Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm
Chương 60: Thế giới 3
Piggrils (Nhi)
10/06/2024
Cứ tưởng khi ngủ cậu sẽ được bình yên nhưng không. Sinh vật đen thui đó tìm tới tận giấc mơ của cậu. Trường Nam mơ thấy mình đang bị bóng đen khổng lồ nuốt chửng, nó kéo cậu sâu xuống đáy vực lạnh lẽo thấu xương tủy.
Tưởng chừng không thể thoát được nhưng một nguồn sáng le lói từ trên trời chiếu xuống soi rọi cho không gian tối đen đó một tia hi vọng. Giống như con đường duy nhất mà cậu có thể chạy thoát khỏi cơn ác mộng.
Cậu vươn tay nhướn người muốn ngoi lên như cá hồi lội ngược dòng. Càng vùng vẫy dậy dũa hố đen lại dễ nuốt chửng cậu hơn, khoá chặt linh hồn không thể thoát. Nam bất lực trơ mắt nhìn chết dần chết mòn mà không thể làm gì được. Ngay lúc tay cậu buông xuôi chịu thua, mắt đã nhắm chặt từ bỏ sự sống thì có một người tiến đến dang tay ôm trọn cậu vào lòng.
Dù khuôn mặt bị đem đen che mờ nhưng cậu cảm thấy ở người toả ra hơi ấm làm cậu yên tâm đến lạ. Hắn siết chặt cậu trong vòng tay to lớn như sợ cậu sẽ vụt mất khỏi hắn. Hắn hôn lên làn tóc rối bù của cậu, hôn lên trán rồi xuống má cuối cùng dừng lại ở môi.
Những hành động thân mật ái ân như thể lâu ngày gặp nhân tình nhớ nhung khôn siết. Trường Nam không sợ ngược lại có chút ngại ngùng mà liên tục đặt câu hỏi trong thâm tâm: Là ai? Là ma hay người? Mình có quen biết hắn không?
Cậu mơ màng nghiêng đầu né tránh người xa lạ có ý muốn quấn quít với mình. Thấy cậu tránh, hắn cũng không ôm ấp nữa, hắn ghé vào tai cậu thì thầm rất nhỏ như sợ người nào khác có thể nghe thấy: “Cậu...có bao giờ yêu tôi chưa? “.
Hả? Trong mơ cậu còn không định hình được chuyện gì đang xảy ra. Cậu nào có yêu ai bao giờ? Cậu và hắn có quen biết với nhau sao?
Hắn lặp lại một lần nữa: “có bao giờ yêu tôi chưa? “. Dù hắn mở miệng hỏi cậu nhưng âm thanh lại cứ ở nơi nào đó xa xăm vọng về doạ cậu nổi hết da gà.
Cậu nghi ngờ thứ vẫn còn đang ôm ấp mình không phải người. Trong những câu chuyện kể về ma người ta vẫn thường hay nói như thế...rằng: chỉ có những vong hồn mới nghe tiếng nói phát ra không đến từ miệng mà là từ nơi khác truyền đến.
Cậu hơi lạnh sóng lưng nhất quyết im lặng không hồi đáp, sợ trả lời lại cậu sẽ bị hắn bắt hồn đi. Lỡ cái tên này là ma da thì sao? Không thể tùy tiện hành động được...
Trường Nam lo lắng bắt đầu suy nghĩ lung tung: Cái tên đó là ma da dưới nước muốn bắt mình thế mạng sao? Không, không có yêu đương gì hết.
Không nghe một âm thanh nào hồi đáp lại hắn không hề kiên nhẫn hỏi lại với thái độ thúc giục đòi cậu trả lời hắn cho bằng được: “ đã từng yêu tôi bao giờ chưa? “.
Cậu tuyệt nhiên không trả lời làm cái bóng đen đó tức giận, nó hét vào tai cậu: “ Nguyễn Trường Nam!!! “.
Cái tiếng hét đó làm cậu giật mình tỉnh giấc. Dù đã về với thực tại, không còn cái bóng đen to lớn đáng sợ nào quấy phá cậu nữa nhưng cậu vẫn còn hoang mang lo sợ.
Trường Nam sợ hãi lập tức liên lạc với hệ thống, chắc chắn cái thế giới này có vấn đề nữa rồi, nhất định đã xảy ra lỗi. Cái cốt truyện cậu đọc của thế giới này làm gì có con ma da dưới hồ sen nào mà đáng sợ như thế, hơn nữa nó còn biết rõ họ tên cậu.
Cậu gọi hệ thống nhiều lần nhưng không nhận được lời hồi đáp nào. Trường Nam thầm chửi mắng cái hệ thống: [ Lúc cần thì con heo đó đi đâu không biết ].
Trường Nam nhanh quên đi chuyện giấc mơ khi nãy mà chuyển sang câu chuyện 'hệ thống vô trách nhiệm'. Cậu không hài lòng vì con heo robot đó dám bỏ mặc kí chủ nó sống chết đối chọi hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác.
Đợi nó xuất hiện thì cậu nhất định sẽ tính sổ với nó. Nếu không có con heo đó ở đây thì cậu phải kiếm người khác để trút lên thôi.
Trường Nam cười nhếch mép: Vậy thì còn ai vào đây nữa..
Trường Nam xuống giường đi lòng vòng quanh nhà kiếm Tâm để gây chuyện. Không cần đi đâu xa, cậu biết Tâm luôn cắm mặt ở thư phòng đọc sách. Cậu đã đi qua cửa vậy mà y lại không ngước mặt nhìn ai đến chỉ chăm chú đọc sách.
Trường Nam chạy lại giật lấy cuốn sách bắt Tâm phải chú ý đến mình: “ Nè! Sao đọc sách hoài vậy? Sao không chơi với tao “.
Tâm nắm một góc cuốn sách tỏ ý muốn xin lại: “ Con đọc sắp xong rồi, chỉ còn vài trang sách nữa thôi ạ “.
Trường Nam giật mạnh không cho y níu kéo gì, cậu quăng cuốn sách ra một bên, khoanh tay giận dỗi: “ Mày không quan tâm tao gì hết chỉ lo cho mấy cuốn sách thôi “.
Tâm thở dài vì biết tên thiếu gia này lại kiếm chuyện. Y bế cậu đặt vào lòng rồi với tay lấy cuốn sách cậu đã ném. Tâm dỗ ngọt: “ Đâu có, con vẫn luôn quan tâm cậu mà. Cậu muốn ăn gì chiều nay nào? Hay con dẫn cậu đi mua đồ chơi mới nhé? “.
Trường Nam khó chịu: “ Không muốn “
Tâm nhìn xuống cậu nghiêng đầu hỏi: “ Vậy cậu muốn gì? Hay để con đọc sách cho cậu nghe nhé. Chiều nay lão gia đi tỉnh về nhất định sẽ hỏi chuyện học hành của cậu. Để con đọc cho cậu nghe rồi cậu đọc lại cho lão gia để lão gia vui lòng nhé “. Y đặt cậu ngồi lên đùi, lật nhanh mấy trang sách rồi đọc cho cậu nghe.
Trường Nam ngả người ra sau, lấy ngực Tâm làm gối, lấy bụng y làm chỗ dựa lưng. Cứ như vậy mà thoải mái nằm ườn như một con mèo lười biếng ngồi nghe đọc sách.
Tâm đọc sách về văn thơ, tiếng đọc êm dịu mát tai khiến cậu dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Hình như do ngủ trong vầng hào quang của nam chính mà cậu không bị con ma nào dám đến quấy phá.
Không biết ngủ được bao lâu nhưng đến khi cậu nghe tiếng gọi quen thuộc thì lờ mờ tỉnh dậy.
[Kí chủ, kí chủ dậy đi ]
Nghe tiếng gọi không thể quen thuộc hơn Trường Nam liền tỉnh ngủ. Mở mắt liền thấy hệ thống đang bay lượn trên đầu vẻ mặt bình tĩnh vô cùng như không biết mình đã làm gì sai.
Cậu giận hờn giở giọng trách móc: Mày đã đi đâu? Mày có biết tao vừa trải qua chuyện kinh khủng gì không? Cái đồ vô trách nhiệm mày để tao phải chống chọi với mấy thứ gì đâu không hà. Nào là mấy đứa con nít quỷ, còn ma da nữa.
Hệ thống nghe không lọt tai, nó chen ngang lời cậu mà hỏi: [ Khoan đã..ma da gì? ].
Trường Nam lập tức kể lại với thái độ hoang mang lo lắng: Mày không biết đâu dưới hồ sen sau nhà có con ma da dưới nước đấy. Hồi chiều tao bị thằng Thiên nó đẩy xuống hồ rồi tao gặp ma da. Xém chút nữa là game over.
Hệ thống càng nghe càng rối rắm, nó đưa tay chặn miệng cậu một lúc chờ load thông tin: [ Kí chủ kể lại hết tất cả đi, tôi nghe không hiểu lắm ].
Trường Nam kể lại hết mọi chuyện ngày hôm nay. Hệ thống nghe xong lại lắc đầu không tin: làm sao có chuyện đó, sao thế giới có thể lỗi từ lần này đến lần khác được.
Trường Nam thấy hệ thống không tin lời mình hậm hực đạp tung chăn mền:chẳng lẽ tao lại bịa chuyện mua vui cho mày? Mày phải tin tao, tao đã suýt chết đó làm sao có thể lừa mày?
Hệ thống lấy tay đỡ trán, vẻ mặt căng thẳng: [ Vậy thì có vấn đề rồi. Để tôi đi điều tra thử, tôi chỉ vừa đi một chút cốt truyện lại rối tung lên thế này ].
Hệ thống nó định xách mông đi điều tra thì chợt dừng bước, nó quay người nghi hoặc nhìn cậu: [ Hay do cậu xui? Hệ thống chủ tạo ra một ngàn lẻ một thế giới trong đó với xác xuất gặp lỗi là 1/1000, chỉ có một cái bị lỗi chẳng lẽ cậu xui tận 3 lần? ].
Nói điều đó ra khiến hệ thống cũng phải nể phục: [ Này là trường hợp hiếm lắm nha ít ai lại giẫm phải shit tận 3 lần trên một con đường đi như kí chủ, đúng là nhân tài hiếm có ].
Trường Nam bực bội vì không có câu nào con heo đó nói dễ nghe được. Hệ thống nó không quan tâm đến cậu một chút chỉ chọc ghẹo cậu là giỏi: Mày nín đi
Hệ thống không hề lo lắng dù chỉ một chút như nó đã quen với việc kí chủ của mình đi vào thế giới lỗi: [ nếu kí chủ lỡ vào một cái thế giới lỗi kí chủ phải hết sức cẩn thận vì cái gì cũng có thể xảy ra. Nhưng bây giờ nói có phải dư thừa rồi không? Dù sao ở hai thế giới trước cậu cũng trải qua rồi ].
Trường Nam bất lực đáp: Nói thử ra xem.
Hệ thống đưa cho cậu một cái bảng tin tức: [ Các trường hợp bị giam giữ ở thế giới lỗi được ghi nhận là hiếm gặp hầu hết chỉ là không hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế giới lỗi tình tiết không tạo ra nhân vật và nhân vật cũng không phát sinh tình tiết mà chính là do người chơi. Nhưng nếu hoàn thành thì điểm sẽ tăng theo cấp số nhân tùy vào lỗi nặng, nhẹ của thế giới ].
Trường Nam: Nếu hai thế giới trước mày thành thật với hệ thống chủ thì điểm được nhận sẽ rất cao ah?
Trường Nam liếc xéo hệ thống: Vậy mà mày chỉnh sửa cắt ghép nộp hệ thống chủ làm nó cho tao mỗi cái có 200 điểm. Cộng thêm điểm thưởng cho tân binh mỗi cái 100, tổng chỉ có 500. Nếu tao nói mày ngu thì mày có tự ái không?
Hệ thống nhanh nhảu trả lời: [ Đương nhiên là tự ái, nếu hệ thống chủ thấy cậu tiềm năng mê hoặc nam chủ như thế chắc chắn sẽ chuyển cậu làm phản diện thế giới đam mỹ ].
Trường Nam gật đầu đồng ý: Xem ra còn sài được.
Hệ thống: [ Nhân vật sẽ tùy vào sự tương tác của người chơi mà có thể thay đổi tình tiết, thiết lập ban đầu. Chính là nói nếu đây là một cái thế giới lỗi thì cậu phải cân nhắc đến từng hành động của mình vì chỉ cần thay đổi nhỏ thì tình tiết cũng sẽ đi tong hết ].
Hệ thống hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc khiến cậu có chút sững sờ: [ Trường hợp người chơi bị giam cầm linh hồn thì hệ thống chủ sẽ đánh giá không hoàn thành nhiệm vụ rồi cứu nhân vật. Trường hợp khác tệ hơn là phá hủy thế giới để cứu người chơi, toàn bộ tình tiết nhân vật đều sẽ bị xoá sổ ].
Trường Nam gật gù đồng tình: [ Thì đúng rồi cái gì lỗi thì nên bỏ đi mà. Trong trường hợp xấu nhất đến phá hủy cả thế giới nếu không ảnh hưởng tới tao là được].
Hệ thống vẻ mặt tươi tỉnh lướt qua bảng giá đạo cụ: [ Tới thế giới thứ ba rồi điểm của cậu đã đủ mua một số đạo cụ như: thuốc năng lượng, thuốc giảm đau, đồng hồ vạn năng, mắt thuật tâm..v..v.].
Trường Nam xua tay từ chối chọn mua, mặt chỉ hiện một chữ: “ chê “.
Hệ thống bĩu môi: [ Tại bây giờ đang giảm giá 30% nên tôi mới giới thiệu cho kí chủ. Đến lúc bị nam chính quật lại thì giá nó lại ở trên trời rồi kí chủ mua không nổi đâu].
Ừm..thật ra nó sẽ nhận được 5% điểm hoa hồng nếu kí chủ đặt mua một món.
Ý là nó chê cậu nghèo điểm?
Trường Nam lườm hệ thống cảnh cáo: Dẹp cái đó vào không thì đừng trách tao lại băm mày ra làm heo bảy món.
Hệ thống mệt mõi không muốn nói đến nữa nhưng nó còn không quên cảnh báo: [ Được rồi cứ cho là kí chủ giỏi. Nhưng kí chủ nên biết thể lực nam chính được hệ thống chủ ưu ái thế nào. Ngay từ lúc tạo ra phản diện như kí chủ đã được định là thấp hơn nam chính mấy bậc rồi ].
Trường Nam vẫn không thèm ngó đến cái bảng shop đạo cụ: Tao kệ, tao ăn mấy đấm của nam chính rồi nhưng tao vẫn win đấy thôi.
Trường Nam không quan tâm đến mấy cái trận đòn đó làm gì. Từ ngoài thực tế hay vào game cậu vẫn là một đại trượng phu. Chỉ vài cú đấm mà muốn cậu hao tốn điểm vì mấy cái đạo cụ đó sao? Mấy tên hệ thống muốn bào điểm cậu đâu có dễ ăn như vậy.
Mấy trận đòn hay mấy chiêu trò hành hạ trả đũa của nam chính cũng không đáng sợ bằng nam chính có ý đồ yêu đương với cậu. Thứ đó mới thật sự làm Trường Nam hao tâm tổn sức tìm cách tránh né.
Trường Nam thành thật hỏi hệ thống: Có đạo cụ nào để nam chính không có tình cảm với tao không?
Hệ thống giật mình: [ Kí chủ nói gì vậy? Làm gì có cái đạo cụ đó ]
Nó còn nhìn cậu săm soi từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, thái độ rõ là chê bai kí chủ của mình: [ Chẳng lẽ tên nam chính nào cũng không có mắt mà nhắm đến kí chủ để yêu đương sao? Nói đến chuyện yêu đương với kí chủ thì chỉ có mấy nam chính ở hệ thống lỗi thôi ].
Hệ thống lẩm bẩm: [ Người gì đâu nói năng như móc họng người khác, thân thể chả có tí hấp dẫn gì]
Trường Nam “ xì “ một tiếng sau đó dòm lại mình từ trên xuống dưới, cậu phản bác: Mày nghĩ mày ngon hơn tao chắc? Nói như mày người ta nghĩ tao tệ lắm vậy. Mặt mũi cũng ưa nhìn đẹp trai sáng sủa, tướng tá cũng thuộc loại ngon cơm vừa miệng. Vậy mà qua cái miệng thúi của mày mô tả tao ngang ngửa với mày là sao?
Hệ thống tự hào bản thân nhưng không dám nói lớn: [ Vậy mà cũng có mấy hệ thống khác đòi làm kim chủ đó ]
Trường Nam không để ý hệ thống mình tự phụ, cậu cũng không tin cỡ nó mà có ai chịu được. Cậu thẳng thắn: Nói thật với mày, tao thà bị đánh trăm lần còn hơn một lần yêu đương với nam chính. Nhưng lần này tao buộc phải lừa tình nam chính lẫn nữ chính nên phải phá lệ một chút
Hệ thống híp mắt nghi ngờ: [ Phá lệ một chút? Cậu chỉ cần đạt được độ hảo cảm của hai người đó hơn 50% là được sau đó đạp đổ họ làm họ hận cậu 100% là hoàn thành nhiệm vụ. Nói lừa tình có hơi quá đó ]
Trường Nam với một tinh thần cầu tiến dù hoàn thành một nữa nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ: Mặc dù cũng đã làm tốt hơn mục tiêu ban đầu là 50%. Nhưng vì điểm thưởng tôi sẽ ráng nhích thêm một chút.
Hệ thống nhắc nhở: [ Tham thì thâm đó nha, đủ hoàn thành nhiệm vụ chính được rồi. Nhích vài cái thành yêu đương luôn bây giờ ]
Trường Nam khẳng định chắc như đinh đóng cột: Không bao giờ, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Chỉ có cái miệng mày xui xẻo.
Hệ thống nhếch mép khinh thường: [ Để tôi chống mắt mà xem lời tôi nói hôm nay đúng không nha. Mới bị nam chính hôn một chút, ôm ấp một chút thôi tán hoán kêu la um sùm. Trai thẳng nghiêm túc như cậu chán phèo ở đó mà tăng độ hảo cảm ].
Trường Nam tỏ vẻ uất ức: Không la sao được? Thử là mày, mày có la như tao không?
Hệ thống ra vẻ tự hào: [ Tôi quen rồi không phải la ]
Trường Nam:???
Cậu thấy có gì đó cấn cấn trong lời nói của hệ thống. Nó nói nó quen rồi? Tức là nó thường xuyên bị ôm ấp?
Trường Nam không thèm xen vào chuyện đời tư của nó, cậu bĩu môi: Nếu so sánh tao với người ta thì mày nên tự so lại mình với hệ thống khác. Tại sao lại để kí chủ của mình liên tục vào thế giới lỗi.
Hệ thống đính chính: [ Khi kí chủ nhấn vào nút chọn thế giới mới thì đó là ngẫu nhiên. Mỗi ngày hệ thống chủ tạo ra vô số cái thế giới tại sao mấy cái lỗi lại được kí chủ chọn hết. Cái đó phải hỏi lại bản thân kí chủ chứ? ].
Trường Nam hỏi lại: Ý mày nói tao vừa nghèo điểm mà vừa xui hả?
Hệ thông giơ ngón tay cái, nó like vì sự hiểu nhanh của kí chủ mình: [ Kí chủ thông minh nha ].
Trường Nam giật giật khoé môi: Tao xui vì tao có mày làm hệ thống đó..nên mày im lặng dùm tao.
Nói hết câu Trường Nam vung chân đá vào mông hệ thống. Nhưng chân cậu xuyên qua cơ thể nó vì hệ thống chỉ là một dạng linh hồn ảo ảnh thôi. Cậu tức đến hít thở không thông còn hệ thống phì cười hả hê.
Nó lắc qua lắc lại cặp mông trước mặt chọc điên người khác khiến cậu không nhịn được chửi thề thành tiếng: “ Má nó “.
Cùng lúc đó Tâm đẩy cửa đi vào, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “ Cậu vừa nói gì ạ? “.
Hệ thống khúc khích vẩy tay: [ Giải thích với người ta kìa haha ].
Tưởng chừng không thể thoát được nhưng một nguồn sáng le lói từ trên trời chiếu xuống soi rọi cho không gian tối đen đó một tia hi vọng. Giống như con đường duy nhất mà cậu có thể chạy thoát khỏi cơn ác mộng.
Cậu vươn tay nhướn người muốn ngoi lên như cá hồi lội ngược dòng. Càng vùng vẫy dậy dũa hố đen lại dễ nuốt chửng cậu hơn, khoá chặt linh hồn không thể thoát. Nam bất lực trơ mắt nhìn chết dần chết mòn mà không thể làm gì được. Ngay lúc tay cậu buông xuôi chịu thua, mắt đã nhắm chặt từ bỏ sự sống thì có một người tiến đến dang tay ôm trọn cậu vào lòng.
Dù khuôn mặt bị đem đen che mờ nhưng cậu cảm thấy ở người toả ra hơi ấm làm cậu yên tâm đến lạ. Hắn siết chặt cậu trong vòng tay to lớn như sợ cậu sẽ vụt mất khỏi hắn. Hắn hôn lên làn tóc rối bù của cậu, hôn lên trán rồi xuống má cuối cùng dừng lại ở môi.
Những hành động thân mật ái ân như thể lâu ngày gặp nhân tình nhớ nhung khôn siết. Trường Nam không sợ ngược lại có chút ngại ngùng mà liên tục đặt câu hỏi trong thâm tâm: Là ai? Là ma hay người? Mình có quen biết hắn không?
Cậu mơ màng nghiêng đầu né tránh người xa lạ có ý muốn quấn quít với mình. Thấy cậu tránh, hắn cũng không ôm ấp nữa, hắn ghé vào tai cậu thì thầm rất nhỏ như sợ người nào khác có thể nghe thấy: “Cậu...có bao giờ yêu tôi chưa? “.
Hả? Trong mơ cậu còn không định hình được chuyện gì đang xảy ra. Cậu nào có yêu ai bao giờ? Cậu và hắn có quen biết với nhau sao?
Hắn lặp lại một lần nữa: “có bao giờ yêu tôi chưa? “. Dù hắn mở miệng hỏi cậu nhưng âm thanh lại cứ ở nơi nào đó xa xăm vọng về doạ cậu nổi hết da gà.
Cậu nghi ngờ thứ vẫn còn đang ôm ấp mình không phải người. Trong những câu chuyện kể về ma người ta vẫn thường hay nói như thế...rằng: chỉ có những vong hồn mới nghe tiếng nói phát ra không đến từ miệng mà là từ nơi khác truyền đến.
Cậu hơi lạnh sóng lưng nhất quyết im lặng không hồi đáp, sợ trả lời lại cậu sẽ bị hắn bắt hồn đi. Lỡ cái tên này là ma da thì sao? Không thể tùy tiện hành động được...
Trường Nam lo lắng bắt đầu suy nghĩ lung tung: Cái tên đó là ma da dưới nước muốn bắt mình thế mạng sao? Không, không có yêu đương gì hết.
Không nghe một âm thanh nào hồi đáp lại hắn không hề kiên nhẫn hỏi lại với thái độ thúc giục đòi cậu trả lời hắn cho bằng được: “ đã từng yêu tôi bao giờ chưa? “.
Cậu tuyệt nhiên không trả lời làm cái bóng đen đó tức giận, nó hét vào tai cậu: “ Nguyễn Trường Nam!!! “.
Cái tiếng hét đó làm cậu giật mình tỉnh giấc. Dù đã về với thực tại, không còn cái bóng đen to lớn đáng sợ nào quấy phá cậu nữa nhưng cậu vẫn còn hoang mang lo sợ.
Trường Nam sợ hãi lập tức liên lạc với hệ thống, chắc chắn cái thế giới này có vấn đề nữa rồi, nhất định đã xảy ra lỗi. Cái cốt truyện cậu đọc của thế giới này làm gì có con ma da dưới hồ sen nào mà đáng sợ như thế, hơn nữa nó còn biết rõ họ tên cậu.
Cậu gọi hệ thống nhiều lần nhưng không nhận được lời hồi đáp nào. Trường Nam thầm chửi mắng cái hệ thống: [ Lúc cần thì con heo đó đi đâu không biết ].
Trường Nam nhanh quên đi chuyện giấc mơ khi nãy mà chuyển sang câu chuyện 'hệ thống vô trách nhiệm'. Cậu không hài lòng vì con heo robot đó dám bỏ mặc kí chủ nó sống chết đối chọi hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác.
Đợi nó xuất hiện thì cậu nhất định sẽ tính sổ với nó. Nếu không có con heo đó ở đây thì cậu phải kiếm người khác để trút lên thôi.
Trường Nam cười nhếch mép: Vậy thì còn ai vào đây nữa..
Trường Nam xuống giường đi lòng vòng quanh nhà kiếm Tâm để gây chuyện. Không cần đi đâu xa, cậu biết Tâm luôn cắm mặt ở thư phòng đọc sách. Cậu đã đi qua cửa vậy mà y lại không ngước mặt nhìn ai đến chỉ chăm chú đọc sách.
Trường Nam chạy lại giật lấy cuốn sách bắt Tâm phải chú ý đến mình: “ Nè! Sao đọc sách hoài vậy? Sao không chơi với tao “.
Tâm nắm một góc cuốn sách tỏ ý muốn xin lại: “ Con đọc sắp xong rồi, chỉ còn vài trang sách nữa thôi ạ “.
Trường Nam giật mạnh không cho y níu kéo gì, cậu quăng cuốn sách ra một bên, khoanh tay giận dỗi: “ Mày không quan tâm tao gì hết chỉ lo cho mấy cuốn sách thôi “.
Tâm thở dài vì biết tên thiếu gia này lại kiếm chuyện. Y bế cậu đặt vào lòng rồi với tay lấy cuốn sách cậu đã ném. Tâm dỗ ngọt: “ Đâu có, con vẫn luôn quan tâm cậu mà. Cậu muốn ăn gì chiều nay nào? Hay con dẫn cậu đi mua đồ chơi mới nhé? “.
Trường Nam khó chịu: “ Không muốn “
Tâm nhìn xuống cậu nghiêng đầu hỏi: “ Vậy cậu muốn gì? Hay để con đọc sách cho cậu nghe nhé. Chiều nay lão gia đi tỉnh về nhất định sẽ hỏi chuyện học hành của cậu. Để con đọc cho cậu nghe rồi cậu đọc lại cho lão gia để lão gia vui lòng nhé “. Y đặt cậu ngồi lên đùi, lật nhanh mấy trang sách rồi đọc cho cậu nghe.
Trường Nam ngả người ra sau, lấy ngực Tâm làm gối, lấy bụng y làm chỗ dựa lưng. Cứ như vậy mà thoải mái nằm ườn như một con mèo lười biếng ngồi nghe đọc sách.
Tâm đọc sách về văn thơ, tiếng đọc êm dịu mát tai khiến cậu dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Hình như do ngủ trong vầng hào quang của nam chính mà cậu không bị con ma nào dám đến quấy phá.
Không biết ngủ được bao lâu nhưng đến khi cậu nghe tiếng gọi quen thuộc thì lờ mờ tỉnh dậy.
[Kí chủ, kí chủ dậy đi ]
Nghe tiếng gọi không thể quen thuộc hơn Trường Nam liền tỉnh ngủ. Mở mắt liền thấy hệ thống đang bay lượn trên đầu vẻ mặt bình tĩnh vô cùng như không biết mình đã làm gì sai.
Cậu giận hờn giở giọng trách móc: Mày đã đi đâu? Mày có biết tao vừa trải qua chuyện kinh khủng gì không? Cái đồ vô trách nhiệm mày để tao phải chống chọi với mấy thứ gì đâu không hà. Nào là mấy đứa con nít quỷ, còn ma da nữa.
Hệ thống nghe không lọt tai, nó chen ngang lời cậu mà hỏi: [ Khoan đã..ma da gì? ].
Trường Nam lập tức kể lại với thái độ hoang mang lo lắng: Mày không biết đâu dưới hồ sen sau nhà có con ma da dưới nước đấy. Hồi chiều tao bị thằng Thiên nó đẩy xuống hồ rồi tao gặp ma da. Xém chút nữa là game over.
Hệ thống càng nghe càng rối rắm, nó đưa tay chặn miệng cậu một lúc chờ load thông tin: [ Kí chủ kể lại hết tất cả đi, tôi nghe không hiểu lắm ].
Trường Nam kể lại hết mọi chuyện ngày hôm nay. Hệ thống nghe xong lại lắc đầu không tin: làm sao có chuyện đó, sao thế giới có thể lỗi từ lần này đến lần khác được.
Trường Nam thấy hệ thống không tin lời mình hậm hực đạp tung chăn mền:chẳng lẽ tao lại bịa chuyện mua vui cho mày? Mày phải tin tao, tao đã suýt chết đó làm sao có thể lừa mày?
Hệ thống lấy tay đỡ trán, vẻ mặt căng thẳng: [ Vậy thì có vấn đề rồi. Để tôi đi điều tra thử, tôi chỉ vừa đi một chút cốt truyện lại rối tung lên thế này ].
Hệ thống nó định xách mông đi điều tra thì chợt dừng bước, nó quay người nghi hoặc nhìn cậu: [ Hay do cậu xui? Hệ thống chủ tạo ra một ngàn lẻ một thế giới trong đó với xác xuất gặp lỗi là 1/1000, chỉ có một cái bị lỗi chẳng lẽ cậu xui tận 3 lần? ].
Nói điều đó ra khiến hệ thống cũng phải nể phục: [ Này là trường hợp hiếm lắm nha ít ai lại giẫm phải shit tận 3 lần trên một con đường đi như kí chủ, đúng là nhân tài hiếm có ].
Trường Nam bực bội vì không có câu nào con heo đó nói dễ nghe được. Hệ thống nó không quan tâm đến cậu một chút chỉ chọc ghẹo cậu là giỏi: Mày nín đi
Hệ thống không hề lo lắng dù chỉ một chút như nó đã quen với việc kí chủ của mình đi vào thế giới lỗi: [ nếu kí chủ lỡ vào một cái thế giới lỗi kí chủ phải hết sức cẩn thận vì cái gì cũng có thể xảy ra. Nhưng bây giờ nói có phải dư thừa rồi không? Dù sao ở hai thế giới trước cậu cũng trải qua rồi ].
Trường Nam bất lực đáp: Nói thử ra xem.
Hệ thống đưa cho cậu một cái bảng tin tức: [ Các trường hợp bị giam giữ ở thế giới lỗi được ghi nhận là hiếm gặp hầu hết chỉ là không hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế giới lỗi tình tiết không tạo ra nhân vật và nhân vật cũng không phát sinh tình tiết mà chính là do người chơi. Nhưng nếu hoàn thành thì điểm sẽ tăng theo cấp số nhân tùy vào lỗi nặng, nhẹ của thế giới ].
Trường Nam: Nếu hai thế giới trước mày thành thật với hệ thống chủ thì điểm được nhận sẽ rất cao ah?
Trường Nam liếc xéo hệ thống: Vậy mà mày chỉnh sửa cắt ghép nộp hệ thống chủ làm nó cho tao mỗi cái có 200 điểm. Cộng thêm điểm thưởng cho tân binh mỗi cái 100, tổng chỉ có 500. Nếu tao nói mày ngu thì mày có tự ái không?
Hệ thống nhanh nhảu trả lời: [ Đương nhiên là tự ái, nếu hệ thống chủ thấy cậu tiềm năng mê hoặc nam chủ như thế chắc chắn sẽ chuyển cậu làm phản diện thế giới đam mỹ ].
Trường Nam gật đầu đồng ý: Xem ra còn sài được.
Hệ thống: [ Nhân vật sẽ tùy vào sự tương tác của người chơi mà có thể thay đổi tình tiết, thiết lập ban đầu. Chính là nói nếu đây là một cái thế giới lỗi thì cậu phải cân nhắc đến từng hành động của mình vì chỉ cần thay đổi nhỏ thì tình tiết cũng sẽ đi tong hết ].
Hệ thống hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc khiến cậu có chút sững sờ: [ Trường hợp người chơi bị giam cầm linh hồn thì hệ thống chủ sẽ đánh giá không hoàn thành nhiệm vụ rồi cứu nhân vật. Trường hợp khác tệ hơn là phá hủy thế giới để cứu người chơi, toàn bộ tình tiết nhân vật đều sẽ bị xoá sổ ].
Trường Nam gật gù đồng tình: [ Thì đúng rồi cái gì lỗi thì nên bỏ đi mà. Trong trường hợp xấu nhất đến phá hủy cả thế giới nếu không ảnh hưởng tới tao là được].
Hệ thống vẻ mặt tươi tỉnh lướt qua bảng giá đạo cụ: [ Tới thế giới thứ ba rồi điểm của cậu đã đủ mua một số đạo cụ như: thuốc năng lượng, thuốc giảm đau, đồng hồ vạn năng, mắt thuật tâm..v..v.].
Trường Nam xua tay từ chối chọn mua, mặt chỉ hiện một chữ: “ chê “.
Hệ thống bĩu môi: [ Tại bây giờ đang giảm giá 30% nên tôi mới giới thiệu cho kí chủ. Đến lúc bị nam chính quật lại thì giá nó lại ở trên trời rồi kí chủ mua không nổi đâu].
Ừm..thật ra nó sẽ nhận được 5% điểm hoa hồng nếu kí chủ đặt mua một món.
Ý là nó chê cậu nghèo điểm?
Trường Nam lườm hệ thống cảnh cáo: Dẹp cái đó vào không thì đừng trách tao lại băm mày ra làm heo bảy món.
Hệ thống mệt mõi không muốn nói đến nữa nhưng nó còn không quên cảnh báo: [ Được rồi cứ cho là kí chủ giỏi. Nhưng kí chủ nên biết thể lực nam chính được hệ thống chủ ưu ái thế nào. Ngay từ lúc tạo ra phản diện như kí chủ đã được định là thấp hơn nam chính mấy bậc rồi ].
Trường Nam vẫn không thèm ngó đến cái bảng shop đạo cụ: Tao kệ, tao ăn mấy đấm của nam chính rồi nhưng tao vẫn win đấy thôi.
Trường Nam không quan tâm đến mấy cái trận đòn đó làm gì. Từ ngoài thực tế hay vào game cậu vẫn là một đại trượng phu. Chỉ vài cú đấm mà muốn cậu hao tốn điểm vì mấy cái đạo cụ đó sao? Mấy tên hệ thống muốn bào điểm cậu đâu có dễ ăn như vậy.
Mấy trận đòn hay mấy chiêu trò hành hạ trả đũa của nam chính cũng không đáng sợ bằng nam chính có ý đồ yêu đương với cậu. Thứ đó mới thật sự làm Trường Nam hao tâm tổn sức tìm cách tránh né.
Trường Nam thành thật hỏi hệ thống: Có đạo cụ nào để nam chính không có tình cảm với tao không?
Hệ thống giật mình: [ Kí chủ nói gì vậy? Làm gì có cái đạo cụ đó ]
Nó còn nhìn cậu săm soi từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, thái độ rõ là chê bai kí chủ của mình: [ Chẳng lẽ tên nam chính nào cũng không có mắt mà nhắm đến kí chủ để yêu đương sao? Nói đến chuyện yêu đương với kí chủ thì chỉ có mấy nam chính ở hệ thống lỗi thôi ].
Hệ thống lẩm bẩm: [ Người gì đâu nói năng như móc họng người khác, thân thể chả có tí hấp dẫn gì]
Trường Nam “ xì “ một tiếng sau đó dòm lại mình từ trên xuống dưới, cậu phản bác: Mày nghĩ mày ngon hơn tao chắc? Nói như mày người ta nghĩ tao tệ lắm vậy. Mặt mũi cũng ưa nhìn đẹp trai sáng sủa, tướng tá cũng thuộc loại ngon cơm vừa miệng. Vậy mà qua cái miệng thúi của mày mô tả tao ngang ngửa với mày là sao?
Hệ thống tự hào bản thân nhưng không dám nói lớn: [ Vậy mà cũng có mấy hệ thống khác đòi làm kim chủ đó ]
Trường Nam không để ý hệ thống mình tự phụ, cậu cũng không tin cỡ nó mà có ai chịu được. Cậu thẳng thắn: Nói thật với mày, tao thà bị đánh trăm lần còn hơn một lần yêu đương với nam chính. Nhưng lần này tao buộc phải lừa tình nam chính lẫn nữ chính nên phải phá lệ một chút
Hệ thống híp mắt nghi ngờ: [ Phá lệ một chút? Cậu chỉ cần đạt được độ hảo cảm của hai người đó hơn 50% là được sau đó đạp đổ họ làm họ hận cậu 100% là hoàn thành nhiệm vụ. Nói lừa tình có hơi quá đó ]
Trường Nam với một tinh thần cầu tiến dù hoàn thành một nữa nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ: Mặc dù cũng đã làm tốt hơn mục tiêu ban đầu là 50%. Nhưng vì điểm thưởng tôi sẽ ráng nhích thêm một chút.
Hệ thống nhắc nhở: [ Tham thì thâm đó nha, đủ hoàn thành nhiệm vụ chính được rồi. Nhích vài cái thành yêu đương luôn bây giờ ]
Trường Nam khẳng định chắc như đinh đóng cột: Không bao giờ, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Chỉ có cái miệng mày xui xẻo.
Hệ thống nhếch mép khinh thường: [ Để tôi chống mắt mà xem lời tôi nói hôm nay đúng không nha. Mới bị nam chính hôn một chút, ôm ấp một chút thôi tán hoán kêu la um sùm. Trai thẳng nghiêm túc như cậu chán phèo ở đó mà tăng độ hảo cảm ].
Trường Nam tỏ vẻ uất ức: Không la sao được? Thử là mày, mày có la như tao không?
Hệ thống ra vẻ tự hào: [ Tôi quen rồi không phải la ]
Trường Nam:???
Cậu thấy có gì đó cấn cấn trong lời nói của hệ thống. Nó nói nó quen rồi? Tức là nó thường xuyên bị ôm ấp?
Trường Nam không thèm xen vào chuyện đời tư của nó, cậu bĩu môi: Nếu so sánh tao với người ta thì mày nên tự so lại mình với hệ thống khác. Tại sao lại để kí chủ của mình liên tục vào thế giới lỗi.
Hệ thống đính chính: [ Khi kí chủ nhấn vào nút chọn thế giới mới thì đó là ngẫu nhiên. Mỗi ngày hệ thống chủ tạo ra vô số cái thế giới tại sao mấy cái lỗi lại được kí chủ chọn hết. Cái đó phải hỏi lại bản thân kí chủ chứ? ].
Trường Nam hỏi lại: Ý mày nói tao vừa nghèo điểm mà vừa xui hả?
Hệ thông giơ ngón tay cái, nó like vì sự hiểu nhanh của kí chủ mình: [ Kí chủ thông minh nha ].
Trường Nam giật giật khoé môi: Tao xui vì tao có mày làm hệ thống đó..nên mày im lặng dùm tao.
Nói hết câu Trường Nam vung chân đá vào mông hệ thống. Nhưng chân cậu xuyên qua cơ thể nó vì hệ thống chỉ là một dạng linh hồn ảo ảnh thôi. Cậu tức đến hít thở không thông còn hệ thống phì cười hả hê.
Nó lắc qua lắc lại cặp mông trước mặt chọc điên người khác khiến cậu không nhịn được chửi thề thành tiếng: “ Má nó “.
Cùng lúc đó Tâm đẩy cửa đi vào, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “ Cậu vừa nói gì ạ? “.
Hệ thống khúc khích vẩy tay: [ Giải thích với người ta kìa haha ].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.