Chương 4
Vô Biên Khách
31/03/2021
Editor: Calcium
Bầu trời trên cao dường như được quét một màu xám nhạt. Diệp Hà Thanh gọi điện cho cửa hàng trường xin nghỉ buổi sáng để đến viện cùng anh trai. Tình huống trong nhà hơi đặc biệt nên cửa hàng trưởng cũng hiểu cho cậu, nhớ tới việc cậu thu hút khách hàng nên ông nói rất nhiều lời tốt, cuối cùng còn chúc cho anh trai cậu mau chóng hồi phục.
Cuộc trò chuyện kết thúc, ánh mắt Diệp Hà Thanh chuyển hướng sang người đã thay xong quần áo ngồi bên cạnh, Diệp Tiểu Chiếu quanh năm bệnh tật, sức khỏe đã bị hao tổn nhiều, thân thể gầy gò ốm yếu quá độ, môi không có mấy phần huyết sắc, thần sắc lộ vẻ hờ hững.
Không có ai bị bệnh mà không khó chịu, nhưng Diệp Hà Thanh chăm sóc Diệp Tiểu Chiếu một thời gian dài như vậy lại không hề nghe anh than khổ một câu.
Diệp Tiểu Chiếu quay đầu qua, tầm mắt thẳng thắn nhìn cậu: “Em trai, nhìn cái gì.”
Diệp Hà Thanh vội kéo tâm trí đã rơi rớt tan tác về, khóe miệng nở một nụ cười thẹn thùng: “Tiểu Chiếu đẹp trai thế, đương nhiên em phải nhìn nhiều chút.”
Diệp Tiểu Chiếu hơi cười: “Gầy đến không còn gì rồi, có gì hay mà nhìn.”
Ngược lại phải nói đến Diệp Hà Thanh, trời sinh có được một túi da đẹp nhưng bị què chân, ngày ngày phải bỏ khí lực ra kiếm tiền.
Ánh mắt Diệp Tiểu Chiếu dần âm u, nhìn Diệp Hà Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng sắc mặt dần bình thản lại, xoa đầu Diệp Hà Thanh nói: “Đến bệnh viện thôi.”
Trước khi thẩm tách không được ăn gì, Diệp Hà Thanh dựa sát lại anh, thân mật khăng khít. Hai anh em tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng sống chung lâu ngày, nét an tĩnh trên mặt và sắc mặt có vài phần tương tự, Diệp Tiểu Chiếu thanh lãnh, Diệp Hà Thanh lại ngoan tĩnh (ngoan ngoãn + yên tĩnh) nhưng nếu cậu thu lại nét cười thì có vài phần khá giống anh trai mình.
Ngồi trên xe, Diệp Hà Thanh duỗi tay đặt trên bụng Diệp Tiểu Chiếu sờ một cái: “Tiểu Chiếu, anh đói hả?”
Sáng sớm cậu đã nấu cháo, đặt trong hộp giữ nhiệt mang theo để sau khi Diệp Tiểu Chiếu thẩm tách xong có thể ăn bổ sung. Anh ăn uống vốn không tốt, đôi khi còn phải để em trai đốc thúc mới ăn nhiều hơn một chút.
Người anh không muốn đứa em phải nhọc lòng lo lắng, Diệp Tiểu Chiếu thở dài, đặt đầu Diệp Hà Thanh lên vai mình, thẳng đường đến bệnh viện.
Bệnh viện trong thành phố, Diệp Hà Thanh và bác sĩ chủ trị của Diệp Tiểu Chiếu nói về tình trạng thân thể sắp tới sau đó chuyển đến phòng bệnh xem Diệp Tiểu Chiếu.
Diệp Tiểu Chiếu muốn giữ lại chút tôn nghiêm của người làm anh trước mặt Diệp Hà Thanh nên không muốn để cậu nhìn thấy hình ảnh anh phải làm thẩm tách khó chịu, mỗi lần đều đuổi cậu ra ngoài.
Diệp Hà Thanh đi tới cạnh cửa rồi lại quay trở về.
“Anh, em có thể không ra ngoài được không?”
Diệp Tiểu Chiếu quả quyết: “Không được.”
Diệp Hà Thanh đành lùi một bước, ra khỏi phòng bệnh. Cậu yên lặng dựa vào vách tường trắng như tuyết nhìn lên trần nhà, như một chú chó trung thành giữ cửa, lỗ tai vẫn luôn hướng về phía bên trong phòng, dường như sợ nghe được âm thanh gào lên đau đớn của Diệp Tiểu Chiếu ở trong phòng.
Diệp Tiểu Chiếu hiểu rõ em trai mình, không để lọt một âm thanh nào ra khỏi phòng, hai kim tiêm cắm vào thân thể nhưng anh lại không hề nháy mắt mà nhìn về phía cửa.
Nửa phút sau, cạnh cửa được đẩy hé, lộ ra một con mắt, là mắt hồ ly của Diệp Hà Thanh, ngày thường thì xinh đẹp cong tựa trăng non, lúc này một chút cũng không đẹp.
Diệp Hà Thanh nhìn chăm chú đến nín thở, bắt gặp phải ánh mắt của Diệp Tiểu Chiếu, môi anh giật giật, mấp máy nói: Đi ra ngoài, đừng nhìn.
Khe cửa lần nữa được đóng kín lại, ngực Diệp Hà Thanh phập phồng, cậu hô hấp khó khăn dán mặt lên tường, hầu kết không rõ ràng mà trượt lên xuống.
Trong buồng vệ sinh không có một bóng người, Diệp Hà Thanh rửa mặt để bản thân sạch sẽ rồi mới chậm rãi bước ra.
Phía xa xa, ánh sáng chiếu đến một thân ảnh màu đỏ.
Diệp Hà Thanh theo phản xạ muốn quay người đi, với tầm mắt của Hoắc Kiệt mà nói thì có thể nhìn thấy một cái đầu, tóc ngắn hỗn loạn, chân trái bước đi không bình thường.
“Tiểu ——” chữ “qua” bị nuốt lại trong miệng, Hoắc Kiệt dứt khoát duỗi tay kéo Diệp Hà Thanh đến gần mình, dễ dàng kéo qua, cả người cậu không nhúc nhích. Ánh mắt của hắn nhìn từ trên xuống dưới đối phương, “Cố ý trốn tôi à?”
Diệp Hà Thanh nghẹn ngào nói không được không nói cũng không xong, lắc đầu: “Không có.”
Mắt Diệp Hà Thanh vẫn còn màu hồng nhạt mơ hồ có thể nhìn ra, Hoắc Kiệt như suy nghĩ gì đó.
“Cậu tới đây khám bệnh sao?”
Diệp Hà Thanh tiếp tục lắc đầu, Hoắc Kiệt không hỏi nữa, nếu xuất hiện ở bệnh viện, không khám bệnh, đôi mắt lại hồng, vậy có thể là người thân đang ở viện.
Diệp Hà Thanh giật giật cánh tay, nghĩ tới Diệp Tiểu Chiếu đang chờ mình, đáy lòng cậu không khỏi xót xa, đôi mắt hồ ly trời sinh lại thêm một tầng nước mắt..
Hoắc Kiệt không phải là một người biết an ủi, chưa nói tới hắn và tiểu qua tử này còn chẳng quen thân. Vì vậy từ trong túi quần móc ra hai viên kẹo tiện tay nhét vào túi Diệp Hà Thanh rồi xoay người rời đi.
Diệp Hà Thanh ngẩn người đứng tại chỗ, lấy đồ từ trong túi ra.
Một viên kẹo, vỏ kẹo năm màu sặc sỡ, cậu như ma xui quỷ khiến mà bóc vỏ, ngậm lấy viên kẹo, hương vị thanh mát lan khắp khoang miệng, vị bạc hà.
Diệp Tiểu Chiếu thẩm tách xong, đang dựa vào giường nghỉ ngơi. Diệp Hà Thanh nộp viện phí, đến cây ATM gần đó để kiểm tra số dư tài khoản, rút thêm một ít tiền định mua nguyên liệu về nấu một bữa ăn ngon bổ sung dinh dưỡng cho Diệp Tiểu Chiếu.
Mỗi tuần Diệp Tiểu Chiếu đều phải làm hai lần thẩm tách, viện phí và tiền thuê phòng hàng tháng, rồi đồ ăn cho Diệp Tiểu Chiếu không thể lơ là, nếu chỉ chi tiêu bình thường thì tiền lương một tháng của Diệp Hà Thanh vẫn có thể dư dả, nhưng mỗi tháng cần nhiều khoản chi như vậy nên số tiền tiết kiệm được không nhiều.
Cậu như một thần giữ của luôn cố gắng chắt bóp chi tiêu cuộc sống hàng ngày của mình, chỉ có đối xử với Diệp Tiểu Chiếu mới móc tim móc phổi ra mà chi tiêu, còn sống mới là điều tốt nhất, nếu không có Diệp Tiểu Chiếu thi cậu chỉ như lá cây trôi sông, không còn mục tiêu nào mà cố gắng sinh tồn nữa.
Buổi trưa, mặt trời chiếu xuyên qua tầng mây, Diệp Tiểu Chiếu nghỉ ngơi một lát rồi về nhà, Diệp Hà Thanh đáp ứng, vừa đưa Diệp Tiểu Chiếu đặt lưng xuống giường, cậu liền chạy đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
Các dì, các bác trong chợ tương đối thương cậu, biết cậu có một người anh trai bệnh nặng cần chăm sóc, chân cậu đi đứng lại không tiện nên có rau tươi thịt mới luôn cố gắng để lại cho cậu một phần, đôi lúc còn đưa thêm cho cậu, Diệp Hà Thanh mỗi lần nhận đều ngại ngùng, miệng nói cảm tạ, rời khỏi chợ mà hai má đều nóng.
Buổi trưa thì đa số người đi làm quanh khu nhà trọ đều không trở về, bốn phía yên tĩnh, trong nhà hơi ngộp. Nhân dịp không có ai mở cửa ra để không khí bên ngoài tràn vào, Diệp Tiểu Chiếu đang nằm trên sô pha, đôi mắt nhìn Diệp Hà Thanh đi tới đi lui, Diệp Hà Thanh đi tới chỗ nào thì ánh mắt anh liền theo tới đấy.
Con ngươi Diệp Hà Thanh chuyển qua phía anh cười một cái.
Diệp Tiểu Chiếu hỏi cậu: “Có mệt không?”
Diệp Hà Thanh trợn trừng mắt, bình chân như vại nói: “Không mệt.”
Cậu bận rộn từ sáng sớm chưa từng ngừng nghỉ, ăn cơm trưa cùng Diệp Tiểu Chiếu xong liền đi làm. Diệp Tiểu Chiếu thay cậu lau mồ hôi trên trán nói: “Em trai, hay em xin nghỉ cả ngày hôm nay đi, ở nhà với anh một ngày.”
Đôi mắt cậu di chuyển qua lại, vui mừng hiện lên trong tích tắc, rồi lại rụt cổ về hoảng hốt nói: “Không được.”
Cậu muốn đi làm kiếm tiền, Diệp Tiểu Chiếu rất ít khi chủ động yêu cầu cậu ở nhà với anh, Diệp Hà Thanh không phải không lung lay, nhưng anh đang bị bệnh, luôn cần phải điều trị, mà còn nhiều khoản tiền khác cậu cần gánh vác lên vai, không thể tùy hứng được.
Diệp Hà Thanh tiếp tục dỗ anh: “Cuối tuần em nhất định ở nhà với Tiểu Chiếu.”
Diệp Tiểu Chiếu duỗi tay đặt lên đầu Diệp Hà Thanh đang ngồi xổm trước sô pha, ngón tay đan vào tóc cậu.
Diệp Tiểu Chiếu thấp giọng hỏi: “Có phải không đủ tiền đúng không?”
Diệp Hà Thanh vội nói: “Đủ.”
“Cuối tuần có đi học không?”
Diệp Hà Thanh đáp có, hồi còn nhỏ cậu hay theo sau mông Diệp Tiểu Chiếu đến trường đọc sách, tuổi còn nhỏ, lá gan càng nhỏ, hơn nữa vì nhìn giống con gái nên thường xuyên bị học sinh trong lớp ngấm ngầm bắt nạt.
Hồi đó cậu là một người nhát gan, về nhà không dám nói với ai, sau đó vô tình bị Diệp Tiểu Chiếu phát hiện, anh liền tìm đến tính sổ với những đứa bắt nạt cậu.
Diệp Tiểu Chiếu tính sổ xong, kết quả lại bị đưa vào bệnh viện, bố mẹ nuôi ép hỏi nhưng Diệp Tiểu Chiếu không nói, sau đó cuối cùng người thường bị trách cứ lại là người ngoài như Diệp Hà Thanh. Sau khi cha mẹ nuôi mất, Diệp Hà Thanh không học nữa, Diệp Tiểu Chiếu thì vì tình trạng của thân thể nên tiến hành bảo lưu, sau khi đến Phiền Thành năm thứ hai, một ngày nọ khi anh đang trên xe từ viện về nhà thì trông thấy các em học sinh tiểu học xếp thành một hàng băng qua đường, lúc này anh mới nhắc Diệp Hà Thanh, muốn cậy tiếp tục học tập.
Diệp Hà Thanh e sợ sẽ phụ tâm nguyện của Diệp Tiểu Chiếu, học tập thực sự cần rất nhiều thời gian và tiền bạc, cuối cùng cậu đành lựa chọn biện pháp trung lập, đăng ký trong một lớp học bổ túc buổi tối vào cuối tuần.
Đảo mắt đã đến cuối tuần, buổi tối nhiệt độ hạ xuống, xung quanh trường đại học, các sinh viên lục tục cùng bạn bè ra ngoài, trạm xe bus chật ních người.
Từ đại học S có một nhóm các nam sinh trẻ tuổi đi ra, dẫn đầu là một người bên trên mặc áo đỏ, bên dưới mặc quần thể thao rộng thùng thình, biếng nhác đi ra từ trong đám đông.
Đoàn người của Hoắc Kiệt từ sân bóng rổ ra ngoài, nhân dịp cuối tuần, mấy người đồng đội xung quanh còn thét to đại gia muốn ra ngoài uống rượu chơi gái.
Lục tục lên xe, đi về phía nội thành, cách đó không xa có một trường học buổi tối, lúc này các học sinh đang tiến vào trường, nói là học sinh, phần lớn đều là người sau khi đi làm, học lực không tốt ảnh hướng đến sự nghiệp đến bổ túc.
Trường đại học được coi như là trường trọng điểm của thành phố, đa số người học ở đây đều tâm cao khí ngạo, thiên chi kiêu tử, đối với bọn học thì trường dạy học buổi tối này chỉ như huấn luyện gà rừng mà thôi.
Nhìn về phía gần đó, một tên phú nhị đại nhàn rỗi nhàm chán nói: “Kiệt thiếu, các cậu nghe tin gì gì, gần đây tiểu công tử tập đoàn Trần thị mới yêu đương một tên con trai, tên đó còn là lớp huấn luyện gà rừng đó.”
Xe đang dừng ở ngã tư đường, đèn xanh lấp lóe, một người khập khà khập khiễng đang đi trên đường. Từ Tư Lễ a một tiếng, Hoắc Kiệt nghe hắn hô nhìn theo, liền nhìn thấy tiểu qua tử đi hết đường cái, đang đi vào cửa lớp huấn luyện gà rừng.
Hoắc Kiệt và Từ Tư Lễ không ai tiếp lời tên phú nhị đại kia, Hoắc Kiệt thậm chí còn nhìn thấy tiểu qua tử đang móc móc túi, thị lực tốt có thể nhìn được cậu đang móc ra viên kẹo năm màu sặc sỡ.
Kẹo của hắn.
Bóc vỏ kẹo, cho viên kẹo vào miệng, Diệp Hà Thanh híp mắt một cái, vị chanh.
Hoắc Kiệt tiện tay lấy từ đâu đó ra một viên kẹo, không hiểu sao tự nhiên lại có một cảm giác ngọt ngào.
Bầu trời trên cao dường như được quét một màu xám nhạt. Diệp Hà Thanh gọi điện cho cửa hàng trường xin nghỉ buổi sáng để đến viện cùng anh trai. Tình huống trong nhà hơi đặc biệt nên cửa hàng trưởng cũng hiểu cho cậu, nhớ tới việc cậu thu hút khách hàng nên ông nói rất nhiều lời tốt, cuối cùng còn chúc cho anh trai cậu mau chóng hồi phục.
Cuộc trò chuyện kết thúc, ánh mắt Diệp Hà Thanh chuyển hướng sang người đã thay xong quần áo ngồi bên cạnh, Diệp Tiểu Chiếu quanh năm bệnh tật, sức khỏe đã bị hao tổn nhiều, thân thể gầy gò ốm yếu quá độ, môi không có mấy phần huyết sắc, thần sắc lộ vẻ hờ hững.
Không có ai bị bệnh mà không khó chịu, nhưng Diệp Hà Thanh chăm sóc Diệp Tiểu Chiếu một thời gian dài như vậy lại không hề nghe anh than khổ một câu.
Diệp Tiểu Chiếu quay đầu qua, tầm mắt thẳng thắn nhìn cậu: “Em trai, nhìn cái gì.”
Diệp Hà Thanh vội kéo tâm trí đã rơi rớt tan tác về, khóe miệng nở một nụ cười thẹn thùng: “Tiểu Chiếu đẹp trai thế, đương nhiên em phải nhìn nhiều chút.”
Diệp Tiểu Chiếu hơi cười: “Gầy đến không còn gì rồi, có gì hay mà nhìn.”
Ngược lại phải nói đến Diệp Hà Thanh, trời sinh có được một túi da đẹp nhưng bị què chân, ngày ngày phải bỏ khí lực ra kiếm tiền.
Ánh mắt Diệp Tiểu Chiếu dần âm u, nhìn Diệp Hà Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng sắc mặt dần bình thản lại, xoa đầu Diệp Hà Thanh nói: “Đến bệnh viện thôi.”
Trước khi thẩm tách không được ăn gì, Diệp Hà Thanh dựa sát lại anh, thân mật khăng khít. Hai anh em tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng sống chung lâu ngày, nét an tĩnh trên mặt và sắc mặt có vài phần tương tự, Diệp Tiểu Chiếu thanh lãnh, Diệp Hà Thanh lại ngoan tĩnh (ngoan ngoãn + yên tĩnh) nhưng nếu cậu thu lại nét cười thì có vài phần khá giống anh trai mình.
Ngồi trên xe, Diệp Hà Thanh duỗi tay đặt trên bụng Diệp Tiểu Chiếu sờ một cái: “Tiểu Chiếu, anh đói hả?”
Sáng sớm cậu đã nấu cháo, đặt trong hộp giữ nhiệt mang theo để sau khi Diệp Tiểu Chiếu thẩm tách xong có thể ăn bổ sung. Anh ăn uống vốn không tốt, đôi khi còn phải để em trai đốc thúc mới ăn nhiều hơn một chút.
Người anh không muốn đứa em phải nhọc lòng lo lắng, Diệp Tiểu Chiếu thở dài, đặt đầu Diệp Hà Thanh lên vai mình, thẳng đường đến bệnh viện.
Bệnh viện trong thành phố, Diệp Hà Thanh và bác sĩ chủ trị của Diệp Tiểu Chiếu nói về tình trạng thân thể sắp tới sau đó chuyển đến phòng bệnh xem Diệp Tiểu Chiếu.
Diệp Tiểu Chiếu muốn giữ lại chút tôn nghiêm của người làm anh trước mặt Diệp Hà Thanh nên không muốn để cậu nhìn thấy hình ảnh anh phải làm thẩm tách khó chịu, mỗi lần đều đuổi cậu ra ngoài.
Diệp Hà Thanh đi tới cạnh cửa rồi lại quay trở về.
“Anh, em có thể không ra ngoài được không?”
Diệp Tiểu Chiếu quả quyết: “Không được.”
Diệp Hà Thanh đành lùi một bước, ra khỏi phòng bệnh. Cậu yên lặng dựa vào vách tường trắng như tuyết nhìn lên trần nhà, như một chú chó trung thành giữ cửa, lỗ tai vẫn luôn hướng về phía bên trong phòng, dường như sợ nghe được âm thanh gào lên đau đớn của Diệp Tiểu Chiếu ở trong phòng.
Diệp Tiểu Chiếu hiểu rõ em trai mình, không để lọt một âm thanh nào ra khỏi phòng, hai kim tiêm cắm vào thân thể nhưng anh lại không hề nháy mắt mà nhìn về phía cửa.
Nửa phút sau, cạnh cửa được đẩy hé, lộ ra một con mắt, là mắt hồ ly của Diệp Hà Thanh, ngày thường thì xinh đẹp cong tựa trăng non, lúc này một chút cũng không đẹp.
Diệp Hà Thanh nhìn chăm chú đến nín thở, bắt gặp phải ánh mắt của Diệp Tiểu Chiếu, môi anh giật giật, mấp máy nói: Đi ra ngoài, đừng nhìn.
Khe cửa lần nữa được đóng kín lại, ngực Diệp Hà Thanh phập phồng, cậu hô hấp khó khăn dán mặt lên tường, hầu kết không rõ ràng mà trượt lên xuống.
Trong buồng vệ sinh không có một bóng người, Diệp Hà Thanh rửa mặt để bản thân sạch sẽ rồi mới chậm rãi bước ra.
Phía xa xa, ánh sáng chiếu đến một thân ảnh màu đỏ.
Diệp Hà Thanh theo phản xạ muốn quay người đi, với tầm mắt của Hoắc Kiệt mà nói thì có thể nhìn thấy một cái đầu, tóc ngắn hỗn loạn, chân trái bước đi không bình thường.
“Tiểu ——” chữ “qua” bị nuốt lại trong miệng, Hoắc Kiệt dứt khoát duỗi tay kéo Diệp Hà Thanh đến gần mình, dễ dàng kéo qua, cả người cậu không nhúc nhích. Ánh mắt của hắn nhìn từ trên xuống dưới đối phương, “Cố ý trốn tôi à?”
Diệp Hà Thanh nghẹn ngào nói không được không nói cũng không xong, lắc đầu: “Không có.”
Mắt Diệp Hà Thanh vẫn còn màu hồng nhạt mơ hồ có thể nhìn ra, Hoắc Kiệt như suy nghĩ gì đó.
“Cậu tới đây khám bệnh sao?”
Diệp Hà Thanh tiếp tục lắc đầu, Hoắc Kiệt không hỏi nữa, nếu xuất hiện ở bệnh viện, không khám bệnh, đôi mắt lại hồng, vậy có thể là người thân đang ở viện.
Diệp Hà Thanh giật giật cánh tay, nghĩ tới Diệp Tiểu Chiếu đang chờ mình, đáy lòng cậu không khỏi xót xa, đôi mắt hồ ly trời sinh lại thêm một tầng nước mắt..
Hoắc Kiệt không phải là một người biết an ủi, chưa nói tới hắn và tiểu qua tử này còn chẳng quen thân. Vì vậy từ trong túi quần móc ra hai viên kẹo tiện tay nhét vào túi Diệp Hà Thanh rồi xoay người rời đi.
Diệp Hà Thanh ngẩn người đứng tại chỗ, lấy đồ từ trong túi ra.
Một viên kẹo, vỏ kẹo năm màu sặc sỡ, cậu như ma xui quỷ khiến mà bóc vỏ, ngậm lấy viên kẹo, hương vị thanh mát lan khắp khoang miệng, vị bạc hà.
Diệp Tiểu Chiếu thẩm tách xong, đang dựa vào giường nghỉ ngơi. Diệp Hà Thanh nộp viện phí, đến cây ATM gần đó để kiểm tra số dư tài khoản, rút thêm một ít tiền định mua nguyên liệu về nấu một bữa ăn ngon bổ sung dinh dưỡng cho Diệp Tiểu Chiếu.
Mỗi tuần Diệp Tiểu Chiếu đều phải làm hai lần thẩm tách, viện phí và tiền thuê phòng hàng tháng, rồi đồ ăn cho Diệp Tiểu Chiếu không thể lơ là, nếu chỉ chi tiêu bình thường thì tiền lương một tháng của Diệp Hà Thanh vẫn có thể dư dả, nhưng mỗi tháng cần nhiều khoản chi như vậy nên số tiền tiết kiệm được không nhiều.
Cậu như một thần giữ của luôn cố gắng chắt bóp chi tiêu cuộc sống hàng ngày của mình, chỉ có đối xử với Diệp Tiểu Chiếu mới móc tim móc phổi ra mà chi tiêu, còn sống mới là điều tốt nhất, nếu không có Diệp Tiểu Chiếu thi cậu chỉ như lá cây trôi sông, không còn mục tiêu nào mà cố gắng sinh tồn nữa.
Buổi trưa, mặt trời chiếu xuyên qua tầng mây, Diệp Tiểu Chiếu nghỉ ngơi một lát rồi về nhà, Diệp Hà Thanh đáp ứng, vừa đưa Diệp Tiểu Chiếu đặt lưng xuống giường, cậu liền chạy đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
Các dì, các bác trong chợ tương đối thương cậu, biết cậu có một người anh trai bệnh nặng cần chăm sóc, chân cậu đi đứng lại không tiện nên có rau tươi thịt mới luôn cố gắng để lại cho cậu một phần, đôi lúc còn đưa thêm cho cậu, Diệp Hà Thanh mỗi lần nhận đều ngại ngùng, miệng nói cảm tạ, rời khỏi chợ mà hai má đều nóng.
Buổi trưa thì đa số người đi làm quanh khu nhà trọ đều không trở về, bốn phía yên tĩnh, trong nhà hơi ngộp. Nhân dịp không có ai mở cửa ra để không khí bên ngoài tràn vào, Diệp Tiểu Chiếu đang nằm trên sô pha, đôi mắt nhìn Diệp Hà Thanh đi tới đi lui, Diệp Hà Thanh đi tới chỗ nào thì ánh mắt anh liền theo tới đấy.
Con ngươi Diệp Hà Thanh chuyển qua phía anh cười một cái.
Diệp Tiểu Chiếu hỏi cậu: “Có mệt không?”
Diệp Hà Thanh trợn trừng mắt, bình chân như vại nói: “Không mệt.”
Cậu bận rộn từ sáng sớm chưa từng ngừng nghỉ, ăn cơm trưa cùng Diệp Tiểu Chiếu xong liền đi làm. Diệp Tiểu Chiếu thay cậu lau mồ hôi trên trán nói: “Em trai, hay em xin nghỉ cả ngày hôm nay đi, ở nhà với anh một ngày.”
Đôi mắt cậu di chuyển qua lại, vui mừng hiện lên trong tích tắc, rồi lại rụt cổ về hoảng hốt nói: “Không được.”
Cậu muốn đi làm kiếm tiền, Diệp Tiểu Chiếu rất ít khi chủ động yêu cầu cậu ở nhà với anh, Diệp Hà Thanh không phải không lung lay, nhưng anh đang bị bệnh, luôn cần phải điều trị, mà còn nhiều khoản tiền khác cậu cần gánh vác lên vai, không thể tùy hứng được.
Diệp Hà Thanh tiếp tục dỗ anh: “Cuối tuần em nhất định ở nhà với Tiểu Chiếu.”
Diệp Tiểu Chiếu duỗi tay đặt lên đầu Diệp Hà Thanh đang ngồi xổm trước sô pha, ngón tay đan vào tóc cậu.
Diệp Tiểu Chiếu thấp giọng hỏi: “Có phải không đủ tiền đúng không?”
Diệp Hà Thanh vội nói: “Đủ.”
“Cuối tuần có đi học không?”
Diệp Hà Thanh đáp có, hồi còn nhỏ cậu hay theo sau mông Diệp Tiểu Chiếu đến trường đọc sách, tuổi còn nhỏ, lá gan càng nhỏ, hơn nữa vì nhìn giống con gái nên thường xuyên bị học sinh trong lớp ngấm ngầm bắt nạt.
Hồi đó cậu là một người nhát gan, về nhà không dám nói với ai, sau đó vô tình bị Diệp Tiểu Chiếu phát hiện, anh liền tìm đến tính sổ với những đứa bắt nạt cậu.
Diệp Tiểu Chiếu tính sổ xong, kết quả lại bị đưa vào bệnh viện, bố mẹ nuôi ép hỏi nhưng Diệp Tiểu Chiếu không nói, sau đó cuối cùng người thường bị trách cứ lại là người ngoài như Diệp Hà Thanh. Sau khi cha mẹ nuôi mất, Diệp Hà Thanh không học nữa, Diệp Tiểu Chiếu thì vì tình trạng của thân thể nên tiến hành bảo lưu, sau khi đến Phiền Thành năm thứ hai, một ngày nọ khi anh đang trên xe từ viện về nhà thì trông thấy các em học sinh tiểu học xếp thành một hàng băng qua đường, lúc này anh mới nhắc Diệp Hà Thanh, muốn cậy tiếp tục học tập.
Diệp Hà Thanh e sợ sẽ phụ tâm nguyện của Diệp Tiểu Chiếu, học tập thực sự cần rất nhiều thời gian và tiền bạc, cuối cùng cậu đành lựa chọn biện pháp trung lập, đăng ký trong một lớp học bổ túc buổi tối vào cuối tuần.
Đảo mắt đã đến cuối tuần, buổi tối nhiệt độ hạ xuống, xung quanh trường đại học, các sinh viên lục tục cùng bạn bè ra ngoài, trạm xe bus chật ních người.
Từ đại học S có một nhóm các nam sinh trẻ tuổi đi ra, dẫn đầu là một người bên trên mặc áo đỏ, bên dưới mặc quần thể thao rộng thùng thình, biếng nhác đi ra từ trong đám đông.
Đoàn người của Hoắc Kiệt từ sân bóng rổ ra ngoài, nhân dịp cuối tuần, mấy người đồng đội xung quanh còn thét to đại gia muốn ra ngoài uống rượu chơi gái.
Lục tục lên xe, đi về phía nội thành, cách đó không xa có một trường học buổi tối, lúc này các học sinh đang tiến vào trường, nói là học sinh, phần lớn đều là người sau khi đi làm, học lực không tốt ảnh hướng đến sự nghiệp đến bổ túc.
Trường đại học được coi như là trường trọng điểm của thành phố, đa số người học ở đây đều tâm cao khí ngạo, thiên chi kiêu tử, đối với bọn học thì trường dạy học buổi tối này chỉ như huấn luyện gà rừng mà thôi.
Nhìn về phía gần đó, một tên phú nhị đại nhàn rỗi nhàm chán nói: “Kiệt thiếu, các cậu nghe tin gì gì, gần đây tiểu công tử tập đoàn Trần thị mới yêu đương một tên con trai, tên đó còn là lớp huấn luyện gà rừng đó.”
Xe đang dừng ở ngã tư đường, đèn xanh lấp lóe, một người khập khà khập khiễng đang đi trên đường. Từ Tư Lễ a một tiếng, Hoắc Kiệt nghe hắn hô nhìn theo, liền nhìn thấy tiểu qua tử đi hết đường cái, đang đi vào cửa lớp huấn luyện gà rừng.
Hoắc Kiệt và Từ Tư Lễ không ai tiếp lời tên phú nhị đại kia, Hoắc Kiệt thậm chí còn nhìn thấy tiểu qua tử đang móc móc túi, thị lực tốt có thể nhìn được cậu đang móc ra viên kẹo năm màu sặc sỡ.
Kẹo của hắn.
Bóc vỏ kẹo, cho viên kẹo vào miệng, Diệp Hà Thanh híp mắt một cái, vị chanh.
Hoắc Kiệt tiện tay lấy từ đâu đó ra một viên kẹo, không hiểu sao tự nhiên lại có một cảm giác ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.