở nên tốt hơn. Thấy Lý Minh chọc bé phát cười, Vân Liệt cũng lên giường, ôm tiểu nha đầu đến trước mặt.
Ngũ quan hắn lạnh lùng, nhưng thần sắc lại hết sức thả lỏng, sau khi cởi áo khoác thì khí chất cũng có chút biến hóa, có vẻ như không còn lạnh lùng như bình thường. Lý Minh lặng lẽ nhìn hắn, thấy hắn đoạt muội muội đi rồi, có chút khó chịu, liền không muốn cách hắn quá gần, liền bò thẳng đến bên ngoài Cẩn ca nhi nằm xuống, muốn ngủ đây mà.
Nghĩ đến nhóc ngủ đặc biệt thành thật, hẳn là sẽ không ngã xuống giường, nên Lý Cẩn cũng không ngăn cản, y lấy chỉnh lại gối cho Minh Minh, lại hôn lên trán nhóc, "Không còn sớm nữa, ngủ đi, ngày mai còn phải đi học đường."
Lý Minh gật đầu, bé ngoan nhắm hai mắt lại.
Thịnh tiểu tử cũng đã bò mệt mỏi, liền học theo ca ca nằm xuống. Đêm nay tiểu tử cực kỳ cao hứng, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, nằm xuống rồi mới có chút buồn ngủ, dụi dụi mắt. Thấy hai đứa nhóc vây lại Cẩn ca nhi hai bên trái phải, ánh mắt Vân Liệt có chút sâu thẳm, thậm chí còn có chút hối hận vì đã đưa chúng vào, mãi đến khi Huyên tỷ vỗ vỗ hắn, hơi lạnh trên người hắn mới thu lại, hôn tiểu nha đầu một cái.
Ba tiểu gia hỏa quá nhỏ cũng không chiếm quá nhiều chỗ, thêm vào đó giường lại to, nên cũng không cảm thấy chen chúc. Cẩn ca nhi hôn các tiểu bảo bối một cái, thấy Vân Liệt liên tục nhìn mình chằm chằm, y cũng hôn hắn một cái, chính giữa cách hai bảo bảo, hôn hắn một cái liền nằm xuống, "Thổi đèn đi ngủ."
Vân Liệt thổi đèn tắt, rồi tìm tới tay Cẩn ca nhi, nắm lấy rồi sẽ không buông. Cẩn ca nhi cười cười, đưa lòng bàn tay hắn lên hôn một cái, nghe được hô hấp Vân Liệt sâu hơn, lại không nhịn được mà cười cười.
*
Ngày hôm sau.
Vừa ăn xong bữa sáng, bọn họ liền nhận được tin từ Vân lão gia tử truyền tới. Thân thể lão gia tử có chút không tốt, lời trong lời ngoài đều cảm thấy không thể sống qua năm nay, muốn bọn họ mau chóng đến kinh thành một chuyến.
Từ lần tham dự tiệc thành thân của họ, lão gia tử thỉnh thoảng sẽ cho người mang tới một phong thư, đơn giản chỉ là hỏi thăm cuộc sống họ như thế nào. Lý Cẩn hiểu rõ ông quan tâm đến Vân Liệt, nên còn mang chuyện mang thai nói với ông, lão gia tử sướng đến phát rồ. Tiệc đầy tháng bọn nhỏ còn muốn đến, nhưng không biết làm sao, cũng không thể phân thân được, mà thân thể cũng không chịu được lặn lội đường xa, nên lúc này mới coi như thôi.
Lý Cẩn biết được ông muốn gặp bọn nhỏ, quãng thời gian trước còn nói với ông dự định khi trời ấm lên sẽ đưa bọn nhỏ đến kinh thành. Khi lão gia tử hồi âm đã vô cùng vô cùng cao hứng, nhưng lại sợ đường xá xa xôi trắc trở, bọn nhỏ sẽ không chịu được, còn nói không bằng chờ thêm hai năm nữa, chờ hài tử lớn chút lại nói.
Nhưng hiện tại lão gia tử đột nhiên gửi đến một phong thư như thế, Lý Cẩn nhăn chặt mày, đưa thư cho Vân Liệt xem xem.
Sợ hắn lo lắng, Lý Cẩn an ủi vài câu, "Thân thể lão gia tử cũng coi như cường tráng, chắc chắn sẽ không sao."
Vân Liệt không lo lắng điều này, thân thể lão gia tử ra sao trong lòng hắn rất rõ, luôn cảm thấy kinh thành đã xảy ra chuyện gì, nếu không với tính tình của ông, sẽ không dùng giọng điệu này viết thư, nhưng cố tình hắn lại không nghe được tiếng gió nào.
Vân Liệt đến thư phòng. Hắn có không ít huynh đệ bị triệu hồi đến kinh thành, nên muốn điều tra triệt để một chút cũng không khó.
Sợ lão gia tử thật sự có chuyện, Lý Cẩn có chút lo lắng, "Chúng ta phải mau chóng lên đường thôi?"
Hài tử khoảng mười một tháng, đã cai sữa được. Nếu như đi, thì có thể đi quan lộ, trên đường chậm một chút, thì cũng không quá đáng lo. Hiện tại mùa hạ đã qua đi, khí trời cũng coi như mát mẻ, sẽ không quá chịu khổ.
"Đợi thêm hai ngày."
Biết được Vân Liệt là muốn thăm dò tin tức trước, Lý Cẩn cũng không hỏi nhiều nữa. Bởi vì trong lòng có mối bận tâm, nên hai ngày nay y cảm thấy không thoải mái, sợ lão gia tử cứ như vậy mà ra đi, bọn họ lại không thể trở về. Mà người khác có thể không biết rõ tình cảm Vân Liệt đối với lão gia tử, còn y có thể không biết sao? Vân Liệt bất quá chỉ là không quen biểu hiện ra, thêm vào đó lại chán ghét cái nhà kia, nhưng đối với lão gia tử thì hắn chẳng hề bài xích.
Ngày kế tiếp sau đó, Vân Liệt lại nhận được thư từ kinh thành, nói rằng thân thể lão gia tử sinh bệnh đã ba ngày gần đây không vào triều, còn hết thảy những chuyện khác thì bình thường. Vân lão gia tử là nguyên lão tam triều*, đã sớm muốn lui về, nhưng ở vị trí này rồi lại thân bất do kỷ, thêm vào chuyện nhi tử mình cùng trưởng công chúa có mâu thuẫn, sợ hắn gây ra chuyện, ông chỉ có thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm. Thế nên nếu ông không vào triều, nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện gì hoặc thân thể thật sự có chút lực bất tòng tâm.
*nguyên lão tam triều: làm quan ba đời vua
*thân bất do kỷ - 身不由己: cụm từ, chuyện không do bản thân mình quyết định
*lực bất tòng tâm - 力不从心: không thể làm việc gì đó theo ý muốn của mình
Vân Liệt cau mày, liền viết một phong thư để tiếp tục điều tra, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Nghĩ đến Cẩn ca nhi hai ngày nay ngủ không được yên ổn, nếu cứ như vậy, còn không bằng khởi hành. Khi Lý Uyển đến xem bọn nhỏ, Vân Liệt đã nói với nàng chuyện này.
Nghe được thân thể lão gia tử không được tốt, Lý Uyển ngẩn người. Hài tử dù sao cũng là cốt nhục của Vân gia, nếu như thân thể lão gia tử thật sự không ổn, thì không chỉ có bọn nhỏ phải đi, mà Cẩn ca nhi cũng phải đi, Lý Minh đã được Cẩn ca nhi ghi vào họ, phỏng chừng cũng phải đi mới được.
Năm hài tử, một lần liền mang đi ba đứa nhỏ nhất, Lý Uyển có chút không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui đã quyết định, "Ta với các đệ cùng đi."
Nếu cùng đi mà nói, trên đường còn có thể giúp đỡ một chút, thêm nữa cũng phải đi Phổ Quang Tự lễ Phật, như vậy cũng không cần phải đợi đến sang năm, không phải trong lòng vẫn luôn ghi nhớ việc này sao.
Lý Cẩn nhíu mày, "Bọn nhỏ thì phải làm sao bây giờ?"
"Đưa Nghiên tỷ theo, Minh Minh phỏng chừng cũng phải đi cùng mới được, chờ Thần ca nhi tan học tỷ sẽ hỏi hắn một chút. Nếu hắn muốn đi, chúng ta liền xin tiên sinh mấy ngày nghỉ, viết cho hắn chút bài tập để giúp hắn trên đường đi bù đắp lại là được. Nếu như hắn muốn ở lại, thì trước cứ để hắn ở tại nhà Mai Chi tỷ."
Thấy tỷ tỷ đã tính toán xong hết thảy, Lý Cẩn thở dài, "Được rồi."
Lúc Thần ca nhi về đến nhà, Lý Cẩn liền đem chuyện này nói với nhóc. Tiểu tử cắn cắn môi, có chút khó xử, vừa không muốn làm trễ nãi bài học, vừa không muốn cùng người thân tách ra, xoắn xuýt không thôi.
Lý Cẩn liền trực tiếp thay nhóc quyết định, "Cùng đi thôi, để một mình con ở lại, cả đường đi chúng ta phỏng chừng cũng không nỡ ngủ, bài học căn bản không cần lo lắng."
Dù tỷ tỷ không biết thì y cũng không biết sao? Tiên sinh mới giảng đến Kinh Thi, nhóc đã đem kinh truyện thơ ca học thuộc rồi, đừng nói là đi mấy ngày, mà đi một nửa năm cũng không sao.
*Kinh Thi = 诗经: là một bộ tổng hợp là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. (tham khảo thêm tại vi.wikipedia.org)
Thần ca nhi cũng không nỡ xa người nhà, nên liền gật gật đầu đồng ý.
Sau khi quyết định thời gian xuất phát, người một nhà liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lý Cẩn bảo Vân Liệt trông chừng con, liền tự mình động thủ thu thập y phục cả nhà sẽ mặc, sợ sẽ ở lâu, nên còn mang thêm vài món.
Lý Minh đối với kinh thành không có cảm giác gì, Nghiên tỷ thì lại có chút vui vẻ, lớn đến như vậy rồi mà bé chỉ đi qua khu giải trí của Túc Nguyên trấn, cả Kim Lâm thành cũng chư từng đi qua, lần này đi một cái liền đến thẳng kinh thành!
Nghiên tỷ vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, kinh hỉ cực kỳ, bé cũng không biết làm sao để biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình. Tiểu nha đầu còn nhỏ, nghe cữu cữu nói sẽ đi Phổ Quang tự lễ Phật nên liền chỉ nghĩ là muốn đi lễ Phật mà thôi.
Thần ca nhi lại suy nghĩ có chút nhiều, rõ ràng đã nói sang năm hẵng đi, nhưng hiện tại lại đột nhiên đổi lại thời gian, một chút dấu hiệu cũng không có, mà lại vội vàng như thế... Nghĩ đến hai ngày nay cữu cữu tựa hồ có vẻ thấp thỏm không yên, Thần ca nhi không nhịn được vuốt vuốt lông tiểu hồ ly, trong lòng rối như tơ vò, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Biết rõ mình có hỏi cữu cữu cũng sẽ không nói, nên nhóc không nghĩ nhiều nữa, mang theo hai quyển sách, rồi trở về nhà thu thập mấy bộ y phục.
Ngày xuất phát, đội ngũ hùng hậu không thôi, Tần bá, Hoàng Lĩnh, Nhiếp Chi Hằng, kể cả lão Ngụy cũng theo tới. Lão Ngụy cũng chỉ lớn hơn bọn Hoàng Lĩnh vài tuổi, là một nam nhân nội liễm. Lý Cẩn trước đây vẫn cho là hắn là một lão đầu, không biết rằng mình đã nghĩ lầm rồi.
Hắn cũng như họ đã từng lên chiến trường, cuối cùng không muốn lăn lộn nữa liền cùng Hoàng Linh cùng nhau lui về, hiện tại cùng nhau quản lý công xưởng với Hoàng Lĩnh. Nếu so với Hoàng Lĩnh, thì tính cách hắn trầm ổn không ít, bởi vì yêu thích hài tử, nên vừa qua liền dắt tay Thần ca nhi, "Ta dạy ngươi cưỡi ngựa."
Thần ca nhi thường xuyên đến công xưởng tìm Lý Uyển, nên đã gặp qua hắn không ít lần, đã sớm quen thuộc. Ánh mắt nhóc sáng lên một chút, đưa mắt nhìn nương cùng cữu cữu.
Lý Cẩn cười cười, "Muốn học liền học đi, nhớ tạ ơn đại bá."
Bên cạnh cả một con ngựa con cũng không có, nhưng cũng đã có nghe qua một chút lý thuyết, nhiều lắm ngồi phía trước cũng là cảm thụ một chút tư vị cưỡi ngựa, căn bản sẽ không có nguy hiểm gì, nên đương nhiên Lý Cẩn sẽ không lo lắng.
Tuổi lão Ngụy lớn, lại cùng Vân Liệt từng vào sinh ra tử, ấn theo bối phận nên gọi một tiếng đại bá, khi Thần ca nhi gật gật nói tiếng cảm ơn, hai chữ đại bá đã khiến lão Ngụy nở nụ cười, ôm tiểu tử đặt lên lưng ngựa, lại theo sát ngồi lên.
Trong lòng nhóc còn ôm tiểu hồ ly, nhóc sợ đến bóp đau nó, tiểu hồ ly đập đập lại kêu lên một tiếng oan ức. Thần ca nhi vội vã nhìn nó một chút, thấy tiểu hồ ly không có chuyện gì, thì nặn nặn móng vuốt nhỏ. Nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi lão Ngụy, "Con có thể mang theo nó chứ?"
Tiểu hồ ly chưa từng cưỡi ngựa, khẳng định cũng sẽ rất thích.
Lão Ngụy cười cười, "Được, chúng ta cưỡi chậm một chút."
Nhiếp Chi Hằng khó chịu mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Thần ca nhi. Lúc hắn dạy thì không muốn học, đổi lại người khác dạy thì vui vẻ học theo, đồ nhóc con không có lương tâm, uổng công mình thương nhóc, phải nhéo một chút cho đã ghiền, vẫn còn muốn nhéo một chút nữa, "Ta đời trước có phải làm thịt tiểu hồ ly của con không, phải thù hận lớn bao nhiêu mà lại làm con ghi nhớ lâu như vậy hả?"
Không phải chỉ là lúc mới vừa gặp đã tung nhóc hai lần thôi sao. Không phải Thần ca nhi không thích hắn, mà thuần túy chỉ là xuất phát từ tâm cảnh giác. Hắn lại thỉnh thoảng phải nói xấu Triệu Đại Niên một chút, lại cười với nương một cách không bình thường. Cữu cữu cảm thấy miệng hắn hay nói lung tung nên không nghĩ nhiều, nhưng Thần ca nhi lại luôn cảm thấy hắn có rắp tâm khác.
Đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.
Thần ca nhi kéo kéo tay lão Ngụy, nhìn hắn, "Ngụy bá bá, có thể đi chưa?"
Ngũ quan tiểu tử tinh xảo, khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn, lão Ngụy cũng muốn nựng nhóc một cái. Hắn cười cười, "Xuất phát."
Thấy ca ca đựa ngồi lên lưng ngựa, Nghiên tỷ ước ao không thôi, liền lao tới kéo kéo ống tay Nhiếp Chi Hằng, mắt to sáng lấp lánh, "Thúc thúc, thúc có thể dạy con mà!"
Từ lúc bắt đầu đi, Nghiên tỷ càng thêm hưng phấn, còn kéo tay nhị ca, "Con cùng nhị ca đều muốn học cưỡi ngựa, thúc dạy bọn con đi!"
Lý Minh liếc mắt nhìn tuấn mã màu trắng, có chút cao hứng, nhóc cũng có thể học sao?
Nhiếp Chi Hằng buồn cười lắc đầu, liền ôm cả hai đứa nhóc lên ngựa, "Đi thôi, thúc thúc đưa bọn con cưỡi một vòng trước."
Lý Cẩn ôm hài tử lên xe ngựa cùng với tỷ tỷ, thấy hài tử cười đến vui vẻ, tâm tình nặng nề mới khá hơn một chút.
Hết chương 131 – 16/03/2020
_________
Yên: còn 14 chương nữa hoàn chính văn đó bà con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.