Chương 71: Vương phủ đãi tiệc
Giản Diệc Dung
28/03/2020
Ngày hôm sau, vương phủ bày tiệc, Triệu tri phủ cùng các quan viên cấp dưới đều đã tới, gia chủ ba nhà Trương Vương Lý cũng đã tới, có điều nữ quyến tới cũng không nhiều, ngoại trừ nữ nhi của Triệu tri phủ, cũng chỉ có thêm bốn năm nữ nhi nhà quan viên mà thôi, Dự vương cảm thấy tiểu vương phi của mình không cần phải quá mệt nhọc, cho nên gửi thiệp cũng không nhiều, lại còn, chỉ để cho người ta đến cùng tiểu nha đầu trò chuyện, kể một chút phong thổ, tập quán, chuyện xưa thú vị, cho nên cũng không có mời các vị phu nhân, chỉ mời đến mấy vị đích nữ nhà quan viên mà thôi.
Dự vương ở tiền viện tiếp kiến nam khách, Diệp Thiên thì ở hậu viện gặp gỡ mấy vị cô nương.
Cả nhóm người đã sớm biết Dự vương phi chưa chính thức thành thân cũng tới đây, ngày đó còn ngồi trong xe ngựa xa hoa sang trọng đi vào thành, nên cũng chưa có ai tận mắt nhìn thấy người, chỉ nghe nói là tuổi còn nhỏ, hôm nay có dịp gặp mặt, mới phát hiện mặc dù tuổi có chút nhỏ, khí chất lại không hề bình thường, giơ tay nhấc chân đều rất có phong thái, nhìn qua liền biết là nữ nhi nhà quyền quý giáo dưỡng ra.
Hành lễ xong, nữ nhi của Triệu tri phủ Triệu Thư Dao tiến lên, đem mấy vị cô nương khác lần lượt đều giới thiệu một lần, "Vương phi nương nương đoạn đường này đi tới, đường xá xa xôi, chắc rất là vất vả?" Theo lý thuyết Diệp Thiên và Dự vương còn chưa có thành thân, không nên xưng hô vương phi nương nương, có điều đã có thánh chỉ tứ hôn, lại là một đường đồng hành cùng nhau, trong lòng mọi người đã sớm đem nàng xem như vương phi, lại nói, nàng còn nhỏ như thế nhỏ, nhưng nếu xưng hô Diệp cô nương như độ tuổi thì lại không đủ kính cẩn. Chính Diệp Thiên cũng không có cảm thấy xưng hô như vậy có cái gì không đúng, dù sao, dưới cái nhìn của nàng, Dự vương là phu quân của nàng, nàng dĩ nhiên chính là vương phi rồi.
Diệp Thiên cười một cái, "Có vương gia luôn bên cạnh, cũng không khổ cực gì." Nàng nhìn Triệu Thư Dao lớn lên mi thanh mục tú, dịu dàng thân thiện, cử chỉ lời nói tự nhiên hào phóng, liền cảm thấy có mấy phần thân cận, gần gũi, "Vương phủ này có một hoa viên lớn, ta hôm qua vừa mới tới, còn chưa đi nhìn qua, không bằng bây giờ chúng ta cùng đến đó dạo chơi đi?" Nàng hôm qua vừa đến đã đi ngủ, mãi đến chạng vạng tối mới tỉnh lại, vương phủ này còn không có đi thăm thú qua đâu.
Triệu Thư Dao đã sớm được phụ thân căn dặn, nói là vị Diệp cô nương này rất được Dự vương sủng ái, không thể làm trái ý nàng, lập tức cười nói: "Vậy thì tốt quá, đã sớm nghe nói vương phủ xây rất tinh xảo lại rộng rãi, rất có ý vị của kinh đô, so với kiến trúc ở Bồng Diệp bên này của chúng ta rất là khác biệt, chính là chưa có dịp tận mắt nhìn thấy, hôm nay có lời mời của vương phi nương nương, vừa vặn có thể nhìn một lần cho thỏa chí rồi."
Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, cũng không có trưng ra danh hiệu vương phi là giá, Triệu Thư Dao mười lăm tuổi, càng có chút hiểu chuyện, hai người đều nghĩ kết giao, tự nhiên nói cười vui vẻ, hòa thuận, các cô nương khác thấy vậy cũng cũng cười phụ họa, mấy người cùng nhau đi về hướng phía hoa viên. Nữ nhi nhà Đồng tri tên gọi Liễu Diệu Yên, tuổi cùng Diệp Thiên tương tự, bình thường cùng Triệu Thư Dao có chút không hợp nhau, khe khẽ hừ một tiếng, "Nịnh nọt." Trong mắt của nàng, Diệp Thiên là dương dương đắc ý khoe khoang, Triệu Thư Dao là cẩn thận từng li từng tí nịnh bợ, hai người đều là cá mè một lứa, có điều, nàng cũng không dám đi nói Diệp Thiên, chỉ dám mỉa mai Triệu Thư Dao mà thôi.
Triệu Thư Dao nghe thấy được, khóe miệng đang cười liền cứng một chút, lại tiếp tục xem như không có việc gì đi theo sau lưng Diệp Thiên. Nịnh nọt thì sao, phụ thân đã nói, hắn quản lý Bồng Diệp này mặc dù tận tâm, tận lực nhưng mà vẫn không được như ý muốn, Dự vương nếu thật sự chỉ là một hoàn tử vô dụng, chỉ biết ai chơi, cái cái gì cũng đều không hiểu còn tốt, nhưng nếu hơi hiểu chuyện chút, nhất định sẽ đối với hắn không hài lòng, đến lúc đó, quan chức của hắn chưa chắc có thể giữ được, dù sao, ở trên đất phong tất cả các quan viên đều là tùy ý vương gia định đoạt. Cho nên, phụ thân đã cẩn thận dặn dò nàng, nhất định phải tìm cách cùng vương phi nương nương thân cận một chút, cũng có thể đổi được một chút hi vọng sống.
Diệp Thiên cũng nghe thấy, chẳng qua, hôm này mới là lần đầu tiên nàng gặp qua mấy vị cô nương này, ai tốt ai xấu còn chưa thể nói được, đã không có mạo phạm đến mình, nàng cũng không có ý định tham gia vào tranh đấu giữa các nàng trong.
Hoa viên của vương phủ rất lớn, còn chưa đi đến đã nghe thấy tràn đầy hương thơm của hoa sen "Nha, nơi này thật sự rất xinh đẹp!" Mấy vị cô nương nhao nhao cảm khái, Diệp Thiên cũng thật cao hứng, ở đây có một hồ nước không nhỏ, sóng biếc dập dờn, trên mặt hồ hoa sen thi nhau nở rộ, nàng híp mắt nhìn, hình như ở bên trong từng đóa hoa sen còn có thể nhìn đến đài sen đang lấp ló nữa.
Trên mặt hồ có một con thuyền nhỏ đã đậu sẵn gần bờ, trên thuyền có hai bà tử từ xa xa thi lễ, Diệp Thiên vẫy tay, hai người liền cho thuyền tiến lại gần bờ. Dự vương đã cùng nàng nói qua, trong phủ này hết thảy đều là hắn phái người an bài, nàng cứ việc yên tâm, cho nên dù là dạo chơi trên nước, nàng cũng dám đi.
Mấy vị cô nương đi theo Diệp Thiên lên thuyền, Diệp Thiên phân phó: "Cho thuyền đến chỗ hoa sen đang nổ rộ kia, ta xem thử xem có bông nào đã kết tốt đài sen hay chưa."
Hai bà tử chậm rãi chèo thuyền tiến lại gần chỗ nhiều hoa sen, quả nhiên là có đài sen tươi mới. Triệu Thư Dao nhìn Diệp Thiên tỏ ra yêu thích, lại không dám vươn người đi hái, đánh bạo hái lấy một đài sen đầy đặn, đưa đến trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên nói cám ơn, thu vào tay, lột ra một viên hạt sen, đưa đến miệng, cảm giác hương vị so với hạt sen trong phủ Dự vương ở kinh đô cũng không sai biệt lắm, đồng dạng trong veo ngon miệng, thỏa mãn nhẹ gật đầu.
Ở chỗ này Triệu Thư Dao tuổi tác lớn nhất, thấy mọi người không dám đi hái, dứt khoát hái cho mỗi người một cái, ngay cả người vừa rồi mới châm chọc mình Liễu Diệu Yên cũng có phần.
Cả nhóm người cũng không biết là thật sự thích hay là vì phụ họa cho Diệp Thiên mà tất cả đều cười tán thưởng khen ngon, Liễu Diệu Yên lại có chút nhìn không quen bộ dạng a dua phụ họa của mấy người này, đem cái đài sen tiện tay quăng đi, ném vào trong nước, khóe miệng hếch lên, khinh thường nói: "Cái này có cái gì ngon chứ, đồ ăn của Diên Khánh lâu mới gọi là đồ ăn ngon kìa, Diên Khánh lâu kia chính là tửu lâu tốt nhất của Bồng Diệp đó, ta đã đi theo phụ thân đến nếm thử qua rồi."
"Tửu lâu có điểm tốt của tửu lâu, đài sen lại có chỗ đặc biệt của đài sen, mỗi thứ đều có điểm tốt riêng." Diệp Thiên nhàn nhạt lườm nàng một cái, "Hôm qua lúc đi qua trên phố, ta còn nghe được hương thơm của màn thầu, có vẻ như so với màn thầu bình thường có nhiều thêm thứ gì đó, còn đang muốn đợi ngày khác có thời gian sẽ đi ăn thử đâu."
Liễu Diệu Yên có chút xấu hổ, nàng cảm thấy Diệp Thiên hình như đang cùng mình đối chọi gay gắt, bản thân mình nói tửu lầu sang trọng mới tốt, Diệp Thiên lại nhất định phải nói bánh mì rất thơm đầu đường, trong lòng nàng đầy khó chịu, không cao hứng, cũng không dám phản bác lại. Triệu Thư Dao cười nói: "Vương phi nương nương chắc hẳn là đang nói đến màn thầu đặc sản ở chỗ chúng ta rồi, bên trong có cho thêm hạt nhẫm (*), gọi là bánh nhẫm, lúc vừa mới chín tới, vỏ bánh vàng rực, mặt bánh thơm mềm, bên trong là từng tầng từng tầng, ở giữa kẹp hạt nhẫm, hương vị đặc biệt rất thơm." Nàng cũng chỉ từng ăn thử qua lúc còn bé mà thôi, dù sao cũng là thiên kim tri phủ, làm sao có thể tùy tiện đi ăn những thứ quà vặt bán ở đầu đường thế này đâu.
(*) Nhẫm: Thứ cây đậu to, hoa trắng, hạt dùng làm thuốc hoặc ép lấy dầu, có thể ăn được. Còn gọi là "bạch tô" hoặc "nhẫm hồ ma".
Hôm qua lúc ngửi được mùi thơm này, Diệp Thiên đã cảm thấy động tâm, hiện tại nghe nàng miêu tả như thế, càng thêm muốn ăn, suy nghĩ lúc nào đến phố lớn mua nếm thử mới được, ừm, còn phải là bánh nóng hôi hổi mới ra lò mới được.
Triệu Thư Dao một mực âm thầm quan sát đến Diệp Thiên, trông thấy miệng nhỏ phấn hồng miệng của nàng nhấp nháy hai lần, hiển nhiên là muốn ăn loại bánh nhẫm kia. Thì ra vị tiểu vương phi cao cao tại thượng này là người thích ăn, mà cũng không phải chỉ ưa thích mấy ngón sơn hào hải vị gì cả, ngay cả đài sen trong hồ này cũng đều thích, còn có thứ bánh nhẫm kia nữa, mặc dù mùi thơm nghe rất tốt, nhưng cũng chỉ là quà vặt bán ở đầu đường mà thôi, một văn tiền một cái, bách tính bình dân đều có thể ăn đến. Phát hiện ra điểm này, Triệu Thư Dao lập tức cảm thấy, tiểu vương phi này vẫn rất đáng yêu, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, không giống như mình đã tưởng tượng vênh váo đắc ý, tự cho mình là vương phi cao quý đến từ kinh đô, xem thường Bồng Diệp hoang sơ, thanh vắng này."Lần sau ta sẽ đem đến một ít cho vương phi nương nương, nhưng mà cũng là thứ không đáng tiền gì, nếm qua thay đổi khẩu vị một chút thôi."
Diệp Thiên lắc đầu, "Không cần, ta có thể tự mình đi mua." Nàng muốn đi ăn lúc bánh vừa hoàn thành, nóng hầm hập, mềm mại thơm ngon cơ, để Triệu Thư Dao phái người mua rồi đem tới, cũng không còn mới mẻ nữa, hơn nữa, nếu thật sự muốn phái người đi mua, chính nàng cũng có thể phái người, cần gì phải làm phiền người khác chứ.
Liễu Diệu Yên cảm thấy Triệu Thư Dao muốn vuốt mông ngựa lại bị từ chối, có chút cười trên nỗi đau của người khác, Triệu Thư Dao lại sắc mặt như thường, cười giúp Diệp Thiên lột hạt sen, nàng phát hiện ra Diệp Thiên mặc dù thích ăn, lại không giỏi lột cho lắm, nghĩ đến là bình thường đều có nha hoàn bà tử vây quanh, thường thường được người hầu hạ, rất ít khi phải tự tay động thủ.
"Tay áo này của Vương phi nương nương thật sự là đẹp mắt, ta ở Bồng Diệp còn chưa thấy qua kiểu dáng này bao giờ, đây chắc là kiểu dáng mới nhất ở kinh đô rồi?" Triệu Thư Dao một bên giúp Diệp Thiên bóc hạt sen, một bên tùy ý nói chuyện phiếm.
Diệp Thiên nghĩ nghĩ, "Cũng không phải mới nhất, kiểu dáng này rất thường gặp." Nàng kỳ thật cũng không hay để ý đến kiểu dáng xiêm áo, cái này hình như là Dự vương giúp nàng chuẩn bị, chắc là kiểu dáng bình thường ở Nghê Thường các thôi.
Trong số bốn năm vị cô nương đến đây, Triệu Thư Dao tuổi tác lớn nhất, phụ thân lại là tri phủ, ngoại trừ Liễu Diệu Yên, mấy vị cô nương khác đều cùng nàng quan hệ không tệ, cũng phụ họa thảo luận đến chuyện váy áo, trang sức. Diệp Thiên cũng có phong cách yêu thích của chính mình, lại cũng không phải rất tinh thông mấy thứ này, nói vài câu liền ngậm miệng.
Triệu Thư Dao nhìn Diệp Thiên không cảm thấy hứng thú, nhanh chóng nói sang chuyện khác, còn nói đến mấy thứ đặc sản mỹ thực của Bồng Diệp, có món ngon, rượu thơm của Diên Khánh lâu, cũng có đồ ăn vặt giá rẻ đầu đường cuối ngõ, Diệp Thiên nghe thấy rất cao hứng, mắt hạnh to tròn tỏa sáng lấp lánh, hận không thể cầm bút ký ghi hết lại. Nàng sợ mình quên mất món ngon nào, nghe đến món nào đặc biệt muốn nếm thử, liền dùng khóe mắt ra hiệu cho Bạch Trân đi theo sau, Bạch Trân bất đắc dĩ gật gật đầu, ra hiệu cho cô nương mình đã nhớ kỹ.
Đáng tiếc bản thân Triệu Thư Dao là thiên kim tri phủ, đối với đồ ăn vặt bán ở đầu đường hiểu biết cũng không nhiều, phần lớn đều là Diên Khánh lâu có cái gì ăn ngon, cùng với Thiên Hương lâu ở kinh đô cũng không kém bao nhiêu. Thế là mọi người dưới sự dẫn dắt của Triệu Thư Dao, lại bắt đầu nói đến đầu bếp trong phủ nhà mình có loại món ăn đặc sắc gì, nhất là mấy món hiếm thấy, hương vị đặc biệt, Diệp Thiên nghe qua rất động tâm, Triệu Thư Dao thừa cơ hội mời Diệp Thiên đến nhà mình làm khách, để cho đầu bếp nhà nàng phô diễn tài năng.
Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, "Đoạn đường này tới đây, ta cũng thật mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một trận cho tốt rồi mới tính tiếp." Nghe ý của Ngôn ca ca, Triệu tri phủ nhất định là phải hạ chức, nàng hiện tại đến phủ của Triệu tri phủ làm khách có chỗ không thích hợp, hơn nữa, nàng còn không có thấy rõ ràng tâm tính của mọi người, cũng không rõ ràng kế hoạch cụ thể của Ngôn ca ca, không thể cứ vậy lỗ mãng chạy đến nhà quan viên nào làm khách được.
Bị cự tuyệt, Triệu Thư Dao cũng để bụng, cười nói về phong tục tập quán của Bồng Diệp.
Mấy vị cô nương tiếp tục cùng Diệp Thiên cười cười nói nói, trong lúc đó bầu không khí của nam khách bên kia lại thật kỳ quái.
Gia chủ của ba nhà Trương Vương Lý có chút xem thường vị hoang tử đến từ kinh đô này, mặc dù Bồng Diệp là đất phong của hắn, nhưng ở đây có người nào không biết, các hoàng tử rất dễ xảy ra chuyện, hoàng thượng nào trước khi đăng cơ không giết mấy cái huynh đệ, hoàng tử này lại nhỏ tuổi nhất, tính tình ương ngạnh nhất, đoán chừng là không sống nổi tới lúc tân hoàng đăng cơ. Mà cho dù còn sống lại thế nào, hắn cũng sẽ không thường xuyên ở lại Bồng Diệp, nhiều nhất là đến tiết xuân phân sang năm thôi, sau khi vì hoàng thượng cầu phúc xong, cũng liền rời đi, về sau cũng không tới đây nữa.
Dự vương làm sao có thể không nhìn ra những người này ở đây đang suy nghĩ gì, chẳng qua, hắn cũng không có ý định hiện tại liền trực tiếp thu thập bọn hắn mà thôi.
- --------------------------
Bạn cảm thấy nhân vật Triệu Thư Dao này thế nào? Nói lời thật lòng xem nào!!!
Thú vị còn chờ phía sau ^O^
Dự vương ở tiền viện tiếp kiến nam khách, Diệp Thiên thì ở hậu viện gặp gỡ mấy vị cô nương.
Cả nhóm người đã sớm biết Dự vương phi chưa chính thức thành thân cũng tới đây, ngày đó còn ngồi trong xe ngựa xa hoa sang trọng đi vào thành, nên cũng chưa có ai tận mắt nhìn thấy người, chỉ nghe nói là tuổi còn nhỏ, hôm nay có dịp gặp mặt, mới phát hiện mặc dù tuổi có chút nhỏ, khí chất lại không hề bình thường, giơ tay nhấc chân đều rất có phong thái, nhìn qua liền biết là nữ nhi nhà quyền quý giáo dưỡng ra.
Hành lễ xong, nữ nhi của Triệu tri phủ Triệu Thư Dao tiến lên, đem mấy vị cô nương khác lần lượt đều giới thiệu một lần, "Vương phi nương nương đoạn đường này đi tới, đường xá xa xôi, chắc rất là vất vả?" Theo lý thuyết Diệp Thiên và Dự vương còn chưa có thành thân, không nên xưng hô vương phi nương nương, có điều đã có thánh chỉ tứ hôn, lại là một đường đồng hành cùng nhau, trong lòng mọi người đã sớm đem nàng xem như vương phi, lại nói, nàng còn nhỏ như thế nhỏ, nhưng nếu xưng hô Diệp cô nương như độ tuổi thì lại không đủ kính cẩn. Chính Diệp Thiên cũng không có cảm thấy xưng hô như vậy có cái gì không đúng, dù sao, dưới cái nhìn của nàng, Dự vương là phu quân của nàng, nàng dĩ nhiên chính là vương phi rồi.
Diệp Thiên cười một cái, "Có vương gia luôn bên cạnh, cũng không khổ cực gì." Nàng nhìn Triệu Thư Dao lớn lên mi thanh mục tú, dịu dàng thân thiện, cử chỉ lời nói tự nhiên hào phóng, liền cảm thấy có mấy phần thân cận, gần gũi, "Vương phủ này có một hoa viên lớn, ta hôm qua vừa mới tới, còn chưa đi nhìn qua, không bằng bây giờ chúng ta cùng đến đó dạo chơi đi?" Nàng hôm qua vừa đến đã đi ngủ, mãi đến chạng vạng tối mới tỉnh lại, vương phủ này còn không có đi thăm thú qua đâu.
Triệu Thư Dao đã sớm được phụ thân căn dặn, nói là vị Diệp cô nương này rất được Dự vương sủng ái, không thể làm trái ý nàng, lập tức cười nói: "Vậy thì tốt quá, đã sớm nghe nói vương phủ xây rất tinh xảo lại rộng rãi, rất có ý vị của kinh đô, so với kiến trúc ở Bồng Diệp bên này của chúng ta rất là khác biệt, chính là chưa có dịp tận mắt nhìn thấy, hôm nay có lời mời của vương phi nương nương, vừa vặn có thể nhìn một lần cho thỏa chí rồi."
Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, cũng không có trưng ra danh hiệu vương phi là giá, Triệu Thư Dao mười lăm tuổi, càng có chút hiểu chuyện, hai người đều nghĩ kết giao, tự nhiên nói cười vui vẻ, hòa thuận, các cô nương khác thấy vậy cũng cũng cười phụ họa, mấy người cùng nhau đi về hướng phía hoa viên. Nữ nhi nhà Đồng tri tên gọi Liễu Diệu Yên, tuổi cùng Diệp Thiên tương tự, bình thường cùng Triệu Thư Dao có chút không hợp nhau, khe khẽ hừ một tiếng, "Nịnh nọt." Trong mắt của nàng, Diệp Thiên là dương dương đắc ý khoe khoang, Triệu Thư Dao là cẩn thận từng li từng tí nịnh bợ, hai người đều là cá mè một lứa, có điều, nàng cũng không dám đi nói Diệp Thiên, chỉ dám mỉa mai Triệu Thư Dao mà thôi.
Triệu Thư Dao nghe thấy được, khóe miệng đang cười liền cứng một chút, lại tiếp tục xem như không có việc gì đi theo sau lưng Diệp Thiên. Nịnh nọt thì sao, phụ thân đã nói, hắn quản lý Bồng Diệp này mặc dù tận tâm, tận lực nhưng mà vẫn không được như ý muốn, Dự vương nếu thật sự chỉ là một hoàn tử vô dụng, chỉ biết ai chơi, cái cái gì cũng đều không hiểu còn tốt, nhưng nếu hơi hiểu chuyện chút, nhất định sẽ đối với hắn không hài lòng, đến lúc đó, quan chức của hắn chưa chắc có thể giữ được, dù sao, ở trên đất phong tất cả các quan viên đều là tùy ý vương gia định đoạt. Cho nên, phụ thân đã cẩn thận dặn dò nàng, nhất định phải tìm cách cùng vương phi nương nương thân cận một chút, cũng có thể đổi được một chút hi vọng sống.
Diệp Thiên cũng nghe thấy, chẳng qua, hôm này mới là lần đầu tiên nàng gặp qua mấy vị cô nương này, ai tốt ai xấu còn chưa thể nói được, đã không có mạo phạm đến mình, nàng cũng không có ý định tham gia vào tranh đấu giữa các nàng trong.
Hoa viên của vương phủ rất lớn, còn chưa đi đến đã nghe thấy tràn đầy hương thơm của hoa sen "Nha, nơi này thật sự rất xinh đẹp!" Mấy vị cô nương nhao nhao cảm khái, Diệp Thiên cũng thật cao hứng, ở đây có một hồ nước không nhỏ, sóng biếc dập dờn, trên mặt hồ hoa sen thi nhau nở rộ, nàng híp mắt nhìn, hình như ở bên trong từng đóa hoa sen còn có thể nhìn đến đài sen đang lấp ló nữa.
Trên mặt hồ có một con thuyền nhỏ đã đậu sẵn gần bờ, trên thuyền có hai bà tử từ xa xa thi lễ, Diệp Thiên vẫy tay, hai người liền cho thuyền tiến lại gần bờ. Dự vương đã cùng nàng nói qua, trong phủ này hết thảy đều là hắn phái người an bài, nàng cứ việc yên tâm, cho nên dù là dạo chơi trên nước, nàng cũng dám đi.
Mấy vị cô nương đi theo Diệp Thiên lên thuyền, Diệp Thiên phân phó: "Cho thuyền đến chỗ hoa sen đang nổ rộ kia, ta xem thử xem có bông nào đã kết tốt đài sen hay chưa."
Hai bà tử chậm rãi chèo thuyền tiến lại gần chỗ nhiều hoa sen, quả nhiên là có đài sen tươi mới. Triệu Thư Dao nhìn Diệp Thiên tỏ ra yêu thích, lại không dám vươn người đi hái, đánh bạo hái lấy một đài sen đầy đặn, đưa đến trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên nói cám ơn, thu vào tay, lột ra một viên hạt sen, đưa đến miệng, cảm giác hương vị so với hạt sen trong phủ Dự vương ở kinh đô cũng không sai biệt lắm, đồng dạng trong veo ngon miệng, thỏa mãn nhẹ gật đầu.
Ở chỗ này Triệu Thư Dao tuổi tác lớn nhất, thấy mọi người không dám đi hái, dứt khoát hái cho mỗi người một cái, ngay cả người vừa rồi mới châm chọc mình Liễu Diệu Yên cũng có phần.
Cả nhóm người cũng không biết là thật sự thích hay là vì phụ họa cho Diệp Thiên mà tất cả đều cười tán thưởng khen ngon, Liễu Diệu Yên lại có chút nhìn không quen bộ dạng a dua phụ họa của mấy người này, đem cái đài sen tiện tay quăng đi, ném vào trong nước, khóe miệng hếch lên, khinh thường nói: "Cái này có cái gì ngon chứ, đồ ăn của Diên Khánh lâu mới gọi là đồ ăn ngon kìa, Diên Khánh lâu kia chính là tửu lâu tốt nhất của Bồng Diệp đó, ta đã đi theo phụ thân đến nếm thử qua rồi."
"Tửu lâu có điểm tốt của tửu lâu, đài sen lại có chỗ đặc biệt của đài sen, mỗi thứ đều có điểm tốt riêng." Diệp Thiên nhàn nhạt lườm nàng một cái, "Hôm qua lúc đi qua trên phố, ta còn nghe được hương thơm của màn thầu, có vẻ như so với màn thầu bình thường có nhiều thêm thứ gì đó, còn đang muốn đợi ngày khác có thời gian sẽ đi ăn thử đâu."
Liễu Diệu Yên có chút xấu hổ, nàng cảm thấy Diệp Thiên hình như đang cùng mình đối chọi gay gắt, bản thân mình nói tửu lầu sang trọng mới tốt, Diệp Thiên lại nhất định phải nói bánh mì rất thơm đầu đường, trong lòng nàng đầy khó chịu, không cao hứng, cũng không dám phản bác lại. Triệu Thư Dao cười nói: "Vương phi nương nương chắc hẳn là đang nói đến màn thầu đặc sản ở chỗ chúng ta rồi, bên trong có cho thêm hạt nhẫm (*), gọi là bánh nhẫm, lúc vừa mới chín tới, vỏ bánh vàng rực, mặt bánh thơm mềm, bên trong là từng tầng từng tầng, ở giữa kẹp hạt nhẫm, hương vị đặc biệt rất thơm." Nàng cũng chỉ từng ăn thử qua lúc còn bé mà thôi, dù sao cũng là thiên kim tri phủ, làm sao có thể tùy tiện đi ăn những thứ quà vặt bán ở đầu đường thế này đâu.
(*) Nhẫm: Thứ cây đậu to, hoa trắng, hạt dùng làm thuốc hoặc ép lấy dầu, có thể ăn được. Còn gọi là "bạch tô" hoặc "nhẫm hồ ma".
Hôm qua lúc ngửi được mùi thơm này, Diệp Thiên đã cảm thấy động tâm, hiện tại nghe nàng miêu tả như thế, càng thêm muốn ăn, suy nghĩ lúc nào đến phố lớn mua nếm thử mới được, ừm, còn phải là bánh nóng hôi hổi mới ra lò mới được.
Triệu Thư Dao một mực âm thầm quan sát đến Diệp Thiên, trông thấy miệng nhỏ phấn hồng miệng của nàng nhấp nháy hai lần, hiển nhiên là muốn ăn loại bánh nhẫm kia. Thì ra vị tiểu vương phi cao cao tại thượng này là người thích ăn, mà cũng không phải chỉ ưa thích mấy ngón sơn hào hải vị gì cả, ngay cả đài sen trong hồ này cũng đều thích, còn có thứ bánh nhẫm kia nữa, mặc dù mùi thơm nghe rất tốt, nhưng cũng chỉ là quà vặt bán ở đầu đường mà thôi, một văn tiền một cái, bách tính bình dân đều có thể ăn đến. Phát hiện ra điểm này, Triệu Thư Dao lập tức cảm thấy, tiểu vương phi này vẫn rất đáng yêu, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, không giống như mình đã tưởng tượng vênh váo đắc ý, tự cho mình là vương phi cao quý đến từ kinh đô, xem thường Bồng Diệp hoang sơ, thanh vắng này."Lần sau ta sẽ đem đến một ít cho vương phi nương nương, nhưng mà cũng là thứ không đáng tiền gì, nếm qua thay đổi khẩu vị một chút thôi."
Diệp Thiên lắc đầu, "Không cần, ta có thể tự mình đi mua." Nàng muốn đi ăn lúc bánh vừa hoàn thành, nóng hầm hập, mềm mại thơm ngon cơ, để Triệu Thư Dao phái người mua rồi đem tới, cũng không còn mới mẻ nữa, hơn nữa, nếu thật sự muốn phái người đi mua, chính nàng cũng có thể phái người, cần gì phải làm phiền người khác chứ.
Liễu Diệu Yên cảm thấy Triệu Thư Dao muốn vuốt mông ngựa lại bị từ chối, có chút cười trên nỗi đau của người khác, Triệu Thư Dao lại sắc mặt như thường, cười giúp Diệp Thiên lột hạt sen, nàng phát hiện ra Diệp Thiên mặc dù thích ăn, lại không giỏi lột cho lắm, nghĩ đến là bình thường đều có nha hoàn bà tử vây quanh, thường thường được người hầu hạ, rất ít khi phải tự tay động thủ.
"Tay áo này của Vương phi nương nương thật sự là đẹp mắt, ta ở Bồng Diệp còn chưa thấy qua kiểu dáng này bao giờ, đây chắc là kiểu dáng mới nhất ở kinh đô rồi?" Triệu Thư Dao một bên giúp Diệp Thiên bóc hạt sen, một bên tùy ý nói chuyện phiếm.
Diệp Thiên nghĩ nghĩ, "Cũng không phải mới nhất, kiểu dáng này rất thường gặp." Nàng kỳ thật cũng không hay để ý đến kiểu dáng xiêm áo, cái này hình như là Dự vương giúp nàng chuẩn bị, chắc là kiểu dáng bình thường ở Nghê Thường các thôi.
Trong số bốn năm vị cô nương đến đây, Triệu Thư Dao tuổi tác lớn nhất, phụ thân lại là tri phủ, ngoại trừ Liễu Diệu Yên, mấy vị cô nương khác đều cùng nàng quan hệ không tệ, cũng phụ họa thảo luận đến chuyện váy áo, trang sức. Diệp Thiên cũng có phong cách yêu thích của chính mình, lại cũng không phải rất tinh thông mấy thứ này, nói vài câu liền ngậm miệng.
Triệu Thư Dao nhìn Diệp Thiên không cảm thấy hứng thú, nhanh chóng nói sang chuyện khác, còn nói đến mấy thứ đặc sản mỹ thực của Bồng Diệp, có món ngon, rượu thơm của Diên Khánh lâu, cũng có đồ ăn vặt giá rẻ đầu đường cuối ngõ, Diệp Thiên nghe thấy rất cao hứng, mắt hạnh to tròn tỏa sáng lấp lánh, hận không thể cầm bút ký ghi hết lại. Nàng sợ mình quên mất món ngon nào, nghe đến món nào đặc biệt muốn nếm thử, liền dùng khóe mắt ra hiệu cho Bạch Trân đi theo sau, Bạch Trân bất đắc dĩ gật gật đầu, ra hiệu cho cô nương mình đã nhớ kỹ.
Đáng tiếc bản thân Triệu Thư Dao là thiên kim tri phủ, đối với đồ ăn vặt bán ở đầu đường hiểu biết cũng không nhiều, phần lớn đều là Diên Khánh lâu có cái gì ăn ngon, cùng với Thiên Hương lâu ở kinh đô cũng không kém bao nhiêu. Thế là mọi người dưới sự dẫn dắt của Triệu Thư Dao, lại bắt đầu nói đến đầu bếp trong phủ nhà mình có loại món ăn đặc sắc gì, nhất là mấy món hiếm thấy, hương vị đặc biệt, Diệp Thiên nghe qua rất động tâm, Triệu Thư Dao thừa cơ hội mời Diệp Thiên đến nhà mình làm khách, để cho đầu bếp nhà nàng phô diễn tài năng.
Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, "Đoạn đường này tới đây, ta cũng thật mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một trận cho tốt rồi mới tính tiếp." Nghe ý của Ngôn ca ca, Triệu tri phủ nhất định là phải hạ chức, nàng hiện tại đến phủ của Triệu tri phủ làm khách có chỗ không thích hợp, hơn nữa, nàng còn không có thấy rõ ràng tâm tính của mọi người, cũng không rõ ràng kế hoạch cụ thể của Ngôn ca ca, không thể cứ vậy lỗ mãng chạy đến nhà quan viên nào làm khách được.
Bị cự tuyệt, Triệu Thư Dao cũng để bụng, cười nói về phong tục tập quán của Bồng Diệp.
Mấy vị cô nương tiếp tục cùng Diệp Thiên cười cười nói nói, trong lúc đó bầu không khí của nam khách bên kia lại thật kỳ quái.
Gia chủ của ba nhà Trương Vương Lý có chút xem thường vị hoang tử đến từ kinh đô này, mặc dù Bồng Diệp là đất phong của hắn, nhưng ở đây có người nào không biết, các hoàng tử rất dễ xảy ra chuyện, hoàng thượng nào trước khi đăng cơ không giết mấy cái huynh đệ, hoàng tử này lại nhỏ tuổi nhất, tính tình ương ngạnh nhất, đoán chừng là không sống nổi tới lúc tân hoàng đăng cơ. Mà cho dù còn sống lại thế nào, hắn cũng sẽ không thường xuyên ở lại Bồng Diệp, nhiều nhất là đến tiết xuân phân sang năm thôi, sau khi vì hoàng thượng cầu phúc xong, cũng liền rời đi, về sau cũng không tới đây nữa.
Dự vương làm sao có thể không nhìn ra những người này ở đây đang suy nghĩ gì, chẳng qua, hắn cũng không có ý định hiện tại liền trực tiếp thu thập bọn hắn mà thôi.
- --------------------------
Bạn cảm thấy nhân vật Triệu Thư Dao này thế nào? Nói lời thật lòng xem nào!!!
Thú vị còn chờ phía sau ^O^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.