Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm
Chương 5: Bá đạo tổng tài
Piggrils (Nhi)
29/05/2023
Vào trong lớp học mọi người ai cũng bàn chuyện tiệc tùng sắp diễn ra. Chỉ duy nhất cậu ngồi một góc nghe giảng về cách làm phản diện từ hệ thống.
Ai nhìn vào cũng nghĩ cậu đang học bài nhưng thật ra...
Hệ thống: [ Với một phản diện không bao giờ có từ ngại. Nếu người khác phát hiện phải mặt dày ngụy biện. Lúc nào bộ dạng cũng kiêu hãnh, khinh người ]
Nam: ừ
Hệ thống: [ Nhất là đối với nam chính, phải gây khó dễ, sỉ nhục ]. Hệ thống vẻ mặt mong chờ đến nỗi chân mày cũng nhếch lên: [ Làm cho nam chính hắc hoá thành một kẻ điên lạnh lùng, tàn nhẫn ]
Nam cũng chỉ " ừ "
Hệ thống lúc này không nhịn hỏi cậu: [ Nãy giờ cậu có tiếp thu những gì tôi giảng không vậy? Cứ ừ mãi thế mà có vô đầu cái gì không? ]
Nam: Nghe thì nghe, hiểu thì hiểu, thực hành hên xui
Hệ thống kiên nghị: [ Không có vụ hên xui! Một là làm, hai là thất bại đến bị tiêu tan hồn phách! ]
Nam day vò các ngón tay, mặt kiểu: Biết rồi, tôi sẽ cố gắng. Đừng doạ mà!
Hệ thống thở dài: [ Không hiểu sao lại giao một đứa nhóc chưa lớn là cậu cho tôi chứ? Đúng là xui xẻo ]
Nam phản bác: Tôi lớn rồi, trai 18 rồi nhé!
Hệ thống lắc đầu không quan tâm con số ấy cho lắm: [ Vẫn còn non lắm ]
Chuông reo vào tiết, Khải Vinh vừa vặn vào lớp. Thấy Trường Nam ngồi trong góc lớp định lại ngồi chung thì người khác cướp lấy chỗ đó.
Khải Vinh đi lại nói với người đó: " Bạn có thể cho mình ngồi chỗ này được không? "
Người ấy cũng lịch sự: " Vậy hả? Tôi không biết chỗ này có người ngồi rồi, lớp đông quá "
Người đó định đứng dậy thì Nam nắm người đó lại: " Mày ra chỗ khác ngồi đi ".
Khải Vinh thắc mắc: " Không phải mày nói ngồi chung với tao cho tao xem sách chung à? ".
Trường Nam lạnh lùng: " Tôi có hẹn ngồi với người khác rồi "
Khải Vinh không cam tâm: " Khoan đã, mày... "
Trường Nam ngắt lời: " Mau ra chỗ khác ngồi đi "
Người bạn ấy cuộc chiến giữa hai bên căng thẳng chẳng dám hó hé, cả người đổ đầy mồ hôi.
Khải Vinh đành ra chỗ khác ngồi với vẻ bị ép buộc. Ngồi vào chỗ khác rồi nhưng vẫn còn nhìn Trường Nam với ánh mắt không cam lòng. Ánh nhìn ghen ghét như người vợ chứng kiến chồng mình đi với tiểu tam.
Trường Nam không nhìn đến ánh mắt kia lấy tài liệu chuẩn bị cho tiết học. Khải Vinh khoanh tay bực bội nghĩ thầm trong lòng: Trường Nam cậu hay lắm! Xé tài liệu tôi đã rồi giờ không cho tôi ngồi chung. Còn dám ngồi chung với người khác bỏ tôi, còn đuổi tôi. Cái này tôi ghim! ". Cái ánh mắt sắc lẹm vẫn dán lên người ngồi kế bên Nam.
Người bạn đó tội nghiệp chịu trận trong lòng khóc thành sông: đâu ra mà tôi phải chịu cảnh này cơ chứ.
Nam trong tiết học không thèm đếm xỉa đến Khải Vinh một lần làm cho người kia vô cùng khó chịu. Xong tiết Trường Nam bước ra khỏi lớp, Khải Vinh liền đi lại định nói chuyện với cậu. Nhưng cậu đi thật nhanh như chạy làm Khải Vinh không thể nói được câu nào chỉ ú ớ được trong miệng.
Lấy điện thoại trong túi ra, Khải Vinh nhắn tin cho Trường Nam.
Khải Vinh: Xong tiết tao đợi mày về ở cổng.
Trường Nam đã thấy tin nhắn rồi đáp lại: " OK ".
Khải Vinh cười háo hức chờ đợi nhưng vỡ mộng. Trường Nam không hề tới để cho Khải Vinh đợi cả buổi. Khải Vinh nhắn hơn chục tin, gọi mấy cuộc nhưng không ai bắt máy.
Bạn bè thấy Khải Vinh đợi ai đó thì hỏi thăm: " Bạn đợi ai vậy? Sao chưa về nữa? ".
Khải Vinh: " Đợi Nam. Mấy bạn có thấy nó đâu không? "
Lúc đầu họ bảo không thấy thì có một người bảo thấy Trường Nam đang đi với cô gái nào đó ở căn tin.
Khải Vinh có hơi đen mặt đi ra căn tin. Đúng thật! Trường Nam đang ngồi uống nước với một cô bạn nào đấy. Khải Vinh đứng ở đó một lúc và Trường Nam đã thấy anh.
Cứ ngỡ Nam sẽ đến bên Khải Vinh xin lỗi hoặc nói chuyện. Nhưng Trường Nam lờ đi xem như không thấy anh.
Khải Vinh đen mặt lấy điện thoại ra gọi cho Trường Nam. Trường Nam ở đối diện nhìn thấy điện thoại ring trên bàn nhưng cậu tắt nguồn điện thoại không nghe máy.
Khải Vinh tức giận nhìn Trường Nam với vẻ mặt không tin được. Trường Nam hơi liếc Khải Vinh rồi coi như không thấy.
Tối đó, Trường Nam về căn trọ phòng của hai người. Khải Vinh ngồi trên bàn học đợi cậu sẵn. Cậu vừa bước vào Khải Vinh trầm giọng chất vấn: " Sao mày không nghe máy tao? ".
Trường Nam bỏ cặp sang một bên đi lên gác, quăng ra đằng sau một câu: " Lúc đó không tiện ".
Khải Vinh đứng dậy quay người về phía cậu, nắm lấy tay cậu: " Sao không về chung với tao? ".
Trường Nam trả lời gắn gọn: " Tao bận ".
Khải Vinh: " Nhưng mày không thể nào.. "
Trường Nam chen ngang không cho Khải Vinh nói: " Tao mệt ".
Khải Vinh nắm chặt lấy tay Trường Nam: " Mày giận tao? "
Trường Nam quay người lại cười nhẹ: " Không có, mày nghĩ nhiều rồi ".
Khải Vinh: " Mày có biết tao đợi mày bao lâu không? "
Trường Nam cười sởi lởi: " Vậy sao? Xin lỗi, bạn gái tao cứ níu tao ở lại "
Khải Vinh mặt không tin được có chút thất thần: " Cái gì? Cô ta là bạn gái mày? "
Trường Nam gật đầu: " Lâu lâu vì gái chút, xin lỗi nhé "
Khải Vinh: " Mày quen bao lâu? "
Trường Nam: " Mới quen thôi "
Khải Vinh: " Mày hứa với tao là độc thân cùng tao mà? "
Trường Nam: " Lúc đó hứa cho vui thôi. Thời sinh viên đẹp thế không yêu thì uổng lắm "
Nói rồi Trường Nam bước lên phòng. Trong lòng khoe chiến tích: Được không hả?
Hệ thống: [ Tuyệt lắm ]
Đến ngày tổ chức tiệc của khoa, Trường Nam nói với Khải Vinh không đi dự tiệc nhưng cậu vẫn đi mà còn dắt theo " bạn gái ". Cậu đã kể cho mọi người nghe khuyết điểm của nam chính giả danh là những câu đùa cợt trước mặt nam chính. Làm cho Khải Vinh bẻ mặt ngay tại đó.
Sau lần đó Khải Vinh và Trường Nam ít nói chuyện với nhau hơn. Hai người càng ngày càng xa cách sau một học kì.
Ai cũng nói Khải Vinh học giỏi nhưng lạnh lùng ít nói. Dường như trầm hẵn so với những ngày tháng trước kia.
Còn Trường Nam là một người hoà đồng, dễ gần trong mắt mọi người. Nhưng sau đó là một loạt hành động gian ác diễn ra.
Xoá tệp thuyết trình khiến Khải Vinh và cả nhóm bị trách phạt từ đó chẳng ai muốn chung nhóm làm việc với Khải Vinh.
Lúc đó, Trường Nam đến bên cạnh vuốt lấy tấm lưng to lớn: " Không sao, nhóm tao đang thiếu người mày cứ vào đi "
Khải Vinh lạnh nhạt thẳng vào Trường Nam một lúc rồi " ừ " một tiếng.
Trong nhóm Trường Nam lại tìm cách hạ bệ Khải Vinh không bằng cách này cũng bằng cách khác.
" Chuyện thuyết trình khó lắm Khải Vinh thì trầm tính chắc không được đâu. Với lại cũng cần phải có tự tin, Vinh nó lầm lì như thế nhìn vào chẳng ai có cảm tình cả "
" Nhưng đừng nên đưa nó thiết kế phần thuyết trình kẻo không cẩn thận làm mất tệp nữa lúc đó chẳng phải lại đi xin in ỏi giáo viên nữa sao? "
Khải Vinh:....
Nhìn vào khuôn mặt tĩnh như mặt nước của Khải Vinh không ai biết anh đang nghĩ gì.
Một lúc mới nói: " Tôi làm được "
Mọi người nhìn Khải Vinh liền bị cái nhìn lạnh lùng của Trường Nam đằng sau nhìn lại.
Trường Nam khẽ gật đầu, mọi người theo đó tán thành: " Vậy cậu làm phần thuyết trình nhé! "
Mọi người thật khó hiểu. Trước mặt Khải Vinh cậu có một bộ mặt, sau lưng lại một mặt khác.
Ai nhìn vào cũng nghĩ cậu đang học bài nhưng thật ra...
Hệ thống: [ Với một phản diện không bao giờ có từ ngại. Nếu người khác phát hiện phải mặt dày ngụy biện. Lúc nào bộ dạng cũng kiêu hãnh, khinh người ]
Nam: ừ
Hệ thống: [ Nhất là đối với nam chính, phải gây khó dễ, sỉ nhục ]. Hệ thống vẻ mặt mong chờ đến nỗi chân mày cũng nhếch lên: [ Làm cho nam chính hắc hoá thành một kẻ điên lạnh lùng, tàn nhẫn ]
Nam cũng chỉ " ừ "
Hệ thống lúc này không nhịn hỏi cậu: [ Nãy giờ cậu có tiếp thu những gì tôi giảng không vậy? Cứ ừ mãi thế mà có vô đầu cái gì không? ]
Nam: Nghe thì nghe, hiểu thì hiểu, thực hành hên xui
Hệ thống kiên nghị: [ Không có vụ hên xui! Một là làm, hai là thất bại đến bị tiêu tan hồn phách! ]
Nam day vò các ngón tay, mặt kiểu: Biết rồi, tôi sẽ cố gắng. Đừng doạ mà!
Hệ thống thở dài: [ Không hiểu sao lại giao một đứa nhóc chưa lớn là cậu cho tôi chứ? Đúng là xui xẻo ]
Nam phản bác: Tôi lớn rồi, trai 18 rồi nhé!
Hệ thống lắc đầu không quan tâm con số ấy cho lắm: [ Vẫn còn non lắm ]
Chuông reo vào tiết, Khải Vinh vừa vặn vào lớp. Thấy Trường Nam ngồi trong góc lớp định lại ngồi chung thì người khác cướp lấy chỗ đó.
Khải Vinh đi lại nói với người đó: " Bạn có thể cho mình ngồi chỗ này được không? "
Người ấy cũng lịch sự: " Vậy hả? Tôi không biết chỗ này có người ngồi rồi, lớp đông quá "
Người đó định đứng dậy thì Nam nắm người đó lại: " Mày ra chỗ khác ngồi đi ".
Khải Vinh thắc mắc: " Không phải mày nói ngồi chung với tao cho tao xem sách chung à? ".
Trường Nam lạnh lùng: " Tôi có hẹn ngồi với người khác rồi "
Khải Vinh không cam tâm: " Khoan đã, mày... "
Trường Nam ngắt lời: " Mau ra chỗ khác ngồi đi "
Người bạn ấy cuộc chiến giữa hai bên căng thẳng chẳng dám hó hé, cả người đổ đầy mồ hôi.
Khải Vinh đành ra chỗ khác ngồi với vẻ bị ép buộc. Ngồi vào chỗ khác rồi nhưng vẫn còn nhìn Trường Nam với ánh mắt không cam lòng. Ánh nhìn ghen ghét như người vợ chứng kiến chồng mình đi với tiểu tam.
Trường Nam không nhìn đến ánh mắt kia lấy tài liệu chuẩn bị cho tiết học. Khải Vinh khoanh tay bực bội nghĩ thầm trong lòng: Trường Nam cậu hay lắm! Xé tài liệu tôi đã rồi giờ không cho tôi ngồi chung. Còn dám ngồi chung với người khác bỏ tôi, còn đuổi tôi. Cái này tôi ghim! ". Cái ánh mắt sắc lẹm vẫn dán lên người ngồi kế bên Nam.
Người bạn đó tội nghiệp chịu trận trong lòng khóc thành sông: đâu ra mà tôi phải chịu cảnh này cơ chứ.
Nam trong tiết học không thèm đếm xỉa đến Khải Vinh một lần làm cho người kia vô cùng khó chịu. Xong tiết Trường Nam bước ra khỏi lớp, Khải Vinh liền đi lại định nói chuyện với cậu. Nhưng cậu đi thật nhanh như chạy làm Khải Vinh không thể nói được câu nào chỉ ú ớ được trong miệng.
Lấy điện thoại trong túi ra, Khải Vinh nhắn tin cho Trường Nam.
Khải Vinh: Xong tiết tao đợi mày về ở cổng.
Trường Nam đã thấy tin nhắn rồi đáp lại: " OK ".
Khải Vinh cười háo hức chờ đợi nhưng vỡ mộng. Trường Nam không hề tới để cho Khải Vinh đợi cả buổi. Khải Vinh nhắn hơn chục tin, gọi mấy cuộc nhưng không ai bắt máy.
Bạn bè thấy Khải Vinh đợi ai đó thì hỏi thăm: " Bạn đợi ai vậy? Sao chưa về nữa? ".
Khải Vinh: " Đợi Nam. Mấy bạn có thấy nó đâu không? "
Lúc đầu họ bảo không thấy thì có một người bảo thấy Trường Nam đang đi với cô gái nào đó ở căn tin.
Khải Vinh có hơi đen mặt đi ra căn tin. Đúng thật! Trường Nam đang ngồi uống nước với một cô bạn nào đấy. Khải Vinh đứng ở đó một lúc và Trường Nam đã thấy anh.
Cứ ngỡ Nam sẽ đến bên Khải Vinh xin lỗi hoặc nói chuyện. Nhưng Trường Nam lờ đi xem như không thấy anh.
Khải Vinh đen mặt lấy điện thoại ra gọi cho Trường Nam. Trường Nam ở đối diện nhìn thấy điện thoại ring trên bàn nhưng cậu tắt nguồn điện thoại không nghe máy.
Khải Vinh tức giận nhìn Trường Nam với vẻ mặt không tin được. Trường Nam hơi liếc Khải Vinh rồi coi như không thấy.
Tối đó, Trường Nam về căn trọ phòng của hai người. Khải Vinh ngồi trên bàn học đợi cậu sẵn. Cậu vừa bước vào Khải Vinh trầm giọng chất vấn: " Sao mày không nghe máy tao? ".
Trường Nam bỏ cặp sang một bên đi lên gác, quăng ra đằng sau một câu: " Lúc đó không tiện ".
Khải Vinh đứng dậy quay người về phía cậu, nắm lấy tay cậu: " Sao không về chung với tao? ".
Trường Nam trả lời gắn gọn: " Tao bận ".
Khải Vinh: " Nhưng mày không thể nào.. "
Trường Nam chen ngang không cho Khải Vinh nói: " Tao mệt ".
Khải Vinh nắm chặt lấy tay Trường Nam: " Mày giận tao? "
Trường Nam quay người lại cười nhẹ: " Không có, mày nghĩ nhiều rồi ".
Khải Vinh: " Mày có biết tao đợi mày bao lâu không? "
Trường Nam cười sởi lởi: " Vậy sao? Xin lỗi, bạn gái tao cứ níu tao ở lại "
Khải Vinh mặt không tin được có chút thất thần: " Cái gì? Cô ta là bạn gái mày? "
Trường Nam gật đầu: " Lâu lâu vì gái chút, xin lỗi nhé "
Khải Vinh: " Mày quen bao lâu? "
Trường Nam: " Mới quen thôi "
Khải Vinh: " Mày hứa với tao là độc thân cùng tao mà? "
Trường Nam: " Lúc đó hứa cho vui thôi. Thời sinh viên đẹp thế không yêu thì uổng lắm "
Nói rồi Trường Nam bước lên phòng. Trong lòng khoe chiến tích: Được không hả?
Hệ thống: [ Tuyệt lắm ]
Đến ngày tổ chức tiệc của khoa, Trường Nam nói với Khải Vinh không đi dự tiệc nhưng cậu vẫn đi mà còn dắt theo " bạn gái ". Cậu đã kể cho mọi người nghe khuyết điểm của nam chính giả danh là những câu đùa cợt trước mặt nam chính. Làm cho Khải Vinh bẻ mặt ngay tại đó.
Sau lần đó Khải Vinh và Trường Nam ít nói chuyện với nhau hơn. Hai người càng ngày càng xa cách sau một học kì.
Ai cũng nói Khải Vinh học giỏi nhưng lạnh lùng ít nói. Dường như trầm hẵn so với những ngày tháng trước kia.
Còn Trường Nam là một người hoà đồng, dễ gần trong mắt mọi người. Nhưng sau đó là một loạt hành động gian ác diễn ra.
Xoá tệp thuyết trình khiến Khải Vinh và cả nhóm bị trách phạt từ đó chẳng ai muốn chung nhóm làm việc với Khải Vinh.
Lúc đó, Trường Nam đến bên cạnh vuốt lấy tấm lưng to lớn: " Không sao, nhóm tao đang thiếu người mày cứ vào đi "
Khải Vinh lạnh nhạt thẳng vào Trường Nam một lúc rồi " ừ " một tiếng.
Trong nhóm Trường Nam lại tìm cách hạ bệ Khải Vinh không bằng cách này cũng bằng cách khác.
" Chuyện thuyết trình khó lắm Khải Vinh thì trầm tính chắc không được đâu. Với lại cũng cần phải có tự tin, Vinh nó lầm lì như thế nhìn vào chẳng ai có cảm tình cả "
" Nhưng đừng nên đưa nó thiết kế phần thuyết trình kẻo không cẩn thận làm mất tệp nữa lúc đó chẳng phải lại đi xin in ỏi giáo viên nữa sao? "
Khải Vinh:....
Nhìn vào khuôn mặt tĩnh như mặt nước của Khải Vinh không ai biết anh đang nghĩ gì.
Một lúc mới nói: " Tôi làm được "
Mọi người nhìn Khải Vinh liền bị cái nhìn lạnh lùng của Trường Nam đằng sau nhìn lại.
Trường Nam khẽ gật đầu, mọi người theo đó tán thành: " Vậy cậu làm phần thuyết trình nhé! "
Mọi người thật khó hiểu. Trước mặt Khải Vinh cậu có một bộ mặt, sau lưng lại một mặt khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.