Chương 11
Vô Biên Khách
31/03/2021
Editor: Calcium
"Đi tiểu..." Diệp Hà Thanh mồm miệng hàm hồ đọc theo lời Hoắc Kiệt, đôi lông mày sạch sẽ thanh tú nhăn thật chặt. Hoắc Kiệt dù thấy cậu vội nhưng vẫn ung dung, Diệp Hà Thanh ngại người trước mặt không chịu đi, duỗi tay bắt được cổ tay Hoắc Kiệt, "Ca, anh nhanh lên đi, em đau bụng."
Diệp Hà Thanh không nhìn được đường, như một con ruồi không đầu di chuyển loạn xạ. Cậu đang gấp đến độ giậm chân, quay đầu lại thì phát hiện Hoắc Kiệt vẫn bất động liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm đầu gối bao lấy bụng, tóc mai ẩm ướt mồ hôi.
Hoắc Kiệt thu lại tâm tư trêu chọc nhóc què, nhấc người đưa đến nhà vệ sinh ở tầng một: "Em trai ngoan, đi vào đi tiểu đi."
Thậm chí còn tri kỷ mà dắt tay cậu, thiếu mỗi bước giúp cậu cởi quần nữa mà thôi.
Diệp Hà Thanh một mực đi vào rồi lại rất nhanh lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
Cậu kéo tay Hoắc Kiệt lại, khóe mắt có một tầng nước lấp lánh, không biết là nước mắt hay là mồ hôi: "Ca, đây không phải nhà mình, không phải là nhà mình..."
Hoắc Kiệt thấy cậu vẫn còn mặc quần, bụng hơi nhô lên đường cong nhỏ, liền biết ngay người này đi vào xong nhận ra đây không phải căn nhà cũ kia nên không muốn đi nữa, nhận thức phòng ở nghiêm trọng đến mức nhận ra cả nhà vệ sinh.
Hoắc Kiệt thấy buồn cười, thấy cậu đã gấp đến mức đổ mồ hôi đầy đẩy, cả khuôn mặt vì khó chịu mà nhăn nhúm lại thành một cái bánh bao, hắn cũng không tiện được voi đòi tiên bắt nạt người ta nữa.
Từ Tư Lễ tự giác nằm ở sô pha ngủ, trong miệng lại kêu gào ầm ĩ, Hoắc Kiệt răn dạy một tiếng, tiếng kêu la lập tức yên tĩnh lại, lại cúi đầu nhìn thì thấy nhóc què cũng bị lời anh răn dạy vừa rồi mà trở nên an an tĩnh tĩnh, không nháo đòi tìm vệ sinh nhà mình nữa.
Hắn một lần nữa đem nhóc què trở lại nhà vệ sinh, cậu nằm nhoài trên bồn cầu vùi đầu xuống nôn, nôn xong thì cẳng chân trở nên mềm nhũn, nửa thân thể nằm liệt trên mặt đất, nâng đôi mắt ẩm ướt lên nói đối mắt với Hoắc Kiệt nói chân cậu đau.
Hoắc Kiệt theo bản năng nhìn xuống chân trái của cậu, chân trái Diệp Hà Thanh đang trong tư thế hơi quái dị đè lên đùi chân phải, trên mặt ửng đỏ, da thịt ở cổ thì đẫm mồ hôi, cậu cố gắng đứng thẳng người nhưng chân lại không chịu động đậy.
Diệp Hà Thanh cuống lên, hai tay không ngừng đánh lên chân trái của mình, trong miệng lầm bầm linh tinh: "Đứng lên, đứng lên, nhanh đứng lên ——"
Hoắc Kiệt im lặng.
Diệp Hà Thanh vẫn muốn đánh cho chân của cậu khôi phục lại, càng nôn nóng thì biểu cảm trên khuôn mặt càng khó chịu hơn.
Yết hầu Hoắc Kiệt khó khăn nuốt xuống, duỗi tay chống dưới nách nhóc què vững vàng nâng cậu dậy: "Có thể đứng lên được chưa?"
Đầu Diệp Hà Thanh không kịp ngẩng, ngón tay run rẩy sờ đến đai quần. Gương mặt cậu, cổ, trán, đâu đâu cũng là mồ hôi, hô hấp gấp gáp, hốc mắt bị ép đến phiếm hồng.
Hoắc Kiệt nhìn ngón tay cậu trúc trắc, giống như chiếc quần bị xích sắt khóa lại vậy, vì thế mới hảo tâm giúp đỡ, nhẹ nhàng kéo xuống, giữ tư tế để cậu chuẩn bị đứng trước bồn cầu.
Hoắc Kiệt quét mắt qua, tự nhiên nói: "Tiểu đi."
Thân thể Diệp Hà Thanh vẫn không có sức lực, Hoắc Kiệt liền ở bên cạnh nâng đỡ cậu.
Lúc đầu Diệp Hà Thanh tiểu mãi không ra, mặt nín nhịn đến đỏ bừng, khóe mắt chảy ra càng nhiều nước.
Hoắc Kiệt thay cậu xoa xoa trán: "Thả lỏng."
Cậu căng thẳng, hắn không còn cách nào khác đành trầm thấp "xi tè", tiếng nước tí tách tí tách dần vang vọng trong nhà vệ sinh, giữa đêm mùa hạ, mang theo một chút ngượng ngùng và huyên náo.
Diệp Hà Thanh run lên, ngẩng đầu nói cảm ơn Hoắc Kiệt, lúc nói chuyện đặc biệt nhỏ nhẹ, mặc dù có cồn trong người nhưng vẫn ý thức được việc bắt người khác đưa đi tiểu thế này là không tốt.
Nhưng bây giờ thần trí cậu cũng không bình thường lắm, nửa mê nửa tính, còn cho rằng Hoắc Kiệt là Diệp Tiểu Chiếu.
Hoắc Kiệt rũ mắt xuống kiểm tra một chút, rất trắng, trắng như chân tay của cậu vậy, màu sắc thậm chí còn nhạt hơn một chút, giống như nam sinh còn nhỏ ngây ngô non nớt. (đang miêu tả gì chắc mọi người hiểu)
Cơ bản người mà yếu thì nhìn chỗ nào cũng thấy yếu, Hoắc Kiệt rất ít khi quan tâm đi quan sát người khác, nói chung hắn không hề có chút xấu hổ nào khi nhìn kỹ một cách rõ ràng chỗ đó của nhóc què, mặc lại quần cho cậu xong, hắn đưa người đi rửa tay sạch sẽ rồi ra ngoài.
Hoắc Kiệt hỏi xem Diệp Hà Thanh đã muốn ngủ chưa, cậu lúc này buồn ngủ đến không mở nổi mắt, xiêu vẹo ngã vào lồng ngực hắn, mái tóc mỏng nhẹ mềm mại khẽ cọ trên cổ hắn, trong miệng vẫn gọi tên người tối nay đã nhắc tới không dưới mười lần – Tiểu Chiếu.
Hoắc Kiệt hỏi: "Tiểu Chiếu là anh trai em à?"
Nhóc què lại bắt đầu không ngừng gọi anh.
Cậu khi say rượu thì trở nên dính người còn hơn cả Từ Tư Lễ. Thế nhưng bất ngờ là hắn lại không hề thấy phiền, vì lúc cậu say rất nghe lời.
Trên lầu có phòng trống dành cho khách, đồ đạc đầy đủ, ga trải giường trong tủ. Hoắc Kiệt trải giường, quay đầu liếc qua nhìn, nhóc què đang dựa bên ngoài cửa rất tự giác cởi giày bò lên giường đặt đầu xuống gối.
Con mắt cậu trợn trợn, ẩm ướt mờ mịt nhìn hắn, đôi môi hơi mấp máy, vừa nhắm mắt lại, hai tay liền đan trước bụng, ngủ.
Lúc ngủ cậu không phát ra động tĩnh gì lớn, xoang mũi thỉnh thoảng bị nghẹt, theo hô hấp phát ra tiếng ngáy nhẹ, miệng hơi mở ra, hít khí vào bằng cả miệng và mũi.
Hoắc Kiệt dừng ở đầu giường nhìn cậu một chốc, tắt đèn, thời điểm ra ngoài còn cố gắng nhẹ tay đóng cửa.
Diệp Hà Thanh bị giấc mộng quấy nhiễu lung ta lung tung suốt cả đêm, sau khi tỉnh lại sắc mặt sặc sỡ nhiều màu sắc. Cậu sờ quần, tay liền cảm thấy ẩm ướt.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu inh ỏi cả tai, cậu ngượng ngùng nhảy xuống giường, quan sát hoàn cảnh xa lạ xung quanh, sau đó xác định nhà vệ sinh chạy vọt vào.
Diệp Hà Thanh lấy riêng quần ra giặt sạch, mặc nguyên quần ướt như vậy lên người, đứng ngồi không yên. Cậu không biết đây là phòng của ai, lại càng không nhớ được làm cách nào mà đi tới đây.
Cậu kéo rèm cửa ra, bên phía dưới có một sân cỏ rộng trống trải, không có ai. Diệp Hà Thanh thử mở cửa phòng, cửa căn bản không hề khóa, sau khi xuống lầu thì bắt gặp Từ Tư Lễ vừa mới tỉnh lại sau khi ngủ say như chết trên sô pha cả đêm qua.
Từ Tư Lễ nhìn thấy cậu thì tỏ ra vô cùng kinh hỉ, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy có tiếng người khác vang lên: "Sáng sớm mà em gào cái quỷ gì."
Hoắc Kiệt bưng trên tay hai đĩa đồ ăn sáng, ánh mắt chuyển từ người Từ Tư Lễ sang phía Diệp Hà Thanh, thần sắc bỗng trở nên vi diệu.
Hắn bảo Từ Tư Lễ ăn sáng trước sau đó đến đối diện Diệp Hà Thanh nói: "Theo tôi lên lầu."
Hoắc Kiệt về phòng mình lấy ra một chiếc túi đựng quần lót mới chưa từng mở bao bì, đưa qua cho Diệp Hà Thanh.
"Nội y của em bị ướt, trên quần ngoài có dấu vết, tôi thấy khá lớn, em mặc tạm trước đi." . truyện ngôn tình
Diệp Hà Thanh: "......"
Thấy cậu bất động, Hoắc Kiệt liền nói: "Con trai có phản ứng cũng là chuyện bình thường, e lệ cái gì." Dù sao thì cái gì không nên nhìn hắn cũng nhìn thấy hết cả rồi, che che dấu dấu cũng vô dụng.
Diệp Hà Thanh cầm quần mới, chạy đến phòng cho khách, chịu đựng nội tâm đang vô cùng xấu hổ thay đồ.
Hoắc Kiệt vẫn đứng ở ngoài cửa, cậu lặng lẽ lộ đầu ra khỏi khe cửa nói: "Hôm qua tôi uống say, anh dẫn tôi về đây sao?"
Hoắc Kiệt: "Ừm."
Diệp Hà Thanh rất cảm kích: "Đã làm phiền anh rồi, cảm ơn!"
Sau khi tỉnh ngủ, đôi mắt cậu đã khôi phục lại sự trong suốt rõ ràng, nhìn thể hiện sự giao tiếp, không còn câu dẫn nữa, đem đến cảm giác yên tĩnh.
Hoắc Kiệt nhìn vào đôi mắt cậu, đột nhiên cảm thấy người trước mặt mình không phải tiểu bạch hoa gì nữa cả mà là một đóa tiểu bách hợp.
——————————————–
Chương thì dài quá, chương thì lại ngắn quá....
"Đi tiểu..." Diệp Hà Thanh mồm miệng hàm hồ đọc theo lời Hoắc Kiệt, đôi lông mày sạch sẽ thanh tú nhăn thật chặt. Hoắc Kiệt dù thấy cậu vội nhưng vẫn ung dung, Diệp Hà Thanh ngại người trước mặt không chịu đi, duỗi tay bắt được cổ tay Hoắc Kiệt, "Ca, anh nhanh lên đi, em đau bụng."
Diệp Hà Thanh không nhìn được đường, như một con ruồi không đầu di chuyển loạn xạ. Cậu đang gấp đến độ giậm chân, quay đầu lại thì phát hiện Hoắc Kiệt vẫn bất động liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm đầu gối bao lấy bụng, tóc mai ẩm ướt mồ hôi.
Hoắc Kiệt thu lại tâm tư trêu chọc nhóc què, nhấc người đưa đến nhà vệ sinh ở tầng một: "Em trai ngoan, đi vào đi tiểu đi."
Thậm chí còn tri kỷ mà dắt tay cậu, thiếu mỗi bước giúp cậu cởi quần nữa mà thôi.
Diệp Hà Thanh một mực đi vào rồi lại rất nhanh lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
Cậu kéo tay Hoắc Kiệt lại, khóe mắt có một tầng nước lấp lánh, không biết là nước mắt hay là mồ hôi: "Ca, đây không phải nhà mình, không phải là nhà mình..."
Hoắc Kiệt thấy cậu vẫn còn mặc quần, bụng hơi nhô lên đường cong nhỏ, liền biết ngay người này đi vào xong nhận ra đây không phải căn nhà cũ kia nên không muốn đi nữa, nhận thức phòng ở nghiêm trọng đến mức nhận ra cả nhà vệ sinh.
Hoắc Kiệt thấy buồn cười, thấy cậu đã gấp đến mức đổ mồ hôi đầy đẩy, cả khuôn mặt vì khó chịu mà nhăn nhúm lại thành một cái bánh bao, hắn cũng không tiện được voi đòi tiên bắt nạt người ta nữa.
Từ Tư Lễ tự giác nằm ở sô pha ngủ, trong miệng lại kêu gào ầm ĩ, Hoắc Kiệt răn dạy một tiếng, tiếng kêu la lập tức yên tĩnh lại, lại cúi đầu nhìn thì thấy nhóc què cũng bị lời anh răn dạy vừa rồi mà trở nên an an tĩnh tĩnh, không nháo đòi tìm vệ sinh nhà mình nữa.
Hắn một lần nữa đem nhóc què trở lại nhà vệ sinh, cậu nằm nhoài trên bồn cầu vùi đầu xuống nôn, nôn xong thì cẳng chân trở nên mềm nhũn, nửa thân thể nằm liệt trên mặt đất, nâng đôi mắt ẩm ướt lên nói đối mắt với Hoắc Kiệt nói chân cậu đau.
Hoắc Kiệt theo bản năng nhìn xuống chân trái của cậu, chân trái Diệp Hà Thanh đang trong tư thế hơi quái dị đè lên đùi chân phải, trên mặt ửng đỏ, da thịt ở cổ thì đẫm mồ hôi, cậu cố gắng đứng thẳng người nhưng chân lại không chịu động đậy.
Diệp Hà Thanh cuống lên, hai tay không ngừng đánh lên chân trái của mình, trong miệng lầm bầm linh tinh: "Đứng lên, đứng lên, nhanh đứng lên ——"
Hoắc Kiệt im lặng.
Diệp Hà Thanh vẫn muốn đánh cho chân của cậu khôi phục lại, càng nôn nóng thì biểu cảm trên khuôn mặt càng khó chịu hơn.
Yết hầu Hoắc Kiệt khó khăn nuốt xuống, duỗi tay chống dưới nách nhóc què vững vàng nâng cậu dậy: "Có thể đứng lên được chưa?"
Đầu Diệp Hà Thanh không kịp ngẩng, ngón tay run rẩy sờ đến đai quần. Gương mặt cậu, cổ, trán, đâu đâu cũng là mồ hôi, hô hấp gấp gáp, hốc mắt bị ép đến phiếm hồng.
Hoắc Kiệt nhìn ngón tay cậu trúc trắc, giống như chiếc quần bị xích sắt khóa lại vậy, vì thế mới hảo tâm giúp đỡ, nhẹ nhàng kéo xuống, giữ tư tế để cậu chuẩn bị đứng trước bồn cầu.
Hoắc Kiệt quét mắt qua, tự nhiên nói: "Tiểu đi."
Thân thể Diệp Hà Thanh vẫn không có sức lực, Hoắc Kiệt liền ở bên cạnh nâng đỡ cậu.
Lúc đầu Diệp Hà Thanh tiểu mãi không ra, mặt nín nhịn đến đỏ bừng, khóe mắt chảy ra càng nhiều nước.
Hoắc Kiệt thay cậu xoa xoa trán: "Thả lỏng."
Cậu căng thẳng, hắn không còn cách nào khác đành trầm thấp "xi tè", tiếng nước tí tách tí tách dần vang vọng trong nhà vệ sinh, giữa đêm mùa hạ, mang theo một chút ngượng ngùng và huyên náo.
Diệp Hà Thanh run lên, ngẩng đầu nói cảm ơn Hoắc Kiệt, lúc nói chuyện đặc biệt nhỏ nhẹ, mặc dù có cồn trong người nhưng vẫn ý thức được việc bắt người khác đưa đi tiểu thế này là không tốt.
Nhưng bây giờ thần trí cậu cũng không bình thường lắm, nửa mê nửa tính, còn cho rằng Hoắc Kiệt là Diệp Tiểu Chiếu.
Hoắc Kiệt rũ mắt xuống kiểm tra một chút, rất trắng, trắng như chân tay của cậu vậy, màu sắc thậm chí còn nhạt hơn một chút, giống như nam sinh còn nhỏ ngây ngô non nớt. (đang miêu tả gì chắc mọi người hiểu)
Cơ bản người mà yếu thì nhìn chỗ nào cũng thấy yếu, Hoắc Kiệt rất ít khi quan tâm đi quan sát người khác, nói chung hắn không hề có chút xấu hổ nào khi nhìn kỹ một cách rõ ràng chỗ đó của nhóc què, mặc lại quần cho cậu xong, hắn đưa người đi rửa tay sạch sẽ rồi ra ngoài.
Hoắc Kiệt hỏi xem Diệp Hà Thanh đã muốn ngủ chưa, cậu lúc này buồn ngủ đến không mở nổi mắt, xiêu vẹo ngã vào lồng ngực hắn, mái tóc mỏng nhẹ mềm mại khẽ cọ trên cổ hắn, trong miệng vẫn gọi tên người tối nay đã nhắc tới không dưới mười lần – Tiểu Chiếu.
Hoắc Kiệt hỏi: "Tiểu Chiếu là anh trai em à?"
Nhóc què lại bắt đầu không ngừng gọi anh.
Cậu khi say rượu thì trở nên dính người còn hơn cả Từ Tư Lễ. Thế nhưng bất ngờ là hắn lại không hề thấy phiền, vì lúc cậu say rất nghe lời.
Trên lầu có phòng trống dành cho khách, đồ đạc đầy đủ, ga trải giường trong tủ. Hoắc Kiệt trải giường, quay đầu liếc qua nhìn, nhóc què đang dựa bên ngoài cửa rất tự giác cởi giày bò lên giường đặt đầu xuống gối.
Con mắt cậu trợn trợn, ẩm ướt mờ mịt nhìn hắn, đôi môi hơi mấp máy, vừa nhắm mắt lại, hai tay liền đan trước bụng, ngủ.
Lúc ngủ cậu không phát ra động tĩnh gì lớn, xoang mũi thỉnh thoảng bị nghẹt, theo hô hấp phát ra tiếng ngáy nhẹ, miệng hơi mở ra, hít khí vào bằng cả miệng và mũi.
Hoắc Kiệt dừng ở đầu giường nhìn cậu một chốc, tắt đèn, thời điểm ra ngoài còn cố gắng nhẹ tay đóng cửa.
Diệp Hà Thanh bị giấc mộng quấy nhiễu lung ta lung tung suốt cả đêm, sau khi tỉnh lại sắc mặt sặc sỡ nhiều màu sắc. Cậu sờ quần, tay liền cảm thấy ẩm ướt.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu inh ỏi cả tai, cậu ngượng ngùng nhảy xuống giường, quan sát hoàn cảnh xa lạ xung quanh, sau đó xác định nhà vệ sinh chạy vọt vào.
Diệp Hà Thanh lấy riêng quần ra giặt sạch, mặc nguyên quần ướt như vậy lên người, đứng ngồi không yên. Cậu không biết đây là phòng của ai, lại càng không nhớ được làm cách nào mà đi tới đây.
Cậu kéo rèm cửa ra, bên phía dưới có một sân cỏ rộng trống trải, không có ai. Diệp Hà Thanh thử mở cửa phòng, cửa căn bản không hề khóa, sau khi xuống lầu thì bắt gặp Từ Tư Lễ vừa mới tỉnh lại sau khi ngủ say như chết trên sô pha cả đêm qua.
Từ Tư Lễ nhìn thấy cậu thì tỏ ra vô cùng kinh hỉ, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy có tiếng người khác vang lên: "Sáng sớm mà em gào cái quỷ gì."
Hoắc Kiệt bưng trên tay hai đĩa đồ ăn sáng, ánh mắt chuyển từ người Từ Tư Lễ sang phía Diệp Hà Thanh, thần sắc bỗng trở nên vi diệu.
Hắn bảo Từ Tư Lễ ăn sáng trước sau đó đến đối diện Diệp Hà Thanh nói: "Theo tôi lên lầu."
Hoắc Kiệt về phòng mình lấy ra một chiếc túi đựng quần lót mới chưa từng mở bao bì, đưa qua cho Diệp Hà Thanh.
"Nội y của em bị ướt, trên quần ngoài có dấu vết, tôi thấy khá lớn, em mặc tạm trước đi." . truyện ngôn tình
Diệp Hà Thanh: "......"
Thấy cậu bất động, Hoắc Kiệt liền nói: "Con trai có phản ứng cũng là chuyện bình thường, e lệ cái gì." Dù sao thì cái gì không nên nhìn hắn cũng nhìn thấy hết cả rồi, che che dấu dấu cũng vô dụng.
Diệp Hà Thanh cầm quần mới, chạy đến phòng cho khách, chịu đựng nội tâm đang vô cùng xấu hổ thay đồ.
Hoắc Kiệt vẫn đứng ở ngoài cửa, cậu lặng lẽ lộ đầu ra khỏi khe cửa nói: "Hôm qua tôi uống say, anh dẫn tôi về đây sao?"
Hoắc Kiệt: "Ừm."
Diệp Hà Thanh rất cảm kích: "Đã làm phiền anh rồi, cảm ơn!"
Sau khi tỉnh ngủ, đôi mắt cậu đã khôi phục lại sự trong suốt rõ ràng, nhìn thể hiện sự giao tiếp, không còn câu dẫn nữa, đem đến cảm giác yên tĩnh.
Hoắc Kiệt nhìn vào đôi mắt cậu, đột nhiên cảm thấy người trước mặt mình không phải tiểu bạch hoa gì nữa cả mà là một đóa tiểu bách hợp.
——————————————–
Chương thì dài quá, chương thì lại ngắn quá....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.