Tiểu Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan
Chương 42: Tổ yến táo đỏ
Địa Miên Miên
22/08/2024
Lúc Tống Điềm trở lại nhà ăn thì đã không còn người nào.
Nàng đợi trong chốc lát vẫn không thấy Cố Hiển Thành đến, nên quyết định vào bếp chuẩn bị bữa tối cho mình và Tiểu Bảo.
Nàng và nhi tử đều chưa ăn cơm.
Tiểu Bảo ngửi được mùi canh dê, hung hung hít lấy hít để: "Thơm!"
Tống Điềm bị nhi tử chọc cười, "Tiểu Bảo cũng đói bụng rồi đúng không, đừng nóng vội, nương lập tức sới cơm cho con."
Một ít thịt kho tàu lại thêm một bát canh thịt dê, cơm chan canh, Tiểu Bảo lần đầu tiên được ăn, Tống Điềm kiên nhẫn gạt hết dầu mở ở bên trên đi rồi mới đút cho con ăn. Ăn mỗi thịt không cũng không được, Tống Điềm nhanh chóng xào thêm ít rau, có rau có thịt, hai mẹ con ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn.
Vốn dĩ nàng cho rằng Cố Hiển Thành sẽ đến muộn, không ngờ hai mẹ con nàng vừa bắt đầu ăn thì thân ảnh cao lớn quen thuộc đã xuất hiện ngoài cửa nhà ăn.
Tống Điềm suýt nữa bị sặc, lập tức đứng lên.
Cố Hiển Thành nhìn thấy nàng, hắn giơ tay ý bảo Tống Điềm ngồi xuống. Tống Điềm không dám để đại tướng quân tự đi sới cơm, vội vàng đi qua.
"Tướng quân để ta." Tống Điềm đi qua khu vực bếp lò, bê đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong ra, Cố Hiển Thành liếc nhìn nàng cùng Tiểu Bảo, hỏi: "Có phải ta quấy rầy mẹ con nàng?"
"Không đâu." Tống Điềm vừa sới cơm cho hắn vừa cười: "Chúng ta cũng mới bắt đầu ăn thôi."
Cố Hiển Thành khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt, cùng ăn đi."
Tống Điềm còn chưa phản ứng kịp, Cố Hiển Thành đã đón lấy khay cơm, đi đến chỗ Tống Điềm vừa ngày, ngồi xuống ngay cạnh Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, ăn thôi."
Tiểu Bảo nhìn Cố Hiển Thành cười khanh khách, đứa nhỏ bắt đầu mọc răng, đã có thể ăn cơm, Cố Hiển Thành niết gương mặt nhỏ nhắn của thằng bé, Tống Điềm nhìn một màn này, lặng lẽ đi qua cùng ngồi xuống.
"Món rau này nhìn có vẻ ngon, sao ta lại không có?" Cố Hiển Thành nhìn đĩa rau trên bàn hỏi.
Tống Điềm xấu hổ: "Ta lo Tiểu Bảo chỉ ăn canh thịt sẽ ngán, nên tuỳ tiện xào thêm một chút. Tướng quân cũng ăn đi."
Cố Hiển Thành ngược lại không khách khí, gật đầu xong liền gắp một đũa, ba người cùng ngồi trên một cái bàn, Cố Hiển Thành không có nửa phần làm giá, giống như người bình thường, một miếng cơm lại một miếng canh.
"Thịt dê làm ngon lắm."
Tống Điềm nghe hắn khen, trong lòng có cảm giác cổ quái không nói nên lời, nàng cúi đầu đút cơm cho ăn, nhẹ giọng nói: "Tướng quân thích thì tốt rồi."
Trước mặt Cố Hiển Thành có hai chén thịt lớn, hắn cũng thích ăn thịt, không lâu sau liền ăn hết một bát canh lớn.
Tiểu Bảo thấy vậy, giống như không cam lòng yếu ớt, so với bình thường còn chịu khó ăn hơn, cũng ăn nhiều hơn, trong chốc lát vừa cổ vũ chính mình vừa quay đầu nhìn Cố Hiển Thành giống như đang nói: "Ăn giỏi quá đi!"
Cố Hiển Thành bị hắn chọc cười, lại giơ tay xoa đầu Tiểu Bảo.
"Tiểu tử này thông minh thật."
Tống Điềm không biết sao, nàng nhìn một cảnh này mắt liền nóng lên, nàng không dám đối mặt với Cố Hiển Thành, đành cúi đầu yên lặng dùng bữa.
Lúc này, nhà ăn không hề yên tĩnh giống như lần trước, thỉnh thoảng sẽ có binh lính đi qua, lấy thêm cơm hoặc canh, mọi người vào bếp vốn đang nói nói cười cười, gặp người đang ngồi ở đó, thanh âm ngay lập tức nhỏ lại.
Tống Điềm không dám ngồi lâu, ăn xong liền chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ Cố Hiển Thành đoán được ý đồ của nàng, nói: "Vội cái gì, bản tướng còn chưa ăn xong."
Tống Điềm: "... Ngài cứ từ từ ăn."
Có lẽ Cố Hiển Thành nhận thấy nàng không tự nhiên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó, quay đầu nhìn ra cửa. Bọn lính vốn đang nghển cổ xem náo nhiệt thấy thế liền bỏ chạy thục mạng, trong chốc lát, nhà ăn liền không còn ai khác.
Tống Điềm: "..."
Nàng nghĩ ngợi, móc từ trong tay áo ra một cái lệnh bài, "Ngài đến... là vì lấy cái này đúng không, ta đã cầm tới."
Cố Hiển Thành ngẩng đầu nhìn một cái, "Ừ!"
Hắn chỉ nhìn, cũng không đưa tay ra nhận lấy.
Tống Điềm do dự một chút, chuẩn bị đặt xuống bàn, còn chưa kịp buông tay, Cố Hiển Thành đã thuận miệng nói: "Phía dưới này hình như tuột mất một nút buộc?"
"Hả?"
Tống Điềm lập tức nhìn lại, phía dưới yêu bài quả thật có mấy nút buộc đơn giản, thật lòng mà nói, ngày đầu tiên Tống Điềm nhận được lệnh bài thì hoàn toàn không dám lấy ra dùng, cho nên khi Cố Hiển Thành nói thiếu nút, Tống Điềm liền thấy hoảng sợ.
"Có sao?" Tống Điềm xem kĩ trái phải, không thấy có gì khác biệt.
Cố Hiển Thành ừ một tiếng: "Nàng buộc lại đi, ngài mai ta lại đến lấy."
Tống Điềm cực kì nghi hoặc, tuy nói buộc dây không phải việc gì khó, nhưng nàng xem kĩ thấy không tuột mà...
Nhưng dù sao đây cũng là đồ của Đại tướng quân, hắn nói thế nào thì là thế ấy, Tống Điềm lặng lẽ cất lệnh bài về: "Vậy ta sẽ sửa lại, ngài mai sẽ đưa đến chỗ Đại tướng quân."
"Không vội."
Cố Hiển Thành bưng bát canh thịt dê lên uống một ngụm lớn, toàn thân đều thấy thoải mái.
"Không cần đưa qua, ngày mai vẫn thời điểm này, ta đến tìm nàng, phần cơm lại là được."
Cố Hiển Thành nói một câu vô cùng đơn giản, nhưng lại có cảm giác giống như trượng phu dặn dò thê tử trước khi ra ngoài, trong lòng Tống Điềm thoáng qua một tia kì quái, chỉ là rất nhanh, nàng cảm thấy là do mình nghĩ nhiều.
Đại tướng quân nói thời điểm này tới dùng cơm, lại không nói muốn cùng nhau ăn.
Tống Điềm cười tự giễu, cảm giác như mình đến Võ Công huyện một chuyến, cử chỉ liền trở nên điên rồi. Ngay khi nàng muốn đứng dậy thu dọn bát đũa, bỗng nhiên cứng đờ, cả người ngây ra.
Cố Hiển Thành cũng định đứng dậy, hắn vẫn luôn rất nhạy bén, trong nháy mắt liền cảm thấy người trước mặt không đúng.
"Nàng làm sao thế?"
Tống Điềm quẫn bách. Tại sao lại ngay lúc này.
Mấy ngày nay bận bịu, nàng lại còn đi ra ngoài một chuyến, căn bản không để ý cuộc sống riêng, mấu chốt lại đến vào lúc nào. Một dòng nước ấm từ dưới thân chảy ra. Nếu là mùa đông thì không sao, nhưng hiện tại là mùa hạ, nàng chỉ mặc một cái váy mỏng, lại còn màu sáng, lúc trước cửa lớn không ra cửa sau không lại thì không nói, nhưng lúc này, nàng đi làm việc, lại quên mất chuyện này.
Tống Điềm chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như thế này, Cố Hiển Thành thấy sắc mặt nàng khó coi lại không nói lời nào thì bỗng nhiên nghiêm túc lại, Tống Điềm gian nan mở miệng: "Ta... ta không sao... Tướng quân, ngài đi trước đi."
Hiện tại Tống Điềm chỉ muốn Cố Hiển Thành nhanh chóng rời đi. Nhưng nàng càng vội, Cố Hiển Thành lại càng không có khả năng rời đi.
"Rốt cuộc nàng làm sao?" Sắc mặt hắn thay đổi, định đi vòng qua chỗ nàng, Tống Điềm xấu hổ cực kì, nàng không dám cúi đầu nhìn, bởi cũng không xác định có dây ra ngoài hay không... Tống Điềm gấp gáp, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Cố Hiển Thành.
"Tướng quân... ta... ta... đau bụng! Ngài cứ đi trước đi!"
Cố Hiển Thành dừng bước. Đau bụng?
Hắn nhăn mày: "Đang êm đẹp sao lại đau bụng? Nàng còn đi được không? Ta đi gọi quân y!"
Tống Điềm: "..."
Nàng quên mất, Cố Hiển Thành chưa lập gia đình, đại khái nghe không hiểu thâm ý trong lời nàng, Tống Điềm đỏ mặt, đang không biết mở miệng như thế nào thì Tiểu Bảo bỗng nhiên chỉ cái ghế nàng vừa mới ngồi: "Nương!"
Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành đồng thời nhìn qua, nháy mắt sau, hai má Tống Điềm lại càng đỏ hơn.
Mà Cố Hiển Thành cũng ngây người, may mà hắn không quá ngu ngốc, kết hợp với phản ứng vừa rồi của Tống Điềm, cũng coi như đã hiểu chuyện gì.
Hai bên tai hắn đỏ ửng, dời mắt nhìn đi nơi khác.
"Nàng..."
Tống Điềm: "Ngài không cần lo ta! Ngài đi ra ngoài là được!"
Cố Hiển Thành thề, đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu này xua đuổi hắn, nhưng hắn lại không thể tức giận.
Hắn hơi dừng lại, lui về phía sau một bước: "Được."
"Nàng cứ từ từ, ta không cho ai vào."
Hai má Tống Điềm nóng như thiêu đốt, cũng không nghe rõ hắn nói gì, chỉ qua loa gật đầu, cuối cùng Cố Hiển Thành quay người rời đi, chờ hắn đi rồi, Tống Điềm mới thở ra một hơi.
Quá lúng túng...
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn những thứ cần phải dọn, một lát sau, Tiểu Điệp đi vào.
Ngoại trừ Tiểu Điệp cũng không còn ai, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai phân phó, Tống Điềm vẫn xấu hổ, Tiểu Điệp chỉ nhìn nàng một cái là hiểu, cười bảo: "Ta giúp tỷ lấy cái áo khoác."
Tống Điềm cảm kích gật đầu: "Đa tạ."
Sau đó hai người rời khỏi nhà bếp từ cửa sau để về doanh trướng.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tiểu Điệp giúp nàng xách một thùng nước nóng về, Tống Điềm nhanh chóng vệ sinh, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, về sau nhất định phải tính ngày cẩn thận, đeo băng vải lên trước để tránh phát sinh tình huống xấu hổ như vậy.
Tiểu Điệp vén màn trướng lên đi vào, "Điềm Điềm tỷ, có cần muội nấu giúp một ít nước đường đỏ không?"
Tống Điềm nghĩ ngợi: "Không sao, hiện đã muộn rồi, muội nghỉ ngơi đi, nếu ta không thoải mái sẽ tự mình nấu."
Tiểu Điệp gật đầu cười đáp: "Tốt, chỗ này của ta còn có chút đường đỏ, nếu tỷ cần thì cứ nói nhé."
"Được."
Lúc này đã là giờ Hợi (21h – 23h), bên ngoài trướng rất yên tĩnh, Tống Điềm dỗ nhi tử ngủ trước, nàng cũng chuẩn bị nằm xuống.
Chỉ là bận rộn cả một ngày sau đó nguyệt sự đến, bụng nàng quả thật có chút không thoải mái, Tống Điềm thở dài, tự chuẩn bị cho mình một chút nước ấm.
Nhưng không ngờ là, Triệu ma ma lại đến tìm nàng.
Mà không những đến, còn cầm theo một hộp đồ ăn.
Giọng nói Triệu ma ma ôn hoà, đẩy đồ tới trước mặt nàng: "Tặng cho ngươi."
Tống Điềm kinh ngạc: "Ma ma, đây là..."
"Là Đại tướng quân phân phó." Triệu ma ma cười đáp.
"Ngươi ăn đi, còn nữa, ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi một doanh trướng mới, hiện tại ngươi bận bịu, Tiểu Điệp cũng vậy, có cái doanh trướng riêng sẽ thuận tiện hơn."
Doanh trướng... riêng sao?
Tống Điềm ngốc, mãi đến khi nghe thấy tiếng Triệu ma ma cười rời đi mới hồi phục tinh thần, nàng nhìn hộp đồ ăn, đưa tay lặng lẽ mở ra, một mùi hương thơm ngọt ngay lập tức phả vào mặt.
Bên trong là một chén tổ yến long nhãn táo đỏ nóng hôi hổi.
Tống Điềm kinh ngạc bụm miệng.
Đại tướng quân... tặng nàng tổ yến?
Tổ yến quý giá biết bao nhiêu, Tống Điềm không phải không biết, thứ tốt như vậy, nàng chưa từng thấy qua.
Táo đỏ cùng đường đỏ bên trong đối với nữ tử đều là thuốc bổ, hai má nàng bất giác đỏ ửng.
Tiểu Bảo giống như bị mùi vị hấp dẫn, y y nha nha bò tới, Tống Điềm vội vàng ôm lấy con, mẹ con các nàng ngồi trước bàn, nhìn chén tổ yến sững sờ.
Tiểu Bảo rất thông minh, thấy nương không động đậy liền chỉ vào cái bát trước mặt nói: "Ăn!"
Tống Điềm cười: "Tiểu Bảo muốn nương ăn sao?"
"Dạ!"
Tống Điềm nghĩ ngợi, cũng không ngại ngùng nữa.
Đưa cũng đưa rồi, sao nàng có thể lãng phí, hơn nữa thứ này quá tốt, vậy thì... coi như nàng được thưởng đi.
Bụng nàng quả thật không thoải mái.
Tống Điềm từng ăn từng nấu rất nhiều thứ nhưng đây là lần đầu ăn tổ yến, nàng mở lớn mắt, cũng không quên cho nhi tử nếm thử một chút, một chén tổ yến vào bụng, trong lòng Tống Điềm phức tạp cực kì.
Hoá ra thế gian này còn nhiều thứ tốt đẹp như thế, nàng phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền mới được.
Trên người dần ấm lên, cơn đau bụng cũng dần giảm bớt, Tống Điềm lại không thấy buồn ngủ.
Nàng nhìn cái chén không trước mặt, trong lòng phức tạp, lúc thì thấy Đại tướng quân đối với nàng mười phần tốt đẹp, lúc thì lại cảm thấy là chính mình đa tình.
Rối rắm một lúc lâu, Tiểu Bảo bên cạnh đã ngủ từ lúc nào.
Tống Điềm không hề buồn ngủ, bỗng nhiên, nàng nhớ tới một chuyện, vội vàng lấy yêu bài kia ra, nút thắt ở chỗ này...
Tống Điềm không biết chỗ nào bị tuột nhưng Cố Hiển Thành nói thiếu thì nàng làm thêm là được, nàng giơ lên miệng, lưu loát cắt đứt sợi cũ, sau đó cầm lấy chỉ thêu, chọn một vài sợi màu sắc thích hợp, tay bắt đầu linh hoạt buộc lại.
Đại tướng quân phải đánh nhau nhiều, đối mặt với quân địch, không có gì thích hợp hơn một biểu tượng ngụ ý bình an. Tống Điềm khéo tay, không bao lâu liền làm xong, nàng giơ ra trước nến xem lại một lần, cái này là nàng tự tay làm...
Tống Điềm vội vàng xua tan ý nghĩ trong đầu, cẩn thận từng li từng tí cất lệnh bài đi.
Cũng không biết có phải chén tổ yến kia hữu dụng không, xưa nay nguyệt sự luôn khiến nàng không thoải mái nhưng đem nay lại ngủ rất ngon.
Nghĩ việc anh Thành cũng chịu đau bụng kinh mà tui thấy khổ thân ảnh ghê:))))))))
Ảnh thật sự là một người đàn ông rất đáng phó thác cả đời nha, mấy chap sau ảnh soft lắm
Tổ yến chưng táo đỏ
Nàng đợi trong chốc lát vẫn không thấy Cố Hiển Thành đến, nên quyết định vào bếp chuẩn bị bữa tối cho mình và Tiểu Bảo.
Nàng và nhi tử đều chưa ăn cơm.
Tiểu Bảo ngửi được mùi canh dê, hung hung hít lấy hít để: "Thơm!"
Tống Điềm bị nhi tử chọc cười, "Tiểu Bảo cũng đói bụng rồi đúng không, đừng nóng vội, nương lập tức sới cơm cho con."
Một ít thịt kho tàu lại thêm một bát canh thịt dê, cơm chan canh, Tiểu Bảo lần đầu tiên được ăn, Tống Điềm kiên nhẫn gạt hết dầu mở ở bên trên đi rồi mới đút cho con ăn. Ăn mỗi thịt không cũng không được, Tống Điềm nhanh chóng xào thêm ít rau, có rau có thịt, hai mẹ con ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn.
Vốn dĩ nàng cho rằng Cố Hiển Thành sẽ đến muộn, không ngờ hai mẹ con nàng vừa bắt đầu ăn thì thân ảnh cao lớn quen thuộc đã xuất hiện ngoài cửa nhà ăn.
Tống Điềm suýt nữa bị sặc, lập tức đứng lên.
Cố Hiển Thành nhìn thấy nàng, hắn giơ tay ý bảo Tống Điềm ngồi xuống. Tống Điềm không dám để đại tướng quân tự đi sới cơm, vội vàng đi qua.
"Tướng quân để ta." Tống Điềm đi qua khu vực bếp lò, bê đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong ra, Cố Hiển Thành liếc nhìn nàng cùng Tiểu Bảo, hỏi: "Có phải ta quấy rầy mẹ con nàng?"
"Không đâu." Tống Điềm vừa sới cơm cho hắn vừa cười: "Chúng ta cũng mới bắt đầu ăn thôi."
Cố Hiển Thành khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt, cùng ăn đi."
Tống Điềm còn chưa phản ứng kịp, Cố Hiển Thành đã đón lấy khay cơm, đi đến chỗ Tống Điềm vừa ngày, ngồi xuống ngay cạnh Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, ăn thôi."
Tiểu Bảo nhìn Cố Hiển Thành cười khanh khách, đứa nhỏ bắt đầu mọc răng, đã có thể ăn cơm, Cố Hiển Thành niết gương mặt nhỏ nhắn của thằng bé, Tống Điềm nhìn một màn này, lặng lẽ đi qua cùng ngồi xuống.
"Món rau này nhìn có vẻ ngon, sao ta lại không có?" Cố Hiển Thành nhìn đĩa rau trên bàn hỏi.
Tống Điềm xấu hổ: "Ta lo Tiểu Bảo chỉ ăn canh thịt sẽ ngán, nên tuỳ tiện xào thêm một chút. Tướng quân cũng ăn đi."
Cố Hiển Thành ngược lại không khách khí, gật đầu xong liền gắp một đũa, ba người cùng ngồi trên một cái bàn, Cố Hiển Thành không có nửa phần làm giá, giống như người bình thường, một miếng cơm lại một miếng canh.
"Thịt dê làm ngon lắm."
Tống Điềm nghe hắn khen, trong lòng có cảm giác cổ quái không nói nên lời, nàng cúi đầu đút cơm cho ăn, nhẹ giọng nói: "Tướng quân thích thì tốt rồi."
Trước mặt Cố Hiển Thành có hai chén thịt lớn, hắn cũng thích ăn thịt, không lâu sau liền ăn hết một bát canh lớn.
Tiểu Bảo thấy vậy, giống như không cam lòng yếu ớt, so với bình thường còn chịu khó ăn hơn, cũng ăn nhiều hơn, trong chốc lát vừa cổ vũ chính mình vừa quay đầu nhìn Cố Hiển Thành giống như đang nói: "Ăn giỏi quá đi!"
Cố Hiển Thành bị hắn chọc cười, lại giơ tay xoa đầu Tiểu Bảo.
"Tiểu tử này thông minh thật."
Tống Điềm không biết sao, nàng nhìn một cảnh này mắt liền nóng lên, nàng không dám đối mặt với Cố Hiển Thành, đành cúi đầu yên lặng dùng bữa.
Lúc này, nhà ăn không hề yên tĩnh giống như lần trước, thỉnh thoảng sẽ có binh lính đi qua, lấy thêm cơm hoặc canh, mọi người vào bếp vốn đang nói nói cười cười, gặp người đang ngồi ở đó, thanh âm ngay lập tức nhỏ lại.
Tống Điềm không dám ngồi lâu, ăn xong liền chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ Cố Hiển Thành đoán được ý đồ của nàng, nói: "Vội cái gì, bản tướng còn chưa ăn xong."
Tống Điềm: "... Ngài cứ từ từ ăn."
Có lẽ Cố Hiển Thành nhận thấy nàng không tự nhiên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó, quay đầu nhìn ra cửa. Bọn lính vốn đang nghển cổ xem náo nhiệt thấy thế liền bỏ chạy thục mạng, trong chốc lát, nhà ăn liền không còn ai khác.
Tống Điềm: "..."
Nàng nghĩ ngợi, móc từ trong tay áo ra một cái lệnh bài, "Ngài đến... là vì lấy cái này đúng không, ta đã cầm tới."
Cố Hiển Thành ngẩng đầu nhìn một cái, "Ừ!"
Hắn chỉ nhìn, cũng không đưa tay ra nhận lấy.
Tống Điềm do dự một chút, chuẩn bị đặt xuống bàn, còn chưa kịp buông tay, Cố Hiển Thành đã thuận miệng nói: "Phía dưới này hình như tuột mất một nút buộc?"
"Hả?"
Tống Điềm lập tức nhìn lại, phía dưới yêu bài quả thật có mấy nút buộc đơn giản, thật lòng mà nói, ngày đầu tiên Tống Điềm nhận được lệnh bài thì hoàn toàn không dám lấy ra dùng, cho nên khi Cố Hiển Thành nói thiếu nút, Tống Điềm liền thấy hoảng sợ.
"Có sao?" Tống Điềm xem kĩ trái phải, không thấy có gì khác biệt.
Cố Hiển Thành ừ một tiếng: "Nàng buộc lại đi, ngài mai ta lại đến lấy."
Tống Điềm cực kì nghi hoặc, tuy nói buộc dây không phải việc gì khó, nhưng nàng xem kĩ thấy không tuột mà...
Nhưng dù sao đây cũng là đồ của Đại tướng quân, hắn nói thế nào thì là thế ấy, Tống Điềm lặng lẽ cất lệnh bài về: "Vậy ta sẽ sửa lại, ngài mai sẽ đưa đến chỗ Đại tướng quân."
"Không vội."
Cố Hiển Thành bưng bát canh thịt dê lên uống một ngụm lớn, toàn thân đều thấy thoải mái.
"Không cần đưa qua, ngày mai vẫn thời điểm này, ta đến tìm nàng, phần cơm lại là được."
Cố Hiển Thành nói một câu vô cùng đơn giản, nhưng lại có cảm giác giống như trượng phu dặn dò thê tử trước khi ra ngoài, trong lòng Tống Điềm thoáng qua một tia kì quái, chỉ là rất nhanh, nàng cảm thấy là do mình nghĩ nhiều.
Đại tướng quân nói thời điểm này tới dùng cơm, lại không nói muốn cùng nhau ăn.
Tống Điềm cười tự giễu, cảm giác như mình đến Võ Công huyện một chuyến, cử chỉ liền trở nên điên rồi. Ngay khi nàng muốn đứng dậy thu dọn bát đũa, bỗng nhiên cứng đờ, cả người ngây ra.
Cố Hiển Thành cũng định đứng dậy, hắn vẫn luôn rất nhạy bén, trong nháy mắt liền cảm thấy người trước mặt không đúng.
"Nàng làm sao thế?"
Tống Điềm quẫn bách. Tại sao lại ngay lúc này.
Mấy ngày nay bận bịu, nàng lại còn đi ra ngoài một chuyến, căn bản không để ý cuộc sống riêng, mấu chốt lại đến vào lúc nào. Một dòng nước ấm từ dưới thân chảy ra. Nếu là mùa đông thì không sao, nhưng hiện tại là mùa hạ, nàng chỉ mặc một cái váy mỏng, lại còn màu sáng, lúc trước cửa lớn không ra cửa sau không lại thì không nói, nhưng lúc này, nàng đi làm việc, lại quên mất chuyện này.
Tống Điềm chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như thế này, Cố Hiển Thành thấy sắc mặt nàng khó coi lại không nói lời nào thì bỗng nhiên nghiêm túc lại, Tống Điềm gian nan mở miệng: "Ta... ta không sao... Tướng quân, ngài đi trước đi."
Hiện tại Tống Điềm chỉ muốn Cố Hiển Thành nhanh chóng rời đi. Nhưng nàng càng vội, Cố Hiển Thành lại càng không có khả năng rời đi.
"Rốt cuộc nàng làm sao?" Sắc mặt hắn thay đổi, định đi vòng qua chỗ nàng, Tống Điềm xấu hổ cực kì, nàng không dám cúi đầu nhìn, bởi cũng không xác định có dây ra ngoài hay không... Tống Điềm gấp gáp, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Cố Hiển Thành.
"Tướng quân... ta... ta... đau bụng! Ngài cứ đi trước đi!"
Cố Hiển Thành dừng bước. Đau bụng?
Hắn nhăn mày: "Đang êm đẹp sao lại đau bụng? Nàng còn đi được không? Ta đi gọi quân y!"
Tống Điềm: "..."
Nàng quên mất, Cố Hiển Thành chưa lập gia đình, đại khái nghe không hiểu thâm ý trong lời nàng, Tống Điềm đỏ mặt, đang không biết mở miệng như thế nào thì Tiểu Bảo bỗng nhiên chỉ cái ghế nàng vừa mới ngồi: "Nương!"
Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành đồng thời nhìn qua, nháy mắt sau, hai má Tống Điềm lại càng đỏ hơn.
Mà Cố Hiển Thành cũng ngây người, may mà hắn không quá ngu ngốc, kết hợp với phản ứng vừa rồi của Tống Điềm, cũng coi như đã hiểu chuyện gì.
Hai bên tai hắn đỏ ửng, dời mắt nhìn đi nơi khác.
"Nàng..."
Tống Điềm: "Ngài không cần lo ta! Ngài đi ra ngoài là được!"
Cố Hiển Thành thề, đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu này xua đuổi hắn, nhưng hắn lại không thể tức giận.
Hắn hơi dừng lại, lui về phía sau một bước: "Được."
"Nàng cứ từ từ, ta không cho ai vào."
Hai má Tống Điềm nóng như thiêu đốt, cũng không nghe rõ hắn nói gì, chỉ qua loa gật đầu, cuối cùng Cố Hiển Thành quay người rời đi, chờ hắn đi rồi, Tống Điềm mới thở ra một hơi.
Quá lúng túng...
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn những thứ cần phải dọn, một lát sau, Tiểu Điệp đi vào.
Ngoại trừ Tiểu Điệp cũng không còn ai, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai phân phó, Tống Điềm vẫn xấu hổ, Tiểu Điệp chỉ nhìn nàng một cái là hiểu, cười bảo: "Ta giúp tỷ lấy cái áo khoác."
Tống Điềm cảm kích gật đầu: "Đa tạ."
Sau đó hai người rời khỏi nhà bếp từ cửa sau để về doanh trướng.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tiểu Điệp giúp nàng xách một thùng nước nóng về, Tống Điềm nhanh chóng vệ sinh, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, về sau nhất định phải tính ngày cẩn thận, đeo băng vải lên trước để tránh phát sinh tình huống xấu hổ như vậy.
Tiểu Điệp vén màn trướng lên đi vào, "Điềm Điềm tỷ, có cần muội nấu giúp một ít nước đường đỏ không?"
Tống Điềm nghĩ ngợi: "Không sao, hiện đã muộn rồi, muội nghỉ ngơi đi, nếu ta không thoải mái sẽ tự mình nấu."
Tiểu Điệp gật đầu cười đáp: "Tốt, chỗ này của ta còn có chút đường đỏ, nếu tỷ cần thì cứ nói nhé."
"Được."
Lúc này đã là giờ Hợi (21h – 23h), bên ngoài trướng rất yên tĩnh, Tống Điềm dỗ nhi tử ngủ trước, nàng cũng chuẩn bị nằm xuống.
Chỉ là bận rộn cả một ngày sau đó nguyệt sự đến, bụng nàng quả thật có chút không thoải mái, Tống Điềm thở dài, tự chuẩn bị cho mình một chút nước ấm.
Nhưng không ngờ là, Triệu ma ma lại đến tìm nàng.
Mà không những đến, còn cầm theo một hộp đồ ăn.
Giọng nói Triệu ma ma ôn hoà, đẩy đồ tới trước mặt nàng: "Tặng cho ngươi."
Tống Điềm kinh ngạc: "Ma ma, đây là..."
"Là Đại tướng quân phân phó." Triệu ma ma cười đáp.
"Ngươi ăn đi, còn nữa, ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi một doanh trướng mới, hiện tại ngươi bận bịu, Tiểu Điệp cũng vậy, có cái doanh trướng riêng sẽ thuận tiện hơn."
Doanh trướng... riêng sao?
Tống Điềm ngốc, mãi đến khi nghe thấy tiếng Triệu ma ma cười rời đi mới hồi phục tinh thần, nàng nhìn hộp đồ ăn, đưa tay lặng lẽ mở ra, một mùi hương thơm ngọt ngay lập tức phả vào mặt.
Bên trong là một chén tổ yến long nhãn táo đỏ nóng hôi hổi.
Tống Điềm kinh ngạc bụm miệng.
Đại tướng quân... tặng nàng tổ yến?
Tổ yến quý giá biết bao nhiêu, Tống Điềm không phải không biết, thứ tốt như vậy, nàng chưa từng thấy qua.
Táo đỏ cùng đường đỏ bên trong đối với nữ tử đều là thuốc bổ, hai má nàng bất giác đỏ ửng.
Tiểu Bảo giống như bị mùi vị hấp dẫn, y y nha nha bò tới, Tống Điềm vội vàng ôm lấy con, mẹ con các nàng ngồi trước bàn, nhìn chén tổ yến sững sờ.
Tiểu Bảo rất thông minh, thấy nương không động đậy liền chỉ vào cái bát trước mặt nói: "Ăn!"
Tống Điềm cười: "Tiểu Bảo muốn nương ăn sao?"
"Dạ!"
Tống Điềm nghĩ ngợi, cũng không ngại ngùng nữa.
Đưa cũng đưa rồi, sao nàng có thể lãng phí, hơn nữa thứ này quá tốt, vậy thì... coi như nàng được thưởng đi.
Bụng nàng quả thật không thoải mái.
Tống Điềm từng ăn từng nấu rất nhiều thứ nhưng đây là lần đầu ăn tổ yến, nàng mở lớn mắt, cũng không quên cho nhi tử nếm thử một chút, một chén tổ yến vào bụng, trong lòng Tống Điềm phức tạp cực kì.
Hoá ra thế gian này còn nhiều thứ tốt đẹp như thế, nàng phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền mới được.
Trên người dần ấm lên, cơn đau bụng cũng dần giảm bớt, Tống Điềm lại không thấy buồn ngủ.
Nàng nhìn cái chén không trước mặt, trong lòng phức tạp, lúc thì thấy Đại tướng quân đối với nàng mười phần tốt đẹp, lúc thì lại cảm thấy là chính mình đa tình.
Rối rắm một lúc lâu, Tiểu Bảo bên cạnh đã ngủ từ lúc nào.
Tống Điềm không hề buồn ngủ, bỗng nhiên, nàng nhớ tới một chuyện, vội vàng lấy yêu bài kia ra, nút thắt ở chỗ này...
Tống Điềm không biết chỗ nào bị tuột nhưng Cố Hiển Thành nói thiếu thì nàng làm thêm là được, nàng giơ lên miệng, lưu loát cắt đứt sợi cũ, sau đó cầm lấy chỉ thêu, chọn một vài sợi màu sắc thích hợp, tay bắt đầu linh hoạt buộc lại.
Đại tướng quân phải đánh nhau nhiều, đối mặt với quân địch, không có gì thích hợp hơn một biểu tượng ngụ ý bình an. Tống Điềm khéo tay, không bao lâu liền làm xong, nàng giơ ra trước nến xem lại một lần, cái này là nàng tự tay làm...
Tống Điềm vội vàng xua tan ý nghĩ trong đầu, cẩn thận từng li từng tí cất lệnh bài đi.
Cũng không biết có phải chén tổ yến kia hữu dụng không, xưa nay nguyệt sự luôn khiến nàng không thoải mái nhưng đem nay lại ngủ rất ngon.
Nghĩ việc anh Thành cũng chịu đau bụng kinh mà tui thấy khổ thân ảnh ghê:))))))))
Ảnh thật sự là một người đàn ông rất đáng phó thác cả đời nha, mấy chap sau ảnh soft lắm
Tổ yến chưng táo đỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.