Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm
Chương 51: Thế Giới 2
Piggrils (Nhi)
05/12/2023
Trường Nam bặm môi trợn mắt nhìn y ra dáng một con mèo đang xù lông đuôi sẵn sàng giương vuốt cào mặt y. Dáng vẻ không cam lòng kèm theo sự giận dỗi đáng yêu đó khiến tay y muốn giáng xuống thì dừng lại. Quang Thành
muốn đưa tay véo má cậu thì bỗng dưng một lực đánh thật mạnh tác động
vào lưng y, khiến y hộc ra một ngụm máu.
Trường Nam nhìn Quang Thành tự dưng lăn ra ôm miệng ho sặc sụa lấy làm hoang mang. Trường Nam không dám nói chuyện, cũng không dám chạm vào y chỉ lẵng lặng từ sau quan sát. Trường Nam còn nhân lúc đó vội mặc quần vào, lấy mền quấn khắp người như xác ướp thể hiện rõ thái độ " giữ thân như ngọc ".
Quang Thành không để ý đến mọi chuyện cậu đang làm mà ho không ngừng khiến Trường Nam lo lắng đến hỏi hệ thống: Quang Thành làm sao vậy?
Hệ thống lúc đầu bâng quơ trả lời: [ Chắc là bị bệnh thôi ]. Sau đó nó liền cảm thấy có điều không đúng, lập tức bật ra đa kiểm tra thì phát hiện ra gì đó, vẻ mặt nó vui mừng thông báo cho cậu: [ Kí chủ được cứu rồi, nữ chính và dân làng đang tìm cách cứu cậu đó ].
Trường Nam không vui mừng mà nhìn dáng vẻ Quang Thành đang thi pháp chống lại nữ chính. Cậu thấy tình tiết này thật vô lý, cậu là phản diện tại sao nữ chính lại cứu cậu thay vì nam chính? Nhưng trong tình huống này cậu rõ ràng là người cần được cứu giúp. Cậu không biết vì nguyên nhân vì mà cốt truyện càng ngày càng trở nên rối rắm.
Dù trên khoé miệng y còn vệt máu chưa lau nhưng ánh mắt y vẫn mạnh mẽ như sóng biển, không có một tia yếu đuối nào hiện ra trên vẻ mặt y.
Một tiếng nói xẹt ngang qua tâm trí cậu: 'Đâm vào tim hắn đi, tôi sẽ kéo thầy ra ngoài '.
Trường Nam nhìn xung quanh căn phòng trống không u ám, cậu không biết là ai đang nói, điều này khiến cậu run sợ mà nép người sâu vào trong góc giường. Nhưng lời nói đó dường như muốn thôi miên cậu,những lời nói kì lạ đó cứ bủa vây xoay vòng tâm trí cậu như dây tơ quấn lấy con rối. Rồi từ đâu trên tay cậu xuất hiện một con dao sắc nhọn, đầu mũi dao hướng thẳng về phía lưng y. Nó như thôi thúc cậu mau làm theo những gì lời người kia nói.
Quang Thành lúc này không hề chú ý đến sau lưng mình,y dù có đau đớn nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng thi chú niệm pháp, cố gắng chống lại kẻ đang tấn công mình. Đây chính là cơ hội tốt để cậu hành động nhưng cậu không dám làm vậy.Nếu thành công thì cốt truyện đã hỏng thì bị cậu làm nát luôn, nếu không thành công cậu sẽ chết rất thảm.
Hệ thống biết cậu lo lắng, nó an ủi: [ Nam chính mạng lớn lắm không chết dễ thế được đâu, trừ khi phản diện chết thì có khả năng nam chính mới có thể chết. Cậu thử xem có đạt tuyệt đối chỉ số hắc hoá của Quang Thành không? Nếu đạt đủ thì tôi lập tức cho kí chủ out game hoàn thành nhiệm vụ ]
Trường Nam siết chặt con dao trong tay, ánh mắt e ngại nhìn bóng lưng lấm tấm mồ hôi của y. Cậu lưỡng lự một lúc rồi cậu hít sâu một hơi hạ quyết tâm phải làm được. Chuyện gì đến thì cứ đến đi, Trường Nam cậu sẽ cứng cỏi như xương rồng cho dù thế nào cậu bằng mọi giá phải sống sót trở về.Cậu từ từ tiến lại gần Quang Thành, không biết bản thân có thể làm được điều đó hay không. Cậu nhìn dáng vẻ lơ là cảnh giác của y mà không nỡ xuống tay.
Hai tay cậu nắm chặt cán dao, cậu cắn môi do dự, trán cậu lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng. Vì bản thân là phản diện cậu không cho phép mình sợ hãi chùn bước. Nhưng tận sâu bên trong trái tim Trường Nam đã thắt chặt đến khó chịu. Quang Thành đã tin tưởng đưa an nguy của mình cho cậu vậy mà cậu lại phản bội y một lần rồi một lần. Cậu không sợ y trả thù, không màng y tức giận,không quan tâm y hành hạ mình ra sao. Chấp nhất với một NPC cũng không có lợi ích gì nhưng ai gây thù chuốt oán cậu tự khắc ghi hận trong lòng. Nhưng điều cậu sợ nhất chính là không hoàn thành nhiệm vụ.
Trán cậu lấm tấm mồ hôi,gấp gáp quyết định trong vài giây ngắn ngủi. Trường Nam vươn tay nắm lấy vai Quang Thành kéo y xoay người lại. Quang Thành theo lực kéo của cậu quay người sang, thấy cậu đang giương mũi dao sắc nhọn về phía mình. Vậy mà một chút phản ứng cũng không có, mặt y vẫn điềm tĩnh như mặt nước mùa thu.
Ánh mắt y có chút lay động như mặt nước tĩnh lặng được một làn gió thổi qua. Trường Nam bị nhìn như thế người có chút cứng đờ rồi không suy nghĩ được gì nữa, theo kế hoạch được lập sẵn trong não mà dứt khoác đâm dao xuống người y.
Khi dao hạ xuống muốn đâm thẳng vào tim Quang Thành cứ tưởng y không phòng bị sẽ bị đâm trúng. Nhưng mũi dao chưa chạm được đến da thịt Quang Thành cậu đã ăn một đòn phản lực té ngã ra sau. Con dao trong tay cũng bị bay văng ra ngoài khỏi giường khiến cậu không thể ngờ được.
Trường Nam bị bất ngờ trước tình huống này, cậu nghĩ Quang Thành đã lơ là cảnh giác. Nhưng không y đã bật giáp bảo hộ từ lúc nào làm người bình thường như cậu không thể chạm vào được y. Cậu có vẻ đã đánh giá thấp Quang Thành rồi.
Đối với sự hoang mang của Trường Nam, Quang Thành chỉ bày ra vẻ hờ hững lạnh lùng như đã biết trước tình huống này sẽ xảy ra. Quang Thành nhìn cậu thất vọng: " Người vì họ mà lại muốn giết tôi sao? Trước kia người có thể vượt qua sợ hãi mà đưa tôi về tận nhà, người không biết nấu ăn nhưng vì tôi mà vào bếp, người có thể thức cả đêm chỉ để làm sợi dây chuyền bảo vệ cho tôi ".
Đến lúc này Quang Thành cười một cách mỉa mai, giọng điệu châm chọc: " Vậy mà bây giờ người cùng bọn họ hợp sức giết tôi? Người nói xem tình cảm của người đối với tôi là gì? Đơn giản chỉ là tôi tự đa tình mà suy nghĩ quá nhiều, ngay từ đầu người tiếp cận tôi chỉ muốn lợi dụng tôi mà thôi, đúng không? Người muốn mượn tôi làm vật tế để có thứ người muốn. Người làm gì yêu thương tôi như những gì tôi nghĩ ".
Cổ họng Trường Nam dâng lên một vị chua chát, cậu không thừa nhận, cũng không nói đó không phải sự thật. Trong lòng Trường Nam hiện lên một câu trả lời: Tại sao tôi phải yêu thương một người không có thật như cậu? Khi cậu là tôi cậu cũng sẽ hành động như tôi thôi.
Trường Nam bất đắc dĩ nói: " Nếu tôi không phải là một tên tham vọng thì cậu đã có cuộc sống bình yên, nhưng thật tiếc... tôi vốn dĩ là một kẻ rất tham vọng ".
Quang Thành càng nực cười hơn: " nếu người không tham vọng thì cuộc sống tôi sẽ tốt sao? Từ đầu thế giới này đã không đối xử tốt với tôi rồi. Thế giới của tôi vốn đã ngập trong bùn lầy vậy mà người lại đến kéo tôi lên. Sau đó lại nhẫn tâm vùi tôi xuống một lần nữa. So với bọn họ người còn tàn nhẫn hơn họ gấp trăm lần ".
Trường Nam câm lặng, cậu không thể nói gì thêm vì đó chính là sự thật, nhiệm vụ của cậu chính là như thế. Cậu chỉ im lặng nghe sự căm phẫn của Quang Thành lên tiếng: " Ngay lúc tôi nghĩ mình có thể quên mọi chuyện tồi tệ trong quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới thì người lại quay lưng với tôi, một lần rồi một lần vùi tôi vào vũng bùn đó. Khi tôi biết tác dụng của những chén thuốc của người, tôi vẫn không tin cố chấp uống từng chén một. Cho dù người khác có nói gì tôi vẫn một mực tin tưởng người đến cùng. Tôi không tin lời người khác nói thế nào nhưng chỉ cần là người nói tôi nhất định nghe theo ".
Quang Thành ngấn lệ phẫn uất nhìn cậu: " Vậy mà... ". Y nghẹn ngào nói không thành lời: " Vậy mà..tại sao người luôn quay lưng với tôi? Đến bao giờ người mới hiểu được nỗi đau tôi đang chịu đựng? ".
Trường Nam cuối đầu sống mũi cay cay, cậu không dám đối diện với sự thất vọng và căm phẫn của y. Khi nhìn vào dáng vẻ đó cậu không thể kiềm chế mà muốn xin lỗi, chịu thua trước y.
Một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, Trường Nam giật mình ngước mặt nhìn lên, khuôn mặt Quang Thành lại lạnh lùng như cũ cùng với ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy hận thù mà chăm chăm nhìn cậu. Quang Thành nói một giọng trầm thấp như cố gắng kìm nén gì đó: " Nếu mấy người đã muốn gặp nhau đến thế, tôi sẽ cho các người toại nguyện ".
Trường Nam chưa kịp phản ứng bản thân chớp mắt cậu đã đứng trước một nơi xa lạ. Xung quanh là giông gió đang rầm rộ nổi lên từng đợt, trời đất tối sầm, tiếng sấm chói tai cứ vài giây lại đánh xuống một lần. Khung cảnh hỗn loạn này làm cậu có chút sợ, cậu nhìn sang Quang Thành: " Đây là đâu? ".
Quang Thành lãnh đạm đáp: " Nếu đến người cũng đã muốn giết tôi, thì tâm nguyện cuối cùng này tôi sẽ thành toàn cho người ". Nói rồi Trường Nam bị đẩy về phía trước, cậu té ngã về phía trước do không giữ được thăng bằng.
Cậu trong đầu vang vang lời nói " tâm nguyện cuối cùng " thì hoang mang. Trường Nam đứng dậy theo phản xạ đi về phía trước vài bước, trong chớp mắt hiện ra một bàn tế lễ hoành tráng cùng với đám người dân làng đang khấn quỳ cậu nguyện. Vậy mà làm thế nào hồi nãy cậu không thấy bọn họ?
Trường Nam nhìn xung quanh lần nữa, cậu phát hiện gần bàn cúng có một nữ sĩ đang nằm gục.
Cậu nhận ra người đang nằm đó là nữ chính hoảng hồn chạy lại, lay người cô dậy: " Thanh Thanh cô bị làm sao? Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi ".
Trường Nam liên tục lay người Thanh Thanh nhưng cô không có dấu hiệu tỉnh dậy.Trường Nam nhìn mấy người dân làng mặc kệ Thanh Thanh vẫn chấp tay niệm kinh thì la lớn: " mấy người không thấy cô ấy đang ngất sao? Mau làm gì đó đi ".
Cho dù cậu có gọi hay la bọn hò thì cũng vô ích, cậu như nói vào trong không khí hoặc ai đó đang bịt tai họ lại khiến họ không thể nghe được giọng nói của cậu. Trường Nam bất lực trước chuyện này, cậu đã bị phế đi căn tu của mình không thể làm gì khác được ngoài khả năng của người bình thường.
Hệ thống lúc này nó đã điên lên: [ Tên nam chính chết tiệt này, chỉ còn một chút phần trăm nữa là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà hắn keo kiệt không tăng lên xíu nào cả, tôi không còn nghĩ được biện pháp ác độc nào khiến hắn hắc hoá nữa ].
Trường Nam nhìn tình cảnh hỗn loạn hiện tại không biết làm thế nào. Quang Thành đứng từ xa nhìn cậu chơi vơi trong hỗn loạn mà bình thản, y ve vẩy ngón tay một chút. Thanh Thanh từ từ mở mắt tỉnh dậy, cô nhìn thấy cậu thì vui mừng: " Thầy, thầy đây rồi ".
Thanh Thanh đứng dậy vội vàng đưa kiếm pháp cho cậu: " Thầy mau làm phép chúng ta kết hợp giết chết con quỷ đó đi ".
Trường Nam bối rối: " Tôi...tôi đã bị Quang Thành phế mất căn tu của mình, không thể làm pháp được nữa ".
Thanh Thanh bất ngờ: " Cái gì? Cậu ta đã làm vậy thật sao? ".Trường Nam gấp gáp: " Bây giờ chỉ có cách triều hồi sức mạnh thánh thần để đánh lại thôi. Dù bây giờ tôi không có sức mạnh nhưng tôi đủ khả năng làm vật tế.Tôi sẽ làm vật tế ".
Thanh Thanh nhìn đám dân làng chán ghét nói: " Không cần liều mạng của thầy, hãy sử dụng đám dân làng này. Đây chính là ác nghiệp mà bọn họ đã gây ra là nguyên nhân tạo ra tai hoạ. Khởi nguồn ở đâu thì dập ở đó, chúng ta không cần phải phí sức ".
Trường Nam bối rối nói tránh:" Tôi cũng là một phần nguyên nhân, tôi sẽ cùng họ trả nghiệp quả này. Không trách được nhân thế đây chỉ là nhân quả mà thôi ".
Thanh Thanh đỡ trán ra vẻ mệt mõi: " Tôi đã định lấy họ làm vật tế nhưng ác nghiệp của họ quá lớn, đến thần linh còn phải từ chối lễ tế. Kẻ thì giết người, kẻ thì sân si tham lam, kẻ thì dối trá lọc lừa. Thật sự là mấm mống của tai hoạ ". Trường Nam hơi lo lắng: " Cô..". Ngay lúc này cậu không biết nên làm gì, cậu nên kêu nữ chính xoa dịu nam chính đang tổn thương hay hợp lực với cô tiêu diệt hắn.
Thanh Thanh quay lại vẻ nghiêm túc trong tích tắt: " Đừng lãng phí thời gian, hắn vẫn luôn quan sát chúng ta. Chúng ta mau hành động". Trường Nam còn đang do dự thì nữ chính đã dứt khoát kéo cậu vào trận pháp lập tức thi triển pháp thuật.
Thanh Thanh tập hợp sức mạnh của mình mở ra một vòng tròn ma thuật trên bầu trời. Nó loé sáng chói chang như ánh mắt trời khiến cậu không thể nhìn nó trực tiếp được.
Ngay lúc này Thanh Thanh điều khiển một con dao bay đến phía cậu, cô nói: " Thầy có muốn cứu ngôi làng này không? Tôi không muốn ép thầy làm vật tế ".
Trường Nam đương nhiên chọn câu trả lời "không " ngay trong lòng. Cậu không bao giờ có ý định hi sinh mạng sống của mình vì những điều vô ích. Nhưng trong trường hợp này cậu cẩn thận suy nghĩ, có thể cậu sẽ một lần hi sinh thử xem sao.
Trường Nam hỏi hệ thống: Nam chính đang ở đâu? Có gần đây không?
Hệ thống nghiêm túc trả lời lại: [ Đủ gần để thấy mọi hành động của cậu, hãy cẩn thận với quyết định của mình ].
Trường Nam hít một hơi thật sâu, cậu bắt lấy con dao từ không trung. Cậu cầm lấy con dao thái độ như đã quyết không phân vân.Thanh Thanh bất ngờ vì cô không nghĩ với tính cách của cậu sẽ tình nguyện làm vật tế.
Trường Nam đưa lưỡi dao gần vào cổ tay của mình, cố ý nói lớn: " Hôm nay tôi sẽ làm người tốt một lần vậy. Không ngờ gà có thể trở thành phượng hoàng nhưng cho dù có trở thành phượng đi chăng nữa thì gà vẫn mãi là gà. Cho dù có chết tôi cũng sẽ khiến kẻ dám qua mặt tôi không sống yên ". Trên vẻ mặt ngông cuồng khó nhìn ra một tia căng thẳng nào lọt ra. Liệu y có ngăn cản cậu? Hay đây chính là chấm hết của câu chuyện này?
Trường Nam nói xong thì nhìn xung quanh, bên ngoài vẫn im lặng không động tĩnh, cậu nói lớn hơn: " Tôi ước một lần cuối tôi muốn đấu với con quỷ đó. Tôi muốn chính tôi giành lại được vị trí của mình. Cô sẽ thay tôi làm điều đó chứ? ".
Thanh Thanh gật đầu: " Thầy yên tâm, tôi sẽ không làm uổng phí công sức hi sinh của thầy ".
Trường Nam liếc nhìn bầu trời, vòng tròn ma thuật trên trời đang thu tất cả những sấm sét về. Cậu cắn môi căng thẳng, y vẫn không lộ diện sao? Y không sợ sức mạnh của thiên sấm? Chẳng phải quỷ rất sợ sấm sao? Hay do cậu lập kế hoạch sai rồi?
" Nếu biết trước hôm nay tôi vì cậu ta mà bỏ mạng thà rằng lúc đó đã không quan tâm đến". Trường Nam nói một hơi tiếc nuối: " Nếu tôi ra vẻ mình như thánh thần cứu rỗi cuộc đời cậu ta thì có lẽ...".
Một người từ xa nhìn cậu trầm ngâm một lúc lâu. Y không cảm xúc như thể không còn thứ gì có thể làm đau y hơn nữa. Nét mặt y như nhận ra một điều gì đó, một điều khiến cơn đau trong tim y dằn xé không thôi.
Trong lòng cậu run sợ khi nhìn những cơn sấm sét sắp đổ hết xuống người mình. Chỉ cần máu cậu nhỏ xuống thi trận pháp lập tức hoạt động, nó sẽ hút cạn dương khí của vật tế để thu đủ năng lượng của trời. Người thực hiện trận pháp sẽ nắm giữ một sức mạnh kinh khủng nhất của sấm sét và có thể tiêu diệt những con quỷ mạnh nhất.
Trường Nam lúc này cảm thấy vở kịch mình đã thất bại rồi. Cậu nghĩ đây sẽ là cái kết của mình trong cái trò chơi kì quái này. Nhưng những viễn tưởng ghê sợ ám ảnh lấy tâm trí khiến cậu không kìm được mà rơi nước mắt.
Thanh Thanh hồi hộp chờ đợi Trường Nam khai mở trận pháp. Trường Nam thì sợ cơn đau trước mắt không dám xuống tay, cậu lấy hết dũng khí nhấn nhẹ lưỡi dao vào da thịt. Chỗ đó chảy những giọt máu đầu tiên dọc lưỡi dao.
Hệ thống thở dài trong đầu mà chuẩn bị cho cậu over game, chứ tình huống này đã không còn gì cứu vãn.
Thanh Thanh thiếu kiên nhẫn muốn đẩy nhanh tiến độ mà muốn nhúng tay vào giúp cậu. Nhưng cô đụng vào thì con dao trong tay Trường Nam trượt khỏi tay cậu. Nó như phản chủ mà bay thẳng về phía Thanh Thanh.
Thanh Thanh bất ngờ rồi né đuờng tấn công của con dao đó. Nhưng con dao đó như muốn giết chết cô, nó đâm hụt cô một lần rồi quay lại bay về phía cô. Thanh Thanh hoang mang không biết chuyện gì xảy ra mà liên tục né tránh những nhát đâm chí mạng.
Trường Nam thì hiểu chuyện gì đang xảy ra, con dao đó đang được ai đó điều khiển, rất có khả năng là Quang Thành. Nhưng tại sao chứ? Cậu vẫn chưa đoán ra được Quang Thành muốn làm gì.
" Ah " _ Thanh Thanh không cẩn thận bị con dao cắt vào cánh tay chảy máu. Trận đồ cô bày ra lập tức đóng lại thay vào đó là một trận đồ khác được mở ra. Trận đồ mới này cậu chưa từng nhìn thấy, nó giống như hai trận đồ khác nhau kết hợp.
Dường như vết thương của Thanh Thanh rất sâu, máu tuôn nhiều đến nỗi cô không thể tự cầm máu được mà chảy xuống đất. Máu cô như chất xúc tác khiến trận đồ kì lạ đó hoạt động. Khi trận đồ hoạt động nó cần một nguồn năng lượng lớn để phát huy tác dụng, vì thế trận đồ dần đang hút cạn máu và sinh lực của vật tế.
Thanh Thanh nhận ra điều này, cô cật lực vùng vậy thoát khỏi trận đồ nhưng vô ích. Cô đã bị nhốt lại và biến mình trở thành vật tế. Thanh Thanh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô thều thào nói với Trường Nam: " Thầy nhất định..nhất định phải sống để giết chết con quỷ đó, tôi không thể...không thể...". Lời còn chưa kịp thốt thì Thanh Thanh đã trở thành một các xác khô nằm bất động trên đất khiến Trường Nam sợ hãi mà lùi về sau vài bước.
Trường Nam ngây ngốc một lúc cuối cùng cũng nhận ra. Đây chính là phép cấm trong cuốn bí thuật của cậu. Mở trận đồ này lên không khác nghịch thiên, không cẩn thận sẽ bị trời phạt đến thịt nát xương tan. Lúc đầu cậu chỉ muốn dụ Quang Thành xuất đầu lộ diện, rồi phản bội nữ chính đoạt sức mạnh. Sau đó cùng đấu với nam chính một trận, nữ chính do cậu phản bội sẽ đứng về phe nam chính. Từ đó cốt truyện sẽ bình thường trở lại.
Trường Nam gọi to: " Quang Thành sao cậu dám mở cấm trận? Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không? ". Xung quanh im lặng không một tiếng đáp lại, Trường Nam nôn nóng: " Cậu mau ra đây. Rốt cuộc cậu muốn gì hả? ". Quang Thành có biết để nghĩ ra cái kế hoạch này cậu đã phải vất vả suy nghĩ thế nào không? Từ lúc Quang Thành đè cậu ở sảnh thờ thì cậu đã tính trước chuyện này rồi.
Trường Nam không nhớ rõ về trận pháp này, cậu chỉ nhớ rõ nếu xảy ra sai sót thì trận pháp này sẽ hút hết tất cả dương khí có ở xung quanh cách một trăm dặm bao gồm cả người, thú vật, cây cỏ. Đồng thời người thực hiện cũng sẽ nguồn sức mạnh khổng lồ đó đánh đến tan xương nát thịt.Sức công phá khủng khiếp như thế nên mới đưa vào sách cấm. Nhưng thành công thì người thực hiện sẽ hưởng trọn tinh hoa đất trời, sở hữu sức mạnh vĩnh cửu không ai sánh được.
Trường Nam lo lắng đi xung quanh tìm kiếm nhưng Quang Thành nhất quyết không chịu xuất đầu lộ diện dù đang ở rất gần. Trường Nam mất dần kiên nhẫn, lớn tiếng quát: " cậu có ý đồ gì? Mau chui ra đây ".
Một bóng hình mờ ảo xuất hiện ở giữa trận đồ cười nhạt nhìn cậu: " thầy đang tìm tôi sao?".
" Tên khốn khiếp ". Cậu chạy lại phía y, vừa chạy lại cậu biết mình đã bị lừa, đó chỉ là hình phản chiếu của y. Quang Thành xuất hiện ở ngoài trận đồ, y một vẻ đơn bạc nhìn cậu đang mắc kẹt trong trận đồ mình bày ra.
Trường Nam lo lắng: " Cậu định làm gì? ". Trường Nam nhớ thoang thoáng trong sách có ghi trận pháp này cần đến hai huyết tế. Một huyết nữ tử sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm. Một huyết nam tử sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm. Một vật có khả năng kết nối âm dương.
Nếu Thanh Thanh là huyết nữ, vậy chính cậu chỉ có khả năng là huyết nam. Chẳng lẽ Quang Thành định lấy cậu làm huyết tế để đạt được sức mạnh?
Quang Thành không nói cầm lấy con dao ở dưới đất và rạch một đường ở lòng bàn tay, rồi chạm vào pháp trận, cho nó hút máu của mình. Trường Nam nghĩ đây là bước kế tiếp để hoàn thành trận đồ nhưng y đây là có ý gì. Sau đó cậu từ từ cảm nhận những nguồn năng lượng mạnh mẽ đang dần len lỏi vào trong từng tế bào của mình.
Trường Nam không nói nên lời. Quang Thành làm theo những lời cậu nói trước đó sao?
Trường Nam nhìn Quang Thành tự dưng lăn ra ôm miệng ho sặc sụa lấy làm hoang mang. Trường Nam không dám nói chuyện, cũng không dám chạm vào y chỉ lẵng lặng từ sau quan sát. Trường Nam còn nhân lúc đó vội mặc quần vào, lấy mền quấn khắp người như xác ướp thể hiện rõ thái độ " giữ thân như ngọc ".
Quang Thành không để ý đến mọi chuyện cậu đang làm mà ho không ngừng khiến Trường Nam lo lắng đến hỏi hệ thống: Quang Thành làm sao vậy?
Hệ thống lúc đầu bâng quơ trả lời: [ Chắc là bị bệnh thôi ]. Sau đó nó liền cảm thấy có điều không đúng, lập tức bật ra đa kiểm tra thì phát hiện ra gì đó, vẻ mặt nó vui mừng thông báo cho cậu: [ Kí chủ được cứu rồi, nữ chính và dân làng đang tìm cách cứu cậu đó ].
Trường Nam không vui mừng mà nhìn dáng vẻ Quang Thành đang thi pháp chống lại nữ chính. Cậu thấy tình tiết này thật vô lý, cậu là phản diện tại sao nữ chính lại cứu cậu thay vì nam chính? Nhưng trong tình huống này cậu rõ ràng là người cần được cứu giúp. Cậu không biết vì nguyên nhân vì mà cốt truyện càng ngày càng trở nên rối rắm.
Dù trên khoé miệng y còn vệt máu chưa lau nhưng ánh mắt y vẫn mạnh mẽ như sóng biển, không có một tia yếu đuối nào hiện ra trên vẻ mặt y.
Một tiếng nói xẹt ngang qua tâm trí cậu: 'Đâm vào tim hắn đi, tôi sẽ kéo thầy ra ngoài '.
Trường Nam nhìn xung quanh căn phòng trống không u ám, cậu không biết là ai đang nói, điều này khiến cậu run sợ mà nép người sâu vào trong góc giường. Nhưng lời nói đó dường như muốn thôi miên cậu,những lời nói kì lạ đó cứ bủa vây xoay vòng tâm trí cậu như dây tơ quấn lấy con rối. Rồi từ đâu trên tay cậu xuất hiện một con dao sắc nhọn, đầu mũi dao hướng thẳng về phía lưng y. Nó như thôi thúc cậu mau làm theo những gì lời người kia nói.
Quang Thành lúc này không hề chú ý đến sau lưng mình,y dù có đau đớn nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng thi chú niệm pháp, cố gắng chống lại kẻ đang tấn công mình. Đây chính là cơ hội tốt để cậu hành động nhưng cậu không dám làm vậy.Nếu thành công thì cốt truyện đã hỏng thì bị cậu làm nát luôn, nếu không thành công cậu sẽ chết rất thảm.
Hệ thống biết cậu lo lắng, nó an ủi: [ Nam chính mạng lớn lắm không chết dễ thế được đâu, trừ khi phản diện chết thì có khả năng nam chính mới có thể chết. Cậu thử xem có đạt tuyệt đối chỉ số hắc hoá của Quang Thành không? Nếu đạt đủ thì tôi lập tức cho kí chủ out game hoàn thành nhiệm vụ ]
Trường Nam siết chặt con dao trong tay, ánh mắt e ngại nhìn bóng lưng lấm tấm mồ hôi của y. Cậu lưỡng lự một lúc rồi cậu hít sâu một hơi hạ quyết tâm phải làm được. Chuyện gì đến thì cứ đến đi, Trường Nam cậu sẽ cứng cỏi như xương rồng cho dù thế nào cậu bằng mọi giá phải sống sót trở về.Cậu từ từ tiến lại gần Quang Thành, không biết bản thân có thể làm được điều đó hay không. Cậu nhìn dáng vẻ lơ là cảnh giác của y mà không nỡ xuống tay.
Hai tay cậu nắm chặt cán dao, cậu cắn môi do dự, trán cậu lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng. Vì bản thân là phản diện cậu không cho phép mình sợ hãi chùn bước. Nhưng tận sâu bên trong trái tim Trường Nam đã thắt chặt đến khó chịu. Quang Thành đã tin tưởng đưa an nguy của mình cho cậu vậy mà cậu lại phản bội y một lần rồi một lần. Cậu không sợ y trả thù, không màng y tức giận,không quan tâm y hành hạ mình ra sao. Chấp nhất với một NPC cũng không có lợi ích gì nhưng ai gây thù chuốt oán cậu tự khắc ghi hận trong lòng. Nhưng điều cậu sợ nhất chính là không hoàn thành nhiệm vụ.
Trán cậu lấm tấm mồ hôi,gấp gáp quyết định trong vài giây ngắn ngủi. Trường Nam vươn tay nắm lấy vai Quang Thành kéo y xoay người lại. Quang Thành theo lực kéo của cậu quay người sang, thấy cậu đang giương mũi dao sắc nhọn về phía mình. Vậy mà một chút phản ứng cũng không có, mặt y vẫn điềm tĩnh như mặt nước mùa thu.
Ánh mắt y có chút lay động như mặt nước tĩnh lặng được một làn gió thổi qua. Trường Nam bị nhìn như thế người có chút cứng đờ rồi không suy nghĩ được gì nữa, theo kế hoạch được lập sẵn trong não mà dứt khoác đâm dao xuống người y.
Khi dao hạ xuống muốn đâm thẳng vào tim Quang Thành cứ tưởng y không phòng bị sẽ bị đâm trúng. Nhưng mũi dao chưa chạm được đến da thịt Quang Thành cậu đã ăn một đòn phản lực té ngã ra sau. Con dao trong tay cũng bị bay văng ra ngoài khỏi giường khiến cậu không thể ngờ được.
Trường Nam bị bất ngờ trước tình huống này, cậu nghĩ Quang Thành đã lơ là cảnh giác. Nhưng không y đã bật giáp bảo hộ từ lúc nào làm người bình thường như cậu không thể chạm vào được y. Cậu có vẻ đã đánh giá thấp Quang Thành rồi.
Đối với sự hoang mang của Trường Nam, Quang Thành chỉ bày ra vẻ hờ hững lạnh lùng như đã biết trước tình huống này sẽ xảy ra. Quang Thành nhìn cậu thất vọng: " Người vì họ mà lại muốn giết tôi sao? Trước kia người có thể vượt qua sợ hãi mà đưa tôi về tận nhà, người không biết nấu ăn nhưng vì tôi mà vào bếp, người có thể thức cả đêm chỉ để làm sợi dây chuyền bảo vệ cho tôi ".
Đến lúc này Quang Thành cười một cách mỉa mai, giọng điệu châm chọc: " Vậy mà bây giờ người cùng bọn họ hợp sức giết tôi? Người nói xem tình cảm của người đối với tôi là gì? Đơn giản chỉ là tôi tự đa tình mà suy nghĩ quá nhiều, ngay từ đầu người tiếp cận tôi chỉ muốn lợi dụng tôi mà thôi, đúng không? Người muốn mượn tôi làm vật tế để có thứ người muốn. Người làm gì yêu thương tôi như những gì tôi nghĩ ".
Cổ họng Trường Nam dâng lên một vị chua chát, cậu không thừa nhận, cũng không nói đó không phải sự thật. Trong lòng Trường Nam hiện lên một câu trả lời: Tại sao tôi phải yêu thương một người không có thật như cậu? Khi cậu là tôi cậu cũng sẽ hành động như tôi thôi.
Trường Nam bất đắc dĩ nói: " Nếu tôi không phải là một tên tham vọng thì cậu đã có cuộc sống bình yên, nhưng thật tiếc... tôi vốn dĩ là một kẻ rất tham vọng ".
Quang Thành càng nực cười hơn: " nếu người không tham vọng thì cuộc sống tôi sẽ tốt sao? Từ đầu thế giới này đã không đối xử tốt với tôi rồi. Thế giới của tôi vốn đã ngập trong bùn lầy vậy mà người lại đến kéo tôi lên. Sau đó lại nhẫn tâm vùi tôi xuống một lần nữa. So với bọn họ người còn tàn nhẫn hơn họ gấp trăm lần ".
Trường Nam câm lặng, cậu không thể nói gì thêm vì đó chính là sự thật, nhiệm vụ của cậu chính là như thế. Cậu chỉ im lặng nghe sự căm phẫn của Quang Thành lên tiếng: " Ngay lúc tôi nghĩ mình có thể quên mọi chuyện tồi tệ trong quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới thì người lại quay lưng với tôi, một lần rồi một lần vùi tôi vào vũng bùn đó. Khi tôi biết tác dụng của những chén thuốc của người, tôi vẫn không tin cố chấp uống từng chén một. Cho dù người khác có nói gì tôi vẫn một mực tin tưởng người đến cùng. Tôi không tin lời người khác nói thế nào nhưng chỉ cần là người nói tôi nhất định nghe theo ".
Quang Thành ngấn lệ phẫn uất nhìn cậu: " Vậy mà... ". Y nghẹn ngào nói không thành lời: " Vậy mà..tại sao người luôn quay lưng với tôi? Đến bao giờ người mới hiểu được nỗi đau tôi đang chịu đựng? ".
Trường Nam cuối đầu sống mũi cay cay, cậu không dám đối diện với sự thất vọng và căm phẫn của y. Khi nhìn vào dáng vẻ đó cậu không thể kiềm chế mà muốn xin lỗi, chịu thua trước y.
Một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, Trường Nam giật mình ngước mặt nhìn lên, khuôn mặt Quang Thành lại lạnh lùng như cũ cùng với ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy hận thù mà chăm chăm nhìn cậu. Quang Thành nói một giọng trầm thấp như cố gắng kìm nén gì đó: " Nếu mấy người đã muốn gặp nhau đến thế, tôi sẽ cho các người toại nguyện ".
Trường Nam chưa kịp phản ứng bản thân chớp mắt cậu đã đứng trước một nơi xa lạ. Xung quanh là giông gió đang rầm rộ nổi lên từng đợt, trời đất tối sầm, tiếng sấm chói tai cứ vài giây lại đánh xuống một lần. Khung cảnh hỗn loạn này làm cậu có chút sợ, cậu nhìn sang Quang Thành: " Đây là đâu? ".
Quang Thành lãnh đạm đáp: " Nếu đến người cũng đã muốn giết tôi, thì tâm nguyện cuối cùng này tôi sẽ thành toàn cho người ". Nói rồi Trường Nam bị đẩy về phía trước, cậu té ngã về phía trước do không giữ được thăng bằng.
Cậu trong đầu vang vang lời nói " tâm nguyện cuối cùng " thì hoang mang. Trường Nam đứng dậy theo phản xạ đi về phía trước vài bước, trong chớp mắt hiện ra một bàn tế lễ hoành tráng cùng với đám người dân làng đang khấn quỳ cậu nguyện. Vậy mà làm thế nào hồi nãy cậu không thấy bọn họ?
Trường Nam nhìn xung quanh lần nữa, cậu phát hiện gần bàn cúng có một nữ sĩ đang nằm gục.
Cậu nhận ra người đang nằm đó là nữ chính hoảng hồn chạy lại, lay người cô dậy: " Thanh Thanh cô bị làm sao? Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi ".
Trường Nam liên tục lay người Thanh Thanh nhưng cô không có dấu hiệu tỉnh dậy.Trường Nam nhìn mấy người dân làng mặc kệ Thanh Thanh vẫn chấp tay niệm kinh thì la lớn: " mấy người không thấy cô ấy đang ngất sao? Mau làm gì đó đi ".
Cho dù cậu có gọi hay la bọn hò thì cũng vô ích, cậu như nói vào trong không khí hoặc ai đó đang bịt tai họ lại khiến họ không thể nghe được giọng nói của cậu. Trường Nam bất lực trước chuyện này, cậu đã bị phế đi căn tu của mình không thể làm gì khác được ngoài khả năng của người bình thường.
Hệ thống lúc này nó đã điên lên: [ Tên nam chính chết tiệt này, chỉ còn một chút phần trăm nữa là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà hắn keo kiệt không tăng lên xíu nào cả, tôi không còn nghĩ được biện pháp ác độc nào khiến hắn hắc hoá nữa ].
Trường Nam nhìn tình cảnh hỗn loạn hiện tại không biết làm thế nào. Quang Thành đứng từ xa nhìn cậu chơi vơi trong hỗn loạn mà bình thản, y ve vẩy ngón tay một chút. Thanh Thanh từ từ mở mắt tỉnh dậy, cô nhìn thấy cậu thì vui mừng: " Thầy, thầy đây rồi ".
Thanh Thanh đứng dậy vội vàng đưa kiếm pháp cho cậu: " Thầy mau làm phép chúng ta kết hợp giết chết con quỷ đó đi ".
Trường Nam bối rối: " Tôi...tôi đã bị Quang Thành phế mất căn tu của mình, không thể làm pháp được nữa ".
Thanh Thanh bất ngờ: " Cái gì? Cậu ta đã làm vậy thật sao? ".Trường Nam gấp gáp: " Bây giờ chỉ có cách triều hồi sức mạnh thánh thần để đánh lại thôi. Dù bây giờ tôi không có sức mạnh nhưng tôi đủ khả năng làm vật tế.Tôi sẽ làm vật tế ".
Thanh Thanh nhìn đám dân làng chán ghét nói: " Không cần liều mạng của thầy, hãy sử dụng đám dân làng này. Đây chính là ác nghiệp mà bọn họ đã gây ra là nguyên nhân tạo ra tai hoạ. Khởi nguồn ở đâu thì dập ở đó, chúng ta không cần phải phí sức ".
Trường Nam bối rối nói tránh:" Tôi cũng là một phần nguyên nhân, tôi sẽ cùng họ trả nghiệp quả này. Không trách được nhân thế đây chỉ là nhân quả mà thôi ".
Thanh Thanh đỡ trán ra vẻ mệt mõi: " Tôi đã định lấy họ làm vật tế nhưng ác nghiệp của họ quá lớn, đến thần linh còn phải từ chối lễ tế. Kẻ thì giết người, kẻ thì sân si tham lam, kẻ thì dối trá lọc lừa. Thật sự là mấm mống của tai hoạ ". Trường Nam hơi lo lắng: " Cô..". Ngay lúc này cậu không biết nên làm gì, cậu nên kêu nữ chính xoa dịu nam chính đang tổn thương hay hợp lực với cô tiêu diệt hắn.
Thanh Thanh quay lại vẻ nghiêm túc trong tích tắt: " Đừng lãng phí thời gian, hắn vẫn luôn quan sát chúng ta. Chúng ta mau hành động". Trường Nam còn đang do dự thì nữ chính đã dứt khoát kéo cậu vào trận pháp lập tức thi triển pháp thuật.
Thanh Thanh tập hợp sức mạnh của mình mở ra một vòng tròn ma thuật trên bầu trời. Nó loé sáng chói chang như ánh mắt trời khiến cậu không thể nhìn nó trực tiếp được.
Ngay lúc này Thanh Thanh điều khiển một con dao bay đến phía cậu, cô nói: " Thầy có muốn cứu ngôi làng này không? Tôi không muốn ép thầy làm vật tế ".
Trường Nam đương nhiên chọn câu trả lời "không " ngay trong lòng. Cậu không bao giờ có ý định hi sinh mạng sống của mình vì những điều vô ích. Nhưng trong trường hợp này cậu cẩn thận suy nghĩ, có thể cậu sẽ một lần hi sinh thử xem sao.
Trường Nam hỏi hệ thống: Nam chính đang ở đâu? Có gần đây không?
Hệ thống nghiêm túc trả lời lại: [ Đủ gần để thấy mọi hành động của cậu, hãy cẩn thận với quyết định của mình ].
Trường Nam hít một hơi thật sâu, cậu bắt lấy con dao từ không trung. Cậu cầm lấy con dao thái độ như đã quyết không phân vân.Thanh Thanh bất ngờ vì cô không nghĩ với tính cách của cậu sẽ tình nguyện làm vật tế.
Trường Nam đưa lưỡi dao gần vào cổ tay của mình, cố ý nói lớn: " Hôm nay tôi sẽ làm người tốt một lần vậy. Không ngờ gà có thể trở thành phượng hoàng nhưng cho dù có trở thành phượng đi chăng nữa thì gà vẫn mãi là gà. Cho dù có chết tôi cũng sẽ khiến kẻ dám qua mặt tôi không sống yên ". Trên vẻ mặt ngông cuồng khó nhìn ra một tia căng thẳng nào lọt ra. Liệu y có ngăn cản cậu? Hay đây chính là chấm hết của câu chuyện này?
Trường Nam nói xong thì nhìn xung quanh, bên ngoài vẫn im lặng không động tĩnh, cậu nói lớn hơn: " Tôi ước một lần cuối tôi muốn đấu với con quỷ đó. Tôi muốn chính tôi giành lại được vị trí của mình. Cô sẽ thay tôi làm điều đó chứ? ".
Thanh Thanh gật đầu: " Thầy yên tâm, tôi sẽ không làm uổng phí công sức hi sinh của thầy ".
Trường Nam liếc nhìn bầu trời, vòng tròn ma thuật trên trời đang thu tất cả những sấm sét về. Cậu cắn môi căng thẳng, y vẫn không lộ diện sao? Y không sợ sức mạnh của thiên sấm? Chẳng phải quỷ rất sợ sấm sao? Hay do cậu lập kế hoạch sai rồi?
" Nếu biết trước hôm nay tôi vì cậu ta mà bỏ mạng thà rằng lúc đó đã không quan tâm đến". Trường Nam nói một hơi tiếc nuối: " Nếu tôi ra vẻ mình như thánh thần cứu rỗi cuộc đời cậu ta thì có lẽ...".
Một người từ xa nhìn cậu trầm ngâm một lúc lâu. Y không cảm xúc như thể không còn thứ gì có thể làm đau y hơn nữa. Nét mặt y như nhận ra một điều gì đó, một điều khiến cơn đau trong tim y dằn xé không thôi.
Trong lòng cậu run sợ khi nhìn những cơn sấm sét sắp đổ hết xuống người mình. Chỉ cần máu cậu nhỏ xuống thi trận pháp lập tức hoạt động, nó sẽ hút cạn dương khí của vật tế để thu đủ năng lượng của trời. Người thực hiện trận pháp sẽ nắm giữ một sức mạnh kinh khủng nhất của sấm sét và có thể tiêu diệt những con quỷ mạnh nhất.
Trường Nam lúc này cảm thấy vở kịch mình đã thất bại rồi. Cậu nghĩ đây sẽ là cái kết của mình trong cái trò chơi kì quái này. Nhưng những viễn tưởng ghê sợ ám ảnh lấy tâm trí khiến cậu không kìm được mà rơi nước mắt.
Thanh Thanh hồi hộp chờ đợi Trường Nam khai mở trận pháp. Trường Nam thì sợ cơn đau trước mắt không dám xuống tay, cậu lấy hết dũng khí nhấn nhẹ lưỡi dao vào da thịt. Chỗ đó chảy những giọt máu đầu tiên dọc lưỡi dao.
Hệ thống thở dài trong đầu mà chuẩn bị cho cậu over game, chứ tình huống này đã không còn gì cứu vãn.
Thanh Thanh thiếu kiên nhẫn muốn đẩy nhanh tiến độ mà muốn nhúng tay vào giúp cậu. Nhưng cô đụng vào thì con dao trong tay Trường Nam trượt khỏi tay cậu. Nó như phản chủ mà bay thẳng về phía Thanh Thanh.
Thanh Thanh bất ngờ rồi né đuờng tấn công của con dao đó. Nhưng con dao đó như muốn giết chết cô, nó đâm hụt cô một lần rồi quay lại bay về phía cô. Thanh Thanh hoang mang không biết chuyện gì xảy ra mà liên tục né tránh những nhát đâm chí mạng.
Trường Nam thì hiểu chuyện gì đang xảy ra, con dao đó đang được ai đó điều khiển, rất có khả năng là Quang Thành. Nhưng tại sao chứ? Cậu vẫn chưa đoán ra được Quang Thành muốn làm gì.
" Ah " _ Thanh Thanh không cẩn thận bị con dao cắt vào cánh tay chảy máu. Trận đồ cô bày ra lập tức đóng lại thay vào đó là một trận đồ khác được mở ra. Trận đồ mới này cậu chưa từng nhìn thấy, nó giống như hai trận đồ khác nhau kết hợp.
Dường như vết thương của Thanh Thanh rất sâu, máu tuôn nhiều đến nỗi cô không thể tự cầm máu được mà chảy xuống đất. Máu cô như chất xúc tác khiến trận đồ kì lạ đó hoạt động. Khi trận đồ hoạt động nó cần một nguồn năng lượng lớn để phát huy tác dụng, vì thế trận đồ dần đang hút cạn máu và sinh lực của vật tế.
Thanh Thanh nhận ra điều này, cô cật lực vùng vậy thoát khỏi trận đồ nhưng vô ích. Cô đã bị nhốt lại và biến mình trở thành vật tế. Thanh Thanh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô thều thào nói với Trường Nam: " Thầy nhất định..nhất định phải sống để giết chết con quỷ đó, tôi không thể...không thể...". Lời còn chưa kịp thốt thì Thanh Thanh đã trở thành một các xác khô nằm bất động trên đất khiến Trường Nam sợ hãi mà lùi về sau vài bước.
Trường Nam ngây ngốc một lúc cuối cùng cũng nhận ra. Đây chính là phép cấm trong cuốn bí thuật của cậu. Mở trận đồ này lên không khác nghịch thiên, không cẩn thận sẽ bị trời phạt đến thịt nát xương tan. Lúc đầu cậu chỉ muốn dụ Quang Thành xuất đầu lộ diện, rồi phản bội nữ chính đoạt sức mạnh. Sau đó cùng đấu với nam chính một trận, nữ chính do cậu phản bội sẽ đứng về phe nam chính. Từ đó cốt truyện sẽ bình thường trở lại.
Trường Nam gọi to: " Quang Thành sao cậu dám mở cấm trận? Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không? ". Xung quanh im lặng không một tiếng đáp lại, Trường Nam nôn nóng: " Cậu mau ra đây. Rốt cuộc cậu muốn gì hả? ". Quang Thành có biết để nghĩ ra cái kế hoạch này cậu đã phải vất vả suy nghĩ thế nào không? Từ lúc Quang Thành đè cậu ở sảnh thờ thì cậu đã tính trước chuyện này rồi.
Trường Nam không nhớ rõ về trận pháp này, cậu chỉ nhớ rõ nếu xảy ra sai sót thì trận pháp này sẽ hút hết tất cả dương khí có ở xung quanh cách một trăm dặm bao gồm cả người, thú vật, cây cỏ. Đồng thời người thực hiện cũng sẽ nguồn sức mạnh khổng lồ đó đánh đến tan xương nát thịt.Sức công phá khủng khiếp như thế nên mới đưa vào sách cấm. Nhưng thành công thì người thực hiện sẽ hưởng trọn tinh hoa đất trời, sở hữu sức mạnh vĩnh cửu không ai sánh được.
Trường Nam lo lắng đi xung quanh tìm kiếm nhưng Quang Thành nhất quyết không chịu xuất đầu lộ diện dù đang ở rất gần. Trường Nam mất dần kiên nhẫn, lớn tiếng quát: " cậu có ý đồ gì? Mau chui ra đây ".
Một bóng hình mờ ảo xuất hiện ở giữa trận đồ cười nhạt nhìn cậu: " thầy đang tìm tôi sao?".
" Tên khốn khiếp ". Cậu chạy lại phía y, vừa chạy lại cậu biết mình đã bị lừa, đó chỉ là hình phản chiếu của y. Quang Thành xuất hiện ở ngoài trận đồ, y một vẻ đơn bạc nhìn cậu đang mắc kẹt trong trận đồ mình bày ra.
Trường Nam lo lắng: " Cậu định làm gì? ". Trường Nam nhớ thoang thoáng trong sách có ghi trận pháp này cần đến hai huyết tế. Một huyết nữ tử sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm. Một huyết nam tử sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm. Một vật có khả năng kết nối âm dương.
Nếu Thanh Thanh là huyết nữ, vậy chính cậu chỉ có khả năng là huyết nam. Chẳng lẽ Quang Thành định lấy cậu làm huyết tế để đạt được sức mạnh?
Quang Thành không nói cầm lấy con dao ở dưới đất và rạch một đường ở lòng bàn tay, rồi chạm vào pháp trận, cho nó hút máu của mình. Trường Nam nghĩ đây là bước kế tiếp để hoàn thành trận đồ nhưng y đây là có ý gì. Sau đó cậu từ từ cảm nhận những nguồn năng lượng mạnh mẽ đang dần len lỏi vào trong từng tế bào của mình.
Trường Nam không nói nên lời. Quang Thành làm theo những lời cậu nói trước đó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.