Tiểu Phúc Bảo Giáng Xuống Nhà, Dù Năm Mất Mùa Vẫn Bội Thu
Chương 9: Người Thật Thà Nổi Giận
Tại Truy Mộng Để Đạo Lộ Thượng Cuồng Bôn
25/11/2024
Trong bữa cơm, Từ lão đầu trông khác thường, vẻ mặt trầm mặc chẳng hề đụng đến một miếng rau, chỉ cúi đầu húp cơm tẻ.
Tuy rằng ông vốn tính cách thật thà, ít lời, giống như cái tên của mình, nhưng sống với ông cả đời, Từ lão thái vẫn nhận ra tâm tình của lão đầu nhà mình đang không tốt.
Gắp một đũa cải trắng bỏ vào bát ông, Từ lão thái nhân lúc lão Nhiên ngẩng đầu nhìn mình, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Từ lão đầu khẽ lắc đầu, ra hiệu không có gì rồi vội vã ăn thêm một miếng rau nữa cùng cơm tẻ vào miệng.
Triệu thị tuy không hiểu công công như Từ lão thái, nhưng rất nhạy bén quan sát sắc mặt của bà.
Cảm thấy bầu không khí giữa hai ông bà hơi khác thường, nàng ta vội vàng ăn hết cơm trong bát rồi nói với Từ lão thái một câu, sau đó cầm phần cơm của Nhị Trụ về phòng.
Ngồi bên cạnh, Lưu thị thấy Triệu thị múc một muôi lớn canh cải trắng, lập tức luống cuống, sợ rằng nàng ta múc hết rau khiến Đại Trụ nhà nàng ta không còn gì ăn.
Lưu thị cũng hối hả ăn sạch cơm trong bát, bắt chước Triệu thị lấy thêm rau cho phu quân.
Nhưng Lưu thị lại học không đến nơi đến chốn, không được gọn gàng như Triệu thị.
Nàng ta như muốn vét sạch cả bát rau, vừa múc vừa lẩm bẩm: “Ôi trời, Đại Trụ nhà ta thật là có tình có nghĩa, vì tiểu chất nữ mà để gãy cả chân, giờ cũng chẳng làm được việc gì nữa. Nếu mà chân Đại Trụ không gãy thì làm sao để cha già phải một mình lên núi chặt củi đây? Nhưng vì tiểu chất nữ thì cũng đáng, chỉ là không biết chân của Đại Trụ bao giờ mới lành lại…”
Lưu thị lải nhải không ngừng, bề ngoài tỏ vẻ thương xót công công phải lao lực, nhưng thực chất vừa trách móc, vừa khoe công lao.
Nghĩ rằng lần này mình ăn nói khéo léo hơn Nhị Trụ nhà kia nhiều, Lưu thị hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Từ lão đầu ngày càng tệ.
Nghe Lưu thị nói một câu “vì tiểu chất nữ” lại thêm một câu “vì tiểu chất nữ”, Từ lão đầu cuối cùng không nhịn được nữa.
“Chát!” Một tiếng, ông ném đũa xuống bàn, rồi dùng bát cơm trong tay gõ mạnh lên bàn.
Đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng Lưu thị, đôi mày rậm cũng dựng ngược lên:
“Nhà lão Đại kia, ăn cũng không bịt được cái miệng của ngươi sao? Ăn xong rồi thì về phòng mau, giờ sao không thương Đại Trụ nhà ngươi đói bụng nữa đi!”
Lần đầu tiên nhìn thấy công công nổi giận, Lưu thị sợ đến mức làm rơi cả đũa.
Người ta thường nói, kẻ thật thà khi nổi nóng thì càng đáng sợ, giờ Lưu thị mới thật thấm thía.
“Cha, con không có ý gì khác, con chỉ là…”
Lưu thị còn muốn giải thích thêm đôi câu nhưng Từ lão thái không để nàng ta nói nữa.
Cái đứa tức phụ không đầu óc này, đúng là không có mắt nhìn!
“Thôi đủ rồi, Đại Trụ cũng đói rồi, ngươi mau đem cơm và rau cho nó đi.”
Lần này, Lưu thị thật sự không dám nói thêm, vội vàng mang cơm rau về phòng.
...
Chờ khi hai nàng dâu đều về phòng, Từ lão thái lại gắp thêm cho lão Nhiên một đũa cải trắng.
“Sao thế, lại nổi trận lôi đình như vậy?”
Nhìn lão thái một cái, lão Nhiên thở dài, kể lại những gì mình gặp phải trên núi sáng nay.
...
Vì cả Đại Trụ lẫn Nhị Trụ đều gãy chân nên hôm nay chỉ có lão Nhiên một mình lên núi đốn củi.
Trên núi gặp không ít người trong thôn cũng lên chặt củi, thấy ông đẩy xe gỗ một mình bèn lại gần dò hỏi.
Vì trong số đó có nhiều phụ nhân đi cùng phu quân, lão Nhiên không muốn kể lể chuyện nhà mình mà chỉ nói vài câu cho qua rồi bỏ đi.
Nhưng ông vừa đi chưa được bao xa liền nghe thấy những người sau lưng bắt đầu bàn tán.
Thực ra những kẻ đó hỏi thăm chuyện của Đại Trụ và Nhị Trụ cũng không phải thật lòng quan tâm, mà chỉ là mang tâm lý xem chuyện náo nhiệt nhiều hơn.
Thấy lão Nhiên đi xa, tưởng rằng ông đã không nghe thấy, mấy phụ nhân kia liền nói năng càng thêm bạo dạn.
“Này, ngươi còn định dò hỏi từ ông ấy à? Từ lão đầu kín như vỏ trai, ngươi dò hỏi được gì sao?”
“Thì tiện gặp nên ta hỏi thôi, ngươi không biết à, chuyện Lưu bà tử và Trần bà tử kể thật là kỳ quái!”
“Cái gì mà kỳ quái?”
“Chính là đứa nhỏ của nhà lão Tứ ấy, nghe nói, vừa mới sinh ra, Đại Trụ với Nhị Trụ liền gãy chân, quả thực còn xui hơn cả sao chổi nữa!”
Tuy rằng ông vốn tính cách thật thà, ít lời, giống như cái tên của mình, nhưng sống với ông cả đời, Từ lão thái vẫn nhận ra tâm tình của lão đầu nhà mình đang không tốt.
Gắp một đũa cải trắng bỏ vào bát ông, Từ lão thái nhân lúc lão Nhiên ngẩng đầu nhìn mình, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Từ lão đầu khẽ lắc đầu, ra hiệu không có gì rồi vội vã ăn thêm một miếng rau nữa cùng cơm tẻ vào miệng.
Triệu thị tuy không hiểu công công như Từ lão thái, nhưng rất nhạy bén quan sát sắc mặt của bà.
Cảm thấy bầu không khí giữa hai ông bà hơi khác thường, nàng ta vội vàng ăn hết cơm trong bát rồi nói với Từ lão thái một câu, sau đó cầm phần cơm của Nhị Trụ về phòng.
Ngồi bên cạnh, Lưu thị thấy Triệu thị múc một muôi lớn canh cải trắng, lập tức luống cuống, sợ rằng nàng ta múc hết rau khiến Đại Trụ nhà nàng ta không còn gì ăn.
Lưu thị cũng hối hả ăn sạch cơm trong bát, bắt chước Triệu thị lấy thêm rau cho phu quân.
Nhưng Lưu thị lại học không đến nơi đến chốn, không được gọn gàng như Triệu thị.
Nàng ta như muốn vét sạch cả bát rau, vừa múc vừa lẩm bẩm: “Ôi trời, Đại Trụ nhà ta thật là có tình có nghĩa, vì tiểu chất nữ mà để gãy cả chân, giờ cũng chẳng làm được việc gì nữa. Nếu mà chân Đại Trụ không gãy thì làm sao để cha già phải một mình lên núi chặt củi đây? Nhưng vì tiểu chất nữ thì cũng đáng, chỉ là không biết chân của Đại Trụ bao giờ mới lành lại…”
Lưu thị lải nhải không ngừng, bề ngoài tỏ vẻ thương xót công công phải lao lực, nhưng thực chất vừa trách móc, vừa khoe công lao.
Nghĩ rằng lần này mình ăn nói khéo léo hơn Nhị Trụ nhà kia nhiều, Lưu thị hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Từ lão đầu ngày càng tệ.
Nghe Lưu thị nói một câu “vì tiểu chất nữ” lại thêm một câu “vì tiểu chất nữ”, Từ lão đầu cuối cùng không nhịn được nữa.
“Chát!” Một tiếng, ông ném đũa xuống bàn, rồi dùng bát cơm trong tay gõ mạnh lên bàn.
Đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng Lưu thị, đôi mày rậm cũng dựng ngược lên:
“Nhà lão Đại kia, ăn cũng không bịt được cái miệng của ngươi sao? Ăn xong rồi thì về phòng mau, giờ sao không thương Đại Trụ nhà ngươi đói bụng nữa đi!”
Lần đầu tiên nhìn thấy công công nổi giận, Lưu thị sợ đến mức làm rơi cả đũa.
Người ta thường nói, kẻ thật thà khi nổi nóng thì càng đáng sợ, giờ Lưu thị mới thật thấm thía.
“Cha, con không có ý gì khác, con chỉ là…”
Lưu thị còn muốn giải thích thêm đôi câu nhưng Từ lão thái không để nàng ta nói nữa.
Cái đứa tức phụ không đầu óc này, đúng là không có mắt nhìn!
“Thôi đủ rồi, Đại Trụ cũng đói rồi, ngươi mau đem cơm và rau cho nó đi.”
Lần này, Lưu thị thật sự không dám nói thêm, vội vàng mang cơm rau về phòng.
...
Chờ khi hai nàng dâu đều về phòng, Từ lão thái lại gắp thêm cho lão Nhiên một đũa cải trắng.
“Sao thế, lại nổi trận lôi đình như vậy?”
Nhìn lão thái một cái, lão Nhiên thở dài, kể lại những gì mình gặp phải trên núi sáng nay.
...
Vì cả Đại Trụ lẫn Nhị Trụ đều gãy chân nên hôm nay chỉ có lão Nhiên một mình lên núi đốn củi.
Trên núi gặp không ít người trong thôn cũng lên chặt củi, thấy ông đẩy xe gỗ một mình bèn lại gần dò hỏi.
Vì trong số đó có nhiều phụ nhân đi cùng phu quân, lão Nhiên không muốn kể lể chuyện nhà mình mà chỉ nói vài câu cho qua rồi bỏ đi.
Nhưng ông vừa đi chưa được bao xa liền nghe thấy những người sau lưng bắt đầu bàn tán.
Thực ra những kẻ đó hỏi thăm chuyện của Đại Trụ và Nhị Trụ cũng không phải thật lòng quan tâm, mà chỉ là mang tâm lý xem chuyện náo nhiệt nhiều hơn.
Thấy lão Nhiên đi xa, tưởng rằng ông đã không nghe thấy, mấy phụ nhân kia liền nói năng càng thêm bạo dạn.
“Này, ngươi còn định dò hỏi từ ông ấy à? Từ lão đầu kín như vỏ trai, ngươi dò hỏi được gì sao?”
“Thì tiện gặp nên ta hỏi thôi, ngươi không biết à, chuyện Lưu bà tử và Trần bà tử kể thật là kỳ quái!”
“Cái gì mà kỳ quái?”
“Chính là đứa nhỏ của nhà lão Tứ ấy, nghe nói, vừa mới sinh ra, Đại Trụ với Nhị Trụ liền gãy chân, quả thực còn xui hơn cả sao chổi nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.