Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Chương 7: Tất Cả Các Ngươi, Đi Tập Đứng Tấn Cho Ta!
Ái Cật Thương Thái Thuỳ Nhĩ Thỏ.
20/10/2024
Sau một giấc ngủ ngon lành trong phòng, ngày hôm sau, Khương Trúc cùng mấy đệ tử khác cùng nhau đến Phật đường nhập định và ngồi thiền.
Thấy vậy, trưởng lão Thông Trần nhíu chặt mày, lớn tiếng quát: "Ai cho các ngươi rời khỏi Phật đường?"
Huyền Tịch vênh mặt, thản nhiên đáp: "Trưởng lão Thông Trần, chẳng phải người đã nói khi nào chúng ta xâu hết chuỗi Phật châu thì có thể rời đi sao? Chúng ta đã xâu xong rồi, tất nhiên là có thể đi."
Trưởng lão Thông Trần liếc nhìn ba người, cảnh cáo: "Các ngươi chắc chắn đã xâu xong từng hạt một, không sót một hạt nào?"
Mười vạn hạt Phật châu, dù có mười người cũng không thể xâu hết trong hai ngày.
Khương Trúc mỉm cười: "Đương nhiên rồi, trưởng lão có thể kiểm tra."
Thấy mấy người họ cứng đầu cứng cổ, Thông Trần sa sầm mặt, không cho họ cơ hội nhận lỗi nữa.
Lão ta chắp hai tay niệm thầm một đoạn kinh văn, chỉ thấy chuỗi Phật châu treo trên dải lụa bỗng phát ra ánh sáng vàng.
Một lúc sau, trưởng lão Thông Trần kinh ngạc nhìn ba người đang mỉm cười tủm tỉm.
"Sao rồi trưởng lão, có phải đủ mười vạn viên Phật châu không?" Minh Huệ che miệng cười trộm.
Trưởng lão Thông Trần liếc nhìn bọn họ, rồi lại trở về vẻ mặt lạnh lùng, phẩy tay áo nói với giọng lãnh đạm: "Các ngươi đã chịu phạt xong rồi thì an tâm luyện công tu hành, đừng làm trò cười nữa, kẻo làm mất mặt đệ tử thân truyền."
Mấy người Minh Huệ nhìn nhau mỉm cười.
Sau đó, họ cùng nhắm mắt nhập định như những đệ tử khác.
Không biết đã qua bao lâu, Khương Trúc chỉ cảm thấy toàn thân như được tắm trong ánh nắng ấm áp, dường như có tia sáng vàng rực rọi lên thân mình. Rồi nhiệt độ ngày càng nóng hơn, nóng đến mức bỏng rát.
Minh Huệ vốn vẫn chưa thể nhập định, cúi đầu tò mò ghé bên tai nàng hỏi nhỏ: "Tiểu sư muội, muội có thấy nóng không?"
Khương Trúc cẩn thận mở một mắt, sau khi không tìm thấy bóng dáng của trưởng lão Thông Trần, nàng trả lời: "Hơi hơi."
Minh Huệ chỉ vào tay áo của nàng, nói nhỏ: "Người muội đang bốc hỏa kìa."
"?"
Khương Trúc lập tức nhảy dựng lên, hoảng sợ tột độ, vỗ loạn xạ vào tay áo.
Tuy nhiên ngọn lửa vàng đó, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể dập tắt, thậm chí còn có dấu hiệu lan rộng.
Khương Trúc lăn lộn trên mặt đất, các đệ tử khác đang nhập định cũng mở mắt, né tránh khắp nơi, sợ bị ngọn lửa kỳ lạ đó bén vào.
"Mau đi lấy nước!" Thiền Tâm hét lớn.
Các đệ tử khác lập tức chạy ra ngoài tìm nước.
Trưởng lão Thông Trần vừa bước vào Phật đường đã thấy cảnh tượng này:
Huyền Tịch và các sư huynh đệ đang dùng y phục vừa cởi ra để dập lửa, Khương Trúc lăn lộn trên sàn, còn có đệ tử liên tục hắt nước lên người nàng.
Cả Phật đường hỗn loạn như một nồi cháo.
"Ở kia kìa, đập nhanh..."
Cuối cùng ngọn lửa kia cũng rời khỏi người Khương Trúc, rồi tiếp tục chạy toán loạn trong Phật đường. Một đám đệ tử đuổi theo nó, vừa đập vừa hắt nước.
Minh Huệ chỉ vào cửa, hét lớn: "Ở đằng kia, hắt nước mau!"
Trưởng lão Thông Trần vừa định giơ tay quát bọn họ thì một chậu nước hắt thẳng vào mặt lão ta.
"Tí tách tí tách —"
Cả Phật đường lập tức chìm vào yên lặng.
Khương Trúc và Minh Huệ lặng lẽ trốn ra sau lưng Huyền Tịch, còn các đệ tử cầm thau nước đều giấu tay ra sau lưng.
Trưởng lão Thông Trần siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, giận dữ quát lớn: "Tất cả các ngươi mau cút ra ngoài tập đứng tấn cho ta!"
*
Dưới ánh mặt trời chói chang, một đám đệ tử đang tập tấn trên sân luyện võ, trong tay mỗi người đều cầm một thùng nước.
Mồ hôi chảy dài từ trán xuống đất, rồi nhanh chóng biến mất.
"Ngọn lửa nhỏ đó đúng là đáng ghét y như Đại Hoàng vậy!" Minh Huệ nghiến răng nói.
Khương Trúc nghiến răng, mặt mày nhăn nhó: "Đúng vậy, ngọn lửa chết tiệt đó đi đâu rồi? Vừa nãy rõ ràng còn ở trong Phật đường mà."
"Nó còn biết lấn yếu sợ mạnh! Gặp trưởng lão Thông Trần là biến mất ngay!" Huyền Tịch nghĩ lại mà thấy ức chế.
"Nhưng may là lần này không chỉ chúng ta bị phạt mà tất cả mọi người đều bị phạt. Hí hí."
Các đệ tử khác: "..."
Thiền Tâm: "..."
"Đừng nói nữa, trưởng lão Thông Trần lại đến rồi."
Cách đó không xa, trưởng lão Thông Trần đã thay một bộ y phục khác, mặt mày hầm hầm tiến đến trước mặt mọi người.
Lão ta lớn tiếng quở trách: "Ngay cả trước Phật cũng không thể tĩnh tâm, còn ra thể thống gì nữa. Hôm nay các ngươi cứ ở đây đứng tấn đến tối, xem các ngươi còn dám làm càn nữa không."
Khương Trúc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Trong Phật đường có quỷ hỏa."
Trưởng lão Thông Trần nghe vậy càng thêm tức giận.
"Vớ vẩn! Làm gì có quỷ hỏa nào dám xuất hiện trước Phật? Hơn nữa, ta làm gì trông thấy lửa gì? Ta chỉ thấy các ngươi ham chơi mà thôi."
Trưởng lão Thông Trần thực sự rất tức giận, các đệ tử không ai dám phản bác.
Cả đám chỉ biết nâng thùng nước lên, gồng mình đứng tấn suốt cả ngày.
Đến bữa tối, hai chân của các đệ tử đều run lẩy bẩy, chỉ có thể dìu nhau mà đi.
"Sư muội, muội còn đi được không?"
"Được." Khương Trúc nghiến răng.
"Thật sao?"
Mấy người Huyền Tịch nhìn đôi chân đang không ngừng rung chuyển như đang đạp máy khâu của nàng, tỏ vẻ nghi ngờ.
Để chứng minh mình thực sự có thể, Khương Trúc kéo hai chân bước một bước dài về phía trước.
Kết quả vì chân không còn sức nên cơ thể nàng loạng choạng ngã sang hai bên.
Mấy người Huyền Tịch sợ hãi, vội vàng đưa tay ra chuẩn bị đỡ lấy nàng.
May mắn thay, nhờ vào kỹ năng vũ đạo đường phố điêu luyện, Khương Trúc đã nhanh chóng dùng tay chống xuống đất, khéo léo lộn một vòng, không bị thương nhưng lại quay về vị trí ban đầu.
"..."
Cả bốn người im lặng nhìn nhau.
Huyền Tịch đưa tay xoa trán, bất lực nói: "Thôi, để bọn ta giúp muội vậy."
Khương Trúc ngượng ngùng: "Không cần đâu... Ối trời!"
Chưa kịp nói xong, Khương Trúc bỗng thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên.
Huyền Tịch nâng chân nàng, Thiền Tâm nâng vai nàng, còn Minh Huệ thì dùng đỉnh đầu đỡ lấy eo nàng.
"Có gì không tốt chứ, xông lên!"
Bốn người với tư thế kỳ quái lao về phía thực đường.
Khương Trúc choáng váng suốt quãng đường, bị xóc lên xóc xuống khiến nàng muốn nôn.
Tình cảnh ấy chẳng khác gì cảnh sinh viên y khoa thời hiện đại khiêng bệnh nhân chạy thục mạng.
Chẳng bao lâu sau đã đến thực đường, bốn người đặt Khương Trúc lên ghế như chăm sóc người tàn tật.
Lúc này, Khương Trúc không chỉ có chân tay bủn rủn mà eo và cổ cũng đau nhức không chịu nổi.
Không ngoài dự đoán, sắp tàn phế rồi.
"May mà có các huynh giúp đỡ, không thì cuộc sống của ta chắc sẽ trôi qua quá dễ dàng mất." Sau một hồi nghỉ ngơi, Khương Trúc nửa cười nửa mếu nói.
Thiền Tâm muốn an ủi nàng, bèn ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Nếm trải trong gian khổ."
Khương Trúc uể oải tiếp lời: "Lòng càng thêm bực."
Thiền Tâm: "..."
Huyền Tịch: "..."
Minh Huệ: "..."
"Ôi trời, tiểu sư muội à, muội hãy lạc quan lên chút đi. Những ngày tháng gian khổ sau này còn nhiều lắm, muội cứ coi như là tập thích nghi trước đi."
"Đừng quan tâm đến những chuyện đó nữa, đã đến thực đường rồi còn không mau tĩnh tâm lại."
Ba người an ủi xong cũng chẳng quan tâm xem nàng có nghĩ thông suốt hay không, đều chạy đi giành cơm.
Khóe miệng Khương Trúc giật giật.
Tốt thật, ai cũng thảm hại như nhau.
Ba người thay phiên nhau lấy cho nàng ba bát cơm lớn và ba đĩa rau, bày ngay ngắn trước mặt nàng.
Bốn người ăn cơm trong im lặng, không nói một lời.
Ăn xong, cả ba lại nâng Khương Trúc lên và đưa nàng về phòng, họ còn chu đáo giúp nàng lấy nước để sẵn trong phòng, rồi đưa cho nàng một ít dược cao và đan dược.
Khương Trúc run rẩy hai chân, phải tốn không ít sức lực mới có thể tự mình vệ sinh xong.
Nằm xuống giường, chỉ một lát sau nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, một đốm lửa vàng nhỏ bỗng nhiên xuất hiện từ người nàng, nhảy nhót vài cái, rồi lại nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Thấy vậy, trưởng lão Thông Trần nhíu chặt mày, lớn tiếng quát: "Ai cho các ngươi rời khỏi Phật đường?"
Huyền Tịch vênh mặt, thản nhiên đáp: "Trưởng lão Thông Trần, chẳng phải người đã nói khi nào chúng ta xâu hết chuỗi Phật châu thì có thể rời đi sao? Chúng ta đã xâu xong rồi, tất nhiên là có thể đi."
Trưởng lão Thông Trần liếc nhìn ba người, cảnh cáo: "Các ngươi chắc chắn đã xâu xong từng hạt một, không sót một hạt nào?"
Mười vạn hạt Phật châu, dù có mười người cũng không thể xâu hết trong hai ngày.
Khương Trúc mỉm cười: "Đương nhiên rồi, trưởng lão có thể kiểm tra."
Thấy mấy người họ cứng đầu cứng cổ, Thông Trần sa sầm mặt, không cho họ cơ hội nhận lỗi nữa.
Lão ta chắp hai tay niệm thầm một đoạn kinh văn, chỉ thấy chuỗi Phật châu treo trên dải lụa bỗng phát ra ánh sáng vàng.
Một lúc sau, trưởng lão Thông Trần kinh ngạc nhìn ba người đang mỉm cười tủm tỉm.
"Sao rồi trưởng lão, có phải đủ mười vạn viên Phật châu không?" Minh Huệ che miệng cười trộm.
Trưởng lão Thông Trần liếc nhìn bọn họ, rồi lại trở về vẻ mặt lạnh lùng, phẩy tay áo nói với giọng lãnh đạm: "Các ngươi đã chịu phạt xong rồi thì an tâm luyện công tu hành, đừng làm trò cười nữa, kẻo làm mất mặt đệ tử thân truyền."
Mấy người Minh Huệ nhìn nhau mỉm cười.
Sau đó, họ cùng nhắm mắt nhập định như những đệ tử khác.
Không biết đã qua bao lâu, Khương Trúc chỉ cảm thấy toàn thân như được tắm trong ánh nắng ấm áp, dường như có tia sáng vàng rực rọi lên thân mình. Rồi nhiệt độ ngày càng nóng hơn, nóng đến mức bỏng rát.
Minh Huệ vốn vẫn chưa thể nhập định, cúi đầu tò mò ghé bên tai nàng hỏi nhỏ: "Tiểu sư muội, muội có thấy nóng không?"
Khương Trúc cẩn thận mở một mắt, sau khi không tìm thấy bóng dáng của trưởng lão Thông Trần, nàng trả lời: "Hơi hơi."
Minh Huệ chỉ vào tay áo của nàng, nói nhỏ: "Người muội đang bốc hỏa kìa."
"?"
Khương Trúc lập tức nhảy dựng lên, hoảng sợ tột độ, vỗ loạn xạ vào tay áo.
Tuy nhiên ngọn lửa vàng đó, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể dập tắt, thậm chí còn có dấu hiệu lan rộng.
Khương Trúc lăn lộn trên mặt đất, các đệ tử khác đang nhập định cũng mở mắt, né tránh khắp nơi, sợ bị ngọn lửa kỳ lạ đó bén vào.
"Mau đi lấy nước!" Thiền Tâm hét lớn.
Các đệ tử khác lập tức chạy ra ngoài tìm nước.
Trưởng lão Thông Trần vừa bước vào Phật đường đã thấy cảnh tượng này:
Huyền Tịch và các sư huynh đệ đang dùng y phục vừa cởi ra để dập lửa, Khương Trúc lăn lộn trên sàn, còn có đệ tử liên tục hắt nước lên người nàng.
Cả Phật đường hỗn loạn như một nồi cháo.
"Ở kia kìa, đập nhanh..."
Cuối cùng ngọn lửa kia cũng rời khỏi người Khương Trúc, rồi tiếp tục chạy toán loạn trong Phật đường. Một đám đệ tử đuổi theo nó, vừa đập vừa hắt nước.
Minh Huệ chỉ vào cửa, hét lớn: "Ở đằng kia, hắt nước mau!"
Trưởng lão Thông Trần vừa định giơ tay quát bọn họ thì một chậu nước hắt thẳng vào mặt lão ta.
"Tí tách tí tách —"
Cả Phật đường lập tức chìm vào yên lặng.
Khương Trúc và Minh Huệ lặng lẽ trốn ra sau lưng Huyền Tịch, còn các đệ tử cầm thau nước đều giấu tay ra sau lưng.
Trưởng lão Thông Trần siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, giận dữ quát lớn: "Tất cả các ngươi mau cút ra ngoài tập đứng tấn cho ta!"
*
Dưới ánh mặt trời chói chang, một đám đệ tử đang tập tấn trên sân luyện võ, trong tay mỗi người đều cầm một thùng nước.
Mồ hôi chảy dài từ trán xuống đất, rồi nhanh chóng biến mất.
"Ngọn lửa nhỏ đó đúng là đáng ghét y như Đại Hoàng vậy!" Minh Huệ nghiến răng nói.
Khương Trúc nghiến răng, mặt mày nhăn nhó: "Đúng vậy, ngọn lửa chết tiệt đó đi đâu rồi? Vừa nãy rõ ràng còn ở trong Phật đường mà."
"Nó còn biết lấn yếu sợ mạnh! Gặp trưởng lão Thông Trần là biến mất ngay!" Huyền Tịch nghĩ lại mà thấy ức chế.
"Nhưng may là lần này không chỉ chúng ta bị phạt mà tất cả mọi người đều bị phạt. Hí hí."
Các đệ tử khác: "..."
Thiền Tâm: "..."
"Đừng nói nữa, trưởng lão Thông Trần lại đến rồi."
Cách đó không xa, trưởng lão Thông Trần đã thay một bộ y phục khác, mặt mày hầm hầm tiến đến trước mặt mọi người.
Lão ta lớn tiếng quở trách: "Ngay cả trước Phật cũng không thể tĩnh tâm, còn ra thể thống gì nữa. Hôm nay các ngươi cứ ở đây đứng tấn đến tối, xem các ngươi còn dám làm càn nữa không."
Khương Trúc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Trong Phật đường có quỷ hỏa."
Trưởng lão Thông Trần nghe vậy càng thêm tức giận.
"Vớ vẩn! Làm gì có quỷ hỏa nào dám xuất hiện trước Phật? Hơn nữa, ta làm gì trông thấy lửa gì? Ta chỉ thấy các ngươi ham chơi mà thôi."
Trưởng lão Thông Trần thực sự rất tức giận, các đệ tử không ai dám phản bác.
Cả đám chỉ biết nâng thùng nước lên, gồng mình đứng tấn suốt cả ngày.
Đến bữa tối, hai chân của các đệ tử đều run lẩy bẩy, chỉ có thể dìu nhau mà đi.
"Sư muội, muội còn đi được không?"
"Được." Khương Trúc nghiến răng.
"Thật sao?"
Mấy người Huyền Tịch nhìn đôi chân đang không ngừng rung chuyển như đang đạp máy khâu của nàng, tỏ vẻ nghi ngờ.
Để chứng minh mình thực sự có thể, Khương Trúc kéo hai chân bước một bước dài về phía trước.
Kết quả vì chân không còn sức nên cơ thể nàng loạng choạng ngã sang hai bên.
Mấy người Huyền Tịch sợ hãi, vội vàng đưa tay ra chuẩn bị đỡ lấy nàng.
May mắn thay, nhờ vào kỹ năng vũ đạo đường phố điêu luyện, Khương Trúc đã nhanh chóng dùng tay chống xuống đất, khéo léo lộn một vòng, không bị thương nhưng lại quay về vị trí ban đầu.
"..."
Cả bốn người im lặng nhìn nhau.
Huyền Tịch đưa tay xoa trán, bất lực nói: "Thôi, để bọn ta giúp muội vậy."
Khương Trúc ngượng ngùng: "Không cần đâu... Ối trời!"
Chưa kịp nói xong, Khương Trúc bỗng thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên.
Huyền Tịch nâng chân nàng, Thiền Tâm nâng vai nàng, còn Minh Huệ thì dùng đỉnh đầu đỡ lấy eo nàng.
"Có gì không tốt chứ, xông lên!"
Bốn người với tư thế kỳ quái lao về phía thực đường.
Khương Trúc choáng váng suốt quãng đường, bị xóc lên xóc xuống khiến nàng muốn nôn.
Tình cảnh ấy chẳng khác gì cảnh sinh viên y khoa thời hiện đại khiêng bệnh nhân chạy thục mạng.
Chẳng bao lâu sau đã đến thực đường, bốn người đặt Khương Trúc lên ghế như chăm sóc người tàn tật.
Lúc này, Khương Trúc không chỉ có chân tay bủn rủn mà eo và cổ cũng đau nhức không chịu nổi.
Không ngoài dự đoán, sắp tàn phế rồi.
"May mà có các huynh giúp đỡ, không thì cuộc sống của ta chắc sẽ trôi qua quá dễ dàng mất." Sau một hồi nghỉ ngơi, Khương Trúc nửa cười nửa mếu nói.
Thiền Tâm muốn an ủi nàng, bèn ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Nếm trải trong gian khổ."
Khương Trúc uể oải tiếp lời: "Lòng càng thêm bực."
Thiền Tâm: "..."
Huyền Tịch: "..."
Minh Huệ: "..."
"Ôi trời, tiểu sư muội à, muội hãy lạc quan lên chút đi. Những ngày tháng gian khổ sau này còn nhiều lắm, muội cứ coi như là tập thích nghi trước đi."
"Đừng quan tâm đến những chuyện đó nữa, đã đến thực đường rồi còn không mau tĩnh tâm lại."
Ba người an ủi xong cũng chẳng quan tâm xem nàng có nghĩ thông suốt hay không, đều chạy đi giành cơm.
Khóe miệng Khương Trúc giật giật.
Tốt thật, ai cũng thảm hại như nhau.
Ba người thay phiên nhau lấy cho nàng ba bát cơm lớn và ba đĩa rau, bày ngay ngắn trước mặt nàng.
Bốn người ăn cơm trong im lặng, không nói một lời.
Ăn xong, cả ba lại nâng Khương Trúc lên và đưa nàng về phòng, họ còn chu đáo giúp nàng lấy nước để sẵn trong phòng, rồi đưa cho nàng một ít dược cao và đan dược.
Khương Trúc run rẩy hai chân, phải tốn không ít sức lực mới có thể tự mình vệ sinh xong.
Nằm xuống giường, chỉ một lát sau nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, một đốm lửa vàng nhỏ bỗng nhiên xuất hiện từ người nàng, nhảy nhót vài cái, rồi lại nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.