Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần
Chương 18:
Trần Nan
22/09/2024
Tần Nam Tinh chống lại ánh mắt của Vân Đình, trên mặt cố làm ra vẻ thanh cao nhưng trong lòng sớm đã vô cùng vui vẻ.
Ừm, quả nhiên không phải chỉ có một mình nàng muốn gả cho hắn, trong lòng hắn cũng muốn cưới nàng. Tần Nam Tinh ổn định tinh thần, giọng nói êm ái ngọt ngào lại mang theo mấy phần lãnh đạm, "Vậy chàng nói cho bản Quận chúa biết vì sao?"
"Bởi vì..."
Vân Đình vừa mở miệng, ai ngờ bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, "Quận chúa, người phải nhanh lên một chút, có rất nhiều người đã đợi gần nửa canh giờ rồi, sắp không nhịn được nữa."
Nếu chuyện này bị truyền đi, đối với danh tiếng của phủ Hoài An vương cũng không tốt.
Ví như nàng đãi khách không chu toàn.
Tần Nam Tinh đáp lời, "Bản Quận chúa sẽ tới ngay."
Sau đó nàng nhìn về phía Vân Đình, "Chuyện của chàng, sau này hẳn nói."
Tần Nam Tinh vừa nói vừa bắt đầu thay quần áo ngay trước mặt Vân Đình.
Vân Đình thấy nàng xem mình như không khí, thì nhăn đôi mày anh tuấn lại, "Nàng thật sự phải đi gặp đám người mai mối kia sao? Bọn họ cũng chỉ vì Yến Từ nên mới muốn cưới nàng, tất cả đều không phải là thật tâm."
Lời nói bóng gió, nhưng hắn là thật tâm.
Tần Nam Tinh nhìn cũng không nhìn hắn, cột chắc lại đai ngọc bên hông, sau đó cúi người hướng về phía gương đồng nhanh chóng sửa sang lại búi tóc cùng dung mạo, lúc nãy cùng Vân Đình nháo một trận như vậy, đầu tóc cũng rối loạn.
"Tinh nhi, nàng không quan tâm ta." Vân Đình ấm ức.
Hắn cảm thấy trong lòng Tần Nam Tinh hắn chẳng quan trọng chút nào, nếu đã không quan trọng như vậy thì sao lại còn đặt canh thiếp của nàng vào túi thơm rồi ném cho hắn, trêu chọc hắn rồi lại không chịu trách nhiệm.
Tần Nam Tinh sửa soạn lại xong, dung mạo đã không còn tràn đầy quyến rũ mị hoặc như vừa rồi, quả nhiên xinh đẹp mỹ lệ, eo thon nhỏ nhắn, sống lưng thẳng tắp, lúc cằm khẽ nhấc lên, ánh sáng xinh đẹp phát ra tứ phía.
Lúc này nàng mới nhìn về phía Vân Đình, đôi môi thoa son đỏ mọng tươi đẹp như lửa, "Ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở lại, đến lúc đó thì thành thật khai báo cho rõ ràng."
Tay ngọc nhỏ nhắn hơi lạnh nhẹ nhàng véo gò má Vân Đình một cái.
Sau đó nàng dùng dáng vẻ xinh đẹp rời đi.
Để lại một phòng hương thơm vương vấn, lượn lờ quanh thân Vân Đình.
Vân Đình đầu tiên là bị nàng véo nên có chút bối rối, sau đó mới kịp phản ứng, đứng phắt dậy, "Chờ đã, sao ta có thể chờ được, bản Tướng cùng đi với nàng!"
Tần Nam Tinh đã ra tới cửa phòng, bên ngoài còn có Thanh Tước đang đợi. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Vân Đình không ở trong phòng mà tùy tiện đi ra như vậy.
Đây không phải là...
Thanh Tước bị dọa sợ đến đầu ngón tay đều run rẩy, "Vân... Vân đại tướng quân?"
Có phải nàng bị mù rồi không, hay nàng đang nằm mơ, sao lại thấy Vân đại tướng quân ở trong khuê phòng của Quận chúa? Nếu nàng nhớ không lầm thì, vừa rồi quận chúa đang ở trong phòng thay quần áo, nói cách khác...
Trời!
Đôi mắt linh động phút chốc trở nên đờ đẫn.
Tần Nam Tinh tức giận trợn mắt nhìn Vân Đình một cái, sau đó mới lại nhìn Thanh Tước, giọng nói dịu dàng lộ ra chút lạnh lẽo, "Ngươi thấy Vân đại tướng quân ở đâu?"
"Bên ngoài, bên ngoài!" Thanh Tước giật mình một cái mới phản ứng kịp, "Nô tỳ không có thấy Đại tướng quân bước vào Lãm Tinh uyển."
Vân Đình đứng chắp tay, dáng người cao ngất, một thân y phục màu xanh tím nhẹ nhàng, đứng nơi đó như tùng bách vững chắc ngạo nghễ, tự thân phát ra khí thế ngông cuồng ngạo mạn lại có chút lạnh nhạt.
Chẳng qua nốt ruồi đỏ thẫm nho nhỏ xuất hiện nơi đuôi mắt lại lộ ra mấy phần sắc sảo giảo hoạt.
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, "Bản Tướng được Vương gia nhờ đến phủ bảo vệ Quận chúa, dẫn đường đi."
"Vâng..."
Thanh Tước theo bản năng tuân lệnh.
Tần Nam Tinh nhìn tỳ nữ nhà mình bị Vân Đình dọa cũng sửng sốt một chút, ngón tay ngứa ngáy không nhịn được véo trên lưng hắn một cái, ánh mắt nóng rực như lửa, thấp giọng nói: "Bản Quận chúa sao lại không biết phụ vương và Tướng quân có quan hệ tốt như vậy?"
"Dĩ nhiên đây là chuyện giữa nam nhân với nhau." Vân Đình thản nhiên nói.
Chống lại đôi mắt phượng trong suốt như có thể thấy rõ lòng người của hắn, Tần Nam Tinh nghẹn trong ngực rất nhiều lời, trong phút chốc cũng không biết phải mở miệng từ đâu.
May mắn thay, lúc này bọn họ sắp đi đến đại sảnh.
Trong lúc Tần Nam Tinh đang suy nghĩ, bên tai bỗng truyền tới giọng nói từ tính mang chút ý cười của Vân Đình, "Tinh nhi, ta không ngại nàng cứ dắt ta như vậy, chẳng qua là... nếu bị người khác nhìn thấy, nàng có thể sẽ không giải thích được."
Phục hồi lại tinh thần, Tần Nam Tinh mới phát hiện, nàng vẫn đang nắm phần áo phía sau lưng của Vân Đình.
Nàng hung hăng cấu thêm một cái, thấy hắn kêu lên đau đớn, đôi mắt hoa đào ướt át xinh đẹp mới khẽ nâng lên nói: "Đáng đời!"
Lúc này Tần Nam Tinh mới buông tay, khôi phục lại dáng vẻ ung dung cao quý ngày thường.
Váy Lưu tiên đỏ rực, hoàn mỹ khoe ra vóc người thướt tha của nàng, mị mà không kiều, hoa mà không diễm*.
*Mị mà không kiều, hoa mà không diễm: câu gốc là "Mị mà không yêu, hoa nhi không diễm" chỗ này tác giả chơi chữ mị hoa (mị hoa) và kiều diễm (diêm dúa) ý muốn ca ngợi vẻ đẹp của Tần Nam Tinh.
Thuận theo chuyển động bước chân, váy dài uốn lượn thành một độ cong ưu mỹ. Bộ diêu bằng mã não đỏ trên mái tóc đen theo nhịp bước nàng, lay động phát âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Xoa xoa cái lưng ê ẩm, môi mỏng của Vân Đình cong lên.
Người đang ở bên trong đại sảnh nghe được tiếng bước chân, đồng loạt xoay người nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Bình Quân quận chúa bước chân nhẹ nhàng, bên cạnh còn có một nam nhân cao lớn long chương phượng tư cùng nhau hướng về phía này đi tới.
Cả hai đều có dung mạo thượng thừa, một người nhỏ nhắn, một người cao lớn, trông thật xứng đôi vừa lứa.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người.
Cho đến khi có một người phá vỡ yên tĩnh, sợ hãi nói: "Vân... Vân đại tướng quân?"
"Cái gì? Vân đại tướng quân!"
Tức khắc, bên trong đại sảnh vốn đang yên tĩnh liền trở nên huyên náo.
Tần Nam Tinh khẽ giơ tay ngọc lên, tỏ ý bảo mọi người im lặng.
Sau đó môi đỏ hơi cong, nhàn nhã mở miệng: "Vân đại tướng quân tới đây để trông chừng cho bản Quận chúa chọn phu quân, chư vị chớ có khẩn trương, bắt đầu từ ai trước?"
Vừa nói Tần Nam Tinh vừa trực tiếp dẫn theo Vân Đình ngồi trên chủ vị.
Lúc này mọi người mới nhớ đến chính sự, rối rít dâng canh thiếp và chân dung của nhi lang đang cầm trong tay cho Tần Nam Tinh.
Tần Nam Tinh còn chưa kịp chạm vào, Vân Đình đã tự nhiên nhận lấy. Vốn dung mạo hắn hết sức tuấn tú, nhưng có lẽ vì khí thế quanh thân quá mạnh mẽ, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng cũng chẳng dám khước từ.
Bà mối ở bên dưới thao thao bất tuyệt tán dương: "Vị này là Nhị công tử đích xuất* của phủ Quốc công, vừa tròn hai mươi, trong phủ không thê không thiếp, tài mạo song toàn..."
*Đích xuất: con của vợ cả dòng chính.
Vân Đình bình tĩnh thêm một câu, "Ừ, chỉ cao bằng Quận chúa."
Bà mối bị nghẹn hồi lâu, vẫn muốn cứu vãn một chút, "Nhị công tử tuy có thấp một chút, nhưng thật sự là một người tốt..."
"Được rồi, người kế tiếp." Vân Đình vung tay lên, cũng không cho bà mối cơ hội nói thêm.
Bà mối thứ hai tiến lên, "Đây là tiểu Hầu gia của Tống Dương hầu phủ, tiểu Hầu gia dáng dấp cao lớn oai hùng, xuất thân chính là Võ Thám hoa..."
Vân Đình phất tay áo, "Mãng phu*, không được! Người kế tiếp."
*Mãng phu: là nam nhân có dáng dấp cao lớn nhưng đầu óc đơn giản không có trí khôn, gặp chuyện chỉ biết dùng vũ lực mà không biết suy xét ứng biến. (Theo baidu. com)
"..."
Một người hai người ba người, mỗi người đều bị Vân Đình dùng đủ loại phương thức để cự tuyệt.
Tần Nam Tinh ở phía sau nhìn, thiếu chút nữa không nhịn được ngáp một cái.
Cho đến khi Vân Đình đuổi hết tất cả bọn họ đi, còn dùng lời nói chính đáng trách mắng, "Các ngươi đây là cái chuyện gì? Dám cầm một đám dưa hư táo méo tới lừa gạt Bình Quân quận chúa, là kẻ nào cho các người gan to như vậy!"
Con cháu thế gia được trình lên đây, có người nào không xuất sắc? Làm sao mà trong mắt Đại tướng quân lại trở thành dưa hư táo méo rồi?
Chỉ là... mọi người nhìn dung mạo xinh đẹp của Bình Quân quận chúa, không nhịn được nghĩ, thật không hổ là nữ tử mà Yến thế tử coi trọng, sợ rằng chỉ có Yến thế tử mới xứng đôi với nàng.
Vì thế, một người trong đó đánh bạo nói: "Ánh mắt Quận chúa quá cao, những người này đều không xứng với Quận chúa, e rằng chỉ có Yến thế tử mới xứng đôi cùng ngài. Đã vậy tiểu nhân xin chúc trước, chúc Quận chúa cùng Yến thế tử trăm năm hảo hợp."
Lúc này đám người đã đi hết ra ngoài.
Mặt Vân Đình cũng theo đó mà đen như đít nồi.
Sao lại thành cùng tên tiểu bạch kiểm Yến Từ kia xứng đôi, bọn họ mù hết rồi sao, không thấy bên người Tinh nhi còn có hắn, một nam nhân vừa ưu tú lại tuấn mỹ như vậy!
"Ha ha ha ha."
Tần Nam Tinh rốt cuộc cũng không nhịn được cười ra tiếng, cười đến nỗi đuôi mắt rướm nước mắt trong suốt.
Sắc mặt Vân Đình thật sự quá buồn cười.
Vân Đình cắn răng nghiến lợi nói: "Bọn họ nói nàng cùng Yến Từ xứng đôi, nàng vui vẻ đến thế à?"
Ừm, quả nhiên không phải chỉ có một mình nàng muốn gả cho hắn, trong lòng hắn cũng muốn cưới nàng. Tần Nam Tinh ổn định tinh thần, giọng nói êm ái ngọt ngào lại mang theo mấy phần lãnh đạm, "Vậy chàng nói cho bản Quận chúa biết vì sao?"
"Bởi vì..."
Vân Đình vừa mở miệng, ai ngờ bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, "Quận chúa, người phải nhanh lên một chút, có rất nhiều người đã đợi gần nửa canh giờ rồi, sắp không nhịn được nữa."
Nếu chuyện này bị truyền đi, đối với danh tiếng của phủ Hoài An vương cũng không tốt.
Ví như nàng đãi khách không chu toàn.
Tần Nam Tinh đáp lời, "Bản Quận chúa sẽ tới ngay."
Sau đó nàng nhìn về phía Vân Đình, "Chuyện của chàng, sau này hẳn nói."
Tần Nam Tinh vừa nói vừa bắt đầu thay quần áo ngay trước mặt Vân Đình.
Vân Đình thấy nàng xem mình như không khí, thì nhăn đôi mày anh tuấn lại, "Nàng thật sự phải đi gặp đám người mai mối kia sao? Bọn họ cũng chỉ vì Yến Từ nên mới muốn cưới nàng, tất cả đều không phải là thật tâm."
Lời nói bóng gió, nhưng hắn là thật tâm.
Tần Nam Tinh nhìn cũng không nhìn hắn, cột chắc lại đai ngọc bên hông, sau đó cúi người hướng về phía gương đồng nhanh chóng sửa sang lại búi tóc cùng dung mạo, lúc nãy cùng Vân Đình nháo một trận như vậy, đầu tóc cũng rối loạn.
"Tinh nhi, nàng không quan tâm ta." Vân Đình ấm ức.
Hắn cảm thấy trong lòng Tần Nam Tinh hắn chẳng quan trọng chút nào, nếu đã không quan trọng như vậy thì sao lại còn đặt canh thiếp của nàng vào túi thơm rồi ném cho hắn, trêu chọc hắn rồi lại không chịu trách nhiệm.
Tần Nam Tinh sửa soạn lại xong, dung mạo đã không còn tràn đầy quyến rũ mị hoặc như vừa rồi, quả nhiên xinh đẹp mỹ lệ, eo thon nhỏ nhắn, sống lưng thẳng tắp, lúc cằm khẽ nhấc lên, ánh sáng xinh đẹp phát ra tứ phía.
Lúc này nàng mới nhìn về phía Vân Đình, đôi môi thoa son đỏ mọng tươi đẹp như lửa, "Ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở lại, đến lúc đó thì thành thật khai báo cho rõ ràng."
Tay ngọc nhỏ nhắn hơi lạnh nhẹ nhàng véo gò má Vân Đình một cái.
Sau đó nàng dùng dáng vẻ xinh đẹp rời đi.
Để lại một phòng hương thơm vương vấn, lượn lờ quanh thân Vân Đình.
Vân Đình đầu tiên là bị nàng véo nên có chút bối rối, sau đó mới kịp phản ứng, đứng phắt dậy, "Chờ đã, sao ta có thể chờ được, bản Tướng cùng đi với nàng!"
Tần Nam Tinh đã ra tới cửa phòng, bên ngoài còn có Thanh Tước đang đợi. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Vân Đình không ở trong phòng mà tùy tiện đi ra như vậy.
Đây không phải là...
Thanh Tước bị dọa sợ đến đầu ngón tay đều run rẩy, "Vân... Vân đại tướng quân?"
Có phải nàng bị mù rồi không, hay nàng đang nằm mơ, sao lại thấy Vân đại tướng quân ở trong khuê phòng của Quận chúa? Nếu nàng nhớ không lầm thì, vừa rồi quận chúa đang ở trong phòng thay quần áo, nói cách khác...
Trời!
Đôi mắt linh động phút chốc trở nên đờ đẫn.
Tần Nam Tinh tức giận trợn mắt nhìn Vân Đình một cái, sau đó mới lại nhìn Thanh Tước, giọng nói dịu dàng lộ ra chút lạnh lẽo, "Ngươi thấy Vân đại tướng quân ở đâu?"
"Bên ngoài, bên ngoài!" Thanh Tước giật mình một cái mới phản ứng kịp, "Nô tỳ không có thấy Đại tướng quân bước vào Lãm Tinh uyển."
Vân Đình đứng chắp tay, dáng người cao ngất, một thân y phục màu xanh tím nhẹ nhàng, đứng nơi đó như tùng bách vững chắc ngạo nghễ, tự thân phát ra khí thế ngông cuồng ngạo mạn lại có chút lạnh nhạt.
Chẳng qua nốt ruồi đỏ thẫm nho nhỏ xuất hiện nơi đuôi mắt lại lộ ra mấy phần sắc sảo giảo hoạt.
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, "Bản Tướng được Vương gia nhờ đến phủ bảo vệ Quận chúa, dẫn đường đi."
"Vâng..."
Thanh Tước theo bản năng tuân lệnh.
Tần Nam Tinh nhìn tỳ nữ nhà mình bị Vân Đình dọa cũng sửng sốt một chút, ngón tay ngứa ngáy không nhịn được véo trên lưng hắn một cái, ánh mắt nóng rực như lửa, thấp giọng nói: "Bản Quận chúa sao lại không biết phụ vương và Tướng quân có quan hệ tốt như vậy?"
"Dĩ nhiên đây là chuyện giữa nam nhân với nhau." Vân Đình thản nhiên nói.
Chống lại đôi mắt phượng trong suốt như có thể thấy rõ lòng người của hắn, Tần Nam Tinh nghẹn trong ngực rất nhiều lời, trong phút chốc cũng không biết phải mở miệng từ đâu.
May mắn thay, lúc này bọn họ sắp đi đến đại sảnh.
Trong lúc Tần Nam Tinh đang suy nghĩ, bên tai bỗng truyền tới giọng nói từ tính mang chút ý cười của Vân Đình, "Tinh nhi, ta không ngại nàng cứ dắt ta như vậy, chẳng qua là... nếu bị người khác nhìn thấy, nàng có thể sẽ không giải thích được."
Phục hồi lại tinh thần, Tần Nam Tinh mới phát hiện, nàng vẫn đang nắm phần áo phía sau lưng của Vân Đình.
Nàng hung hăng cấu thêm một cái, thấy hắn kêu lên đau đớn, đôi mắt hoa đào ướt át xinh đẹp mới khẽ nâng lên nói: "Đáng đời!"
Lúc này Tần Nam Tinh mới buông tay, khôi phục lại dáng vẻ ung dung cao quý ngày thường.
Váy Lưu tiên đỏ rực, hoàn mỹ khoe ra vóc người thướt tha của nàng, mị mà không kiều, hoa mà không diễm*.
*Mị mà không kiều, hoa mà không diễm: câu gốc là "Mị mà không yêu, hoa nhi không diễm" chỗ này tác giả chơi chữ mị hoa (mị hoa) và kiều diễm (diêm dúa) ý muốn ca ngợi vẻ đẹp của Tần Nam Tinh.
Thuận theo chuyển động bước chân, váy dài uốn lượn thành một độ cong ưu mỹ. Bộ diêu bằng mã não đỏ trên mái tóc đen theo nhịp bước nàng, lay động phát âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Xoa xoa cái lưng ê ẩm, môi mỏng của Vân Đình cong lên.
Người đang ở bên trong đại sảnh nghe được tiếng bước chân, đồng loạt xoay người nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Bình Quân quận chúa bước chân nhẹ nhàng, bên cạnh còn có một nam nhân cao lớn long chương phượng tư cùng nhau hướng về phía này đi tới.
Cả hai đều có dung mạo thượng thừa, một người nhỏ nhắn, một người cao lớn, trông thật xứng đôi vừa lứa.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người.
Cho đến khi có một người phá vỡ yên tĩnh, sợ hãi nói: "Vân... Vân đại tướng quân?"
"Cái gì? Vân đại tướng quân!"
Tức khắc, bên trong đại sảnh vốn đang yên tĩnh liền trở nên huyên náo.
Tần Nam Tinh khẽ giơ tay ngọc lên, tỏ ý bảo mọi người im lặng.
Sau đó môi đỏ hơi cong, nhàn nhã mở miệng: "Vân đại tướng quân tới đây để trông chừng cho bản Quận chúa chọn phu quân, chư vị chớ có khẩn trương, bắt đầu từ ai trước?"
Vừa nói Tần Nam Tinh vừa trực tiếp dẫn theo Vân Đình ngồi trên chủ vị.
Lúc này mọi người mới nhớ đến chính sự, rối rít dâng canh thiếp và chân dung của nhi lang đang cầm trong tay cho Tần Nam Tinh.
Tần Nam Tinh còn chưa kịp chạm vào, Vân Đình đã tự nhiên nhận lấy. Vốn dung mạo hắn hết sức tuấn tú, nhưng có lẽ vì khí thế quanh thân quá mạnh mẽ, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng cũng chẳng dám khước từ.
Bà mối ở bên dưới thao thao bất tuyệt tán dương: "Vị này là Nhị công tử đích xuất* của phủ Quốc công, vừa tròn hai mươi, trong phủ không thê không thiếp, tài mạo song toàn..."
*Đích xuất: con của vợ cả dòng chính.
Vân Đình bình tĩnh thêm một câu, "Ừ, chỉ cao bằng Quận chúa."
Bà mối bị nghẹn hồi lâu, vẫn muốn cứu vãn một chút, "Nhị công tử tuy có thấp một chút, nhưng thật sự là một người tốt..."
"Được rồi, người kế tiếp." Vân Đình vung tay lên, cũng không cho bà mối cơ hội nói thêm.
Bà mối thứ hai tiến lên, "Đây là tiểu Hầu gia của Tống Dương hầu phủ, tiểu Hầu gia dáng dấp cao lớn oai hùng, xuất thân chính là Võ Thám hoa..."
Vân Đình phất tay áo, "Mãng phu*, không được! Người kế tiếp."
*Mãng phu: là nam nhân có dáng dấp cao lớn nhưng đầu óc đơn giản không có trí khôn, gặp chuyện chỉ biết dùng vũ lực mà không biết suy xét ứng biến. (Theo baidu. com)
"..."
Một người hai người ba người, mỗi người đều bị Vân Đình dùng đủ loại phương thức để cự tuyệt.
Tần Nam Tinh ở phía sau nhìn, thiếu chút nữa không nhịn được ngáp một cái.
Cho đến khi Vân Đình đuổi hết tất cả bọn họ đi, còn dùng lời nói chính đáng trách mắng, "Các ngươi đây là cái chuyện gì? Dám cầm một đám dưa hư táo méo tới lừa gạt Bình Quân quận chúa, là kẻ nào cho các người gan to như vậy!"
Con cháu thế gia được trình lên đây, có người nào không xuất sắc? Làm sao mà trong mắt Đại tướng quân lại trở thành dưa hư táo méo rồi?
Chỉ là... mọi người nhìn dung mạo xinh đẹp của Bình Quân quận chúa, không nhịn được nghĩ, thật không hổ là nữ tử mà Yến thế tử coi trọng, sợ rằng chỉ có Yến thế tử mới xứng đôi với nàng.
Vì thế, một người trong đó đánh bạo nói: "Ánh mắt Quận chúa quá cao, những người này đều không xứng với Quận chúa, e rằng chỉ có Yến thế tử mới xứng đôi cùng ngài. Đã vậy tiểu nhân xin chúc trước, chúc Quận chúa cùng Yến thế tử trăm năm hảo hợp."
Lúc này đám người đã đi hết ra ngoài.
Mặt Vân Đình cũng theo đó mà đen như đít nồi.
Sao lại thành cùng tên tiểu bạch kiểm Yến Từ kia xứng đôi, bọn họ mù hết rồi sao, không thấy bên người Tinh nhi còn có hắn, một nam nhân vừa ưu tú lại tuấn mỹ như vậy!
"Ha ha ha ha."
Tần Nam Tinh rốt cuộc cũng không nhịn được cười ra tiếng, cười đến nỗi đuôi mắt rướm nước mắt trong suốt.
Sắc mặt Vân Đình thật sự quá buồn cười.
Vân Đình cắn răng nghiến lợi nói: "Bọn họ nói nàng cùng Yến Từ xứng đôi, nàng vui vẻ đến thế à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.