Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần
Chương 15:
Trần Nan
22/09/2024
Vân Đình bỗng dưng cao giọng nói, "Yến Từ! Hắn tới làm gì?"
"Chuyện này mạt tướng cũng không rõ, chẳng qua là hiếm khi thấy Yến thế tử lại bước đi vội vã như vậy. Chắc có lẽ là có đại sự gì đó cần diện kiến bệ hạ để thương lượng." Phó thống lĩnh gãi đầu, thành thật trả lời.
Vừa nghe thấy lời này, chân dài Vân Đình đã cất bước, cũng không chờ Phó thống lĩnh kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng mất dạng.
Mặt Phó thống lĩnh đờ đẫn, chuyện hôm nay là thế nào? Ngay cả Đại tướng quân từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, dù cho Thái sơn có lở trước mặt cũng không biến sắc cũng khẩn trương như vậy.
Cũng chẳng trách Vân Đình khẩn trương được, bởi vì hắn đột nhiên nhớ đến kiếp trước, chính vào thời điểm này Yến Từ cũng đến tìm hoàng thượng xin chỉ tứ hôn cho hắn ta và Tinh nhi.
Lúc ấy bởi vì Tinh nhi đã có hôn ước với Tống Trọng Hòa nên việc này mới không thành, còn bây giờ Tinh nhi và Tống Trọng Hòa đã hủy hôn, nếu Yến Từ trước hắn một bước...
Chẳng lẽ hắn và Tinh nhi lại phải lỡ nhau một lần nữa sao!
Hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Lần này, nếu có kẻ nào muốn tranh đoạt cùng hắn, hắn gặp người giết người, gặp Phật giết Phật.
Bàn tay dưới ống tay áo cuộn lại thật chặt.
Rất nhanh, Vân Đình đã đến Ung Nhân điện, nơi hoàng thượng xử lý sự vụ. Sau khi được thái giám báo là hoàng thượng cho truyền, hắn mới cất bước vào trong điện.
Hôm nay Vân Đình mặc một thân thường phục nhẹ nhàng thoải mái, khác hoàn toàn với khôi giáp mà thường ngày vẫn mặc khi diện thánh.
Hoàng đế đang ngồi ở chỗ cao nhất, trên long ỷ mạ vàng. Mắt ưng u ám, thần thái sắc bén quả nhiên không giận mà uy, lúc nhìn thấy kiểu ăn mặc này của Vân Đình chỉ cười một tiếng, "Vân ái khanh ăn mặc như vậy ngược lại cũng không tệ, so với trọng giáp thì lại thêm mấy phần phong độ của kẻ đọc sách, người nào không biết còn tưởng ái khanh đây không phải võ tướng mà là thư sinh đó."
Nghe được lời trêu đùa của Hoàng thượng, Vân Đình cúi người hành lễ, "Mạt tướng thỉnh an bệ hạ, đa tạ Bệ hạ đã khen ngợi."
Dư quang ánh mắt lơ đãng liếc đến chỗ ngồi đối diện Hoàng đế, nơi đó có một nam nhân mặc tuyết y đang cầm trên tay một con cờ.
Là Yến Từ.
Trong lòng Vân Đình trầm tư, không biết có phải Yến Từ đã nói với bệ hạ cái gì trước rồi không, nhưng nhìn những con cờ bày đầy trên bàn, chắc hẳn thời gian hắn đến đây cũng không ngắn.
Đáy lòng nháy mắt trùng xuống, dung mạo vốn tinh tế xinh đẹp cũng trùng xuống theo.
Hắn không sợ cùng Yến Từ tranh đoạt, chẳng qua hắn lo lắng hoàng thượng sẽ cho rằng Tinh nhi là yêu nữ hại nước, dẫu sao thì chuyện hai thần tử vì nàng mà nổi lên tranh chấp, đến sau cùng, không phải nữ tử mới là người bị tổn thương nhiều nhất sao?
Hắn không dám đem Tinh nhi ra mạo hiểm.
Hoàng đế giống như không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Vân Đình, chỉ hướng về phía hắn vẫy tay gọi, "Vân ái khanh tới giúp trẫm nhìn một chút, làm thế nào mới có thể chuyển bại thành thắng đây?"
Yến Từ ngồi bên cạnh khẽ cười một tiếng, giọng nói như tiếng suối chảy róc rách, dịu dàng tao nhã, vô cùng dễ nghe: "Nghe nói Vân Đại tướng quân văn võ song toàn, nhất là tài đánh cờ, mới vừa rồi bệ hạ còn tán dương. Nếu hôm nay Yến Từ có thể cùng với Tướng quân chơi cờ, quả thật là chuyện may mắn của Yến Từ."
"Mạt tướng tuân lệnh."
Vân Đình bước lên thềm ngọc, cùng Yến Từ bốn mắt nhìn nhau.
Một người lãnh đạm cao ngạo như sương, một người thanh nhã cao quý như ngọc. Hiếm khi thấy được hai người trẻ tuổi ưu tú nhất Vĩnh Chu ở cùng một chỗ, hoàng đế cảm thấy vô cùng thú vị.
Thậm chí còn nhường vị trí của mình cho Vân Đình.
Vân Đình cũng không ngồi xuống, chẳng qua chỉ là hơi cong lưng nhìn những con cờ đen trắng ngang dọc giao thoa trải khắp bàn cờ.
Tay vân vê con cờ màu đen của hoàng đế.
Cạch...
Âm thanh giòn giã vang lên, Vân Đình hạ cờ một cách dứt khoát, ván cờ này vốn thắng thua đã định, bỗng nhiên đảo ngược hoàn toàn.
Hoàng thượng bên cạnh lớn tiếng khen: "Hay, nước cờ hay!"
Ngược lại Yến Từ vẫn bất động nhìn những con cờ, rồi đột nhiên hắn cười một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn cầm con cờ trắng, đầu ngón tay gần như trong suốt, nhẹ nhàng hạ cờ xuống.
Hòa!
"Tốt tốt tốt, quá tốt!" Hoàng thượng vỗ lên vai hai người trẻ tuổi, đáy mắt hiện lên vui mừng, "Xem cờ như xem người, trẫm có tay trái tay phải là những người trẻ tuổi như các ngươi, thật đúng là may mắn của Vĩnh Chu, may mắn của bách tính, cũng là may mắn của trẫm."
Nhân lúc Hoàng thượng vui vẻ.
Vân Đình hạ quyết tâm, quỳ một chân trên đất, "Bệ hạ, mạt tướng có một chuyện muốn thỉnh cầu."
Hoàng thượng thu lại ý cười, khôi phục lại sự uy nghiêm cùng mạnh mẽ của bậc Đế vương, "Ồ? Hôm nay là ngày gì mà người trước giờ chưa từng cầu xin trẫm là Yến thế tử đến cầu trẫm, mà ngươi cũng tới cầu trẫm."
"Trẫm chưa từng thấy Vân ái khanh trịnh trọng thỉnh cầu trẫm như vậy, nói nghe một chút, rốt cuộc là chuyện gì?"
Vừa nghe nói Yến Từ cũng đến thỉnh cầu hoàng thượng, hàng mi dài của Vân Đình rủ xuống, ánh mắt lập tức trở lạnh.
Yến Từ ngồi bên cạnh cũng chậm rãi đứng dậy, không nhanh không chậm khẽ vuốt nếp nhăn trên tay áo, mi mục dịu dàng, trời sinh tao nhã, "Nếu bệ hạ cùng Vân tướng quân có chuyện quan trọng cần thương lượng, Yến Từ xin được cáo lui trước."
Hoàng thượng vẫy tay, "Tiểu Lương Tử, ngươi cầm Thánh chỉ của trẫm theo Yến thế tử đi phủ Hoài An vương tuyên chỉ tứ hôn đi."
Quả nhiên!
Vân Đình quyết tâm đóng băng ngọn lửa đang lan tràn trong trái tim mình, một thân y phục màu lam ấm áp trong nháy mắt lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Yến Từ cũng không nhìn về phía Vân Đình, chỉ thong thả tạ ơn, "Tạ bệ hạ ân điển."
Sau đó hắn lập tức dẫn Thái giám tổng quản bên người hoàng thượng Lương công công rời đi.
Không được.
Không thể để cho bọn họ đến phủ Hoài An vương tuyên chỉ.
Nếu hôn sự này cứ định ra như vậy, hắn và Tinh nhi đời này so với đời trước lại càng là chuyện không thể nào, trừ khi hắn bức vua đoạt vị, mới có thể đoạt lại Tinh nhi.
Bởi vì, kiếp trước... Yến Từ xưng đế.
Nhắm hai mắt lại, Vân Đình hít sâu một hơi, chờ sau khi Yến Từ rời đi, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn ngước mắt nhìn Hoàng thượng, ánh mắt kính cẩn sáng suốt.
Hoàng thượng lúc này đã ngồi lại trên long ỷ, "Vân ái khanh có chuyện gì, nói đi."
Từ ống tay áo Vân Đình lấy ra một tờ giấy, phía trên chính là sinh thần bát tự của Tần Nam Tinh, "Hai ngày trước mạt tướng vô tình gặp được Tịnh Phạm đại sư. Đại sư có báo cho mạt tướng biết, nữ tử có sinh thần bát tự này chính là phượng mệnh trời sinh."
"Vậy nên hai ngày nay, mạt tướng đã điều tra rõ ràng sinh thần bát tự của tất cả quý nữ khuê các chưa định hôn trong kinh thành, trong đó có Nhị tiểu như dòng chính của phủ Quốc công và Bình Quân quận chúa của Hoài An vương phủ."
Vừa nghe những lời này, ánh mắt Hoàng thượng lập tức trở nên sắc bén, "Yến thế tử đã sớm biết chuyện này rồi sao?"
"Mạt tướng không biết." Vân Đình lắc đầu, sắc mặt trầm tĩnh, hoàn toàn không nhận ra trong lòng hắn đã sớm vô cùng sốt ruột.
Chết tiệt, sao Hoàng thượng còn chưa cho người đuổi theo Yến Từ.
Chẳng lẽ thật sự muốn nhìn một Thế tử như Yến Từ cưới nữ tử có mệnh phượng hoàng.
Hoàng thượng chắc sẽ không... ngu xuẩn như vậy chứ!
Nhưng cũng chẳng có gì chắc chắn, nếu không tại sao kiếp trước lại để cho Yến Từ xưng đế, hơn nữa nghe nói còn chính Hoàng thượng đã nhường ngôi cho hắn, nguyên nhân là các hoàng tử không có ai xuất sắc, không gánh nổi đế vị.
Lúc ấy hắn đang chìm trong nỗi đau nữ tử mình yêu mến qua đời, nên căn bản cũng không tra rõ chuyện này.
Trong lúc Vân Đình đang suy nghĩ lung tung, hoàng thượng đột nhiên mở miệng, "Vân Đình, lập tức đuổi theo Lương công công đoạt thánh chỉ trở về, đi mau, ngươi đích thân đi!"
"Vâng, mạt tướng đi ngay!"
Vân Đình lập tức thở phào, sải bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Vân Đình rời đi, ánh mắt hoàng thượng trầm xuống, ngón tay nhẹ gõ trên long án, phát ra âm thanh cộc cộc cộc có tiết tấu.
Yến Từ là một đứa trẻ ưu tú, còn Thái tử thì nhu nhược. Ông vẫn luôn mong muốn Yến Từ sẽ trở thành trọng thần phò tá Thái tử trong tương lai, cùng với Vân Đình trở thành cánh tay phải cánh tay trái của Thái tử, một văn một võ, có bọn họ ở đây, Thái tử dù có hèn nhát hơn nữa thì Vĩnh Chu vẫn có thể phồn thịnh trăm năm nữa.
Nhưng ông chưa từng nghĩ đến sẽ Yến Từ kế vị, vì dù ông có thích Yến Từ đến đâu chăng nữa thì Yến Từ cũng chỉ là cháu, không phải nhi tử thân sinh.
Người thân cận với ông nhất là phụ tử Nam Ẩn vương, người mà ông phải đề phòng nhất cũng là phụ tử Nam Ẩn vương. Đây là nỗi khổ của Đế vương, nhưng cũng là điều mà Đế vương cần phải có, bởi từ cổ chí kim, Hoàng đế bị chính huynh đệ của mình đoạt vị còn ít sao?
Đa phần những người bức vua thoái vị còn không phải đều là huynh đệ con cháu bên cạnh mình ư?
Siết chặt tờ sinh thần bát tự trong tay, ánh mắt Hoàng thượng càng âm u sắc bén.
Trong lúc suy tư, ông đã hoàn toàn quên mất trước đó Vân Đình đã nói có việc muốn cầu xin, chứ không phải là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
"Chuyện này mạt tướng cũng không rõ, chẳng qua là hiếm khi thấy Yến thế tử lại bước đi vội vã như vậy. Chắc có lẽ là có đại sự gì đó cần diện kiến bệ hạ để thương lượng." Phó thống lĩnh gãi đầu, thành thật trả lời.
Vừa nghe thấy lời này, chân dài Vân Đình đã cất bước, cũng không chờ Phó thống lĩnh kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng mất dạng.
Mặt Phó thống lĩnh đờ đẫn, chuyện hôm nay là thế nào? Ngay cả Đại tướng quân từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, dù cho Thái sơn có lở trước mặt cũng không biến sắc cũng khẩn trương như vậy.
Cũng chẳng trách Vân Đình khẩn trương được, bởi vì hắn đột nhiên nhớ đến kiếp trước, chính vào thời điểm này Yến Từ cũng đến tìm hoàng thượng xin chỉ tứ hôn cho hắn ta và Tinh nhi.
Lúc ấy bởi vì Tinh nhi đã có hôn ước với Tống Trọng Hòa nên việc này mới không thành, còn bây giờ Tinh nhi và Tống Trọng Hòa đã hủy hôn, nếu Yến Từ trước hắn một bước...
Chẳng lẽ hắn và Tinh nhi lại phải lỡ nhau một lần nữa sao!
Hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Lần này, nếu có kẻ nào muốn tranh đoạt cùng hắn, hắn gặp người giết người, gặp Phật giết Phật.
Bàn tay dưới ống tay áo cuộn lại thật chặt.
Rất nhanh, Vân Đình đã đến Ung Nhân điện, nơi hoàng thượng xử lý sự vụ. Sau khi được thái giám báo là hoàng thượng cho truyền, hắn mới cất bước vào trong điện.
Hôm nay Vân Đình mặc một thân thường phục nhẹ nhàng thoải mái, khác hoàn toàn với khôi giáp mà thường ngày vẫn mặc khi diện thánh.
Hoàng đế đang ngồi ở chỗ cao nhất, trên long ỷ mạ vàng. Mắt ưng u ám, thần thái sắc bén quả nhiên không giận mà uy, lúc nhìn thấy kiểu ăn mặc này của Vân Đình chỉ cười một tiếng, "Vân ái khanh ăn mặc như vậy ngược lại cũng không tệ, so với trọng giáp thì lại thêm mấy phần phong độ của kẻ đọc sách, người nào không biết còn tưởng ái khanh đây không phải võ tướng mà là thư sinh đó."
Nghe được lời trêu đùa của Hoàng thượng, Vân Đình cúi người hành lễ, "Mạt tướng thỉnh an bệ hạ, đa tạ Bệ hạ đã khen ngợi."
Dư quang ánh mắt lơ đãng liếc đến chỗ ngồi đối diện Hoàng đế, nơi đó có một nam nhân mặc tuyết y đang cầm trên tay một con cờ.
Là Yến Từ.
Trong lòng Vân Đình trầm tư, không biết có phải Yến Từ đã nói với bệ hạ cái gì trước rồi không, nhưng nhìn những con cờ bày đầy trên bàn, chắc hẳn thời gian hắn đến đây cũng không ngắn.
Đáy lòng nháy mắt trùng xuống, dung mạo vốn tinh tế xinh đẹp cũng trùng xuống theo.
Hắn không sợ cùng Yến Từ tranh đoạt, chẳng qua hắn lo lắng hoàng thượng sẽ cho rằng Tinh nhi là yêu nữ hại nước, dẫu sao thì chuyện hai thần tử vì nàng mà nổi lên tranh chấp, đến sau cùng, không phải nữ tử mới là người bị tổn thương nhiều nhất sao?
Hắn không dám đem Tinh nhi ra mạo hiểm.
Hoàng đế giống như không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Vân Đình, chỉ hướng về phía hắn vẫy tay gọi, "Vân ái khanh tới giúp trẫm nhìn một chút, làm thế nào mới có thể chuyển bại thành thắng đây?"
Yến Từ ngồi bên cạnh khẽ cười một tiếng, giọng nói như tiếng suối chảy róc rách, dịu dàng tao nhã, vô cùng dễ nghe: "Nghe nói Vân Đại tướng quân văn võ song toàn, nhất là tài đánh cờ, mới vừa rồi bệ hạ còn tán dương. Nếu hôm nay Yến Từ có thể cùng với Tướng quân chơi cờ, quả thật là chuyện may mắn của Yến Từ."
"Mạt tướng tuân lệnh."
Vân Đình bước lên thềm ngọc, cùng Yến Từ bốn mắt nhìn nhau.
Một người lãnh đạm cao ngạo như sương, một người thanh nhã cao quý như ngọc. Hiếm khi thấy được hai người trẻ tuổi ưu tú nhất Vĩnh Chu ở cùng một chỗ, hoàng đế cảm thấy vô cùng thú vị.
Thậm chí còn nhường vị trí của mình cho Vân Đình.
Vân Đình cũng không ngồi xuống, chẳng qua chỉ là hơi cong lưng nhìn những con cờ đen trắng ngang dọc giao thoa trải khắp bàn cờ.
Tay vân vê con cờ màu đen của hoàng đế.
Cạch...
Âm thanh giòn giã vang lên, Vân Đình hạ cờ một cách dứt khoát, ván cờ này vốn thắng thua đã định, bỗng nhiên đảo ngược hoàn toàn.
Hoàng thượng bên cạnh lớn tiếng khen: "Hay, nước cờ hay!"
Ngược lại Yến Từ vẫn bất động nhìn những con cờ, rồi đột nhiên hắn cười một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn cầm con cờ trắng, đầu ngón tay gần như trong suốt, nhẹ nhàng hạ cờ xuống.
Hòa!
"Tốt tốt tốt, quá tốt!" Hoàng thượng vỗ lên vai hai người trẻ tuổi, đáy mắt hiện lên vui mừng, "Xem cờ như xem người, trẫm có tay trái tay phải là những người trẻ tuổi như các ngươi, thật đúng là may mắn của Vĩnh Chu, may mắn của bách tính, cũng là may mắn của trẫm."
Nhân lúc Hoàng thượng vui vẻ.
Vân Đình hạ quyết tâm, quỳ một chân trên đất, "Bệ hạ, mạt tướng có một chuyện muốn thỉnh cầu."
Hoàng thượng thu lại ý cười, khôi phục lại sự uy nghiêm cùng mạnh mẽ của bậc Đế vương, "Ồ? Hôm nay là ngày gì mà người trước giờ chưa từng cầu xin trẫm là Yến thế tử đến cầu trẫm, mà ngươi cũng tới cầu trẫm."
"Trẫm chưa từng thấy Vân ái khanh trịnh trọng thỉnh cầu trẫm như vậy, nói nghe một chút, rốt cuộc là chuyện gì?"
Vừa nghe nói Yến Từ cũng đến thỉnh cầu hoàng thượng, hàng mi dài của Vân Đình rủ xuống, ánh mắt lập tức trở lạnh.
Yến Từ ngồi bên cạnh cũng chậm rãi đứng dậy, không nhanh không chậm khẽ vuốt nếp nhăn trên tay áo, mi mục dịu dàng, trời sinh tao nhã, "Nếu bệ hạ cùng Vân tướng quân có chuyện quan trọng cần thương lượng, Yến Từ xin được cáo lui trước."
Hoàng thượng vẫy tay, "Tiểu Lương Tử, ngươi cầm Thánh chỉ của trẫm theo Yến thế tử đi phủ Hoài An vương tuyên chỉ tứ hôn đi."
Quả nhiên!
Vân Đình quyết tâm đóng băng ngọn lửa đang lan tràn trong trái tim mình, một thân y phục màu lam ấm áp trong nháy mắt lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Yến Từ cũng không nhìn về phía Vân Đình, chỉ thong thả tạ ơn, "Tạ bệ hạ ân điển."
Sau đó hắn lập tức dẫn Thái giám tổng quản bên người hoàng thượng Lương công công rời đi.
Không được.
Không thể để cho bọn họ đến phủ Hoài An vương tuyên chỉ.
Nếu hôn sự này cứ định ra như vậy, hắn và Tinh nhi đời này so với đời trước lại càng là chuyện không thể nào, trừ khi hắn bức vua đoạt vị, mới có thể đoạt lại Tinh nhi.
Bởi vì, kiếp trước... Yến Từ xưng đế.
Nhắm hai mắt lại, Vân Đình hít sâu một hơi, chờ sau khi Yến Từ rời đi, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn ngước mắt nhìn Hoàng thượng, ánh mắt kính cẩn sáng suốt.
Hoàng thượng lúc này đã ngồi lại trên long ỷ, "Vân ái khanh có chuyện gì, nói đi."
Từ ống tay áo Vân Đình lấy ra một tờ giấy, phía trên chính là sinh thần bát tự của Tần Nam Tinh, "Hai ngày trước mạt tướng vô tình gặp được Tịnh Phạm đại sư. Đại sư có báo cho mạt tướng biết, nữ tử có sinh thần bát tự này chính là phượng mệnh trời sinh."
"Vậy nên hai ngày nay, mạt tướng đã điều tra rõ ràng sinh thần bát tự của tất cả quý nữ khuê các chưa định hôn trong kinh thành, trong đó có Nhị tiểu như dòng chính của phủ Quốc công và Bình Quân quận chúa của Hoài An vương phủ."
Vừa nghe những lời này, ánh mắt Hoàng thượng lập tức trở nên sắc bén, "Yến thế tử đã sớm biết chuyện này rồi sao?"
"Mạt tướng không biết." Vân Đình lắc đầu, sắc mặt trầm tĩnh, hoàn toàn không nhận ra trong lòng hắn đã sớm vô cùng sốt ruột.
Chết tiệt, sao Hoàng thượng còn chưa cho người đuổi theo Yến Từ.
Chẳng lẽ thật sự muốn nhìn một Thế tử như Yến Từ cưới nữ tử có mệnh phượng hoàng.
Hoàng thượng chắc sẽ không... ngu xuẩn như vậy chứ!
Nhưng cũng chẳng có gì chắc chắn, nếu không tại sao kiếp trước lại để cho Yến Từ xưng đế, hơn nữa nghe nói còn chính Hoàng thượng đã nhường ngôi cho hắn, nguyên nhân là các hoàng tử không có ai xuất sắc, không gánh nổi đế vị.
Lúc ấy hắn đang chìm trong nỗi đau nữ tử mình yêu mến qua đời, nên căn bản cũng không tra rõ chuyện này.
Trong lúc Vân Đình đang suy nghĩ lung tung, hoàng thượng đột nhiên mở miệng, "Vân Đình, lập tức đuổi theo Lương công công đoạt thánh chỉ trở về, đi mau, ngươi đích thân đi!"
"Vâng, mạt tướng đi ngay!"
Vân Đình lập tức thở phào, sải bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Vân Đình rời đi, ánh mắt hoàng thượng trầm xuống, ngón tay nhẹ gõ trên long án, phát ra âm thanh cộc cộc cộc có tiết tấu.
Yến Từ là một đứa trẻ ưu tú, còn Thái tử thì nhu nhược. Ông vẫn luôn mong muốn Yến Từ sẽ trở thành trọng thần phò tá Thái tử trong tương lai, cùng với Vân Đình trở thành cánh tay phải cánh tay trái của Thái tử, một văn một võ, có bọn họ ở đây, Thái tử dù có hèn nhát hơn nữa thì Vĩnh Chu vẫn có thể phồn thịnh trăm năm nữa.
Nhưng ông chưa từng nghĩ đến sẽ Yến Từ kế vị, vì dù ông có thích Yến Từ đến đâu chăng nữa thì Yến Từ cũng chỉ là cháu, không phải nhi tử thân sinh.
Người thân cận với ông nhất là phụ tử Nam Ẩn vương, người mà ông phải đề phòng nhất cũng là phụ tử Nam Ẩn vương. Đây là nỗi khổ của Đế vương, nhưng cũng là điều mà Đế vương cần phải có, bởi từ cổ chí kim, Hoàng đế bị chính huynh đệ của mình đoạt vị còn ít sao?
Đa phần những người bức vua thoái vị còn không phải đều là huynh đệ con cháu bên cạnh mình ư?
Siết chặt tờ sinh thần bát tự trong tay, ánh mắt Hoàng thượng càng âm u sắc bén.
Trong lúc suy tư, ông đã hoàn toàn quên mất trước đó Vân Đình đã nói có việc muốn cầu xin, chứ không phải là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.