Chương 34: Tâm tư Tề thị
Giản Diệc Dung
29/02/2020
Từ lúc Tề thị bị giam lại, nàng vẫn còn đang mờ mịt, chưa hiểu sao chuyện lại thành thế này, tại sao mà đại nha hoàn của mình lại chủ động đứng ra nhận tội, còn xác nhận mình là kẻ đã sai khiến nàng ta hạ độc, rõ ràng lão thái thái mới là kẻ có khả năng nhất mới đúng.
Tiểu nha hoàn bị Mạnh thị phái tới hầu hạ Tề thị, tên là Tiểu Anh, là một người tay chân lanh lẹ, chỉ một lúc thôi đã dọn rửa, thu thập xong cái viện tử rách nát này rồi, sau đó đi chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ một bộ bút giấy nghiên mực và một quyển kinh Phật.
Tề thị nhìn thấy quyển kinh Phật kia liền nổi giận, cái gì gọi là lòng ham muốn công danh lợi lộc của nàng ta quá nặng chứ, rõ ràng là sau khi Mạnh thị bị bệnh rồi mình mới tiếp nhận việc quản gia, căn bản không phải mình vì việc quản gia mà đi độc hại Mạnh thị, những người này thật sự là điên đảo thị phi, lẫn lộn trắng đen mà! Căn bản là không có nghe mình giải thích, liền trực tiếp đem mình giam lại rồi.
Tề thị càng nghĩ càng tức giận, cầm lên kinh Phật kinh lên liền xé thành nhiều mảnh.
"Thái thái, không được." Tiểu Anh giật nảy mình, vội vã nhào lên ôm lấy tay Tề thị, đoạt lại quyển kinh Phật kia, "Thái thái, nô tỳ biết ngài đã phải gánh chịu ủy khuất lớn, ngài là bị oan uổng, nhưng người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà, thái thái nếu như không chịu sao chép quyển kinh Phật này cho xong, làm có thể có thể rời đi nơi này đây."
"Ngươi, ngươi tin tưởng ta bị oan uổng sao?" Đây là người đầu tiên nói nàng ta bị ủy khuất, mặc dù chỉ là một tiểu nha hoàn, cũng khiến cho lòng của Tề thị dâng lên chút ấm áp.
"Nô tỳ đương nhiên tin tưởng!" Tiểu Anh ra sức gật đầu, "Năm đó lúc hầu phu nhân sinh bệnh, thái thái còn chưa không chưởng quản việc nội vụ, làm sao có thể đủ bản lãnh mánh khoé lên trời xuống đất đem đồ vật trong khố phòng tráo đổi, rõ ràng là do kẻ khác làm, lại để cho thái thái phải đến gánh tội thay!"
Đúng vậy, năm đó Mạnh thị còn đang chưởng quản việc nội vụ phủ, khố phòng xưa nay không cho phép người ta tùy tiện ra vào, nàng ta làm sao có thể đem huân hương và tổ yến đổi đi chứ nàng ta cũng không giống như lão thái thái, ở khắp các nơi trong phủ đều có an bài, xếp đặt người của mình.
... Khắp nơi đều an bài, xếp đặt người của mình, lão thái thái!
Tề thị khiếp sợ bật dậy, phải nói, có thể ở trong khố phòng động tay động chân, chỉ có lão thái thái mà thôi! Mạnh thị không có khả năng tự đi độc hại chính mình, Mai thị có phụ thân là kẻ có tiền có thế, từ trước đến giờ đều khinh thường loại chuyện này, độc này chắc chắn là do lão thái thái hạ!
Tề thị giống như đột nhiên thông suốt, đầu óc hỗn loạn lập tức thanh minh, tỉnh táo lại, vì sao đại nha hoàn của mình lại chủ động nhảy ra nhận tội đồng thời chỉ điểm hướng về nàng ta chứ, chắc chắn là đã chịu sự sai sử của lão thái thái, con nha hoàn đáng chết kia là người của lão thái thái!
Tề thị cơ hồ là giận điên lên rồi, đôi mắt đỏ hồng đảo qua đảo lại trong phòng mấy vòng, khá lắm lão thái thái, mấy năm này nàng ta chưởng quản việc nội vụ mọi thứ đều đối với bà ta nói gì nghe nấy, dâng cho bà ta bao nhiêu chỗ tốt, kết quả vừa xảy ra chuyện, lão thái thái liền đẩy mình ra gánh tội thay cho bà ta.
Tiểu Anh âm thầm quan sát thần sắc của Tề thị, tin chắc lúc này nàng ta đã hiểu rõ mọi chuyện, lại tỏ ra phẫn hận tiếp tục nói: "Thái thái đã bị người ta oan uổng như thế rồi, thế mà lão gia cũng không chịu giúp người nói một câu công bằng, lại còn mắng thái thái là độc phụ nữa chứ."
Lão gia? Tề thị cau mày nhìn về phía tiểu Anh.
"A, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý nói xấu lão gia!" Tiểu Anh "bị" dọa đến sợ hãi quỳ xuống nền đất, "Nô tỳ chỉ là, chỉ là cảm thấy thái thái thật sự quá khổ mà thôi, người khác không biết, chẳng lẽ ngay đến lão gia cũng không biết thái thái là trong sạch hay sao?"
Lão gia biết. Tề thị cúi đầu nghĩ lại, nàng ngoại trừ việc tham ô bạc là không có nói rõ với lão gia, còn lại mọi chuyện nàng đã làm ở hầu phủ này xưa nay chưa từng giấu giếm hắn một chút nào, tốt xấu thành bại gì đều sẽ nói hết cho hắn biết, ngay cả mấy lời tranh cãi giữa nhóm chị em dâu các nàng cũng đều kể cho hắn nghe.
Lão gia thông minh như vậy, chắc chắn là biết nàng ta bị oan uổng, cũng khẳng định biết người hạ độc thật sự là lão thái thái, hóa ra, ở trong lòng hắn, bản thân nàng ta cũng không có quan trọng bằng lão thái thái, có thể tùy thời bỏ qua...
Tề thị càng nghĩ tâm càng lạnh, chán nản ngồi trên chiếc ghế cũ nát, bụm mặt khóc lên.
Tiểu Anh tìm một chiếc khăn sạch sẽ đến, yên lặng đưa cho Tề thị, đợi tiếng khóc của Tề thị tiếng khóc giảm dần đi, mới tiến lên giúp nàng chải lại một đầu tóc lộn xộn kia, một bên chải tóc một bên khuyên nhủ: "Thái thái, ngài đừng khổ sở, cho dù lão gia hắn... Ngài vẫn còn có hai vị cô nương mà, còn có nhị thiếu gia nữa, nô tỳ mặc dù không có bản lãnh gì, chỉ cần ngài không chê nô tỳ thô kệch, nô tỳ cũng sẽ vĩnh viễn đi theo, bảo vệ ngài."
"Ngươi thật là người tốt." Tề thị xoa xoa lệ trên mặt, tiểu nha hoàn này nói rất đúng, nàng còn có Phù tỷ nhi, còn có Dung tỷ nhi đâu, Phù tỷ nhi bây giờ đã là người của thái tử điện hạ, học đồ của Sở ca nhi cũng không tệ, tương lai không chừng có thể đỗ tiến sĩ, đến lúc đó, nhi nữ đều có tiền đồ lớn, để xem ai còn dám đến oan uổng mình nữa.
...
Từ khi Tề thị đột nhiên bị giam lại, hầu phủ việc bếp núc không có bình thường giao tiếp, Mạnh thị chỉ có thể đồng dạng đồng dạng địa bàn điểm rõ ràng.
Số vật phẩm tồn trong khố phòng cùng sổ ghi chép vật phẩm vừa khớp, nhất quán, có điều các viện của nhị phòng lĩnh đồ vật cũng đã vượt mức bình thường rất nhiều lần, tỉ như phòng của Dung tỷ nhi trọn bộ đồ uống trà liền đã mười mấy bộ, đây cũng không phải là thật sự phòng Diệp Dung dùng nhiều như vậy, mà là nàng ta thường xuyên đánh nát mọi thứ mỗi khi nổi giận, nhưng lại không có báo lại và bồi thường theo giá của vật phẩm, mà là trực tiếp đi khố phòng cầm về một bộ mới, cứ như vậy đi xuống, chỉ riêng bộ đồ ấm tách uống trà trong phòng nàng ta không thôi cũng liền liên tục tăng lên.
Mạnh thị đem những đồ vật này toàn bộ đều liệt kê ra theo thứ tự, các viện tử đều theo thông lệ nên dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, nên trả về khố phòng thế nào liền phải trả về thế đó, đã làm tổn hại liền phải án theo giá trị mà bồi thường.
Kiểm kê xong khố phòng, Mạnh thị lại bắt đầu bắt đầu kiểm toán sổ sách thu chi, lần này nàng đem Diệp Thiên theo bên cạnh. Nữ nhi bảo bối sau này sẽ là chính phi của Dự vương, tương lai khó tránh khỏi phải quản lý nội viện Dự vương phủ, nếu cái gì cũng đều không hiểu thì không thể được. Trước kia nàng là hữu khí vô lực (*), hiện tại nàng bình phục rồi, tự nhiên là phải một tay dạy nữ nhi.
(*) hữu khí vô lực: bất lực, có lòng muốn làm gì đó mà không cách nào làm được
Diệp Thiên chưa hề tiếp xúc qua những thứ thế này, nhìn xem Mạnh thị sử dụng bàn tính lách cách lách cách, cảm thấy vô cùng mới lạ."Nương, những thứ này đều phải đối chiếu lại một lần sao?" Diệp Thiên nhìn xem chồng sổ sách chất cao ngất ngưởng trước mặt, có chút lo lắng cho thân thể của mẫu thân, nàng vừa mới khá lên, nếu như cứ vất vả thế này liệu có ổn hay không đây?
"Không cần." Mạnh thị dĩ nhiên cũng hiểu rõ nữ nhi đang lo lắng điều gì, "Không cần ta phải tự mình đối chiếu toàn bộ sổ sách, chỉ cần kiểm tra qua một vài sổ không có vấn đề là được." Đối chiếu sổ sách là chuyện của phòng thu chi, nhưng bây giờ nàng vừa mới tiếp nhận lại mọi thứ, ai biết được Tề thị cùng phòng thu chi liên hợp với nhau làm giả sổ sách hay không, cho nên phải ngẫu nhiên chọn ra vài quyển sổ sách kiểm tra, xét duyệt một chút xem sao, nếu như không có vấn đề gì thì thôi, còn nếu có vấn đề, thì sẽ phải mang toàn bộ sổ sách trong phủ đều phải kiểm tra, đối chiếu lại hết.
Diệp Thiên kiên nhẫn ngồi một bên quan sát mẫu thân kiểm tra xong một bản sổ sách, thấy mẫu thân chau mày, lo lắng mà hỏi: "Nương, sổ sách này có vấn đề sao?" Nếu như có vấn đề, chẳng phải thật sự phải kiểm lại toàn bộ sổ sách một lần sao?
"Sổ sách là không có vấn đề." Ngón tay trắng nón của Mạnh thị ở trên sổ sách nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, "Có điều, định mức tiêu xài xem ra có vấn đề lớn." Nàng cũng đã chưởng gia nhiều năm rồi, một tháng căn bản cần tiêu xài bao nhiêu trong lòng tự nhiên nắm chắc, xử lý một yến hội cần dùng bao nhiêu bạc cũng đại khái rõ ràng, sổ sách này mặc dù không có làm giả, nhưng là tiêu xài hàng tháng so với thời gian nàng chưởng gia đã tăng lên mấy lần. Lại nói, không chỉ riêng tiêu xài của nhị phòng thôi, mà của từng viện tử đều tăng gấp bội, bao gồm cả Tư Viễn đường của nàng.
Tề thị hẳn là không thông minh như vậy, có lẽ là do lão thái thái đã dạy nàng ta. Ở trên sổ sách làm giả rất dễ dàng bị điều tra ra, tính toán một chút liền sẽ lộ tẩy, nhưng loại chi tiêu biến lớn thế này lại rất khó tra, Tề thị hoàn toàn có thể nói là do trứng gà đắt lên, tổ yến lên giá, năm này than khan hiếm, năm nọ băng khó thu mua... giá hàng hiện tại nàng có thể tra, nhưng giá hàng hóa mấy năm qua cũng lại không cách nào tra được.
Diệp Thiên không đành lòng nhìn mẫu thân buồn rầu, khuyên nhủ: "Nương, đã qua rồi coi như xong, số bạc không thu hồi lại liền cho qua hết đi thôi, về sau chi tiêu nương đều quản lý thật tốt là được rồi."
"Không sao, Thiên Thiên an tâm, nương tự có biện pháp." Mạnh thị cười sờ lên đầu nữ nhi, nàng cùng Tề thị đã là chị em dâu nhiều năm, giao tiếp qua lại vô số lần, nàng hiểu rất rõ Tề thị, cũng có biện pháp đem số bạc nàng ta đã tham ô cầm trở về, nàng đem tiểu Anh phái đến bên cạnh Tề thị, cũng không phải thật sự vì hầu hạ nàng ta.
...
Đối với hai tỷ muội Diệp Phù Diệp Dung mà nói, gần nhất thật đúng là vận rủi liên tục. Diệp Phù suýt chút nữa bị thái tử chơi chết, thân thể vừa mới dưỡng tốt lên, mà Diệp Dung thì tổn thương trên mặt tổn thương đến giờ mới miễn cưỡng khỏi, hai tỷ muội vừa mới có thể đi ra gặp người, mẫu thân liền bị giam lại rồi.
Mặc dù là giam lại, nhưng Mạnh thị cũng không có phái người canh chừng, Diệp Phù Diệp Dung rất thuận lợi có thể đến gặp Tề thị.
"Nương, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra vậy?" Diệp Dung trông thấy căn viện tử rách nát này liền nổi trận lôi đình, "Người làm sao có thể ở một viện tử rách nát đến như vậy! Là do Diệp Thiên và đại bá mẫu đã hãm hại người, có đúng không?" Mạnh thị bệnh vừa khá lên, mẫu thân liền bị giam lại, không cần nghĩ cũng biết là do Mạnh thị hại.
Diệp Phù cũng rất tức giận, "Nương, người trong phủ đều nói là ngươi hạ độc hại đại bá mẫu, đến cùng là thật hay không?" Nàng cũng không phải là thật sự khẳng định mẫu thân là vô tội, dựa theo ý của nàng, vì muốn đoạt lấy quyền chưởng gia từ trong tay Mạnh thị, liền hạ độc hại nàng không thể rời giường, đây là một cách rất hiệu quả, không chừng mẫu thân là nghĩ như vậy chăng.
"Dĩ nhiên không phải ta." Tề thị một tay lôi kéo Diệp Phù, một tay lôi kéo Diệp Dung, hốc mắt lại đỏ lên, "Ta là đi quản nội vụ, nhưng mà người hạ độc lại không phải ta." Tề thị nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đem chân tướng nói cho hai nữ nhi, để cho các nàng cẩn thận đề phòng lão thái thái mới được, miễn cho ngày nào đó lại bị lão thái thái hại giống như mình.
Tề thị để cho Tiểu Anh ở trong viện trông coi, đem suy đoán của mình nói cho hai tỷ muội, dặn dò: "Lão thái thái đã từng chính miệng nói, mỗi viện tử trong hầu phủ bà ta đều sắp xếp người của mình vào, giống như Triệu ma ma đã rời đi của viện Thiên tỷ nhi, trong viện của ta thì là con nha hoàn đã phản bội đem ta chỉ ra kia, trong viện của hai người các con chắc chắn cũng có, các con trở về phải cẩn thận tra xét, lưu ý một chút."
"Lão thái thái hạ độc vậy mà lại để cho nương thay thay bà ta gánh tội sao!" Diệp Dung nhảy dựng lên, "Còn sắp xếp người ở trong viện của ta, giám thị ta! Cái này, cũng thật sự quá ghê tởm rồi!" Lão thái thái nếu như trực tiếp hỏi nàng mỗi ngày làm cái gì, nàng cũng không có gì phải giấu diếm, nhưng mà cái này cùng với chuyện bị người khác âm thầm giám thị là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhất là chuyện lão thái thái sai sử nha hoàn kia vu hại mẫu thân, việc này càng khiến cho người ta khó mà tiếp nhận, ai biết kẻ mà lão thái thái vụng trộm nhét vào trong viện của nàng tương lai liệu có đem nàng cắn ngược một cái hay không.
Diệp Phù cũng bị loại dụng vọng khống chế biến thái của lão thái thái hù dọa, âm thầm ở trong lòng đem hết thảy nha hoàn bà tử trong viện mình đều ngẫm lại một lượt, xem xét xem đến cùng ai là tay sai của lão thái thái cài vào.
"Cho nên, hai người các ngươi trở về viện rồi phải cẩn thận tra lại một chút." Tề thị nhéo nhéo tay Diệp Phù, trong ánh mắt tất cả đều là mong đợi, "Phù tỷ nhi, bên chỗ thái tử điện hạ con cũng không thể buông tay, không quan tâm đến được, ngày đó người thái tử phái tới đã nói, chờ con tròn mười bốn, liền sẽ tiếp con vào Đông cung, tương lai nếu con có thể ngồi lên vị trí trắc trí, lúc đó nương còn có cái gì phải sợ nữa chứ."
Nghe tới thái tử, thân thể Diệp Phù bỗng nhiên run rẩy, loại cảm giác tuyệt vọng cận kề cái chết lan tràn khắp mọi chỗ trong lòng nàng.
Diệp Dung còn chưa biết chuyện giữa Diệp Phù và thái tử, nghe thấy vậy ngạc nhiên mở to mắt, "Đại tỷ tỷ và thái tử? Thật sao?" Điều này nếu như là thật, thì Diệp Thiên kia còn gì có thể đắc ý, Dự vương cho dù lợi hại hơn nữa, cũng đâu thể nào hơn thái tử được chứ? Thái tử là trữ quân, Dự vương lại chỉ là thần tử, ai cao quý hơn ai, cái này còn cần phải nói nữa sao?
"Dĩ nhiên là thật." Tề thị rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Có điều, chuyện này là chuyện cơ mật, tuyệt đối không thể loạn truyền ra bên ngoài, Dung tỷ nhi con cũng không được tùy tiện lôi ra nói với bất cứ ai."
"Vì cái gì chứ?!" Diệp Dung bất mãn kêu lên, " Diệp Thiên kia dựa vào danh phận Dự vương phi, liền hoành hành ngang ngược khắp nơi, nương xem xem hiện giờ nàng ta phách lối đến mức nào rồi, đại tỷ tỷ nếu như sẽ trở thành trắc phi của thái tử, vì sao lại không được nói cho mọi người, như vậy, sau này ai còn dám to gan khi dễ chúng ta nữa!"
Tề thị sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói, "Đã nói không thể loạn truyền ra ngoài liền không thể loạn truyền! Thái tử điện hạ là trữ quân tương lai, có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn đâu, nếu để cho người khác biết hắn cùng Phù tỷ nhi có... có quan hệ gì, nó sẽ bị biến thành nhược điểm của hắn."
Diệp Dung tiếc nuối bĩu môi, Diệp Phù dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Tề thị, "Nương, con cũng không muốn tiếp tục gặp lại hắn ta."
Tề thị nghe thấy vội dùng sức nắm lấy tay Diệp Phù, "Phù tỷ nhi, đừng sợ, lần trước là do thái tử điện hạ uống say, khó tránh khỏi mất khống chế, lần sau liền sẽ không như vậy nữa. Hơn nữa nương bị giam ở một cái viện tử rách nát thế này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nương chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào con thôi."
"Nương," Diệp Phù cơ hồ muốn khóc, vừa nghĩ tới còn phải gặp lại thái tử, nàng liền sợ vỡ mật, cái loại đau đớn khổ sở muốn chết kia nàng cũng không tiếp tục trải qua nữa, "Không phải còn có cha hay sao? Cha sẽ không bỏ mặc không lo, tất nhiên sẽ nghĩ cách cứu nương."
Tề thị hừ lạnh một tiếng, "Cha của các con ta trông cậy không nổi, hắn thông minh như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra chuyện gì đã xảy ra? Hắn đã sớm biết lão thái thái là người hạ độc, lúc nha hoàn kia bán đứng, chỉ tội ta, hắn không chỉ không giúp ta giải thích, ngược lại liền mắng ta là độc phụ, chính là vì bảo vệ lão thái thái, mà đẩy ta ra gánh tội thay. Hừ, ở trong lòng hắn, lão thái thái mới là người thân của hắn, mẫu nữ chúng ta tất cả đều phải đứng sang một bên."
"Cha sao có thể như thế?!" Diệp Dung tức giận đến đỏ bừng cả mặt, "Cha biết rõ nương bị oan uổng, còn muốn giúp lão thái thái? Ta không tin, ta đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng!"
Diệp Dung đứng dậy liền chạy khỏi đó, Tề thị cũng không gọi lại nàng, vội vàng kêu mau Diệp Phù đuổi theo, "Tính tình của nàng vô cùng nóng nảy, Phù tỷ nhi con mau cùng đi qua nhìn một chút, đừng để nàng chọc giận cha con, đến lúc đó thua thiệt vẫn là nàng."
Tiểu nha hoàn bị Mạnh thị phái tới hầu hạ Tề thị, tên là Tiểu Anh, là một người tay chân lanh lẹ, chỉ một lúc thôi đã dọn rửa, thu thập xong cái viện tử rách nát này rồi, sau đó đi chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ một bộ bút giấy nghiên mực và một quyển kinh Phật.
Tề thị nhìn thấy quyển kinh Phật kia liền nổi giận, cái gì gọi là lòng ham muốn công danh lợi lộc của nàng ta quá nặng chứ, rõ ràng là sau khi Mạnh thị bị bệnh rồi mình mới tiếp nhận việc quản gia, căn bản không phải mình vì việc quản gia mà đi độc hại Mạnh thị, những người này thật sự là điên đảo thị phi, lẫn lộn trắng đen mà! Căn bản là không có nghe mình giải thích, liền trực tiếp đem mình giam lại rồi.
Tề thị càng nghĩ càng tức giận, cầm lên kinh Phật kinh lên liền xé thành nhiều mảnh.
"Thái thái, không được." Tiểu Anh giật nảy mình, vội vã nhào lên ôm lấy tay Tề thị, đoạt lại quyển kinh Phật kia, "Thái thái, nô tỳ biết ngài đã phải gánh chịu ủy khuất lớn, ngài là bị oan uổng, nhưng người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà, thái thái nếu như không chịu sao chép quyển kinh Phật này cho xong, làm có thể có thể rời đi nơi này đây."
"Ngươi, ngươi tin tưởng ta bị oan uổng sao?" Đây là người đầu tiên nói nàng ta bị ủy khuất, mặc dù chỉ là một tiểu nha hoàn, cũng khiến cho lòng của Tề thị dâng lên chút ấm áp.
"Nô tỳ đương nhiên tin tưởng!" Tiểu Anh ra sức gật đầu, "Năm đó lúc hầu phu nhân sinh bệnh, thái thái còn chưa không chưởng quản việc nội vụ, làm sao có thể đủ bản lãnh mánh khoé lên trời xuống đất đem đồ vật trong khố phòng tráo đổi, rõ ràng là do kẻ khác làm, lại để cho thái thái phải đến gánh tội thay!"
Đúng vậy, năm đó Mạnh thị còn đang chưởng quản việc nội vụ phủ, khố phòng xưa nay không cho phép người ta tùy tiện ra vào, nàng ta làm sao có thể đem huân hương và tổ yến đổi đi chứ nàng ta cũng không giống như lão thái thái, ở khắp các nơi trong phủ đều có an bài, xếp đặt người của mình.
... Khắp nơi đều an bài, xếp đặt người của mình, lão thái thái!
Tề thị khiếp sợ bật dậy, phải nói, có thể ở trong khố phòng động tay động chân, chỉ có lão thái thái mà thôi! Mạnh thị không có khả năng tự đi độc hại chính mình, Mai thị có phụ thân là kẻ có tiền có thế, từ trước đến giờ đều khinh thường loại chuyện này, độc này chắc chắn là do lão thái thái hạ!
Tề thị giống như đột nhiên thông suốt, đầu óc hỗn loạn lập tức thanh minh, tỉnh táo lại, vì sao đại nha hoàn của mình lại chủ động nhảy ra nhận tội đồng thời chỉ điểm hướng về nàng ta chứ, chắc chắn là đã chịu sự sai sử của lão thái thái, con nha hoàn đáng chết kia là người của lão thái thái!
Tề thị cơ hồ là giận điên lên rồi, đôi mắt đỏ hồng đảo qua đảo lại trong phòng mấy vòng, khá lắm lão thái thái, mấy năm này nàng ta chưởng quản việc nội vụ mọi thứ đều đối với bà ta nói gì nghe nấy, dâng cho bà ta bao nhiêu chỗ tốt, kết quả vừa xảy ra chuyện, lão thái thái liền đẩy mình ra gánh tội thay cho bà ta.
Tiểu Anh âm thầm quan sát thần sắc của Tề thị, tin chắc lúc này nàng ta đã hiểu rõ mọi chuyện, lại tỏ ra phẫn hận tiếp tục nói: "Thái thái đã bị người ta oan uổng như thế rồi, thế mà lão gia cũng không chịu giúp người nói một câu công bằng, lại còn mắng thái thái là độc phụ nữa chứ."
Lão gia? Tề thị cau mày nhìn về phía tiểu Anh.
"A, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý nói xấu lão gia!" Tiểu Anh "bị" dọa đến sợ hãi quỳ xuống nền đất, "Nô tỳ chỉ là, chỉ là cảm thấy thái thái thật sự quá khổ mà thôi, người khác không biết, chẳng lẽ ngay đến lão gia cũng không biết thái thái là trong sạch hay sao?"
Lão gia biết. Tề thị cúi đầu nghĩ lại, nàng ngoại trừ việc tham ô bạc là không có nói rõ với lão gia, còn lại mọi chuyện nàng đã làm ở hầu phủ này xưa nay chưa từng giấu giếm hắn một chút nào, tốt xấu thành bại gì đều sẽ nói hết cho hắn biết, ngay cả mấy lời tranh cãi giữa nhóm chị em dâu các nàng cũng đều kể cho hắn nghe.
Lão gia thông minh như vậy, chắc chắn là biết nàng ta bị oan uổng, cũng khẳng định biết người hạ độc thật sự là lão thái thái, hóa ra, ở trong lòng hắn, bản thân nàng ta cũng không có quan trọng bằng lão thái thái, có thể tùy thời bỏ qua...
Tề thị càng nghĩ tâm càng lạnh, chán nản ngồi trên chiếc ghế cũ nát, bụm mặt khóc lên.
Tiểu Anh tìm một chiếc khăn sạch sẽ đến, yên lặng đưa cho Tề thị, đợi tiếng khóc của Tề thị tiếng khóc giảm dần đi, mới tiến lên giúp nàng chải lại một đầu tóc lộn xộn kia, một bên chải tóc một bên khuyên nhủ: "Thái thái, ngài đừng khổ sở, cho dù lão gia hắn... Ngài vẫn còn có hai vị cô nương mà, còn có nhị thiếu gia nữa, nô tỳ mặc dù không có bản lãnh gì, chỉ cần ngài không chê nô tỳ thô kệch, nô tỳ cũng sẽ vĩnh viễn đi theo, bảo vệ ngài."
"Ngươi thật là người tốt." Tề thị xoa xoa lệ trên mặt, tiểu nha hoàn này nói rất đúng, nàng còn có Phù tỷ nhi, còn có Dung tỷ nhi đâu, Phù tỷ nhi bây giờ đã là người của thái tử điện hạ, học đồ của Sở ca nhi cũng không tệ, tương lai không chừng có thể đỗ tiến sĩ, đến lúc đó, nhi nữ đều có tiền đồ lớn, để xem ai còn dám đến oan uổng mình nữa.
...
Từ khi Tề thị đột nhiên bị giam lại, hầu phủ việc bếp núc không có bình thường giao tiếp, Mạnh thị chỉ có thể đồng dạng đồng dạng địa bàn điểm rõ ràng.
Số vật phẩm tồn trong khố phòng cùng sổ ghi chép vật phẩm vừa khớp, nhất quán, có điều các viện của nhị phòng lĩnh đồ vật cũng đã vượt mức bình thường rất nhiều lần, tỉ như phòng của Dung tỷ nhi trọn bộ đồ uống trà liền đã mười mấy bộ, đây cũng không phải là thật sự phòng Diệp Dung dùng nhiều như vậy, mà là nàng ta thường xuyên đánh nát mọi thứ mỗi khi nổi giận, nhưng lại không có báo lại và bồi thường theo giá của vật phẩm, mà là trực tiếp đi khố phòng cầm về một bộ mới, cứ như vậy đi xuống, chỉ riêng bộ đồ ấm tách uống trà trong phòng nàng ta không thôi cũng liền liên tục tăng lên.
Mạnh thị đem những đồ vật này toàn bộ đều liệt kê ra theo thứ tự, các viện tử đều theo thông lệ nên dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, nên trả về khố phòng thế nào liền phải trả về thế đó, đã làm tổn hại liền phải án theo giá trị mà bồi thường.
Kiểm kê xong khố phòng, Mạnh thị lại bắt đầu bắt đầu kiểm toán sổ sách thu chi, lần này nàng đem Diệp Thiên theo bên cạnh. Nữ nhi bảo bối sau này sẽ là chính phi của Dự vương, tương lai khó tránh khỏi phải quản lý nội viện Dự vương phủ, nếu cái gì cũng đều không hiểu thì không thể được. Trước kia nàng là hữu khí vô lực (*), hiện tại nàng bình phục rồi, tự nhiên là phải một tay dạy nữ nhi.
(*) hữu khí vô lực: bất lực, có lòng muốn làm gì đó mà không cách nào làm được
Diệp Thiên chưa hề tiếp xúc qua những thứ thế này, nhìn xem Mạnh thị sử dụng bàn tính lách cách lách cách, cảm thấy vô cùng mới lạ."Nương, những thứ này đều phải đối chiếu lại một lần sao?" Diệp Thiên nhìn xem chồng sổ sách chất cao ngất ngưởng trước mặt, có chút lo lắng cho thân thể của mẫu thân, nàng vừa mới khá lên, nếu như cứ vất vả thế này liệu có ổn hay không đây?
"Không cần." Mạnh thị dĩ nhiên cũng hiểu rõ nữ nhi đang lo lắng điều gì, "Không cần ta phải tự mình đối chiếu toàn bộ sổ sách, chỉ cần kiểm tra qua một vài sổ không có vấn đề là được." Đối chiếu sổ sách là chuyện của phòng thu chi, nhưng bây giờ nàng vừa mới tiếp nhận lại mọi thứ, ai biết được Tề thị cùng phòng thu chi liên hợp với nhau làm giả sổ sách hay không, cho nên phải ngẫu nhiên chọn ra vài quyển sổ sách kiểm tra, xét duyệt một chút xem sao, nếu như không có vấn đề gì thì thôi, còn nếu có vấn đề, thì sẽ phải mang toàn bộ sổ sách trong phủ đều phải kiểm tra, đối chiếu lại hết.
Diệp Thiên kiên nhẫn ngồi một bên quan sát mẫu thân kiểm tra xong một bản sổ sách, thấy mẫu thân chau mày, lo lắng mà hỏi: "Nương, sổ sách này có vấn đề sao?" Nếu như có vấn đề, chẳng phải thật sự phải kiểm lại toàn bộ sổ sách một lần sao?
"Sổ sách là không có vấn đề." Ngón tay trắng nón của Mạnh thị ở trên sổ sách nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, "Có điều, định mức tiêu xài xem ra có vấn đề lớn." Nàng cũng đã chưởng gia nhiều năm rồi, một tháng căn bản cần tiêu xài bao nhiêu trong lòng tự nhiên nắm chắc, xử lý một yến hội cần dùng bao nhiêu bạc cũng đại khái rõ ràng, sổ sách này mặc dù không có làm giả, nhưng là tiêu xài hàng tháng so với thời gian nàng chưởng gia đã tăng lên mấy lần. Lại nói, không chỉ riêng tiêu xài của nhị phòng thôi, mà của từng viện tử đều tăng gấp bội, bao gồm cả Tư Viễn đường của nàng.
Tề thị hẳn là không thông minh như vậy, có lẽ là do lão thái thái đã dạy nàng ta. Ở trên sổ sách làm giả rất dễ dàng bị điều tra ra, tính toán một chút liền sẽ lộ tẩy, nhưng loại chi tiêu biến lớn thế này lại rất khó tra, Tề thị hoàn toàn có thể nói là do trứng gà đắt lên, tổ yến lên giá, năm này than khan hiếm, năm nọ băng khó thu mua... giá hàng hiện tại nàng có thể tra, nhưng giá hàng hóa mấy năm qua cũng lại không cách nào tra được.
Diệp Thiên không đành lòng nhìn mẫu thân buồn rầu, khuyên nhủ: "Nương, đã qua rồi coi như xong, số bạc không thu hồi lại liền cho qua hết đi thôi, về sau chi tiêu nương đều quản lý thật tốt là được rồi."
"Không sao, Thiên Thiên an tâm, nương tự có biện pháp." Mạnh thị cười sờ lên đầu nữ nhi, nàng cùng Tề thị đã là chị em dâu nhiều năm, giao tiếp qua lại vô số lần, nàng hiểu rất rõ Tề thị, cũng có biện pháp đem số bạc nàng ta đã tham ô cầm trở về, nàng đem tiểu Anh phái đến bên cạnh Tề thị, cũng không phải thật sự vì hầu hạ nàng ta.
...
Đối với hai tỷ muội Diệp Phù Diệp Dung mà nói, gần nhất thật đúng là vận rủi liên tục. Diệp Phù suýt chút nữa bị thái tử chơi chết, thân thể vừa mới dưỡng tốt lên, mà Diệp Dung thì tổn thương trên mặt tổn thương đến giờ mới miễn cưỡng khỏi, hai tỷ muội vừa mới có thể đi ra gặp người, mẫu thân liền bị giam lại rồi.
Mặc dù là giam lại, nhưng Mạnh thị cũng không có phái người canh chừng, Diệp Phù Diệp Dung rất thuận lợi có thể đến gặp Tề thị.
"Nương, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra vậy?" Diệp Dung trông thấy căn viện tử rách nát này liền nổi trận lôi đình, "Người làm sao có thể ở một viện tử rách nát đến như vậy! Là do Diệp Thiên và đại bá mẫu đã hãm hại người, có đúng không?" Mạnh thị bệnh vừa khá lên, mẫu thân liền bị giam lại, không cần nghĩ cũng biết là do Mạnh thị hại.
Diệp Phù cũng rất tức giận, "Nương, người trong phủ đều nói là ngươi hạ độc hại đại bá mẫu, đến cùng là thật hay không?" Nàng cũng không phải là thật sự khẳng định mẫu thân là vô tội, dựa theo ý của nàng, vì muốn đoạt lấy quyền chưởng gia từ trong tay Mạnh thị, liền hạ độc hại nàng không thể rời giường, đây là một cách rất hiệu quả, không chừng mẫu thân là nghĩ như vậy chăng.
"Dĩ nhiên không phải ta." Tề thị một tay lôi kéo Diệp Phù, một tay lôi kéo Diệp Dung, hốc mắt lại đỏ lên, "Ta là đi quản nội vụ, nhưng mà người hạ độc lại không phải ta." Tề thị nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đem chân tướng nói cho hai nữ nhi, để cho các nàng cẩn thận đề phòng lão thái thái mới được, miễn cho ngày nào đó lại bị lão thái thái hại giống như mình.
Tề thị để cho Tiểu Anh ở trong viện trông coi, đem suy đoán của mình nói cho hai tỷ muội, dặn dò: "Lão thái thái đã từng chính miệng nói, mỗi viện tử trong hầu phủ bà ta đều sắp xếp người của mình vào, giống như Triệu ma ma đã rời đi của viện Thiên tỷ nhi, trong viện của ta thì là con nha hoàn đã phản bội đem ta chỉ ra kia, trong viện của hai người các con chắc chắn cũng có, các con trở về phải cẩn thận tra xét, lưu ý một chút."
"Lão thái thái hạ độc vậy mà lại để cho nương thay thay bà ta gánh tội sao!" Diệp Dung nhảy dựng lên, "Còn sắp xếp người ở trong viện của ta, giám thị ta! Cái này, cũng thật sự quá ghê tởm rồi!" Lão thái thái nếu như trực tiếp hỏi nàng mỗi ngày làm cái gì, nàng cũng không có gì phải giấu diếm, nhưng mà cái này cùng với chuyện bị người khác âm thầm giám thị là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhất là chuyện lão thái thái sai sử nha hoàn kia vu hại mẫu thân, việc này càng khiến cho người ta khó mà tiếp nhận, ai biết kẻ mà lão thái thái vụng trộm nhét vào trong viện của nàng tương lai liệu có đem nàng cắn ngược một cái hay không.
Diệp Phù cũng bị loại dụng vọng khống chế biến thái của lão thái thái hù dọa, âm thầm ở trong lòng đem hết thảy nha hoàn bà tử trong viện mình đều ngẫm lại một lượt, xem xét xem đến cùng ai là tay sai của lão thái thái cài vào.
"Cho nên, hai người các ngươi trở về viện rồi phải cẩn thận tra lại một chút." Tề thị nhéo nhéo tay Diệp Phù, trong ánh mắt tất cả đều là mong đợi, "Phù tỷ nhi, bên chỗ thái tử điện hạ con cũng không thể buông tay, không quan tâm đến được, ngày đó người thái tử phái tới đã nói, chờ con tròn mười bốn, liền sẽ tiếp con vào Đông cung, tương lai nếu con có thể ngồi lên vị trí trắc trí, lúc đó nương còn có cái gì phải sợ nữa chứ."
Nghe tới thái tử, thân thể Diệp Phù bỗng nhiên run rẩy, loại cảm giác tuyệt vọng cận kề cái chết lan tràn khắp mọi chỗ trong lòng nàng.
Diệp Dung còn chưa biết chuyện giữa Diệp Phù và thái tử, nghe thấy vậy ngạc nhiên mở to mắt, "Đại tỷ tỷ và thái tử? Thật sao?" Điều này nếu như là thật, thì Diệp Thiên kia còn gì có thể đắc ý, Dự vương cho dù lợi hại hơn nữa, cũng đâu thể nào hơn thái tử được chứ? Thái tử là trữ quân, Dự vương lại chỉ là thần tử, ai cao quý hơn ai, cái này còn cần phải nói nữa sao?
"Dĩ nhiên là thật." Tề thị rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Có điều, chuyện này là chuyện cơ mật, tuyệt đối không thể loạn truyền ra bên ngoài, Dung tỷ nhi con cũng không được tùy tiện lôi ra nói với bất cứ ai."
"Vì cái gì chứ?!" Diệp Dung bất mãn kêu lên, " Diệp Thiên kia dựa vào danh phận Dự vương phi, liền hoành hành ngang ngược khắp nơi, nương xem xem hiện giờ nàng ta phách lối đến mức nào rồi, đại tỷ tỷ nếu như sẽ trở thành trắc phi của thái tử, vì sao lại không được nói cho mọi người, như vậy, sau này ai còn dám to gan khi dễ chúng ta nữa!"
Tề thị sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói, "Đã nói không thể loạn truyền ra ngoài liền không thể loạn truyền! Thái tử điện hạ là trữ quân tương lai, có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn đâu, nếu để cho người khác biết hắn cùng Phù tỷ nhi có... có quan hệ gì, nó sẽ bị biến thành nhược điểm của hắn."
Diệp Dung tiếc nuối bĩu môi, Diệp Phù dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Tề thị, "Nương, con cũng không muốn tiếp tục gặp lại hắn ta."
Tề thị nghe thấy vội dùng sức nắm lấy tay Diệp Phù, "Phù tỷ nhi, đừng sợ, lần trước là do thái tử điện hạ uống say, khó tránh khỏi mất khống chế, lần sau liền sẽ không như vậy nữa. Hơn nữa nương bị giam ở một cái viện tử rách nát thế này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nương chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào con thôi."
"Nương," Diệp Phù cơ hồ muốn khóc, vừa nghĩ tới còn phải gặp lại thái tử, nàng liền sợ vỡ mật, cái loại đau đớn khổ sở muốn chết kia nàng cũng không tiếp tục trải qua nữa, "Không phải còn có cha hay sao? Cha sẽ không bỏ mặc không lo, tất nhiên sẽ nghĩ cách cứu nương."
Tề thị hừ lạnh một tiếng, "Cha của các con ta trông cậy không nổi, hắn thông minh như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra chuyện gì đã xảy ra? Hắn đã sớm biết lão thái thái là người hạ độc, lúc nha hoàn kia bán đứng, chỉ tội ta, hắn không chỉ không giúp ta giải thích, ngược lại liền mắng ta là độc phụ, chính là vì bảo vệ lão thái thái, mà đẩy ta ra gánh tội thay. Hừ, ở trong lòng hắn, lão thái thái mới là người thân của hắn, mẫu nữ chúng ta tất cả đều phải đứng sang một bên."
"Cha sao có thể như thế?!" Diệp Dung tức giận đến đỏ bừng cả mặt, "Cha biết rõ nương bị oan uổng, còn muốn giúp lão thái thái? Ta không tin, ta đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng!"
Diệp Dung đứng dậy liền chạy khỏi đó, Tề thị cũng không gọi lại nàng, vội vàng kêu mau Diệp Phù đuổi theo, "Tính tình của nàng vô cùng nóng nảy, Phù tỷ nhi con mau cùng đi qua nhìn một chút, đừng để nàng chọc giận cha con, đến lúc đó thua thiệt vẫn là nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.