Tiểu Phúc Bảo Giáng Xuống Nhà, Dù Năm Mất Mùa Vẫn Bội Thu
Chương 7: Ai Dám Động Đến Sữa Dê
Tại Truy Mộng Để Đạo Lộ Thượng Cuồng Bôn
25/11/2024
Dẫu trong lòng nghĩ giống hệt như nhi tử mình, nhưng dù có không hiểu chuyện đến mấy, Lưu thị cũng biết lời này của nhi tử tuyệt đối không nên nói ra.
Tiếc rằng hành động của nàng ta không nhanh bằng miệng lưỡi của nhi tử.
Nàng ta muốn bịt miệng nhi tử lại nhưng đã không kịp, Hổ Tử đã hét lên xong rồi.
Hỏng bét.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Lưu thị chính là thế.
Quả nhiên, vừa dứt lời, cửa phòng của tứ tức phụ đã mở ra.
Từ lão thái từ trong phòng bước ra với vẻ mặt lạnh như băng.
Hổ Tử chỉ là đứa bé bốn, năm tuổi, dù có không hiểu chuyện, Từ lão thái cũng không nỡ đổ cơn giận lên người đại tôn tử của mình.
Nhưng với Lưu thị, Từ lão thái lại không có sự nhẫn nại đó.
Đi thẳng đến trước mặt Lưu thị, giọng nói của Từ lão thái lạnh lẽo đến mức như có thể rơi ra băng vụn.
"Lưu thị, ngươi thường ngày là dạy con kiểu như thế này sao? Cướp khẩu phần của muội muội mình, lại còn cùng người ngoài phỉ báng người trong nhà? Nếu ngươi không dạy nổi, từ nay Hổ Tử sẽ theo chúng ta, ngươi không cần phải quản nữa!"
Nghe xong lời này, sắc mặt của Lưu thị lập tức trắng bệch.
Nguyên do nàng ta luôn có thể áp chế Triệu thị trong nhà lão Từ chính là vì nàng ta sinh được Hổ Tử.
Nếu bà bà đem Hổ Tử từ bên mình đưa đi, sau này Hổ Tử xa cách nàng ta, nàng ta còn có thể dựa vào ai nữa đây?
Hơn nữa, nếu chuyện nhi tử bị bà bà nuôi nấng truyền ra ngoài, nàng ta sẽ không còn mặt mũi gì để đứng trước đám phụ nhân trẻ trong thôn nữa.
Nghĩ đến việc nhi tử bị mang đi cùng những lời xì xào của người trong thôn, sắc mặt của Lưu thị càng thêm trắng bệch, thái độ lập tức trở nên cung kính.
"Nương, Hổ Tử chỉ là nói lung tung thôi chứ không phải do con dạy đâu, con nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, không để nó nói lung tung nữa!"
Thấy mẫu thân mình không đứng về phía mình, Hổ Tử cũng không vui.
Lưu Cẩu Đản bọn họ đều nói Tứ thẩm sinh ra một đứa sao chổi, nó nào có nói bậy! Bà nội dựa vào đâu mà mắng mẫu thân nó chứ?
Cảm nhận được Hổ Tử lại muốn lên tiếng, lần này động tác của Lưu thị nhanh hơn.
Một tay bịt chặt miệng nhi tử, Lưu thị mặt cười như hoa.
"Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ dạy dỗ tốt Hổ Tử!"
Nhìn chằm chằm Lưu thị một hồi, Từ lão thái lại quay sang nhìn hai dê rừng đen bị mẫu tử Lưu thị dồn vào góc tường ban nãy.
"Sữa dê đó là để cứu mạng Thiên Bảo, ai dám động ý đồ với hai dê rừng đen đó thì liệu mà giữ cái da của mình đi! Hừ!"
Lưu thị ôm chặt lấy nhi tử liên tục gật đầu, cam đoan từ nay về sau sẽ không dám nghĩ tới sữa của hai dê rừng đen nữa.
Đợi Từ lão thái phẩy tay rời đi, Lưu thị lập tức ôm Hổ Tử trở về phòng mình, chẳng mấy chốc, từ phòng lão đại vang lên tiếng khóc thút thít của Lưu thị.
"Huhuhu, nhi tử khổ mệnh của ta ơi! Lớn đến thế này, ngoài mấy ngụm sữa mẫu thân mình uống khi còn bé thì chẳng có lần nào được nếm vị sữa nữa. Bây giờ trong nhà có sữa rồi, đến một ngụm để nếm thử cũng không được, nhi tử ta thật là đáng thương quá! Huhuhu!"
Lưu thị vừa khóc thút thít vừa tranh thủ lấy tay lau nước mắt, lén lút liếc nhìn Từ Đại Trụ đang tựa lưng ngồi trên kháng.
Nàng ta không dám khóc to, sợ Từ lão thái còn ở ngoài sân nghe thấy.
Ban đầu chỉ định làm ầm lên trước mặt Từ Đại Trụ để kiếm chút đồng tình, nhưng khóc nửa ngày trời mà Từ Đại Trụ chỉ nhíu mày chẳng nói một câu nào bênh vực nàng ta và nhi tử, Lưu thị thực sự cảm thấy uất ức.
Kỳ thực, Từ Đại Trụ ở trong phòng nghe mọi chuyện rõ ràng.
Việc này vốn dĩ là do Lưu thị và nhi tử sai, nên dù Lưu thị có khéo léo oán trách thế nào, Từ Đại Trụ cũng vờ như không hiểu.
Thấy Lưu thị càng lúc càng khóc dai dẳng, Từ Đại Trụ đành thở dài, nhẹ giọng an ủi nàng ta, bảo nàng ta đừng làm ồn nữa.
Đại tức phụ dẫn nhi tử đi cướp khẩu phần của cháu gái mới sinh, kể ra thế nào cũng chẳng có lý.
Được Từ Đại Trụ dỗ dành một hồi, sau khi phát tiết cảm xúc, Lưu thị cuối cùng cũng chịu im lặng.
Quay đầu định tìm Hổ Tử, nàng ta mới phát hiện Hổ Tử đã chạy mất tăm từ bao giờ.
Trẻ con trong thôn ngày nào cũng chạy nhảy khắp nơi, dù sao cũng chẳng lạc được nên cả hai phu thê cũng không để tâm, dù gì đến giờ cơm tối, thằng bé chắc chắn sẽ tự về.
Nhưng họ không ngờ, đứa trẻ chỉ bốn, năm tuổi lại ghi hận đến vậy.
Lời Lưu thị nói tuy không truyền ra ngoài viện nhưng tiếng khóc của nàng ta vẫn vọng tới tai người khác.
Từ lão thái chẳng buồn để ý tới nàng ta, dù sao tính tình lão đại dẫu có khờ khạo đến đâu vẫn rất nghe lời.
Liếc nhìn Triệu thị còn đứng bên cạnh, Từ lão thái chỉ tay về phía nhà bếp.
"Nhị tức phụ, đi vắt thêm chút sữa dê để trên bếp ủ ấm, đợi Thiên Bảo tỉnh dậy, e rằng lại phải uống thêm lần nữa."
Nếu không phải Lưu thị tự chuốc họa vào thân, bà đâu cần rời bảo bối nhỏ lâu đến vậy.
Tiếc rằng hành động của nàng ta không nhanh bằng miệng lưỡi của nhi tử.
Nàng ta muốn bịt miệng nhi tử lại nhưng đã không kịp, Hổ Tử đã hét lên xong rồi.
Hỏng bét.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Lưu thị chính là thế.
Quả nhiên, vừa dứt lời, cửa phòng của tứ tức phụ đã mở ra.
Từ lão thái từ trong phòng bước ra với vẻ mặt lạnh như băng.
Hổ Tử chỉ là đứa bé bốn, năm tuổi, dù có không hiểu chuyện, Từ lão thái cũng không nỡ đổ cơn giận lên người đại tôn tử của mình.
Nhưng với Lưu thị, Từ lão thái lại không có sự nhẫn nại đó.
Đi thẳng đến trước mặt Lưu thị, giọng nói của Từ lão thái lạnh lẽo đến mức như có thể rơi ra băng vụn.
"Lưu thị, ngươi thường ngày là dạy con kiểu như thế này sao? Cướp khẩu phần của muội muội mình, lại còn cùng người ngoài phỉ báng người trong nhà? Nếu ngươi không dạy nổi, từ nay Hổ Tử sẽ theo chúng ta, ngươi không cần phải quản nữa!"
Nghe xong lời này, sắc mặt của Lưu thị lập tức trắng bệch.
Nguyên do nàng ta luôn có thể áp chế Triệu thị trong nhà lão Từ chính là vì nàng ta sinh được Hổ Tử.
Nếu bà bà đem Hổ Tử từ bên mình đưa đi, sau này Hổ Tử xa cách nàng ta, nàng ta còn có thể dựa vào ai nữa đây?
Hơn nữa, nếu chuyện nhi tử bị bà bà nuôi nấng truyền ra ngoài, nàng ta sẽ không còn mặt mũi gì để đứng trước đám phụ nhân trẻ trong thôn nữa.
Nghĩ đến việc nhi tử bị mang đi cùng những lời xì xào của người trong thôn, sắc mặt của Lưu thị càng thêm trắng bệch, thái độ lập tức trở nên cung kính.
"Nương, Hổ Tử chỉ là nói lung tung thôi chứ không phải do con dạy đâu, con nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, không để nó nói lung tung nữa!"
Thấy mẫu thân mình không đứng về phía mình, Hổ Tử cũng không vui.
Lưu Cẩu Đản bọn họ đều nói Tứ thẩm sinh ra một đứa sao chổi, nó nào có nói bậy! Bà nội dựa vào đâu mà mắng mẫu thân nó chứ?
Cảm nhận được Hổ Tử lại muốn lên tiếng, lần này động tác của Lưu thị nhanh hơn.
Một tay bịt chặt miệng nhi tử, Lưu thị mặt cười như hoa.
"Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ dạy dỗ tốt Hổ Tử!"
Nhìn chằm chằm Lưu thị một hồi, Từ lão thái lại quay sang nhìn hai dê rừng đen bị mẫu tử Lưu thị dồn vào góc tường ban nãy.
"Sữa dê đó là để cứu mạng Thiên Bảo, ai dám động ý đồ với hai dê rừng đen đó thì liệu mà giữ cái da của mình đi! Hừ!"
Lưu thị ôm chặt lấy nhi tử liên tục gật đầu, cam đoan từ nay về sau sẽ không dám nghĩ tới sữa của hai dê rừng đen nữa.
Đợi Từ lão thái phẩy tay rời đi, Lưu thị lập tức ôm Hổ Tử trở về phòng mình, chẳng mấy chốc, từ phòng lão đại vang lên tiếng khóc thút thít của Lưu thị.
"Huhuhu, nhi tử khổ mệnh của ta ơi! Lớn đến thế này, ngoài mấy ngụm sữa mẫu thân mình uống khi còn bé thì chẳng có lần nào được nếm vị sữa nữa. Bây giờ trong nhà có sữa rồi, đến một ngụm để nếm thử cũng không được, nhi tử ta thật là đáng thương quá! Huhuhu!"
Lưu thị vừa khóc thút thít vừa tranh thủ lấy tay lau nước mắt, lén lút liếc nhìn Từ Đại Trụ đang tựa lưng ngồi trên kháng.
Nàng ta không dám khóc to, sợ Từ lão thái còn ở ngoài sân nghe thấy.
Ban đầu chỉ định làm ầm lên trước mặt Từ Đại Trụ để kiếm chút đồng tình, nhưng khóc nửa ngày trời mà Từ Đại Trụ chỉ nhíu mày chẳng nói một câu nào bênh vực nàng ta và nhi tử, Lưu thị thực sự cảm thấy uất ức.
Kỳ thực, Từ Đại Trụ ở trong phòng nghe mọi chuyện rõ ràng.
Việc này vốn dĩ là do Lưu thị và nhi tử sai, nên dù Lưu thị có khéo léo oán trách thế nào, Từ Đại Trụ cũng vờ như không hiểu.
Thấy Lưu thị càng lúc càng khóc dai dẳng, Từ Đại Trụ đành thở dài, nhẹ giọng an ủi nàng ta, bảo nàng ta đừng làm ồn nữa.
Đại tức phụ dẫn nhi tử đi cướp khẩu phần của cháu gái mới sinh, kể ra thế nào cũng chẳng có lý.
Được Từ Đại Trụ dỗ dành một hồi, sau khi phát tiết cảm xúc, Lưu thị cuối cùng cũng chịu im lặng.
Quay đầu định tìm Hổ Tử, nàng ta mới phát hiện Hổ Tử đã chạy mất tăm từ bao giờ.
Trẻ con trong thôn ngày nào cũng chạy nhảy khắp nơi, dù sao cũng chẳng lạc được nên cả hai phu thê cũng không để tâm, dù gì đến giờ cơm tối, thằng bé chắc chắn sẽ tự về.
Nhưng họ không ngờ, đứa trẻ chỉ bốn, năm tuổi lại ghi hận đến vậy.
Lời Lưu thị nói tuy không truyền ra ngoài viện nhưng tiếng khóc của nàng ta vẫn vọng tới tai người khác.
Từ lão thái chẳng buồn để ý tới nàng ta, dù sao tính tình lão đại dẫu có khờ khạo đến đâu vẫn rất nghe lời.
Liếc nhìn Triệu thị còn đứng bên cạnh, Từ lão thái chỉ tay về phía nhà bếp.
"Nhị tức phụ, đi vắt thêm chút sữa dê để trên bếp ủ ấm, đợi Thiên Bảo tỉnh dậy, e rằng lại phải uống thêm lần nữa."
Nếu không phải Lưu thị tự chuốc họa vào thân, bà đâu cần rời bảo bối nhỏ lâu đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.