Chương 10: Giận Mà Không Dám Nói Gì
Nguyệt Hạ Thư Ngốc
23/07/2022
Nói xong, cô ấy thò đầu nhìn xung quanh rồi đứng lên: “Mẹ, cháu gái nhỏ của con đâu rồi?”
Hai tuần trước cô ấy đã trở về một lần, cháu gái nhỏ của cô ấy lớn lên thật xinh xắn và đáng yêu, ngay cả con gái trong thị trấn cũng không ai có thể so sánh được.
Vừa nhắc đến đứa cháu gái bảo bối, Mã Tú Liên không khỏi lộ ra khuôn mặt vui vẻ: “Mới vừa uống sữa xong đã ngủ rồi.”
Trần Hồng Hồng lộ ra một vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, tiếp tục nói: “Mẹ, tấm vải lần trước mẹ bảo con để lại, lần này con có mang theo đây, nhưng mà màu sắc không đẹp lắm.”
Vừa nói vừa lấy ra một tấm vải màu vàng nhạt.
Loại màu sắc này có khả năng chống bám bẩn rất kém, là thứ những người nông dân ngày ngày kiếm ăn trên ruộng đất ghét nhất.
Nhưng Mã Tú Liên lại vui vẻ mở ra: “Da của bé ngoan nhà chúng ta rất trắng, vì vậy phải mặc quần áo màu sáng một chút mới đẹp mắt.”
Mặc dù tấm vải này được nhuộm màu không đều lắm, nhưng nó dài ba thước, đủ cho bé ngoan của bà làm mấy bộ quần áo để tắm rửa.
Phải biết là đầu năm nay, mua vải không chỉ cần tiền mà còn phải có phiếu mua vải, một người ở nông thôn một năm chỉ có phiếu mua vải bảy thước, làm một bộ quần áo cho những nam nhân trưởng thành cao lớn một chút cũng không đủ.
Cũng may, một số tấm vải bị lỗi nhỏ ở hợp tác xã có thể không cần phiếu mua vải, Trần Hồng Hồng đi làm ở hợp tác xã có thể giữ lại trước thời hạn.
“Hết bao tiền để mẹ đưa cho con.”
Trần Hồng Hồng đang định nói không đáng bao tiền mẹ không cần đưa, Mã Tú Liên liền trợn mắt nhìn cô ấy một cái: “Quên mất những lời mẹ vừa nói với con rồi sao?”
Trần Hồng Hồng đành phải nói: “Ba đồng năm, nếu không có phiếu mua vải thì nhiều hơn năm hào.”
Mã Tú Liên không nói hai lời, lấy chìa khóa mở tủ quần áo ra, đếm ba đồng rưỡi đưa cho cô ấy từ trong tấm lụa được bọc nhiều lớp vải, cẩn thận gói kỹ rồi cất lại chỗ cũ.
Sau đó nói với con gái của bà: “Tối nay con ở lại đây một đêm đi, ngày mai quay về sớm.”
Trần Hồng Hồng gật đầu: “Vâng, trước khi đi con đã nói với mẹ chồng con là tối nay không về.”
Mãi đến khi nhà ông Trần ăn cơm tối, Hách Liên Kiều mới tỉnh ngủ, nói chính xác là đói nên tỉnh dậy.
Thấy trong phòng không có ai, cô bé kêu lên bằng một giọng sữa non nớt: “A oa oa!”
Cô bé đói, muốn uống sữa!
Mã Tú Liên đang ở trong sân liền nghe thấy, bà đang bận việc không đi được nên kêu Lý Xuân Hoa: “Con dâu ba, mau vào phòng nhìn xem có phải bé ngoan tỉnh rồi không.”
Lý Xuân Hoa đang ôm con trai mình thắm thiết, không hề muốn đi chút nào.
Nhưng Trần Hồng Hồng lại lập tức đứng lên: “Con đi con đi.”
Cô ấy vừa bước đến đầu giường đã nhìn thấy cháu gái nhỏ đang mở to đôi mắt đen láy lanh lợi nhìn mình, lập tức làm trái tim cô ấy như tan chảy.
Vội vàng ôm lấy và dỗ dành nhẹ nhàng: “Bé ngoan, cô là cô của cháu, lần trước cô tới thăm cháu, cháu có còn nhớ hay không?”
Hách Liên Kiều rất nể mặt “a” lên một tiếng, ngay cả chuyện một trăm năm trước cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Trần Hồng Hồng cười cười khen ngợi: “Bé ngoan thật thông minh! Để cô thay tã cho cháu nhé!”
Sau đó phát hiện cháu gái nhỏ của mình thực sự rất ngoan, lúc thay tã không hề ầm ĩ chút nào.
Trần Hồng Hồng thích đến mức không nhịn được, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô bé một cái: “Ngoan quá! Để cô bế cháu đi bú sữa mẹ nhé!”
Sau đó, cô ấy bị lượng sữa Hách Liên Kiều uống làm cho khiếp sợ: “Ngày thường bé ngoan có thể uống nhiều vậy không?”
Mặc dù trước đó cô ấy đã từng nghe mẹ mình nói là đứa cháu gái nhỏ này có khẩu vị rất tốt, nhưng không ngờ là có thể tốt đến mức này.
Nhắc tới chuyện này, Lý Xuân Hoa tràn đầy tức giận: “Không có! Chưa từng thấy bé gái nào có thể uống sữa được như vậy, còn nhiều hơn so với bé trai mập mạp!”
cô ta ở cữ thật vất vả ăn chút đồ tốt, kết quả đều bị con bé chết tiệt này uống bằng hết!
Ngược lại con bé chết tiệt kia lại mập mạp trắng trẻo, còn cô ta ngoại trừ bộ ngực nở nang thì những chỗ khác không còn chút thịt nào.
Mã Tú Liên nghe xong, mặt đầy tự hào nói: “Ăn được là phúc, bé ngoan nhà chúng ta là phúc lớn.”
Lần này, Lý Xuân Hoa rất tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm véo một cái vào cái mông nhỏ của con gái cho hả giận.
Hai tuần trước cô ấy đã trở về một lần, cháu gái nhỏ của cô ấy lớn lên thật xinh xắn và đáng yêu, ngay cả con gái trong thị trấn cũng không ai có thể so sánh được.
Vừa nhắc đến đứa cháu gái bảo bối, Mã Tú Liên không khỏi lộ ra khuôn mặt vui vẻ: “Mới vừa uống sữa xong đã ngủ rồi.”
Trần Hồng Hồng lộ ra một vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, tiếp tục nói: “Mẹ, tấm vải lần trước mẹ bảo con để lại, lần này con có mang theo đây, nhưng mà màu sắc không đẹp lắm.”
Vừa nói vừa lấy ra một tấm vải màu vàng nhạt.
Loại màu sắc này có khả năng chống bám bẩn rất kém, là thứ những người nông dân ngày ngày kiếm ăn trên ruộng đất ghét nhất.
Nhưng Mã Tú Liên lại vui vẻ mở ra: “Da của bé ngoan nhà chúng ta rất trắng, vì vậy phải mặc quần áo màu sáng một chút mới đẹp mắt.”
Mặc dù tấm vải này được nhuộm màu không đều lắm, nhưng nó dài ba thước, đủ cho bé ngoan của bà làm mấy bộ quần áo để tắm rửa.
Phải biết là đầu năm nay, mua vải không chỉ cần tiền mà còn phải có phiếu mua vải, một người ở nông thôn một năm chỉ có phiếu mua vải bảy thước, làm một bộ quần áo cho những nam nhân trưởng thành cao lớn một chút cũng không đủ.
Cũng may, một số tấm vải bị lỗi nhỏ ở hợp tác xã có thể không cần phiếu mua vải, Trần Hồng Hồng đi làm ở hợp tác xã có thể giữ lại trước thời hạn.
“Hết bao tiền để mẹ đưa cho con.”
Trần Hồng Hồng đang định nói không đáng bao tiền mẹ không cần đưa, Mã Tú Liên liền trợn mắt nhìn cô ấy một cái: “Quên mất những lời mẹ vừa nói với con rồi sao?”
Trần Hồng Hồng đành phải nói: “Ba đồng năm, nếu không có phiếu mua vải thì nhiều hơn năm hào.”
Mã Tú Liên không nói hai lời, lấy chìa khóa mở tủ quần áo ra, đếm ba đồng rưỡi đưa cho cô ấy từ trong tấm lụa được bọc nhiều lớp vải, cẩn thận gói kỹ rồi cất lại chỗ cũ.
Sau đó nói với con gái của bà: “Tối nay con ở lại đây một đêm đi, ngày mai quay về sớm.”
Trần Hồng Hồng gật đầu: “Vâng, trước khi đi con đã nói với mẹ chồng con là tối nay không về.”
Mãi đến khi nhà ông Trần ăn cơm tối, Hách Liên Kiều mới tỉnh ngủ, nói chính xác là đói nên tỉnh dậy.
Thấy trong phòng không có ai, cô bé kêu lên bằng một giọng sữa non nớt: “A oa oa!”
Cô bé đói, muốn uống sữa!
Mã Tú Liên đang ở trong sân liền nghe thấy, bà đang bận việc không đi được nên kêu Lý Xuân Hoa: “Con dâu ba, mau vào phòng nhìn xem có phải bé ngoan tỉnh rồi không.”
Lý Xuân Hoa đang ôm con trai mình thắm thiết, không hề muốn đi chút nào.
Nhưng Trần Hồng Hồng lại lập tức đứng lên: “Con đi con đi.”
Cô ấy vừa bước đến đầu giường đã nhìn thấy cháu gái nhỏ đang mở to đôi mắt đen láy lanh lợi nhìn mình, lập tức làm trái tim cô ấy như tan chảy.
Vội vàng ôm lấy và dỗ dành nhẹ nhàng: “Bé ngoan, cô là cô của cháu, lần trước cô tới thăm cháu, cháu có còn nhớ hay không?”
Hách Liên Kiều rất nể mặt “a” lên một tiếng, ngay cả chuyện một trăm năm trước cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Trần Hồng Hồng cười cười khen ngợi: “Bé ngoan thật thông minh! Để cô thay tã cho cháu nhé!”
Sau đó phát hiện cháu gái nhỏ của mình thực sự rất ngoan, lúc thay tã không hề ầm ĩ chút nào.
Trần Hồng Hồng thích đến mức không nhịn được, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô bé một cái: “Ngoan quá! Để cô bế cháu đi bú sữa mẹ nhé!”
Sau đó, cô ấy bị lượng sữa Hách Liên Kiều uống làm cho khiếp sợ: “Ngày thường bé ngoan có thể uống nhiều vậy không?”
Mặc dù trước đó cô ấy đã từng nghe mẹ mình nói là đứa cháu gái nhỏ này có khẩu vị rất tốt, nhưng không ngờ là có thể tốt đến mức này.
Nhắc tới chuyện này, Lý Xuân Hoa tràn đầy tức giận: “Không có! Chưa từng thấy bé gái nào có thể uống sữa được như vậy, còn nhiều hơn so với bé trai mập mạp!”
cô ta ở cữ thật vất vả ăn chút đồ tốt, kết quả đều bị con bé chết tiệt này uống bằng hết!
Ngược lại con bé chết tiệt kia lại mập mạp trắng trẻo, còn cô ta ngoại trừ bộ ngực nở nang thì những chỗ khác không còn chút thịt nào.
Mã Tú Liên nghe xong, mặt đầy tự hào nói: “Ăn được là phúc, bé ngoan nhà chúng ta là phúc lớn.”
Lần này, Lý Xuân Hoa rất tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm véo một cái vào cái mông nhỏ của con gái cho hả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.