Tiểu Phu Lang Ngốc Manh Ở Tinh Tế
Chương 3: Thật Xin Lỗi, Cháu Đã Uống Hết Rồi (1)
Cửu vĩ yêu hồ
04/10/2024
"Ừm..." Một tiếng rên rỉ nhỏ vang lên, người nằm trên giường nhỏ cuối cùng cũng cử động.
Trong đầu Mộc Ngôn vô cùng hỗn loạn, cả người truyền đến cảm giác đau nhức, khiến y không nhịn được kêu lên đau đớn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cả người y đều đau...
Y còn nhớ mình bị mẫu phụ quở trách, sau đó lên núi nhặt củi về nấu cơm, kết quả không cẩn thận trượt chân, rơi xuống sườn đồi.
Đúng vậy, y đã trượt chân và ngã, trên sườn đồi tràn đầy những cành cây sắc nhọn và cỏ dại. Những vết trầy xước trên người rất đau, toàn bộ củi y nhặt được đều vương vãi khắp nơi.
Củi? Củi của y, y nhất định phải đứng dậy, nhanh chóng đi nhặt củi về.
Nếu không, trở về tay không, mẫu phụ chắc chắn sẽ lại đánh y.
Mộc Ngôn đột nhiên trở nên kích động, tay chân có hơi loạn động, tựa như đang cố gắng ngồi dậy.
"Đại ca ca không ngừng động đậy, nhất định là đang gặp ác mộng." Một cậu bé khoảng 3-4 tuổi, ngồi ở bên giường nhìn Mộc Ngôn nằm trên giường không mở mắt, nhưng tay chân của y vẫn cử động. Đúng như nhóc nói, bên cạnh nhóc có một cô bé trông rất giống nhóc.
"Làm sao anh biết đại ca ca gặp ác mộng?" Lại một giọng nói trẻ con vang lên, trong trẻo mà rõ ràng.
"Bởi vì trước kia em gặp ác mộng đều như vậy." Cậu bé nghiêm túc gật đầu đáp.
"Ồ, vậy em đi gọi mẹ tới." Sau khi cô bé nói xong, liền xuống giường chạy ra ngoài.
"Mẹ, mẹ, đại ca ca gặp ác mộng." Cô bé ở trong sân hét lớn.
Ngay sau đó, một nữ nhân khá trẻ đi theo phía sau cô bé, nhìn thấy người trên giường động đậy, thì thở phào nhẹ nhõm.
"Ai, cháu đừng cử động, cháu đang bị thương." Nữ nhân bước tới, nhẹ nhàng nói, rồi đắp chăn lên người Mộc Ngôn.
Giọng nói thật hay, thật ôn nhu.
Đại khái là bởi vì nữ nhân dịu dàng an ủi có tác dụng, Mộc Ngôn không còn loạn động nữa, mà từ từ mở mắt ra.
"Mẹ, đại ca ca tỉnh rồi." Một tay của cô bé nắm chặt góc áo của nữ nhân, đôi mắt to tròn nhìn người nằm trên giường.
Mộc Ngôn có chút bối rối khi nhìn hoàn cảnh xa lạ, cùng những con người xa lạ xung quanh mình.
"Tỉnh là tốt rồi, bác sĩ nói vết thương trên người cháu đều là vết thương ngoài da, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt thì sẽ không sao." Lâm Giai Ngữ nói: "Là A Diệu tình cờ thấy cháu ở bìa khu rừng, bìa khu rừng vô cùng nguy hiểm, sao cháu lại đi tới đó?"
Cho tới hiện tại, Mộc Ngôn vẫn còn hơi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đều thay đổi, trở nên rất xa lạ. Người trước mặt nhìn có chút kỳ quái, trước ngực có thêm hai khối thịt, có phải do bệnh không?
Y chưa từng nhìn thấy người nào như vậy, nhưng không thể phủ nhận, người trước mặt y rất đẹp, giọng nói rất êm tai.
Chẳng lẽ y được người của thôn dưới vách đá cứu sao?
Lúc đầu, y trượt chân ngã xuống sườn đồi, vốn còn nghĩ sẽ trèo lên nhặt củi. Nhưng y không ngờ dưới chân sườn đồi lại có một vách đá, kết quả là y đã rơi thẳng xuống vách đá.
Vách đá kia rất cao, lúc ấy y còn tưởng mình sẽ chết, trong lòng trần ngập tiếc nuối.
Y còn chưa thành thân, còn chưa sinh bảo bảo đáng yêu, còn chưa có mảnh đất thuộc về riêng mình, mà đã chết như vây. Y mong kiếp sau có thể cố gắng, thực hiện được những mong muốn này.
Không ngờ trời cao chiếu cố, y rơi từ vách đá cao như vậy mà vẫn không chết, thật sự là quá tốt.
Lâm Giai Ngữ thấy Mộc Ngôn chỉ ngơ ngác nhìn cô không nói, tưởng y đang sợ hãi nên nói chuyện nhẹ nhàng hơn.
---------o0o---------
Hết chương 3
Trong đầu Mộc Ngôn vô cùng hỗn loạn, cả người truyền đến cảm giác đau nhức, khiến y không nhịn được kêu lên đau đớn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cả người y đều đau...
Y còn nhớ mình bị mẫu phụ quở trách, sau đó lên núi nhặt củi về nấu cơm, kết quả không cẩn thận trượt chân, rơi xuống sườn đồi.
Đúng vậy, y đã trượt chân và ngã, trên sườn đồi tràn đầy những cành cây sắc nhọn và cỏ dại. Những vết trầy xước trên người rất đau, toàn bộ củi y nhặt được đều vương vãi khắp nơi.
Củi? Củi của y, y nhất định phải đứng dậy, nhanh chóng đi nhặt củi về.
Nếu không, trở về tay không, mẫu phụ chắc chắn sẽ lại đánh y.
Mộc Ngôn đột nhiên trở nên kích động, tay chân có hơi loạn động, tựa như đang cố gắng ngồi dậy.
"Đại ca ca không ngừng động đậy, nhất định là đang gặp ác mộng." Một cậu bé khoảng 3-4 tuổi, ngồi ở bên giường nhìn Mộc Ngôn nằm trên giường không mở mắt, nhưng tay chân của y vẫn cử động. Đúng như nhóc nói, bên cạnh nhóc có một cô bé trông rất giống nhóc.
"Làm sao anh biết đại ca ca gặp ác mộng?" Lại một giọng nói trẻ con vang lên, trong trẻo mà rõ ràng.
"Bởi vì trước kia em gặp ác mộng đều như vậy." Cậu bé nghiêm túc gật đầu đáp.
"Ồ, vậy em đi gọi mẹ tới." Sau khi cô bé nói xong, liền xuống giường chạy ra ngoài.
"Mẹ, mẹ, đại ca ca gặp ác mộng." Cô bé ở trong sân hét lớn.
Ngay sau đó, một nữ nhân khá trẻ đi theo phía sau cô bé, nhìn thấy người trên giường động đậy, thì thở phào nhẹ nhõm.
"Ai, cháu đừng cử động, cháu đang bị thương." Nữ nhân bước tới, nhẹ nhàng nói, rồi đắp chăn lên người Mộc Ngôn.
Giọng nói thật hay, thật ôn nhu.
Đại khái là bởi vì nữ nhân dịu dàng an ủi có tác dụng, Mộc Ngôn không còn loạn động nữa, mà từ từ mở mắt ra.
"Mẹ, đại ca ca tỉnh rồi." Một tay của cô bé nắm chặt góc áo của nữ nhân, đôi mắt to tròn nhìn người nằm trên giường.
Mộc Ngôn có chút bối rối khi nhìn hoàn cảnh xa lạ, cùng những con người xa lạ xung quanh mình.
"Tỉnh là tốt rồi, bác sĩ nói vết thương trên người cháu đều là vết thương ngoài da, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt thì sẽ không sao." Lâm Giai Ngữ nói: "Là A Diệu tình cờ thấy cháu ở bìa khu rừng, bìa khu rừng vô cùng nguy hiểm, sao cháu lại đi tới đó?"
Cho tới hiện tại, Mộc Ngôn vẫn còn hơi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đều thay đổi, trở nên rất xa lạ. Người trước mặt nhìn có chút kỳ quái, trước ngực có thêm hai khối thịt, có phải do bệnh không?
Y chưa từng nhìn thấy người nào như vậy, nhưng không thể phủ nhận, người trước mặt y rất đẹp, giọng nói rất êm tai.
Chẳng lẽ y được người của thôn dưới vách đá cứu sao?
Lúc đầu, y trượt chân ngã xuống sườn đồi, vốn còn nghĩ sẽ trèo lên nhặt củi. Nhưng y không ngờ dưới chân sườn đồi lại có một vách đá, kết quả là y đã rơi thẳng xuống vách đá.
Vách đá kia rất cao, lúc ấy y còn tưởng mình sẽ chết, trong lòng trần ngập tiếc nuối.
Y còn chưa thành thân, còn chưa sinh bảo bảo đáng yêu, còn chưa có mảnh đất thuộc về riêng mình, mà đã chết như vây. Y mong kiếp sau có thể cố gắng, thực hiện được những mong muốn này.
Không ngờ trời cao chiếu cố, y rơi từ vách đá cao như vậy mà vẫn không chết, thật sự là quá tốt.
Lâm Giai Ngữ thấy Mộc Ngôn chỉ ngơ ngác nhìn cô không nói, tưởng y đang sợ hãi nên nói chuyện nhẹ nhàng hơn.
---------o0o---------
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.