Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại
Chương 55: Galio
TanNhayTn
11/09/2017
Bên ngoài thành Demacia rực rỡ, bức tượng đá khổng lồ Galio luôn chú tâm canh gác. Tạo nên để chống lại các pháp sư của quân thù, ông đứng bất động nhiều thập kỉ, đến khi sự hiện diện của ma thuật hùng mạnh khiến ông chuyển mình sống dậy. Một khi đã kích hoạt, Galio dành hết thời gian tận hưởng niềm vui chiến trận cùng vinh dự hiếm hoi được bảo vệ đồng bào. Nhưng thắng lợi luôn có hai mặt, bởi ma thuật ông đánh bại cũng chính là ngọn nguồn giúp ông thức giấc, và sau chiến thắng, ông sẽ lại trở về im lìm như ngày nào.
Quá trình chế tạo Galio bắt đầu sau Chiến Tranh Cổ Ngữ, khi những người tị nạn trên khắp các vùng đất chạy trốn sức mạnh ma thuật hủy diệt. Có người bảo rằng ở phía tây Valoran, có đoàn nạn dân bị một nhóm pháp sư hắc ám tàn ác truy đuổi. Kiệt sức vì di chuyển không ngừng nghỉ, họ ẩn náu trong bóng râm của một khu rừng xác xơ. Bất chợt, đám phù thủy phát hiện phép thuật của chúng không có chút tác dụng trong cánh rừng kỳ lạ này.
Dường như, những thân cây hóa thạch là tấm màng thấm ma thuật tự nhiên, và mọi phép phù thủy dùng trong đó sẽ tắt ngóm khi vừa tung ra. Không còn bất lực nữa, đoàn nạn dân quay mũi kiếm chống lại lũ pháp sư hắc ám và đuổi chúng ra khỏi vùng đất.
Một số người cho rằng nơi trú chân này là món quà từ thần linh, những người khác thì coi đó là phần thưởng xứng đáng sau chuỗi hành trình gian nan, nhưng tất cả đều đồng ý một điều: đây sẽ là quê hương mới của họ.
Năm tháng trôi qua, những người định cư chế tạo các công cụ phòng hộ từ khu rừng được phù phép. Cuối cùng, họ phát hiện gỗ có thể trộn cùng tàn tro và đá vôi để tạo nên kháng ma thạch – một vật liệu có khả năng đề kháng ma thuật cực mạnh. Đây là nền tảng cho của một nền văn minh mới, giúp tạo nên tường thành đầu tiên của tân vương quốc Demacia.
Suốt nhiều năm, các rào chắn kháng ma thạch là tất cả những gì người Demacia cần để cảm thấy an toàn trước mối đe dọa ma thuật bên trong biên giới quê hương. Trong những dịp hiếm hoi, khi họ muốn giải quyết xung đột ở bên ngoài, lực lượng quân sự của họ đều chứng tỏ sự dũng mãnh và đáng sợ của mình. Nhưng khi kẻ địch dùng đến ma thuật, đoàn quân viễn chinh Demacia chẳng có gì nhiều để chống trả. Các trưởng lão trong vương quốc quyết định rằng, bằng cách nào đó, họ phải đưa sự phòng hộ của những bức tường hút ma pháp vào trận chiến. Họ triệu tập điêu khắc gia Durand để chế tạo một số dạng lá chắn kháng ma thạch cho quân đội, và sau hai năm, người nghệ sĩ hé lộ tuyệt tác của mình. Dù không phải thứ mọi người trông đợi, bức tượng khổng lồ có cánh Galio trở thành một phần thiết yếu cho việc phòng vệ đất nước, cũng như là biểu tượng cho sức mạnh Demacia trên khắp Runeterra.
Mỗi lần đối mặt với hiểm họa ma thuật, họ đều đưa Galio theo. Sử dụng hệ thống ròng rọc, búa thép và vô số trâu bò, họ sẽ kéo bức tượng đó khổng lồ ra chiến trường. Quá nhiều kháng ma thạch hiện diện dễ dàng vô hiệu hóa gần như mọi công kích ma pháp, giúp những con người từng phải cắm đầu bỏ chạy khỏi ma thuật giờ có thể ngẩng cao đầu đối mặt với nó trong giao tranh công bằng. Nhiều kẻ xâm lược chết điếng ngay khi nhìn thấy hình dáng đáng sợ lừng lững cao quá rặng cây trước mặt – vị đại thần "ăn ma thuật" là biểu trưng cho một vương quốc, và khủng bố những kẻ chống đối. Suốt quãng thời gian đó, không ai nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi để bức tượng phơi mình trước lượng ma thuật khổng lồ đến vậy.
Tác động lạ lùng ấy sẽ thay đổi dòng chảy lịch sử. Demacia đang quần thảo với Noxus trong trận ác chiến tại dãy núi Nanh Lục ở phía bắc Valoran. Quân Demacia không biết rằng Noxus đã tập hợp một nhóm pháp sư chiến trận tinh nhuệ mang tên Nắm Đấm Bí Thuật. Khi đoàn bộ binh xâm lược cầm chân quân Demacia trong thung lũng, những kẻ kia trút xuống đầu họ hàng loạt quả cầu ma thuật thần bí. Trước sự kinh ngạc của người Demacia, chúng xuyên qua vòng kháng ma thuật của Galio.
Trong mười ba ngày, quân đội Demacia bị kẻ thù công kích, và những người sống sót cảm thấy sĩ khí tiêu tan từng giờ. Đúng lúc tinh thần không thể xuống thấp hơn được nữa, họ nghe thấy tiếng sấm dậy thân thuộc của những vụ nổ ma thuật xé toang hàng ngũ. Nhưng lần này, những vụ nổ kèm theo một âm thanh mới. Một tiếng gầm chậm rãi mà inh tai làm rung chuyển thung lũng, như thể hai ngọn núi đang nghiến lên nhau. Một bóng đen vĩ đại lớn dần trên đầu, khiến tàn quân Demacia run rẩy, gồng mình chờ đón cái chết.
"Chúng ta đánh chứ?" một giọng trầm phát ra từ trên cao.
Những người Demacia ngạc nhiên khi thấy giọng nói đó đến từ bức tượng khổng lồ đứng sau lưng. Galio đang di chuyển, đang nói, hoàn toàn tự thân. Bằng cách nào đó, ma thuật tích tụ lâu ngày đã đem lại cho ông sự sống.
Tất cả há hốc mồm nhìn Galio, cố gắng hiểu điều họ đang thấy. Trước khi kịp nhận thức, một đợt oanh tạc khác lại dội xuống khu trại, theo quỹ đạo hoàn hảo để quét sạch một nhúm binh lính còn rơi rớt. Galio đứng chắn trước họ, che chắn cho họ, và hấp thu mọi công kích bằng tấm thân khổng lồ.
Galio quay về phía nguồn tấn công và phát hiện năm người đứng trên sườn núi gần đó.
"Pháp sư địch! Làm chút bạo lực nào!" bức tượng khổng lồ hét lên.
Khi ông trèo lên sườn núi, đám Noxus cố hết sức để tích tụ một luồng năng lượng đủ khả năng thiêu chảy mọi tảng đá ở Valoran. Nhưng khi luồng sáng tan biến, Galio vẫn đứng đó, nhắm mắt, người tỏa sáng, như thể ông vừa uống sạch chúng vậy. Rồi, bằng sự nhiệt tình của một đứa trẻ, ông tiếp tục leo lên sườn núi và nghiền nát Nắm Đấm Bí Thuật.
Tàn quân Noxus rút chạy, những người Demacia sống sót đứng bật dậy hò reo chiến thắng. Họ nóng lòng được cảm ơn vị vệ thần bằng kháng ma thạch đã cứu mạng, nhưng cũng nhanh như khi sống dậy, ông ngừng di chuyển, quay về đúng tư thế ông vẫn đứng trên bệ.
Ở quê nhà, câu chuyện kỳ lạ về bức tượng khổng lồ sống dậy được truyền đi khắp nơi bởi những ai đã tham dự Trận Nanh Lục. Nhưng nó luôn được đón nhận trong im lặng, như thể đó là truyện do kẻ điên kể lại. Cuối cùng, những người đã chứng kiến chuyện này ngừng nói về nó vì sợ rằng người ta sẽ đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của họ. Nó trở thành truyền thuyết – có lẽ là một truyện ngụ ngôn thời xưa cũ để giúp người ta vượt qua những lúc khó khăn.
Không ai, từ mọi miền vương quốc, tin rằng bức tượng khổng lồ tiếp tục thấy mọi sự trôi qua quanh mình. Dù bất động, ông vẫn tỉnh thức, khao khát được trải nghiệm cảm giác sục sôi chiến trận một lần nữa. Đấm bay kẻ địch bằng nắm tay đá khổng lồ thật phấn khích, nhưng mắc kẹt trong cơ thể to lớn này, không thể nhúc nhích, thật bi thảm.
Buộc phải quan sát trong im lặng, Galio ngắm nhìn nhân loại qua lại dưới chân, đặt đồ cúng lễ hết năm này qua năm khác, như một giấc mộng ảo xa vời. Dù biết rất ít về từng người bọn họ, ông bắt đầu cảm thấy mình biết họ như cả một dân tộc. Ông thấy khó hiểu khi thấy họ biến mất dần theo thời gian, rồi dường như được thay thế bởi những con người mới với cuộc đời mới của chính họ.
Ông tự hỏi họ đi đâu khi biến mất. Có lẽ họ được gửi đi sửa chữa, giống Galio lúc ông quay lại từ chiến trường?
Sau một trong vô số trận chiến chống lại tộc người man di của Freljord, Galio thấy những hàng người dài dằng dặc, mang theo những thứ trông giống võng che về thành phố. Khi đoàn diễu hành đi qua, một tấm màn tuột ra, để lộ gương mặt xanh xao, im lìm của một người lính trẻ. Một cậu bé Galio từng thấy, và vệ thần khổng lồ không thể hiểu nổi vì sao một người dũng cảm nhường ấy lại chịu để bị khiêng trên một tấm vải phủ đi quanh thành phố. Galio bắt đầu nhận ra câu trả lời đầy buồn thảm – không giống ông, những con người này không thể được sơn lại, hãy dễ dàng sửa chữa những thiệt hại gây ra cho họ. Nhân loại thật mỏng manh, những sinh vật phù du, và giờ ông đã hiểu họ cần sự bảo hộ của ông đến đâu. Chiến đấu từng là đam mê của ông, nhưng những con người này giờ là mục đích của ông.
Kể từ đó, Galio chỉ có thể nhập trận được vài lần, và đôi khi phải trải qua nhiều thế kỉ đứng yên bất động. Ma thuật hiếm thấy trên thế giới hơn trước đây, và do đó ông vẫn im lìm, quan sát thế giới qua bóng tối của giấc mơ tỉnh thức. Hy vọng lớn nhất của bức tượng khổng lồ là được tắm mình trong ma thuật hùng mạnh đến mức không bao giờ phải say ngủ lần nữa.
Chỉ lúc đó, Galio mới thực sự thực hiện được lý tưởng của mình, mãi mãi đứng lên chiến đấu như một người bảo hộ thường trực của Demacia.
Quá trình chế tạo Galio bắt đầu sau Chiến Tranh Cổ Ngữ, khi những người tị nạn trên khắp các vùng đất chạy trốn sức mạnh ma thuật hủy diệt. Có người bảo rằng ở phía tây Valoran, có đoàn nạn dân bị một nhóm pháp sư hắc ám tàn ác truy đuổi. Kiệt sức vì di chuyển không ngừng nghỉ, họ ẩn náu trong bóng râm của một khu rừng xác xơ. Bất chợt, đám phù thủy phát hiện phép thuật của chúng không có chút tác dụng trong cánh rừng kỳ lạ này.
Dường như, những thân cây hóa thạch là tấm màng thấm ma thuật tự nhiên, và mọi phép phù thủy dùng trong đó sẽ tắt ngóm khi vừa tung ra. Không còn bất lực nữa, đoàn nạn dân quay mũi kiếm chống lại lũ pháp sư hắc ám và đuổi chúng ra khỏi vùng đất.
Một số người cho rằng nơi trú chân này là món quà từ thần linh, những người khác thì coi đó là phần thưởng xứng đáng sau chuỗi hành trình gian nan, nhưng tất cả đều đồng ý một điều: đây sẽ là quê hương mới của họ.
Năm tháng trôi qua, những người định cư chế tạo các công cụ phòng hộ từ khu rừng được phù phép. Cuối cùng, họ phát hiện gỗ có thể trộn cùng tàn tro và đá vôi để tạo nên kháng ma thạch – một vật liệu có khả năng đề kháng ma thuật cực mạnh. Đây là nền tảng cho của một nền văn minh mới, giúp tạo nên tường thành đầu tiên của tân vương quốc Demacia.
Suốt nhiều năm, các rào chắn kháng ma thạch là tất cả những gì người Demacia cần để cảm thấy an toàn trước mối đe dọa ma thuật bên trong biên giới quê hương. Trong những dịp hiếm hoi, khi họ muốn giải quyết xung đột ở bên ngoài, lực lượng quân sự của họ đều chứng tỏ sự dũng mãnh và đáng sợ của mình. Nhưng khi kẻ địch dùng đến ma thuật, đoàn quân viễn chinh Demacia chẳng có gì nhiều để chống trả. Các trưởng lão trong vương quốc quyết định rằng, bằng cách nào đó, họ phải đưa sự phòng hộ của những bức tường hút ma pháp vào trận chiến. Họ triệu tập điêu khắc gia Durand để chế tạo một số dạng lá chắn kháng ma thạch cho quân đội, và sau hai năm, người nghệ sĩ hé lộ tuyệt tác của mình. Dù không phải thứ mọi người trông đợi, bức tượng khổng lồ có cánh Galio trở thành một phần thiết yếu cho việc phòng vệ đất nước, cũng như là biểu tượng cho sức mạnh Demacia trên khắp Runeterra.
Mỗi lần đối mặt với hiểm họa ma thuật, họ đều đưa Galio theo. Sử dụng hệ thống ròng rọc, búa thép và vô số trâu bò, họ sẽ kéo bức tượng đó khổng lồ ra chiến trường. Quá nhiều kháng ma thạch hiện diện dễ dàng vô hiệu hóa gần như mọi công kích ma pháp, giúp những con người từng phải cắm đầu bỏ chạy khỏi ma thuật giờ có thể ngẩng cao đầu đối mặt với nó trong giao tranh công bằng. Nhiều kẻ xâm lược chết điếng ngay khi nhìn thấy hình dáng đáng sợ lừng lững cao quá rặng cây trước mặt – vị đại thần "ăn ma thuật" là biểu trưng cho một vương quốc, và khủng bố những kẻ chống đối. Suốt quãng thời gian đó, không ai nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi để bức tượng phơi mình trước lượng ma thuật khổng lồ đến vậy.
Tác động lạ lùng ấy sẽ thay đổi dòng chảy lịch sử. Demacia đang quần thảo với Noxus trong trận ác chiến tại dãy núi Nanh Lục ở phía bắc Valoran. Quân Demacia không biết rằng Noxus đã tập hợp một nhóm pháp sư chiến trận tinh nhuệ mang tên Nắm Đấm Bí Thuật. Khi đoàn bộ binh xâm lược cầm chân quân Demacia trong thung lũng, những kẻ kia trút xuống đầu họ hàng loạt quả cầu ma thuật thần bí. Trước sự kinh ngạc của người Demacia, chúng xuyên qua vòng kháng ma thuật của Galio.
Trong mười ba ngày, quân đội Demacia bị kẻ thù công kích, và những người sống sót cảm thấy sĩ khí tiêu tan từng giờ. Đúng lúc tinh thần không thể xuống thấp hơn được nữa, họ nghe thấy tiếng sấm dậy thân thuộc của những vụ nổ ma thuật xé toang hàng ngũ. Nhưng lần này, những vụ nổ kèm theo một âm thanh mới. Một tiếng gầm chậm rãi mà inh tai làm rung chuyển thung lũng, như thể hai ngọn núi đang nghiến lên nhau. Một bóng đen vĩ đại lớn dần trên đầu, khiến tàn quân Demacia run rẩy, gồng mình chờ đón cái chết.
"Chúng ta đánh chứ?" một giọng trầm phát ra từ trên cao.
Những người Demacia ngạc nhiên khi thấy giọng nói đó đến từ bức tượng khổng lồ đứng sau lưng. Galio đang di chuyển, đang nói, hoàn toàn tự thân. Bằng cách nào đó, ma thuật tích tụ lâu ngày đã đem lại cho ông sự sống.
Tất cả há hốc mồm nhìn Galio, cố gắng hiểu điều họ đang thấy. Trước khi kịp nhận thức, một đợt oanh tạc khác lại dội xuống khu trại, theo quỹ đạo hoàn hảo để quét sạch một nhúm binh lính còn rơi rớt. Galio đứng chắn trước họ, che chắn cho họ, và hấp thu mọi công kích bằng tấm thân khổng lồ.
Galio quay về phía nguồn tấn công và phát hiện năm người đứng trên sườn núi gần đó.
"Pháp sư địch! Làm chút bạo lực nào!" bức tượng khổng lồ hét lên.
Khi ông trèo lên sườn núi, đám Noxus cố hết sức để tích tụ một luồng năng lượng đủ khả năng thiêu chảy mọi tảng đá ở Valoran. Nhưng khi luồng sáng tan biến, Galio vẫn đứng đó, nhắm mắt, người tỏa sáng, như thể ông vừa uống sạch chúng vậy. Rồi, bằng sự nhiệt tình của một đứa trẻ, ông tiếp tục leo lên sườn núi và nghiền nát Nắm Đấm Bí Thuật.
Tàn quân Noxus rút chạy, những người Demacia sống sót đứng bật dậy hò reo chiến thắng. Họ nóng lòng được cảm ơn vị vệ thần bằng kháng ma thạch đã cứu mạng, nhưng cũng nhanh như khi sống dậy, ông ngừng di chuyển, quay về đúng tư thế ông vẫn đứng trên bệ.
Ở quê nhà, câu chuyện kỳ lạ về bức tượng khổng lồ sống dậy được truyền đi khắp nơi bởi những ai đã tham dự Trận Nanh Lục. Nhưng nó luôn được đón nhận trong im lặng, như thể đó là truyện do kẻ điên kể lại. Cuối cùng, những người đã chứng kiến chuyện này ngừng nói về nó vì sợ rằng người ta sẽ đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của họ. Nó trở thành truyền thuyết – có lẽ là một truyện ngụ ngôn thời xưa cũ để giúp người ta vượt qua những lúc khó khăn.
Không ai, từ mọi miền vương quốc, tin rằng bức tượng khổng lồ tiếp tục thấy mọi sự trôi qua quanh mình. Dù bất động, ông vẫn tỉnh thức, khao khát được trải nghiệm cảm giác sục sôi chiến trận một lần nữa. Đấm bay kẻ địch bằng nắm tay đá khổng lồ thật phấn khích, nhưng mắc kẹt trong cơ thể to lớn này, không thể nhúc nhích, thật bi thảm.
Buộc phải quan sát trong im lặng, Galio ngắm nhìn nhân loại qua lại dưới chân, đặt đồ cúng lễ hết năm này qua năm khác, như một giấc mộng ảo xa vời. Dù biết rất ít về từng người bọn họ, ông bắt đầu cảm thấy mình biết họ như cả một dân tộc. Ông thấy khó hiểu khi thấy họ biến mất dần theo thời gian, rồi dường như được thay thế bởi những con người mới với cuộc đời mới của chính họ.
Ông tự hỏi họ đi đâu khi biến mất. Có lẽ họ được gửi đi sửa chữa, giống Galio lúc ông quay lại từ chiến trường?
Sau một trong vô số trận chiến chống lại tộc người man di của Freljord, Galio thấy những hàng người dài dằng dặc, mang theo những thứ trông giống võng che về thành phố. Khi đoàn diễu hành đi qua, một tấm màn tuột ra, để lộ gương mặt xanh xao, im lìm của một người lính trẻ. Một cậu bé Galio từng thấy, và vệ thần khổng lồ không thể hiểu nổi vì sao một người dũng cảm nhường ấy lại chịu để bị khiêng trên một tấm vải phủ đi quanh thành phố. Galio bắt đầu nhận ra câu trả lời đầy buồn thảm – không giống ông, những con người này không thể được sơn lại, hãy dễ dàng sửa chữa những thiệt hại gây ra cho họ. Nhân loại thật mỏng manh, những sinh vật phù du, và giờ ông đã hiểu họ cần sự bảo hộ của ông đến đâu. Chiến đấu từng là đam mê của ông, nhưng những con người này giờ là mục đích của ông.
Kể từ đó, Galio chỉ có thể nhập trận được vài lần, và đôi khi phải trải qua nhiều thế kỉ đứng yên bất động. Ma thuật hiếm thấy trên thế giới hơn trước đây, và do đó ông vẫn im lìm, quan sát thế giới qua bóng tối của giấc mơ tỉnh thức. Hy vọng lớn nhất của bức tượng khổng lồ là được tắm mình trong ma thuật hùng mạnh đến mức không bao giờ phải say ngủ lần nữa.
Chỉ lúc đó, Galio mới thực sự thực hiện được lý tưởng của mình, mãi mãi đứng lên chiến đấu như một người bảo hộ thường trực của Demacia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.