Chương 46: Tuyết phường no.5
Kiesha Nguyễn
22/01/2024
ôi tiểu quận chúa của ta ơi, cuối cùng ngài cũng chịu về rồi!
Chất giọng ngọt ngào cất lên, nghe qua thì cứ tưởng bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn đến cực độ của cô nàng hầu gái quyền lực Y Thư thì Tiểu Quận Chúa Nam Cung Thiên Nghi biết mình toang rồi. Với kinh nghiệm sống sót dưới cái mỏ hỗn của Y Thư, tự động vác cái chân ngắn cũn của mình đi lấy cái ghế ra ngồi chuẩn bị nghe chửi. Những người địa vị thấp hơn thì chỉ có thể ngồi xổm xuống chuẩn bị đón nhận án tử hình cho cái lỗ tai của mình. Xong xuôi, Y Thư hít một hơi thật sâu, thanh quản bắt đầu hoạt động.
- Có lớn không có khôn, người nhìn lại thiên chức mình đang mang đi. Đường đường là quận chúa Nam Triều quốc, dưới một người trên vạn người mà không làm cho ra dáng Quận Chúa đi. Khắp nơi dân chúng lầm than không nói thì thôi đây ăn sung mặc sướng mà tự làm mình khổ. Tại sao là nữ nhi khuê các lại bị vác lên công đường vậy Tiểu Tổ Tông, mới ra khỏi cửa phủ đã đánh nhau tơi bời, còn lấy đâu ra hình tượng đài các nữa. Tiền người tiêu là do Thập Nhất kiếm về, là do Hoàng Thượng ban cho. Sinh ra trong tầng lớp cao sang thì phải biết giữ lấy cái giá của mình. Từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tế mà lại hành xử như một đứa trẻ chưa lớn? Làm như vậy có xứng với cái họ Nam Cung ngài đang mang không hả? Giờ thì hay rồi, đường đường là quận chúa một nước lại tiêu xài hoang phí, chỗ hỗn loạn như sòng bạc cũng dám vào rồi để bị người ta cấm vào. Còn ngươi nữa, Mạn Kỳ, ngươi bình thường không phải điềm tĩnh lắm à? Sao giờ lại bắt đầu hùa theo Tiểu Quận Chúa nghịch ngợm rồi, đáng mặt quản gia Nghi Thường Phủ này không, đáng mặt hộ vệ đi theo chăm sóc nàng không? Hả?. Đam Mỹ Trọng Sinh
- ta đã lớn đâu, mới hơn chữ Thập 1 số, còn dạy ta cách hành xử, Y Thư à, ngươi bắt đầu giống mấy ma ma trong cung rồi đó. Hơn nữa ta đi chơi cũng đâu rêu rao mình là Quận chúa.
- đã vậy thì sao, Người đúng là làm nô tỳ tức chết mà, Nghi Thường có chủ mà lại như vô chủ. Người thì rong chơi bên ngoài. Mạn Kì là quản gia nhưng nhất quyết nghe lời Người. Người nhìn lại cái Nghi Thường này đi, có giống âm ti sang trọng không chứ, đây 1 bộ, kia 1 bộ đều là kiệt tác từ tay đồ đệ Người.
Thở hổn hển, tức giận kìm nén khiến nàng nhanh xuống sức, nói không nổi nữa. Y Thư ôm bụng thở dốc còn đám còn lại chỉ biết im lặng mà nghe, tại nói đúng quá mà. Đúng lúc này, Thập Nhất không biết từ đâu ra tay trái xách con gà tay phải dắt con bò đi ngang qua thu hút sự chú ý của cả bọn. Không ai nói gì nhưng lại tự động hiểu ý, hắn tạm thời cột con bò vào cái cây gần đó, để con gà vào cái chuồng tre và đi đến gần chỗ Y Thư đang đứng, đưa cho nàng một tập giấy rồi nhanh chóng quay mặt biến đi luôn. Không quay đầu nhìn lại. Mà Y Thư sau khi thấy tập giấy cũng không ngăn cản hắn, nàng không có thù với hắn, không có lí do để ngăn hắn, cũng chẳng muốn mà có muốn cũng ngăn không nổi. Thấy vậy, Tiểu Quận Chúa bắt đầu phụng phịu.
- Y Thư, sao hắn đi trộm đồ, còn dẫn bò dẫn gà vào đây nữa mà không bị gì?
- Ngươi quản Nghi Thường chặt lắm mà, đến chủ nhân cũng quản nữa.
Y Thư bất lực nhìn Tiểu Quận Chúa, cũng lười giải thích, trực tiếp đưa tập giấy trên tay cho Tiểu Quận Chúa rồi quay đầu trở về hậu viện. Thắc mắc mà không được giải đáp, Thiên Nghi cúi xuống nhìn tập giấy trong tay, lập tức im bặt.
Tập giấy ghi: BÁO CÁO TÀI VỤ NGÀY X/X/XXXX
Sao ta lại quên hắn là người quản lý tài chính của Nghi Thường Phủ nhỉ? - Tiểu Quận Chúa nghiêm túc tự hỏi chính mình.
Chất giọng ngọt ngào cất lên, nghe qua thì cứ tưởng bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn đến cực độ của cô nàng hầu gái quyền lực Y Thư thì Tiểu Quận Chúa Nam Cung Thiên Nghi biết mình toang rồi. Với kinh nghiệm sống sót dưới cái mỏ hỗn của Y Thư, tự động vác cái chân ngắn cũn của mình đi lấy cái ghế ra ngồi chuẩn bị nghe chửi. Những người địa vị thấp hơn thì chỉ có thể ngồi xổm xuống chuẩn bị đón nhận án tử hình cho cái lỗ tai của mình. Xong xuôi, Y Thư hít một hơi thật sâu, thanh quản bắt đầu hoạt động.
- Có lớn không có khôn, người nhìn lại thiên chức mình đang mang đi. Đường đường là quận chúa Nam Triều quốc, dưới một người trên vạn người mà không làm cho ra dáng Quận Chúa đi. Khắp nơi dân chúng lầm than không nói thì thôi đây ăn sung mặc sướng mà tự làm mình khổ. Tại sao là nữ nhi khuê các lại bị vác lên công đường vậy Tiểu Tổ Tông, mới ra khỏi cửa phủ đã đánh nhau tơi bời, còn lấy đâu ra hình tượng đài các nữa. Tiền người tiêu là do Thập Nhất kiếm về, là do Hoàng Thượng ban cho. Sinh ra trong tầng lớp cao sang thì phải biết giữ lấy cái giá của mình. Từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tế mà lại hành xử như một đứa trẻ chưa lớn? Làm như vậy có xứng với cái họ Nam Cung ngài đang mang không hả? Giờ thì hay rồi, đường đường là quận chúa một nước lại tiêu xài hoang phí, chỗ hỗn loạn như sòng bạc cũng dám vào rồi để bị người ta cấm vào. Còn ngươi nữa, Mạn Kỳ, ngươi bình thường không phải điềm tĩnh lắm à? Sao giờ lại bắt đầu hùa theo Tiểu Quận Chúa nghịch ngợm rồi, đáng mặt quản gia Nghi Thường Phủ này không, đáng mặt hộ vệ đi theo chăm sóc nàng không? Hả?. Đam Mỹ Trọng Sinh
- ta đã lớn đâu, mới hơn chữ Thập 1 số, còn dạy ta cách hành xử, Y Thư à, ngươi bắt đầu giống mấy ma ma trong cung rồi đó. Hơn nữa ta đi chơi cũng đâu rêu rao mình là Quận chúa.
- đã vậy thì sao, Người đúng là làm nô tỳ tức chết mà, Nghi Thường có chủ mà lại như vô chủ. Người thì rong chơi bên ngoài. Mạn Kì là quản gia nhưng nhất quyết nghe lời Người. Người nhìn lại cái Nghi Thường này đi, có giống âm ti sang trọng không chứ, đây 1 bộ, kia 1 bộ đều là kiệt tác từ tay đồ đệ Người.
Thở hổn hển, tức giận kìm nén khiến nàng nhanh xuống sức, nói không nổi nữa. Y Thư ôm bụng thở dốc còn đám còn lại chỉ biết im lặng mà nghe, tại nói đúng quá mà. Đúng lúc này, Thập Nhất không biết từ đâu ra tay trái xách con gà tay phải dắt con bò đi ngang qua thu hút sự chú ý của cả bọn. Không ai nói gì nhưng lại tự động hiểu ý, hắn tạm thời cột con bò vào cái cây gần đó, để con gà vào cái chuồng tre và đi đến gần chỗ Y Thư đang đứng, đưa cho nàng một tập giấy rồi nhanh chóng quay mặt biến đi luôn. Không quay đầu nhìn lại. Mà Y Thư sau khi thấy tập giấy cũng không ngăn cản hắn, nàng không có thù với hắn, không có lí do để ngăn hắn, cũng chẳng muốn mà có muốn cũng ngăn không nổi. Thấy vậy, Tiểu Quận Chúa bắt đầu phụng phịu.
- Y Thư, sao hắn đi trộm đồ, còn dẫn bò dẫn gà vào đây nữa mà không bị gì?
- Ngươi quản Nghi Thường chặt lắm mà, đến chủ nhân cũng quản nữa.
Y Thư bất lực nhìn Tiểu Quận Chúa, cũng lười giải thích, trực tiếp đưa tập giấy trên tay cho Tiểu Quận Chúa rồi quay đầu trở về hậu viện. Thắc mắc mà không được giải đáp, Thiên Nghi cúi xuống nhìn tập giấy trong tay, lập tức im bặt.
Tập giấy ghi: BÁO CÁO TÀI VỤ NGÀY X/X/XXXX
Sao ta lại quên hắn là người quản lý tài chính của Nghi Thường Phủ nhỉ? - Tiểu Quận Chúa nghiêm túc tự hỏi chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.