Chương 42: Sao Mới Có Một Ngày Mà Mình Lại Chẳng Rời Nàng Được Vậy (2)
Hà Quan
03/04/2024
Tiểu thái giám cung kính nói: “Bẩm tiệp dư, đêm qua Hoàng Thượng ngủ nghỉ rất khá, sáng nay cũng ăn được một chút.”
Trang Thư Di vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt rồi, làm phiền công công.”
“Tiểu nô không dám.” Tiểu thái giám vội khom người nói.
Trang Thư Di nhận được chữ hôm nay cần viết, liền gọi Tố Hương dạy nàng chữ.
Vừa thấy Trang Thư Di ngồi ở trước án kỉ, mà vật trang trí bằng gỗ trầm hương cách chỗ nàng không xa, Khúc Như Tĩnh liền không có cách nào an tâm được, vài lần muốn mở miệng để Trang Thư Di đổi chỗ viết chữ, nhưng cuối cùng không mở miệng.
Nếu Trang Thư Di làm chuyện gì thì chính mình chỉ biết có chuyện đó, quên luôn cả cánh tay đau, đương nhiên không để ý Khúc Như Tĩnh mấy lần muốn nói lại thôi.
Nhưng Thanh Trúc nhìn thấy, lặng lẽ vẫy tay gọi nàng vào một bên.
“Khúc cô nương, ta coi ngươi hình như có chuyện muốn nói với tiệp dư, chính là phải về Ý Hòa cung sao?” Thanh Trúc hỏi.
Trong lòng Khúc Như Tĩnh còn giãy giụa, nhưng lúc này Thanh Trúc nói ra, chính mình đành phải nương theo lời nàng nói: “Đúng vậy, nhưng nhìn tiệp dư viết chữ chuyên tâm, không muốn quấy nhiễu ngài ấy.”
Thanh Trúc cười nói: “Lúc trước chẳng phải Tiệp dư nói, cho phép ngươi đi Ý Hòa cung lấy sao, ngươi tự đi là được, tiệp dư sẽ không trách tội ngươi.”
Tuy Khúc Như Tĩnh mới theo Trang tiệp dư, cũng sơ sơ hiểu được bảy tám phần tính nết nàng, biết nàng lương thiện, đối xử với người khác khoan dung chân thành…… Càng nghĩ như vậy, trong lòng Khúc Như Tĩnh càng giống như bị chiên trên chảo dầu. Lúc này nàng mới hiểu được, nàng thật sự đánh giá cao chính mình, cũng xem thường Trang tiệp dư.
Thanh Trúc thấy thần sắc nàng bất thường, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi dò: “Hay là còn có chuyện khác?”
Khúc Như Tĩnh vội lắc đầu: “Không, không có, vậy, ta đi Ý Hòa cung trước.”
Nói xong, Khúc Như Tĩnh bỏ chạy đi. Thanh Trúc nhìn bóng dáng Khúc Như Tĩnh chạy trối chết, nghĩ có lẽ nàng vẫn không bỏ được thân phận là cô nương của Khúc gia, không muốn ở bên cạnh tiệp dư hầu hạ.
Khúc Như Tĩnh chạy ra khỏi Lãm Nguyệt Hiên, bước chân liền càng ngày càng chậm, nàng không muốn đi Ý Hòa cung, không muốn thấy Thái Hậu và Hoàng Hậu. Luôn do dự mãi, nàng lại tay không trở lại Lãm Nguyệt Hiên.
Người đi tới trước mặt đón nàng vẫn là Thanh Trúc.
“Sao lại tay không trở lại? Không lấy được gối sứ sao?”
Khúc Như Tĩnh hơi hổ thẹn nói: “Thôi kệ, Thái Hậu bảo ta tới học cách hầu hạ của tiệp dư, không phải cho ta tới hưởng phúc, chỉ có mỗi gối đầu ngủ không quen liền muốn chạy về lấy, vậy có vẻ ta quá đỏng đảnh rồi.”
Thanh Trúc cho rằng nàng nghĩ thông suốt, liền cười nói: “Nói vậy cũng đúng, làm tốt chuyện trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất"
Khúc Như Tĩnh hiểu rõ ý của Thanh Trúc, mặc kệ tương lai nàng có trở thành phi tần của Hoàng Thượng hay không, hiện tại nàng chính là cung nữ của Trang tiệp dư mà thôi.
Khúc Như Tĩnh bỗng nhiên nghĩ, có lẽ nàng có thể trực tiếp nói việc này cho Hoàng Thượng? Trong cung này chắc chắn Hoàng Thượng là người không muốn Trang tiệp dư xảy ra chuyện nhất, cũng có thể xử lý tốt việc này. Còn việc trực tiếp nói cho Trang tiệp dư, Khúc Như Tĩnh không nghĩ tới, nàng không cảm thấy Trang tiệp dư có thể xử lý tốt việc này.
Hai người trở lại phòng, Trang Thư Di đã ghi nhớ toàn bộ chữ học hôm nay, hơn nữa còn viết vài tờ giấy.
Trang Thư Di nhìn chữ cái chính mình mới viết xong, vừa lòng cười. Các cung nữ thấy nàng cười, vội đều khen nàng viết đẹp, học nhanh ,v..v, khiến nàng được khen mà lơ lửng cả người.
Khúc Như Tĩnh lanh trí nói: “Tiệp dư, hôm nay có thể để ta đưa chữ của ngài cho Hoàng Thượng không?”
Khúc Như Tĩnh vừa nói xong, nụ cười trên mặt các cung nữ lập tức đều thu hết lại.
Trang Thư Di lại không nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng đáp: “Được chứ, ngươi đi đi. Lấy hai tờ này, nói cho Hoàng Thượng ta đã thuộc hết, lúc nào cũng có thể kiểm tra ta.” Nói xong nàng chọn hai tờ viết đẹp nhất, đặt ở một bên.
Xuân Tuyết nhíu mày, liếc nhìn Khúc Như Tĩnh một cái, còn đối với chủ tử nhà mình thì lại “hận sắt không thành thép”.
“Tiệp dư, ngài viết chữ ngồi lâu, nên đứng lên đi lại đi.” Khúc Như Tĩnh nói, nàng muốn Trang tiệp dư rời khỏi án kỉ trước.
“Ừ, đúng là phải cử động.” Trang Thư Di đứng lên, Xuân Tuyết tiến lên nói: “Cánh tay ngài còn đau hay không?”
“Ôi chao, khi viết chữ ta quên khuấy mất, ngươi không nói vốn dĩ không đau, lúc này lại hơi đau.” Trang Thư Di cười nói.
“Vâng, vâng, vâng, đều do nô tỳ, nô tỳ nói làm ngài đau.” Xuân Tuyết thấy Khúc Như Tĩnh đang thu dọn chữ của Trang Thư Di, trong lòng bùng lửa giận lên.
Khúc Như Tĩnh cầm hai tờ giấy Trang Thư Di lấy ra, bỏ qua ánh mắt bốc lửa giận của Xuân Tuyết, nói: “Ta đi An Thái Điện trước.”
“Đi đi” Trang Thư Di nói.
Khúc Như Tĩnh vừa đi, Xuân Tuyết liền không nhịn được nói: “Tiệp dư, sao ngài có thể để nàng ấy đưa đồ cho Hoàng Thượng chứ!”
“Làm sao vậy?” Trang Thư Di hỏi.
Xuân Tuyết nhìn khắp nơi, nhỏ giọng nói: “Thái Hậu bảo nàng ta đến bên cạnh ngài có ý gì chẳng lẽ ngài không biết? Học ngài hầu hạ, học hầu hạ ai? Chẳng phải là hầu hạ Hoàng Thượng sao!”
“Ta biết mà!” Trang Thư Di không để ý nói.
“Tiệp dư ngài không thèm để ý chút nào sao?” giọng nói Xuân Tuyết tuy nhỏ, nhưng lại lộ ra nôn nóng.
“Nhiều người hầu hạ Hoàng Thượng lắm, vì sao ta phải để ý bọn họ? Ta chỉ là một tiệp dư mà thôi.” Trang Thư Di khó hiểu nói.
Xuân Tuyết cứng họng không trả lời được, sao nàng lại quên chứ, tiệp dư nhà các nàng cũng không phải là người bình thường……
Khúc Như Tĩnh cầm chữ mà Trang Thư Di viết, một mạch đi về phía An Thái Điện, vừa đi vừa nghĩ chính mình gặp Hoàng Thượng thì phải nói gì.
Tới An Thái Điện, Hoàng Thượng vẫn chưa hạ triều.
“Cô nương tới đưa bài tập của Trang tiệp dư hả? Cho ta là được.” tiểu thái giám giữ cửa nói.
“Ta ở chỗ này chờ Hoàng Thượng.” Khúc Như Tĩnh nói.
Suy xét đến thân phận đặc biệt của Khúc Như Tĩnh, tiểu thái giám cũng không ngăn lại, để tùy ý nàng đợi.
Tiêu Thừa Dập hạ triều trở về An Thái Điện, thấy trên tay Khúc Như Tĩnh là giấy của Trang Thư Di, liền nhăn mày lại, sao Tuệ Tuệ lại để nàng ta tới!
Trang Thư Di vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt rồi, làm phiền công công.”
“Tiểu nô không dám.” Tiểu thái giám vội khom người nói.
Trang Thư Di nhận được chữ hôm nay cần viết, liền gọi Tố Hương dạy nàng chữ.
Vừa thấy Trang Thư Di ngồi ở trước án kỉ, mà vật trang trí bằng gỗ trầm hương cách chỗ nàng không xa, Khúc Như Tĩnh liền không có cách nào an tâm được, vài lần muốn mở miệng để Trang Thư Di đổi chỗ viết chữ, nhưng cuối cùng không mở miệng.
Nếu Trang Thư Di làm chuyện gì thì chính mình chỉ biết có chuyện đó, quên luôn cả cánh tay đau, đương nhiên không để ý Khúc Như Tĩnh mấy lần muốn nói lại thôi.
Nhưng Thanh Trúc nhìn thấy, lặng lẽ vẫy tay gọi nàng vào một bên.
“Khúc cô nương, ta coi ngươi hình như có chuyện muốn nói với tiệp dư, chính là phải về Ý Hòa cung sao?” Thanh Trúc hỏi.
Trong lòng Khúc Như Tĩnh còn giãy giụa, nhưng lúc này Thanh Trúc nói ra, chính mình đành phải nương theo lời nàng nói: “Đúng vậy, nhưng nhìn tiệp dư viết chữ chuyên tâm, không muốn quấy nhiễu ngài ấy.”
Thanh Trúc cười nói: “Lúc trước chẳng phải Tiệp dư nói, cho phép ngươi đi Ý Hòa cung lấy sao, ngươi tự đi là được, tiệp dư sẽ không trách tội ngươi.”
Tuy Khúc Như Tĩnh mới theo Trang tiệp dư, cũng sơ sơ hiểu được bảy tám phần tính nết nàng, biết nàng lương thiện, đối xử với người khác khoan dung chân thành…… Càng nghĩ như vậy, trong lòng Khúc Như Tĩnh càng giống như bị chiên trên chảo dầu. Lúc này nàng mới hiểu được, nàng thật sự đánh giá cao chính mình, cũng xem thường Trang tiệp dư.
Thanh Trúc thấy thần sắc nàng bất thường, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi dò: “Hay là còn có chuyện khác?”
Khúc Như Tĩnh vội lắc đầu: “Không, không có, vậy, ta đi Ý Hòa cung trước.”
Nói xong, Khúc Như Tĩnh bỏ chạy đi. Thanh Trúc nhìn bóng dáng Khúc Như Tĩnh chạy trối chết, nghĩ có lẽ nàng vẫn không bỏ được thân phận là cô nương của Khúc gia, không muốn ở bên cạnh tiệp dư hầu hạ.
Khúc Như Tĩnh chạy ra khỏi Lãm Nguyệt Hiên, bước chân liền càng ngày càng chậm, nàng không muốn đi Ý Hòa cung, không muốn thấy Thái Hậu và Hoàng Hậu. Luôn do dự mãi, nàng lại tay không trở lại Lãm Nguyệt Hiên.
Người đi tới trước mặt đón nàng vẫn là Thanh Trúc.
“Sao lại tay không trở lại? Không lấy được gối sứ sao?”
Khúc Như Tĩnh hơi hổ thẹn nói: “Thôi kệ, Thái Hậu bảo ta tới học cách hầu hạ của tiệp dư, không phải cho ta tới hưởng phúc, chỉ có mỗi gối đầu ngủ không quen liền muốn chạy về lấy, vậy có vẻ ta quá đỏng đảnh rồi.”
Thanh Trúc cho rằng nàng nghĩ thông suốt, liền cười nói: “Nói vậy cũng đúng, làm tốt chuyện trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất"
Khúc Như Tĩnh hiểu rõ ý của Thanh Trúc, mặc kệ tương lai nàng có trở thành phi tần của Hoàng Thượng hay không, hiện tại nàng chính là cung nữ của Trang tiệp dư mà thôi.
Khúc Như Tĩnh bỗng nhiên nghĩ, có lẽ nàng có thể trực tiếp nói việc này cho Hoàng Thượng? Trong cung này chắc chắn Hoàng Thượng là người không muốn Trang tiệp dư xảy ra chuyện nhất, cũng có thể xử lý tốt việc này. Còn việc trực tiếp nói cho Trang tiệp dư, Khúc Như Tĩnh không nghĩ tới, nàng không cảm thấy Trang tiệp dư có thể xử lý tốt việc này.
Hai người trở lại phòng, Trang Thư Di đã ghi nhớ toàn bộ chữ học hôm nay, hơn nữa còn viết vài tờ giấy.
Trang Thư Di nhìn chữ cái chính mình mới viết xong, vừa lòng cười. Các cung nữ thấy nàng cười, vội đều khen nàng viết đẹp, học nhanh ,v..v, khiến nàng được khen mà lơ lửng cả người.
Khúc Như Tĩnh lanh trí nói: “Tiệp dư, hôm nay có thể để ta đưa chữ của ngài cho Hoàng Thượng không?”
Khúc Như Tĩnh vừa nói xong, nụ cười trên mặt các cung nữ lập tức đều thu hết lại.
Trang Thư Di lại không nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng đáp: “Được chứ, ngươi đi đi. Lấy hai tờ này, nói cho Hoàng Thượng ta đã thuộc hết, lúc nào cũng có thể kiểm tra ta.” Nói xong nàng chọn hai tờ viết đẹp nhất, đặt ở một bên.
Xuân Tuyết nhíu mày, liếc nhìn Khúc Như Tĩnh một cái, còn đối với chủ tử nhà mình thì lại “hận sắt không thành thép”.
“Tiệp dư, ngài viết chữ ngồi lâu, nên đứng lên đi lại đi.” Khúc Như Tĩnh nói, nàng muốn Trang tiệp dư rời khỏi án kỉ trước.
“Ừ, đúng là phải cử động.” Trang Thư Di đứng lên, Xuân Tuyết tiến lên nói: “Cánh tay ngài còn đau hay không?”
“Ôi chao, khi viết chữ ta quên khuấy mất, ngươi không nói vốn dĩ không đau, lúc này lại hơi đau.” Trang Thư Di cười nói.
“Vâng, vâng, vâng, đều do nô tỳ, nô tỳ nói làm ngài đau.” Xuân Tuyết thấy Khúc Như Tĩnh đang thu dọn chữ của Trang Thư Di, trong lòng bùng lửa giận lên.
Khúc Như Tĩnh cầm hai tờ giấy Trang Thư Di lấy ra, bỏ qua ánh mắt bốc lửa giận của Xuân Tuyết, nói: “Ta đi An Thái Điện trước.”
“Đi đi” Trang Thư Di nói.
Khúc Như Tĩnh vừa đi, Xuân Tuyết liền không nhịn được nói: “Tiệp dư, sao ngài có thể để nàng ấy đưa đồ cho Hoàng Thượng chứ!”
“Làm sao vậy?” Trang Thư Di hỏi.
Xuân Tuyết nhìn khắp nơi, nhỏ giọng nói: “Thái Hậu bảo nàng ta đến bên cạnh ngài có ý gì chẳng lẽ ngài không biết? Học ngài hầu hạ, học hầu hạ ai? Chẳng phải là hầu hạ Hoàng Thượng sao!”
“Ta biết mà!” Trang Thư Di không để ý nói.
“Tiệp dư ngài không thèm để ý chút nào sao?” giọng nói Xuân Tuyết tuy nhỏ, nhưng lại lộ ra nôn nóng.
“Nhiều người hầu hạ Hoàng Thượng lắm, vì sao ta phải để ý bọn họ? Ta chỉ là một tiệp dư mà thôi.” Trang Thư Di khó hiểu nói.
Xuân Tuyết cứng họng không trả lời được, sao nàng lại quên chứ, tiệp dư nhà các nàng cũng không phải là người bình thường……
Khúc Như Tĩnh cầm chữ mà Trang Thư Di viết, một mạch đi về phía An Thái Điện, vừa đi vừa nghĩ chính mình gặp Hoàng Thượng thì phải nói gì.
Tới An Thái Điện, Hoàng Thượng vẫn chưa hạ triều.
“Cô nương tới đưa bài tập của Trang tiệp dư hả? Cho ta là được.” tiểu thái giám giữ cửa nói.
“Ta ở chỗ này chờ Hoàng Thượng.” Khúc Như Tĩnh nói.
Suy xét đến thân phận đặc biệt của Khúc Như Tĩnh, tiểu thái giám cũng không ngăn lại, để tùy ý nàng đợi.
Tiêu Thừa Dập hạ triều trở về An Thái Điện, thấy trên tay Khúc Như Tĩnh là giấy của Trang Thư Di, liền nhăn mày lại, sao Tuệ Tuệ lại để nàng ta tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.