Chương 45
Vô Biên Khách
31/03/2021
*** Món quà tôi muốn dành tặng nhân dịp sinh nhật cho bản thân và các bạn độc giả trong nhà (26/3) Mong mọi người thưởng thức các chương truyện còn lại (PN mình sẽ up sau) ***
Editor: Calcium
Trên hàng hiên dài nhỏ hẹp sáng lờ mờ, Diệp Hà Thanh bước phía sau Hoắc Kiệt, mỗi một bước tim lại đập thình thịch, đi tới đoạn cuối cách cầu thang một khoảng, Hoắc Kiệt bỗng nhiên dừng lại, xoay người qua nhìn cậu.
Chân Diệp Hà Thanh cũng không nhấc lên nữa, cả hai cơ hồ chăm chú nhìn nhau, cậu đang chuẩn bị nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này, khóe miệng Hoắc Kiệt khẽ cong thành đường mỏng, đưa tay qua trực tiếp kéo cậu ôm vào lồng ngực ấm áp.
Đêm đầu thu nhiệt độ vẫn còn khá cao, lồng ngực Hoắc Kiệt nóng hừng hực, nhịp tim mạnh mẽ lại trầm ổn chấn động từng nhịp có quy luật, ở khoảng cách gần cảm nhận nhịp tim của một người đập lên từng nhịp là một chuyện vô cùng vô cùng thân mật.
Cổ họng Diệp Hà Thanh khẽ hắng giọng, khô khốc nghẹn ngào gọi: "Hoắc ca..."
Hoắc Kiệt nắm lấy hai tay cậu, kéo ra đằng sau thắt lưng mình: "Làm sao không ôm anh lấy một cái, ngại hả? Giờ anh phải về đây này."
Diệp Hà Thanh vừa định buông lỏng vòng tay thì nghe lời hắn nói khẽ bên tai cậu liền dần dần khoát lại lên phía sau lưng đối phương, nhẹ nhàng vòng qua, một bên mặt nghiêng qua, quanh quẩn bên chóp mũi đều là hô hấp của Hoắc Kiệt.
Hai người đều không mở miệng sợ phá vỡ sự yên tĩnh này, mấy phút sau, Hoắc Kiệt lên tiếng: "Tóc hơi dài rồi."
Lòng bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu cậu, tiện tay xoa xoa đầu, mái tóc mềm mại nhìn thật nhỏ nhắn, sờ vào có cảm giác hơi ngưa ngứa.
Diệp Hà Thanh: "...Mai em đi cắt."
Hoắc Kiệt nói "Tóc dài nhìn cũng đẹp lắm, không cần cắt cũng được, sắp tới cũng lạnh rồi, giữ lại làm ấm đầu." Nói xong Hoắc Kiệt tự mình bật cười, nghe hắn cười thành tiếng, Diệp Hà Thanh thả lỏng hơn, vòng tay ôm thắt lưng hắn chặt hơn.
"Hoắc ca, không còn sớm nữa, anh mau về đi, mai chúng ta liên lạc."
Hoắc Kiệt thong thả: "Anh không muốn về phải làm sao bây giờ, hay là anh ở tạm trong xe một đêm, mai đưa em đến phòng tranh nhỉ?"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng đã thật sự dọa Diệp Hà Thanh rồi. Cậu vội vàng ngẩng đầu, dùng sức lắc lắc hai cái.
"Đùa em thôi, phản ứng lớn vậy cơ à, sợ anh ở lại khiến em bị áp lực tâm lý hả?"
Diệp Hà Thanh đúng là rất áp lực, hai người họ vừa mới hẹn hò, còn chưa được một ngày, tặng hoa xong ăn cơm, lại còn gặp người lớn rồi, nếu ngủ thêm một đêm dưới lầu thì tạm thời trái tim cậu không chịu nổi kích thích lớn vậy đâu.
Hoắc Kiệt bóc một viên kẹo nhét vào miệng Diệp Hà Thanh. Viên kẹo màu hồng nhạt khiến quai hàm Diệp Hà Thanh nhô lên một khối nhỏ, hắn liền giơ tay chọc lên má chơi chơi.
"Ngọt không?"
Diệp Hà Thanh nói một cách khẳng định: "Ngọt!"
Hoắc Kiệt buông cậu ra, định thần nhìn lại. Bỗng nhiên sát lại hôn lên miệng cậu một cái, vừa kịp chạm vào viên kẹo trong khoang miệng thì rút lại, chưa hết thòm thèm.
"Đúng là rất ngọt, thôi 'ngọt' lên lầu đi, không cần em tiễn nữa đâu đi về đi."
Diệp Hà Thanh thiếu chút nữa nuốt chửng viên kẹo xuống bụng.
"Vậy...Mai gặp nha Hoắc ca."
Hoắc Kiệt: "Ừm"
hdt đi lên cầu thang được vài bước, dừng lại cố ý quay đầu qua liếc nhìn, thấy Hoắc Kiệt vẫn đứng ở chỗ cũ liền cười cười rồi mới thật sự lên lầu.
Đêm này Diệp Hà Thanh không tài nào chợp mắt được, trằn trọc đến tận năm giờ mới thức dậy vén rèm cửa sổ, căn nhà cũ bên cạnh đã có vài ô cửa sổ sáng lên, lúc này đã có vài người lục tục thức dậy chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Cậu ngồi cuối giường, tiếng quạt trần trên đầu két két vang lên, đôi chân trần chạm lên sàn nhà lành lạnh thoáng ngẩn người. Khoảng chừng mười phút sau, Diệp Hà Thanh không nhịn được với lấy chiếc điện thoại đang sạc trên bàn qua xem, mới vừa khởi động đã có một tin nhắn nhảy ra màn hình.
Tin nhắn lúc bốn rưỡi, Hoắc Kiệt cũng không ngủ được giống cậu. Tin nhắn rất ngắn gọn, vừa nhìn đã hiểu được tâm ý của Hoắc Kiệt.
—— Nhớ em, không ngủ được.
Diệp Hà Thanh ôm điện thoại di động cười khúc khích, cổ họng chua chua ngọt ngọt, nhắn trả lời đối phương.
Tin nhắn dường như vừa gửi đi thì màn hình điện thoại chợt lóe sáng, cậu nhìn chằm chằm vài ID người gọi tới, tim chợt như bị đâm một cái, bốc lên nhiều bọt khí, lập tức nghe máy.
Bên tai vang lên tiếng cười ngắn khàn khàn của Hoắc Kiệt: "Nghe máy nhanh vậy là đang ngủ hay là không ngủ được."
"Hoắc ca," Diệp Hà Thanh nhỏ giọng nói chuyện, nội tâm tràn ngập ngọt ngào cùng không quen lắm. Cậu thành thật nói với hắn: "Em không ngủ được, anh,...tối qua cũng không nghỉ ngơi sao?"
Hoắc Kiệt lười biếng trả lời cậu: "Đúng vậy, nhớ em tới mất ngủ đấy, bạn trai à, đến an ủi anh chút chút đi."
Diệp Hà Thanh vội kéo chăn qua che ngang mặt, nằm ép xuống gối. Hơi nóng hầm hập ngột ngào nơi chóp mũi, mãi tới khi không thở được mới buông ra.
Hoắc Kiệt cười cậu: "Mới câu đầu tiên mà em đã không chịu được rồi à? Vậy làm sao bây giờ, anh còn nhiều lời muốn nói lắm."
Diệp Hà Thanh tự làm mình ngộp trong chăn, buồn buồn bực bực mà bật cười.
"Hoắc ca, em cảm thấy như đang mơ ấy, vậy mà lại hẹn hò rồi đó."
Hoắc Kiệt hỏi ngược lại: "Em muốn phủ nhận?"
Diệp Hà Thanh cười khúc khích: "Em không có ý này a."
Hoắc Kiệt: "Dậy thật rồi, không ngủ nữa à?"
Diệp Hà Thanh bò từ trên giường dậy, chạy vào nhà vệ sinh đứng trước gương, liếc mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải: "Không ngủ nữa."
Hoắc Kiệt: "Vậy em xuống nhà đi."
Diệp Hà Thanh hoài nghi mình đang nghe nhầm, Hoắc Kiệt nhắc lại lần nữa: "Anh đang ở dưới lầu."
Cậu không có cách nào hình dung tâm tình mình lúc này, những suy nghĩ đan xen cả đêm giờ khắc này như bùng nổ, vừa muốn cười nhưng ánh mắt lại chua xót đến lạ. Diệp Hà Thanh mặc một chiếc áo ba lỗ xám trắng cùng quần cộc rồi đeo dép lê chạy xuống lầu.
Hoắc Kiệt dựa trước xe, nhìn thấy cậu bạn trai nhỏ của mình, khập khiễng chạy tới, vẻ mặt không khỏi mong chờ. Hắn khẽ cong khóe miệng, tâm tình chợt lắng lại sau một đêm trằn trọc.
"Hoắc ca, sao anh lại đến sớm thế..."
Hoắc Kiệt đã thay quần áo, trên người còn tản mát ra mùi hương đã qua tắm rửa. Diệp Hà Thanh ôm lấy hắn một hồi mới buông ra, thân thiết hỏi han: "Có phải đêm qua anh không ngủ không?"
Hoắc Kiệt vươn tay bám lấy áo ba lỗ Diệp Hà Thanh, đầu ngón tay cách qua vạt áo vỗ vỗ lưng cậu.
"Muốn gặp em nên tới đây."
Nói xong, Hoắc Kiệt nhấc cằm cậu lên: "Trước tiên hôn một cái đã."
Một nụ hôn chào buổi sáng vừa ôn nhu lại ngọt ngào.
=====
Diệp Tiểu Chiếu tắt báo thức rời giường, vừa ra tới phòng khách đã nhìn thấy trên bàn ăn có thêm người bạn trai của em trai mình.
"Tiểu Chiếu," sắc mặt Diệp Hà Thanh có chút không tự nhiên rót cho anh một chén nước, đôi môi đỏ đỏ hồng nhuận, thoạt nhìn khí sắc tỏa sáng, vô cùng có tinh thần, "Hoắc ca lên đây ăn sáng."
Diệp Tiểu Chiếu mặt không biến sắc: "Có thể hiểu được." Sau đó nhìn Hoắc Kiệt thân thiện chào buổi sáng.
Những cặp đôi mới yêu dường như đều thế này, không thể tách rời, mỗi giờ mỗi khắc đều hận không thể dính lấy nhau.
Diệp Hà Thanh đặt những bông hồng cắm trong bình đặt ngoài phòng khách, ánh mắt Hoắc Kiệt vẫn luôn nhìn theo không rời. Diệp Tiểu Chiếu mỉm cười, cảm thấy được yêu cũng thật tốt.
Editor: Calcium
Trên hàng hiên dài nhỏ hẹp sáng lờ mờ, Diệp Hà Thanh bước phía sau Hoắc Kiệt, mỗi một bước tim lại đập thình thịch, đi tới đoạn cuối cách cầu thang một khoảng, Hoắc Kiệt bỗng nhiên dừng lại, xoay người qua nhìn cậu.
Chân Diệp Hà Thanh cũng không nhấc lên nữa, cả hai cơ hồ chăm chú nhìn nhau, cậu đang chuẩn bị nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này, khóe miệng Hoắc Kiệt khẽ cong thành đường mỏng, đưa tay qua trực tiếp kéo cậu ôm vào lồng ngực ấm áp.
Đêm đầu thu nhiệt độ vẫn còn khá cao, lồng ngực Hoắc Kiệt nóng hừng hực, nhịp tim mạnh mẽ lại trầm ổn chấn động từng nhịp có quy luật, ở khoảng cách gần cảm nhận nhịp tim của một người đập lên từng nhịp là một chuyện vô cùng vô cùng thân mật.
Cổ họng Diệp Hà Thanh khẽ hắng giọng, khô khốc nghẹn ngào gọi: "Hoắc ca..."
Hoắc Kiệt nắm lấy hai tay cậu, kéo ra đằng sau thắt lưng mình: "Làm sao không ôm anh lấy một cái, ngại hả? Giờ anh phải về đây này."
Diệp Hà Thanh vừa định buông lỏng vòng tay thì nghe lời hắn nói khẽ bên tai cậu liền dần dần khoát lại lên phía sau lưng đối phương, nhẹ nhàng vòng qua, một bên mặt nghiêng qua, quanh quẩn bên chóp mũi đều là hô hấp của Hoắc Kiệt.
Hai người đều không mở miệng sợ phá vỡ sự yên tĩnh này, mấy phút sau, Hoắc Kiệt lên tiếng: "Tóc hơi dài rồi."
Lòng bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu cậu, tiện tay xoa xoa đầu, mái tóc mềm mại nhìn thật nhỏ nhắn, sờ vào có cảm giác hơi ngưa ngứa.
Diệp Hà Thanh: "...Mai em đi cắt."
Hoắc Kiệt nói "Tóc dài nhìn cũng đẹp lắm, không cần cắt cũng được, sắp tới cũng lạnh rồi, giữ lại làm ấm đầu." Nói xong Hoắc Kiệt tự mình bật cười, nghe hắn cười thành tiếng, Diệp Hà Thanh thả lỏng hơn, vòng tay ôm thắt lưng hắn chặt hơn.
"Hoắc ca, không còn sớm nữa, anh mau về đi, mai chúng ta liên lạc."
Hoắc Kiệt thong thả: "Anh không muốn về phải làm sao bây giờ, hay là anh ở tạm trong xe một đêm, mai đưa em đến phòng tranh nhỉ?"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng đã thật sự dọa Diệp Hà Thanh rồi. Cậu vội vàng ngẩng đầu, dùng sức lắc lắc hai cái.
"Đùa em thôi, phản ứng lớn vậy cơ à, sợ anh ở lại khiến em bị áp lực tâm lý hả?"
Diệp Hà Thanh đúng là rất áp lực, hai người họ vừa mới hẹn hò, còn chưa được một ngày, tặng hoa xong ăn cơm, lại còn gặp người lớn rồi, nếu ngủ thêm một đêm dưới lầu thì tạm thời trái tim cậu không chịu nổi kích thích lớn vậy đâu.
Hoắc Kiệt bóc một viên kẹo nhét vào miệng Diệp Hà Thanh. Viên kẹo màu hồng nhạt khiến quai hàm Diệp Hà Thanh nhô lên một khối nhỏ, hắn liền giơ tay chọc lên má chơi chơi.
"Ngọt không?"
Diệp Hà Thanh nói một cách khẳng định: "Ngọt!"
Hoắc Kiệt buông cậu ra, định thần nhìn lại. Bỗng nhiên sát lại hôn lên miệng cậu một cái, vừa kịp chạm vào viên kẹo trong khoang miệng thì rút lại, chưa hết thòm thèm.
"Đúng là rất ngọt, thôi 'ngọt' lên lầu đi, không cần em tiễn nữa đâu đi về đi."
Diệp Hà Thanh thiếu chút nữa nuốt chửng viên kẹo xuống bụng.
"Vậy...Mai gặp nha Hoắc ca."
Hoắc Kiệt: "Ừm"
hdt đi lên cầu thang được vài bước, dừng lại cố ý quay đầu qua liếc nhìn, thấy Hoắc Kiệt vẫn đứng ở chỗ cũ liền cười cười rồi mới thật sự lên lầu.
Đêm này Diệp Hà Thanh không tài nào chợp mắt được, trằn trọc đến tận năm giờ mới thức dậy vén rèm cửa sổ, căn nhà cũ bên cạnh đã có vài ô cửa sổ sáng lên, lúc này đã có vài người lục tục thức dậy chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Cậu ngồi cuối giường, tiếng quạt trần trên đầu két két vang lên, đôi chân trần chạm lên sàn nhà lành lạnh thoáng ngẩn người. Khoảng chừng mười phút sau, Diệp Hà Thanh không nhịn được với lấy chiếc điện thoại đang sạc trên bàn qua xem, mới vừa khởi động đã có một tin nhắn nhảy ra màn hình.
Tin nhắn lúc bốn rưỡi, Hoắc Kiệt cũng không ngủ được giống cậu. Tin nhắn rất ngắn gọn, vừa nhìn đã hiểu được tâm ý của Hoắc Kiệt.
—— Nhớ em, không ngủ được.
Diệp Hà Thanh ôm điện thoại di động cười khúc khích, cổ họng chua chua ngọt ngọt, nhắn trả lời đối phương.
Tin nhắn dường như vừa gửi đi thì màn hình điện thoại chợt lóe sáng, cậu nhìn chằm chằm vài ID người gọi tới, tim chợt như bị đâm một cái, bốc lên nhiều bọt khí, lập tức nghe máy.
Bên tai vang lên tiếng cười ngắn khàn khàn của Hoắc Kiệt: "Nghe máy nhanh vậy là đang ngủ hay là không ngủ được."
"Hoắc ca," Diệp Hà Thanh nhỏ giọng nói chuyện, nội tâm tràn ngập ngọt ngào cùng không quen lắm. Cậu thành thật nói với hắn: "Em không ngủ được, anh,...tối qua cũng không nghỉ ngơi sao?"
Hoắc Kiệt lười biếng trả lời cậu: "Đúng vậy, nhớ em tới mất ngủ đấy, bạn trai à, đến an ủi anh chút chút đi."
Diệp Hà Thanh vội kéo chăn qua che ngang mặt, nằm ép xuống gối. Hơi nóng hầm hập ngột ngào nơi chóp mũi, mãi tới khi không thở được mới buông ra.
Hoắc Kiệt cười cậu: "Mới câu đầu tiên mà em đã không chịu được rồi à? Vậy làm sao bây giờ, anh còn nhiều lời muốn nói lắm."
Diệp Hà Thanh tự làm mình ngộp trong chăn, buồn buồn bực bực mà bật cười.
"Hoắc ca, em cảm thấy như đang mơ ấy, vậy mà lại hẹn hò rồi đó."
Hoắc Kiệt hỏi ngược lại: "Em muốn phủ nhận?"
Diệp Hà Thanh cười khúc khích: "Em không có ý này a."
Hoắc Kiệt: "Dậy thật rồi, không ngủ nữa à?"
Diệp Hà Thanh bò từ trên giường dậy, chạy vào nhà vệ sinh đứng trước gương, liếc mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải: "Không ngủ nữa."
Hoắc Kiệt: "Vậy em xuống nhà đi."
Diệp Hà Thanh hoài nghi mình đang nghe nhầm, Hoắc Kiệt nhắc lại lần nữa: "Anh đang ở dưới lầu."
Cậu không có cách nào hình dung tâm tình mình lúc này, những suy nghĩ đan xen cả đêm giờ khắc này như bùng nổ, vừa muốn cười nhưng ánh mắt lại chua xót đến lạ. Diệp Hà Thanh mặc một chiếc áo ba lỗ xám trắng cùng quần cộc rồi đeo dép lê chạy xuống lầu.
Hoắc Kiệt dựa trước xe, nhìn thấy cậu bạn trai nhỏ của mình, khập khiễng chạy tới, vẻ mặt không khỏi mong chờ. Hắn khẽ cong khóe miệng, tâm tình chợt lắng lại sau một đêm trằn trọc.
"Hoắc ca, sao anh lại đến sớm thế..."
Hoắc Kiệt đã thay quần áo, trên người còn tản mát ra mùi hương đã qua tắm rửa. Diệp Hà Thanh ôm lấy hắn một hồi mới buông ra, thân thiết hỏi han: "Có phải đêm qua anh không ngủ không?"
Hoắc Kiệt vươn tay bám lấy áo ba lỗ Diệp Hà Thanh, đầu ngón tay cách qua vạt áo vỗ vỗ lưng cậu.
"Muốn gặp em nên tới đây."
Nói xong, Hoắc Kiệt nhấc cằm cậu lên: "Trước tiên hôn một cái đã."
Một nụ hôn chào buổi sáng vừa ôn nhu lại ngọt ngào.
=====
Diệp Tiểu Chiếu tắt báo thức rời giường, vừa ra tới phòng khách đã nhìn thấy trên bàn ăn có thêm người bạn trai của em trai mình.
"Tiểu Chiếu," sắc mặt Diệp Hà Thanh có chút không tự nhiên rót cho anh một chén nước, đôi môi đỏ đỏ hồng nhuận, thoạt nhìn khí sắc tỏa sáng, vô cùng có tinh thần, "Hoắc ca lên đây ăn sáng."
Diệp Tiểu Chiếu mặt không biến sắc: "Có thể hiểu được." Sau đó nhìn Hoắc Kiệt thân thiện chào buổi sáng.
Những cặp đôi mới yêu dường như đều thế này, không thể tách rời, mỗi giờ mỗi khắc đều hận không thể dính lấy nhau.
Diệp Hà Thanh đặt những bông hồng cắm trong bình đặt ngoài phòng khách, ánh mắt Hoắc Kiệt vẫn luôn nhìn theo không rời. Diệp Tiểu Chiếu mỉm cười, cảm thấy được yêu cũng thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.