Chương 30: Được mất không thường
Giả Cổ Long
16/05/2013
Nguyên Thông gọi thêm mấy tiếng nữa, thấy trong quan không ai trả lời. Chàng cau mày lại ngẫm nghĩ ra được một kế, liền lớn tiếng kêu gọi “Võ Đang đệ tử có mau ra nghênh đón bổn hộ pháp không?”.
Quả nhiên cửa quan lại mở ra, vẫn đạo sĩ nọ xuất hiện. Y tỏ vẻ nghi ngờ nhìn thẳng vào mặt Nguyên Thông không chớp.
Nguyên Thông mỉm cười giơ tay phải lên cho đối phương trông thấy cái cà rá ngọc đen. Đạo sĩ nọ biến sắc mặt la lớn một tiếng quay mình chạy vào bên trong. Nguyên Thông biết y sợ oai quyền vô thượng của chiếc cà rá, nhưng y nghi ngờ không dám quyết định cho nên hốt hoảng vào bên trong thưa với người bề trên. Nguyên Thông liền thủng thẳng bước vào trong quan. Bề ngoài quan đổ nát cũ kỹ, nhưng bên trong quét dọn rất sạch sẽ, tỏ ra đệ tử trong quan vẫn biết giữ kỷ luật. Chàng ngắm nghía đã thấy có ba vị đạo sĩ ở phía sau điện đi ra. Người đi trước tuổi trạc năm mươi, mặt hơi vàng dưới cằm có một bộ râu ngắn. Theo sau là hai đạo sĩ tuổi trẻ, hai đạo sĩ đó chàng đã gặp ở trong thành Ba Đông. Đạo sĩ lớn tuổi ra tới cách Nguyên Thông chừng năm sáu thước tham kiến và nói “Đệ tử Lý Trần cùng môn đệ Nhất Trần, Nhất Nguyên cung kính nghênh đón đại giá hộ pháp”.
Nguyên Thông giơ một chưởng lên đã có một luồng kình khí vô hình không cho ba người cúi mình xuống, đồng thời chàng khẽ cúi đầu đáp lễ và nói “Sư huynh miễn lễ, tiểu đệ Thẩm Nguyên Thông có ý muốn phiền sư huynh giúp cho”.
Lý Trần đạo nhân vẻ mặt ngơ ngác, y không hiểu sao Nguyên Thông lại biến thành hộ pháp của phái Võ Đang. Vì tiếng tăm phái Võ Đang càng ngày càng sa sút, do hôm đại tế Nguyên Thông đã chất vấn những việc nan giải trước mặt mọi người mà người chưởng môn không sao trả lời được. Vì vậy, quần hùng mới khinh thường phái Võ Đang, và phái Võ Đang mới mất uy tín và sa sút.
Nguyên Thông biết ý nghĩ của đối phương liền đem chuyện những ngày gần đây xảy ra tai kiếp cho phái Võ Đang và sau nạn ra sao nói cho Lý Trần nghe.
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc và cảm tạ Nguyên Thông. Nguyên Thông nói rõ ý muốn của mình cho mấy người hay “Xin sư huynh nghĩ cách chuyển báo ngay cho Tĩnh Linh tử đạo trưởng, bảo tiểu đệ lỡ đi tới Ba Đông nhất thời không muốn trở về Võ Đang vội”.
Lý Trần vâng lời đáp “Đệ tử xin chuyển lời thỉnh giáo ngay, Thẩm hộ pháp cứ an tâm “.
Nguyên Thông cảm tạ xong lại hỏi đến tình hình gần đây của ngôi quan đó. Lúc ấy chàng mới biết Nhất Nguyên, Nhất Trần là người đi kiếm Ba Đông Nhất hồ mượn một cái võng để cáng một người bệnh nặng đi ra ngoài xa mười dặm cầu chữa.
Nguyên Thông suy nghĩ biết trong quan này không có ai bị thương cả mới đưa mắt nhìn Lý Trần đạo nhân, tỏ ý hỏi.
Lý Trần đạo nhân giật mình kinh hãi bụng bảo dạ rằng “ Vị hộ pháp này lợi hại thực, ít tuổi như thế mà thông minh tinh tế khôn lường!”.
Y vội giải thích “tối hôm qua bần đạo đi qua hậu sơn, ngẫu nhiên thấy được một hiệp sĩ trẻ tuổi, vết thương của y khá nặng không thể mang về quan cứu chữa được, mới tạm giấu y vào trong một cái hang động gần đó…”
Nguyên Thông là người rất nghĩa hiệp nghe Lý Trần nói như vậy liền lên tiếng hỏi “hang động đó ở đâu? mau đưa mỗ đi”.
Lý Trần đạo nhân cũng nóng lòng sốt ruột, vội đi trước dẫn đường. Hai người đi một lát đã tới. Nguyên Thông vội xông vào trong động, thấy tối đen như mực, nhưng đôi mắt của chàng vẫn thấy rõ hết, chàng bỗng la lớn “đại ca” rồi xông vào bên trong. Thì ra chàng nhìn rõ thanh niên mặt nhợt nhạt mình đầy máu đang nằm trên đống cỏ lại là người bạn trí thân của mình là Thiết Tâm tú sỹ Tăng Bật. Chàng thăm mạch Tăng Bật một hồi rồi nhanh tay điểm luôn ba mươi sáu đại huyệt của chàng nọ để cho dư khí khỏi bị tiết ra bên ngoài. Chàng lại móc túi lấy viên thuốc Hồi Thiên tái tạo hoàn ra bỏ vào mồm Tăng Bật, đồng thời chàng ngồi xếp bằng tròn vận Thiềm Huyền thần công dồn chân lực của mình sang người Tăng Bật, cố hết sức cứu chữa cho Tăng Bật. Trong một thời gian rất ngắn Tăng Bật đã khôi phục trí giác lại. Chàng ta mở mắt ra nhìn thấy Nguyên Thông ngồi cạnh ứa nước mắt khẽ gọi “ Nguyên đệ”
Nguyên Thông vội ngăn cản “ Đại ca bị thương rất nặng không nên nói chuyện vội xin cứ theo tâm pháp phối hợp chân lực của tiểu đệ mà vận công điều tức đi”.
Tăng Bật tuy rất cảm động nhưng biết thương thế của mình rất nặng, nghe thấy Nguyên Thông nói như vậy liền tuân theo và vận công điều tức tức thì.
Hồi Thiên tái tạo hoàn có thể cứu người sắp chết sống lại được, bây giờ lại được thêm công lực tuyệt thế của Nguyên Thông giúp cho. Cho nên đừng nói là tạng phủ của Tăng Bật bị nát, dù có chết một nửa cũng có thể cứu sống được.
Nguyên Thông lập tâm giúp cho Tăng Bật thành người có nội công cao thâm, nên nhân lúc này liền đả thông luôn Nhâm Đốc nhị mạch cho chàng ta để đền ơn chàng đã vì mình đi tới tận Tây Tạng.
Tăng Bật thấy vết thương của mình đã lành mạnh, và thấy sức nóng ở tay của Nguyên Thông vẫn dồn dập đưa sang tiếp, y mới tỉnh ngộ cảm động vô cùng lại càng nhấn mạnh vận công điểu tức thêm.
Công lực của Nguyên Thông đã đạt tới mức siêu phàm nhập thánh rồi, dưới sự hiệp trợ của chàng không đầy nửa tiếng đồng hồ Nhâm Đốc nhị mạch của Tăng Bật đã được đả thông.
Nguyên Thông vội đứng dậy mặt chỉ hơi đỏ thôi, nhưng không mệt mỏi chút nào.
Tăng Bật tiếp tục vận công vài lần nữa mới đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Nguyên Thông tỏ vẻ cám ơn mà không sao thốt lên tiếng.
Lý Trần đạo nhân là đệ tử đời thứ hai của phái Võ Đang, công phu hỏa hầu tuy chỉ có bốn chục năm tu luyện, nhưng học thức và kinh nghiệm của y rất phong phú, y thấy Nguyên Thông chữa thương như vậy cũng đứng đờ người ra, cảm phục.
Nguyên Thông đưa mắt nhìn hai người rồi tủm tỉm cười và nói “Đại ca, nếu không phải Lý Trần đạo trưởng của phái Võ Đang kịp thời cứu đại ca, có lẽ lần này tiểu đệ di hận suốt đời mất”
Tăng Bật nghe thấy Nguyên Thông nói mình được đệ tử của phái Võ Đang cứu thoát, nghĩ đến chuyện năm trước mình đối đãi với các đệ tử phái Võ Đang độc ác như thế nào trong lòng hổ thẹn vô cùng vội cảm ơn Lý Trần đạo nhân và nói “Tăng Bật cám ơn đạo trưởng đã ra tay cứu giúp”
Lý Trần đạo nhân không ngờ thiếu niên hiệp sĩ này lại là Tăng Bật, người mới nổi trên giang hồ, chuyên môn làm nhục các đệ tử của bổn phái. Nên lúc ấy y biến sắc mặt tuy cũng đáp lễ nhưng không nói gì chỉ kêu “ờ” hai tiếng thôi.
Nguyên Thông thấy vậy hiểu ngay, vội kể lại câu chuyện tại sao Tăng Bật thù hằn với phái Võ Đang cho Lý Trần đạo nhân hay. Lúc ấy đạo nhân mới khỏi tấm tức và không khí trong động cũng ôn hòa ngay.
Lý Trần đạo nhân là chủ nhân, nên mời Nguyên Thông và Tăng Bật về đạo quan. Tăng Bật nghĩ đến chuyện Nguyên Thông bị thương nặng, huyết quản và các đường mạch đã nứt rạn tại sao lại khôi phục một cách nhanh chóng như thế nên y vội hỏi chàng nguyên nhân ra sao?
Gặp bạn, Nguyên Thông mừng rỡ vô cùng, liền kể hết chuyện cho Tăng Bật hay. Thấy Nguyên Thông nhân họa đắc phúc, Tăng Bật mừng rỡ mà ứa nước mắt.
Nguyên Thông kể xong câu chuyện vội hỏi lại Tăng Bật “Đại ca với Thần Thâu Thất lão tiền bối đi Tây Tạng lấy thuốc kết quả ra sao? Thất lão tiền bối đâu? Tại sao đại ca lại bị thương nặng như thế?”
Tăng Bật rầu rĩ đáp “Ngu huynh bất tài tuy lấy được Thiên Nhất chân thủy rồi nhưng tối hôm qua lại bị người ta cướp mất”.
“Tiểu đệ đã lành mạnh rồi, chả cần phải dùng đến Thiên Nhất chân thủy nữa, quý hồ đại ca lành mạnh là được rồi, hà tất phải quan tâm đến việc đó làm chi?”
“Thất lão tiền bối tốn bao nhiêu tâm huyết mới vào được Bốc Lập sát cung lấy trộm được Thiên Nhất chân thủy ra giao cho ngu huynh đem về cho hiền đệ nhưng ngu huynh lại không đem được nó tới nơi tới chốn. Càng nghĩ ngu huynh càng hổ thẹn vô cùng”.
Nguyên Thông ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi Tăng Bật tiếp “Đại ca bắt đầu bị người tập kích ở đâu thế? Tại sao Thất lão tiền bối không đi cùng với đại ca”.
Tăng Bật thở dài đáp “Ba Đông là đường lối cốt yếu đi vào Tứ Xuyên, nên người trên giang hồ đi lại đông đúc lắm. Trước khi chúng tôi vào Tây Tạng không hề bị tiết lộ ra ngoài, cho nên mới lấy trộm được Thiên Nhất chân thủy một cách nhanh chóng như vậy”.
Nhưng khi về tới tỉnh Tứ Xuyên này thì phát giác có người theo dõi, Thất lão tiền bối đã liên tiếp giở xảo kế ra mới qua khỏi được Mao Giáp của Tứ Xuyên, tưởng là đã qua được cái tai nạn này rồi. Ngờ đâu đến đây lại xảy ra chuyện.
Nguyên Thông đưa mắt liếc nhìn Lý Trần đạo nhân hình như muốn hỏi y ở đất Ba Đông này có người nào đáng nghi không?
Lý Trần đạo nhân có vẻ hổ thẹn nói “Tăng huynh nói rất đúng, nơi đây nhân vật giang hồ đi lại đông đúc lắm. Bần đạo bất tài chưa phát hiện một người nào khả nghi hết”
Tăng Bật lại kể “Bọn người đó đều dùng khăn bịt mặt công lực rất thâm hậu, nghe giọng nói của họ có lẽ người nào người ấy đều lớn tuổi”
Nguyên Thông nghe lời Tăng Bật liên tưởng đến bọn người đến đánh lén phái Võ Đang đều là những người lớn tuổi và có tên tuổi trên giang hồ cả. Chàng rùng mình, đoán chắc hai việc này đều do người giật giây kia sai bảo bọn người bịt mặt làm hết. Nên chàng lo âu nói “với công lực của đại ca mà còn bị đối phương đánh cho bị thương nặng như thế, chắc bọn chúng lại dùng cách hạ lưu nhiều người vây công tấn công chứ gì? Nhưng không biết Thất lão tiền bối ra sao?”.
Tăng Bật hậm hực đáp “thoạt tiên bọn giặc đó có mười hai người, Thất lão tiền bối làm cho mỗ có cơ hội lọt vòng vây, nên cố ý đi trái hướng với ngu huynh định dụ bọn giặc đuổi theo ra ngoài xa. Quả nhiên bọn giặc rất coi trọng ông ta nên có chín người đuổi theo ông ta ngay”
Nói tới đó, với giọng khen ngợi chàng ta nói tiếp “tài của Thần Thâu Thất lão tiền bối quả nhiên thiên hạ vô địch võ công của ông ta cao siêu lắm, ông ta vội giở tài ba tiểu xảo rất xuất thần nhập hóa ra làm cho chín người kia không sao ngăn cản nổi, còn ba người nọ thấy vậy liền bỏ ngu huynh mà sang vây ông”.
Nguyên Thông lo âu hỏi “Thất lão tiền bối làm sao mà có thể địch nổi mười hai tay cao thủ như thế”
Tăng Bật rầu rĩ đáp “ Ngu huynh định lên trợ giúp, nhưng Thất lão tiền bối cứ trợn trợn mắt ra hiệu. Nên ngu huynh không dám trái lệnh đành phải nghiến răng cắn môi rời Thất lão tiền bối… Nhưng ngu huynh mới đi được có hai dặm thì bên mép núi đã có bóng người lố nhố lại có mười hai người bịt mặt nữa đứng ngăn cản lối đi”.
Hiển nhiên chúng đã biết trước nên chúng chẳng nói chẳng rằng nhảy xổ lại vây đánh ngu huynh liền. Mười hai người đó công lực rất cao thâm ngu huynh biết không sao thoát thân được, nên ngu huynh đành nhất quyết giết được tên nào hay tên nấy và thà cùng chết cả với định còn hơn là cho chúng bắt sống. Ngu huynh quyết định như vậy liền đấu trí mạng với chúng nhưng chỉ miễn cưỡng đấu được hơn bốn mươi hiệp thôi, ngu huynh hủy được hai người của chúng nhưng ngu huynh cũng bị chúng đánh trúng một chưởng vào hông bên trái ngả lăn ra đất mồm hộc máu tươi… Chờ tới khi đạo trưởng đến ngu huynh thức tỉnh thì lọ nước Thiên Nhất chân thủy đã biến mất…
Lý Trần đạo nhân vội đỡ lời “hôm đó bần đạo với mấy tiểu đồ lên núi hái trái cây bỗng thấy Tăng đại hiệp nằm ở dưới chân núi. Bần đạo vội cứu ông ta dậy đưa vào trong hang động.
Nguyên Thông nghe hai người nói xong, ngấm ngầm suy nghĩ, sau đó chàng cau mày lại hỏi tiếp “đại ca, chẳng lẽ đại ca với Thất lão tiền bối đã để lộ hành tung ở đâu rồi chăng?”.
Tăng Bật cương quyết đáp “không khi nào, Thất lão tiền bối là người đa mưu và lão luyện. Sau khi rời khỏi Lư Sơn, ngu huynh với ông ta nói chuyện với nhau cũng dùng mắt và tay ra hiệu, tuyệt nhiên không hề nói một câu nào về Thiên Nhất chân thủy cả. Có lẽ đến giờ Bố Lập sát cung cũng chưa biết nước báu đó đã bị mất trộm, đồng thời lấy được Thiên Nhất chân thủy rồi Thất lão tiền bối liền trao cho ngu huynh và gói kín đến bây giờ chính ngu huynh không biết nước đó đựng bằng cái gì. Như vậy người ngoài làm sao mà biết được”.
Nguyên Thông lại nghĩ ngợi giây lát lẩm nhẩm nói “nếu vậy việc này trừ gia gia mấy người bề trên biết ra thì còn có Vô Hình kiếm Tôn lão tiền bối biết thôi”. Chẳng lẽ lúc đi lấy Tục Đoạn thần đao, Tôn lão tiền bối đã kể chuyện này cho Vạn Gia Sinh Phật hay chăng?
Tăng Bật vì đi Tây Tạng nên không biết võ lâm Trung Nguyên đã xảy ra nhiều việc, bấy giờ nghe thấy Nguyên Thông nói ngạc nhiên hỏi “cái gì Vạn Gia Sinh Phật thế?”.
Lý Trần đạo nhân tỏ vẻ cung kính xen vào đáp “Vạn Gia Sinh Phật là Ứng Thành Luân tiền bối ba mươi năm trước là Huỳnh Minh giáo chủ, nhưng bây giờ ông ta đã thay tâm đổi tính chuyên giúp đỡ người, nhờ vậy chính nghĩa giang hồ mới được duy trì. Đồng thời ông ta đã trở nên một nhân vật thần tượng khiến ai ai cũng phải kính ngưỡng”.
Tăng Bật nghe nói nghiêm nghị kêu “ồ” một tiếng. Đang lúc ấy bỗng có tiếng một người già ở ngoài quan nói vọng vào “cá trên thớt ngày hôm nay tha hồ lão phu ăn một bữa thật no”.
Tăng Bật kinh hãi quát hỏi “Ai đó?”.
Quả nhiên cửa quan lại mở ra, vẫn đạo sĩ nọ xuất hiện. Y tỏ vẻ nghi ngờ nhìn thẳng vào mặt Nguyên Thông không chớp.
Nguyên Thông mỉm cười giơ tay phải lên cho đối phương trông thấy cái cà rá ngọc đen. Đạo sĩ nọ biến sắc mặt la lớn một tiếng quay mình chạy vào bên trong. Nguyên Thông biết y sợ oai quyền vô thượng của chiếc cà rá, nhưng y nghi ngờ không dám quyết định cho nên hốt hoảng vào bên trong thưa với người bề trên. Nguyên Thông liền thủng thẳng bước vào trong quan. Bề ngoài quan đổ nát cũ kỹ, nhưng bên trong quét dọn rất sạch sẽ, tỏ ra đệ tử trong quan vẫn biết giữ kỷ luật. Chàng ngắm nghía đã thấy có ba vị đạo sĩ ở phía sau điện đi ra. Người đi trước tuổi trạc năm mươi, mặt hơi vàng dưới cằm có một bộ râu ngắn. Theo sau là hai đạo sĩ tuổi trẻ, hai đạo sĩ đó chàng đã gặp ở trong thành Ba Đông. Đạo sĩ lớn tuổi ra tới cách Nguyên Thông chừng năm sáu thước tham kiến và nói “Đệ tử Lý Trần cùng môn đệ Nhất Trần, Nhất Nguyên cung kính nghênh đón đại giá hộ pháp”.
Nguyên Thông giơ một chưởng lên đã có một luồng kình khí vô hình không cho ba người cúi mình xuống, đồng thời chàng khẽ cúi đầu đáp lễ và nói “Sư huynh miễn lễ, tiểu đệ Thẩm Nguyên Thông có ý muốn phiền sư huynh giúp cho”.
Lý Trần đạo nhân vẻ mặt ngơ ngác, y không hiểu sao Nguyên Thông lại biến thành hộ pháp của phái Võ Đang. Vì tiếng tăm phái Võ Đang càng ngày càng sa sút, do hôm đại tế Nguyên Thông đã chất vấn những việc nan giải trước mặt mọi người mà người chưởng môn không sao trả lời được. Vì vậy, quần hùng mới khinh thường phái Võ Đang, và phái Võ Đang mới mất uy tín và sa sút.
Nguyên Thông biết ý nghĩ của đối phương liền đem chuyện những ngày gần đây xảy ra tai kiếp cho phái Võ Đang và sau nạn ra sao nói cho Lý Trần nghe.
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc và cảm tạ Nguyên Thông. Nguyên Thông nói rõ ý muốn của mình cho mấy người hay “Xin sư huynh nghĩ cách chuyển báo ngay cho Tĩnh Linh tử đạo trưởng, bảo tiểu đệ lỡ đi tới Ba Đông nhất thời không muốn trở về Võ Đang vội”.
Lý Trần vâng lời đáp “Đệ tử xin chuyển lời thỉnh giáo ngay, Thẩm hộ pháp cứ an tâm “.
Nguyên Thông cảm tạ xong lại hỏi đến tình hình gần đây của ngôi quan đó. Lúc ấy chàng mới biết Nhất Nguyên, Nhất Trần là người đi kiếm Ba Đông Nhất hồ mượn một cái võng để cáng một người bệnh nặng đi ra ngoài xa mười dặm cầu chữa.
Nguyên Thông suy nghĩ biết trong quan này không có ai bị thương cả mới đưa mắt nhìn Lý Trần đạo nhân, tỏ ý hỏi.
Lý Trần đạo nhân giật mình kinh hãi bụng bảo dạ rằng “ Vị hộ pháp này lợi hại thực, ít tuổi như thế mà thông minh tinh tế khôn lường!”.
Y vội giải thích “tối hôm qua bần đạo đi qua hậu sơn, ngẫu nhiên thấy được một hiệp sĩ trẻ tuổi, vết thương của y khá nặng không thể mang về quan cứu chữa được, mới tạm giấu y vào trong một cái hang động gần đó…”
Nguyên Thông là người rất nghĩa hiệp nghe Lý Trần nói như vậy liền lên tiếng hỏi “hang động đó ở đâu? mau đưa mỗ đi”.
Lý Trần đạo nhân cũng nóng lòng sốt ruột, vội đi trước dẫn đường. Hai người đi một lát đã tới. Nguyên Thông vội xông vào trong động, thấy tối đen như mực, nhưng đôi mắt của chàng vẫn thấy rõ hết, chàng bỗng la lớn “đại ca” rồi xông vào bên trong. Thì ra chàng nhìn rõ thanh niên mặt nhợt nhạt mình đầy máu đang nằm trên đống cỏ lại là người bạn trí thân của mình là Thiết Tâm tú sỹ Tăng Bật. Chàng thăm mạch Tăng Bật một hồi rồi nhanh tay điểm luôn ba mươi sáu đại huyệt của chàng nọ để cho dư khí khỏi bị tiết ra bên ngoài. Chàng lại móc túi lấy viên thuốc Hồi Thiên tái tạo hoàn ra bỏ vào mồm Tăng Bật, đồng thời chàng ngồi xếp bằng tròn vận Thiềm Huyền thần công dồn chân lực của mình sang người Tăng Bật, cố hết sức cứu chữa cho Tăng Bật. Trong một thời gian rất ngắn Tăng Bật đã khôi phục trí giác lại. Chàng ta mở mắt ra nhìn thấy Nguyên Thông ngồi cạnh ứa nước mắt khẽ gọi “ Nguyên đệ”
Nguyên Thông vội ngăn cản “ Đại ca bị thương rất nặng không nên nói chuyện vội xin cứ theo tâm pháp phối hợp chân lực của tiểu đệ mà vận công điều tức đi”.
Tăng Bật tuy rất cảm động nhưng biết thương thế của mình rất nặng, nghe thấy Nguyên Thông nói như vậy liền tuân theo và vận công điều tức tức thì.
Hồi Thiên tái tạo hoàn có thể cứu người sắp chết sống lại được, bây giờ lại được thêm công lực tuyệt thế của Nguyên Thông giúp cho. Cho nên đừng nói là tạng phủ của Tăng Bật bị nát, dù có chết một nửa cũng có thể cứu sống được.
Nguyên Thông lập tâm giúp cho Tăng Bật thành người có nội công cao thâm, nên nhân lúc này liền đả thông luôn Nhâm Đốc nhị mạch cho chàng ta để đền ơn chàng đã vì mình đi tới tận Tây Tạng.
Tăng Bật thấy vết thương của mình đã lành mạnh, và thấy sức nóng ở tay của Nguyên Thông vẫn dồn dập đưa sang tiếp, y mới tỉnh ngộ cảm động vô cùng lại càng nhấn mạnh vận công điểu tức thêm.
Công lực của Nguyên Thông đã đạt tới mức siêu phàm nhập thánh rồi, dưới sự hiệp trợ của chàng không đầy nửa tiếng đồng hồ Nhâm Đốc nhị mạch của Tăng Bật đã được đả thông.
Nguyên Thông vội đứng dậy mặt chỉ hơi đỏ thôi, nhưng không mệt mỏi chút nào.
Tăng Bật tiếp tục vận công vài lần nữa mới đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Nguyên Thông tỏ vẻ cám ơn mà không sao thốt lên tiếng.
Lý Trần đạo nhân là đệ tử đời thứ hai của phái Võ Đang, công phu hỏa hầu tuy chỉ có bốn chục năm tu luyện, nhưng học thức và kinh nghiệm của y rất phong phú, y thấy Nguyên Thông chữa thương như vậy cũng đứng đờ người ra, cảm phục.
Nguyên Thông đưa mắt nhìn hai người rồi tủm tỉm cười và nói “Đại ca, nếu không phải Lý Trần đạo trưởng của phái Võ Đang kịp thời cứu đại ca, có lẽ lần này tiểu đệ di hận suốt đời mất”
Tăng Bật nghe thấy Nguyên Thông nói mình được đệ tử của phái Võ Đang cứu thoát, nghĩ đến chuyện năm trước mình đối đãi với các đệ tử phái Võ Đang độc ác như thế nào trong lòng hổ thẹn vô cùng vội cảm ơn Lý Trần đạo nhân và nói “Tăng Bật cám ơn đạo trưởng đã ra tay cứu giúp”
Lý Trần đạo nhân không ngờ thiếu niên hiệp sĩ này lại là Tăng Bật, người mới nổi trên giang hồ, chuyên môn làm nhục các đệ tử của bổn phái. Nên lúc ấy y biến sắc mặt tuy cũng đáp lễ nhưng không nói gì chỉ kêu “ờ” hai tiếng thôi.
Nguyên Thông thấy vậy hiểu ngay, vội kể lại câu chuyện tại sao Tăng Bật thù hằn với phái Võ Đang cho Lý Trần đạo nhân hay. Lúc ấy đạo nhân mới khỏi tấm tức và không khí trong động cũng ôn hòa ngay.
Lý Trần đạo nhân là chủ nhân, nên mời Nguyên Thông và Tăng Bật về đạo quan. Tăng Bật nghĩ đến chuyện Nguyên Thông bị thương nặng, huyết quản và các đường mạch đã nứt rạn tại sao lại khôi phục một cách nhanh chóng như thế nên y vội hỏi chàng nguyên nhân ra sao?
Gặp bạn, Nguyên Thông mừng rỡ vô cùng, liền kể hết chuyện cho Tăng Bật hay. Thấy Nguyên Thông nhân họa đắc phúc, Tăng Bật mừng rỡ mà ứa nước mắt.
Nguyên Thông kể xong câu chuyện vội hỏi lại Tăng Bật “Đại ca với Thần Thâu Thất lão tiền bối đi Tây Tạng lấy thuốc kết quả ra sao? Thất lão tiền bối đâu? Tại sao đại ca lại bị thương nặng như thế?”
Tăng Bật rầu rĩ đáp “Ngu huynh bất tài tuy lấy được Thiên Nhất chân thủy rồi nhưng tối hôm qua lại bị người ta cướp mất”.
“Tiểu đệ đã lành mạnh rồi, chả cần phải dùng đến Thiên Nhất chân thủy nữa, quý hồ đại ca lành mạnh là được rồi, hà tất phải quan tâm đến việc đó làm chi?”
“Thất lão tiền bối tốn bao nhiêu tâm huyết mới vào được Bốc Lập sát cung lấy trộm được Thiên Nhất chân thủy ra giao cho ngu huynh đem về cho hiền đệ nhưng ngu huynh lại không đem được nó tới nơi tới chốn. Càng nghĩ ngu huynh càng hổ thẹn vô cùng”.
Nguyên Thông ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi Tăng Bật tiếp “Đại ca bắt đầu bị người tập kích ở đâu thế? Tại sao Thất lão tiền bối không đi cùng với đại ca”.
Tăng Bật thở dài đáp “Ba Đông là đường lối cốt yếu đi vào Tứ Xuyên, nên người trên giang hồ đi lại đông đúc lắm. Trước khi chúng tôi vào Tây Tạng không hề bị tiết lộ ra ngoài, cho nên mới lấy trộm được Thiên Nhất chân thủy một cách nhanh chóng như vậy”.
Nhưng khi về tới tỉnh Tứ Xuyên này thì phát giác có người theo dõi, Thất lão tiền bối đã liên tiếp giở xảo kế ra mới qua khỏi được Mao Giáp của Tứ Xuyên, tưởng là đã qua được cái tai nạn này rồi. Ngờ đâu đến đây lại xảy ra chuyện.
Nguyên Thông đưa mắt liếc nhìn Lý Trần đạo nhân hình như muốn hỏi y ở đất Ba Đông này có người nào đáng nghi không?
Lý Trần đạo nhân có vẻ hổ thẹn nói “Tăng huynh nói rất đúng, nơi đây nhân vật giang hồ đi lại đông đúc lắm. Bần đạo bất tài chưa phát hiện một người nào khả nghi hết”
Tăng Bật lại kể “Bọn người đó đều dùng khăn bịt mặt công lực rất thâm hậu, nghe giọng nói của họ có lẽ người nào người ấy đều lớn tuổi”
Nguyên Thông nghe lời Tăng Bật liên tưởng đến bọn người đến đánh lén phái Võ Đang đều là những người lớn tuổi và có tên tuổi trên giang hồ cả. Chàng rùng mình, đoán chắc hai việc này đều do người giật giây kia sai bảo bọn người bịt mặt làm hết. Nên chàng lo âu nói “với công lực của đại ca mà còn bị đối phương đánh cho bị thương nặng như thế, chắc bọn chúng lại dùng cách hạ lưu nhiều người vây công tấn công chứ gì? Nhưng không biết Thất lão tiền bối ra sao?”.
Tăng Bật hậm hực đáp “thoạt tiên bọn giặc đó có mười hai người, Thất lão tiền bối làm cho mỗ có cơ hội lọt vòng vây, nên cố ý đi trái hướng với ngu huynh định dụ bọn giặc đuổi theo ra ngoài xa. Quả nhiên bọn giặc rất coi trọng ông ta nên có chín người đuổi theo ông ta ngay”
Nói tới đó, với giọng khen ngợi chàng ta nói tiếp “tài của Thần Thâu Thất lão tiền bối quả nhiên thiên hạ vô địch võ công của ông ta cao siêu lắm, ông ta vội giở tài ba tiểu xảo rất xuất thần nhập hóa ra làm cho chín người kia không sao ngăn cản nổi, còn ba người nọ thấy vậy liền bỏ ngu huynh mà sang vây ông”.
Nguyên Thông lo âu hỏi “Thất lão tiền bối làm sao mà có thể địch nổi mười hai tay cao thủ như thế”
Tăng Bật rầu rĩ đáp “ Ngu huynh định lên trợ giúp, nhưng Thất lão tiền bối cứ trợn trợn mắt ra hiệu. Nên ngu huynh không dám trái lệnh đành phải nghiến răng cắn môi rời Thất lão tiền bối… Nhưng ngu huynh mới đi được có hai dặm thì bên mép núi đã có bóng người lố nhố lại có mười hai người bịt mặt nữa đứng ngăn cản lối đi”.
Hiển nhiên chúng đã biết trước nên chúng chẳng nói chẳng rằng nhảy xổ lại vây đánh ngu huynh liền. Mười hai người đó công lực rất cao thâm ngu huynh biết không sao thoát thân được, nên ngu huynh đành nhất quyết giết được tên nào hay tên nấy và thà cùng chết cả với định còn hơn là cho chúng bắt sống. Ngu huynh quyết định như vậy liền đấu trí mạng với chúng nhưng chỉ miễn cưỡng đấu được hơn bốn mươi hiệp thôi, ngu huynh hủy được hai người của chúng nhưng ngu huynh cũng bị chúng đánh trúng một chưởng vào hông bên trái ngả lăn ra đất mồm hộc máu tươi… Chờ tới khi đạo trưởng đến ngu huynh thức tỉnh thì lọ nước Thiên Nhất chân thủy đã biến mất…
Lý Trần đạo nhân vội đỡ lời “hôm đó bần đạo với mấy tiểu đồ lên núi hái trái cây bỗng thấy Tăng đại hiệp nằm ở dưới chân núi. Bần đạo vội cứu ông ta dậy đưa vào trong hang động.
Nguyên Thông nghe hai người nói xong, ngấm ngầm suy nghĩ, sau đó chàng cau mày lại hỏi tiếp “đại ca, chẳng lẽ đại ca với Thất lão tiền bối đã để lộ hành tung ở đâu rồi chăng?”.
Tăng Bật cương quyết đáp “không khi nào, Thất lão tiền bối là người đa mưu và lão luyện. Sau khi rời khỏi Lư Sơn, ngu huynh với ông ta nói chuyện với nhau cũng dùng mắt và tay ra hiệu, tuyệt nhiên không hề nói một câu nào về Thiên Nhất chân thủy cả. Có lẽ đến giờ Bố Lập sát cung cũng chưa biết nước báu đó đã bị mất trộm, đồng thời lấy được Thiên Nhất chân thủy rồi Thất lão tiền bối liền trao cho ngu huynh và gói kín đến bây giờ chính ngu huynh không biết nước đó đựng bằng cái gì. Như vậy người ngoài làm sao mà biết được”.
Nguyên Thông lại nghĩ ngợi giây lát lẩm nhẩm nói “nếu vậy việc này trừ gia gia mấy người bề trên biết ra thì còn có Vô Hình kiếm Tôn lão tiền bối biết thôi”. Chẳng lẽ lúc đi lấy Tục Đoạn thần đao, Tôn lão tiền bối đã kể chuyện này cho Vạn Gia Sinh Phật hay chăng?
Tăng Bật vì đi Tây Tạng nên không biết võ lâm Trung Nguyên đã xảy ra nhiều việc, bấy giờ nghe thấy Nguyên Thông nói ngạc nhiên hỏi “cái gì Vạn Gia Sinh Phật thế?”.
Lý Trần đạo nhân tỏ vẻ cung kính xen vào đáp “Vạn Gia Sinh Phật là Ứng Thành Luân tiền bối ba mươi năm trước là Huỳnh Minh giáo chủ, nhưng bây giờ ông ta đã thay tâm đổi tính chuyên giúp đỡ người, nhờ vậy chính nghĩa giang hồ mới được duy trì. Đồng thời ông ta đã trở nên một nhân vật thần tượng khiến ai ai cũng phải kính ngưỡng”.
Tăng Bật nghe nói nghiêm nghị kêu “ồ” một tiếng. Đang lúc ấy bỗng có tiếng một người già ở ngoài quan nói vọng vào “cá trên thớt ngày hôm nay tha hồ lão phu ăn một bữa thật no”.
Tăng Bật kinh hãi quát hỏi “Ai đó?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.