Tiểu Phúc Bảo Giáng Xuống Nhà, Dù Năm Mất Mùa Vẫn Bội Thu

Chương 13: Cho Thịt

Tại Truy Mộng Để Đạo Lộ Thượng Cuồng Bôn

25/11/2024

Hổ con há miệng làm động tác xé thịt, sau đó lại dùng mũi đẩy thịt về phía Từ lão thái.

Không dám tin vào suy đoán của mình, nhưng Từ lão thái vẫn mừng rỡ hỏi: “Vậy, đây là, cho chúng ta sao?”

Lần này hổ con không làm động tác gì nữa, chỉ tự mình liếm móng vuốt.

Lúc này không chỉ Từ lão thái mà ngay cả Lý thị cũng kích động.

Thịt đó! Lần gần nhất nhà bọn họ ăn thịt chính là khi trượng phu của nàng còn ở nhà.

Một con gà rừng to cỡ hai nắm tay, nấu cả một nồi canh cùng rau dại, mỗi người chỉ có một miếng thịt, ngoại trừ Từ Hổ ăn nhiều hơn chút!

Trước mắt là nửa con lợn rừng nhỏ, tuy không lớn nhưng phần thịt còn lại ít nhất cũng phải hơn hai mươi cân.

Ôm lấy nửa con lợn, khóe miệng của Từ lão thái như muốn kéo đến sau đầu.

Bà phải nhanh chóng đem phần thịt này xử lý.

May mà năm nay trời lạnh sớm, bằng không chỗ thịt này cũng khó giữ được lâu.

Từ lão thái vác thịt vào bếp, Triệu thị nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, vừa thấy liền kêu lên một tiếng “Nương ơi!”, nhưng ngay sau đó bị Từ lão thái trừng mắt, vội vàng đưa tay bịt miệng lại.

Vội bước vào bếp, Triệu thị dường như ngửi được mùi thơm của thịt.

“Nương, đây... đây lấy đâu ra chừng này thịt vậy? Ít nhất cũng phải hơn hai mươi cân chứ!”

Nói xong, tay của Triệu thị liền đưa ra muốn chạm vào.

“Làm gì đó! Đi rửa tay cho sạch sẽ, đừng có làm bẩn thịt của ta!”

Triệu thị bị bà bà gõ nhẹ lên mu bàn tay nhưng chẳng hề tỏ vẻ khó chịu chút nào.

Nhà họ có thịt rồi, hơn hai mươi cân thịt lận đấy!



Thấy Triệu thị vui vẻ đi rửa tay, Từ lão thái nghĩ ngợi một lát rồi cất tiếng gọi: “Nhà lão đại đâu, qua đây giúp việc bếp núc!”

Lưu thị đang ngồi trong phòng vá quần cho Từ Hổ, nghe thấy bà bà gọi, trên mặt liền hiện vẻ khó chịu.

“Hừ! Lúc nào cũng sai bảo ta làm việc, trong nhà ta còn phải lo cho hai bệnh nhân đây, đâu có rảnh mà nấu nướng! Sao không để nhà lão nhị làm thêm vài ngày, hai đứa nha đầu nhà họ gửi về nhà ngoại làm việc rồi, bọn họ còn ở đây hưởng nhàn.”

Miệng lầm bầm nhưng Lưu thị vẫn phải đặt kim chỉ xuống, bước về phía bếp.

Dù có không hài lòng, nhưng cho nàng ta thêm mười lá gan, nàng ta cũng không dám cãi lời của Từ lão thái.

Lưu thị mang gương mặt lạnh lùng bước vào bếp, vừa định châm chọc vài câu với Triệu thị thì ánh mắt lại thấy được đống thịt trên tay hai người.

Nàng ta suýt nữa hét toáng lên, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sắc bén của Từ lão thái cầm dao nhìn nàng ta.

Lời vừa đến cổ họng liền nghẹn lại.

“Khụ khụ! Nương, đây là thịt lợn sao? Nhiều quá vậy! Tất cả chỗ này tối nay sẽ ăn hết à?”

Câu nói của nàng ta khiến sắc mặt của Từ lão thái lập tức đen lại.

Một nhát dao mạnh mẽ chặt đôi khúc xương sườn, dao cắm sâu vào thớt.

“Ăn, ăn, ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn! Ngươi tưởng ngươi là nương nương trong cung, mỗi bữa ăn từng này thịt lợn à? Đừng nói nhảm nữa, mau qua đây giúp việc đi, bằng không tối nay ngươi đừng mong có cơm ăn!”

Như Triệu thị, dù bị mắng, Lưu thị cũng chẳng bận tâm.

Có thịt ăn, mắng vài câu thì sao chứ!

Lưu thị cười toe toét, rửa tay rồi cùng hai người kia xử lý thịt.

Trong lúc ba nữ tử bận rộn trong bếp, hổ con cũng vừa liếm sạch sẽ móng vuốt và miệng mình.

Nhảy trở lại lên giường, hổ con muốn chui vào nằm bên cạnh cục bột nhỏ.

Nhưng vừa mới đặt mông xuống, một bàn chân nhỏ đã đạp lên mông nó.



Hử? Chủ nhân không thích tư thế này sao?

Hổ con nghĩ một chút, sau đó đổi tư thế khác.

Kết quả, bàn chân nhỏ lại đá vào trán nó.

Hóa ra không phải do tư thế.

Hổ con lùi lại hai bước ngồi xổm bên cạnh cục bột nhỏ, ngước đầu nhìn Lý thị, đầu nghiêng sang với một bên biểu cảm đầy vẻ thắc mắc.

Cái đầu nhỏ nhắn của hổ con, cộng thêm ánh mắt ngây ngô khiến Lý thị mềm lòng, chỉ muốn ôm lấy hổ con mà xoa nắn.

Nhưng tiếc thay, từ trước đến giờ chỉ có hổ con chủ động chạm vào nàng, mỗi lần nàng muốn ôm nó đều bị nó tránh né.

Không hiểu vì sao nữ nhi bỗng dưng không cho hổ con lại gần, Lý thị quan sát biểu cảm của cục bột nhỏ, nhìn một hồi, nàng nhận ra cục bột nhỏ thỉnh thoảng lại nhăn nhăn cái mũi.

Suy nghĩ một chút, Lý thị nhẹ nhàng bế hổ con, từ từ bước xuống giường ôm nó đi về phía bếp.

Khi Lý thị đến gần cửa bếp, Từ lão thái, Lưu thị và Triệu thị đã sắp xử lý xong đống thịt.

Lưu thị đang thái thịt thành miếng dày, Từ lão thái đã bảo rằng phần thịt này tối nay sẽ nấu với cải thảo.

Mắt Lưu thị đảo một vòng, nàng ta lén lút tiến lại gần Từ lão thái, giọng nói hạ thấp:

“Nương, nhiều thịt như thế này là lấy từ đâu ra thế?”

Từ lão thái liếc nàng ta một cái, cũng không giấu giếm: “Hổ lớn mang đến cho hổ con đấy.”

Mặt Lưu thị lập tức rạng rỡ: “Vậy là của trời cho rồi! Nương, đã là của trời cho, hay là người cho con gửi chút thịt về nhà ngoại đi, không cần nhiều đâu, chỉ cần hai cân... không, một cân thôi, một cân là được rồi!”

Nghe Lưu thị nói, Từ lão thái tức đến bật cười.

Bà thực sự muốn hỏi xem sau chuyện xảy ra đầu năm, Lưu thị làm sao vẫn còn dày mặt dám đòi thịt cho nhà mẹ đẻ nàng ta ăn đến vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Bảo Giáng Xuống Nhà, Dù Năm Mất Mùa Vẫn Bội Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook