Chương 3: Trở thành cữu cữu rồi!
Hắc Tử Triết
07/09/2020
*
Tại Trúc Khê thôn, họ Trương là thế gia vọng tộc, người được trúng tuyển làm quan cũng là từ họ Trương mà ra, họ Lý chỉ có chừng mười hộ, dù không phân chia cấp bậc, thì người họ Trương tự nhiên cũng là cao nhân đứng đầu, trên đường gặp phải họ Lý, sống lưng họ đều thẳng tắp. Tình huống như vậy mãi cho đến khi Lý gia có người đậu cử nhân mới được cải thiện.
Cử nhân Lý gia đương nhiên là cha Lý Cẩn, nhưng đáng tiếc ông là người đoản mệnh, thật khó khăn mới thú được nữ nhi Hình bộ Thị lang, còn tưởng là được lên đại quan ngũ phẩm, nhưng không đến mấy năm cũng bởi vì nhạc phụ đứng sai phái, nên chịu liên lụy. Cũng may ông thú chỉ là thứ nữ, cũng không nhậm chứ ở kinh thành, nên kết cục chỉ bị giáng chức.
Mấy năm ông làm quan, Lý lão thái ở trong thôn ra vẻ ta đây không ít, bà ở Trúc Khê thôn nổi danh là chanh chua, từ lúc nhi tử làm đại quan, bà ta càng tỏ vẻ không thôi.
Nhi tử Trương đại nương vì bệnh nên mất sớm, bà ta cả ngày nói Trương đại nương không phúc khí, lại còn lời trong lời ngoài toàn ám chỉ bàlà sao chổi, Trương đại nương có thể yêu thích bà ta mới là lạ a!
Lúc này khắp khuôn mặt Trương đại nương đều là ý cười, "Khẳng định bà không đoán được chuyện tốt là gì đâu?"
Lý lão thái ngờ vực liếc bà một cái, thấy bà cười vui vẻ, đáy lòng không hiểu sao nổi lên căng thẳng, lẽ nào tên nghiệp chướng kia không bị trời cao bắt đi?
"Có liên quan tên nghiệp chướng kia? Còn nhỏ đã khắc chết cha mẹ rồi, chẳng lẽ lại chuyện tương tự lại xảy ra với tỷ tỷ hắn?"
"Ai nha, tẩu tẩu Lý gia, lời này của tẩu là không đúng, tỷ đệ bọn họ khi còn sống cùng cha mẹ tại Kim Lân vẫn sống tốt nha, không phải là trở về với tẩu mới không tốt đẹp sao."
"Ý ngươi đây là gì? Ta là kẻ khắc hay sao?" Lý lão thái nhất thời nổi giận, tính khí bà ta không tốt, vừa giận lên ánh mắt như một cây đuốc, cự kỳ hung hãn.
Trương đại nương mới không sợ bà ta, "Ta cũng không có nói như vậy, Cẩn ca nhi cũng là đứa số khổ, bị người ta nhẫn tâm đẩy một cái, choáng váng ngất đi đã đành, thật vất vả đầu mới tỉnh táo, kẻ ở trên còn ở đây nói mát, sao lại có người tâm đen như vậy."
Cho dù đúng là bà ta đẩy Lý Cẩn bị ngốc, nhưng Lý lão thái lại không nghe nổi người khác nói chuyện này, nếu là thường ngày thì Lý lão thái đã sớm không tha, nhưng hiện tại lại ngây ngẩn cả người, đầu tỉnh táo?
Một tên bị nhược trí mười năm đột nhiên khỏe lại?
Đáy mắt Lý lão thái tràn đầy nghi ngờ, chỉ cảm thấy đây là một chuyện cười lớn.
Sợ Lý lão thái nổi điên cắn người linh tinh, Trương đại nương tốt bụng đẩy bà ta một cái, để cho bà ta tỉnh lại.
"Tẩu tẩu Lý gia, Cẩn ca nhi thực sự đã khỏe, tẩu mau đi xem một chút đi."
Thấy tất cả mọi người nói như vậy, đáy lòng Lý lão thái bỗng hoảng loạn, bà hung tợn trừng Trương đại nương một cái, bưng chậu quần áo tiếp tục đi về phía trước.
Đáy lòng bà mang tâm sự, đi có chút nhanh. Chạm mặt càng lúc càng nhiều người. Nhân duyên Lý lão thái không tốt, không ít người nói lời khó nghe với bà: "Ai nha, nương Lý Trì, tôn tử của bà ngất một cái liền ngất khỏe lại, bà đi xem chưa?"
"Con dâu ta mang theo bao táo, bảo là muốn cho Lý Cẩn bồi bổ thân thể."
"Con dâu ta cũng đi, trong nhà không có thứ gì tốt, liền lấy một ít gạo. Cẩn ca nhi số khổ, cha mẹ đều mất sớm, chỉ còn lại một người tỷ tỷ, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, ông trời thật có mắt, để cho hắn khôi phục lại bình thường."
Từng người từng người cố ý buông lời nói đâm bà đây mà.
Nói bà là nãi nãi còn không bằng người ngoài.
Lý lão thái tức giận quăng chậu giặt quần áo trong tay, vừa nghĩ tới tên nghiệp chướng kia khỏe mạnh, bà liền tức ngực lợi hại, quần áo cũng không muốn giặt nữa, ôm chậu gỗ về nhà. Nhìn bóng lưng chật vật của bà, những người khác nhịn không được che miệng cười.
Sau khi Lý lão thái về đến nhà, nhìn thấy con dâu thứ hai Xuân Lan trốn trong phòng còn chưa chịu bắt đầu làm cơm, bà giận dữ đặt chậu gỗ xuống đất rầm một tiếng.
"Tìm đường chết à, còn không nhanh đi làm cơm."
Vương Xuân Lan là cháu gái nhà mẹ bà, cũng không sợ bà, không nhanh không chậm từ trong nhà đi ra. Nàng lớn lên xinh đẹp, đôi mắt hạnh rất đẹp, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, miệng lại ngọt như mật, nên ngày thường rất được Lý lão thái thích, "Nương, ai làm ngài sinh khí vậy?"
Vừa nói vừa xoa bóp vai cho Lý lão thái.
Sắc mặt Lý lão thái tốt hơn một chút, khoác tay áo một cái như đuổi ruồi, "Còn không phải là tên tiểu nghiệp chướng kia sao, được rồi, nhanh đi làm cơm đi, ăn cơm tối đừng gọi ta."
Nói xong, bà ta liền đi vào phòng, nằm trên giường, hoảng sợ vô cùng.
Kỳ thật sở dĩ bà ta ghét Cẩn ca như vậy không ngoài hai nguyên nhân. Một là chê tiểu ca nhi không dễ nuôi, hai là từ lúc Lý Cẩn sinh ra, chuyện trong nhà không thuận lợi. Năm thứ nhất Lý Cẩn sinh ra, bà ta đột nhiên ngã bệnh, kém chút sốt đến hỏng đầu; năm thứ hai sinh ra, Lý lão gia tử té gãy chân; năm thứ ba, cha hắn bị giáng chức; năm thứ tư, mẹ hắn chết; năm thứ năm cha hắn lại bị sói gặm không còn một móng.
Từ đó trở đi bà ta liền cảm thấy hoảng hốt, luôn cảm thấy mình đang gặp họa. Có một lần làm ra hành động điên rồ, ước gì hắn chết đi, đẩy mạnh hắn một cái, nhưng nhìn thấy đầu Lý Cẩn đầy máu, Lý lão thái lại sợ hãi. Chính bởi vì bị bà ta đẩy một cái, mà Lý Cẩn tuy không chết, nhưng đầu lại bị té hỏng.
Lúc đó Lý Uyển vừa tròn mười ba tuổi, nàng nhìn không lên tiếng, nhưng lại cực che chở Lý Cẩn. Thấy nàng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình chằm chằm, Lý lão thái sợ hãi không thôi. Bà ta hiểu rõ ràng con trai lớn đi, để lại một đôi nhi tử, đứa lớn là khuê nữ sớm muộn phải gả ra ngoài, lại lớn lên tại Kim Lân Thành, cùng với bà không thân thiết, đứa nhỏ là tiểu ca nhi, từ nhỏ đã khắc người, Lý lão thái có thể yêu thích họ mới là lạ.
Lão đại đã không còn, bà ta liền lấy lí do ở riêng mà đuổi bọn họ ra khỏi Lý gia. Nhắc tới cũng lạ, sau khi Lý Cẩn si ngốc, trong nhà cũng không phát sinh chuyện gì kinh khủng, người đều ổn, lúc này Lý Cẩn khôi phục bình thường, trái tim Lý lão thái nhảy lên ầm ầm, trước sau vẫn không bình tĩnh được.
Luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện.
Bất quá Lý Cẩn cũng không biết điều đó, hắn thậm chí không biết tỷ tỷ đã xuất giá.
Qua buổi trưa, mặt trời không quá nắng nữa, một nam hài sáu, bảy tuổi nắm tay một nữ hài bốn tuổi, đẩy tấm cửa gỗ trong nhà.
Nam hài mi thanh mục tú, ngũ quan vô cùng tinh xảo. Nữ hài tướng mạo tuy rằng mới nhìn không sắc sảo như nam hài, nhưng đôi mắt rất linh động.
Bé chu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp biến thành mèo mướp nhỏ, đôi mắt cũng hồng hồng, nhìn thấy Lý Uyển liền nhào tới ôm đùi nàng, đôi mắt mở to gọi tiếng "nương".
Tiếng "nương" này, làm Lý Cẩn bối rối.
Lý Uyển xoa xoa đầu nhỏ của bé, "Sao lại khóc rồi? Ngày hôm trước mới tới đây mà, lại nhớ nương sao?"
Nghiên tỷ gật gật đầu nhỏ, ôm chặt lấy chân nàng.
Lý Uyển ở đây mấy ngày, nam nhân của nàng Triệu Đại Niên mỗi buổi sáng đều đến thăm một chút, sau đó sẽ đi lên trấn bán đồ ăn, lần trước hai đứa bé chính là được hắn đưa tới.
Nam hài thấy Lý Cẩn đã tỉnh, thở ra một hơi rõ ràng. Tướng mạo nhóc tương tự Lý Cẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vừa nhìn thấy nhóc, Lý Cẩn liền nghĩ đến dáng dấp mình khi còn bé.
Dĩ nhiên đã thành cữu cữu rồi, Lý Cẩn nhịn không được cong môi, hắn vốn yêu thích trẻ con, đối với bọn chúng càng thấy hiếm lạ, "Mau đến cho cữu cữu nhìn nè."
Đôi mắt Thần ca nhi đen láy, dõi theo hắn không nháy mắt, không nhúc nhích.
Nghiên tỷ giấu cả người phía sau nương, vừa sợ vừa hiếu kỳ, không nhịn được ló mặt ra, không hiểu được sao cữu cữu ngốc lại đột nhiên biết nói chuyện.
Lý Uyển cười kéo Triệu Nghiên vào trong ngực, ôn nhu nói: "Nghiên tỷ của chúng ta không phải gan rất lớn sao? Sao lại cả cữu cữu cũng sợ? Lần trước không phải còn đem cho cữu cữu con châu chấu to sao?"
Khuôn mặt nhỏ bé của Nghiên tỷ đỏ bừng, lặng lẽ liếc nhìn Lý Cẩn một cái, thấy cữu cữu cười khanh khách nhìn mình, bé đột nhiên chôn đầu nhỏ vào trong ngực Lý Uyển, "Biết nói! Không phải cữu cữu!"
Lý Cẩn cùng Lý Uyển đều không nhịn được cười lên, đáy mắt Thần ca nhi cũng hiện lên một ánh cười.
Lý Cẩn khom lưng đem tiểu nha đầu ôm vào lòng, cười đùa bé, "Sao lại không phải cữu cữu? Chẳng lẽ trên đời này có đến hai người cữu cữu anh tuấn mê người như vậy?"
Từ lúc nhìn thấy tướng mạo Thần ca nhi, hắn liền nhận ra tướng mạo của mình không có gì thay đổi, tiểu tử này với mình khi còn bé thật sự quá giống! Lý Cẩn đối với tướng mạo của mình vẫn rất tự tin, bởi vì lớn lên đáng yêu, nên khi còn ở cô nhi viện các bác gái rất thích chọc hắn, đồ ăn phân cho hắn cũng nhiều hơn so với người khác. Khi cùng người khác đánh nhau, chỉ cần hơi hơi mang vẻ đáng thương, kẻ bị mắng nhất định là người khác.
Đột nhiên bị bế lên, Nghiên tỷ hô một tiếng, bưng kín mặt. Từ giữa kẽ ngón tay bé nhìn Lý Cẩn một cái, thấy nụ cười hắn so với trước đây còn dễ nhìn hơn, bé bỗng dưng không còn sợ nữa, "Làm sao cữu cữu biết nói chuyện?"
Lý Cẩn không nhịn được cười, cố ý nhăn mặt hù người, "Tiểu nha đầu, cữu cữu biết nói không tốt sao?"
Tiểu nha đầu bốn tuổi, đặc biệt gầy, ôm trong tay cũng chỉ nặng hơn hai mươi cân, Lý Cẩn ôm bé ném lên một cái, dọa tiểu nha đầu ôm chặt lấy cổ hắn, không bao lâu liền cười khanh khách.
Khi Lý Cẩn còn ở cô nhi viện chính là vua đám nhóc, đương nhiên biết cách đối phó với trẻ con, không bao lâu tiểu nha đầu liền liên tục gọi cữu cữu cữu cữu.
Thật ấm áp.
"Nhanh xuống ngay, cữu cữu vừa mới tỉnh, đừng làm mệt cữu."
Lý Cẩn nhìn Lý Uyển nhăn mày, "Tỷ, tỷ cũng quá xem đệ như còn nhỏ rồi."
Lý Uyển không nhịn được cười, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh đệ đệ khi còn bé hoạt bát đáng yêu hay cười, đáy lòng liền nổi lên thỏa mãn trước nay chưa từng có.
"Đi, cữu cữu tìm đồ ăn cho các ngươi."
Buổi trưa có không ít tẩu tẩu sang thăm hắn, mỗi người trong tay đều ôm một túi đồ nh., Lý Cẩn nhớ tới ngoại trừ bao táo, còn có một túi trái cây đỏ đỏ, trẻ con nhất định thích ăn những thứ này.
"Ai, cái kia đều là cho đệ bồi bổ thân thể, cho bọn nhỏ ăn làm gì." Lý Uyển vội vàng đuổi theo.
"Ăn hết mua nữa là được rồi."
Nghe thấy đệ đệ nói như giàu nứt đố đổ vách, Lý Uyển nhịn không được lắc đầu, cứ như bọn họ đang ở Kim Lâm thành, muốn ăn cái gì có cái đó vậy. Thấy đệ đệ cười vui vẻ, hai đứa bé cũng vui vẻ nhảy nhót, Lý Uyển thở dài không muốn làm mất hứng.
Lý Cẩn rửa mấy trái cây đỏ đỏ cùng hai quả táo to, đưa cho hai đứa bé.
Trước khi nhận, hai đứa bé liếc nhìn Lý Uyển một cái, thấy nàng gật đầu mới vui vẻ bắt đầu ăn. Nghiên tỷ một mặt thỏa mãn, thật giống như ăn sơn trân hải vị, mỗi một trái đều đặc biệt quý trọng, Thần ca nhi không nói gì, nhìn lại ngoan không chịu được.
"Ăn ngon không?"
Nghiên tỷ gật gật mạnh đầu, "Nếu có thể ăn mỗi ngày thì tốt rồi, bất quá trái cây quý, chỉ được ăn một chút."
Đáy lòng Lý Cẩn dâng lên cảm giác khó chịu khó giải thích, sờ sờ đầu nhỏ bọn chúng.
Ngay tại lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
_________
Đây là loại táo mà Lý Cẩn cho hai bé ăn nè.
红枣 hóng zǎo
Hết chương 3 - 18/06/2018
(Beta - 01/04/2019)
Tại Trúc Khê thôn, họ Trương là thế gia vọng tộc, người được trúng tuyển làm quan cũng là từ họ Trương mà ra, họ Lý chỉ có chừng mười hộ, dù không phân chia cấp bậc, thì người họ Trương tự nhiên cũng là cao nhân đứng đầu, trên đường gặp phải họ Lý, sống lưng họ đều thẳng tắp. Tình huống như vậy mãi cho đến khi Lý gia có người đậu cử nhân mới được cải thiện.
Cử nhân Lý gia đương nhiên là cha Lý Cẩn, nhưng đáng tiếc ông là người đoản mệnh, thật khó khăn mới thú được nữ nhi Hình bộ Thị lang, còn tưởng là được lên đại quan ngũ phẩm, nhưng không đến mấy năm cũng bởi vì nhạc phụ đứng sai phái, nên chịu liên lụy. Cũng may ông thú chỉ là thứ nữ, cũng không nhậm chứ ở kinh thành, nên kết cục chỉ bị giáng chức.
Mấy năm ông làm quan, Lý lão thái ở trong thôn ra vẻ ta đây không ít, bà ở Trúc Khê thôn nổi danh là chanh chua, từ lúc nhi tử làm đại quan, bà ta càng tỏ vẻ không thôi.
Nhi tử Trương đại nương vì bệnh nên mất sớm, bà ta cả ngày nói Trương đại nương không phúc khí, lại còn lời trong lời ngoài toàn ám chỉ bàlà sao chổi, Trương đại nương có thể yêu thích bà ta mới là lạ a!
Lúc này khắp khuôn mặt Trương đại nương đều là ý cười, "Khẳng định bà không đoán được chuyện tốt là gì đâu?"
Lý lão thái ngờ vực liếc bà một cái, thấy bà cười vui vẻ, đáy lòng không hiểu sao nổi lên căng thẳng, lẽ nào tên nghiệp chướng kia không bị trời cao bắt đi?
"Có liên quan tên nghiệp chướng kia? Còn nhỏ đã khắc chết cha mẹ rồi, chẳng lẽ lại chuyện tương tự lại xảy ra với tỷ tỷ hắn?"
"Ai nha, tẩu tẩu Lý gia, lời này của tẩu là không đúng, tỷ đệ bọn họ khi còn sống cùng cha mẹ tại Kim Lân vẫn sống tốt nha, không phải là trở về với tẩu mới không tốt đẹp sao."
"Ý ngươi đây là gì? Ta là kẻ khắc hay sao?" Lý lão thái nhất thời nổi giận, tính khí bà ta không tốt, vừa giận lên ánh mắt như một cây đuốc, cự kỳ hung hãn.
Trương đại nương mới không sợ bà ta, "Ta cũng không có nói như vậy, Cẩn ca nhi cũng là đứa số khổ, bị người ta nhẫn tâm đẩy một cái, choáng váng ngất đi đã đành, thật vất vả đầu mới tỉnh táo, kẻ ở trên còn ở đây nói mát, sao lại có người tâm đen như vậy."
Cho dù đúng là bà ta đẩy Lý Cẩn bị ngốc, nhưng Lý lão thái lại không nghe nổi người khác nói chuyện này, nếu là thường ngày thì Lý lão thái đã sớm không tha, nhưng hiện tại lại ngây ngẩn cả người, đầu tỉnh táo?
Một tên bị nhược trí mười năm đột nhiên khỏe lại?
Đáy mắt Lý lão thái tràn đầy nghi ngờ, chỉ cảm thấy đây là một chuyện cười lớn.
Sợ Lý lão thái nổi điên cắn người linh tinh, Trương đại nương tốt bụng đẩy bà ta một cái, để cho bà ta tỉnh lại.
"Tẩu tẩu Lý gia, Cẩn ca nhi thực sự đã khỏe, tẩu mau đi xem một chút đi."
Thấy tất cả mọi người nói như vậy, đáy lòng Lý lão thái bỗng hoảng loạn, bà hung tợn trừng Trương đại nương một cái, bưng chậu quần áo tiếp tục đi về phía trước.
Đáy lòng bà mang tâm sự, đi có chút nhanh. Chạm mặt càng lúc càng nhiều người. Nhân duyên Lý lão thái không tốt, không ít người nói lời khó nghe với bà: "Ai nha, nương Lý Trì, tôn tử của bà ngất một cái liền ngất khỏe lại, bà đi xem chưa?"
"Con dâu ta mang theo bao táo, bảo là muốn cho Lý Cẩn bồi bổ thân thể."
"Con dâu ta cũng đi, trong nhà không có thứ gì tốt, liền lấy một ít gạo. Cẩn ca nhi số khổ, cha mẹ đều mất sớm, chỉ còn lại một người tỷ tỷ, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, ông trời thật có mắt, để cho hắn khôi phục lại bình thường."
Từng người từng người cố ý buông lời nói đâm bà đây mà.
Nói bà là nãi nãi còn không bằng người ngoài.
Lý lão thái tức giận quăng chậu giặt quần áo trong tay, vừa nghĩ tới tên nghiệp chướng kia khỏe mạnh, bà liền tức ngực lợi hại, quần áo cũng không muốn giặt nữa, ôm chậu gỗ về nhà. Nhìn bóng lưng chật vật của bà, những người khác nhịn không được che miệng cười.
Sau khi Lý lão thái về đến nhà, nhìn thấy con dâu thứ hai Xuân Lan trốn trong phòng còn chưa chịu bắt đầu làm cơm, bà giận dữ đặt chậu gỗ xuống đất rầm một tiếng.
"Tìm đường chết à, còn không nhanh đi làm cơm."
Vương Xuân Lan là cháu gái nhà mẹ bà, cũng không sợ bà, không nhanh không chậm từ trong nhà đi ra. Nàng lớn lên xinh đẹp, đôi mắt hạnh rất đẹp, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, miệng lại ngọt như mật, nên ngày thường rất được Lý lão thái thích, "Nương, ai làm ngài sinh khí vậy?"
Vừa nói vừa xoa bóp vai cho Lý lão thái.
Sắc mặt Lý lão thái tốt hơn một chút, khoác tay áo một cái như đuổi ruồi, "Còn không phải là tên tiểu nghiệp chướng kia sao, được rồi, nhanh đi làm cơm đi, ăn cơm tối đừng gọi ta."
Nói xong, bà ta liền đi vào phòng, nằm trên giường, hoảng sợ vô cùng.
Kỳ thật sở dĩ bà ta ghét Cẩn ca như vậy không ngoài hai nguyên nhân. Một là chê tiểu ca nhi không dễ nuôi, hai là từ lúc Lý Cẩn sinh ra, chuyện trong nhà không thuận lợi. Năm thứ nhất Lý Cẩn sinh ra, bà ta đột nhiên ngã bệnh, kém chút sốt đến hỏng đầu; năm thứ hai sinh ra, Lý lão gia tử té gãy chân; năm thứ ba, cha hắn bị giáng chức; năm thứ tư, mẹ hắn chết; năm thứ năm cha hắn lại bị sói gặm không còn một móng.
Từ đó trở đi bà ta liền cảm thấy hoảng hốt, luôn cảm thấy mình đang gặp họa. Có một lần làm ra hành động điên rồ, ước gì hắn chết đi, đẩy mạnh hắn một cái, nhưng nhìn thấy đầu Lý Cẩn đầy máu, Lý lão thái lại sợ hãi. Chính bởi vì bị bà ta đẩy một cái, mà Lý Cẩn tuy không chết, nhưng đầu lại bị té hỏng.
Lúc đó Lý Uyển vừa tròn mười ba tuổi, nàng nhìn không lên tiếng, nhưng lại cực che chở Lý Cẩn. Thấy nàng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình chằm chằm, Lý lão thái sợ hãi không thôi. Bà ta hiểu rõ ràng con trai lớn đi, để lại một đôi nhi tử, đứa lớn là khuê nữ sớm muộn phải gả ra ngoài, lại lớn lên tại Kim Lân Thành, cùng với bà không thân thiết, đứa nhỏ là tiểu ca nhi, từ nhỏ đã khắc người, Lý lão thái có thể yêu thích họ mới là lạ.
Lão đại đã không còn, bà ta liền lấy lí do ở riêng mà đuổi bọn họ ra khỏi Lý gia. Nhắc tới cũng lạ, sau khi Lý Cẩn si ngốc, trong nhà cũng không phát sinh chuyện gì kinh khủng, người đều ổn, lúc này Lý Cẩn khôi phục bình thường, trái tim Lý lão thái nhảy lên ầm ầm, trước sau vẫn không bình tĩnh được.
Luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện.
Bất quá Lý Cẩn cũng không biết điều đó, hắn thậm chí không biết tỷ tỷ đã xuất giá.
Qua buổi trưa, mặt trời không quá nắng nữa, một nam hài sáu, bảy tuổi nắm tay một nữ hài bốn tuổi, đẩy tấm cửa gỗ trong nhà.
Nam hài mi thanh mục tú, ngũ quan vô cùng tinh xảo. Nữ hài tướng mạo tuy rằng mới nhìn không sắc sảo như nam hài, nhưng đôi mắt rất linh động.
Bé chu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp biến thành mèo mướp nhỏ, đôi mắt cũng hồng hồng, nhìn thấy Lý Uyển liền nhào tới ôm đùi nàng, đôi mắt mở to gọi tiếng "nương".
Tiếng "nương" này, làm Lý Cẩn bối rối.
Lý Uyển xoa xoa đầu nhỏ của bé, "Sao lại khóc rồi? Ngày hôm trước mới tới đây mà, lại nhớ nương sao?"
Nghiên tỷ gật gật đầu nhỏ, ôm chặt lấy chân nàng.
Lý Uyển ở đây mấy ngày, nam nhân của nàng Triệu Đại Niên mỗi buổi sáng đều đến thăm một chút, sau đó sẽ đi lên trấn bán đồ ăn, lần trước hai đứa bé chính là được hắn đưa tới.
Nam hài thấy Lý Cẩn đã tỉnh, thở ra một hơi rõ ràng. Tướng mạo nhóc tương tự Lý Cẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vừa nhìn thấy nhóc, Lý Cẩn liền nghĩ đến dáng dấp mình khi còn bé.
Dĩ nhiên đã thành cữu cữu rồi, Lý Cẩn nhịn không được cong môi, hắn vốn yêu thích trẻ con, đối với bọn chúng càng thấy hiếm lạ, "Mau đến cho cữu cữu nhìn nè."
Đôi mắt Thần ca nhi đen láy, dõi theo hắn không nháy mắt, không nhúc nhích.
Nghiên tỷ giấu cả người phía sau nương, vừa sợ vừa hiếu kỳ, không nhịn được ló mặt ra, không hiểu được sao cữu cữu ngốc lại đột nhiên biết nói chuyện.
Lý Uyển cười kéo Triệu Nghiên vào trong ngực, ôn nhu nói: "Nghiên tỷ của chúng ta không phải gan rất lớn sao? Sao lại cả cữu cữu cũng sợ? Lần trước không phải còn đem cho cữu cữu con châu chấu to sao?"
Khuôn mặt nhỏ bé của Nghiên tỷ đỏ bừng, lặng lẽ liếc nhìn Lý Cẩn một cái, thấy cữu cữu cười khanh khách nhìn mình, bé đột nhiên chôn đầu nhỏ vào trong ngực Lý Uyển, "Biết nói! Không phải cữu cữu!"
Lý Cẩn cùng Lý Uyển đều không nhịn được cười lên, đáy mắt Thần ca nhi cũng hiện lên một ánh cười.
Lý Cẩn khom lưng đem tiểu nha đầu ôm vào lòng, cười đùa bé, "Sao lại không phải cữu cữu? Chẳng lẽ trên đời này có đến hai người cữu cữu anh tuấn mê người như vậy?"
Từ lúc nhìn thấy tướng mạo Thần ca nhi, hắn liền nhận ra tướng mạo của mình không có gì thay đổi, tiểu tử này với mình khi còn bé thật sự quá giống! Lý Cẩn đối với tướng mạo của mình vẫn rất tự tin, bởi vì lớn lên đáng yêu, nên khi còn ở cô nhi viện các bác gái rất thích chọc hắn, đồ ăn phân cho hắn cũng nhiều hơn so với người khác. Khi cùng người khác đánh nhau, chỉ cần hơi hơi mang vẻ đáng thương, kẻ bị mắng nhất định là người khác.
Đột nhiên bị bế lên, Nghiên tỷ hô một tiếng, bưng kín mặt. Từ giữa kẽ ngón tay bé nhìn Lý Cẩn một cái, thấy nụ cười hắn so với trước đây còn dễ nhìn hơn, bé bỗng dưng không còn sợ nữa, "Làm sao cữu cữu biết nói chuyện?"
Lý Cẩn không nhịn được cười, cố ý nhăn mặt hù người, "Tiểu nha đầu, cữu cữu biết nói không tốt sao?"
Tiểu nha đầu bốn tuổi, đặc biệt gầy, ôm trong tay cũng chỉ nặng hơn hai mươi cân, Lý Cẩn ôm bé ném lên một cái, dọa tiểu nha đầu ôm chặt lấy cổ hắn, không bao lâu liền cười khanh khách.
Khi Lý Cẩn còn ở cô nhi viện chính là vua đám nhóc, đương nhiên biết cách đối phó với trẻ con, không bao lâu tiểu nha đầu liền liên tục gọi cữu cữu cữu cữu.
Thật ấm áp.
"Nhanh xuống ngay, cữu cữu vừa mới tỉnh, đừng làm mệt cữu."
Lý Cẩn nhìn Lý Uyển nhăn mày, "Tỷ, tỷ cũng quá xem đệ như còn nhỏ rồi."
Lý Uyển không nhịn được cười, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh đệ đệ khi còn bé hoạt bát đáng yêu hay cười, đáy lòng liền nổi lên thỏa mãn trước nay chưa từng có.
"Đi, cữu cữu tìm đồ ăn cho các ngươi."
Buổi trưa có không ít tẩu tẩu sang thăm hắn, mỗi người trong tay đều ôm một túi đồ nh., Lý Cẩn nhớ tới ngoại trừ bao táo, còn có một túi trái cây đỏ đỏ, trẻ con nhất định thích ăn những thứ này.
"Ai, cái kia đều là cho đệ bồi bổ thân thể, cho bọn nhỏ ăn làm gì." Lý Uyển vội vàng đuổi theo.
"Ăn hết mua nữa là được rồi."
Nghe thấy đệ đệ nói như giàu nứt đố đổ vách, Lý Uyển nhịn không được lắc đầu, cứ như bọn họ đang ở Kim Lâm thành, muốn ăn cái gì có cái đó vậy. Thấy đệ đệ cười vui vẻ, hai đứa bé cũng vui vẻ nhảy nhót, Lý Uyển thở dài không muốn làm mất hứng.
Lý Cẩn rửa mấy trái cây đỏ đỏ cùng hai quả táo to, đưa cho hai đứa bé.
Trước khi nhận, hai đứa bé liếc nhìn Lý Uyển một cái, thấy nàng gật đầu mới vui vẻ bắt đầu ăn. Nghiên tỷ một mặt thỏa mãn, thật giống như ăn sơn trân hải vị, mỗi một trái đều đặc biệt quý trọng, Thần ca nhi không nói gì, nhìn lại ngoan không chịu được.
"Ăn ngon không?"
Nghiên tỷ gật gật mạnh đầu, "Nếu có thể ăn mỗi ngày thì tốt rồi, bất quá trái cây quý, chỉ được ăn một chút."
Đáy lòng Lý Cẩn dâng lên cảm giác khó chịu khó giải thích, sờ sờ đầu nhỏ bọn chúng.
Ngay tại lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
_________
Đây là loại táo mà Lý Cẩn cho hai bé ăn nè.
红枣 hóng zǎo
Hết chương 3 - 18/06/2018
(Beta - 01/04/2019)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.