Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần
Chương 34:
Trần Nan
23/09/2024
Thấy tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía mình, Tần Nam Tinh vẫn ung dung như cũ. Nàng ở một nụ cười thong dong, nói: "Phu quân tuyệt đối không có ý mời phu nhân rời đi, phu nhân cũng chớ có hiểu lầm."
"Người đâu, mời phu nhân và tiểu thư ngồi xuống."
Giọng nói mềm mại nhưng cũng không cho phép người khác từ chối.
Rất nhanh đã có hai vị ma ma thần sắc uy nghiêm đi ra từ phía sau lưng Tần Nam Tinh, "Hai vị, mời ngồi."
"Ngươi, ngươi có ý gì? Uy hiếp cưỡng ép chúng ta sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vân Liên Vũ tràn đầy tức giận, không thể tin nhìn Tần Nam Tinh.
Uy hiếp nàng thì thôi đi, còn dám uy hiếp cả nương của nàng.
"Nương, chúng ta..." Vân Liên Vũ thấy Tần Nam Tinh không có phản ứng thì dậm chân nhìn về phía Vân phu nhân.
Vân phu nhân cầm lấy tay của nữ nhi rồi nở một nụ cười dịu dàng thanh nhã với Tần Nam Tinh, "Không hổ là Quận chúa điện hạ. Nếu Quận chúa đã mở miệng, thần phụ đương nhiên không dám rời đi."
Không dám.
Cũng thật biết cách dùng lời.
Tần Nam Tinh khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười nhẹ nhàng trong trẻo, ngay cả Vân Đình cũng xoay người lại nhìn nàng. Sau đó hắn bước nhanh về phía nương tử nhà mình, "Không kính trà nữa, chúng ta đi."
Sao hắn có thể để kẻ khác ức hiếp nương tử nhà mình được?
Nhưng khi Tần Nam Tinh thấy bộ dạng này của hắn, nụ cười trên môi nàng lại càng tươi đẹp hơn nữa. Nàng trở tay kéo cổ tay hắn lại, "Phu quân, không thể bỏ qua lễ nghi được."
Ngay sau đó nàng chủ động nâng chén trà lên, quỳ xuống đệm mềm được đặt trước chủ vị, "Phụ thân, mời dùng trà."
Vân tướng thấy con dâu hiểu chuyện như vậy, lại so sánh với đứa nhi tử đáng ghét kia thì hảo cảm với đứa con dâu này lại càng tăng lên.
Sau khi nhận lấy chén trà, ông đưa cho nàng hai cái bao đỏ thật dày, hòa ái nói: "Phụ thân chúc các con trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử."
"Đa tạ phụ thân."
Tần Nam Tinh đối đáp trôi chảy, sau đó cứ như vậy mà đứng lên hoàn toàn không có ý muốn dâng trà cho Vân phu nhân.
Vân phu nhân ngồi một bên vô cùng lúng túng, mặt cũng sắp đỏ hết lên.
Nhưng hết lần này tới lần khác nữ nhi của bà ta dường như vẫn cảm thấy chưa đủ mất mặt, "Tẩu tử, người còn chưa có dâng trà cho nương của ta."
Vân Đình vừa định nói nương của ngươi là cái thá gì?
Ai ngờ Tần Nam Tinh đã cất giọng lạnh lẽo nói trước: "Vân phu nhân cũng không phải bà bà* chân chính của bản Quận chúa, nếu được bản Quận chúa dâng trà, không biết Vân phu nhân có nhận nổi không?"
*Mẹ chồng.
Giọng nói dù lãnh đạm nhưng vẫn mang vẻ ngạo nghễ cao quý có một không hai của một vị Quận chúa.
Vân Liên Vũ giận đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành màu đen.
"Vũ nhi, đừng nói nữa. Tôn ti khác biệt, nương không xứng." Vân phu nhân cất giọng thật thấp nói.
Lời này cũng không phải nói cho nữ nhi mình nghe mà là nói cho Vân tướng nghe.
Vân tướng thấy phu nhân bị hạ thấp như vậy, sắc mặt vốn mềm mỏng cũng trở nên không vui, "Trước mặt đứa nhỏ, nói bậy bạ cái gì đó."
Ngay sau đó ông nhìn về phía Tần Nam Tinh nói: "Con dâu, đi nhận mặt người trong nhà một chút trước đi."
Rồi quay sang Vân Đình tỏ ý bảo hắn giới thiệu.
Mặc dù Vân Đình không thích Vân phu nhân nhưng trong những người có mặt ở đây cũng có mấy vị trưởng bối. Sau khi bình tĩnh lại hắn cảm thấy không thể để cho nương tử mất mặt trước trưởng bối được, vì vậy hắn thuận thế dắt tay Tần Nam Tinh vượt qua Vân phu nhân, bắt đầu từ những vị trưởng bối giới thiệu từng người với nàng.
"Vị này là Nhị thúc, Nhị thẩm và hai vị đường đệ."
Tần Nam Tinh theo đó vấn an đồng thời cũng tặng quà đáp lễ lại.
Khi chỉ còn lại Vân Liên Vũ, Tần Nam Tinh cầm cây trâm ngọc duy nhất còn sót lại lên đưa cho nàng ta, "Muội muội chớ chê."
Mặc dù trâm ngọc cũng rất quý nhưng Vân Liên Vũ không nghĩ vậy, bởi vì nàng đã thấy Tần Nam Tinh tặng cho Tam đường muội nhà Tứ thúc cây trâm vàng không những đẹp mà còn sang trọng hoa lệ hơn cây trâm ngọc này nữa.
Vân Liên Vũ nhận lấy trâm ngọc, ảm đạm nói: "Cảm ơn tẩu tử hào phóng."
"Không cần khách khí." Tần Nam Tinh cũng thuận theo trả lời, sau đó nàng đi theo Vân Đình ngồi xuống.
Phần lớn mọi người đều được Tần Nam Tinh tặng lễ vật quý giá nên đương nhiên cũng rất cho nàng mặt mũi, tất cả đều nói mấy lời êm tai dễ nghe. Mà sắc mặt Vân Liên Vũ đặt ở trong cái không khí này lại tỏ ra có chút không hợp cảnh.
Nhất là khi nghe Tam đường muội tán dương Tần Nam Tinh có dáng dấp xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, nàng ta lập tức cất giọng điệu chua lè: "Ca ca chỉ xem trọng gương mặt xinh đẹp này của Quận chúa thôi không phải sao?"
Tần Nam Tinh luôn cảm thấy Vân Liên Vũ rất bất mãn với mình. Mới đầu nàng còn cho rằng bởi vì nàng ta không thích Vân Đình cho nên mới ghét lây sang mình, nhưng bây giờ càng nghe nàng ta nói nàng lại càng cảm thấy nàng ta dường như không phải ghét mà là thích Vân Đình nha.
Người ta thường nói nữ nhân rất nhạy cảm.
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh híp lại lạnh nhạt liếc nhìn Vân Liên Vũ rồi đột nhiên cười một tiếng, "Đúng vậy, dẫu sao thì so với xinh đẹp, những ưu điểm khác của bản Quận chúa cũng không quan trọng lắm."
Vân Đình đang cùng mấy vị thúc phụ nói chuyện, mắt thấy nương tử đối phó với những nữ nhân kia rất thành thạo nên cũng để nàng tự đi qua đó.
Chung quy nương tử hắn cũng không phải là người chịu ấm ức.
Còn những kẻ chịu ấm ức kia thì hắn chỉ có thể nói là đáng đời.
Vân Liên Vũ nhìn dung mạo quốc sắc thiên hương của Tần Nam Tinh thì trong lòng vô cùng ghen tị. Vừa mới tiễn đi một vị trưởng tỷ hoa dung nguyệt mạo* thì lại phải đón một vị tẩu tử quốc sắc thiên hương. Ở trong cái nhà này, nàng cũng được coi như là đích nữ nhưng một chút cảm giác tồn tại cũng không có.
*Nét đẹp như hoa như trăng thường để nói về nét đẹp của nữ nhân.
Bàn tay dưới ống tay áo cuộn lại thật chặt. Nhưng nàng ta cũng nhìn ra Tần Nam Tinh không phải dạng dễ trêu vào, lại thêm thân phận Quận chúa của nàng, Vân Liên Vũ không dám lại lỗ mãng bởi vì nàng đang có ý định khác.
Đến khi lễ nhận thân* lúng túng này kết thúc, Tần Nam Tinh cảm thấy bây giờ nàng còn mệt hơn so với việc viên phòng với Vân Đình đêm qua.
*Lễ để cho nàng dâu mới biết mặt người nhà của phu quân sau đại hôn.
Đau nhức mệt mỏi mà lúc trước chưa cảm nhận được bây giờ tất cả đều xông lên tận não.
Vân Đình sớm đã phát hiện nương tử nhà mình mệt mỏi.
Nên khi cả hai vừa ra khỏi đại sảnh, hắn đã lập tức bế nàng lên.
Tần Nam Tinh bị dọa sợ, nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, "Chàng làm cái gì đấy? Ở đây nhiều người như vậy, bị người khác nhìn thấy thì sao?"
"Nhìn thì nhìn, có ai dám nói gì sao?" Vân Đình từ trước đến giờ vẫn luôn sống tùy ý, nhất là khi hắn đã chết một lần nên lại càng không sợ mấy lời đồn nhảm.
Tần Nam Tinh bị cánh tay cường tráng như hai gọng kìm sắt quấn chặt hai chân, muốn nhảy xuống nhưng lại hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ đành chôn mặt vào ngực hắn, rồi lại tức giận nhéo ngực hắn, "Đi nhanh một chút, mất mặt chết đi được."
Mắt thấy lỗ tai nương tử nhà mình nhuộm một màu đỏ tươi, Vân Đình không nhịn được thấp giọng cười một tiếng, "Nương tử, các nàng ta chỉ có thể hâm mộ nàng thôi."
"Nàng nhìn xem có bao nhiêu nữ tử muốn được phu quân bế mà chưa chắc phu quân của bọn họ có thể bế được."
"..."
Tần Nam Tinh nghe mấy lời ngụy biện của Vân Đình thì càng muốn đánh hắn.
Dáng vẻ của phu thê của hai người lọt vào mắt Vân Liên Vũ và Vân phu nhân.
Vân Liên Vũ oán hận nói: "Đường đường là Quận chúa mà lại để cho ca ca bế nàng trước mặt nhiều người như vậy, thật đúng là một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không có, không xứng với ca ca."
Nghe lời nói của nữ nhi, gương mặt từ trước đến giờ vẫn luôn nhã nhặn đoan trang của Vân phu nhân cũng nhuộm vài phần cổ quái, "Con quan tâm nó như vậy làm gì? Không phải đã nói với con cách xa nó một chút sao?"
"Nương, hắn thế nào cũng là thân ca ca của con. Sao nữ nhi có thể trơ mắt nhìn một nữ nhân không biết xấu hổ trở thành tẩu tử được?" Vân Liên Vũ ôm lấy cánh tay nương mình, "Nương, người nhìn nàng đi, còn dám xem thường chúng ta. Lễ ra mắt nàng tặng con còn không bằng đứa ngốc như Tam đường muội nữa."
Ánh mắt Vân phu nhân trở nên u ám nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười đoan trang như cũ, "Tóm lại con cách xa bọn họ một chút."
"Vân Đình đã không dễ sống chung, nay nó lại cưới thêm đứa con dâu cũng không phải dạng hiền lành, không phải là người mà con có thể đấu lại được." Dứt lời, Vân phu nhân lập tức hất tay nữ nhi nhà mình ra, "Con về phủ trước đi, nương đi xem phụ thân của con một chút."
Vân Liên Vũ dậm chân một cái, cắn môi dưới. Nàng chỉ không muốn nhìn ca ca cưới một nữ nhân chua ngoa như vậy thôi mà!
Nếu danh tiếng chua ngoa đanh đá của nữ nhân kia truyền ra ngoài, ca ca sẽ còn muốn cưới nàng ta sao?
Nhưng mà chẳng có ai thuyết phục được ca ca cả.
Không đúng... Có người có thể.
Vân Liên Vũ dường như nghĩ đến cái gì đó, nghiêng đầu nói với tỳ nữ: "Nhanh, chúng ta nhanh chóng trở về phủ. Ngươi còn nhớ địa chỉ gửi thư của Đại tỷ tỷ lần trước chứ?"
"Nô tỳ nhớ..."
Tiếng nói chuyện của hai chủ tớ ngày càng xa.
Các nàng không biết...
Phía sau cây hoa đào sau lưng các nàng lại có một thị vệ mặc y phục màu xanh đang đứng, đến không ai biết mà đi cũng chẳng ai hay.
Thoáng một cái đã biến mất.
...
Tinh Vân các.
Đêm qua Tần Nam Tinh đội khăn trùm đầu tiến vào đây nên đương nhiên nàng không biết cái viện này lại có tên như vậy. Lúc này, giữa thanh thiên bạch nhật, khi nàng thấy được tấm bảng hiệu được vẽ theo lối vẩy mực* vô cùng tự nhiên, bút pháp rồng bay phượng múa này thì nỗi bực tức ẩn ẩn trong lòng cũng biến mất sạch trơn, "Đây là?"
*Một lối vẽ tranh thủy mặc.
"Chỉ vì chờ nàng." Vân Đình cũng ngước mắt lên nhìn tấm bảng hiệu, cười một tiếng, "Chỗ này đã đợi nàng thật nhiều năm."
Tần Nam Tinh cũng nhận ra tấm bảng hiệu này chắc chắn không phải mới, cũng chứng minh rằng nó quả thật đã tồn tại rất lâu. Hơn nữa chữ viết này cũng không giống với chữ trên tờ giấy mà Vân Đình viết cho nàng lần trước. So với hiện tại, chữ viết trên tấm bảng kia lại càng phóng túng hơn một chút, tựa như là chữ của một chàng thiếu niên tùy ý vẩy mực viết ra.
Dừng một chút, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh khẽ rũ xuống.
Vốn tưởng nương tử sẽ cảm động trước tấm lòng của mình, cảm động đến khóc luôn, sau đó hắn sẽ ôm an ủi nữa. Nhưng ai ngờ, lúc Vân Đình vừa mới ôm vai Tần Nam Tinh để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, lại thấy từ khóe mắt đến chân mày nương tử nhà mình toàn là nụ cười đắc ý.
"Ta cũng biết chàng thầm thích ta, thật vất vả mới cưới được ta nên phải đối xử với ta thật tốt biết chưa?"
"Nếu không, hừ hừ, ta không cần chàng nữa."
"Còn không mau để ta xuống?"
Tần Nam Tinh dùng ánh mắt kiêu ngạo lại xinh đẹp liếc nhìn hắn, tỏ ý hắn mau mau để nàng xuống.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, Vân Đình thiếu chút nữa không nhịn được mà hôn nàng ở ngoài này.
Nghĩ đến nương tử nhà mình da mặt mỏng, cánh tay đang ôm hai chân của nàng càng siết chặt, ba bước biến thành hai nhanh chóng đi vào trong Vân Tinh các, "Vi phu tất nhiên sẽ đối xử với nàng thật tốt."
"Chắc chắn sẽ làm cho nương tử thỏa mãn "
"Khiến cho cả thể xác lẫn tâm hồn nàng vui sướng."
"Đến nỗi không thể rời khỏi vi phu."
Nghe một câu lại một câu nói của Vân Đình, Tần Nam Tinh kêu lên: "Tên háo sắc này, chàng chỉ vì ý muốn của mình."
"A, ta không dám nữa, mau thả ta xuống."
"Không muốn ở trước gương!"
Hôm nay Tần Nam Tinh mới biết, bên trong sương phòng cách vách phòng tân hôn có một suối nước nóng rộng lớn, không những thế bên trong còn đặt một cái kính Tây Dương, loại kính có thể nhìn rõ ràng bóng người trong đó.
Mà hiện tại Vân Đình cũng không đi vào phòng tân hôn, hắn đang ôm nàng đi thẳng đến suối nước nóng.
Trên mặt nước sương mờ mù mịt, mơ hồ có thể thấy dáng người trắng như tuyết.
Theo đó chính là tiếng kêu mềm mại cùng tiếng thở gấp: "Vân Đình, ban ngày không được tuyên dâm!"
Giọng nói Vân Đình trong sương mù lại đặc biệt uyển chuyển từ tính, còn mang theo vài phần hoa mỹ câu dẫn lòng người: "Ta không nói, nương tử không nói, vậy ai có thể biết được chúng ta tuyên dâm vào ban ngày."
"..."
Tên mặt dày không biết xấu hổ này, Tần Nam Tinh không có cách nào tiếp lời.
Cứ như vậy trong nháy mắt nàng đã bị Vân Đình đè ở trước gương.
Xuyên qua đám sương mù Tần Nam Tinh nhìn vào tấm gương kia, đập vào mắt nàng chính là hình ảnh dung nhan yêu kiều tươi đẹp của chính mình. Nàng không nghĩ tới mình sẽ quyến rũ như vậy... .
Ngón tay nhỏ nhắn trơn bóng muốn chạm vào mặt gương nhưng ai ngờ lại bị một bàn tay to lớn màu đồng bắt được. Môi mỏng Vân Đình ngậm lấy dái tai nàng, thấp giọng nói: "Nương tử, nhìn cho kỹ vi phu làm thế nào để khiến cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều vui sướng."
Một cái mạnh mẽ.
Con ngươi Tần Nam Tinh đột nhiên phóng lớn, môi đỏ mọng hé mở, thân thể mềm mại ngã vào ngực Vân Đình.
Chính mắt nàng nhìn thấy đôi tay Vân Đình quấn lấy eo nàng như thế nào.
Làm thế nào để đưa nàng lên đến cảnh giới chân chính của sự vui sướng.
Loại cảm giác này so với đêm qua còn rõ ràng hơn gấp trăm lần.
Vừa đau, vừa tê dại lại vui sướng.
Đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, siết chắc đến câu hồn, cánh tay mảnh mai quấn lên cổ Vân Đình. Nàng gọi phu quân từng tiếng từng tiếng, khiến Vân Đình càng thêm kích động.
Hơi nước ngập tràn, bóng người trước gương cũng ngày càng mơ hồ, cuối cùng toàn bộ đều biến mất trong làn hơi nước dày đặc.
"Người đâu, mời phu nhân và tiểu thư ngồi xuống."
Giọng nói mềm mại nhưng cũng không cho phép người khác từ chối.
Rất nhanh đã có hai vị ma ma thần sắc uy nghiêm đi ra từ phía sau lưng Tần Nam Tinh, "Hai vị, mời ngồi."
"Ngươi, ngươi có ý gì? Uy hiếp cưỡng ép chúng ta sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vân Liên Vũ tràn đầy tức giận, không thể tin nhìn Tần Nam Tinh.
Uy hiếp nàng thì thôi đi, còn dám uy hiếp cả nương của nàng.
"Nương, chúng ta..." Vân Liên Vũ thấy Tần Nam Tinh không có phản ứng thì dậm chân nhìn về phía Vân phu nhân.
Vân phu nhân cầm lấy tay của nữ nhi rồi nở một nụ cười dịu dàng thanh nhã với Tần Nam Tinh, "Không hổ là Quận chúa điện hạ. Nếu Quận chúa đã mở miệng, thần phụ đương nhiên không dám rời đi."
Không dám.
Cũng thật biết cách dùng lời.
Tần Nam Tinh khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười nhẹ nhàng trong trẻo, ngay cả Vân Đình cũng xoay người lại nhìn nàng. Sau đó hắn bước nhanh về phía nương tử nhà mình, "Không kính trà nữa, chúng ta đi."
Sao hắn có thể để kẻ khác ức hiếp nương tử nhà mình được?
Nhưng khi Tần Nam Tinh thấy bộ dạng này của hắn, nụ cười trên môi nàng lại càng tươi đẹp hơn nữa. Nàng trở tay kéo cổ tay hắn lại, "Phu quân, không thể bỏ qua lễ nghi được."
Ngay sau đó nàng chủ động nâng chén trà lên, quỳ xuống đệm mềm được đặt trước chủ vị, "Phụ thân, mời dùng trà."
Vân tướng thấy con dâu hiểu chuyện như vậy, lại so sánh với đứa nhi tử đáng ghét kia thì hảo cảm với đứa con dâu này lại càng tăng lên.
Sau khi nhận lấy chén trà, ông đưa cho nàng hai cái bao đỏ thật dày, hòa ái nói: "Phụ thân chúc các con trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử."
"Đa tạ phụ thân."
Tần Nam Tinh đối đáp trôi chảy, sau đó cứ như vậy mà đứng lên hoàn toàn không có ý muốn dâng trà cho Vân phu nhân.
Vân phu nhân ngồi một bên vô cùng lúng túng, mặt cũng sắp đỏ hết lên.
Nhưng hết lần này tới lần khác nữ nhi của bà ta dường như vẫn cảm thấy chưa đủ mất mặt, "Tẩu tử, người còn chưa có dâng trà cho nương của ta."
Vân Đình vừa định nói nương của ngươi là cái thá gì?
Ai ngờ Tần Nam Tinh đã cất giọng lạnh lẽo nói trước: "Vân phu nhân cũng không phải bà bà* chân chính của bản Quận chúa, nếu được bản Quận chúa dâng trà, không biết Vân phu nhân có nhận nổi không?"
*Mẹ chồng.
Giọng nói dù lãnh đạm nhưng vẫn mang vẻ ngạo nghễ cao quý có một không hai của một vị Quận chúa.
Vân Liên Vũ giận đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành màu đen.
"Vũ nhi, đừng nói nữa. Tôn ti khác biệt, nương không xứng." Vân phu nhân cất giọng thật thấp nói.
Lời này cũng không phải nói cho nữ nhi mình nghe mà là nói cho Vân tướng nghe.
Vân tướng thấy phu nhân bị hạ thấp như vậy, sắc mặt vốn mềm mỏng cũng trở nên không vui, "Trước mặt đứa nhỏ, nói bậy bạ cái gì đó."
Ngay sau đó ông nhìn về phía Tần Nam Tinh nói: "Con dâu, đi nhận mặt người trong nhà một chút trước đi."
Rồi quay sang Vân Đình tỏ ý bảo hắn giới thiệu.
Mặc dù Vân Đình không thích Vân phu nhân nhưng trong những người có mặt ở đây cũng có mấy vị trưởng bối. Sau khi bình tĩnh lại hắn cảm thấy không thể để cho nương tử mất mặt trước trưởng bối được, vì vậy hắn thuận thế dắt tay Tần Nam Tinh vượt qua Vân phu nhân, bắt đầu từ những vị trưởng bối giới thiệu từng người với nàng.
"Vị này là Nhị thúc, Nhị thẩm và hai vị đường đệ."
Tần Nam Tinh theo đó vấn an đồng thời cũng tặng quà đáp lễ lại.
Khi chỉ còn lại Vân Liên Vũ, Tần Nam Tinh cầm cây trâm ngọc duy nhất còn sót lại lên đưa cho nàng ta, "Muội muội chớ chê."
Mặc dù trâm ngọc cũng rất quý nhưng Vân Liên Vũ không nghĩ vậy, bởi vì nàng đã thấy Tần Nam Tinh tặng cho Tam đường muội nhà Tứ thúc cây trâm vàng không những đẹp mà còn sang trọng hoa lệ hơn cây trâm ngọc này nữa.
Vân Liên Vũ nhận lấy trâm ngọc, ảm đạm nói: "Cảm ơn tẩu tử hào phóng."
"Không cần khách khí." Tần Nam Tinh cũng thuận theo trả lời, sau đó nàng đi theo Vân Đình ngồi xuống.
Phần lớn mọi người đều được Tần Nam Tinh tặng lễ vật quý giá nên đương nhiên cũng rất cho nàng mặt mũi, tất cả đều nói mấy lời êm tai dễ nghe. Mà sắc mặt Vân Liên Vũ đặt ở trong cái không khí này lại tỏ ra có chút không hợp cảnh.
Nhất là khi nghe Tam đường muội tán dương Tần Nam Tinh có dáng dấp xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, nàng ta lập tức cất giọng điệu chua lè: "Ca ca chỉ xem trọng gương mặt xinh đẹp này của Quận chúa thôi không phải sao?"
Tần Nam Tinh luôn cảm thấy Vân Liên Vũ rất bất mãn với mình. Mới đầu nàng còn cho rằng bởi vì nàng ta không thích Vân Đình cho nên mới ghét lây sang mình, nhưng bây giờ càng nghe nàng ta nói nàng lại càng cảm thấy nàng ta dường như không phải ghét mà là thích Vân Đình nha.
Người ta thường nói nữ nhân rất nhạy cảm.
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh híp lại lạnh nhạt liếc nhìn Vân Liên Vũ rồi đột nhiên cười một tiếng, "Đúng vậy, dẫu sao thì so với xinh đẹp, những ưu điểm khác của bản Quận chúa cũng không quan trọng lắm."
Vân Đình đang cùng mấy vị thúc phụ nói chuyện, mắt thấy nương tử đối phó với những nữ nhân kia rất thành thạo nên cũng để nàng tự đi qua đó.
Chung quy nương tử hắn cũng không phải là người chịu ấm ức.
Còn những kẻ chịu ấm ức kia thì hắn chỉ có thể nói là đáng đời.
Vân Liên Vũ nhìn dung mạo quốc sắc thiên hương của Tần Nam Tinh thì trong lòng vô cùng ghen tị. Vừa mới tiễn đi một vị trưởng tỷ hoa dung nguyệt mạo* thì lại phải đón một vị tẩu tử quốc sắc thiên hương. Ở trong cái nhà này, nàng cũng được coi như là đích nữ nhưng một chút cảm giác tồn tại cũng không có.
*Nét đẹp như hoa như trăng thường để nói về nét đẹp của nữ nhân.
Bàn tay dưới ống tay áo cuộn lại thật chặt. Nhưng nàng ta cũng nhìn ra Tần Nam Tinh không phải dạng dễ trêu vào, lại thêm thân phận Quận chúa của nàng, Vân Liên Vũ không dám lại lỗ mãng bởi vì nàng đang có ý định khác.
Đến khi lễ nhận thân* lúng túng này kết thúc, Tần Nam Tinh cảm thấy bây giờ nàng còn mệt hơn so với việc viên phòng với Vân Đình đêm qua.
*Lễ để cho nàng dâu mới biết mặt người nhà của phu quân sau đại hôn.
Đau nhức mệt mỏi mà lúc trước chưa cảm nhận được bây giờ tất cả đều xông lên tận não.
Vân Đình sớm đã phát hiện nương tử nhà mình mệt mỏi.
Nên khi cả hai vừa ra khỏi đại sảnh, hắn đã lập tức bế nàng lên.
Tần Nam Tinh bị dọa sợ, nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, "Chàng làm cái gì đấy? Ở đây nhiều người như vậy, bị người khác nhìn thấy thì sao?"
"Nhìn thì nhìn, có ai dám nói gì sao?" Vân Đình từ trước đến giờ vẫn luôn sống tùy ý, nhất là khi hắn đã chết một lần nên lại càng không sợ mấy lời đồn nhảm.
Tần Nam Tinh bị cánh tay cường tráng như hai gọng kìm sắt quấn chặt hai chân, muốn nhảy xuống nhưng lại hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ đành chôn mặt vào ngực hắn, rồi lại tức giận nhéo ngực hắn, "Đi nhanh một chút, mất mặt chết đi được."
Mắt thấy lỗ tai nương tử nhà mình nhuộm một màu đỏ tươi, Vân Đình không nhịn được thấp giọng cười một tiếng, "Nương tử, các nàng ta chỉ có thể hâm mộ nàng thôi."
"Nàng nhìn xem có bao nhiêu nữ tử muốn được phu quân bế mà chưa chắc phu quân của bọn họ có thể bế được."
"..."
Tần Nam Tinh nghe mấy lời ngụy biện của Vân Đình thì càng muốn đánh hắn.
Dáng vẻ của phu thê của hai người lọt vào mắt Vân Liên Vũ và Vân phu nhân.
Vân Liên Vũ oán hận nói: "Đường đường là Quận chúa mà lại để cho ca ca bế nàng trước mặt nhiều người như vậy, thật đúng là một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không có, không xứng với ca ca."
Nghe lời nói của nữ nhi, gương mặt từ trước đến giờ vẫn luôn nhã nhặn đoan trang của Vân phu nhân cũng nhuộm vài phần cổ quái, "Con quan tâm nó như vậy làm gì? Không phải đã nói với con cách xa nó một chút sao?"
"Nương, hắn thế nào cũng là thân ca ca của con. Sao nữ nhi có thể trơ mắt nhìn một nữ nhân không biết xấu hổ trở thành tẩu tử được?" Vân Liên Vũ ôm lấy cánh tay nương mình, "Nương, người nhìn nàng đi, còn dám xem thường chúng ta. Lễ ra mắt nàng tặng con còn không bằng đứa ngốc như Tam đường muội nữa."
Ánh mắt Vân phu nhân trở nên u ám nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười đoan trang như cũ, "Tóm lại con cách xa bọn họ một chút."
"Vân Đình đã không dễ sống chung, nay nó lại cưới thêm đứa con dâu cũng không phải dạng hiền lành, không phải là người mà con có thể đấu lại được." Dứt lời, Vân phu nhân lập tức hất tay nữ nhi nhà mình ra, "Con về phủ trước đi, nương đi xem phụ thân của con một chút."
Vân Liên Vũ dậm chân một cái, cắn môi dưới. Nàng chỉ không muốn nhìn ca ca cưới một nữ nhân chua ngoa như vậy thôi mà!
Nếu danh tiếng chua ngoa đanh đá của nữ nhân kia truyền ra ngoài, ca ca sẽ còn muốn cưới nàng ta sao?
Nhưng mà chẳng có ai thuyết phục được ca ca cả.
Không đúng... Có người có thể.
Vân Liên Vũ dường như nghĩ đến cái gì đó, nghiêng đầu nói với tỳ nữ: "Nhanh, chúng ta nhanh chóng trở về phủ. Ngươi còn nhớ địa chỉ gửi thư của Đại tỷ tỷ lần trước chứ?"
"Nô tỳ nhớ..."
Tiếng nói chuyện của hai chủ tớ ngày càng xa.
Các nàng không biết...
Phía sau cây hoa đào sau lưng các nàng lại có một thị vệ mặc y phục màu xanh đang đứng, đến không ai biết mà đi cũng chẳng ai hay.
Thoáng một cái đã biến mất.
...
Tinh Vân các.
Đêm qua Tần Nam Tinh đội khăn trùm đầu tiến vào đây nên đương nhiên nàng không biết cái viện này lại có tên như vậy. Lúc này, giữa thanh thiên bạch nhật, khi nàng thấy được tấm bảng hiệu được vẽ theo lối vẩy mực* vô cùng tự nhiên, bút pháp rồng bay phượng múa này thì nỗi bực tức ẩn ẩn trong lòng cũng biến mất sạch trơn, "Đây là?"
*Một lối vẽ tranh thủy mặc.
"Chỉ vì chờ nàng." Vân Đình cũng ngước mắt lên nhìn tấm bảng hiệu, cười một tiếng, "Chỗ này đã đợi nàng thật nhiều năm."
Tần Nam Tinh cũng nhận ra tấm bảng hiệu này chắc chắn không phải mới, cũng chứng minh rằng nó quả thật đã tồn tại rất lâu. Hơn nữa chữ viết này cũng không giống với chữ trên tờ giấy mà Vân Đình viết cho nàng lần trước. So với hiện tại, chữ viết trên tấm bảng kia lại càng phóng túng hơn một chút, tựa như là chữ của một chàng thiếu niên tùy ý vẩy mực viết ra.
Dừng một chút, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh khẽ rũ xuống.
Vốn tưởng nương tử sẽ cảm động trước tấm lòng của mình, cảm động đến khóc luôn, sau đó hắn sẽ ôm an ủi nữa. Nhưng ai ngờ, lúc Vân Đình vừa mới ôm vai Tần Nam Tinh để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, lại thấy từ khóe mắt đến chân mày nương tử nhà mình toàn là nụ cười đắc ý.
"Ta cũng biết chàng thầm thích ta, thật vất vả mới cưới được ta nên phải đối xử với ta thật tốt biết chưa?"
"Nếu không, hừ hừ, ta không cần chàng nữa."
"Còn không mau để ta xuống?"
Tần Nam Tinh dùng ánh mắt kiêu ngạo lại xinh đẹp liếc nhìn hắn, tỏ ý hắn mau mau để nàng xuống.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, Vân Đình thiếu chút nữa không nhịn được mà hôn nàng ở ngoài này.
Nghĩ đến nương tử nhà mình da mặt mỏng, cánh tay đang ôm hai chân của nàng càng siết chặt, ba bước biến thành hai nhanh chóng đi vào trong Vân Tinh các, "Vi phu tất nhiên sẽ đối xử với nàng thật tốt."
"Chắc chắn sẽ làm cho nương tử thỏa mãn "
"Khiến cho cả thể xác lẫn tâm hồn nàng vui sướng."
"Đến nỗi không thể rời khỏi vi phu."
Nghe một câu lại một câu nói của Vân Đình, Tần Nam Tinh kêu lên: "Tên háo sắc này, chàng chỉ vì ý muốn của mình."
"A, ta không dám nữa, mau thả ta xuống."
"Không muốn ở trước gương!"
Hôm nay Tần Nam Tinh mới biết, bên trong sương phòng cách vách phòng tân hôn có một suối nước nóng rộng lớn, không những thế bên trong còn đặt một cái kính Tây Dương, loại kính có thể nhìn rõ ràng bóng người trong đó.
Mà hiện tại Vân Đình cũng không đi vào phòng tân hôn, hắn đang ôm nàng đi thẳng đến suối nước nóng.
Trên mặt nước sương mờ mù mịt, mơ hồ có thể thấy dáng người trắng như tuyết.
Theo đó chính là tiếng kêu mềm mại cùng tiếng thở gấp: "Vân Đình, ban ngày không được tuyên dâm!"
Giọng nói Vân Đình trong sương mù lại đặc biệt uyển chuyển từ tính, còn mang theo vài phần hoa mỹ câu dẫn lòng người: "Ta không nói, nương tử không nói, vậy ai có thể biết được chúng ta tuyên dâm vào ban ngày."
"..."
Tên mặt dày không biết xấu hổ này, Tần Nam Tinh không có cách nào tiếp lời.
Cứ như vậy trong nháy mắt nàng đã bị Vân Đình đè ở trước gương.
Xuyên qua đám sương mù Tần Nam Tinh nhìn vào tấm gương kia, đập vào mắt nàng chính là hình ảnh dung nhan yêu kiều tươi đẹp của chính mình. Nàng không nghĩ tới mình sẽ quyến rũ như vậy... .
Ngón tay nhỏ nhắn trơn bóng muốn chạm vào mặt gương nhưng ai ngờ lại bị một bàn tay to lớn màu đồng bắt được. Môi mỏng Vân Đình ngậm lấy dái tai nàng, thấp giọng nói: "Nương tử, nhìn cho kỹ vi phu làm thế nào để khiến cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều vui sướng."
Một cái mạnh mẽ.
Con ngươi Tần Nam Tinh đột nhiên phóng lớn, môi đỏ mọng hé mở, thân thể mềm mại ngã vào ngực Vân Đình.
Chính mắt nàng nhìn thấy đôi tay Vân Đình quấn lấy eo nàng như thế nào.
Làm thế nào để đưa nàng lên đến cảnh giới chân chính của sự vui sướng.
Loại cảm giác này so với đêm qua còn rõ ràng hơn gấp trăm lần.
Vừa đau, vừa tê dại lại vui sướng.
Đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, siết chắc đến câu hồn, cánh tay mảnh mai quấn lên cổ Vân Đình. Nàng gọi phu quân từng tiếng từng tiếng, khiến Vân Đình càng thêm kích động.
Hơi nước ngập tràn, bóng người trước gương cũng ngày càng mơ hồ, cuối cùng toàn bộ đều biến mất trong làn hơi nước dày đặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.