Chương 38: Coi Như Cô Ấy Đang Đánh Rắm
Nguyệt Hạ Thư Ngốc
24/07/2022
Mãi đến khi Lý Xuân Hoa nhéo lên đùi anh ấy một cái, anh ấy mới bất lực nói một câu: “Mẹ, Xuân Hoa cô ấy chỉ thuận miệng nói một câu, mẹ cứ xem như cô ấy đang đánh rắm, đừng tính toán với cô ấy.”
“Haha.”
Trong nháy mắt đã chọc cười Chu Chiêu Đệ: “Hôm nay con mới biết được, thì ra em dâu ba dùng miệng để đánh rắm chẳng trách sao nói chuyện lại thối như vậy.”
Lý Xuân Hoa vạn lần không nghĩ đến người đàn ông của mình sẽ nói ra những lời này, sắc mặt phải nói là đầy màu sắc, một lúc thì xanh một lúc thì đỏ, một lúc nữa thì lại đen rồi.
Trần Nhị Bảo càng nghịch ngợm bật cười ha ha lên: “Ha ha ha, thím ba dùng miệng để đánh rắm, thím ba dùng miệng để đánh rắm, ha ha~”
Hách Liên Kiều người bị nhiễm chứng ưa sạch sẽ của con rồng xấu xa lập tức cau mày, giọng sữa cất lên với sự ghét bỏ: “Buồn nôn quá đi à.”
Nhưng có lẽ là tiếng cười của Trần Nhị Bảo quá có sức cuốn hút, đáng lẽ ra Hách Liên Kiều và mấy đứa nhỏ khác không cảm thấy mắc cười cũng bật cười theo, bao gồm cả Tam Ni và Trần Tiểu Bảo.
Ngay lúc đó, nhà ông Trần tràn ngập tiếng cười ngây thơ của con nít.
Lý Xuân Hoa: “...”
Cô ta hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống!!
Nhưng Mã Tú Liên vui lắm.
Nhìn thấy gương mặt cười tươi như hoa của cháu gái nhỏ, tinh thần thoải mái của bà cũng trỗi dậy, sự mệt mỏi, rã rời vì cả ngày làm việc đều bị quét đi sạch.
Đợi cháu gái nhỏ cười đủ rồi mới bắt đầu ăn cơm. Bà với ánh mắt không lành nhìn về hướng Lý Xuân Hoa, mắng thẳng mặt: “Đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cô tính toán cái gì! Đồ trơ trẽn, không biết xấu hổ! Hôm nay tôi nói những lời này, lúc trước cô chưa từng nuôi bé ngoan, sau này cũng không cần cô nuôi nữa. Chỉ cần tôi và ông con bé còn làm lụng được thì sẽ không để bé ngoan đói một ngày.”
Lý Xuân Hoa bị mắng đến nỗi không thể ngẩng mặt lên mà cúi đầu xuống, cũng không dám nói chuyện nữa.
Trong lòng lại ác mồm độc miệng nghĩ: Không nuôi thì không nuôi nữa, đợi mấy người già rồi gần chết, cầu xin tôi nuôi tôi cũng không nuôi!!
Hách Liên Kiều lại há mồm trợn mắt, nói bằng giọng sữa: “Cháu cũng sẽ nuôi ông và bà, không để cho ông và bà đói bụng đâu.”
Cô có thể lên núi bắt được rất nhiều thỏ và chim nhỏ để ăn, nghe nói trên núi còn có heo rừng lớn và hổ lớn nữa.
Biểu cảm và ngữ điệu của cô bé nghiêm túc cực kì, khiến cho Mã Tú Liên hạnh phúc đến nỗi không ngậm được miệng: “Được được, bé ngoan của chúng ta là hiếu thảo nhất, bà đợi ngày bé ngoan báo hiếu.”
Trong lòng ông Trần cũng được an ủi, trong lòng đã nghĩ đến tới chiều sẽ bắt thật nhiều cá chạch về để chiên cho bé ngoan ăn.
Hách Liên Kiều không nghe ra bà đang kể lại, bắt đầu suy tư một cách nghiêm túc, phải làm thế nào mới có thể thuận lợi đi lên núi.
Với thân phận là một đứa bé không đến bốn tuổi, là châu báu của ông bà, quả thật là công chúa nhỏ được trông chừng quá chặt chẽ rồi.
Aizzz~~~
Nhưng cảm xúc của cô từ trước đến nay đến rất nhanh, mà đi cũng rất nhanh. Sau khi ngủ trưa dậy thì lại vui vẻ đi ra ngoài với Tam Ni.
Từ trước đến giờ Mã Tú Liên không yên tâm cho cháu gái nhỏ đi chơi một mình, lúc trước đều bảo Đại Ni, Nhị Ni dẫn theo, nhưng mà thời gian trước Đại Nhi, Nhị Nhi đã bắt đầu ra đồng làm việc rồi nên đổi lại thành Tam Ni dẫn đi.
Tam Ni rất thích công việc mới này.
Bởi vì bé ngoan không giống lúc Tiểu Bảo còn nhỏ không chơi đùa mà chỉ muốn khóc đòi ôm, dẫn theo cũng đỡ lo.
Hơn nữa trong túi của bé ngoan lúc nào cũng có đồ ăn, giống khoai lang sấy, kẹo trái cây, đậu phộng chiên, cá chạch chiên các thứ, còn không ăn mảnh, bao nhiêu cũng sẽ chia cho cô bé một ít.
Lúc trước Tam Ni chỉ ngưỡng mộ em gái vì được bà nội coi thành con mắt mà thiên vị, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, nhưng bây giờ cô bé đã bắt đầu thích người em gái này rồi.
Chu Chiêu Đệ cũng vô cùng thích và hài lòng đứa cháu gái xinh xắn này, còn giống như con trai Trần Nhị Bảo vậy, thích dẫn ra ngoài để khoe.
“Haha.”
Trong nháy mắt đã chọc cười Chu Chiêu Đệ: “Hôm nay con mới biết được, thì ra em dâu ba dùng miệng để đánh rắm chẳng trách sao nói chuyện lại thối như vậy.”
Lý Xuân Hoa vạn lần không nghĩ đến người đàn ông của mình sẽ nói ra những lời này, sắc mặt phải nói là đầy màu sắc, một lúc thì xanh một lúc thì đỏ, một lúc nữa thì lại đen rồi.
Trần Nhị Bảo càng nghịch ngợm bật cười ha ha lên: “Ha ha ha, thím ba dùng miệng để đánh rắm, thím ba dùng miệng để đánh rắm, ha ha~”
Hách Liên Kiều người bị nhiễm chứng ưa sạch sẽ của con rồng xấu xa lập tức cau mày, giọng sữa cất lên với sự ghét bỏ: “Buồn nôn quá đi à.”
Nhưng có lẽ là tiếng cười của Trần Nhị Bảo quá có sức cuốn hút, đáng lẽ ra Hách Liên Kiều và mấy đứa nhỏ khác không cảm thấy mắc cười cũng bật cười theo, bao gồm cả Tam Ni và Trần Tiểu Bảo.
Ngay lúc đó, nhà ông Trần tràn ngập tiếng cười ngây thơ của con nít.
Lý Xuân Hoa: “...”
Cô ta hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống!!
Nhưng Mã Tú Liên vui lắm.
Nhìn thấy gương mặt cười tươi như hoa của cháu gái nhỏ, tinh thần thoải mái của bà cũng trỗi dậy, sự mệt mỏi, rã rời vì cả ngày làm việc đều bị quét đi sạch.
Đợi cháu gái nhỏ cười đủ rồi mới bắt đầu ăn cơm. Bà với ánh mắt không lành nhìn về hướng Lý Xuân Hoa, mắng thẳng mặt: “Đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cô tính toán cái gì! Đồ trơ trẽn, không biết xấu hổ! Hôm nay tôi nói những lời này, lúc trước cô chưa từng nuôi bé ngoan, sau này cũng không cần cô nuôi nữa. Chỉ cần tôi và ông con bé còn làm lụng được thì sẽ không để bé ngoan đói một ngày.”
Lý Xuân Hoa bị mắng đến nỗi không thể ngẩng mặt lên mà cúi đầu xuống, cũng không dám nói chuyện nữa.
Trong lòng lại ác mồm độc miệng nghĩ: Không nuôi thì không nuôi nữa, đợi mấy người già rồi gần chết, cầu xin tôi nuôi tôi cũng không nuôi!!
Hách Liên Kiều lại há mồm trợn mắt, nói bằng giọng sữa: “Cháu cũng sẽ nuôi ông và bà, không để cho ông và bà đói bụng đâu.”
Cô có thể lên núi bắt được rất nhiều thỏ và chim nhỏ để ăn, nghe nói trên núi còn có heo rừng lớn và hổ lớn nữa.
Biểu cảm và ngữ điệu của cô bé nghiêm túc cực kì, khiến cho Mã Tú Liên hạnh phúc đến nỗi không ngậm được miệng: “Được được, bé ngoan của chúng ta là hiếu thảo nhất, bà đợi ngày bé ngoan báo hiếu.”
Trong lòng ông Trần cũng được an ủi, trong lòng đã nghĩ đến tới chiều sẽ bắt thật nhiều cá chạch về để chiên cho bé ngoan ăn.
Hách Liên Kiều không nghe ra bà đang kể lại, bắt đầu suy tư một cách nghiêm túc, phải làm thế nào mới có thể thuận lợi đi lên núi.
Với thân phận là một đứa bé không đến bốn tuổi, là châu báu của ông bà, quả thật là công chúa nhỏ được trông chừng quá chặt chẽ rồi.
Aizzz~~~
Nhưng cảm xúc của cô từ trước đến nay đến rất nhanh, mà đi cũng rất nhanh. Sau khi ngủ trưa dậy thì lại vui vẻ đi ra ngoài với Tam Ni.
Từ trước đến giờ Mã Tú Liên không yên tâm cho cháu gái nhỏ đi chơi một mình, lúc trước đều bảo Đại Ni, Nhị Ni dẫn theo, nhưng mà thời gian trước Đại Nhi, Nhị Nhi đã bắt đầu ra đồng làm việc rồi nên đổi lại thành Tam Ni dẫn đi.
Tam Ni rất thích công việc mới này.
Bởi vì bé ngoan không giống lúc Tiểu Bảo còn nhỏ không chơi đùa mà chỉ muốn khóc đòi ôm, dẫn theo cũng đỡ lo.
Hơn nữa trong túi của bé ngoan lúc nào cũng có đồ ăn, giống khoai lang sấy, kẹo trái cây, đậu phộng chiên, cá chạch chiên các thứ, còn không ăn mảnh, bao nhiêu cũng sẽ chia cho cô bé một ít.
Lúc trước Tam Ni chỉ ngưỡng mộ em gái vì được bà nội coi thành con mắt mà thiên vị, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, nhưng bây giờ cô bé đã bắt đầu thích người em gái này rồi.
Chu Chiêu Đệ cũng vô cùng thích và hài lòng đứa cháu gái xinh xắn này, còn giống như con trai Trần Nhị Bảo vậy, thích dẫn ra ngoài để khoe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.