Chương 96: Rốt cục động phòng rồi!
Hắc Tử Triết
07/09/2020
Edit + Beta: Yên Vân
*
Khi Vân Liệt đưa Cẩn ca nhi đến tân phòng*, nhóm người Nhiếp Chi Hằng cũng vừa vặn chạy tới.
*"tân phòng" ở đây ngụ ý là nhà mới
Nhiếp Chi Hằng "chậc" một tiếng, các hán tử khác thành thân dù cho thú một tiểu ca, không cần ngồi kiệu hoa, thì cũng chưa từng thấy ai cùng tiểu ca cưỡi cùng một con ngựa, còn có thể chán ngấy hơn không? Trong lòng Nhiếp Chi Hằng nồng đậm khó chịu, nhưng tận chân tâm lại cảm thấy cao hứng thay Vân Liệt.
Dư quang liếc về thân ảnh bọn họ, ánh mắt Vân Liệt hơi dừng lại một chút. Hắn cũng không biết người ngồi trong xe ngựa là lão gia tử. Khi nhìn thấy người phía sau Hoàng Lĩnh, hắn híp nhẹ đôi mắt, tựa như đang cười mà không phải cười, từng người từng người lại dám tự ý rời vị trí, thật là to gan.
Vân Liệt không phản ứng với bọn họ, trực tiếp mang đại bảo bối trong lồng ngực đi về hướng tân phòng.
Tân phòng vô cùng bề thế, vừa nghĩ tới đi qua sân trước rồi, kể từ hôm nay chính là ổ nhỏ của hai người, Lý Cẩn liền hưng phấn không thôi. Đương nhiên điều càng làm cho y hưng phấn hơn chính là gương mặt không chút tỳ vết nào của Vân Liệt. Y đã từng vô số lần nghĩ tới gương mặt Vân Liệt sau khi hồi phục sẽ có dạng gì, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy, vẫn chấn động không thôi. Trong tưởng tượng không dễ nhìn bằng một phần một vạn chân thật.
Nếu như không phải người chung quanh nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi, thì y thật muốn xoay mặt qua nhìn cho đủ! Bất quá điều này cũng không trở ngại Cẩn ca nhi lén lén lút lút nắm tay Vân Liệt. Trái tin nhỏ bé của y như hươu con nhảy loạn, ầm ầm ầm, nhảy cực kỳ vui vẻ. Khóe môi bỗng vô thức dương lên, muốn thận trọng một chút cũng không được, cả một đường cố ép xuống cũng không xuống được.
Lý Cẩn liền mặc kệ nó, y là một trong hai tân lang, y không vui thì ai vui?
Vân Liệt bị y nắm nắm mà miệng lưỡi khô khốc, huyết dịch cả người đều tụ lại một chỗ, nếu không phải trước mắt có nhiều người như vậy, thật muốn bỏ dở lễ thành thân, trực tiếp mang Cẩn ca nhi đến một nơi không ai biết... Nhưng mà nghi thức nên làm thì vẫn phải làm, hắn phải cho Cẩn ca nhi một lễ thành thân long trọng, không chút nào tiếc nuối.
Trên đường tụ đầy người, bởi vì hôm nay Cẩn ca nhi thành thân, nên tiên sinh học đường cũng được mời tới, thế là bọn nhỏ được nghỉ một ngày. Chúng huơ tay múa chân vẫy vẫy móng vuốt, khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ cơ hồ tràn đầy tà khí của Vân Liệt, từng đứa từng đứa như uống máu gà, hưng phấn cực kỳ. Cũng không biết ai trước tiên hô lên một câu, "Cẩn thúc thúc tân nương, tân nương, năm sau sinh một tiểu tử béo nha."
Mọi người cười to ồ lên, bọn nhỏ cũng cùng nhau hô lên theo.
Lý Cẩn không nhịn được trừng mắt, bất quá nghĩ theo một cách khác, y cũng đã có bảo bảo rồi, nỗ lực nuôi nhóc mập mạp lên, năm sau không phải là sẽ có một đại bàn tiểu tử* sao? Được rồi, tha thứ cho đám nhóc này đi!
*đại bàn tiểu tử = 大胖小子: nhóc béo
Thấy y cười mặt mày cong cong, không ít người còn trêu ghẹo, "Ai u xem Cẩn ca nhi chúng ta vui vẻ chưa kìa!"
"Tự nhiên kiếm được một nam nhân tựa thiên tiên, Cẩn ca nhi có thể không vui sao, ta đã một bó tuổi, mà nhìn thấy khuôn mặt của Liệt tiểu tử còn không nhịn được mà mặt đỏ tim đập."
Trong lòng Lý Cẩn đắc ý, mặc kệ mọi người nói thế nào, người đại hỉ chính là y, qua ngày hôm nay Vân Liệt là của y rồi, ai cũng đừng mong cướp người với y, nào cứ ước ao với y đi!
Thật vất vả mới đến được tân phòng, Lý Cẩn không nhịn được lén lút liếc mắt nhìn về phía sau, muốn nhìn xem nhóm tỷ tỷ đang ở đâu, kết quả vừa nhìn liền thấy đôi mai hoa lộc. Hai vật nhỏ đã lớn hơn không ít, đôi mắt tròn tròn, ánh mắt ỷ lại, giờ khắc này đang tha thiết mong chờ nhìn Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi cong cong môi, chẳng trách người ta nói mai hoa lộc có linh tính, nào ai biết, chỉ sau một khắc đã nhìn thấy người nó mong đợi.
Vân Triệt đỡ lão gia tử xuống xe ngựa.
Lý Cẩn nhất thời trợn tròn mắt.
Lão gia tử thân phận cao quý, bên người còn có thị vệ, những thị vệ này đương nhiên là hoàng thượng phái tới, một mặt là để bảo vệ lão gia tử, một mặt là bảo hộ đồ mang tặng. Lần này hoàng thượng ban thưởng không ít thứ, kỳ thực có một nửa là trưởng công chúa chọn, nhưng sợ Vân Liệt không muốn đồ của nàng, nên nàng mới kín đáo đưa cho hoàng thượng.
Hoàng thượng cho bọn thị vệ đưa đến đây.
Lão gia tử vừa đi tới, thôn dân liền tự động nhường cho ông một con đường. Biết được đây là người nhà Vân Liệt, thân phận Vân Liệt đã như thế, thì vị trưởng bối này đương nhiên cũng không phải tầm thường, huống hồ tướng mạo lão giả tử không như người bình thường. Mọi người nhất thời vừa kính nể vừa kiêu ngạo.
Đôi mắt Cẩn ca nhi sáng lấp lánh, "Gia gia, sao ngài lại đến?"
"Ngày đại hỉ của các ngươi, ta làm sao có thể không đến? Cũng không thể không chuẩn bị chỗ dự tiệc cho lão già này chứ?"
Lý Cẩn cười hắc hắc.
Lý Uyển cùng Mai Chi tỷ cũng đi tới. Bởi vì sau khi thành thân, người một nhà sẽ cùng ở một chỗ, nên Lý Uyển vội vàng tiến lên chào hỏi lão gia tử một chút.
Tiếp đó sẽ là bái đường, trước bái cao đường, sau lạy trời đất, sau đó phu phu đối bái. Lão gia tử đến, ông đương nhiên sẽ thành đối tượng mà Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi phải bái đầu.
Quả nhiên Cẩn ca nhi bị gương mặt kia của Vân Liệt khiến cho mê mệt đến dường như không nhìn ra phương hướng. Đến lúc phu phu đối bái còn đụng thẳng vào đầu người ta, đau đến y nhe răng trợn mắt. Nhưng dù cho có như vậy, thì ánh cười nơi đáy mắt cũng không tán đi.
Vui biết bao nhiêu!
Mọi người không nhịn được đều bật cười, Lý Uyển có chút không đành lòng nhìn thẳng, luôn cảm thấy đệ đệ đã bị đánh tráo rồi. Khi còn bé là một hài tử thông minh bao nhiêu, thì bây giờ ngược lại bấy nhiêu, nhìn thấy Vân Liệt là không còn tỉnh táo nữa. Đây chính là điển hình của hám sắc làm lu mờ lý trí.
Bái đường xong, Cẩn ca nhi liền bị Vân Liệt đuổi về phòng tân hôn. Đám người Hoàng Lĩnh cũng đi theo, muốn nháo tân phòng, nhưng bị Vân Liệt trừng mắt một cái, mọi người sững sờ không ai dám đi vào. Vân Liệt cứ như vậy mà đường hoàng đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người hắn cùng Cẩn ca nhi.
Đến khi đám người trẻ tuổi phản ứng lại, mới nở nụ cười không tử tế chút nào, "Lão đại à ngươi không phải chứ?"
"Muốn cùng ca phu lang cứ như vậy mà đơn độc cùng một chỗ sao."
Vân Liệt không để ý đến bọn họ.
Cẩn ca nhi cũng không nghĩ tới hắn sẽ làm ra chuyện như vậy, cả gương mặt hồng lên, ánh mắt không tự chủ liếc lên chiếc giường mới. Giường này là do Cẩn ca nhi tự mình chọn lựa, diện tích vô cùng lớn, rõ ràng đây là giường đôi, so với của người khác lớn hơn một vòng. Trên giường là chiếc chăn uyên ương đỏ thẫm, phía trên có tung không ít đậu phộng cùng quả nhãn.
Lý Cẩn biết được đó là ngụ ý sớm sinh quý tử, y nhất thời có chút chột dạ, luôn cảm thấy có lỗi với Vân Liệt. Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ cực kỳ kia của Vân Liệt, trái tim y nhất thời ầm ầm nhảy loạn lên, muốn đưa tay ôm hắn một cái, nhưng ngẫm lại cảm thấy vẫn là kiên nhẫn đến tối đi, bên ngoài nhiều người chờ xem trò vui như vậy, cũng không thể để bọn họ chê cười chứ. Y dẩu môi, mắt long lanh, môi hồng nhuận, quả thực là câu hồn người.
"Không phải là phải ra ngoài chúc rượu sao? Còn không mau đi?"
Vân Liệt nào cam lòng đi, dưới chân như bị dán lại dù thế nào cũng bước không được. Đây là Cẩn ca nhi của hắn, kể từ hôm nay trở đi chính là tiểu phu lang của hắn, sau này không ai có thể tách bọn họ ra được. Trái tim Vân Liệt nóng hổi không thôi, hắn cúi đầu hung hăng hôn lên môi Cẩn ca nhi.
Nụ hôn này kịch liệt nhưng cũng không kém phần ôn nhu. Hôn xong, Vân Liệt khàn khàn giọng, "Chờ ta trở lại."
Cẩn ca nhi có chút xấu hổ, y ngẩng đầu hôn lên má Vân Liệt một cái, "Vậy ngươi nhanh chút."
Vân Liệt lại hôn y một cái, rồi mới rời khỏi.
Khi mở cửa phòng, tất cả các hán tử đều cười không hề tử tế, "Nha nha nha, môi ca phu lang sao lại hồng như vậy?"; "Không chỉ có ca phu lang, mà môi lão đại cũng biến sắc nha."
"Ha ha ha lão đại không kịp chờ đến đúng lúc rồi."
Vân Liệt mặt không biến sắc liếc bọn họ một cái. Mặc dù trên mặt hắn đã không còn vết sẹo, nhưng các thuộc hạ vẫn thật sợ hắn, từng tên từng tên nhất thời rụt cổ lại, "Đi nào, chúng ta đi uống rượu."
Nhiếp Chi Hằng cong cong môi, đập hắn một quyền. Đã một thời gian không gặp, rõ ràng hắn gầy đi không ít, biết rõ trong khoảng thời gian này hắn cũng không được thoải mái, Vân Liệt cũng đập hắn một cái, thấp giọng nói, "Trở về là tốt rồi."
Đáy mắt Nhiếp Chi Hằng chợt lóe một ý cười.
Trở về được đương nhiên là tốt rồi, hết thảy đều có hy vọng.
Vì để đặt tiệc rượu, Vân Liệt đã lên trấn mời đầu bếp tốt nhất tới, không chỉ có mua không ít rượu ngon cùng thức ăn ngon, mà hắn còn tự mình lên núi săn không ít dã vật. Lại còn đầy đủ bánh cưới, kẹo cưới.
Nhà mới rất rộng, trước nhà có không ít đất trống, Vân Liệt lập tức kéo đến mấy chục bàn, bày đầy trên đất trống, phàm là người có mặt đều có thể ở lại ăn tiệc uống rượu. Những người thôn khác đến xem trò vui, căn bản không nghĩ tới còn có tiệc rượu như vậy, nhất thời mừng rỡ không thôi, tất cả đều hối hận, sao lại không mang theo người nhà đến chứ.
Thịt là thịt mới nhất, rượu là rượu thơm và tinh khiết nhất, gà vịt cá dê cùng cá tôm cua cũng không ít, đầu bếp lại là đại trù chân chính, thế nên mùi vị thức ăn vô cùng ngon. Mọi người được mở rộng cái bụng ăn đủ, mỗi người đều thỏa mãn cực kỳ.
Đám người Hoàng Lĩnh hưng phấn không thôi, từng tên từng tên đều uống say, còn nỗ lực muốn làm cho Vân Liệt quá chén, ngược lại, Đại Ngưu cùng Nhị Hổ giúp hắn cản rượu. Vân Liệt liếc nhìn bọn họ, bất động thanh sắc ghi nhớ món nợ này.
Lý Cẩn chờ đợi đến tẻ nhạt, bụng lại mơ hồ có chút đói, không nhịn được lấy hết đậu phộng trên giường ăn. Nguyên bản theo tập tục triều Đại Hạ, phải có người đợi cùng y, nhưng Vân Liệt không có người thân nào, bây giờ Cẩn ca nhi cũng không có khuê mật, nên thành ra một mình y đợi.
Đến lúc tiếng bước chân Vân Liệt đến gần, Lý Cẩn bỗng chốc ngồi ngay ngắn lại.
Cửa bị đẩy ra, Vân Liệt từng bước một đi tới.
Theo bước chân của hắn, tim Cẩn ca nhi đập đặc biệt nhanh. Y nhấp môi dưới, đột nhiên căng thẳng không biết phải làm thế nào cho phải.
Vân Liệt bế y lên, con ngươi thâm trầm, hắn gọi một tiếng Cẩn ca nhi, liền ôm người đến giường.
Lý Cẩn bị hơi thở của hắn vây lấy, cả người có chút choáng váng, "Trước tiên, trước tiên tắm rửa đi."
Con ngươi Vân Liệt thâm thúy, "Cùng nhau."
Bên cạnh phòng chính là buồng tắm, được thông với phòng chính, là Lý Cẩn cố ý thiết kế. Sớm đã có người chuẩn bị nước nóng, Vân Liệt liền bế Cẩn ca nhi tiến vào. Cẩn ca nhi kinh ngạc thốt lên, "Ta tự đi."
Lời còn chưa dứt, y phục đã bị Vân Liệt lột đi. Da thịt y trắng hơn tuyết, xương quai xanh tinh xảo, bụng dưới bằng phẳng, đôi chân thẳng tắp, cứ như vậy mà không hề ngăn trở hiện ra trước mặt Vân Liệt. Ánh mắt hắn thâm trầm, hận không thể một khắc sau liền nhào tới.
Lý Cẩn trừng mắt, vừa lo lắng vừa cởi y phục Vân Liệt như bị quỷ ám, "Chỉ cởi của ta thì sao được?" Cẩn ca nhi mới không muốn chỉ có mình bị chiếm tiện nghi, thế nào cũng phải chiếm thế lại mới được.
Hai người rốt cục trần trụi đối mặt nhau, mặt Lý Cẩn nóng vô cùng, đặc biệt là khi không cẩn thận liếc thấy bộ vị trọng điểm của Vân Liệt. Y có chút tức giận bất bình, sao mình kém nhiều dữ vậy! A a a a! Y vừa khó chịu vừa buồn cười, khổ não cực kỳ!
Vân Liệt không muốn muốn y tại buồng tắm, nên vẫn luôn cứng rắn nhẫn nhịn. Lần tắm này vô cùng thiếu kiên nhẫn, vừa mới tắm xong, Vân Liệt liền ôm y lên giường, cả y phục cũng lười mặc cho y.
Lý Cẩn 囧 vô cùng, vô thức lôi chăn vội vã che lấy mình.
Cơ bụng trước người Vân Liệt cơ hồ làm hoa mắt Lý Cẩn, cho dù đã che mình lại, nhưng tay y vẫn có chút không thành thật, không nhịn được sờ soạng một chút. Khi tắm đã rất khẩn trương, nên đã bỏ lỡ cảnh đẹp như vậy, Lý Cẩn ảo não không thôi.
Vân Liệt nhịn cười, tiếng nói khàn vô cùng, "Thích không?"
Hai má Lý Cẩn nóng lên. Nhìn thấy mà hắn lại có chút xấu hổ, biết rõ sắp đến sẽ phát sinh chuyện gì, trái tim Vân Liệt nóng không thôi. Hắn nghiêng người phủ lên, đặt trọn Lý Cẩn dưới thân.
Không biết từ lúc nào, hai người đã hôn nhau, môi răng dán vào nhau, không nỡ rời nhau, thân thể nóng hổi cũng quấn cùng nhau. Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng không ai cảm thấy lạnh.
Trái tim nhỏ bé của Lý Cẩn ầm ầm nhảy loạn, căng thẳng đến sắp vọt lên vổ họng mà nhảy ra ngoài.
Tim Vân Liệt cũng nhảy nhanh như vậy. Hắn thâm tình nhìn Cẩn ca nhi, đôi bàn tay lưu luyến sờ sờ thân thể bóng loáng của Cẩn ca nhi, sau đó là đến nơi lửa nóng kia.
Một khắc bị tiến vào ấy, Cẩn ca nhi đau đến cau mày lại.
Vân Liệt hôn môi y, mãi cho đến khi nét mặt y buông lỏng một chút, hắn mới bắt đầu cuộc chinh chiến thuộc về mình.
Hết chương 95 – 07/03/2019
*
Khi Vân Liệt đưa Cẩn ca nhi đến tân phòng*, nhóm người Nhiếp Chi Hằng cũng vừa vặn chạy tới.
*"tân phòng" ở đây ngụ ý là nhà mới
Nhiếp Chi Hằng "chậc" một tiếng, các hán tử khác thành thân dù cho thú một tiểu ca, không cần ngồi kiệu hoa, thì cũng chưa từng thấy ai cùng tiểu ca cưỡi cùng một con ngựa, còn có thể chán ngấy hơn không? Trong lòng Nhiếp Chi Hằng nồng đậm khó chịu, nhưng tận chân tâm lại cảm thấy cao hứng thay Vân Liệt.
Dư quang liếc về thân ảnh bọn họ, ánh mắt Vân Liệt hơi dừng lại một chút. Hắn cũng không biết người ngồi trong xe ngựa là lão gia tử. Khi nhìn thấy người phía sau Hoàng Lĩnh, hắn híp nhẹ đôi mắt, tựa như đang cười mà không phải cười, từng người từng người lại dám tự ý rời vị trí, thật là to gan.
Vân Liệt không phản ứng với bọn họ, trực tiếp mang đại bảo bối trong lồng ngực đi về hướng tân phòng.
Tân phòng vô cùng bề thế, vừa nghĩ tới đi qua sân trước rồi, kể từ hôm nay chính là ổ nhỏ của hai người, Lý Cẩn liền hưng phấn không thôi. Đương nhiên điều càng làm cho y hưng phấn hơn chính là gương mặt không chút tỳ vết nào của Vân Liệt. Y đã từng vô số lần nghĩ tới gương mặt Vân Liệt sau khi hồi phục sẽ có dạng gì, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy, vẫn chấn động không thôi. Trong tưởng tượng không dễ nhìn bằng một phần một vạn chân thật.
Nếu như không phải người chung quanh nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi, thì y thật muốn xoay mặt qua nhìn cho đủ! Bất quá điều này cũng không trở ngại Cẩn ca nhi lén lén lút lút nắm tay Vân Liệt. Trái tin nhỏ bé của y như hươu con nhảy loạn, ầm ầm ầm, nhảy cực kỳ vui vẻ. Khóe môi bỗng vô thức dương lên, muốn thận trọng một chút cũng không được, cả một đường cố ép xuống cũng không xuống được.
Lý Cẩn liền mặc kệ nó, y là một trong hai tân lang, y không vui thì ai vui?
Vân Liệt bị y nắm nắm mà miệng lưỡi khô khốc, huyết dịch cả người đều tụ lại một chỗ, nếu không phải trước mắt có nhiều người như vậy, thật muốn bỏ dở lễ thành thân, trực tiếp mang Cẩn ca nhi đến một nơi không ai biết... Nhưng mà nghi thức nên làm thì vẫn phải làm, hắn phải cho Cẩn ca nhi một lễ thành thân long trọng, không chút nào tiếc nuối.
Trên đường tụ đầy người, bởi vì hôm nay Cẩn ca nhi thành thân, nên tiên sinh học đường cũng được mời tới, thế là bọn nhỏ được nghỉ một ngày. Chúng huơ tay múa chân vẫy vẫy móng vuốt, khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ cơ hồ tràn đầy tà khí của Vân Liệt, từng đứa từng đứa như uống máu gà, hưng phấn cực kỳ. Cũng không biết ai trước tiên hô lên một câu, "Cẩn thúc thúc tân nương, tân nương, năm sau sinh một tiểu tử béo nha."
Mọi người cười to ồ lên, bọn nhỏ cũng cùng nhau hô lên theo.
Lý Cẩn không nhịn được trừng mắt, bất quá nghĩ theo một cách khác, y cũng đã có bảo bảo rồi, nỗ lực nuôi nhóc mập mạp lên, năm sau không phải là sẽ có một đại bàn tiểu tử* sao? Được rồi, tha thứ cho đám nhóc này đi!
*đại bàn tiểu tử = 大胖小子: nhóc béo
Thấy y cười mặt mày cong cong, không ít người còn trêu ghẹo, "Ai u xem Cẩn ca nhi chúng ta vui vẻ chưa kìa!"
"Tự nhiên kiếm được một nam nhân tựa thiên tiên, Cẩn ca nhi có thể không vui sao, ta đã một bó tuổi, mà nhìn thấy khuôn mặt của Liệt tiểu tử còn không nhịn được mà mặt đỏ tim đập."
Trong lòng Lý Cẩn đắc ý, mặc kệ mọi người nói thế nào, người đại hỉ chính là y, qua ngày hôm nay Vân Liệt là của y rồi, ai cũng đừng mong cướp người với y, nào cứ ước ao với y đi!
Thật vất vả mới đến được tân phòng, Lý Cẩn không nhịn được lén lút liếc mắt nhìn về phía sau, muốn nhìn xem nhóm tỷ tỷ đang ở đâu, kết quả vừa nhìn liền thấy đôi mai hoa lộc. Hai vật nhỏ đã lớn hơn không ít, đôi mắt tròn tròn, ánh mắt ỷ lại, giờ khắc này đang tha thiết mong chờ nhìn Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi cong cong môi, chẳng trách người ta nói mai hoa lộc có linh tính, nào ai biết, chỉ sau một khắc đã nhìn thấy người nó mong đợi.
Vân Triệt đỡ lão gia tử xuống xe ngựa.
Lý Cẩn nhất thời trợn tròn mắt.
Lão gia tử thân phận cao quý, bên người còn có thị vệ, những thị vệ này đương nhiên là hoàng thượng phái tới, một mặt là để bảo vệ lão gia tử, một mặt là bảo hộ đồ mang tặng. Lần này hoàng thượng ban thưởng không ít thứ, kỳ thực có một nửa là trưởng công chúa chọn, nhưng sợ Vân Liệt không muốn đồ của nàng, nên nàng mới kín đáo đưa cho hoàng thượng.
Hoàng thượng cho bọn thị vệ đưa đến đây.
Lão gia tử vừa đi tới, thôn dân liền tự động nhường cho ông một con đường. Biết được đây là người nhà Vân Liệt, thân phận Vân Liệt đã như thế, thì vị trưởng bối này đương nhiên cũng không phải tầm thường, huống hồ tướng mạo lão giả tử không như người bình thường. Mọi người nhất thời vừa kính nể vừa kiêu ngạo.
Đôi mắt Cẩn ca nhi sáng lấp lánh, "Gia gia, sao ngài lại đến?"
"Ngày đại hỉ của các ngươi, ta làm sao có thể không đến? Cũng không thể không chuẩn bị chỗ dự tiệc cho lão già này chứ?"
Lý Cẩn cười hắc hắc.
Lý Uyển cùng Mai Chi tỷ cũng đi tới. Bởi vì sau khi thành thân, người một nhà sẽ cùng ở một chỗ, nên Lý Uyển vội vàng tiến lên chào hỏi lão gia tử một chút.
Tiếp đó sẽ là bái đường, trước bái cao đường, sau lạy trời đất, sau đó phu phu đối bái. Lão gia tử đến, ông đương nhiên sẽ thành đối tượng mà Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi phải bái đầu.
Quả nhiên Cẩn ca nhi bị gương mặt kia của Vân Liệt khiến cho mê mệt đến dường như không nhìn ra phương hướng. Đến lúc phu phu đối bái còn đụng thẳng vào đầu người ta, đau đến y nhe răng trợn mắt. Nhưng dù cho có như vậy, thì ánh cười nơi đáy mắt cũng không tán đi.
Vui biết bao nhiêu!
Mọi người không nhịn được đều bật cười, Lý Uyển có chút không đành lòng nhìn thẳng, luôn cảm thấy đệ đệ đã bị đánh tráo rồi. Khi còn bé là một hài tử thông minh bao nhiêu, thì bây giờ ngược lại bấy nhiêu, nhìn thấy Vân Liệt là không còn tỉnh táo nữa. Đây chính là điển hình của hám sắc làm lu mờ lý trí.
Bái đường xong, Cẩn ca nhi liền bị Vân Liệt đuổi về phòng tân hôn. Đám người Hoàng Lĩnh cũng đi theo, muốn nháo tân phòng, nhưng bị Vân Liệt trừng mắt một cái, mọi người sững sờ không ai dám đi vào. Vân Liệt cứ như vậy mà đường hoàng đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người hắn cùng Cẩn ca nhi.
Đến khi đám người trẻ tuổi phản ứng lại, mới nở nụ cười không tử tế chút nào, "Lão đại à ngươi không phải chứ?"
"Muốn cùng ca phu lang cứ như vậy mà đơn độc cùng một chỗ sao."
Vân Liệt không để ý đến bọn họ.
Cẩn ca nhi cũng không nghĩ tới hắn sẽ làm ra chuyện như vậy, cả gương mặt hồng lên, ánh mắt không tự chủ liếc lên chiếc giường mới. Giường này là do Cẩn ca nhi tự mình chọn lựa, diện tích vô cùng lớn, rõ ràng đây là giường đôi, so với của người khác lớn hơn một vòng. Trên giường là chiếc chăn uyên ương đỏ thẫm, phía trên có tung không ít đậu phộng cùng quả nhãn.
Lý Cẩn biết được đó là ngụ ý sớm sinh quý tử, y nhất thời có chút chột dạ, luôn cảm thấy có lỗi với Vân Liệt. Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ cực kỳ kia của Vân Liệt, trái tim y nhất thời ầm ầm nhảy loạn lên, muốn đưa tay ôm hắn một cái, nhưng ngẫm lại cảm thấy vẫn là kiên nhẫn đến tối đi, bên ngoài nhiều người chờ xem trò vui như vậy, cũng không thể để bọn họ chê cười chứ. Y dẩu môi, mắt long lanh, môi hồng nhuận, quả thực là câu hồn người.
"Không phải là phải ra ngoài chúc rượu sao? Còn không mau đi?"
Vân Liệt nào cam lòng đi, dưới chân như bị dán lại dù thế nào cũng bước không được. Đây là Cẩn ca nhi của hắn, kể từ hôm nay trở đi chính là tiểu phu lang của hắn, sau này không ai có thể tách bọn họ ra được. Trái tim Vân Liệt nóng hổi không thôi, hắn cúi đầu hung hăng hôn lên môi Cẩn ca nhi.
Nụ hôn này kịch liệt nhưng cũng không kém phần ôn nhu. Hôn xong, Vân Liệt khàn khàn giọng, "Chờ ta trở lại."
Cẩn ca nhi có chút xấu hổ, y ngẩng đầu hôn lên má Vân Liệt một cái, "Vậy ngươi nhanh chút."
Vân Liệt lại hôn y một cái, rồi mới rời khỏi.
Khi mở cửa phòng, tất cả các hán tử đều cười không hề tử tế, "Nha nha nha, môi ca phu lang sao lại hồng như vậy?"; "Không chỉ có ca phu lang, mà môi lão đại cũng biến sắc nha."
"Ha ha ha lão đại không kịp chờ đến đúng lúc rồi."
Vân Liệt mặt không biến sắc liếc bọn họ một cái. Mặc dù trên mặt hắn đã không còn vết sẹo, nhưng các thuộc hạ vẫn thật sợ hắn, từng tên từng tên nhất thời rụt cổ lại, "Đi nào, chúng ta đi uống rượu."
Nhiếp Chi Hằng cong cong môi, đập hắn một quyền. Đã một thời gian không gặp, rõ ràng hắn gầy đi không ít, biết rõ trong khoảng thời gian này hắn cũng không được thoải mái, Vân Liệt cũng đập hắn một cái, thấp giọng nói, "Trở về là tốt rồi."
Đáy mắt Nhiếp Chi Hằng chợt lóe một ý cười.
Trở về được đương nhiên là tốt rồi, hết thảy đều có hy vọng.
Vì để đặt tiệc rượu, Vân Liệt đã lên trấn mời đầu bếp tốt nhất tới, không chỉ có mua không ít rượu ngon cùng thức ăn ngon, mà hắn còn tự mình lên núi săn không ít dã vật. Lại còn đầy đủ bánh cưới, kẹo cưới.
Nhà mới rất rộng, trước nhà có không ít đất trống, Vân Liệt lập tức kéo đến mấy chục bàn, bày đầy trên đất trống, phàm là người có mặt đều có thể ở lại ăn tiệc uống rượu. Những người thôn khác đến xem trò vui, căn bản không nghĩ tới còn có tiệc rượu như vậy, nhất thời mừng rỡ không thôi, tất cả đều hối hận, sao lại không mang theo người nhà đến chứ.
Thịt là thịt mới nhất, rượu là rượu thơm và tinh khiết nhất, gà vịt cá dê cùng cá tôm cua cũng không ít, đầu bếp lại là đại trù chân chính, thế nên mùi vị thức ăn vô cùng ngon. Mọi người được mở rộng cái bụng ăn đủ, mỗi người đều thỏa mãn cực kỳ.
Đám người Hoàng Lĩnh hưng phấn không thôi, từng tên từng tên đều uống say, còn nỗ lực muốn làm cho Vân Liệt quá chén, ngược lại, Đại Ngưu cùng Nhị Hổ giúp hắn cản rượu. Vân Liệt liếc nhìn bọn họ, bất động thanh sắc ghi nhớ món nợ này.
Lý Cẩn chờ đợi đến tẻ nhạt, bụng lại mơ hồ có chút đói, không nhịn được lấy hết đậu phộng trên giường ăn. Nguyên bản theo tập tục triều Đại Hạ, phải có người đợi cùng y, nhưng Vân Liệt không có người thân nào, bây giờ Cẩn ca nhi cũng không có khuê mật, nên thành ra một mình y đợi.
Đến lúc tiếng bước chân Vân Liệt đến gần, Lý Cẩn bỗng chốc ngồi ngay ngắn lại.
Cửa bị đẩy ra, Vân Liệt từng bước một đi tới.
Theo bước chân của hắn, tim Cẩn ca nhi đập đặc biệt nhanh. Y nhấp môi dưới, đột nhiên căng thẳng không biết phải làm thế nào cho phải.
Vân Liệt bế y lên, con ngươi thâm trầm, hắn gọi một tiếng Cẩn ca nhi, liền ôm người đến giường.
Lý Cẩn bị hơi thở của hắn vây lấy, cả người có chút choáng váng, "Trước tiên, trước tiên tắm rửa đi."
Con ngươi Vân Liệt thâm thúy, "Cùng nhau."
Bên cạnh phòng chính là buồng tắm, được thông với phòng chính, là Lý Cẩn cố ý thiết kế. Sớm đã có người chuẩn bị nước nóng, Vân Liệt liền bế Cẩn ca nhi tiến vào. Cẩn ca nhi kinh ngạc thốt lên, "Ta tự đi."
Lời còn chưa dứt, y phục đã bị Vân Liệt lột đi. Da thịt y trắng hơn tuyết, xương quai xanh tinh xảo, bụng dưới bằng phẳng, đôi chân thẳng tắp, cứ như vậy mà không hề ngăn trở hiện ra trước mặt Vân Liệt. Ánh mắt hắn thâm trầm, hận không thể một khắc sau liền nhào tới.
Lý Cẩn trừng mắt, vừa lo lắng vừa cởi y phục Vân Liệt như bị quỷ ám, "Chỉ cởi của ta thì sao được?" Cẩn ca nhi mới không muốn chỉ có mình bị chiếm tiện nghi, thế nào cũng phải chiếm thế lại mới được.
Hai người rốt cục trần trụi đối mặt nhau, mặt Lý Cẩn nóng vô cùng, đặc biệt là khi không cẩn thận liếc thấy bộ vị trọng điểm của Vân Liệt. Y có chút tức giận bất bình, sao mình kém nhiều dữ vậy! A a a a! Y vừa khó chịu vừa buồn cười, khổ não cực kỳ!
Vân Liệt không muốn muốn y tại buồng tắm, nên vẫn luôn cứng rắn nhẫn nhịn. Lần tắm này vô cùng thiếu kiên nhẫn, vừa mới tắm xong, Vân Liệt liền ôm y lên giường, cả y phục cũng lười mặc cho y.
Lý Cẩn 囧 vô cùng, vô thức lôi chăn vội vã che lấy mình.
Cơ bụng trước người Vân Liệt cơ hồ làm hoa mắt Lý Cẩn, cho dù đã che mình lại, nhưng tay y vẫn có chút không thành thật, không nhịn được sờ soạng một chút. Khi tắm đã rất khẩn trương, nên đã bỏ lỡ cảnh đẹp như vậy, Lý Cẩn ảo não không thôi.
Vân Liệt nhịn cười, tiếng nói khàn vô cùng, "Thích không?"
Hai má Lý Cẩn nóng lên. Nhìn thấy mà hắn lại có chút xấu hổ, biết rõ sắp đến sẽ phát sinh chuyện gì, trái tim Vân Liệt nóng không thôi. Hắn nghiêng người phủ lên, đặt trọn Lý Cẩn dưới thân.
Không biết từ lúc nào, hai người đã hôn nhau, môi răng dán vào nhau, không nỡ rời nhau, thân thể nóng hổi cũng quấn cùng nhau. Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng không ai cảm thấy lạnh.
Trái tim nhỏ bé của Lý Cẩn ầm ầm nhảy loạn, căng thẳng đến sắp vọt lên vổ họng mà nhảy ra ngoài.
Tim Vân Liệt cũng nhảy nhanh như vậy. Hắn thâm tình nhìn Cẩn ca nhi, đôi bàn tay lưu luyến sờ sờ thân thể bóng loáng của Cẩn ca nhi, sau đó là đến nơi lửa nóng kia.
Một khắc bị tiến vào ấy, Cẩn ca nhi đau đến cau mày lại.
Vân Liệt hôn môi y, mãi cho đến khi nét mặt y buông lỏng một chút, hắn mới bắt đầu cuộc chinh chiến thuộc về mình.
Hết chương 95 – 07/03/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.