Chương 31: “Vậy Đặt Người Tin Tưởng Nào? Đặt Tuệ Tuệ Nhé?”(1)
Hà Quan
26/03/2024
Tiêu Thừa Dập kéo Trang Thư Di tựa lưng vào lồng ngực hắn, thấp giọng hỏi: “Tuệ Tuệ định thương ta như thế nào?”
Trang Thư Di trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước hết để Hoàng Thượng ăn ngon, ngủ ngon là quan trọng nhất!”
“Chỉ biết ăn!” Tiêu Thừa Dập chọc khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Trang Thư Di.
Trang Thư Di đỏ mặt nói: “Không ăn cơm sẽ đói chết, khi còn nhỏ thiếp suýt chết đói rồi.” Trang Thư Di nhớ tới điều trước đó nàng muốn hỏi, nàng quay đầu nhìn Tiêu Thừa Dập, thấy biểu tình hắn ôn hòa, thả lỏng, lo mình hỏi lại khiến Hoàng Thượng nhớ tới chuyện đau lòng nên nàng do dự trong chốc lát, không mở miệng.
Có điều nàng không học được che giấu thần sắc của bản thân, Tiêu Thừa Dập ôm chặt nàng: “Muốn hỏi cái gì, hỏi đi.”
“Hoàng Thượng, có phải ngài cũng trải qua chuyện đáng sợ, mới trở nên không muốn ăn cơm, không dám ngủ không.” Trang Thư Di nhỏ giọng nói.
Tiêu Thừa Dập đã đoán được nàng muốn hỏi cái gì, thở dài một tiếng, để cằm lên cần cổ của Trang Thư Di: “Đúng vậy, người rất đáng sợ, chuyện rất đáng sợ.”
Trang Thư Di có được đáp án chắc chắn, suy nghĩ một lát lại nói: “Vậy, người lúc ấy khiến Hoàng Thượng sợ hãi còn sống sao? Vẫn có thể tác động tới Hoàng Thượng sao?”
Đầu tiên Tiêu Thừa Dập lắc đầu, sau lại gật đầu.
Trong lòng Trang Thư Di run lên, tránh thoát khỏi lồng ngực Tiêu Thừa Dập, nhìn hắn vội la lên: “Người xấu còn sống sao? Ở nơi nào?”
Tiêu Thừa Dập kéo tay Trang Thư Di, dán vào ngực mình nói: “Ở chỗ này.”
Trang Thư Di nhất thời không hiểu, nghi hoặc mà nhìn hắn: “Thế là có ý gì?”
“Ở trong lòng, không thể quên được.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di bị Tiêu Thừa Dập nhéo tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái trên ngực Tiêu Thừa Dập rồi nói: “Sao Hoàng Thượng lại đặt người xấu ở trong lòng, đặt người tốt, người tin tưởng không tốt hơn sao?”
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di: “Vậy đặt người tin tưởng nào? Đặt Tuệ Tuệ nhé?”
Trang Thư Di tức khắc mặt đỏ như bị thiêu cháy, ngập ngừng nói: “thần thiếp, thần thiếp là người tốt, vừa có thể ăn có thể ngủ, Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng đặt thần thiếp ở trong lòng, nói không chừng thật sự có thể giống thần thiếp…”
Tiêu Thừa Dập cười nhẹ hai tiếng: “Nói nàng nhát gan, nhưng cái gì nàng cũng dám nói, cái gì cũng dám nghĩ.”
Trang Thư Di không lên tiếng, mặt đỏ ửng: “thần thiếp chỉ muốn thân thể Hoàng Thượng có thể khỏe thôi.”
“Vậy sao, vậy không thể đặt người khác, chỉ đặt Tuệ Tuệ thôi nhỉ?” Tiêu Thừa Dập thấy nàng đỏ mặt quá mức, trong lòng ngứa ngáy, muốn trêu chọc nàng.
“Người tốt…… Người tốt nào cũng được.” Trang Thư Di quay mặt đi nói.
Tiêu Thừa Dập nhéo nhéo tay Trang Thư Di, người tốt người xấu, đâu thể dễ dàng kết luận như vậy, cũng không biết cái đầu nhỏ của nàng phân biệt ai là người tốt, ai là người xấu như thế nào.
“Được, sẽ nghe lời Tuệ Tuệ, đặt người tốt, tin tưởng ở trong lòng.” Tiêu Thừa Dập mở miệng nói với bộ dáng hạ quyết tâm.
Trang Thư Di vội gật đầu theo, hết sức tán thành quyết định anh minh này của Hoàng Thượng.
Tiêu Thừa Dập lại ôm Trang Thư Di ngồi vào trong lòng, hỏi nàng: “Vậy Tuệ Tuệ đặt ai ở trong lòng?”
“Nương……” Trang Thư Di mới vừa mở miệng, dừng một chút, dường như bình thản tiếp tục nói, “Hoàng Thượng, cha, đại ca……”
Tiêu Thừa Dập cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười, nên nói nàng khờ, hay là nói nàng học cách lanh trí? Hắn dám khẳng định, ngay từ đầu Trang Thư Di theo bản năng muốn nói chỉ có người nhà nàng, về sau ý thức được tình cảnh của chính mình mới nói thêm hắn.
Tiêu Thừa Dập muốn phạt đồ vô lương tâm trong lòng không có mình này, bèn cắn một ngụm ở vành tai Trang Thư Di, Trang Tiệp Dư ê a một tiếng, muốn tránh nhưng không tránh được, chỉ có thể vặn vẹo trong ngực Tiêu Thừa Dập, ngược lại bị ôm càng chặt, vành tai hơi đau cũng truyền đến cảm giác tê dại.
Thân thể Tiêu Thừa Dập vốn im ắng từ lâu đột nhiên cảm giác có một tia khác thường chợt lóe lên, chờ đến khi hắn muốn tìm lại cảm giác đó thì đã biến mất dạng. Hắn buông Trang Thư Di ra, chỉ thấy vành tai hồng của nàng bị hắn cắn suýt chảy máu.
“Tới đây viết chữ!” Tiêu Thừa Dập không muốn nghĩ đến chuyện vừa rồi, gượng gạo nói lảng sang chuyện khác.
“Vâng, vâng……” Trang Thư Di cũng không muốn bị Hoàng Thượng kề tai nói nhỏ, vội đáp hai tiếng.
“Còn nhớ rõ chữ hôm qua dạy nàng không?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di gật đầu: “Đều nhớ rõ.”
Tiêu Thừa Dập lại dạy Trang Thư Di mười chữ, sau đó bảo nàng ngồi bên cạnh viết chữ, chính mình thì xem tấu chương.
Tiêu Thừa Dập thường thường liếc nhìn Trang Thư Di đang cắm cúi viết chữ một chút, nàng ngồi rất ngay ngắn, từng nét bút viết cực kỳ nghiêm túc, trong miệng còn đọc nhẩm chữ viết. Hắn lại nghĩ tới bộ dáng nàng gảy bàn tính, toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung. Thầm nghĩ tuy tính tình Trang Thư Di chân chất một chút, nhưng khi làm việc gì cũng rất có nề nếp, lúc trước Lăng Yên Cung bẩm báo cũng là nói nàng dạy Thục phi làm đèn lồng nhỏ thật sự rất cẩn thận, rất tinh tế.
Trong bầu không khí yên tĩnh của ngự thư phòng, Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di viết chữ, nhìn đến xuất thần. Đến khi Trang Thư Di viết chữ xong, gác bút trên nghiên mực, Tiêu Thừa Dập mới đưa tầm mắt trở lại tấu chương trên tay, phát hiện bản thân tựa như chẳng được chữ nào vào đầu, muốn ngẩng đầu nhìn lên, khóe mắt nhìn thấy Trang Thư Di đang nhìn chính hắn.
Tiêu Thừa Dập đơn giản buông tấu chương ra, quay đầu nói: “Viết xong rồi hả?”
“Viết xong, cũng nhớ kỹ hết rồi.” Trang Thư Di nghiêm túc nói, “Hoàng Thượng muốn kiểm tra không?”
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di viết chữ, tuy dùng bút còn non nớt, nhưng cũng phát hiện được là nghiêm túc viết.
“Tuệ Tuệ viết rất khá, về sau mỗi ngày đều học mười chữ cái.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di vui mừng đồng ý, cũng không hỏi nhiều là ai dạy nàng.
“Đúng rồi, chẳng phải lúc trước Hoàng Thượng nói muốn ăn mì thần thiếp làm sao? thần thiếp làm một chén cho ngài nhé?” Trang Thư Di đột nhiên nói.
Tiêu Thừa Dập bật cười: “Ta muốn hỏi một chút, sao tự dưng nàng đang viết chữ lại nghĩ đến đi làm mì thế?”
Trang Thư Di vội nói: “Cũng không phải là thần thiếp thèm ăn, Hoàng Thượng dạy thần thiếp viết chữ, thần thiếp muốn hồi báo Hoàng Thượng mà! Hơn nữa, thần thiếp nói, muốn yêu thương hoàng thượng nhiều hơn mà” Lúc nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng nói nàng rất nhẹ, cũng không biết là chột dạ hay là thẹn thùng.
Tóm lại Tiêu Thừa Dập cảm giác lục phủ ngũ tạng đều được ôm ấp, trong lòng ấm áp, nói: “Vậy làm phiền Tuệ Tuệ.”
“Thế thần thiếp kêu Cao công công mang thần thiếp đi Ngự Thiện Phòng nhé?” Trang Thư Di hỏi.
“Ta đi cùng nàng.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di lo lắng nói: “Hoàng Thượng đừng đi thì hơn?”
“Sao thế? Sợ ta nhìn, hay là muốn lười biếng?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di xua xua đôi tay ở trước ngực: “Không phải, không phải, chắc chắn Ngự Thiện Phòng có rất nhiều thứ chờ nấu, không xử lý nguyên liệu nấu ăn, thiếp lo Hoàng Thượng nhìn sẽ khó chịu.”
Trang Thư Di trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước hết để Hoàng Thượng ăn ngon, ngủ ngon là quan trọng nhất!”
“Chỉ biết ăn!” Tiêu Thừa Dập chọc khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Trang Thư Di.
Trang Thư Di đỏ mặt nói: “Không ăn cơm sẽ đói chết, khi còn nhỏ thiếp suýt chết đói rồi.” Trang Thư Di nhớ tới điều trước đó nàng muốn hỏi, nàng quay đầu nhìn Tiêu Thừa Dập, thấy biểu tình hắn ôn hòa, thả lỏng, lo mình hỏi lại khiến Hoàng Thượng nhớ tới chuyện đau lòng nên nàng do dự trong chốc lát, không mở miệng.
Có điều nàng không học được che giấu thần sắc của bản thân, Tiêu Thừa Dập ôm chặt nàng: “Muốn hỏi cái gì, hỏi đi.”
“Hoàng Thượng, có phải ngài cũng trải qua chuyện đáng sợ, mới trở nên không muốn ăn cơm, không dám ngủ không.” Trang Thư Di nhỏ giọng nói.
Tiêu Thừa Dập đã đoán được nàng muốn hỏi cái gì, thở dài một tiếng, để cằm lên cần cổ của Trang Thư Di: “Đúng vậy, người rất đáng sợ, chuyện rất đáng sợ.”
Trang Thư Di có được đáp án chắc chắn, suy nghĩ một lát lại nói: “Vậy, người lúc ấy khiến Hoàng Thượng sợ hãi còn sống sao? Vẫn có thể tác động tới Hoàng Thượng sao?”
Đầu tiên Tiêu Thừa Dập lắc đầu, sau lại gật đầu.
Trong lòng Trang Thư Di run lên, tránh thoát khỏi lồng ngực Tiêu Thừa Dập, nhìn hắn vội la lên: “Người xấu còn sống sao? Ở nơi nào?”
Tiêu Thừa Dập kéo tay Trang Thư Di, dán vào ngực mình nói: “Ở chỗ này.”
Trang Thư Di nhất thời không hiểu, nghi hoặc mà nhìn hắn: “Thế là có ý gì?”
“Ở trong lòng, không thể quên được.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di bị Tiêu Thừa Dập nhéo tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái trên ngực Tiêu Thừa Dập rồi nói: “Sao Hoàng Thượng lại đặt người xấu ở trong lòng, đặt người tốt, người tin tưởng không tốt hơn sao?”
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di: “Vậy đặt người tin tưởng nào? Đặt Tuệ Tuệ nhé?”
Trang Thư Di tức khắc mặt đỏ như bị thiêu cháy, ngập ngừng nói: “thần thiếp, thần thiếp là người tốt, vừa có thể ăn có thể ngủ, Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng đặt thần thiếp ở trong lòng, nói không chừng thật sự có thể giống thần thiếp…”
Tiêu Thừa Dập cười nhẹ hai tiếng: “Nói nàng nhát gan, nhưng cái gì nàng cũng dám nói, cái gì cũng dám nghĩ.”
Trang Thư Di không lên tiếng, mặt đỏ ửng: “thần thiếp chỉ muốn thân thể Hoàng Thượng có thể khỏe thôi.”
“Vậy sao, vậy không thể đặt người khác, chỉ đặt Tuệ Tuệ thôi nhỉ?” Tiêu Thừa Dập thấy nàng đỏ mặt quá mức, trong lòng ngứa ngáy, muốn trêu chọc nàng.
“Người tốt…… Người tốt nào cũng được.” Trang Thư Di quay mặt đi nói.
Tiêu Thừa Dập nhéo nhéo tay Trang Thư Di, người tốt người xấu, đâu thể dễ dàng kết luận như vậy, cũng không biết cái đầu nhỏ của nàng phân biệt ai là người tốt, ai là người xấu như thế nào.
“Được, sẽ nghe lời Tuệ Tuệ, đặt người tốt, tin tưởng ở trong lòng.” Tiêu Thừa Dập mở miệng nói với bộ dáng hạ quyết tâm.
Trang Thư Di vội gật đầu theo, hết sức tán thành quyết định anh minh này của Hoàng Thượng.
Tiêu Thừa Dập lại ôm Trang Thư Di ngồi vào trong lòng, hỏi nàng: “Vậy Tuệ Tuệ đặt ai ở trong lòng?”
“Nương……” Trang Thư Di mới vừa mở miệng, dừng một chút, dường như bình thản tiếp tục nói, “Hoàng Thượng, cha, đại ca……”
Tiêu Thừa Dập cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười, nên nói nàng khờ, hay là nói nàng học cách lanh trí? Hắn dám khẳng định, ngay từ đầu Trang Thư Di theo bản năng muốn nói chỉ có người nhà nàng, về sau ý thức được tình cảnh của chính mình mới nói thêm hắn.
Tiêu Thừa Dập muốn phạt đồ vô lương tâm trong lòng không có mình này, bèn cắn một ngụm ở vành tai Trang Thư Di, Trang Tiệp Dư ê a một tiếng, muốn tránh nhưng không tránh được, chỉ có thể vặn vẹo trong ngực Tiêu Thừa Dập, ngược lại bị ôm càng chặt, vành tai hơi đau cũng truyền đến cảm giác tê dại.
Thân thể Tiêu Thừa Dập vốn im ắng từ lâu đột nhiên cảm giác có một tia khác thường chợt lóe lên, chờ đến khi hắn muốn tìm lại cảm giác đó thì đã biến mất dạng. Hắn buông Trang Thư Di ra, chỉ thấy vành tai hồng của nàng bị hắn cắn suýt chảy máu.
“Tới đây viết chữ!” Tiêu Thừa Dập không muốn nghĩ đến chuyện vừa rồi, gượng gạo nói lảng sang chuyện khác.
“Vâng, vâng……” Trang Thư Di cũng không muốn bị Hoàng Thượng kề tai nói nhỏ, vội đáp hai tiếng.
“Còn nhớ rõ chữ hôm qua dạy nàng không?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di gật đầu: “Đều nhớ rõ.”
Tiêu Thừa Dập lại dạy Trang Thư Di mười chữ, sau đó bảo nàng ngồi bên cạnh viết chữ, chính mình thì xem tấu chương.
Tiêu Thừa Dập thường thường liếc nhìn Trang Thư Di đang cắm cúi viết chữ một chút, nàng ngồi rất ngay ngắn, từng nét bút viết cực kỳ nghiêm túc, trong miệng còn đọc nhẩm chữ viết. Hắn lại nghĩ tới bộ dáng nàng gảy bàn tính, toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung. Thầm nghĩ tuy tính tình Trang Thư Di chân chất một chút, nhưng khi làm việc gì cũng rất có nề nếp, lúc trước Lăng Yên Cung bẩm báo cũng là nói nàng dạy Thục phi làm đèn lồng nhỏ thật sự rất cẩn thận, rất tinh tế.
Trong bầu không khí yên tĩnh của ngự thư phòng, Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di viết chữ, nhìn đến xuất thần. Đến khi Trang Thư Di viết chữ xong, gác bút trên nghiên mực, Tiêu Thừa Dập mới đưa tầm mắt trở lại tấu chương trên tay, phát hiện bản thân tựa như chẳng được chữ nào vào đầu, muốn ngẩng đầu nhìn lên, khóe mắt nhìn thấy Trang Thư Di đang nhìn chính hắn.
Tiêu Thừa Dập đơn giản buông tấu chương ra, quay đầu nói: “Viết xong rồi hả?”
“Viết xong, cũng nhớ kỹ hết rồi.” Trang Thư Di nghiêm túc nói, “Hoàng Thượng muốn kiểm tra không?”
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di viết chữ, tuy dùng bút còn non nớt, nhưng cũng phát hiện được là nghiêm túc viết.
“Tuệ Tuệ viết rất khá, về sau mỗi ngày đều học mười chữ cái.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di vui mừng đồng ý, cũng không hỏi nhiều là ai dạy nàng.
“Đúng rồi, chẳng phải lúc trước Hoàng Thượng nói muốn ăn mì thần thiếp làm sao? thần thiếp làm một chén cho ngài nhé?” Trang Thư Di đột nhiên nói.
Tiêu Thừa Dập bật cười: “Ta muốn hỏi một chút, sao tự dưng nàng đang viết chữ lại nghĩ đến đi làm mì thế?”
Trang Thư Di vội nói: “Cũng không phải là thần thiếp thèm ăn, Hoàng Thượng dạy thần thiếp viết chữ, thần thiếp muốn hồi báo Hoàng Thượng mà! Hơn nữa, thần thiếp nói, muốn yêu thương hoàng thượng nhiều hơn mà” Lúc nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng nói nàng rất nhẹ, cũng không biết là chột dạ hay là thẹn thùng.
Tóm lại Tiêu Thừa Dập cảm giác lục phủ ngũ tạng đều được ôm ấp, trong lòng ấm áp, nói: “Vậy làm phiền Tuệ Tuệ.”
“Thế thần thiếp kêu Cao công công mang thần thiếp đi Ngự Thiện Phòng nhé?” Trang Thư Di hỏi.
“Ta đi cùng nàng.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di lo lắng nói: “Hoàng Thượng đừng đi thì hơn?”
“Sao thế? Sợ ta nhìn, hay là muốn lười biếng?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di xua xua đôi tay ở trước ngực: “Không phải, không phải, chắc chắn Ngự Thiện Phòng có rất nhiều thứ chờ nấu, không xử lý nguyên liệu nấu ăn, thiếp lo Hoàng Thượng nhìn sẽ khó chịu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.