Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 3:

Mai Trường Tuyết

12/10/2024

Lý Tố Lan ngồi bên cạnh con gái, đang bận rộn may quần áo mới với kim chỉ trong tay, nghe thấy tiếng cười của con gái, nàng không nhịn được mà đưa tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái. Sau đó như sợ rằng đầu ngón tay lạnh lẽo có thể làm đứa bé thấy lạnh, vừa chạm vào đã rụt tay về ngay.

Bé con lập tức quay đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn mẫu thân, đôi mắt cong như nửa vầng trăng, giọng nói ngọt ngào gọi mẫu thân: “Mẫu thân!”

Lý Tố Lan cũng quay đầu nhìn cô bé, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đôi mắt dịu dàng, chăm chú trả lời: “Ơi, mẫu thân đây.”

Tức phụ ở nhị phòng hai Trương Thúy Nga đứng một bên nhìn cảnh tượng này, đợi sự chú ý của cô bé bị dời đi chỗ khác mới lặng lẽ đến bên cạnh đại tẩu, nói vào tai nàng: “Đại tẩu, thật sự muốn thu dưỡng sao? Đại tẩu đừng trách muội ăn nói khó nghe, dù sao cũng không phải ruột thịt, ngộ nhỡ nuôi ra loại vô ơn–”

"Thúy Nga!" Lý Tố Lan lập tức ngắt lời, đưa mắt nhìn thấy cô con gái không chú ý đến động tĩnh bên này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói một cách chắc nịch: “Thúy Nga, đại ca của muội đã đồng ý cho Bách Tương ở lại, sau này Bách Tương sẽ là con của bọn ta, chuyện này mẫu thân cũng đồng ý rồi.”

Nhắc tới bà tử, Trương Thúy Nga thất thần lùi lại, cầm kéo cắt chỉ khâu thừa trên bộ quần áo cũ: “Đại tẩu, tẩu cũng biết tính tình muội ngay thẳng mà, mấy lời này không phải ác ý…”

Không phải là nàng ta không thích Bách Tương.



Lạnh giá như vậy, một đứa bé nhỏ nhắn lại rơi vào sân nhà, nếu ném đứa trẻ ra ngoài để chết lạnh chết đói bên ngoài... Nàng ta không tàn nhẫn như vậy. Chỉ là bây giờ gia đình đã khốn khó rồi, việc nuôi thêm một đứa con lại càng khó khăn hơn, nếu không nói thẳng chuyện này, chắc định đại ca với đại tẩu sẽ phải hao tâm tốn lực.

Nuôi một đứa trẻ khôn lớn, nếu nó biết ơn mà hiếu thuận mà tốt, nhưng nuôi phải loại vô ơn, ngày sau lập gia đình không trở lại nữa, hay khi người thân cùng huyết thống đến tìm lại quay đầu rời đi, khi đó đại ca với đại tẩu khó tránh lòng đau như cắt.

Nàng ta thật sự lo nghĩ cho đại ca đại tẩu của mình, chỉ là mấy lời này nói ra sẽ khiến cho nàng ta trông có vẻ xấu xa.

Trương Thúy Nga cảm thấy đau lòng không thể giải thích được, mu bàn tay của nàng ta được người phụ nữ bên cạnh vỗ nhẹ, vừa ngẩng đầu lên thì gặp nụ cười dịu dàng của người phụ nữ: “Ta biết muội chỉ muốn tốt cho mọi người. Có điều hiện tại bọn ta thu nhận Bách Tương, vẫn chưa nghĩ đến chuyện ngày sau được con bé báo đáp. Ta ở thôn Ngọc Khê thâm sơn cùng cốc này, Bách Tương vừa hay rơi xuống nơi này, có thể giữa bọn ta có duyên phận gì đó, ta nghĩ mẫu thân cũng sẽ có suy nghĩ như vậy. Nuôi con không hề dễ dàng, ta và Đại Sơn sẽ làm việc chăm chỉ hơn để kiếm bạc, cố gắng không tạo thêm gánh nặng cho gia đình.”

“Ai nói bọn tẩu đang tăng thêm gánh nặng?” Trương Thúy Nga bất bình biến mất, nàng ta giả vờ tức giận trợn mắt: “Lúc nhỏ muội cũng là con gái, không ngại trong nhà có nhiều con gái.”

Nói xong, nàng cao giọng trêu chọc đứa bé vẫn đang cười ngây thơ ở bên kia: "Bách Tương của chúng ta nói một tiếng, gọi một tiếng thẩm thẩm xem nào, thẩm thẩm sẽ cho con thêm quần áo!"

Vừa dứt lời, một tiếng "thẩm thẩm" ngọt ngào lọt vào tai nàng ta, Trương Thúy Nga vui mừng cúi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook