Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm
Chương 12: Bá đạo tổng tài
Piggrils (Nhi)
29/05/2023
Vài tuần sau khi qua kì thi cuối năm. Nam chính bỗng về quê đột xuất vì có chuyện gia đình. Cậu không cần hỏi cũng biết đó là mẹ nam chính đổ bệnh nặng và bà ấy...sắp qua đời.
Cậu biết chuyện này sẽ xảy ra. Cậu đã cùng hệ thống tìm cách cả một khoảng thời gian dài. Và thật khó khăn khi đưa ra quyết định: chuyện gì không xảy ra thì mình làm cho nó xảy ra.
Đúng vậy, cậu là nguyên nhân làm cho mẹ Khải Vinh đổ bệnh nặng. Trường Nam vốn dĩ không muốn làm thế, không muốn ra tay với một người phụ nữ đối xử tốt với cậu như mẹ cậu. Nhưng tình cảnh bắt buộc.
Khi ra tay, cậu đã phải luôn lập đi lập lại trong đầu: đây chỉ là thế giới ảo không có thực. Chỉ có thế cậu mới đủ dũng khí để làm chuyện đó.
Lương tâm cậu rất bứt rứt vì hành động mình đã làm. Cậu ngồi thu mình trong căn phòng trọ lạnh lẽo. Không ngừng dày xéo bản thân.
Hệ thống thấy cậu suy sụp cũng an ủi: [ Lỗi không phải của cậu, cậu không cần phải như thế. Họ chỉ là nhân vật ảo trong trò chơi thôi, giống tôi vậy. Không có gì là đau lòng cả ]
Cậu đáp lại với giọng run run như sắp khóc: " Nhưng bà ấy đối xử rất tốt với tao như mẹ tao đối xử với tao vậy. Trong bữa cơm hôm ấy bà còn gắp đồ ăn cho tao, bà còn hỏi thăm tao. Tao thật sự... ". Cậu rưng rưng nước mắt không thể nói tiếp.
Hệ thống bất lực nhún vai: [ Tôi lại chẳng có cảm xúc gì cả. Tôi không cảm thấy đau lòng hay thương xót gì cả. Tất cả tại cốt truyện vốn dĩ buồn thảm như thế ]
Trường Nam buồn bã: " Vì mày không có người yêu thương nên như thế. Mày chưa từng xa người mày yêu thương nên mày không thấy đau lòng "
Hệ thống không phản đối lời nói của cậu cũng không tức giận vì cậu nói nó không có người yêu thương. Nó từ an ủi chuyển sang thái độ nghiêm khắc: [ Cậu không nên mềm lòng. Cậu là một phản diện, phản diện thì phải hành động dứt khoát, tâm tính tàn nhẫn ]
Trường Nam dụi khoé mắt đầy nước: " Tao biết rồi "
Hệ thống lại thay đổi bộ mặt chuyển sang an ủi cậu: [ Tôi biết lúc đầu sẽ khó khăn với cậu. Ai cũng như thế hết. Nhưng dần về sau cậu sẽ quen thôi ]
Sau ba ngày nam chính trở về phòng trọ. Chỉ có vài ngày mà Khải Vinh tiều tụy thấy rõ. Khải Vinh chậm chạp đi vào phòng trọ chạm mặt Trường Nam.
Trường Nam thấy Khải Vinh xanh xao, mệt mõi thì hỏi thăm: " Cậu ổn chứ? Chuyện dưới quê thế nào rồi? "
Ý Nam là: Mẹ cậu..mẹ cậu...thế nào rồi?
Khải Vinh bỗng nhiên nhào tới ôm chặt cậu vào lòng và khóc nức nở. Nam bất ngờ trước cái ôm của Khải Vinh nhưng không đẩy Khải Vinh ra vì cậu biết..Khải Vinh đang rất sốc.
Khải Vinh ôm Trường Nam thật lâu, gục đầu vào sâu vai cậu khóc thật nhiều như thể coi cậu là điểm dựa duy nhất của đời mình, như ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Trường Nam nhẹ nhàng hỏi: " Có chuyện gì? ". Cậu biết nam chính là một người rất mạnh mẽ, rất ít khóc và không bao giờ khóc trước mặt mọi người. Nam chính trong thế giới này chỉ khóc hai lần: lúc mẹ mất và vì nữ chính.
Khải Vinh run rẩy như không thể nói nên lời: " Mẹ...mẹ tôi mất rồi "
Trường Nam lại hỏi tiếp mặc dù trong thâm tâm cậu biết rõ dư thừa: " Tại sao thế? "
Khải Vinh trả lời không cần suy nghĩ: " Bị trúng độc. Có kẻ đã sát hại bà ấy "
Trường Nam nắm chặt lấy tay hạn chế sự run rẩy từ bản thân: " Đã tìm ra thủ phạm chưa? "
Khải Vinh lắc đầu, đau khổ hơn mà siết chặt lấy cậu. Cả thân thể lắc lư như sắp trụ không vững sắp ngất. Lần này, Nam dang tay ôm lại Khải Vinh giữ chặt thân thể Khải Vinh không để ngã xuống.
Trường Nam khoé mắt hơi đỏ, mím chặt môi: Xin lỗi..
Nam chính rơi vào suy sụp, tự bỏ đói bản thân hành hạ bản thân đến nhìn không ra con người. Trường Nam muốn đến bên cạnh an ủi Khải Vinh nhưng tình cảnh không cho phép.
Như nguyên bản: cậu đã bỏ mặc nam chính tự thân tự diệt, không một lời hỏi thăm, không ngó ngàng đến.
Nhiều lần cậu đi ngang người con trai đang trầm cảm ngồi trong góc tối, cậu muốn nói gì đó nhưng cậu đã đi thẳng khỏi phòng. Cậu thấy nam chính bỏ ăn bỏ uống, học hành đi xuống nhưng cậu lại giễu cợt Khải Vinh.
Điều đó cậu nên làm mà...đúng vậy, nhưng sao trong tim lại xót xa đến thế...
Và ngày ấy cũng tới nữa, ngày quan trọng với cậu cũng như với nam chính.
Trường Nam tức giận ném đồ đạc nam chính ra khỏi cửa: " Cậu không trả tiền nhà thì biến đi. Đừng ở chung với tôi nữa. Tôi chán với việc ngày nào cũng thấy cậu ngồi một góc rồi buồn suốt ngày. Đây là phòng trọ không phải nhà tang lễ "
Khải Vinh không nói gì, nhặt lại đồ đạc của mình bị ném đi. Khải Vinh nhìn cậu với ánh mắt cầu xin như thể đã tuyệt vọng đến cùng cực: " Tôi sẽ trả tiền nhà đừng đuổi tôi đi được không? "
Trường Nam tuyệt tình: " Tôi không muốn sống với một tên tâm thần như cậu "
Khải Vinh nhìn cậu như muốn thỉnh cầu: " Từ khi mẹ tôi mất thì tôi chỉ còn cậu là người thân thôi. Cậu..."
Trường Nam không để Khải Vinh nói hết: " Thân cái nổi gì? Cậu nghĩ tôi với cậu thân đến thế sao? "
Khải Vinh nghe như sét đánh ngang tai: " Sao lại như thế? Không phải chúng ta từng rất thân sao? "
Trường Nam quay lưng với Khải Vinh: " Chỉ có thẳng ngu như cậu mới nghĩ chúng ta thân ". Sau đó cậu đóng cửa một cái rầm như đóng lại tia hi vọng duy nhất của Khải Vinh.
Khải Vinh lắc đầu không tin, nhanh đến cửa sổ cạnh cửa muốn cầu xin cậu. Nhưng Nam đã nhanh tay khoá cả cửa sổ lại không cho Khải Vinh nói một lời nào. Sau đó Khải Vinh đã đập cửa la hét rất nhiều nhưng cậu đã bịt chặt tai để không nghe thấy. Dù đã bịt tai lại nhưng cậu vẫn nghe được tiếng bên ngoài. Tiếng gào hét tuyệt vọng pha lẫn tiếng gọi bất lực cầu xin.
Trường Nam bất lực ngồi thụp xuống đất, tay run rẩy cầm điện thoại nhấn gọi số bảo vệ. Nhưng cậu không dám nhấn gọi. Cậu không nỡ làm thế. Biết làm sao đây nếu cứ tiếp nghe những tiếng bên ngoài cậu nhất định không chịu được mà ra mở cửa mất.
Tiếng ồn bên ngoài chỉ kéo dài vài phút rồi ngừng đi. Hình như nam chính đã đi? Cậu nghe bên ngoài xôn xao bàn tán.
" Cậu ta là ai mà đứng ở đây la gào vậy? Ồn ào chết mất "
" Cậu ta phá hỏng giấc ngủ của tôi rồi. Thật tình! "
" Cũng hên bảo vệ lôi đi rồi không là chả biết la hét đến bao giờ "
Trường Nam nghe thế tự dưng nước mắt lại rơi. Một giọt nước mắt đã rơi xuống. Cậu ôm mặt.. biết làm sao đây? Cậu không thể làm gì khác hơn...
Đó cũng là ngày yên bình cuối. Cậu không biết nam chính đã đi đâu về đâu sau đó. Nhưng hệ thống nói với cậu trị số hắc hoá đã lên đến 95%. Nỗi hận thù đã tràn ngập trong lòng người thiếu niên ấy. Cậu nghĩ nếu người thiếu niên ấy gặp cậu sẽ khiến cậu không toàn thây.
Đến đoạn tình tiết nam chính và nữ chính gặp nhau thì cậu đã không xen vào bất cứ thứ gì của nam chính nữa. Hai người đã không liên lạc với nhau mấy tháng rồi.
Trường Nam cũng không gặp lại nam chính ở trường nữa. Khải Vinh đã nghỉ học ngang trong khi bản thân sắp nhận học bổng toàn phần của trường trong sự nuối tiếc của mọi người.
Trường Nam hiện đang sống hưởng lạc trên các tình tiết còn lại của mình. Cũng chẳng lâu nữa, Nam sẽ gặp lại Khải Vinh. Đến lúc đó chắc có nhiều chuyện để nói với nhau...
Trường Nam tận hưởng nằm dựa trên sofa, tay bóc trái cây ăn nhồm nhoàm xem phim thảnh thơi. Một cậu thứ thí lật đật chạy vào hốt hoảng thông báo với cậu: " Không hay rồi.."
Nam vẫn một dạng thảnh thơi ăn quả: " Có chuyện gì? "
Cậu thư kí thở gấp gáp, khuôn mặt lo lắng hoảng sợ: " Ông chủ phá sản rồi, sản nghiệp ba đời của nhà này rơi vào tay người khác rồi ạ "
Trường Nam một mặt bình tĩnh tắt kênh ti vi, để tô trái cây xuống bàn hỏi: " Ai? "
Cậu thư kí lo lắng: " Là công ty mới thành lập gần đây. Đây chính là một điều nhục nhã cho..."
Nam khó chịu liếc nhìn cậu thư kí: " Tôi hỏi là ai thu mua cơ mà? "
Cậu thư kí đáp: " Hình như là giám đốc Khải Vinh, tôi nghe mọi người nói thế "
Nam ồ lên một cái rồi lấy trái cây ăn tiếp không có vẻ lo lắng.
Cậu thư kí cảnh báo Nam: " Tôi nghĩ cậu chủ giờ nên chạy ngay bây giờ ạ. Bọn họ sẽ nhanh đến đây thu căn nhà này. Ông chủ là bán hết gia sản của mình cho người ta rồi. Hơn hết...ông chủ đã..đã.." _ Càng về sau cậu thư kí càng không dám nói ra.
Trường Nam giơ tay chặn cậu thư kí lại: " Tôi biết rồi. Ông ấy đã tự tử rồi? "
Cậu thư kí gật đầu.
Trường Nam: " Cậu chạy trước đi, tôi ăn hết tô trái cây này đã "
Cậu thư kí há hốc mồm, đã là lúc nào rồi cậu còn bình thản như thế? Cậu thư kí muốn nói gì thì Trường Nam ra hiệu cấm nói với thư kí, sau đó vẫy vẫy tay bảo cậu thư kí rời đi. Thư kí cũng không muốn nhiều lời nữa mà chạy đi.
Trường Nam vừa lúc ăn xong trái nho cuối cùng của tô trai cây. Hào hứng hỏi hệ thống: " Đến lúc rồi "
Hệ thống xuất hiện khoanh tay khó hiểu nhìn cậu: [ Cậu muốn làm gì? ]
Trường Nam đứng dậy đi lên lầu gom đồ đạc: " Chuẩn bị cái chết thật hoành tráng "
Hệ thống: [ Cậu muốn chạy trốn? ]
Trường Nam đầy mong chờ lấy ra cái balo mình hay đeo: [ Đúng vậy sẽ có một cuộc rượt đuổi kịch tính lắm đây ]
Hệ thống: [ Dù sao cậu cũng không thoát được ]
Trường Nam: " Nhưng nó sẽ oanh liệt hơn chờ người tới bắt ". Nam thích như thế hơn. Cậu là con trai mà thích mạo hiểm phiêu lưu đuổi bắt như thế. Phải đánh đấm, rượt đuổi mới là sở thích của cậu.
Cậu biết chuyện này sẽ xảy ra. Cậu đã cùng hệ thống tìm cách cả một khoảng thời gian dài. Và thật khó khăn khi đưa ra quyết định: chuyện gì không xảy ra thì mình làm cho nó xảy ra.
Đúng vậy, cậu là nguyên nhân làm cho mẹ Khải Vinh đổ bệnh nặng. Trường Nam vốn dĩ không muốn làm thế, không muốn ra tay với một người phụ nữ đối xử tốt với cậu như mẹ cậu. Nhưng tình cảnh bắt buộc.
Khi ra tay, cậu đã phải luôn lập đi lập lại trong đầu: đây chỉ là thế giới ảo không có thực. Chỉ có thế cậu mới đủ dũng khí để làm chuyện đó.
Lương tâm cậu rất bứt rứt vì hành động mình đã làm. Cậu ngồi thu mình trong căn phòng trọ lạnh lẽo. Không ngừng dày xéo bản thân.
Hệ thống thấy cậu suy sụp cũng an ủi: [ Lỗi không phải của cậu, cậu không cần phải như thế. Họ chỉ là nhân vật ảo trong trò chơi thôi, giống tôi vậy. Không có gì là đau lòng cả ]
Cậu đáp lại với giọng run run như sắp khóc: " Nhưng bà ấy đối xử rất tốt với tao như mẹ tao đối xử với tao vậy. Trong bữa cơm hôm ấy bà còn gắp đồ ăn cho tao, bà còn hỏi thăm tao. Tao thật sự... ". Cậu rưng rưng nước mắt không thể nói tiếp.
Hệ thống bất lực nhún vai: [ Tôi lại chẳng có cảm xúc gì cả. Tôi không cảm thấy đau lòng hay thương xót gì cả. Tất cả tại cốt truyện vốn dĩ buồn thảm như thế ]
Trường Nam buồn bã: " Vì mày không có người yêu thương nên như thế. Mày chưa từng xa người mày yêu thương nên mày không thấy đau lòng "
Hệ thống không phản đối lời nói của cậu cũng không tức giận vì cậu nói nó không có người yêu thương. Nó từ an ủi chuyển sang thái độ nghiêm khắc: [ Cậu không nên mềm lòng. Cậu là một phản diện, phản diện thì phải hành động dứt khoát, tâm tính tàn nhẫn ]
Trường Nam dụi khoé mắt đầy nước: " Tao biết rồi "
Hệ thống lại thay đổi bộ mặt chuyển sang an ủi cậu: [ Tôi biết lúc đầu sẽ khó khăn với cậu. Ai cũng như thế hết. Nhưng dần về sau cậu sẽ quen thôi ]
Sau ba ngày nam chính trở về phòng trọ. Chỉ có vài ngày mà Khải Vinh tiều tụy thấy rõ. Khải Vinh chậm chạp đi vào phòng trọ chạm mặt Trường Nam.
Trường Nam thấy Khải Vinh xanh xao, mệt mõi thì hỏi thăm: " Cậu ổn chứ? Chuyện dưới quê thế nào rồi? "
Ý Nam là: Mẹ cậu..mẹ cậu...thế nào rồi?
Khải Vinh bỗng nhiên nhào tới ôm chặt cậu vào lòng và khóc nức nở. Nam bất ngờ trước cái ôm của Khải Vinh nhưng không đẩy Khải Vinh ra vì cậu biết..Khải Vinh đang rất sốc.
Khải Vinh ôm Trường Nam thật lâu, gục đầu vào sâu vai cậu khóc thật nhiều như thể coi cậu là điểm dựa duy nhất của đời mình, như ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Trường Nam nhẹ nhàng hỏi: " Có chuyện gì? ". Cậu biết nam chính là một người rất mạnh mẽ, rất ít khóc và không bao giờ khóc trước mặt mọi người. Nam chính trong thế giới này chỉ khóc hai lần: lúc mẹ mất và vì nữ chính.
Khải Vinh run rẩy như không thể nói nên lời: " Mẹ...mẹ tôi mất rồi "
Trường Nam lại hỏi tiếp mặc dù trong thâm tâm cậu biết rõ dư thừa: " Tại sao thế? "
Khải Vinh trả lời không cần suy nghĩ: " Bị trúng độc. Có kẻ đã sát hại bà ấy "
Trường Nam nắm chặt lấy tay hạn chế sự run rẩy từ bản thân: " Đã tìm ra thủ phạm chưa? "
Khải Vinh lắc đầu, đau khổ hơn mà siết chặt lấy cậu. Cả thân thể lắc lư như sắp trụ không vững sắp ngất. Lần này, Nam dang tay ôm lại Khải Vinh giữ chặt thân thể Khải Vinh không để ngã xuống.
Trường Nam khoé mắt hơi đỏ, mím chặt môi: Xin lỗi..
Nam chính rơi vào suy sụp, tự bỏ đói bản thân hành hạ bản thân đến nhìn không ra con người. Trường Nam muốn đến bên cạnh an ủi Khải Vinh nhưng tình cảnh không cho phép.
Như nguyên bản: cậu đã bỏ mặc nam chính tự thân tự diệt, không một lời hỏi thăm, không ngó ngàng đến.
Nhiều lần cậu đi ngang người con trai đang trầm cảm ngồi trong góc tối, cậu muốn nói gì đó nhưng cậu đã đi thẳng khỏi phòng. Cậu thấy nam chính bỏ ăn bỏ uống, học hành đi xuống nhưng cậu lại giễu cợt Khải Vinh.
Điều đó cậu nên làm mà...đúng vậy, nhưng sao trong tim lại xót xa đến thế...
Và ngày ấy cũng tới nữa, ngày quan trọng với cậu cũng như với nam chính.
Trường Nam tức giận ném đồ đạc nam chính ra khỏi cửa: " Cậu không trả tiền nhà thì biến đi. Đừng ở chung với tôi nữa. Tôi chán với việc ngày nào cũng thấy cậu ngồi một góc rồi buồn suốt ngày. Đây là phòng trọ không phải nhà tang lễ "
Khải Vinh không nói gì, nhặt lại đồ đạc của mình bị ném đi. Khải Vinh nhìn cậu với ánh mắt cầu xin như thể đã tuyệt vọng đến cùng cực: " Tôi sẽ trả tiền nhà đừng đuổi tôi đi được không? "
Trường Nam tuyệt tình: " Tôi không muốn sống với một tên tâm thần như cậu "
Khải Vinh nhìn cậu như muốn thỉnh cầu: " Từ khi mẹ tôi mất thì tôi chỉ còn cậu là người thân thôi. Cậu..."
Trường Nam không để Khải Vinh nói hết: " Thân cái nổi gì? Cậu nghĩ tôi với cậu thân đến thế sao? "
Khải Vinh nghe như sét đánh ngang tai: " Sao lại như thế? Không phải chúng ta từng rất thân sao? "
Trường Nam quay lưng với Khải Vinh: " Chỉ có thẳng ngu như cậu mới nghĩ chúng ta thân ". Sau đó cậu đóng cửa một cái rầm như đóng lại tia hi vọng duy nhất của Khải Vinh.
Khải Vinh lắc đầu không tin, nhanh đến cửa sổ cạnh cửa muốn cầu xin cậu. Nhưng Nam đã nhanh tay khoá cả cửa sổ lại không cho Khải Vinh nói một lời nào. Sau đó Khải Vinh đã đập cửa la hét rất nhiều nhưng cậu đã bịt chặt tai để không nghe thấy. Dù đã bịt tai lại nhưng cậu vẫn nghe được tiếng bên ngoài. Tiếng gào hét tuyệt vọng pha lẫn tiếng gọi bất lực cầu xin.
Trường Nam bất lực ngồi thụp xuống đất, tay run rẩy cầm điện thoại nhấn gọi số bảo vệ. Nhưng cậu không dám nhấn gọi. Cậu không nỡ làm thế. Biết làm sao đây nếu cứ tiếp nghe những tiếng bên ngoài cậu nhất định không chịu được mà ra mở cửa mất.
Tiếng ồn bên ngoài chỉ kéo dài vài phút rồi ngừng đi. Hình như nam chính đã đi? Cậu nghe bên ngoài xôn xao bàn tán.
" Cậu ta là ai mà đứng ở đây la gào vậy? Ồn ào chết mất "
" Cậu ta phá hỏng giấc ngủ của tôi rồi. Thật tình! "
" Cũng hên bảo vệ lôi đi rồi không là chả biết la hét đến bao giờ "
Trường Nam nghe thế tự dưng nước mắt lại rơi. Một giọt nước mắt đã rơi xuống. Cậu ôm mặt.. biết làm sao đây? Cậu không thể làm gì khác hơn...
Đó cũng là ngày yên bình cuối. Cậu không biết nam chính đã đi đâu về đâu sau đó. Nhưng hệ thống nói với cậu trị số hắc hoá đã lên đến 95%. Nỗi hận thù đã tràn ngập trong lòng người thiếu niên ấy. Cậu nghĩ nếu người thiếu niên ấy gặp cậu sẽ khiến cậu không toàn thây.
Đến đoạn tình tiết nam chính và nữ chính gặp nhau thì cậu đã không xen vào bất cứ thứ gì của nam chính nữa. Hai người đã không liên lạc với nhau mấy tháng rồi.
Trường Nam cũng không gặp lại nam chính ở trường nữa. Khải Vinh đã nghỉ học ngang trong khi bản thân sắp nhận học bổng toàn phần của trường trong sự nuối tiếc của mọi người.
Trường Nam hiện đang sống hưởng lạc trên các tình tiết còn lại của mình. Cũng chẳng lâu nữa, Nam sẽ gặp lại Khải Vinh. Đến lúc đó chắc có nhiều chuyện để nói với nhau...
Trường Nam tận hưởng nằm dựa trên sofa, tay bóc trái cây ăn nhồm nhoàm xem phim thảnh thơi. Một cậu thứ thí lật đật chạy vào hốt hoảng thông báo với cậu: " Không hay rồi.."
Nam vẫn một dạng thảnh thơi ăn quả: " Có chuyện gì? "
Cậu thư kí thở gấp gáp, khuôn mặt lo lắng hoảng sợ: " Ông chủ phá sản rồi, sản nghiệp ba đời của nhà này rơi vào tay người khác rồi ạ "
Trường Nam một mặt bình tĩnh tắt kênh ti vi, để tô trái cây xuống bàn hỏi: " Ai? "
Cậu thư kí lo lắng: " Là công ty mới thành lập gần đây. Đây chính là một điều nhục nhã cho..."
Nam khó chịu liếc nhìn cậu thư kí: " Tôi hỏi là ai thu mua cơ mà? "
Cậu thư kí đáp: " Hình như là giám đốc Khải Vinh, tôi nghe mọi người nói thế "
Nam ồ lên một cái rồi lấy trái cây ăn tiếp không có vẻ lo lắng.
Cậu thư kí cảnh báo Nam: " Tôi nghĩ cậu chủ giờ nên chạy ngay bây giờ ạ. Bọn họ sẽ nhanh đến đây thu căn nhà này. Ông chủ là bán hết gia sản của mình cho người ta rồi. Hơn hết...ông chủ đã..đã.." _ Càng về sau cậu thư kí càng không dám nói ra.
Trường Nam giơ tay chặn cậu thư kí lại: " Tôi biết rồi. Ông ấy đã tự tử rồi? "
Cậu thư kí gật đầu.
Trường Nam: " Cậu chạy trước đi, tôi ăn hết tô trái cây này đã "
Cậu thư kí há hốc mồm, đã là lúc nào rồi cậu còn bình thản như thế? Cậu thư kí muốn nói gì thì Trường Nam ra hiệu cấm nói với thư kí, sau đó vẫy vẫy tay bảo cậu thư kí rời đi. Thư kí cũng không muốn nhiều lời nữa mà chạy đi.
Trường Nam vừa lúc ăn xong trái nho cuối cùng của tô trai cây. Hào hứng hỏi hệ thống: " Đến lúc rồi "
Hệ thống xuất hiện khoanh tay khó hiểu nhìn cậu: [ Cậu muốn làm gì? ]
Trường Nam đứng dậy đi lên lầu gom đồ đạc: " Chuẩn bị cái chết thật hoành tráng "
Hệ thống: [ Cậu muốn chạy trốn? ]
Trường Nam đầy mong chờ lấy ra cái balo mình hay đeo: [ Đúng vậy sẽ có một cuộc rượt đuổi kịch tính lắm đây ]
Hệ thống: [ Dù sao cậu cũng không thoát được ]
Trường Nam: " Nhưng nó sẽ oanh liệt hơn chờ người tới bắt ". Nam thích như thế hơn. Cậu là con trai mà thích mạo hiểm phiêu lưu đuổi bắt như thế. Phải đánh đấm, rượt đuổi mới là sở thích của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.