Chương 87: Đó là nhi tử kiếp trước của hắn và Thiên Thiên
Giản Diệc Dung
05/04/2020
Mai thị vội vã đến Tế Bình hầu phủ, cũng không đi Tư Viễn đường, mà là trực tiếp đến viện của Diệp Thiên.
Nàng đã sống ở hầu phủ cả chục năm rồi, đối với nơi này rất quen thuộc, viện của Diệp Thiên nàng cũng đã đến rất nhiều lần, chỉ là lần này đến, tâm tình cùng ngày trước khác rất nhiều.
"Thiên tỷ nhi, tam thẩm là đến cầu con hỗ trợ." Sự tình khẩn cấp, Mai thị cũng không vòng vo, mà trực tiếp đem chuyện cha mình bị nhốt vào đại lao của Hình bộ nói ra.
"Tam thẩm, ngài đừng vội, trước tiên cứ ngồi xuống đã." Diệp Thiên rót cho Mai thị một chén trà, "Ý của tam thẩm ta đã hiểu rồi, nhưng mà chuyện của Hình bộ ta vốn hoàn toàn không hiểu." Phụ thân của tam thẩm vốn là người của Thụy vương, lúc này bị giam vào Hình bộ, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là vì phạm tội, nàng không nắm rõ nguyên do bên trong, cũng không thể tùy tiện đáp ứng được.
Mai thị nắm tay Diệp Thiên thật chặt, "Thiên tỷ nhi, phụ thân ta hắn bị oan uổng, từ trước đến nay hắn làm người đều vô cùng chính trực, làm sao có thể xem mạng người như cỏ rác, tham ô quỹ công, nói trắng ra, đây chẳng qua là do tranh đấu phe phái thôi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, chuyện của Hình bộ Dự vương điện hạ không phải là có thể nhúng tay vào sao, Thiên tỷ nhi thay ta cầu tình với hắn, xin Dự vương điện hạ mau cứu phụ thân ta ra đi, mặc kệ muốn bao nhiêu bạc cũng có thể, ta đều nguyện ý." Mặc dù Mai phủ đã bị niêm phong, nhưng năm đó lúc nàng xuất giá, phụ thân đã đặt mua cho nàng không ít đồ cưới, bây giờ vừa lúc có thể đem ra cứu phụ thân.
"Không phải vấn đề tiền bạc." Diệp Thiên muốn đem tay mình rút ra, lại bị Mai thị nắm lấy không buông, "Dự vương điện hạ hắn... Tam thẩm cũng biết, điện hạ hắn xưa nay không tham dự những chuyện này." Dự vương mặc dù ngẫu nhiên sẽ nhúng tay vào chuyện của Lục bộ, nhưng cũng không nhiều, chuyện gì hắn hứng thú tới mới có thể quản một chút.
"Thiên tỷ nhi, con liền giúp tam thẩm một tay đi, Thiên tỷ nhi nếu như không đáp ứng, tam thẩm liền quỳ xuống cầu xin con." Mai thị làm như muốn đứng dậy.
"Ai, đừng, " Diệp Thiên vội vàng ngăn nàng lại, "Ta có thể truyền lời lại cho Dự vương điện hạ, nhưng mà điện hạ là muốn làm thế nào, vậy thì ta cũng không quyết định được." Dự vương đã sớm dặn dò nàng, nếu như có người đến chỗ nào cầu giúp đỡ làm việc, từ chối không được thì cứ đáp ứng, đẩy hết lên người hắn là được rồi, dù sao, ai cũng không dám đến làm khó xử một vị thân vương.
Mai thị đầy cảm kích, "Chỉ cần Thiên tỷ nhi chịu truyền lời, vậy là đủ rồi."
Diệp Thiên nghĩ tiễn Mai thị về trước, sau đó mới đến Dự vương phủ, có điều Mai thị lại khăng khăng muốn cùng nàng đi ra ngoài, Diệp Thiên biết nàng là đang sợ mình kéo dài thời gian, cho nên dứt khoát liền theo ý nàng.
Ngồi xe ngựa đến vương phủ, Diệp Thiên ngựa quen đường cũ đi đến thư phòng của Dự vương.
"Ngôn ca ca." Từ lúc bước qua năm mới, Diệp Thiên dần dần đã có tự giác của một đại cô nương, cho nên không còn tùy tiện bò lên người Tiêu Ngôn Phong nữa, trước kia nàng tới, đều là trực tiếp ngồi trên đầu gối hắn, lần này lại quy củ ngồi ở nhuyễn tháp bên cửa sổ., "Huynh đang bận sao?"
"Không vội. Thiên Thiên có phải có việc gì hay không?" Tiêu Ngôn Phong nhìn Diệp Thiên, tiểu nha đầu mười hai tuổi, thân thể đã dần trổ mã, mặt mày chậm rãi nẩy nở, khuôn mặt tròn trịa, phúng phính cũng bắt đầu thay đổi, lúc này ngồi dưới cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên mặt nàng, càng lộ ra da thịt trăng nõn không tỳ vết.
"Vâng. Chính là chuyện của nhà tam thẩm, phụ thân của nàng bị giam vào đại lao của Hình bộ, cho nên đến nhờ muội truyền lời cho Ngôn ca ca, hi vọng Ngôn ca ca có thể ra tay tương trợ, nàng nguyện ý ra bạc."
Tiêu Ngôn Phong từ trên ghế đứng lên, đi đến nhuyễn tháp ngồi xuống, kéo tay của nàng qua nắm trong lòng bàn tay, tiểu nha đầu không chịu đi qua, hắn liền đến vậy, hắn cũng không thích hai người nói chuyện mà lại cách xa như thế, "Chuyện này, Thiên Thiên suy nghĩ như thế nào?" Về sau những chuyện như vậy sẽ không hề thiếu, đợi đến khi nàng trở thành hoàng hậu rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn đến cầu nàng giúp đỡ, chuyện gì có thể chấp nhận chuyện gì không thể, cũng nên để cho nàng chậm rãi thích ứng cho quen dần.
Lúc ngồi xe ngựa trên đường tới đây, Diệp Thiên đã nghĩ tới vấn đề này rồi, "Cứu hay không cứu Mai đại nhân, không phải xem xét quan hệ, tình cảm giữa muội và tam thẩm, mà là nhìn Ngôn ca ca cùng cục diện của triều đình. Ngôn ca ca mặc dù được hoàng lệnh cho đên Lục bộ, nhưng lại rất ít khi nhúng tay vào những chuyện của Lục bộ, nhất định là không muốn giẫm chân lên con đường cũ của Thụy vương, muội cũng không muốn nhìn thấy Ngôn ca ca phải mạo hiểm, chuyện này, nếu để cho ta nói, là không thể giúp được."
"Thiên Thiên thật thông minh, ta xác thực không nghĩ hiện tại đi đối đầu trực diện với thái tử." Dự vương đưa tay xoa xao đầu nàng khen ngợi, Diệp Thiên tranh thủ thời gian tránh thoát tay hắn, "Đây là kiểu tóc Bạch Trân tốn rất nhiều thời gian và công sức chải cho muội, Ngôn ca ca đừng làm rối loạn."
Tiểu nha đầu đây là thích làm đẹp rồi. Tiêu Ngôn Phong cười nắm nhẹ đầu mũi nhỏ của nàng, "Chỗ này thì sẽ không loạn rồi chứ?"
Diệp Thiên đẩy tay của hắn ra, cau mũi, "Sẽ không loạn, nhưng mà cứ bóp mãi, sẽ bị biến dạng thành khó coi."
Tiêu Ngôn Phong cười một tiếng, tay thuận thế di chuyển đến bên tai nàng, nắm nắm vành tai hỏi, "Còn chỗ này?"
Diệp Thiên lườm hắn một cái, mỗi lần hắn đều thích động tay động chân, ngăn không được.
"Mai đại nhân ta sẽ không cứu, nếu như tam phu nhân lại đến tìm Thiên Thiên, Thiên Thiên cứ việc đẩy hết lên đầu ta là được." Cũng không phải hắn không quản được chuyện ở Lục bộ, một năm nay, mặc dù ngoài mặt xem ra chuyện hắn nhúng tay quản đến không nhiều, nhưng bên trong Lục bộ đã sắp xếp không ít người, huống hồ chi, từ trước đó, hắn đã có không ít thủ hạ ở đây rồi. Nhưng nếu không cẩn thận hành động không thỏa đáng sẽ khiến thái tử sinh nghi, đề phòng cảnh giác hắn, hoặc nghiêm trọng hơn nữa mà động đến những người xung quanh hắn. Dự vương nghĩ nghĩ, "Không nói chuyện này, dạo trước Bình quận vương mới có thêm con trai, ngày kia chính là tiệc đầy tháng, Thiên Thiên cùng ta đi tham dự đi."
"Tiệc đầy tháng của nhi tử Bình quận vương?" Diệp Thiên có chút nghi hoặc, ba vị hoàng tử lớn hơn Ngôn ca ca đều đã có con cái nối dòng, cũng chưa từng thấy hắn mang mình đi thăm bao giờ, vị Bình quận vương này chẳng qua chỉ là đường huynh của hắn, vì sao lại đột nhiên muốn đi?
Tiêu Ngôn Phong vòng hai tay đem nàng ôm vào ngực, cằm tựa trên đầu vai mảnh khảnh của nàng, "Ta muốn Thiên Thiên theo giúp ta." Trong giọng nói của hắn mang theo một loại sa sút khó hiểu được, Diệp Thiên lập tức mềm lòng, "Được, vậy ngày mốt muội sẽ tới đây sớm một chút, cùng Ngôn ca ca đi một chuyến."
Qua ngày hôm sau, Mai thị lại tới hầu phủ, Diệp Thiên nói cho nàng biết đã chuyển cáo ý của nàng cho Dự vương, nhưng mà Dự vương nói mình không xử lý được.
Mai thị thất vọng, có điều nàng cũng không thể ép buộc Dự vương, đành phải trở về nhà tìm Diệp Thừa Xương thương lượng, nghĩ cách.
Diệp Thừa Xương nghe thấy Dự vương không có ý định quản việc này, trong lòng cũng hiểu rõ, nói như vậy, nhạc phụ thật không khả năng ra khỏi Hình bộ rồi, dù sao còn có ai có thể đối nghịch với thái tử được nữa? Hắn đã sớm làm xong chuẩn bị từ bỏ, nhạc phụ ra được hay không cũng không quan hệ, chỉ cần không liên lụy đến mình là tốt rồi, lúc này lại giả bộ như rất sầu lo, "Ta thật ra có mấy người bằng hữu, có lẽ có thể thử một lần, chỉ là... Nàng cũng biết, người đem nhạc phụ đưa vào Hình bộ chính là thái tử, chúng ta chỉ có thể cố hết sức, nhưng không thể cam đoan sẽ thành công, mà lại có thể sẽ tốn hao không ít."
"Đừng lo tốn bạc!" Mai thị kích động, đem chìa khóa khố phòng cất giữ đồ cưới của mình đưa cho Diệp Thừa Xương, "Lão gia cần dùng bao nhiêu, cứ việc cầm đi, chỉ cần có thể cứu được phụ thân là tốt rồi." Nàng nghĩ nghĩ, lại lôi ra mười mấy tấm khế đất, giao hết cho Diệp Thừa Xương, "Đây là một số cửa hàng cùng mấy tòa nhà, nếu như còn không đủ, lão gia cứ đem những thứ này bán hết đi."
Trong lòng Diệp Thừa Xương cực kỳ mừng rỡ, đồ cưới của Mai thi phong phú biết bao nhiêu, hắn vẫn biết đến, chỉ là trước kia còn có nhạc phụ, hắn không dám đánh chủ ý lên những thứ đồ cưới này, nhiều nhất chỉ từ bên trong số này lấy ra vài cái ngọc bội hay nghiên mực, mấy thứ nhỏ bé mà thôi, hiện tại, số đồ cưới này đều ở trong tay mình rồi.
Hắn cố gắng khống chế tốt nét mặt của mình, không cho Mai thị nhìn ra dấu vết gì, "Yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực cứu nhạc phụ."
Lại qua một ngày, Diệp Thiên đến Dự vương phủ thật sớm, cùng hắn hắn đi tham gia tiệc đầy tháng của con trai Bình quận vương.
Bình quận vương là đường huynh của Dự vương, lớn hơn Dự vương sáu tuổi, là một người ôn hòa lễ độ, hắn cũng không nghĩ Dự vương sẽ đến, cho nên rất nhiệt tình, Diệp Thiên thì đi vào nội viện, còn gặp được tiểu oa nhi mập mạp.
"Đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu." Diệp Thiên cười vui vẻ khen, nàng chỉ ở bên cạnh nhìn một chút, cũng không có đưa tay ôm lấy, từ khi có đệ đệ nàng đã biết, không nên thấy tiểu hài tử đáng yêu liền muốn ôm, phụ mẫu người ta chưa hẳn đã nguyện ý. Giống như có đôi khi có người đến nhà, muốn ôm đệ đệ, nàng liền sợ người ta không thuần thục, ôm đệ đệ làm hắn không thoải mái.
Bình vương phi năm nay hai mươi tuổi, lớn lên dịu dàng đoan trang, mặc một bộ áo váy bằng lụa màu đỏ thêu hoa mẫu đơn, màu đỏ rực rỡ làm nổi bật lên sắc mặt tươi sáng của nàng, trên lỗ tai treo hoa tai bằng phỉ thúy mặt dây chuyền xanh biếc. Đây đã là con trai thứ hai của nàng, cho nên cũng không có luống cuống tay chân, ưu nhã cười chào hỏi, mời Diệp Thiên uống trà, "Đừng thấy đứa nhỏ này hiện tại ngoan ngoãn như vậy, ấy là vì hắn đang ngủ thiếp đi, một khi bị đói bụng, có thể khóc to đến muốn lật cả nóc nhà lên đấy."
Diệp Thiên cười nói: "Tiểu hài tử đều như vậy cả, đệ đệ ta lúc vừa ra đời cũng như thế, chỉ cần đói bụng liền là khóc, chưa ăn đến miệng thì không chịu không ngừng."
"Còn không phải sao, lão đại nhà chúng ta cũng vậy."
Trò chuyện một lát, lục tục có thêm người người khác đến, dù sao không phải thật quen thuộc, Diệp Thiên chỉ ngồi ngồi một chút, liền cùng Dự vương rời đi.
"Thiên Thiên có nhìn thấy đứa bé kia không?" Bên trong xe ngựa, Dự vương nắm tay Diệp Thiên, cẩn thận nhìn xem sắc mặt nàng, tựa như là muốn biết nàng có thích đứa bé kia không.
Diệp Thiên cảm thấy hình như hắn có chút không thích hợp, lại không nhìn ra cái gì, gật gật đầu, "Gặp được, lúc muội đi hắn còn đang ngủ, rất là ngoan ngoãn, nhìn rất đáng yêu, tướng mạo hình như không giống Bình vương phi, hẳn là giống Bình quận vương nhiều hơn, muội cảm thấy hắn và Ngôn ca ca cũng có một chút điểm tương tự đó." Dù sao đều là từ hoàng gia ra, lớn lên giống nhau một chút cũng bình thường.
Dự vương tất nhiên biết đứa bé kia có dáng dấp ra sao, ở kiếp trước, sau này đứa bé kia trở thành con trai của hắn và Thiên Thiên, trong hoàng cung cùng hai người bọn hắn vượt qua bao nhiêu năm tháng. Chẳng qua, kiếp trước lúc hắn nhận đứa bé kia làm con thừa tự, hắn đều đã mười tuổi rồi, bởi vì Thiên Thiên mãi không mang thai, thử bao nhiêu cũng không thể có hài tử, hắn lại không muốn nạp phi, cho nên dứt khoát nhận một đứa con trai về làm con thừa tự. Một đời này, hắn nghĩ sớm để cho Thiên Thiên quen biết đứa bé kia, thường thường cùng đứa bé kia gặp gỡ, cũng có thể sớm ngày bồi dưỡng tình cảm, đến lúc đó cũng có thể nhận hắn làm con thừa tự sớm một chút, để cho Thiên Thiên cùng đứa bé kia càng thân thiết giống như mẹ con chân chính vậy.
"Thiên Thiên thích hắn sao?" Dự vương hỏi.
Diệp Thiên luôn cảm thấy hắn đang thận trọng xem xét, tựa hồ rất lo lắng mình sẽ không thích, "Thích nha, tiểu hài tử đều rất đáng yêu, chẳng qua, hắn không có đáng yêu bằng Thạc ca nhi." Ở trong mắt nàng, đệ đệ mới là tiểu hài tử đáng yêu nhất.
"Sau này ta sẽ dẫn Thiên Thiên đến đó nhiều hơn, ở chung nhiều sẽ quen thuộc, Thiên Thiên nhất định sẽ càng thích hắn hơn." Đáng tiếc Thạc ca nhi dù sao không phải con cái của hoàng gia, không có cách nào nhận làm con thừa tự được, mà cho dù nhận hắn làm con thừa tự, cũng không ngăn nổi miệng lưỡi của đám đại thần kia. Kiếp trước, hắn không nghĩ tới chọn con trai của ba vị ca ca, cho nên lúc này mới tuyển chọn con trai của Bình quận vương.
Mặc dù có chút nghi ngời vì sao hắn lại muốn để mình đi thích đứa bé kia, nhưng Diệp Thiên vẫn gật đầu đáp ứng, dù sao, cho tới bây giờ nàng đều rất tin tưởng hắn.
Nàng đã sống ở hầu phủ cả chục năm rồi, đối với nơi này rất quen thuộc, viện của Diệp Thiên nàng cũng đã đến rất nhiều lần, chỉ là lần này đến, tâm tình cùng ngày trước khác rất nhiều.
"Thiên tỷ nhi, tam thẩm là đến cầu con hỗ trợ." Sự tình khẩn cấp, Mai thị cũng không vòng vo, mà trực tiếp đem chuyện cha mình bị nhốt vào đại lao của Hình bộ nói ra.
"Tam thẩm, ngài đừng vội, trước tiên cứ ngồi xuống đã." Diệp Thiên rót cho Mai thị một chén trà, "Ý của tam thẩm ta đã hiểu rồi, nhưng mà chuyện của Hình bộ ta vốn hoàn toàn không hiểu." Phụ thân của tam thẩm vốn là người của Thụy vương, lúc này bị giam vào Hình bộ, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là vì phạm tội, nàng không nắm rõ nguyên do bên trong, cũng không thể tùy tiện đáp ứng được.
Mai thị nắm tay Diệp Thiên thật chặt, "Thiên tỷ nhi, phụ thân ta hắn bị oan uổng, từ trước đến nay hắn làm người đều vô cùng chính trực, làm sao có thể xem mạng người như cỏ rác, tham ô quỹ công, nói trắng ra, đây chẳng qua là do tranh đấu phe phái thôi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, chuyện của Hình bộ Dự vương điện hạ không phải là có thể nhúng tay vào sao, Thiên tỷ nhi thay ta cầu tình với hắn, xin Dự vương điện hạ mau cứu phụ thân ta ra đi, mặc kệ muốn bao nhiêu bạc cũng có thể, ta đều nguyện ý." Mặc dù Mai phủ đã bị niêm phong, nhưng năm đó lúc nàng xuất giá, phụ thân đã đặt mua cho nàng không ít đồ cưới, bây giờ vừa lúc có thể đem ra cứu phụ thân.
"Không phải vấn đề tiền bạc." Diệp Thiên muốn đem tay mình rút ra, lại bị Mai thị nắm lấy không buông, "Dự vương điện hạ hắn... Tam thẩm cũng biết, điện hạ hắn xưa nay không tham dự những chuyện này." Dự vương mặc dù ngẫu nhiên sẽ nhúng tay vào chuyện của Lục bộ, nhưng cũng không nhiều, chuyện gì hắn hứng thú tới mới có thể quản một chút.
"Thiên tỷ nhi, con liền giúp tam thẩm một tay đi, Thiên tỷ nhi nếu như không đáp ứng, tam thẩm liền quỳ xuống cầu xin con." Mai thị làm như muốn đứng dậy.
"Ai, đừng, " Diệp Thiên vội vàng ngăn nàng lại, "Ta có thể truyền lời lại cho Dự vương điện hạ, nhưng mà điện hạ là muốn làm thế nào, vậy thì ta cũng không quyết định được." Dự vương đã sớm dặn dò nàng, nếu như có người đến chỗ nào cầu giúp đỡ làm việc, từ chối không được thì cứ đáp ứng, đẩy hết lên người hắn là được rồi, dù sao, ai cũng không dám đến làm khó xử một vị thân vương.
Mai thị đầy cảm kích, "Chỉ cần Thiên tỷ nhi chịu truyền lời, vậy là đủ rồi."
Diệp Thiên nghĩ tiễn Mai thị về trước, sau đó mới đến Dự vương phủ, có điều Mai thị lại khăng khăng muốn cùng nàng đi ra ngoài, Diệp Thiên biết nàng là đang sợ mình kéo dài thời gian, cho nên dứt khoát liền theo ý nàng.
Ngồi xe ngựa đến vương phủ, Diệp Thiên ngựa quen đường cũ đi đến thư phòng của Dự vương.
"Ngôn ca ca." Từ lúc bước qua năm mới, Diệp Thiên dần dần đã có tự giác của một đại cô nương, cho nên không còn tùy tiện bò lên người Tiêu Ngôn Phong nữa, trước kia nàng tới, đều là trực tiếp ngồi trên đầu gối hắn, lần này lại quy củ ngồi ở nhuyễn tháp bên cửa sổ., "Huynh đang bận sao?"
"Không vội. Thiên Thiên có phải có việc gì hay không?" Tiêu Ngôn Phong nhìn Diệp Thiên, tiểu nha đầu mười hai tuổi, thân thể đã dần trổ mã, mặt mày chậm rãi nẩy nở, khuôn mặt tròn trịa, phúng phính cũng bắt đầu thay đổi, lúc này ngồi dưới cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên mặt nàng, càng lộ ra da thịt trăng nõn không tỳ vết.
"Vâng. Chính là chuyện của nhà tam thẩm, phụ thân của nàng bị giam vào đại lao của Hình bộ, cho nên đến nhờ muội truyền lời cho Ngôn ca ca, hi vọng Ngôn ca ca có thể ra tay tương trợ, nàng nguyện ý ra bạc."
Tiêu Ngôn Phong từ trên ghế đứng lên, đi đến nhuyễn tháp ngồi xuống, kéo tay của nàng qua nắm trong lòng bàn tay, tiểu nha đầu không chịu đi qua, hắn liền đến vậy, hắn cũng không thích hai người nói chuyện mà lại cách xa như thế, "Chuyện này, Thiên Thiên suy nghĩ như thế nào?" Về sau những chuyện như vậy sẽ không hề thiếu, đợi đến khi nàng trở thành hoàng hậu rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn đến cầu nàng giúp đỡ, chuyện gì có thể chấp nhận chuyện gì không thể, cũng nên để cho nàng chậm rãi thích ứng cho quen dần.
Lúc ngồi xe ngựa trên đường tới đây, Diệp Thiên đã nghĩ tới vấn đề này rồi, "Cứu hay không cứu Mai đại nhân, không phải xem xét quan hệ, tình cảm giữa muội và tam thẩm, mà là nhìn Ngôn ca ca cùng cục diện của triều đình. Ngôn ca ca mặc dù được hoàng lệnh cho đên Lục bộ, nhưng lại rất ít khi nhúng tay vào những chuyện của Lục bộ, nhất định là không muốn giẫm chân lên con đường cũ của Thụy vương, muội cũng không muốn nhìn thấy Ngôn ca ca phải mạo hiểm, chuyện này, nếu để cho ta nói, là không thể giúp được."
"Thiên Thiên thật thông minh, ta xác thực không nghĩ hiện tại đi đối đầu trực diện với thái tử." Dự vương đưa tay xoa xao đầu nàng khen ngợi, Diệp Thiên tranh thủ thời gian tránh thoát tay hắn, "Đây là kiểu tóc Bạch Trân tốn rất nhiều thời gian và công sức chải cho muội, Ngôn ca ca đừng làm rối loạn."
Tiểu nha đầu đây là thích làm đẹp rồi. Tiêu Ngôn Phong cười nắm nhẹ đầu mũi nhỏ của nàng, "Chỗ này thì sẽ không loạn rồi chứ?"
Diệp Thiên đẩy tay của hắn ra, cau mũi, "Sẽ không loạn, nhưng mà cứ bóp mãi, sẽ bị biến dạng thành khó coi."
Tiêu Ngôn Phong cười một tiếng, tay thuận thế di chuyển đến bên tai nàng, nắm nắm vành tai hỏi, "Còn chỗ này?"
Diệp Thiên lườm hắn một cái, mỗi lần hắn đều thích động tay động chân, ngăn không được.
"Mai đại nhân ta sẽ không cứu, nếu như tam phu nhân lại đến tìm Thiên Thiên, Thiên Thiên cứ việc đẩy hết lên đầu ta là được." Cũng không phải hắn không quản được chuyện ở Lục bộ, một năm nay, mặc dù ngoài mặt xem ra chuyện hắn nhúng tay quản đến không nhiều, nhưng bên trong Lục bộ đã sắp xếp không ít người, huống hồ chi, từ trước đó, hắn đã có không ít thủ hạ ở đây rồi. Nhưng nếu không cẩn thận hành động không thỏa đáng sẽ khiến thái tử sinh nghi, đề phòng cảnh giác hắn, hoặc nghiêm trọng hơn nữa mà động đến những người xung quanh hắn. Dự vương nghĩ nghĩ, "Không nói chuyện này, dạo trước Bình quận vương mới có thêm con trai, ngày kia chính là tiệc đầy tháng, Thiên Thiên cùng ta đi tham dự đi."
"Tiệc đầy tháng của nhi tử Bình quận vương?" Diệp Thiên có chút nghi hoặc, ba vị hoàng tử lớn hơn Ngôn ca ca đều đã có con cái nối dòng, cũng chưa từng thấy hắn mang mình đi thăm bao giờ, vị Bình quận vương này chẳng qua chỉ là đường huynh của hắn, vì sao lại đột nhiên muốn đi?
Tiêu Ngôn Phong vòng hai tay đem nàng ôm vào ngực, cằm tựa trên đầu vai mảnh khảnh của nàng, "Ta muốn Thiên Thiên theo giúp ta." Trong giọng nói của hắn mang theo một loại sa sút khó hiểu được, Diệp Thiên lập tức mềm lòng, "Được, vậy ngày mốt muội sẽ tới đây sớm một chút, cùng Ngôn ca ca đi một chuyến."
Qua ngày hôm sau, Mai thị lại tới hầu phủ, Diệp Thiên nói cho nàng biết đã chuyển cáo ý của nàng cho Dự vương, nhưng mà Dự vương nói mình không xử lý được.
Mai thị thất vọng, có điều nàng cũng không thể ép buộc Dự vương, đành phải trở về nhà tìm Diệp Thừa Xương thương lượng, nghĩ cách.
Diệp Thừa Xương nghe thấy Dự vương không có ý định quản việc này, trong lòng cũng hiểu rõ, nói như vậy, nhạc phụ thật không khả năng ra khỏi Hình bộ rồi, dù sao còn có ai có thể đối nghịch với thái tử được nữa? Hắn đã sớm làm xong chuẩn bị từ bỏ, nhạc phụ ra được hay không cũng không quan hệ, chỉ cần không liên lụy đến mình là tốt rồi, lúc này lại giả bộ như rất sầu lo, "Ta thật ra có mấy người bằng hữu, có lẽ có thể thử một lần, chỉ là... Nàng cũng biết, người đem nhạc phụ đưa vào Hình bộ chính là thái tử, chúng ta chỉ có thể cố hết sức, nhưng không thể cam đoan sẽ thành công, mà lại có thể sẽ tốn hao không ít."
"Đừng lo tốn bạc!" Mai thị kích động, đem chìa khóa khố phòng cất giữ đồ cưới của mình đưa cho Diệp Thừa Xương, "Lão gia cần dùng bao nhiêu, cứ việc cầm đi, chỉ cần có thể cứu được phụ thân là tốt rồi." Nàng nghĩ nghĩ, lại lôi ra mười mấy tấm khế đất, giao hết cho Diệp Thừa Xương, "Đây là một số cửa hàng cùng mấy tòa nhà, nếu như còn không đủ, lão gia cứ đem những thứ này bán hết đi."
Trong lòng Diệp Thừa Xương cực kỳ mừng rỡ, đồ cưới của Mai thi phong phú biết bao nhiêu, hắn vẫn biết đến, chỉ là trước kia còn có nhạc phụ, hắn không dám đánh chủ ý lên những thứ đồ cưới này, nhiều nhất chỉ từ bên trong số này lấy ra vài cái ngọc bội hay nghiên mực, mấy thứ nhỏ bé mà thôi, hiện tại, số đồ cưới này đều ở trong tay mình rồi.
Hắn cố gắng khống chế tốt nét mặt của mình, không cho Mai thị nhìn ra dấu vết gì, "Yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực cứu nhạc phụ."
Lại qua một ngày, Diệp Thiên đến Dự vương phủ thật sớm, cùng hắn hắn đi tham gia tiệc đầy tháng của con trai Bình quận vương.
Bình quận vương là đường huynh của Dự vương, lớn hơn Dự vương sáu tuổi, là một người ôn hòa lễ độ, hắn cũng không nghĩ Dự vương sẽ đến, cho nên rất nhiệt tình, Diệp Thiên thì đi vào nội viện, còn gặp được tiểu oa nhi mập mạp.
"Đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu." Diệp Thiên cười vui vẻ khen, nàng chỉ ở bên cạnh nhìn một chút, cũng không có đưa tay ôm lấy, từ khi có đệ đệ nàng đã biết, không nên thấy tiểu hài tử đáng yêu liền muốn ôm, phụ mẫu người ta chưa hẳn đã nguyện ý. Giống như có đôi khi có người đến nhà, muốn ôm đệ đệ, nàng liền sợ người ta không thuần thục, ôm đệ đệ làm hắn không thoải mái.
Bình vương phi năm nay hai mươi tuổi, lớn lên dịu dàng đoan trang, mặc một bộ áo váy bằng lụa màu đỏ thêu hoa mẫu đơn, màu đỏ rực rỡ làm nổi bật lên sắc mặt tươi sáng của nàng, trên lỗ tai treo hoa tai bằng phỉ thúy mặt dây chuyền xanh biếc. Đây đã là con trai thứ hai của nàng, cho nên cũng không có luống cuống tay chân, ưu nhã cười chào hỏi, mời Diệp Thiên uống trà, "Đừng thấy đứa nhỏ này hiện tại ngoan ngoãn như vậy, ấy là vì hắn đang ngủ thiếp đi, một khi bị đói bụng, có thể khóc to đến muốn lật cả nóc nhà lên đấy."
Diệp Thiên cười nói: "Tiểu hài tử đều như vậy cả, đệ đệ ta lúc vừa ra đời cũng như thế, chỉ cần đói bụng liền là khóc, chưa ăn đến miệng thì không chịu không ngừng."
"Còn không phải sao, lão đại nhà chúng ta cũng vậy."
Trò chuyện một lát, lục tục có thêm người người khác đến, dù sao không phải thật quen thuộc, Diệp Thiên chỉ ngồi ngồi một chút, liền cùng Dự vương rời đi.
"Thiên Thiên có nhìn thấy đứa bé kia không?" Bên trong xe ngựa, Dự vương nắm tay Diệp Thiên, cẩn thận nhìn xem sắc mặt nàng, tựa như là muốn biết nàng có thích đứa bé kia không.
Diệp Thiên cảm thấy hình như hắn có chút không thích hợp, lại không nhìn ra cái gì, gật gật đầu, "Gặp được, lúc muội đi hắn còn đang ngủ, rất là ngoan ngoãn, nhìn rất đáng yêu, tướng mạo hình như không giống Bình vương phi, hẳn là giống Bình quận vương nhiều hơn, muội cảm thấy hắn và Ngôn ca ca cũng có một chút điểm tương tự đó." Dù sao đều là từ hoàng gia ra, lớn lên giống nhau một chút cũng bình thường.
Dự vương tất nhiên biết đứa bé kia có dáng dấp ra sao, ở kiếp trước, sau này đứa bé kia trở thành con trai của hắn và Thiên Thiên, trong hoàng cung cùng hai người bọn hắn vượt qua bao nhiêu năm tháng. Chẳng qua, kiếp trước lúc hắn nhận đứa bé kia làm con thừa tự, hắn đều đã mười tuổi rồi, bởi vì Thiên Thiên mãi không mang thai, thử bao nhiêu cũng không thể có hài tử, hắn lại không muốn nạp phi, cho nên dứt khoát nhận một đứa con trai về làm con thừa tự. Một đời này, hắn nghĩ sớm để cho Thiên Thiên quen biết đứa bé kia, thường thường cùng đứa bé kia gặp gỡ, cũng có thể sớm ngày bồi dưỡng tình cảm, đến lúc đó cũng có thể nhận hắn làm con thừa tự sớm một chút, để cho Thiên Thiên cùng đứa bé kia càng thân thiết giống như mẹ con chân chính vậy.
"Thiên Thiên thích hắn sao?" Dự vương hỏi.
Diệp Thiên luôn cảm thấy hắn đang thận trọng xem xét, tựa hồ rất lo lắng mình sẽ không thích, "Thích nha, tiểu hài tử đều rất đáng yêu, chẳng qua, hắn không có đáng yêu bằng Thạc ca nhi." Ở trong mắt nàng, đệ đệ mới là tiểu hài tử đáng yêu nhất.
"Sau này ta sẽ dẫn Thiên Thiên đến đó nhiều hơn, ở chung nhiều sẽ quen thuộc, Thiên Thiên nhất định sẽ càng thích hắn hơn." Đáng tiếc Thạc ca nhi dù sao không phải con cái của hoàng gia, không có cách nào nhận làm con thừa tự được, mà cho dù nhận hắn làm con thừa tự, cũng không ngăn nổi miệng lưỡi của đám đại thần kia. Kiếp trước, hắn không nghĩ tới chọn con trai của ba vị ca ca, cho nên lúc này mới tuyển chọn con trai của Bình quận vương.
Mặc dù có chút nghi ngời vì sao hắn lại muốn để mình đi thích đứa bé kia, nhưng Diệp Thiên vẫn gật đầu đáp ứng, dù sao, cho tới bây giờ nàng đều rất tin tưởng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.