Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại
Chương 4: Tiểu sử của Illaoi, Nữ Tu Thủy Thần
TanNhayTn
11/09/2017
"Thường cứ bị đá vào đầu thì mới thông thái ra được."
Sức mạnh hình thể của Illaoi chẳng là gì so với đức tin mãnh liệt của bà. Là nhà tiên tri của Thủy Thần Vĩ Đại, bà sử dụng một tượng thần khổng lồ bằng vàng để lôi linh hồn kẻ địch ra khỏi thể xác và đập tan nhận thức của chúng về thực tại. Mọi kẻ dám thách thức "Người Nắm Giữ Chân Lý Của Nagakabouros" nhanh chóng khám phá ra bà không bao giờ chiến đấu một mình – vị thần của Quần Đảo Mãng Xà luôn ở bên bà.
Những ai gặp Illaoi đều kinh ngạc trước ngoại hình của bà. Một phụ nữ mạnh mẽ, một nữ tu dành hết thời gian để trải nghiệm cuộc sống. Bà lấy đi những gì mình muốn, tiêu diệt những gì mình ghét, và tận hưởng những gì mình thích.
Tuy nhiên, để thực sự biết Illaoi bạn phải hiểu được tôn giáo bà đã nguyện dâng hiến cả cuộc đời. Nagakabouros, vị thần trong tín ngưỡng của bà, thường được miêu tả như một sinh vật đầu mãng xà với xúc tu cuộn xoắn xung quanh, chuyển động không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc. Còn được gọi là Mẹ Rắn, Thủy Thần Vĩ Đại, hoặc thậm chí là Quý Bà Râu, Nagakabouros là vị thần của sự sống, bão tố, và chuyển động. (Tên của thần được dịch theo nghĩa đen là "quái vật bất tận đi khắp biển và trời.") Cột trụ của giáo lý nằm ở ba điều: mọi linh hồn được sinh ra để phục vụ cho vũ trụ; vũ trụ đưa khát khao vào trong mọi thể sống; vũ trụ chỉ tiếp tục vận hành khi các sinh vật theo đuổi khát khao của mình.
Các nữ tu dưới quyền được giao nhiệm vụ chăm sóc điện thờ, nuôi giữ bầy rắn thần, và chỉ dạy mọi người con đường của Nagakabouros. Là Người Nắm Giữ Chân Lý của thần giáo, vai trò của Illaoi là trực tiếp phục vụ bằng việc khơi thông dòng chảy của vũ trụ. Để làm được điều đó , bà có hai trách nhiệm thiêng liêng.
Nhiệm vụ đầu tiên của Người Nắm Giữ Chân Lý là trở thành tiên phong trong cuộc chiến chống tử linh sinh vật. Nằm ngoài dòng chảy thông thường của vũ trụ, chúng bị coi là một thứ ghê tởm chống lại Nagakabouros. Dù trách nhiệm của mọi Nữ Tu Thủy Thần là bảo vệ dân bản xứ khỏi Đêm Thống Khổ, một Người Nắm Giữ Chân Lý phải trực tiếp đối đầu với những hồn ma mạnh mẽ nhất và xua tan Màn Sương Đen.
Thứ hai, Illaoi tìm kiếm những cá nhân tiềm năng và kiểm tra họ bằng Thử Thách Của Nagakabouros. Đây chính là gánh nặng của Illaoi khi nắm giữ danh hiệu cao quý của thần giáo. Với thánh vật khổng lồ, Mắt Thần Linh, Người Nắm Giữ Chân Lý kéo linh hồn những người được thử thách khỏi thể xác rồi bắt họ đứng trước bà để chứng tỏ giá trị bản thân. Bà làm thế dù biết kẻ thất bại sẽ hoàn toàn tiêu vong, vì Thủy Thần Vĩ Đại không có chút khoan dung với sự hèn nhát, nghi ngờ, hay áp đặt. Nhưng hủy diệt không phải mục đích của thần linh. Người sống sót sau thử thách sẽ mãi mãi thay đổi và thường sẽ có được ý chí để theo đuổi định mệnh thực sự của mình.
Dù là Người Nắm Giữ Chân Lý mạnh mẽ và đáng kính nhất trong cả trăm thế hệ, Illaoi cũng là người đầu tiên phá vỡ truyền thống. Sau khi được truyền dạy để trở thành Người Nắm Giữ Chân Lý, sau khi sức mạnh đạt đỉnh cao, Illaoi rời những thần điện bằng vàng ở Buhru để tới khu tồi tàn đổ nát gần Bilgewater.
Thành phố cướp biển là địa điểm duy nhất ở Quần Đảo Mãng Xà những kẻ ngoại lai được phép đặt chân đến, và bị người của Illaoi coi là một chốn bẩn thỉu hôi hám. Người Nắm Giữ Chân Lý tiền nhiệm đã lờ nơi này đi, cho rằng tốt nhất là không nên đụng chạm gì với đám người từ nơi khác đến. Illaoi phá vỡ truyền thống khi chọn bảo vệ cư dân Bilgewater khỏi Đêm Thống Khổ, hoặc thậm chí còn gây tranh cãi hơn khi quyết định rằng một vài trong số họ sở hữu linh hồn xứng đáng với thử thách vĩ đại. Dù vậy, số thần điện trong thành phố cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, và chỉ có rất ít paylangi (tiếng lóng trên đảo để chỉ người có gốc ở đây) được phép vào trong. Bất chấp việc đó, chính Illaoi là người đã truyền bá nhận thức vè Mẹ Rắn tới Bilgewater, và chính tinh thần bất khuất của bà đã khiến thần giáo phát triển tại đây.
Lan truyền đây đó những tin đồn rằng trái tim tên cướp biển khát máu và nổi tiếng nhất Bilgewater đã tan nát trước vị nữ tu cao lớn. Bất kỳ ai từng gặp bà cũng sẽ không thấy ngạc nhiên. Ẩn dưới dáng vẻ thô lỗ của Illaoi là trí tuệ, sức mạnh, và một sự tự tin đầy thu hút.
Nhiều người mong giành được thiện ý của Illaoi và chào đón bà tới Bilgewater... nhưng ai cũng sợ bị thử thách bởi Nữ Tu Thủy Thần.
"Không thể ngơi nghỉ. Chúng ta là chuyển động."
—Trích trong Hai Mươi Lời Răn Của Nagakabouros
GÁNH NẶNG
"Người Nắm Giữ Chân Lý, đây là lý do chúng ta phải rút về Buhru. Chúng ta không cứu nổi những paylangi đâu," Giáo chủ nói. Người phụ nữ to lớn nở một nụ cười, hiển nhiên là hài lòng với viễn cảnh rời khỏi Bilgewater.
"Ngài đã nói thế trước đây rồi," Illaoi vừa nói vừa đi quanh chiếc bàn đá ở trung tâm căn phòng. Bà xoay vai, thả lỏng cơ bắp để xua tan cơn ngáp.
Một người gọi rắn già đứng cạnh Giáo chủ. Ông ta mặc bộ lễ phục bện từ thừng. Mỗi sợi dây nhuộm chàm đều được đan kết để trông như cuộn xoắn lại. Chúng có độ dày khác nhau, cộng thêm màu mực thủy quái đã phai tạo ảo giác ông ta đang bị xúc tu quấn lấy. Khuôn mặt ông ta hoàn toàn bị che phủ bởi một hình xăm đen, diễn tả hình ảnh hàm răng bất tận của một con quái vật biển. Thầy tu và người gọi rắn luôn cố tỏ ra đáng sợ. Một thói quen khó chịu của đa số đàn ông.
"Những con quái thú vĩ đại nhất sẽ không lại gần Bilgewater," người gọi rắn nói trong tiếng thở khò khè. "Chúng trú ngụ ngoài kia dưới làn nước sâu, tránh xa khỏi mùi hôi thối của Bến Cảng Giết Mổ. Nhiều nhất cũng chỉ có vài con non đang đói khát để ý tới lời triệu hồi của chúng ta thôi."
Chỉ có những người con vĩ đại nhất của Nagakabouros mới đủ mạnh để đập tan màn sương và bảo vệ thành phố khỏi Đêm Thống Khổ. Những nơi còn lại của Quần Đảo Mãng Xa không gặp phải vấn đề này.
Lại thêm một chi tiết nữa nhắc cho ta biết về sự dốt nát của cư dân Bilgewater. Những người dân lục địa và hậu duệ của họ không dành chút thời gian nào cho nước sạch đổ vào và dọn sạch bến cảng. Thay vào đó, các paylangi thả neo ở mọi bờ biển trong vịnh. Thật ngu ngốc. Rất nhiều thầy tu khẳng định rằng đó là bằng chứng chứng minh các paylangi thực sự muốn bị Màn Sương Đen nuốt chửng.
"Vớ vẩn," Illaoi ngắt lời. Nếu ở lại, bà sẽ phải tìm cách để bảo vệ thành phố mà không cần lũ mãng xà. Bà lựa trong mấy bát đồ cúng và chọn ra một quả xoài. Bà cần một kế hoạch, và hai tên ngốc này đúng là vô dụng.
Một tiếng kêu lớn cắt đứt sự trầm ngâm của bà. Cánh cửa gỗ nặng nề dưới tầng mở tung ra.
Giọng của Gangplank vang lên, những từ ngữ không ai hiểu nổi vang vọng qua bức tường đá.
"Chúng tôi kéo hắn lên, theo lệnh của bà," Giáo chủ mỉm cười, chỉnh lại vòng ngọc trên cổ áo. "Có lẽ sẽ tốt hơn khi để năng lượng của hắn quay về với Nagakabouros?"
"Đừng phán xét những linh hồn chứ."
"Tất nhiên, Người Nắm Giữ Chân Lý, chỉ Nagakabouros mới có quyền phán xét," ông ta nói, ngụ ý rằng Illaoi đang thành kiến với mình.
Illaoi đi lại giữa hai vị thầy tu, vóc dáng của bà khiến cả hai trông lùn tịt. Ngay cả so với một người dân đảo, Người Nắm Giữ Chân Lý cũng rất cao. Luôn luôn là vậy. Bà thậm chí còn cao hơn tên Người Phương Bắc vạm vỡ nhất. Là phụ nữ, bà luôn tự ý thức được điều đó, luôn cảm thấy mình sẽ vấp phải ai đó, nhưng bà đã học được rằng: Khi ta đi, chúng nên biết là phải tránh khỏi đường của ta.
Bà nhấc Mắt Thần Linh lên. Bức tượng màu vàng to hơn cả một thùng rượu và còn nặng hơn thế nhiều. Ngón tay bà xiết chặt quanh bề mặt kim loại lạnh lẽo. Nó được đặt ngay cạnh đống lửa rực cháy đang soi sáng căn phòng, nhưng Mắt Thần Linh luôn lạnh và ẩm ướt. Bà khéo léo đặt nó lên vai. Trong mười hai năm, Người Nắm Giữ Chân Lý chưa từng rời khỏi nó quá hai bước chân.
"Giáo chủ, ta vẫn nhớ trách nhiệm của mình," Illaoi nói khi đi xuống dưới. "Chúng ta sẽ không rút về Buhru. Ta sẽ ngăn chặn Đêm Thống Khổ tại đây."
Vị nữ tư tế không lại gì nhiều ngoài việc phàn nàn kể từ khi bà đến đây, nhưng cũng có trong những lời đó cũng có vài phần sự thật.
Khi chiến hạm của Gangplank nổ tung, tim Illaoi thót lên. Đã nhiều năm rồi kể từ ngày họ còn bên nhau, nhiều năm rồi kể từ ngày bà chấm dứt mối quan hệ... nhưng vẫn còn những cảm xúc vương vấn. Bà từng yêu hắn... tên khốn ngu ngốc đó.
Bao quanh bởi những bức tường đá cao, sân trong của điện thờ được xây theo hình miệng một con quái vật biển. Lối vào nhìn ra làn nước xanh thẳm xa xa ngoài vịnh. Illaoi bước xuống tầng, tiến ra cửa trước. Bà nghĩ rằng mình sẽ vả vào miệng Gangplank: đang kiêu ngạo và sặc mùi rượu rum. Nhưng dù sao, gặp lại hắn cũng thú vị đấy chứ.
Bà không hề chuẩn bị tinh thần nhìn thấy sinh vật càu nhau đứng trước lối vào điện thờ. Bà biết hắn đã bị thương, nhưng không phải thế này. Hắn đi khập khiễng, trước ngực bị thương rất nặng và một cánh tay cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Hắn vung khẩu súng lục quanh phòng bằng cánh tay còn lại, trong một cố gắng điên cuồng nhằm buộc các thầy tu và nữ tu lùi xa khỏi hắn; hiển nhiên đây là những người đã kéo hắn lên khỏi vịnh chỉ vài giờ trước. Không may, khẩu súng lục của hắn trống không và hoàn toàn vô dụng.
"Illaoi đâu?" hắn rống lên.
"Ta đây, Gangplank," bà trả lời. "Ngươi trông ghê quá đấy."
Hắn quỳ xuống.
"Là Miss Fortune. Chính là ả. Cùng với hai tên khốn kia. Chúng đã nhấn chìm nó."
"Ta không quan tâm đến chiến hạm của ngươi," bà nói.
"Bà luôn bảo ta phải tiếp tục, phải ra khơi. Ta cần một con thuyền."
"Ngươi chỉ cần một cái xuồng để ra biển thôi."
"Đây là thành phố của ta!" hắn gào lên.
Các thầy tu và nữ tu vây quanh Gangplank nổi giận. Tên Gangplank đó thật ngu ngốc khi nói ra một câu như vậy khi đứng trong một nơi mà tuổi đời còn lớn hơn thành phố của hắn đến cả ngàn năm. Một tên paylangi dám hét vào mặt Người Nắm Giữ Chân Lý cao quý trong chính ngôi đền của bà? Bất kỳ kẻ nào khác cũng sẽ bị đánh gãy chân và dìm xuống biển.
"Là thành phố của ta!" hắn lại gào lên, nước bọt văng tung tóe trong cơn giận dữ.
"Vậy ngươi định sẽ làm gì? Illaoi hỏi.
"Ta, ta cần Okao và sự hỗ trợ của các thủ lĩnh khác. Chúng sẽ nghe bà... nếu bà yêu cầu chúng. Nếu bà yêu cầu, chúng sẽ giúp ta." Hắn cúi đầu phía trước bà.
"Ngươi định sẽ làm gì?" Illaoi cao giọng hơn.
"Ta làm gì à?" hắn tuyệt vọng nói. "Ả lấy đi chiến hạm của ta, lấy đi người của ta, lấy đi cánh tay của ta. Tất cả những gì ta còn lại... là đây."
"Đi đi," Illaoi bảo các tu sĩ khác khi bước ra cửa. Bà nhìn xuống Gangplank. Đã mười năm kể từ lần cuối bà gặp hắn; rượu chè và lo lắng đã lấy mất vẻ ngoài tự tin của hắn.
"Ta không có gì ngoài thành phố này, và nếu bà không giúp..." giọng hắn ngập ngừng khi bắt gặp ánh mắt của bà. Illaoi giữ cái nhìn nghiêm khắc và không dung thứ như Thủy Thần. Bà không cho Gangplank gì cả. Nữ tu của Nagakabouros sẽ không thấy thương hại hay đồng cảm, dù nó làm ngực bà đau nhói. Trong tuyệt vọng, tên thuyền trưởng già rời mắt khỏi bà.
"Ta có thể làm thế," Illaoi nói, "chỉ cần một lời, các bộ tộc và băng của Okao sẽ đi theo ngươi. Nhưng tại sao ta phải làm thế?"
"Giúp ta, khỉ thật! Bà nợ ta," hắn gắt lên.
"Ta nợ ngươi?" Illaoi nhắc lại.
"Ta duy trì những nghi lễ. Ta hiến tặng tế phẩm," Gangplank gầm lên.
"Nhưng rõ là ngươi không nhận ra bài học. Nghi lễ? Tế phẩm? Ngươi nói đến những thứ dành cho những kẻ yếu đuối và những vị thần yếu đuối của chúng. Thần của ta đòi hỏi phải hành động," Illaoi nói.
"Ta đã chịu khổ vì thành phố này! Đổ máu vì nó. Nó phải là của ta!"
Illaoi biết bà phải làm gì. Bà biết thế trước cả khi Gangplank nói ra. Bà biết thế từ nhiều năm trước khi tàu của hắn bị đánh chìm.
Gangplank đã lạc lối. Hắn đã chìm đắm trong sự thù ghét và tự thương hại mà cha hắn gây ra cho hắn trong thời gian quá dài. Illaoi đã bỏ qua trách nhiệm của mình. Bà đã bỏ qua nó vì bà yêu hắn, từng yêu, và vì bà đã rời bỏ hắn trên chính con đường bà đã dẫn dắt. Hắn hài lòng khi là một kẻ sát nhân, một tên cướp biển, một hải tặc chân chính, và chưa từng quan tâm đến danh hiệu của cha hắn: Vua Lưỡi Hái.
Hắn chỉ quyết định trở thành chúa tể Bilgewater sau khi họ chia tay.
Illaoi thấy mắt mình ươn ướt. Thời của hắn đã qua. Hắn không thể tiến tiếp. Không thể mạnh mẽ hơn. Và giờ? Giờ hắn sẽ không qua được Thử Thách Của Nagakabouros. Nhưng hắn cần được thử thách. Hắn ở đây để được thử thách.
Illaoi nhìn vào tên hải tặc già nua trước mặt mình. Ta có nên đuổi hắn đi? Có nên tin rằng hắn vẫn còn chút sức mạnh hay tham vọng để vượt qua không? Nếu đuổi hắn đi, ít nhất hắn vẫn có thể sống...
Đó không phải con đường của Nagakabouros. Đó không phải trách nhiệm của Người Nắm Giữ Chân Lý. Không có chỗ cho nghi ngờ hay do dự. Nếu bà tin vào thần linh, bà phải tin vào bản năng của mình. Nếu bà thấy hắn phải được thử thách, thì đó là ý muốn của thần linh. Và kẻ ngốc nào sẽ chọn một con người thay vì một vị thần?
Nắm chặt Mắt Thần Linh, Illaoi hạ tượng thần xuống khỏi vai. Cảm giác nhẹ nhàng quen thuộc thế chỗ, nhưng bà vẫn thấy sức nặng của nó ở đó.
"Làm ơn đi," Gangplank van nài. "Ít nhất hãy giúp ta một lần."
"Ta sẽ cho ngươi thấy chân lý," Illaoi nói đanh thép.
Bà đá Gangplank một cái, gót chân đạp thẳng vào mũi hắn. Hắn văng ra sau, máu mũi chảy ròng ròng. Hắn lăn lóc vài vòng và nhìn lên bà bằng đôi mắt cuồng nộ.
"XEM ĐÂY!" Illaoi nói.
Bà tập trung tinh thần và kêu gọi năng lượng từ Mẹ Rắn khi vung tượng thần khổng lồ về phía trước. Một màn sương lung linh phun ra từ miệng tượng thần và những cuộn xoắn năng lượng xanh hình thành quanh mặt Mẹ Rắn, tụ lại thành những xúc tu ma quái. Chúng đẹp như mặt trời nhô lên khỏi mặt nước, và đáng sợ như những con quái vật đen tối nhất dưới lòng biển. Thêm nhiều xúc tu xuất hiện, và ngày càng nhân thêm lên trong phòng. Chúng cũng lớn dần, và ẩn trong đó là mọi hứa hẹn và kinh hoàng của thế giới.
"Không!" Gangplank hét lên. Nhưng không ai để ý đến tiếng kêu của hắn khi cơn bão xúc tu trùm lên hắn.
"Hãy đối diện với Nagakabouros!" bà nói. "Chứng tỏ bản thân đi!" Những xúc tu tóm lấy Gangplank, rồi xuyên vào ngực hắn. Hắn rùng mình khi những hình ảnh trong quá khứ lướt qua hắn.
Hắn hét lên khi linh hồn bị rút khỏi thể xác. Nó đứng bất động trước Illaoi. Linh hồn của Gangplank mờ mờ một màu xanh lung linh.
Đám xúc tu tấn công viên thuyền trưởng đang bị thương. Gangplank lăn lộn và gục xuống, cố gắng tránh né. Nhưng cứ né được một, thì lại có thêm nhiều cái khác xuất hiện. Mọi thứ xoắn vặn xung quanh hắn. Bầy xúc tu đập vào hắn, đẩy hắn ngã xuống, kéo hắn xa dần khỏi linh hồn—tới quên lãng.
Illaoi muốn nhìn đi chỗ khác. Hơn bất kỳ thứ gì, bà muốn quay mặt đi. Ta có trách nhiệm phải chứng kiến. Hắn là một người vĩ đại, nhưng hắn đã thất bại. Vũ trụ yêu cầu—
Gangplank đứng dậy. Chậm rãi, vững vàng, và mạnh mẽ hắn buộc thân thể rách nát của mình đứng dậy. Hắn vùng vẫy thoát khỏi đám xúc tu và thận trọng bước từng bước, rên xiết vì đau đớn. Đẫm máu và kiệt sức, cuối cùng hắn cũng đứng trước Illaoi. Đôi mắt tràn đầy căm ghét và đau đớn, nhưng đầy quyết tâm. Với chút sức tàn, hắn bước vào trong hình bóng mờ ảo của linh hồn.
"Ta sẽ trở thành vua."
Gió ngừng lại. Những xúc tu biến mất trong một luồng sáng chói lòa. Nagakabouros đã được thỏa mãn.
"Ngươi đang chuyển động," Illaoi mỉm cười.
Gangplank đứng sát tình cũ của hắn—nhìn thẳng vào bà. Hắn ưỡn ngực và hít vào một luồng khí kiên định—hắn lại là vị thuyền trưởng kiêu hãnh trước đây.
Gangplank quay lưng bỏ đi, dù thương tích không giảm chút nào, nhưng bước chân đã có lại sự táo bạo quen thuộc.
"Lần sau ta nhờ giúp đỡ, cứ nói không đi," Gangplank hét to.
"Làm gì với cánh tay đó đi," Illaoi nói.
"Thật vui được gặp bà," hắn nói khi đi ra khỏi ngôi đền hướng xuống vùng nước phía dưới.
"Lão khọm già ngu ngốc," bà cười nói.
Khi các thầy tu và Giáo chủ quay lại phòng ngoài, Illaoi nhớ ra bà vẫn còn cả nghìn việc phải làm. Cả nghìn gánh nặng nhỏ bà cần gánh vác. Người Nắm Giữ Chân Lý sẽ phải gặp Sarah Fortune. Illaoi ngờ rằng Nagakabouros sẽ sớm cần thử thách cô nàng săn tiền thưởng này.
"Bảo Okao và các thủ lĩnh hỗ trợ Gangplank," Illaoi bảo Giáo chủ. "Giúp hắn lấy lại thành phố."
"Thành phố đang hỗn loạn, nhiều người muốn lấy đầu hắn. Hắn sẽ không sống qua đêm nay đâu," Giáo chủ càu nhau khi nhìn xuống tay thuyền trưởng mình đầy thương tích đang chật vật bước xuống.
"Hắn vẫn là người hợp với việc này," Illaoi nói khi vác Mắt Thần Linh lên vai.
Ta không bao giờ có thể chắc rằng liệu mình có đang làm điều đúng đắn không, hoặc chuyện sẽ xảy ra thế nào, hoặc khi nào ta sẽ chết. Nhưng vũ trụ cho ta khao khát, và cả bản năng. Nên ta phải tin vào chúng.
Bà cất bước đi từ sân ngoài vào nội điện với tượng thần trên vai. Nó là một gánh nặng—nhưng Illaoi không bận tâm.
Bà không bận tâm chút nào.
Sức mạnh hình thể của Illaoi chẳng là gì so với đức tin mãnh liệt của bà. Là nhà tiên tri của Thủy Thần Vĩ Đại, bà sử dụng một tượng thần khổng lồ bằng vàng để lôi linh hồn kẻ địch ra khỏi thể xác và đập tan nhận thức của chúng về thực tại. Mọi kẻ dám thách thức "Người Nắm Giữ Chân Lý Của Nagakabouros" nhanh chóng khám phá ra bà không bao giờ chiến đấu một mình – vị thần của Quần Đảo Mãng Xà luôn ở bên bà.
Những ai gặp Illaoi đều kinh ngạc trước ngoại hình của bà. Một phụ nữ mạnh mẽ, một nữ tu dành hết thời gian để trải nghiệm cuộc sống. Bà lấy đi những gì mình muốn, tiêu diệt những gì mình ghét, và tận hưởng những gì mình thích.
Tuy nhiên, để thực sự biết Illaoi bạn phải hiểu được tôn giáo bà đã nguyện dâng hiến cả cuộc đời. Nagakabouros, vị thần trong tín ngưỡng của bà, thường được miêu tả như một sinh vật đầu mãng xà với xúc tu cuộn xoắn xung quanh, chuyển động không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc. Còn được gọi là Mẹ Rắn, Thủy Thần Vĩ Đại, hoặc thậm chí là Quý Bà Râu, Nagakabouros là vị thần của sự sống, bão tố, và chuyển động. (Tên của thần được dịch theo nghĩa đen là "quái vật bất tận đi khắp biển và trời.") Cột trụ của giáo lý nằm ở ba điều: mọi linh hồn được sinh ra để phục vụ cho vũ trụ; vũ trụ đưa khát khao vào trong mọi thể sống; vũ trụ chỉ tiếp tục vận hành khi các sinh vật theo đuổi khát khao của mình.
Các nữ tu dưới quyền được giao nhiệm vụ chăm sóc điện thờ, nuôi giữ bầy rắn thần, và chỉ dạy mọi người con đường của Nagakabouros. Là Người Nắm Giữ Chân Lý của thần giáo, vai trò của Illaoi là trực tiếp phục vụ bằng việc khơi thông dòng chảy của vũ trụ. Để làm được điều đó , bà có hai trách nhiệm thiêng liêng.
Nhiệm vụ đầu tiên của Người Nắm Giữ Chân Lý là trở thành tiên phong trong cuộc chiến chống tử linh sinh vật. Nằm ngoài dòng chảy thông thường của vũ trụ, chúng bị coi là một thứ ghê tởm chống lại Nagakabouros. Dù trách nhiệm của mọi Nữ Tu Thủy Thần là bảo vệ dân bản xứ khỏi Đêm Thống Khổ, một Người Nắm Giữ Chân Lý phải trực tiếp đối đầu với những hồn ma mạnh mẽ nhất và xua tan Màn Sương Đen.
Thứ hai, Illaoi tìm kiếm những cá nhân tiềm năng và kiểm tra họ bằng Thử Thách Của Nagakabouros. Đây chính là gánh nặng của Illaoi khi nắm giữ danh hiệu cao quý của thần giáo. Với thánh vật khổng lồ, Mắt Thần Linh, Người Nắm Giữ Chân Lý kéo linh hồn những người được thử thách khỏi thể xác rồi bắt họ đứng trước bà để chứng tỏ giá trị bản thân. Bà làm thế dù biết kẻ thất bại sẽ hoàn toàn tiêu vong, vì Thủy Thần Vĩ Đại không có chút khoan dung với sự hèn nhát, nghi ngờ, hay áp đặt. Nhưng hủy diệt không phải mục đích của thần linh. Người sống sót sau thử thách sẽ mãi mãi thay đổi và thường sẽ có được ý chí để theo đuổi định mệnh thực sự của mình.
Dù là Người Nắm Giữ Chân Lý mạnh mẽ và đáng kính nhất trong cả trăm thế hệ, Illaoi cũng là người đầu tiên phá vỡ truyền thống. Sau khi được truyền dạy để trở thành Người Nắm Giữ Chân Lý, sau khi sức mạnh đạt đỉnh cao, Illaoi rời những thần điện bằng vàng ở Buhru để tới khu tồi tàn đổ nát gần Bilgewater.
Thành phố cướp biển là địa điểm duy nhất ở Quần Đảo Mãng Xà những kẻ ngoại lai được phép đặt chân đến, và bị người của Illaoi coi là một chốn bẩn thỉu hôi hám. Người Nắm Giữ Chân Lý tiền nhiệm đã lờ nơi này đi, cho rằng tốt nhất là không nên đụng chạm gì với đám người từ nơi khác đến. Illaoi phá vỡ truyền thống khi chọn bảo vệ cư dân Bilgewater khỏi Đêm Thống Khổ, hoặc thậm chí còn gây tranh cãi hơn khi quyết định rằng một vài trong số họ sở hữu linh hồn xứng đáng với thử thách vĩ đại. Dù vậy, số thần điện trong thành phố cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, và chỉ có rất ít paylangi (tiếng lóng trên đảo để chỉ người có gốc ở đây) được phép vào trong. Bất chấp việc đó, chính Illaoi là người đã truyền bá nhận thức vè Mẹ Rắn tới Bilgewater, và chính tinh thần bất khuất của bà đã khiến thần giáo phát triển tại đây.
Lan truyền đây đó những tin đồn rằng trái tim tên cướp biển khát máu và nổi tiếng nhất Bilgewater đã tan nát trước vị nữ tu cao lớn. Bất kỳ ai từng gặp bà cũng sẽ không thấy ngạc nhiên. Ẩn dưới dáng vẻ thô lỗ của Illaoi là trí tuệ, sức mạnh, và một sự tự tin đầy thu hút.
Nhiều người mong giành được thiện ý của Illaoi và chào đón bà tới Bilgewater... nhưng ai cũng sợ bị thử thách bởi Nữ Tu Thủy Thần.
"Không thể ngơi nghỉ. Chúng ta là chuyển động."
—Trích trong Hai Mươi Lời Răn Của Nagakabouros
GÁNH NẶNG
"Người Nắm Giữ Chân Lý, đây là lý do chúng ta phải rút về Buhru. Chúng ta không cứu nổi những paylangi đâu," Giáo chủ nói. Người phụ nữ to lớn nở một nụ cười, hiển nhiên là hài lòng với viễn cảnh rời khỏi Bilgewater.
"Ngài đã nói thế trước đây rồi," Illaoi vừa nói vừa đi quanh chiếc bàn đá ở trung tâm căn phòng. Bà xoay vai, thả lỏng cơ bắp để xua tan cơn ngáp.
Một người gọi rắn già đứng cạnh Giáo chủ. Ông ta mặc bộ lễ phục bện từ thừng. Mỗi sợi dây nhuộm chàm đều được đan kết để trông như cuộn xoắn lại. Chúng có độ dày khác nhau, cộng thêm màu mực thủy quái đã phai tạo ảo giác ông ta đang bị xúc tu quấn lấy. Khuôn mặt ông ta hoàn toàn bị che phủ bởi một hình xăm đen, diễn tả hình ảnh hàm răng bất tận của một con quái vật biển. Thầy tu và người gọi rắn luôn cố tỏ ra đáng sợ. Một thói quen khó chịu của đa số đàn ông.
"Những con quái thú vĩ đại nhất sẽ không lại gần Bilgewater," người gọi rắn nói trong tiếng thở khò khè. "Chúng trú ngụ ngoài kia dưới làn nước sâu, tránh xa khỏi mùi hôi thối của Bến Cảng Giết Mổ. Nhiều nhất cũng chỉ có vài con non đang đói khát để ý tới lời triệu hồi của chúng ta thôi."
Chỉ có những người con vĩ đại nhất của Nagakabouros mới đủ mạnh để đập tan màn sương và bảo vệ thành phố khỏi Đêm Thống Khổ. Những nơi còn lại của Quần Đảo Mãng Xa không gặp phải vấn đề này.
Lại thêm một chi tiết nữa nhắc cho ta biết về sự dốt nát của cư dân Bilgewater. Những người dân lục địa và hậu duệ của họ không dành chút thời gian nào cho nước sạch đổ vào và dọn sạch bến cảng. Thay vào đó, các paylangi thả neo ở mọi bờ biển trong vịnh. Thật ngu ngốc. Rất nhiều thầy tu khẳng định rằng đó là bằng chứng chứng minh các paylangi thực sự muốn bị Màn Sương Đen nuốt chửng.
"Vớ vẩn," Illaoi ngắt lời. Nếu ở lại, bà sẽ phải tìm cách để bảo vệ thành phố mà không cần lũ mãng xà. Bà lựa trong mấy bát đồ cúng và chọn ra một quả xoài. Bà cần một kế hoạch, và hai tên ngốc này đúng là vô dụng.
Một tiếng kêu lớn cắt đứt sự trầm ngâm của bà. Cánh cửa gỗ nặng nề dưới tầng mở tung ra.
Giọng của Gangplank vang lên, những từ ngữ không ai hiểu nổi vang vọng qua bức tường đá.
"Chúng tôi kéo hắn lên, theo lệnh của bà," Giáo chủ mỉm cười, chỉnh lại vòng ngọc trên cổ áo. "Có lẽ sẽ tốt hơn khi để năng lượng của hắn quay về với Nagakabouros?"
"Đừng phán xét những linh hồn chứ."
"Tất nhiên, Người Nắm Giữ Chân Lý, chỉ Nagakabouros mới có quyền phán xét," ông ta nói, ngụ ý rằng Illaoi đang thành kiến với mình.
Illaoi đi lại giữa hai vị thầy tu, vóc dáng của bà khiến cả hai trông lùn tịt. Ngay cả so với một người dân đảo, Người Nắm Giữ Chân Lý cũng rất cao. Luôn luôn là vậy. Bà thậm chí còn cao hơn tên Người Phương Bắc vạm vỡ nhất. Là phụ nữ, bà luôn tự ý thức được điều đó, luôn cảm thấy mình sẽ vấp phải ai đó, nhưng bà đã học được rằng: Khi ta đi, chúng nên biết là phải tránh khỏi đường của ta.
Bà nhấc Mắt Thần Linh lên. Bức tượng màu vàng to hơn cả một thùng rượu và còn nặng hơn thế nhiều. Ngón tay bà xiết chặt quanh bề mặt kim loại lạnh lẽo. Nó được đặt ngay cạnh đống lửa rực cháy đang soi sáng căn phòng, nhưng Mắt Thần Linh luôn lạnh và ẩm ướt. Bà khéo léo đặt nó lên vai. Trong mười hai năm, Người Nắm Giữ Chân Lý chưa từng rời khỏi nó quá hai bước chân.
"Giáo chủ, ta vẫn nhớ trách nhiệm của mình," Illaoi nói khi đi xuống dưới. "Chúng ta sẽ không rút về Buhru. Ta sẽ ngăn chặn Đêm Thống Khổ tại đây."
Vị nữ tư tế không lại gì nhiều ngoài việc phàn nàn kể từ khi bà đến đây, nhưng cũng có trong những lời đó cũng có vài phần sự thật.
Khi chiến hạm của Gangplank nổ tung, tim Illaoi thót lên. Đã nhiều năm rồi kể từ ngày họ còn bên nhau, nhiều năm rồi kể từ ngày bà chấm dứt mối quan hệ... nhưng vẫn còn những cảm xúc vương vấn. Bà từng yêu hắn... tên khốn ngu ngốc đó.
Bao quanh bởi những bức tường đá cao, sân trong của điện thờ được xây theo hình miệng một con quái vật biển. Lối vào nhìn ra làn nước xanh thẳm xa xa ngoài vịnh. Illaoi bước xuống tầng, tiến ra cửa trước. Bà nghĩ rằng mình sẽ vả vào miệng Gangplank: đang kiêu ngạo và sặc mùi rượu rum. Nhưng dù sao, gặp lại hắn cũng thú vị đấy chứ.
Bà không hề chuẩn bị tinh thần nhìn thấy sinh vật càu nhau đứng trước lối vào điện thờ. Bà biết hắn đã bị thương, nhưng không phải thế này. Hắn đi khập khiễng, trước ngực bị thương rất nặng và một cánh tay cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Hắn vung khẩu súng lục quanh phòng bằng cánh tay còn lại, trong một cố gắng điên cuồng nhằm buộc các thầy tu và nữ tu lùi xa khỏi hắn; hiển nhiên đây là những người đã kéo hắn lên khỏi vịnh chỉ vài giờ trước. Không may, khẩu súng lục của hắn trống không và hoàn toàn vô dụng.
"Illaoi đâu?" hắn rống lên.
"Ta đây, Gangplank," bà trả lời. "Ngươi trông ghê quá đấy."
Hắn quỳ xuống.
"Là Miss Fortune. Chính là ả. Cùng với hai tên khốn kia. Chúng đã nhấn chìm nó."
"Ta không quan tâm đến chiến hạm của ngươi," bà nói.
"Bà luôn bảo ta phải tiếp tục, phải ra khơi. Ta cần một con thuyền."
"Ngươi chỉ cần một cái xuồng để ra biển thôi."
"Đây là thành phố của ta!" hắn gào lên.
Các thầy tu và nữ tu vây quanh Gangplank nổi giận. Tên Gangplank đó thật ngu ngốc khi nói ra một câu như vậy khi đứng trong một nơi mà tuổi đời còn lớn hơn thành phố của hắn đến cả ngàn năm. Một tên paylangi dám hét vào mặt Người Nắm Giữ Chân Lý cao quý trong chính ngôi đền của bà? Bất kỳ kẻ nào khác cũng sẽ bị đánh gãy chân và dìm xuống biển.
"Là thành phố của ta!" hắn lại gào lên, nước bọt văng tung tóe trong cơn giận dữ.
"Vậy ngươi định sẽ làm gì? Illaoi hỏi.
"Ta, ta cần Okao và sự hỗ trợ của các thủ lĩnh khác. Chúng sẽ nghe bà... nếu bà yêu cầu chúng. Nếu bà yêu cầu, chúng sẽ giúp ta." Hắn cúi đầu phía trước bà.
"Ngươi định sẽ làm gì?" Illaoi cao giọng hơn.
"Ta làm gì à?" hắn tuyệt vọng nói. "Ả lấy đi chiến hạm của ta, lấy đi người của ta, lấy đi cánh tay của ta. Tất cả những gì ta còn lại... là đây."
"Đi đi," Illaoi bảo các tu sĩ khác khi bước ra cửa. Bà nhìn xuống Gangplank. Đã mười năm kể từ lần cuối bà gặp hắn; rượu chè và lo lắng đã lấy mất vẻ ngoài tự tin của hắn.
"Ta không có gì ngoài thành phố này, và nếu bà không giúp..." giọng hắn ngập ngừng khi bắt gặp ánh mắt của bà. Illaoi giữ cái nhìn nghiêm khắc và không dung thứ như Thủy Thần. Bà không cho Gangplank gì cả. Nữ tu của Nagakabouros sẽ không thấy thương hại hay đồng cảm, dù nó làm ngực bà đau nhói. Trong tuyệt vọng, tên thuyền trưởng già rời mắt khỏi bà.
"Ta có thể làm thế," Illaoi nói, "chỉ cần một lời, các bộ tộc và băng của Okao sẽ đi theo ngươi. Nhưng tại sao ta phải làm thế?"
"Giúp ta, khỉ thật! Bà nợ ta," hắn gắt lên.
"Ta nợ ngươi?" Illaoi nhắc lại.
"Ta duy trì những nghi lễ. Ta hiến tặng tế phẩm," Gangplank gầm lên.
"Nhưng rõ là ngươi không nhận ra bài học. Nghi lễ? Tế phẩm? Ngươi nói đến những thứ dành cho những kẻ yếu đuối và những vị thần yếu đuối của chúng. Thần của ta đòi hỏi phải hành động," Illaoi nói.
"Ta đã chịu khổ vì thành phố này! Đổ máu vì nó. Nó phải là của ta!"
Illaoi biết bà phải làm gì. Bà biết thế trước cả khi Gangplank nói ra. Bà biết thế từ nhiều năm trước khi tàu của hắn bị đánh chìm.
Gangplank đã lạc lối. Hắn đã chìm đắm trong sự thù ghét và tự thương hại mà cha hắn gây ra cho hắn trong thời gian quá dài. Illaoi đã bỏ qua trách nhiệm của mình. Bà đã bỏ qua nó vì bà yêu hắn, từng yêu, và vì bà đã rời bỏ hắn trên chính con đường bà đã dẫn dắt. Hắn hài lòng khi là một kẻ sát nhân, một tên cướp biển, một hải tặc chân chính, và chưa từng quan tâm đến danh hiệu của cha hắn: Vua Lưỡi Hái.
Hắn chỉ quyết định trở thành chúa tể Bilgewater sau khi họ chia tay.
Illaoi thấy mắt mình ươn ướt. Thời của hắn đã qua. Hắn không thể tiến tiếp. Không thể mạnh mẽ hơn. Và giờ? Giờ hắn sẽ không qua được Thử Thách Của Nagakabouros. Nhưng hắn cần được thử thách. Hắn ở đây để được thử thách.
Illaoi nhìn vào tên hải tặc già nua trước mặt mình. Ta có nên đuổi hắn đi? Có nên tin rằng hắn vẫn còn chút sức mạnh hay tham vọng để vượt qua không? Nếu đuổi hắn đi, ít nhất hắn vẫn có thể sống...
Đó không phải con đường của Nagakabouros. Đó không phải trách nhiệm của Người Nắm Giữ Chân Lý. Không có chỗ cho nghi ngờ hay do dự. Nếu bà tin vào thần linh, bà phải tin vào bản năng của mình. Nếu bà thấy hắn phải được thử thách, thì đó là ý muốn của thần linh. Và kẻ ngốc nào sẽ chọn một con người thay vì một vị thần?
Nắm chặt Mắt Thần Linh, Illaoi hạ tượng thần xuống khỏi vai. Cảm giác nhẹ nhàng quen thuộc thế chỗ, nhưng bà vẫn thấy sức nặng của nó ở đó.
"Làm ơn đi," Gangplank van nài. "Ít nhất hãy giúp ta một lần."
"Ta sẽ cho ngươi thấy chân lý," Illaoi nói đanh thép.
Bà đá Gangplank một cái, gót chân đạp thẳng vào mũi hắn. Hắn văng ra sau, máu mũi chảy ròng ròng. Hắn lăn lóc vài vòng và nhìn lên bà bằng đôi mắt cuồng nộ.
"XEM ĐÂY!" Illaoi nói.
Bà tập trung tinh thần và kêu gọi năng lượng từ Mẹ Rắn khi vung tượng thần khổng lồ về phía trước. Một màn sương lung linh phun ra từ miệng tượng thần và những cuộn xoắn năng lượng xanh hình thành quanh mặt Mẹ Rắn, tụ lại thành những xúc tu ma quái. Chúng đẹp như mặt trời nhô lên khỏi mặt nước, và đáng sợ như những con quái vật đen tối nhất dưới lòng biển. Thêm nhiều xúc tu xuất hiện, và ngày càng nhân thêm lên trong phòng. Chúng cũng lớn dần, và ẩn trong đó là mọi hứa hẹn và kinh hoàng của thế giới.
"Không!" Gangplank hét lên. Nhưng không ai để ý đến tiếng kêu của hắn khi cơn bão xúc tu trùm lên hắn.
"Hãy đối diện với Nagakabouros!" bà nói. "Chứng tỏ bản thân đi!" Những xúc tu tóm lấy Gangplank, rồi xuyên vào ngực hắn. Hắn rùng mình khi những hình ảnh trong quá khứ lướt qua hắn.
Hắn hét lên khi linh hồn bị rút khỏi thể xác. Nó đứng bất động trước Illaoi. Linh hồn của Gangplank mờ mờ một màu xanh lung linh.
Đám xúc tu tấn công viên thuyền trưởng đang bị thương. Gangplank lăn lộn và gục xuống, cố gắng tránh né. Nhưng cứ né được một, thì lại có thêm nhiều cái khác xuất hiện. Mọi thứ xoắn vặn xung quanh hắn. Bầy xúc tu đập vào hắn, đẩy hắn ngã xuống, kéo hắn xa dần khỏi linh hồn—tới quên lãng.
Illaoi muốn nhìn đi chỗ khác. Hơn bất kỳ thứ gì, bà muốn quay mặt đi. Ta có trách nhiệm phải chứng kiến. Hắn là một người vĩ đại, nhưng hắn đã thất bại. Vũ trụ yêu cầu—
Gangplank đứng dậy. Chậm rãi, vững vàng, và mạnh mẽ hắn buộc thân thể rách nát của mình đứng dậy. Hắn vùng vẫy thoát khỏi đám xúc tu và thận trọng bước từng bước, rên xiết vì đau đớn. Đẫm máu và kiệt sức, cuối cùng hắn cũng đứng trước Illaoi. Đôi mắt tràn đầy căm ghét và đau đớn, nhưng đầy quyết tâm. Với chút sức tàn, hắn bước vào trong hình bóng mờ ảo của linh hồn.
"Ta sẽ trở thành vua."
Gió ngừng lại. Những xúc tu biến mất trong một luồng sáng chói lòa. Nagakabouros đã được thỏa mãn.
"Ngươi đang chuyển động," Illaoi mỉm cười.
Gangplank đứng sát tình cũ của hắn—nhìn thẳng vào bà. Hắn ưỡn ngực và hít vào một luồng khí kiên định—hắn lại là vị thuyền trưởng kiêu hãnh trước đây.
Gangplank quay lưng bỏ đi, dù thương tích không giảm chút nào, nhưng bước chân đã có lại sự táo bạo quen thuộc.
"Lần sau ta nhờ giúp đỡ, cứ nói không đi," Gangplank hét to.
"Làm gì với cánh tay đó đi," Illaoi nói.
"Thật vui được gặp bà," hắn nói khi đi ra khỏi ngôi đền hướng xuống vùng nước phía dưới.
"Lão khọm già ngu ngốc," bà cười nói.
Khi các thầy tu và Giáo chủ quay lại phòng ngoài, Illaoi nhớ ra bà vẫn còn cả nghìn việc phải làm. Cả nghìn gánh nặng nhỏ bà cần gánh vác. Người Nắm Giữ Chân Lý sẽ phải gặp Sarah Fortune. Illaoi ngờ rằng Nagakabouros sẽ sớm cần thử thách cô nàng săn tiền thưởng này.
"Bảo Okao và các thủ lĩnh hỗ trợ Gangplank," Illaoi bảo Giáo chủ. "Giúp hắn lấy lại thành phố."
"Thành phố đang hỗn loạn, nhiều người muốn lấy đầu hắn. Hắn sẽ không sống qua đêm nay đâu," Giáo chủ càu nhau khi nhìn xuống tay thuyền trưởng mình đầy thương tích đang chật vật bước xuống.
"Hắn vẫn là người hợp với việc này," Illaoi nói khi vác Mắt Thần Linh lên vai.
Ta không bao giờ có thể chắc rằng liệu mình có đang làm điều đúng đắn không, hoặc chuyện sẽ xảy ra thế nào, hoặc khi nào ta sẽ chết. Nhưng vũ trụ cho ta khao khát, và cả bản năng. Nên ta phải tin vào chúng.
Bà cất bước đi từ sân ngoài vào nội điện với tượng thần trên vai. Nó là một gánh nặng—nhưng Illaoi không bận tâm.
Bà không bận tâm chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.