Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 7
Hữu Tọa Miếu
19/05/2024
Trên tầng hai tòa nhà, bàn ghế và tài liệu nằm ngổn ngang trên đất, trông vô cùng bừa bộn, phía trên còn có không ít vết máu và phần tay chân bị cụt.
Làm người ta nhìn mà buồn nôn.
Bạch Ngọc Câu không thèm để ý mà thu dọn chỗ này, đột nhiên cô kinh ngạc hét lên: "Thật tốt quá! Là máy ảnh!"
Cô cầm cái máy ảnh trong tay, lắc lắc mấy cái: "Vẫn còn tốt!"
Phục Toa buộc một cái nơ con bướm thật to trên đỉnh đầu, đi phía sau Bạch Ngọc Câu, chị ấy uống một ngụm nước, đánh giá cô gái trước mắt này.
"Em là học sinh cấp ba à?"
Bạch Ngọc Câu cầm máy ảnh bỏ vào trong không gian: "Đúng vậy!"
Cô che giấu chuyện mình là mỹ nhân ngư, dù sao thì cô cũng rất hiểu loài người.
Nếu cô tùy tiện nói chuyện mình là mỹ nhân ngư cho cô gái này biết, nói không chừng con người trông có vẻ rất yếu ớt này sẽ không chấp nhận nổi, rồi ngất đi lần nữa.
Bạch Ngọc Câu cảm thấy mình đã làm rất tốt!
Cô đã suy xét toàn diện cách nghĩ của con người!
Ánh mắt Phục Toa nhìn cô dần trở nên dịu dàng, trong mắt cô ấy, Bạch Ngọc Câu chính là một học sinh cấp ba đạt được dị năng.
Vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Trước mạt thế chị ấy là một bà nội trợ, chị ấy vốn tưởng cuộc đời của chị ấy sẽ chỉ xoay quanh chồng mình.
Nhưng mà, ngày đó trên đường đi mua thức ăn về, chị ấy lại nhìn thấy người chồng vốn đang đi công tác lại vào khách sạn với một người phụ nữ.
Hai người tay trong tay, còn ôm hôn nhau trước cửa khách sạn.
Giây phút đó, Phục Toa đã hiểu rõ, chị ấy từ bỏ sự nghiệp của mình để làm nội trợ nhiều năm như vậy là một sai lầm.
Chị ấy tuyệt vọng trở về nhà, không để ý trên đường phố có người đang thét chói tai.
Sau khi chị ấy trở về nhà xem tin tức mới phát hiện, trên bản tin xuất hiện zombie.
Nữ phóng viên đã bị nhân viên ở bên cạnh biến thành zombie tấn công, bị cắn chết trong lúc đưa tin.
Mà lúc đang xem tin tức, chị ấy đột nhiên lên cơn sốt cao rồi hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi chị ấy hạ sốt tỉnh lại, chị ấy mới phát hiện hình như mình có dị năng —— Dịch chuyển tức thời.
Ban đầu chị ấy không dám tùy tiện sử dụng dịch chuyển tức thời, sợ mình không cẩn thận dịch chuyển tới trong đám zombie.
Mãi cho đến một tiếng trước.
Chị ấy bị người của Viên Hưng đánh bể đầu ném ra ngoài, chị ấy biết rõ nếu mình rơi xuống đất, chắc chắn sẽ bị zombie xé thành từng mảnh.
Khoảnh khắc đó chị ấy dứt khoát sử dụng năng lực dịch chuyển tức thời, không dám nghĩ đến việc mình có thể sẽ vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào miệng cọp.
Dù sao bây giờ zombie ở khắp nơi, chị ấy cũng không biết mình dịch chuyển tới chỗ nào mới có thể sống sót.
Nhưng chị ấy muốn cược một lần, nếu không cược thì chắc chắn phải chết, chị ấy không cam lòng.
Sau khi đến nơi này, Phục Toa đã sắp ngất xỉu, trong lúc mơ màng chị ấy nhìn thấy một bóng dáng màu trắng lướt qua.
Chị ấy kêu cứu, nhưng không nghe rõ lời của cô gái.
Đến khi chị ấy tỉnh lại mới phát hiện vết thương của mình đã được băng bó.
Cô gái đưa cho chị ấy hai quả táo và một chai nước.
Phục Toa nhận lấy, ăn ngấu nghiến như hổ đói, chị ấy đã không ăn gì một ngày trời.
Sau khi ăn xong, cuối cùng chị ấy cũng phục hồi được chút sức lực.
Chị ấy biết bây giờ mình vô cùng nhếch nhác, tóc tai bù xù, quần áo lấm lem bùn đất.
Nhưng mà bây giờ chị ấy không có thời gian để ý đến những thứ này.
"Chị làm nghề gì?" Bạch Ngọc Câu tiếp tục lục lọi đồ.
Bây giờ cô đang thiếu một nhiếp ảnh gia, không có nhiếp ảnh gia thì sao có thể coi là một buổi concert hoàn hảo được.
Sao có thể không thu lại giọng hát tuyệt vời của cô được cơ chứ?
Phục Toa sờ sờ nơ con bướm trên đỉnh đầu một cái: "Tôi… là nhân viên kinh doanh bất động sản.”
Chị ấy vừa nói xong câu này, khuôn mặt xinh xắn của Bạch Ngọc Câu hơi nhăn lại: "Rốt cuộc tôi phải tìm nhiếp ảnh gia ở đâu đây?"
Phục Toa nhìn về phía cô: "Em tìm nhiếp ảnh gia làm gì?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Mở concert đó, mở concert tất nhiên phải có nhiếp ảnh gia rồi. Tôi còn muốn tìm thợ trang điểm, chuyên viên ánh sáng… thì cũng không cần lắm.”
Bạch Ngọc Câu nói như lẽ đương nhiên.
Phục Toa: "???"
"Bây giờ bên ngoài toàn là zombie, em… Muốn mở concert ư?" Chị ấy cảm thấy hình như em gái cấp ba trước mặt có chút vấn đề về đầu óc.
"Đúng đúng, giọng hát của tôi rất hay, zombie đều hâm mộ giọng hát của tôi, bọn nó còn đang đợi đó!"
"À! Đúng rồi, tôi còn phải tìm loa micro mới được, cả phối nhạc nữa… Ai da thật là phiền phức!"
Bạch Ngọc Câu vò đầu.
Sao cái nhiệm vụ này lại khó đến vậy chứ, đều tại hệ thống Tu Tiên cả.
Hệ thống Tu Tiên: “Đm.”
"Tôi đi đây, tôi phải đi tìm loa!" Bạch Ngọc Câu hơi nghiêng đầu.
Phục Toa: "Nhưng bên ngoài toàn là zombie!"
"Không sao, vừa rồi tôi đã dạy dỗ bọn nó rồi, không được đến quá gần thần tượng, phải giữ khoảng cách! Lần này chắc chắn bọn nó sẽ không điên cuồng như vậy nữa!"
Bạch Ngọc Câu vén váy, nhảy đứng trên cửa sổ kính sát trần đã vỡ ở tầng hai, vẫy tay với Phục Toa: “Tạm biệt nhé!”
Nói xong, Bạch Ngọc Câu tung người nhảy xuống.
"Đừng!"
Phục Toa vươn tay, vẫn không thể ngăn cản, chị ấy vội chạy tới trước cửa sổ nhìn xuống.
Nhưng không ngờ lại không xuất hiện cảnh Bạch Ngọc Câu bị zombie xé vụn.
Chỉ thấy hàng chục con zombie dưới lầu vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Câu nhảy xuống thì vô cùng hưng phấn.
Nhưng Bạch Ngọc Câu lại nhẹ nhàng đạp lên đầu bọn nó: "Đừng nhiệt tình như vậy mà ~ ta đã nói rồi phải giữ khoảng cách với thần tượng!"
Cô vừa nói, vừa vung chân đá văng đám zombie: "Bảo vệ! Bảo vệ! Mau đến giữ trật tự đi!"
Phục Toa: “...”
Chị ấy hơi yên lặng, chị ấy vốn tưởng em gái cấp ba này chỉ là một học sinh bình thường.
Chị ấy sai rồi.
Phục Toa không ngờ Bạch Ngọc Câu lại lợi hại như vậy, thậm chí đám zombie này còn không chạm được tới gấu váy của cô.
Chỉ có thể mặc cho cô trêu đùa.
"Đợi một chút! Em đang muốn tìm thợ trang điểm đúng không? Chị biết trang điểm!" Phục Toa nắm lấy cơ hội.
Chị ấy biết rất rõ ở mạt thế phải ôm chặt đùi cao thủ thì mới có thể sống sót.
Chị ấy vẫn chưa muốn chết, ít nhất là không phải chết như vậy.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu: "Sao chị không nói sớm!"
Cô đạp lên đầu zombie nhảy về tầng hai, sau đó ôm lấy eo của Phục Toa rồi lại nhảy xuống.
Tim của Phục Toa sắp nhảy vọt ra ngoài, chị ấy nhắm chặt mắt không dám nhìn.
Gió gào thét bên tai, tiếng gầm rú của đám zombie khiến da đầu chị ấy tê dại.
Đến khi Bạch Ngọc Câu vững vàng đáp xuống đất, Phục Toa mới phát hiện vừa rồi mình đã bám sát cả người vào cô gái nhỏ này.
Chị ấy hơi xấu hổ, thu cái chân ở trên người Bạch Ngọc Câu về.
Nói sao nhỉ, chị ấy là một người trưởng thành vậy mà lại cần một cô bé bảo vệ.
Hơi mất mặt!
Có điều không lâu sau chị ấy đã từ bỏ suy nghĩ này, mặc dù người ta còn nhỏ nhưng rất lợi hại!
Ở mạt thế, quả đấm lớn là đạo lý cứng rắn.
"Chị biết nơi này có chỗ nào mở được concert không?" Bạch Ngọc Câu nhìn về phía cô ấy.
Phục Toa cau mày nghĩ một lát: "Quảng trường Bình An, hình như mấy ngày trước có nói là sẽ tổ chức hoạt động, cho nên dựng sân khấu, còn nói sẽ mời một ca sĩ nổi tiếng đến hát.”
Bạch Ngọc Câu tự tin nói: "Mời tôi đây này! Có điều sao bọn họ lại không có ai thông báo cho tôi nhỉ?"
"Làm chậm trễ lâu như vậy, người hâm mộ sẽ trả vé mất!"
Ai da, cũng không biết người hâm mộ của cô đã bao vây nơi đó chưa nữa, bọn họ có đòi trả vé hay không.
Bạch Ngọc Câu hơi nhức đầu, cô tùy tiện lên một chiếc xe, hai người đi thẳng tới đó.
Trên đường hai người bị không ít zombie đuổi theo, Phục Toa hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.
Chị ấy nhìn những con zombie kia rồi sợ hãi.
Nhưng khi chị ấy quay sang nhìn gương mặt đầy hưng phấn của Bạch Ngọc Câu, chị ấy lại cảm thấy mình không nên như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phục Toa tự nhắc nhở mình, bây giờ đã là mạt thế rồi.
Chị ấy không thể sợ hãi, chị ấy phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, như vậy lúc gặp lại đám người Viên Hưng, chị ấy mới có thể trả được mối thù.
Quảng trường Bình An.
Nơi này hết sức yên tĩnh, trên quảng trường đã dựng sẵn một sân khấu cao.
Trên mặt đất có một đống tay chân của zombie, xem ra nơi này vừa trải qua một phen loạn chiến.
Một thiếu niên gầy còm nhuộm tóc hồng đang buồn chán ngồi trên giá thi công cực cao.
Không biết cậu đã leo lên đó bằng cách nào, dường như cậu hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ vì mạt thế đang tới.
Cậu mặc quần áo hợp thời trang, cổ đeo dây chuyền bạc trắng to dày, trông có vẻ kì lạ.
Trên người thiếu niên không có một vết máu hay vết thương nào.
Cậu nâng cằm, mặt không biểu cảm nhìn về phương xa, cho đến khi nghe được tiếng xe vang dội, cậu mới chợt mở to mắt.
Bạch Ngọc Câu dừng xe ở quảng trường, sau khi xuống xe cô hơi thất vọng nhìn quảng trường trống vắng: "Người hâm mộ của tôi đâu?"
"Tôi đến quá trễ nên bọn họ trả vé hết rồi sao? Đều tại ban tổ chức, chuyện này mà không thông báo cho tôi biết!"
Phục Toa xuống xe, nôn ọe một trận mới mở miệng nói: "Có… Có lẽ bọn họ đi ăn cơm rồi.”
Chị ấy không ngờ kĩ năng lái xe của Bạch Ngọc Câu lại tệ như vậy, chạy trên đường mà cô cứ lạng lách, còn có một con zombie bị xe của các cô đụng bay cả cái tay.
Chỉ cần chị ấy nhớ lại cảnh tượng đẫm máu kia đã cảm thấy buồn nôn.
"Chị đại!"
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Phục Toa lau vết nôn ói ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thì thấy một thiếu niên tóc hồng nhảy từ trên giá cao xuống.
Cậu chạy thẳng tới, tóc bay bay: "Chị đại! Em biết chị sẽ tới chỗ này mà!"
Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: "Tang Tinh?"
Tang Tinh nghe thấy Bạch Ngọc Câu gọi tên mình thì kích động gật đầu liên tục: "Chị đại, may mà chị tới rồi, chị không biết đâu, zombie ở đây nhiều lắm, dọa em sợ muốn chết!"
Phục Toa nhớ lại cảnh vừa rồi thiếu niên này nhảy từ giá cao mười mấy mét xuống.
Kết hợp với một đống chân tay của zombie ở bên cạnh.
Chị ấy chỉ có thể nói thiếu niên này chắc cũng là một quái vật như Bạch Ngọc Câu.
"Chị mở concert à?" Tang Tinh hỏi.
Bạch Ngọc Câu gật đầu: "Tất nhiên rồi! Sao cậu cũng ở đây? Có phải là cố ý tới nghe tôi hát không?"
Tang Tinh nghe cô nói thế thì vui vẻ cười nói: "Em nhớ trước đó chị đã từng nói muốn mở concert, cho nên em vẫn luôn đợi ở chỗ này!"
"Ha ha!"
Bạch Ngọc Câu nghe Tang Tinh nói thì hài lòng sờ đầu cậu một cái: "Ừ, ngoan lắm!"
"Có cậu ở đây tôi cũng nhẹ nhõm hơn, tới đây, để tôi giới thiệu với cậu.” Cô kéo Phục Toa đang đứng một bên qua nói: "Đây là thợ trang điểm của tôi, bây giờ tôi chỉ còn thiếu nhiếp ảnh gia và loa nữa thôi!"
"Đúng rồi, chị tên gì thế?"
Phục Toa im lặng một lúc: "Chị tên Phục Toa.”
Bạch Ngọc Câu nghe xong lại nói với Tang Tinh: "Chị ấy là Phục Toa! Là thợ trang điểm của tôi, tôi còn có một thợ làm móng nữa.”
Cô chỉ vào không khí bên cạnh nói: "Tiểu Mỹ!"
Phục Toa: "..."
Bạch Ngọc Câu giới thiệu câu này một hồi lâu vẫn không nghe thấy Tiểu Mỹ, cô quay đầu đang muốn dạy dỗ Tiểu Mỹ, không trả lời người khác là bất lịch sự.
Nhưng cô vừa nhìn thoáng qua không khí phía sau, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
"Tiểu Mỹ của tôi đâu! Tiểu Mỹ to lớn của tôi đâu rồi?"
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ có đàn em từ đâu vậy? Trong tài liệu của ta không có.”
Hệ thống Thánh Mẫu: “Haha, ai mà biết, có khi hai người bọn họ đều xuất thân từ một bệnh viện tâm thần cũng không chừng.”
Hệ thống Mỹ Thực: “Cái gì? Ký chủ có đàn em? Ta đây cũng muốn làm đàn em ký chủ! Ta đây muốn làm đàn em cầm đầu!”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
Làm người ta nhìn mà buồn nôn.
Bạch Ngọc Câu không thèm để ý mà thu dọn chỗ này, đột nhiên cô kinh ngạc hét lên: "Thật tốt quá! Là máy ảnh!"
Cô cầm cái máy ảnh trong tay, lắc lắc mấy cái: "Vẫn còn tốt!"
Phục Toa buộc một cái nơ con bướm thật to trên đỉnh đầu, đi phía sau Bạch Ngọc Câu, chị ấy uống một ngụm nước, đánh giá cô gái trước mắt này.
"Em là học sinh cấp ba à?"
Bạch Ngọc Câu cầm máy ảnh bỏ vào trong không gian: "Đúng vậy!"
Cô che giấu chuyện mình là mỹ nhân ngư, dù sao thì cô cũng rất hiểu loài người.
Nếu cô tùy tiện nói chuyện mình là mỹ nhân ngư cho cô gái này biết, nói không chừng con người trông có vẻ rất yếu ớt này sẽ không chấp nhận nổi, rồi ngất đi lần nữa.
Bạch Ngọc Câu cảm thấy mình đã làm rất tốt!
Cô đã suy xét toàn diện cách nghĩ của con người!
Ánh mắt Phục Toa nhìn cô dần trở nên dịu dàng, trong mắt cô ấy, Bạch Ngọc Câu chính là một học sinh cấp ba đạt được dị năng.
Vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Trước mạt thế chị ấy là một bà nội trợ, chị ấy vốn tưởng cuộc đời của chị ấy sẽ chỉ xoay quanh chồng mình.
Nhưng mà, ngày đó trên đường đi mua thức ăn về, chị ấy lại nhìn thấy người chồng vốn đang đi công tác lại vào khách sạn với một người phụ nữ.
Hai người tay trong tay, còn ôm hôn nhau trước cửa khách sạn.
Giây phút đó, Phục Toa đã hiểu rõ, chị ấy từ bỏ sự nghiệp của mình để làm nội trợ nhiều năm như vậy là một sai lầm.
Chị ấy tuyệt vọng trở về nhà, không để ý trên đường phố có người đang thét chói tai.
Sau khi chị ấy trở về nhà xem tin tức mới phát hiện, trên bản tin xuất hiện zombie.
Nữ phóng viên đã bị nhân viên ở bên cạnh biến thành zombie tấn công, bị cắn chết trong lúc đưa tin.
Mà lúc đang xem tin tức, chị ấy đột nhiên lên cơn sốt cao rồi hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi chị ấy hạ sốt tỉnh lại, chị ấy mới phát hiện hình như mình có dị năng —— Dịch chuyển tức thời.
Ban đầu chị ấy không dám tùy tiện sử dụng dịch chuyển tức thời, sợ mình không cẩn thận dịch chuyển tới trong đám zombie.
Mãi cho đến một tiếng trước.
Chị ấy bị người của Viên Hưng đánh bể đầu ném ra ngoài, chị ấy biết rõ nếu mình rơi xuống đất, chắc chắn sẽ bị zombie xé thành từng mảnh.
Khoảnh khắc đó chị ấy dứt khoát sử dụng năng lực dịch chuyển tức thời, không dám nghĩ đến việc mình có thể sẽ vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào miệng cọp.
Dù sao bây giờ zombie ở khắp nơi, chị ấy cũng không biết mình dịch chuyển tới chỗ nào mới có thể sống sót.
Nhưng chị ấy muốn cược một lần, nếu không cược thì chắc chắn phải chết, chị ấy không cam lòng.
Sau khi đến nơi này, Phục Toa đã sắp ngất xỉu, trong lúc mơ màng chị ấy nhìn thấy một bóng dáng màu trắng lướt qua.
Chị ấy kêu cứu, nhưng không nghe rõ lời của cô gái.
Đến khi chị ấy tỉnh lại mới phát hiện vết thương của mình đã được băng bó.
Cô gái đưa cho chị ấy hai quả táo và một chai nước.
Phục Toa nhận lấy, ăn ngấu nghiến như hổ đói, chị ấy đã không ăn gì một ngày trời.
Sau khi ăn xong, cuối cùng chị ấy cũng phục hồi được chút sức lực.
Chị ấy biết bây giờ mình vô cùng nhếch nhác, tóc tai bù xù, quần áo lấm lem bùn đất.
Nhưng mà bây giờ chị ấy không có thời gian để ý đến những thứ này.
"Chị làm nghề gì?" Bạch Ngọc Câu tiếp tục lục lọi đồ.
Bây giờ cô đang thiếu một nhiếp ảnh gia, không có nhiếp ảnh gia thì sao có thể coi là một buổi concert hoàn hảo được.
Sao có thể không thu lại giọng hát tuyệt vời của cô được cơ chứ?
Phục Toa sờ sờ nơ con bướm trên đỉnh đầu một cái: "Tôi… là nhân viên kinh doanh bất động sản.”
Chị ấy vừa nói xong câu này, khuôn mặt xinh xắn của Bạch Ngọc Câu hơi nhăn lại: "Rốt cuộc tôi phải tìm nhiếp ảnh gia ở đâu đây?"
Phục Toa nhìn về phía cô: "Em tìm nhiếp ảnh gia làm gì?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Mở concert đó, mở concert tất nhiên phải có nhiếp ảnh gia rồi. Tôi còn muốn tìm thợ trang điểm, chuyên viên ánh sáng… thì cũng không cần lắm.”
Bạch Ngọc Câu nói như lẽ đương nhiên.
Phục Toa: "???"
"Bây giờ bên ngoài toàn là zombie, em… Muốn mở concert ư?" Chị ấy cảm thấy hình như em gái cấp ba trước mặt có chút vấn đề về đầu óc.
"Đúng đúng, giọng hát của tôi rất hay, zombie đều hâm mộ giọng hát của tôi, bọn nó còn đang đợi đó!"
"À! Đúng rồi, tôi còn phải tìm loa micro mới được, cả phối nhạc nữa… Ai da thật là phiền phức!"
Bạch Ngọc Câu vò đầu.
Sao cái nhiệm vụ này lại khó đến vậy chứ, đều tại hệ thống Tu Tiên cả.
Hệ thống Tu Tiên: “Đm.”
"Tôi đi đây, tôi phải đi tìm loa!" Bạch Ngọc Câu hơi nghiêng đầu.
Phục Toa: "Nhưng bên ngoài toàn là zombie!"
"Không sao, vừa rồi tôi đã dạy dỗ bọn nó rồi, không được đến quá gần thần tượng, phải giữ khoảng cách! Lần này chắc chắn bọn nó sẽ không điên cuồng như vậy nữa!"
Bạch Ngọc Câu vén váy, nhảy đứng trên cửa sổ kính sát trần đã vỡ ở tầng hai, vẫy tay với Phục Toa: “Tạm biệt nhé!”
Nói xong, Bạch Ngọc Câu tung người nhảy xuống.
"Đừng!"
Phục Toa vươn tay, vẫn không thể ngăn cản, chị ấy vội chạy tới trước cửa sổ nhìn xuống.
Nhưng không ngờ lại không xuất hiện cảnh Bạch Ngọc Câu bị zombie xé vụn.
Chỉ thấy hàng chục con zombie dưới lầu vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Câu nhảy xuống thì vô cùng hưng phấn.
Nhưng Bạch Ngọc Câu lại nhẹ nhàng đạp lên đầu bọn nó: "Đừng nhiệt tình như vậy mà ~ ta đã nói rồi phải giữ khoảng cách với thần tượng!"
Cô vừa nói, vừa vung chân đá văng đám zombie: "Bảo vệ! Bảo vệ! Mau đến giữ trật tự đi!"
Phục Toa: “...”
Chị ấy hơi yên lặng, chị ấy vốn tưởng em gái cấp ba này chỉ là một học sinh bình thường.
Chị ấy sai rồi.
Phục Toa không ngờ Bạch Ngọc Câu lại lợi hại như vậy, thậm chí đám zombie này còn không chạm được tới gấu váy của cô.
Chỉ có thể mặc cho cô trêu đùa.
"Đợi một chút! Em đang muốn tìm thợ trang điểm đúng không? Chị biết trang điểm!" Phục Toa nắm lấy cơ hội.
Chị ấy biết rất rõ ở mạt thế phải ôm chặt đùi cao thủ thì mới có thể sống sót.
Chị ấy vẫn chưa muốn chết, ít nhất là không phải chết như vậy.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu: "Sao chị không nói sớm!"
Cô đạp lên đầu zombie nhảy về tầng hai, sau đó ôm lấy eo của Phục Toa rồi lại nhảy xuống.
Tim của Phục Toa sắp nhảy vọt ra ngoài, chị ấy nhắm chặt mắt không dám nhìn.
Gió gào thét bên tai, tiếng gầm rú của đám zombie khiến da đầu chị ấy tê dại.
Đến khi Bạch Ngọc Câu vững vàng đáp xuống đất, Phục Toa mới phát hiện vừa rồi mình đã bám sát cả người vào cô gái nhỏ này.
Chị ấy hơi xấu hổ, thu cái chân ở trên người Bạch Ngọc Câu về.
Nói sao nhỉ, chị ấy là một người trưởng thành vậy mà lại cần một cô bé bảo vệ.
Hơi mất mặt!
Có điều không lâu sau chị ấy đã từ bỏ suy nghĩ này, mặc dù người ta còn nhỏ nhưng rất lợi hại!
Ở mạt thế, quả đấm lớn là đạo lý cứng rắn.
"Chị biết nơi này có chỗ nào mở được concert không?" Bạch Ngọc Câu nhìn về phía cô ấy.
Phục Toa cau mày nghĩ một lát: "Quảng trường Bình An, hình như mấy ngày trước có nói là sẽ tổ chức hoạt động, cho nên dựng sân khấu, còn nói sẽ mời một ca sĩ nổi tiếng đến hát.”
Bạch Ngọc Câu tự tin nói: "Mời tôi đây này! Có điều sao bọn họ lại không có ai thông báo cho tôi nhỉ?"
"Làm chậm trễ lâu như vậy, người hâm mộ sẽ trả vé mất!"
Ai da, cũng không biết người hâm mộ của cô đã bao vây nơi đó chưa nữa, bọn họ có đòi trả vé hay không.
Bạch Ngọc Câu hơi nhức đầu, cô tùy tiện lên một chiếc xe, hai người đi thẳng tới đó.
Trên đường hai người bị không ít zombie đuổi theo, Phục Toa hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.
Chị ấy nhìn những con zombie kia rồi sợ hãi.
Nhưng khi chị ấy quay sang nhìn gương mặt đầy hưng phấn của Bạch Ngọc Câu, chị ấy lại cảm thấy mình không nên như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phục Toa tự nhắc nhở mình, bây giờ đã là mạt thế rồi.
Chị ấy không thể sợ hãi, chị ấy phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, như vậy lúc gặp lại đám người Viên Hưng, chị ấy mới có thể trả được mối thù.
Quảng trường Bình An.
Nơi này hết sức yên tĩnh, trên quảng trường đã dựng sẵn một sân khấu cao.
Trên mặt đất có một đống tay chân của zombie, xem ra nơi này vừa trải qua một phen loạn chiến.
Một thiếu niên gầy còm nhuộm tóc hồng đang buồn chán ngồi trên giá thi công cực cao.
Không biết cậu đã leo lên đó bằng cách nào, dường như cậu hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ vì mạt thế đang tới.
Cậu mặc quần áo hợp thời trang, cổ đeo dây chuyền bạc trắng to dày, trông có vẻ kì lạ.
Trên người thiếu niên không có một vết máu hay vết thương nào.
Cậu nâng cằm, mặt không biểu cảm nhìn về phương xa, cho đến khi nghe được tiếng xe vang dội, cậu mới chợt mở to mắt.
Bạch Ngọc Câu dừng xe ở quảng trường, sau khi xuống xe cô hơi thất vọng nhìn quảng trường trống vắng: "Người hâm mộ của tôi đâu?"
"Tôi đến quá trễ nên bọn họ trả vé hết rồi sao? Đều tại ban tổ chức, chuyện này mà không thông báo cho tôi biết!"
Phục Toa xuống xe, nôn ọe một trận mới mở miệng nói: "Có… Có lẽ bọn họ đi ăn cơm rồi.”
Chị ấy không ngờ kĩ năng lái xe của Bạch Ngọc Câu lại tệ như vậy, chạy trên đường mà cô cứ lạng lách, còn có một con zombie bị xe của các cô đụng bay cả cái tay.
Chỉ cần chị ấy nhớ lại cảnh tượng đẫm máu kia đã cảm thấy buồn nôn.
"Chị đại!"
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Phục Toa lau vết nôn ói ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thì thấy một thiếu niên tóc hồng nhảy từ trên giá cao xuống.
Cậu chạy thẳng tới, tóc bay bay: "Chị đại! Em biết chị sẽ tới chỗ này mà!"
Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: "Tang Tinh?"
Tang Tinh nghe thấy Bạch Ngọc Câu gọi tên mình thì kích động gật đầu liên tục: "Chị đại, may mà chị tới rồi, chị không biết đâu, zombie ở đây nhiều lắm, dọa em sợ muốn chết!"
Phục Toa nhớ lại cảnh vừa rồi thiếu niên này nhảy từ giá cao mười mấy mét xuống.
Kết hợp với một đống chân tay của zombie ở bên cạnh.
Chị ấy chỉ có thể nói thiếu niên này chắc cũng là một quái vật như Bạch Ngọc Câu.
"Chị mở concert à?" Tang Tinh hỏi.
Bạch Ngọc Câu gật đầu: "Tất nhiên rồi! Sao cậu cũng ở đây? Có phải là cố ý tới nghe tôi hát không?"
Tang Tinh nghe cô nói thế thì vui vẻ cười nói: "Em nhớ trước đó chị đã từng nói muốn mở concert, cho nên em vẫn luôn đợi ở chỗ này!"
"Ha ha!"
Bạch Ngọc Câu nghe Tang Tinh nói thì hài lòng sờ đầu cậu một cái: "Ừ, ngoan lắm!"
"Có cậu ở đây tôi cũng nhẹ nhõm hơn, tới đây, để tôi giới thiệu với cậu.” Cô kéo Phục Toa đang đứng một bên qua nói: "Đây là thợ trang điểm của tôi, bây giờ tôi chỉ còn thiếu nhiếp ảnh gia và loa nữa thôi!"
"Đúng rồi, chị tên gì thế?"
Phục Toa im lặng một lúc: "Chị tên Phục Toa.”
Bạch Ngọc Câu nghe xong lại nói với Tang Tinh: "Chị ấy là Phục Toa! Là thợ trang điểm của tôi, tôi còn có một thợ làm móng nữa.”
Cô chỉ vào không khí bên cạnh nói: "Tiểu Mỹ!"
Phục Toa: "..."
Bạch Ngọc Câu giới thiệu câu này một hồi lâu vẫn không nghe thấy Tiểu Mỹ, cô quay đầu đang muốn dạy dỗ Tiểu Mỹ, không trả lời người khác là bất lịch sự.
Nhưng cô vừa nhìn thoáng qua không khí phía sau, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
"Tiểu Mỹ của tôi đâu! Tiểu Mỹ to lớn của tôi đâu rồi?"
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ có đàn em từ đâu vậy? Trong tài liệu của ta không có.”
Hệ thống Thánh Mẫu: “Haha, ai mà biết, có khi hai người bọn họ đều xuất thân từ một bệnh viện tâm thần cũng không chừng.”
Hệ thống Mỹ Thực: “Cái gì? Ký chủ có đàn em? Ta đây cũng muốn làm đàn em ký chủ! Ta đây muốn làm đàn em cầm đầu!”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.