Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 64: Chương 60.5
Thụy Tiểu Ngốc
02/12/2016
Hắn làm sao biết ngươi ở đâu?" Mộ Lê nghe lời này, càng lúc càng cảm thấy
kỳ quái, "Ngươi nói cho hắn biết ngươi đang ở Thánh vương phủ sao ?"
"Không có, hắn còn chưa biết thân phận ta. . . . . ." mắt Mộ Hỏa Nhi sáng lên, hắn không hỏi, nàng sẽ không nói, đây không phải là vấn đề gì lớn.
"Cái gì! ?" Mộ Lê trợn mắt, nam nhân kia không biết thân phận của Hỏa Nhi, cũng không biết nơi ở của Hỏa Nhi, vậy làm sao có thể tìm được nàng, đây không phải là tên lường gạt chứ?
"Hắn nói hắn làm sao có thể tìm được ngươi." Mộ Lương nhàn nhạt ra tiếng, Hỏa Nhi mặc dù lỗ mãng, nhưng còn không đến mức quá ngu.
"Hắn nói hắn đã bỏ ‘Truy Tung ở trên người ta, mặc kệ cho ta đang ở đâu, hắn nhất định có thể tìm được ta đấy." Mộ Hỏa Nhi cắn cắn môi, hắn nói gì, nàng đều tin, cho nên cũng không còn hỏi nhiều.
"‘ truy tung ’ là cái gì?" Bạch Thánh Diêu không hiểu.
"Ta. . . . . . Ta cũng không biết." Mộ Hỏa Nhi cười gượng, nàng nào biết cái gì là "Truy tung" , nàng lại không có hỏi.
"Mộ Hỏa Nhi, ngươi đúng là cái loại đã bị bán còn vui vẻ giúp nhân đếm tiền." Mộ Lê khóe miệng giật giật, hắn rất muốn nói, hắn không có muội tử ngu xuẩn như vậy.
"‘ truy tung ’ là một chất khí vô sắc vô vị, người bị bỏ sau khi dính phải thì người bỏ thuốc của có thể ‘ truy tung ’ bất cứ đâu." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt lên tiếng, mắt vẫn không biểu cảm như cũ, thế nhưng trong mắt lại xẹt qua một ánh sáng quái dị.
"Làm sao Hoàng thẩm lại biết?" Mộ Hỏa Nhi cùng Mộ Lê đồng thời lên tiếng.
"Bởi vì đó là chế tác mà Vô Cực lão nhân đắc ý nhất." Mộ Lương nhàn nhạt giải thích, liếc Mộ Hỏa Nhi một cái, trong lòng cảm thán, trên thế giới này duyên phận đúng là rất kỳ diệu.
"Vô Cực lão nhân?" Mộ Lê nháy mắt mấy cái, "Đó không phải chỉ có đệ tử của Vô Cực sơn mới có hay sao. . . . . . vậy người không phải là. . . . . ."
Mộ Lê liềnt trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Mộ Lương.
Mộ Lương nhíu mày, khẽ gật đầu một cái.
"Các ngươi đang nói cái gì?" Mộ Hỏa Nhi có chút kỳ quái, nói đầy thần bí như vậy, nàng nghe không hiểu được.
"Hỏa Nhi, hắn đã đến." đột nhiên Hoa Khấp Tuyết nhìn về phía xa, mắt chợt hiện lên ý cười.
Mộ Hỏa Nhi còn chưa kịp phản ứng nàng đang nói gì, lại cảm thấy cả trời đất như xoay chuyển, cả người mình bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc, tiếp theo trước mắt liền tối sầm lại, đôi môi liền bị người hôn lên.
"Oa, Tuyết Tuyết, người Vô Cực sơn của các ngươi thật phóng khoáng nha." Bạch Thánh Diêu đang ở một bên nghe, thì biết rõ trước mặt chính là “Hắn” trong lời nói của Mộ Hỏa Nhi, giờ lại thấy Mộ Hỏa Nhi đang bị một nam tử áo lam ôm hôn, lập tức cảm thán.
Mộ Lê ở một bên chợt gật đầu, rất đồng ý với lời nói của Bạch Thánh Diêu.
"Hắn là ngoại lệ." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nụ hôn nóng bỏng của hai người, trong đầu liền kích động, thật là bại hoại Vô Cực sơn . . . . .
Mộ Lương cười như không cười ôm Hoa Khấp Tuyết, "A Noãn, ta phát hiện, ta được coi là bảo thủ, lần tới. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, liền bị Hoa Khấp Tuyết bụm miệng.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, hai tai liền hơi ửng hồng.
Mộ Lương chỉ là mập mờ cười một tiếng, không nói nữa, hắn không nghĩ, hắn sẽ làm!
Sau khi hôn xong, nam tử mặc áo lam kia nhẹ nhàng buông Mộ Hỏa Nhi ra, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ của hắn, mày kiếm mắt sáng, giống như tượng điêu khắc, miệng cười xấu xa làm cho người ta cảm nhận một loại phóng đãng không kềm chế được mà cảnh giác.
"Hỏa Nhi, có nhớ hay không ta?" Nam tử áo lam tà khí cười , giọng nói dịu dàng.
Gương mặt Mộ Hỏa Nhi hồng hồng, khẽ gật đầu một cái, nàng nhớ, nàng rất nhớ.
"Bảo bối ngoan!" ánh mắt Nam tử áo lam liền mừng rỡ, ôm nàng chặt hơn một chút, hắn rất thích nhìn bộ dáng nhu thuận của Hỏa Nhi khi ở trong lòng hắn.
"Hoa Thủy Thủy, bên cạnh, còn có người."
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, nam tử áo lam vốn đang cười lập tức sắc mặt liền cứng đờ, sau đó không thể tinh được liền xoay người, có chút kinh ngạc mà kêu lên, "Tuyết Tuyết?"
"Trảm Lãng a, mấy năm không thấy, biệt vô âm tích." Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn, không phải người một nhà, không vào một nhà cửa, Hỏa Nhi đi theo Hoa Trảm Lãng, hắn cũng không cần lo lắng.
"Các ngươi, biết nhau?" Mộ Hỏa Nhi từ trong ngực hắn ngước lên, đờ đẫn nhìn nam nhân trước mặt mình, có chút tò mò.
"Ha ha, hắn là Đại Sư Huynh của Tuyết Tuyết." Mộ Lê cười to, trường hợp này, chuyện thật như đùa,xem ra, Mộ gia bọn họ cùng người trên Mang sơn có duyên phận rất sâu đây.
"Trảm Lãng?" Mộ Hỏa Nhi trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, Trảm Lãng là Đại Sư Huynh của Tuyết Tuyết! ?
"Hỏa Nhi. . . . . . Thân phận của Nàng rốt cuộc là gì?" Hoa Trảm Lãng sững sờ nhìn nàng, hắn cùng Hỏa Nhi yêu nhau, hai người là vô điều kiện tin tưởng đối phương, thân phận ở trong mắt bọn họ tất cả đều là Phù Vân đi, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay, hắn không thể không hỏi.
"Ta...ta. . . . . ." mặt Mộ Hỏa Nhi tái nhợt, nàng cho là hắn đang giận mình vì mình không nói thân phận của mình cho hắn biết sớm.
"Nàng là chất nữ của ta." Mộ Lương nhếch môi, trong mắt chợt sáng, hắn muốn cưới Hỏa Nhi, vậy thì bối phận của hắn. . . . . . Nhớ ngày đó, Trảm Lãng lúc nào cũng muốn mình làm sư đệ của hắn sư đệ.
"Hoa Thủy Thủy, Hỏa Nhi hiểu lầm." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Hoa Trảm Lãng một cái, không mặn không nhạt nói, thấy sắc mặt Hoả Nhi trong ngực hắn chợt tái nhợt, sợ là đang nghĩ Hoa Thủy Thủy đang tức giận.
Hoa Trảm Lãng nghe Mộ Lương nói, sắc mặt liền tối sầm lại, biết hắn ta đang vạch rõ bối phận của hắn, lại nghe lời nói của tiểu sư muội, vội vàng cúi đầu nhìn người trong ngực, quả nhiên liền thấy mắt nàng đỏ, mặt tái nhợt, mặt đầy tự trách.
"Nha đầu ngốc, ta không có trách nàng, ta chỉ là quá kinh ngạc." Hoa Trảm Lãng cúi đầu đau lòng nhìn Mộ Hỏa Nhi đang khổ sở, hận không tát mình một cái.
"Thật?" Mộ Hỏa Nhi quyệt miệng nhìn về phía hắn, "Chàng thật không có trách ta gạt chàng?"
"Là chính ta không có hỏi, tại sao có thể trách nàng, nha đầu ngốc." Hoa Trảm Lãng cưng chiều ngắt mặt của nàng, hắn cũng không có nói cho Hỏa Nhi thân phận của hắn a, chỉ trách bọn họ đều là những kẻ quá lỗ mãng.
Hoa Khấp Tuyết có chút không biết nói gì, hai người đều rất tùy tiện.
"Vào trong nhà rồi nói tiếp." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người rời đi.
Mộ Lê trêu chọc nhìn Mộ Hỏa Nhi một cái, sau đó cũng kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Thánh Diêu rời đi, lại bị nàng đánh ra, chỉ đành phải ấm ức thu tay lại.
"Hỏa Nhi, chúng ta đi." Hoa Trảm Lãng nhếch môi, nhìn bọn họ một cái, không ngờ bảo bối của mình lại là người Mộ gia, có chút cảm thán duyên phận thật kỳ diệu.
"Được." Mộ Hỏa Nhi cười ngây ngô, để hắn ôm mình rời đi.
Trong đại sảnh.
"Ngươi như thế nào lại lừa gạt được chất nữ của ta?" Mộ Lương nhàn nhạt nhìn Hoa Trảm Lãng cùng trong ngực hắn mộ Hỏa Nhi, trong mắt đầy trêu chọc.
"Mộ Lương, cái này không thể gọi là lừa gạt, cái này gọi là lưỡng tình tương duyệt." Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ, môi mỏng khẽ nâng lên đầy tà khí.
"Đúng vậy, ta với Trảm Lãng vừa thấy đã yêu, hoàng thúc tại sao có thể nói là hắn lừa gạt ta được chứ?" Mộ Hỏa Nhi tán đồng gật đầu một cái, nghĩ đến thời điểm bọn họ mới gặp mặt, trong mắt đầy hạnh phúc.
"Chậc chậc, nữ sinh hướng ngoại, chưa gì đã giúp đỡ nam nhân của ngươi khi dễ người trong nhà rồi." Mộ Lê ngồi ở một bên cảm khái, nghĩ mình vốn là huynh trưởng của nàng, nhưng nàng đối với mình trừ hung dữ ra, cũng không có gì khác a.
"Trảm Lãng cũng là người trong nhà!" Mộ Hỏa Nhi nhìn chằm chằm hoàng huynh nàng, không cho phép người khác nói hắn nửa điểm không phải.
"Hỏa Nhi ngoan, chớ trợn mắt nhìn, mắt sẽ rất mỏi." Hoa Trảm Lãng nghe vậy, tâm tình rất tốt, nhẹ nhàng che mắt của Mộ Hỏa Nhi lại, mặt dịu dàng.
Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, đè xuống cảm giác da gà đang nổi lên, nhàn nhạt mở miệng, "Sư phụ vẫn khỏe chứ?"
"Hắn có gì mà không tốt?" Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ, nghĩ đến lão đầu nhi kia, theo bản năng bĩu môi, trở về một chuyến, lại bị hắn đanh bị thương mấy lần, rõ là. . . . . .
"Ngươi không giới thiệu Hỏa Nhi với hắn?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, Hỏa Nhi ưu tú như vậy, nàng không tin Hoa Thủy Thủy không ở trước mặt sư phụ đắc chí.
"Dĩ nhiên nói rồi, nhưng mà hắn không tin." Hoa Trảm Lãng nghĩ đến đây, sắc mặt liền tối , dáng dấp hắn không khó nhìn nha, mới vừa xuống núi vậy đã làm cho rất nhiều tiểu cô nương thích rồi, vậy mà lão đầu kia cứ xem thường hắn.
"Hôm nào, mang theo Hỏa Nhi, chúng ta bốn người trở về Mang sơn thăm hắn thôi." Mộ Lương một tay đỡ đầu, lười biếng cười, ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay của Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không thể nhận ra nhếch môi một cái.
"Tuyết Tuyết, Vô Cực lão nhân có phải là người rất nghiêm túc hay không?" Mộ Hỏa Nhi cắn cắn môi, có chút băn khoăn, Vô Cực lão nhân tồn tại giống như Thần, nàng có chút sợ.
"Sợ cái gì, không phải có ta đây sao?" Hoa Trảm Lãng khẽ gõ đầu nàng một cái, sợ lão đầu kia làm gì, không phải là hắn có hắn che chở nàng hay sao.
Giương mắt nhìn Mộ Lương một cái, Hoa Trảm Lãng không nhịn được oán thầm, so với Lão Đầu Nhi, Mộ Lương mới là người không nên chọc nhất.
"Vậy sao?" Mộ Hỏa Nhi có chút hoài nghi, Vô Cực lão nhân cường đại như vậy, làm sao sẽ không nghiêm túc.
Hoa Trảm Lãng thấy nàng như vậy không tin mình, khẽ nheo mắt lại, Hỏa Nhi lại dám không tin hắn. . . . . .
"Hỏa Nhi, sư phụ sẽ thích ngươi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hai người một cái, trong mắt thoáng qua ý cười, tính tình sư phụ là Lão Ngoan Đồng, Hỏa Nhi lại rất cởi mở, sư phụ nhất định sẽ thích nàng.
"Hắc hắc." Mộ Hỏa Nhi cười khúc khích hai tiếng, giọng nói lạnh lùng của Tuyết Tuyết truyền vào trong tai nàng, có cảm giác không giải thích được như gì đó khẽ làm cho lòng của nàng, những gì băn khoăn cũng đều tan biến.
"Tuyết Tuyết, ngươi khi nào mà quyến rũ được Hỏa Nhi rồi, nàng mới trở về không được mấy ngày mà." Hoa Trảm Lãng không phục nhìn Hoa Khấp Tuyết, tại sao nữ nhân của mình lại tin tưởng Tuyết Tuyết hơn so với mình chứ.
"Chính mình không có bản lãnh, còn có thể trách A Noãn?" Mộ Lương hừ nhẹ, lành lùng nhìn hắn.
"Mộ Lương, đã nhiều năm như vậy, tại sao ngươi vẫn cưng chiều Tuyết Nha Đầu như thế?" Hoa Trảm Lãng trêu ghẹo nói, những câu nói của hắn ta nói ra, tất cả đều bảo vệ tiểu sư muội này này hắn.
"Hoa Thủy Thủy, như vậy mức độ cưng chiều Hỏa Nhi của người trãi qua một thời gian sẽ trở thành nhạt sao?" Hoa Khấp Tuyết luônng tayu đùa bỡn tay áo, giống như vô ý mở miệng.
"Hắn dám! ?" Mộ Hỏa Nhi vừa nghĩ tới khả năng nà có thể xảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trầm xuống, vỗ mạnh lên bàn.
"Tiểu Muội, bình tĩnh." Mộ Lê nhàn nhạt mở miệng, tay vẫn không quên đút trái cây cho Bạch Thánh Diêu.
"Hoa Khấp Tuyết, sao ngươi lại hay ly gián người khác như vậy." Hoa Trảm Lãng vẻ bên ngoài vẫn đang cười nhưng trong lòng thì không cười với nàng nỗi, ngay sau đó liền kéo Mộ Hỏa Nhi vào trong ngực, híp mắt nhìn nàng, "Hỏa Nhi, ai cũng có thể hoài nghi ta, duy chỉ có nàng là không thể."
Mộ Hỏa Nhi mấp máy môi, nhưng trong mắt không nhịn được nổi lên ý cười, liền hơi đỏ mặt gật đầu một cái.
"Thật là không có chút tiền đồ." Mộ Lê lại không nhịn được mở miệng, liền bị Bạch Thánh Diêu trừng hắn.
“Chàng không thể lặng yên mà nhìn sao?" Bạch Thánh Diêu hừ nhẹ, sau đó nhét một miếng bánh chận miệng hắn lại.
"Tuyết Tuyết, tại sao ngươi lại gọi Hoa Trảm Lãng la Hoa Thủy Thủy?" Mộ Hỏa Nhi đột nhiên nghĩ đến cách gọi của Hoa Khấp Tuyết, tò mò hỏi.
"Hắn là do sư phụ nhặt được từ trong sông lên, Hoa Thủy Thủy là tên của hắn, Hoa Trảm Lãng là chính bản thân hắn đặt." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt giải thích.
"Phốc ——" mộ Hỏa Nhi một ngụm trà liền phun ra ngoài, cười lớn nhìn Hoa Trảm Lãng, "Thì ta tên của chàng là tự do mình đặt, Hoa Thủy Thủy. . . . . . Không phải cũng rất dễ nghe sao?"
"Câm miệng!" Hoa Trảm Lãng có chút giận, trợn mắt nhìn chằm chằm nữ nhân đã vạch trần nội tình của hắn, quả nhiên là nữ nhân hướng ngoại, Tuyết Tuyết là người của Mang Sơn với hắn, nhưng luôn không thấy nàng bảo vệ hắn lần nào.
"Trảm Lãng, ta không ngại lấy con mắt đó của ngươi." Mộ Lương sâu kín mở miệng.
Hoa Khấp Tuyết như không gì uống một ngụm trà, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.
"Chậc chậc, Tuyết Tuyết, ngươi đã thay đổi." Hoa Trảm Lãng bị bắt được nụ cười thoáng qua của nàng, sờ lên cằm, quan sát Hoa Khất Tuyết từ trên xuống dưới một lần sao đó cho ra kết luận, xem ra Tuyết Nha Đầu đã nhận ra tâm ý của mình, với Mộ Lương, ngoài miệng mặc dù đang nhạo báng, nhưng trong lòng lại đều là chúc phúc cho nàng, dù sao qua nhiều năm như vậy, Mộ Lương vẫn luôn thích nàng, người sư huynh là hắn từ lâu đã nhìn rất rõ, Tuyết Tuyết đi theo hắn ta, sẽ luôn luôn hạnh phúc.
"Hả?" Hoa Khấp Tuyết rót một ly trà cho Mộ Lương, nhẹ nhàng nhíu mày, Lưu Nguyệt đang đi theo Cảnh Duệ học ảo thuật, nên chỉ có mình nàng châm trà cho Mộ Lương mà thôi.
"A a, đã học xong được cách phục vụ người rồi, Mộ Lương, dạy dỗ không tệ nha." Hoa Trảm Lãng thấy nàng rót trà cho Mộ Lương, trong mắt liền hiện lên trêu chọc, hắn cũng không quên tiểu muội băng sơn này ban đầu đạp Mộ Lương như thế nào.
"Hừ." Ánh mắt Mộ Lương liền hiện lên nguy hiểm, hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi động, nước trong ly trà liền bay ra ngoài, phun thẳng về phía Hoa Trảm Lãng, "Ngươi cũng nên nếm thử trà do A Noãn rót."
Hoa Trảm Lãng khẽ cười một tiếng, tay cầm ly trà trên, thuận thế tiếp được, uống vào trong miệng, thoải mái thở dài, "Quả nhiên rất ngon." Động tác tuy nhẹ, nhưng chỉ có mình hắn biết để có thể tiếp được nước Mộ Lương phóng tới có nhiều khó khăn đến mức nào.
"Trong trà có nước miếng của Mộ Lương, Hoa Thủy Thủy, mặc dù ngươi đã có Hỏa Nhi, vẫn không thể hoàn toàn quên Mộ Lương rồi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, lại rót cho Mộ Lương một ly trà, Hoa Thủy Thủy ảo thuật ngược lại tăng lên không ít, không còn bị hắt nước nữa rồi.
Hoa Trảm Lãng nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại, ngay cả Mộ Lương, vẻ mặt cũng có chút quái dị.
"Hoa Trảm Lãng, ngươi cùng hoàng thúc có quan hệ như thế nào! ?" Mộ Hỏa Nhi nghe được chuyện gì không đúng trong đó, nguy hiểm nheo lại mắt.
"Hỏa Nhi ah, ta nhớ lúc trước hoàng thẩm đã nói với ta, sư huynh của nàng thích nam nhân ~" Mộ Lê híp mắt cười mở miệng, là người đều có thể nhìn ra hắn đang không có ý tốt.
"Cái gì?" Mộ Hỏa Nhi trợn mắt, không thể tin nhìn Hoa Khấp Tuyết, "Hoàng thẩm. . . . . . đều Hoàng huynh nói là sự thật?"
"Hỏa Nhi, ngươi đừng nghe bọn hắn nói lung tung." Hoa Trảm Lãng mặt đen thui, từ nhỏ đến lớn, Tuyết Tuyết liền rất thích nói những lời này trêu chọc hắn, không phải là khi còn bé hắn chỉ khen Mộ Lương rất đẹp hay sao!
"Ai biết có phải nói lung tung hay không, dáng dấp hoàng thúc đẹp như thế." Mộ Hỏa Nhi bĩu môi, ghen tỵ nhìn Mộ Lương một cái, không hổ là ông trời sủng nhi, một đấng nam nhi sanh ra so với tiểu cô nương là nàng còn tinh xảo hơn, cũng chỉ có Tuyết Tuyết mới xứng đôi với hắn mà thôi.
"A Noãn, trước khi nói chuyện, nàng đã suy xét kỹ chưa?" Mộ Lương âm trắc trắc cười, ngón tay cái khẽ vuốt ve tai Hoa Khấp Tuyết, làm cho nàng nổi lên một hồi cảm giác tê liệt.
Ánh mát của Hoa Khấp Tuyết chợt léo, mắt liền cúi xuống ngoan ngoãn không nói lời nào, nàng biết nam nhân này đang tức giận.
"Hỏa Nhi, ta là nam nhân của nàng!" Hoa Trảm Lãng bị mộ Hỏa Nhi làm phát hoả, Tuyết Tuyết nói hắn thì coi như xong đi, nha đầu kia lúc nào cũng chọc giận hắn, nhưng Hỏa Nhi là nữ nhân của hắn, hắn thích nữ nhân hay là nam nhân, nàng còn dám hoài nghi?
"Hừ!" Mộ Hỏa Nhi hừ nhẹ, "Bây giờ không phải cũng có rất nhiều nam nhân dù thích nam nhân cũng thích nữ nhân hay sao, ai biết. . . . . ."
"Ngươi xong rồi!" Sắc mặt Hoa Trảm Lãng liền trở nên rất nguy hiểm, tay liền kéo, kéo nàng vào trong ngực, phi thân rời đi, "Mộ Lương, tối nay sẽ ôn chuyện tiếp."
"A. . . . . . Cứu mạng!"
Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bóng lưng của hắn, nhíu mày.
"Mộ Lương, ngươi không phải cần lo lắng Hỏa Nhi?" Hoa Khấp Tuyết liếc hắn một cái, dù Hỏa Nhi bị Hoa Thủy Thủy mang đi , đoán chừng sẽ không có việc gì tốt.
"Nhìn bộ dạng này, sớm đã bị ăn được sạch sẻ, lo lắng cái rắm." Mộ Lê ngáp một cái, hừ nhẹ, muội tử của hắn là người rất nhiệt tình, hắn là ca ca nên rất hiểu, không chừng chính là nàng bổ nhào vào Hoa Trảm Lãng.
"Khụ khụ, nên kín đáo một chút." Bạch Thánh Diêu ở một bên nhìn diễn trò nãy giờ, sau khi nghe lời này của Mộ Lê, liền bị sặc nước, hắn là một Hoàng đế có thể nói chuyện đừng trực tiếp như vậy chứ?
"Cẩn thận một chút." Mộ Lê khẽ nhíu mày, thế nào mà uống nước thôi cũng có thể bị sặc .
"Không có việc gì." Bạch Thánh Diêu cười nhạt, lắc đầu một cái.
"Lê , nàng dâu đuổi được tới tay rồi hả ?" Mộ Lương cười như không cười nhìn hai người.
"Cái gì gọi là đuổi tới tay rồi, vợ đó giờ không hề chạy mất." Mộ Lê hả hê cười.
Bạch Thánh Diêu nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên một mảng.
"Những ruồi bọ trong Hậu cung của người đã giải quyết rồi ?" Mộ Lương không có ý tốt hỏi.
Quả nhiên, Bạch Thánh Diêu vừa nghe đến hai chữ hậu cung này, khẽ nheo lại mắt.
"Thánh Diêu ." Mộ Lê thấy nàng sắc mặt không tốt lắm, trong lòng nóng nảy đến không được, "Hoàng thúc người thật là phiền."
"Chuyện này không phải đùa giỡn, cũng không phải là không đúng." Mộ Lương hừ nhẹ, tiểu tử này thật an nhàn như không hề quan tâm chuyện đó
"Hoàng thúc, người không thể thỉnh thoảng thiện lương một chút xíu hay sao! ?" Mộ Lê cắn răng, nhất định phải tính toán chi li như vậy.
"Tuyết Tuyết, có phương pháp nào để nâng cao ảo thuật không?" Bạch Thánh Diêu đột nhiên ra tiếng, trên mặt đầy nghiêm túc.
"Vì cái gì?" Mộ Lê cau mày, không phải nàng vẫn luôn không thích tu luyện, hắn nhớ khi đó Bạch Lão Gia Tử khuyên như thế nào nàng đều không nghe.
"Nếu không, ta thế nào có tư cách đứng chung một chỗ với chàng." Bạch Thánh Diêu quay đầu, cười nhạt nhìn hắn, hắn có thể vì nàng giải tán cung, thì tại sao nàng không thể vì hắn mà tu luyện ảo thuật, nếu nàng không cường đại, vậy về sau Mộ Lê sẽ bị phân tâm vì phải bảo vệ mình.
"Nha đầu ngốc, ta sẽ bảo vệ nàng." Mộ Lê cau mày, nàng yêu thích nhất chính là nấu nướng, hắn không muốn nàng vì mình mà buông tha yêu thích đó.
"Nàng thích nấu nướng, chỉ là bởi vì ngươi thích thức ăn ngon." Hoa Khấp Tuyết nhìn thấu suy nghĩ của Mộ Lê, nhàn nhạt mở miệng, yên lặng nhìn Bạch Thánh Diêu, biết là nàng đang nghiêm túc, mới gật đầu một cái, "Mỗi buổi sáng, thời gian bọn họ vào triều, tới tìm ta."
"Được." Bạch Thánh Diêu gật đầu một cái, trong mắt đầy là kiên định.
Môi Mộ Lương khẽ mím, đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hoa Khấp Tuyết nắm tay hắn.
"Mộ Lương, đi theo ta." Hoa Khấp Tuyết nhìn sắc mặt Mộ Lương càng lúc càng biến đổi, biết hắn lại muốn lên tiếng phản đối, híp mắt lại, không chút lo lắng kéo tay hắn, đi ra khỏi đại sảnh.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu.
"Lời Hoàng thẩm nói, là thật?" Mộ Lê yên lặng nhìn Bạch Thánh Diêu , "Nàng là vì ta nên mới đi học nấu ăn hay sao?"
"Ta dầu gì cũng là một đại tiểu thư, không phải là bởi vì chàng, thì ta làm sao muốn đi vào phòng bếp, chỉ là về sau, ta thật sự thích." Bạch Thánh Diêu liếc hắn một cái, thấy dáng vẻ ngơ ngác của hắn, có chút buồn cười, hắn thật đúng là vô ý, cho tới bây giờ đều không hề phát hiện ra mình làm gì cũng đều là vì thích hắn, điểm này, hắn còn không bằng Tuyết Tuyết nha.
"Ha ha, vậy sao." Mộ Lê ngây ngô mà cười.
"Cười nhìn thật ngốc." Bạch Thánh Diêu bật cười, "Được, chàng cũng nên hồi cung rồi, mấy ngày nữa là đến cuộc so tài săn thú, chàng cũng sẽ rất bận rộn."
"Có nàng đi cùng với, ta cũng không sợ mệt mỏi." Mộ Lê nhếch miệng cười, trong lòng đầy vui sướng.
"Ba hoa." Bạch Thánh Diêu có chút bất đắc dĩ, "Được rồi, ta cũng nên trở về nhà một chuyến."
"Để làm gì?" Mộ Lê khó hiểu, "Nàng không phải là ở Thánh vương phủ rồi sao ?" Vậy về sau hắn làm sao mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, ở Bạch phủ dù là hắn cũng không thể tùy ý ra vào.
"Nếu muốn tu luyện, nên phải về lấy đồ một chút, nhuyễn kiếm của ta cũng phải về cầm qua đây đã." Bạch Thánh Diêu nhún nhún vai, nàng sống ở "Nhàn thực cư" , nàng mang theo chỉ có nồi chén muôi chậu, còn những thứ kia, cũng đều để ở nhà hết rồi.
"Được rồi. . . . . ." Mộ Lê bĩu môi, trong mắt đầy là thương tiếc, "Thật ra thì nàng không cần phải mệt như vậy."
"Ta muốn tự vệ, không được sao?" Bạch Thánh Diêu đứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, "Nhanh đi thôi, nếu không tấu chương sẽ càng lúc càng nhiều, ta xem chàng sẽ làm sao mà làm xong."
"Ta đi là được, chỉ là thật sự không cần. . . . . ."
"Đi mau!" Bạch Thánh Diêu chống nạnh gầm nhẹ, tính khí tàn bạo giấu ở trong xương cốt liền bộc lộ ra, Mộ Lê là một đấng nam nhi, thế nào mà so với nàng còn lề mề hơn, có thể khi nàng tu tập ảo thuật sẽ nhiều mệt mỏi, nhưng coi như là cường thân kiện thể là được rồi.
Mộ Lê liền rụt bả vai, lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn rời khỏi Thánh vương phủ, trước khi đi, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Chờ hắn sau khi đi, khoé môi của Bạch Thánh Diêu mới chậm rãi nâng lên, Mộ Lê, trước kia ta tránh né chàng, là ta do mềm yếu, hiện tại, ta đã có dũng khí cùng phấn đầu chung với chàng, ta nhất định sẽ trở nên cường đại.
Noãn các.
"A Noãn. . . . . . Về sau cùng theo ta lâm triều đi." Mộ Lương dựa vào ghế, bĩu môi.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, không tiếp lời, không phải là hắn không muốn mình ở cùng Thánh Diêu quá lâu đo hay sao? Nữ nhân mà hắn cũng ăn dấm hắn, thật sự là. . . . . .
Mộ Lương thở dài, kéo nàng vào trong lòng, "A Noãn, ta chỉ phải không hi vọng nàng quá mệt mỏi."
"Căn cốt của Thánh Diêu rất tốt." Hoa Khấp Tuyết dựa vào hắn trong ngực, ngước mắt nhìn hắn.
"Nàng đều đã quyết định hết rồi, còn chừa cho ta không nói gì được hay sao?" Mộ Lương bật cười, nhẹ nhàng đùa bỡn tóc của nàng.
Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ một tiếng, ngồi dậy, "Mộ Lương, chàng ở đây chờ một lát."
"Nàng phải đi đâu?" Mộ Lương bắt được tay nàng, không để cho nàng đi.
"Phòng bếp a." Hoa Khấp Tuyết thở dài, "Tuyết Liên canh không thể ngừng."
Măth Mộ Lương trong nháy mắt đen liền xuống, lại là canh Tuyết Liên, cô nàng này vẫn chưa bỏ cuộc đây mà.
"Hoa Khấp Tuyết, ta không uống, uống thứ kia. . . . . ." Mộ Lươngcắn răng.
"Có thể bù lại." Hoa Khấp Tuyết biết hắn muốn nói gì, đối với phản đối của hắn thì làm như không thấy, "Coi như chàng có thật bất lực đi nữa, ta cũng sẽ không ghét bỏ chàng."
Dứt lời, Hoa Khấp Tuyết liền ly khai khỏi tay của hắn, bước chân không chút hoang mang, nhưng trên khuôn mặt nhìn hắn lại đang đầy trêu tức.
"Hoa —— khóc —— tuyết ——"
Trong Noãn các, một đạo âm gầm lên vang dội, làm chấn động cả thân thể những hạ nhân làm việc ở xung quanh, Tuyết cô nương đã làm gì, làm cho Vương Gia không có phong độ giận dữ đến như vậy, la cũng quá to rồi.
"Không có, hắn còn chưa biết thân phận ta. . . . . ." mắt Mộ Hỏa Nhi sáng lên, hắn không hỏi, nàng sẽ không nói, đây không phải là vấn đề gì lớn.
"Cái gì! ?" Mộ Lê trợn mắt, nam nhân kia không biết thân phận của Hỏa Nhi, cũng không biết nơi ở của Hỏa Nhi, vậy làm sao có thể tìm được nàng, đây không phải là tên lường gạt chứ?
"Hắn nói hắn làm sao có thể tìm được ngươi." Mộ Lương nhàn nhạt ra tiếng, Hỏa Nhi mặc dù lỗ mãng, nhưng còn không đến mức quá ngu.
"Hắn nói hắn đã bỏ ‘Truy Tung ở trên người ta, mặc kệ cho ta đang ở đâu, hắn nhất định có thể tìm được ta đấy." Mộ Hỏa Nhi cắn cắn môi, hắn nói gì, nàng đều tin, cho nên cũng không còn hỏi nhiều.
"‘ truy tung ’ là cái gì?" Bạch Thánh Diêu không hiểu.
"Ta. . . . . . Ta cũng không biết." Mộ Hỏa Nhi cười gượng, nàng nào biết cái gì là "Truy tung" , nàng lại không có hỏi.
"Mộ Hỏa Nhi, ngươi đúng là cái loại đã bị bán còn vui vẻ giúp nhân đếm tiền." Mộ Lê khóe miệng giật giật, hắn rất muốn nói, hắn không có muội tử ngu xuẩn như vậy.
"‘ truy tung ’ là một chất khí vô sắc vô vị, người bị bỏ sau khi dính phải thì người bỏ thuốc của có thể ‘ truy tung ’ bất cứ đâu." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt lên tiếng, mắt vẫn không biểu cảm như cũ, thế nhưng trong mắt lại xẹt qua một ánh sáng quái dị.
"Làm sao Hoàng thẩm lại biết?" Mộ Hỏa Nhi cùng Mộ Lê đồng thời lên tiếng.
"Bởi vì đó là chế tác mà Vô Cực lão nhân đắc ý nhất." Mộ Lương nhàn nhạt giải thích, liếc Mộ Hỏa Nhi một cái, trong lòng cảm thán, trên thế giới này duyên phận đúng là rất kỳ diệu.
"Vô Cực lão nhân?" Mộ Lê nháy mắt mấy cái, "Đó không phải chỉ có đệ tử của Vô Cực sơn mới có hay sao. . . . . . vậy người không phải là. . . . . ."
Mộ Lê liềnt trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Mộ Lương.
Mộ Lương nhíu mày, khẽ gật đầu một cái.
"Các ngươi đang nói cái gì?" Mộ Hỏa Nhi có chút kỳ quái, nói đầy thần bí như vậy, nàng nghe không hiểu được.
"Hỏa Nhi, hắn đã đến." đột nhiên Hoa Khấp Tuyết nhìn về phía xa, mắt chợt hiện lên ý cười.
Mộ Hỏa Nhi còn chưa kịp phản ứng nàng đang nói gì, lại cảm thấy cả trời đất như xoay chuyển, cả người mình bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc, tiếp theo trước mắt liền tối sầm lại, đôi môi liền bị người hôn lên.
"Oa, Tuyết Tuyết, người Vô Cực sơn của các ngươi thật phóng khoáng nha." Bạch Thánh Diêu đang ở một bên nghe, thì biết rõ trước mặt chính là “Hắn” trong lời nói của Mộ Hỏa Nhi, giờ lại thấy Mộ Hỏa Nhi đang bị một nam tử áo lam ôm hôn, lập tức cảm thán.
Mộ Lê ở một bên chợt gật đầu, rất đồng ý với lời nói của Bạch Thánh Diêu.
"Hắn là ngoại lệ." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nụ hôn nóng bỏng của hai người, trong đầu liền kích động, thật là bại hoại Vô Cực sơn . . . . .
Mộ Lương cười như không cười ôm Hoa Khấp Tuyết, "A Noãn, ta phát hiện, ta được coi là bảo thủ, lần tới. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, liền bị Hoa Khấp Tuyết bụm miệng.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, hai tai liền hơi ửng hồng.
Mộ Lương chỉ là mập mờ cười một tiếng, không nói nữa, hắn không nghĩ, hắn sẽ làm!
Sau khi hôn xong, nam tử mặc áo lam kia nhẹ nhàng buông Mộ Hỏa Nhi ra, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ của hắn, mày kiếm mắt sáng, giống như tượng điêu khắc, miệng cười xấu xa làm cho người ta cảm nhận một loại phóng đãng không kềm chế được mà cảnh giác.
"Hỏa Nhi, có nhớ hay không ta?" Nam tử áo lam tà khí cười , giọng nói dịu dàng.
Gương mặt Mộ Hỏa Nhi hồng hồng, khẽ gật đầu một cái, nàng nhớ, nàng rất nhớ.
"Bảo bối ngoan!" ánh mắt Nam tử áo lam liền mừng rỡ, ôm nàng chặt hơn một chút, hắn rất thích nhìn bộ dáng nhu thuận của Hỏa Nhi khi ở trong lòng hắn.
"Hoa Thủy Thủy, bên cạnh, còn có người."
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, nam tử áo lam vốn đang cười lập tức sắc mặt liền cứng đờ, sau đó không thể tinh được liền xoay người, có chút kinh ngạc mà kêu lên, "Tuyết Tuyết?"
"Trảm Lãng a, mấy năm không thấy, biệt vô âm tích." Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn, không phải người một nhà, không vào một nhà cửa, Hỏa Nhi đi theo Hoa Trảm Lãng, hắn cũng không cần lo lắng.
"Các ngươi, biết nhau?" Mộ Hỏa Nhi từ trong ngực hắn ngước lên, đờ đẫn nhìn nam nhân trước mặt mình, có chút tò mò.
"Ha ha, hắn là Đại Sư Huynh của Tuyết Tuyết." Mộ Lê cười to, trường hợp này, chuyện thật như đùa,xem ra, Mộ gia bọn họ cùng người trên Mang sơn có duyên phận rất sâu đây.
"Trảm Lãng?" Mộ Hỏa Nhi trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, Trảm Lãng là Đại Sư Huynh của Tuyết Tuyết! ?
"Hỏa Nhi. . . . . . Thân phận của Nàng rốt cuộc là gì?" Hoa Trảm Lãng sững sờ nhìn nàng, hắn cùng Hỏa Nhi yêu nhau, hai người là vô điều kiện tin tưởng đối phương, thân phận ở trong mắt bọn họ tất cả đều là Phù Vân đi, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay, hắn không thể không hỏi.
"Ta...ta. . . . . ." mặt Mộ Hỏa Nhi tái nhợt, nàng cho là hắn đang giận mình vì mình không nói thân phận của mình cho hắn biết sớm.
"Nàng là chất nữ của ta." Mộ Lương nhếch môi, trong mắt chợt sáng, hắn muốn cưới Hỏa Nhi, vậy thì bối phận của hắn. . . . . . Nhớ ngày đó, Trảm Lãng lúc nào cũng muốn mình làm sư đệ của hắn sư đệ.
"Hoa Thủy Thủy, Hỏa Nhi hiểu lầm." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Hoa Trảm Lãng một cái, không mặn không nhạt nói, thấy sắc mặt Hoả Nhi trong ngực hắn chợt tái nhợt, sợ là đang nghĩ Hoa Thủy Thủy đang tức giận.
Hoa Trảm Lãng nghe Mộ Lương nói, sắc mặt liền tối sầm lại, biết hắn ta đang vạch rõ bối phận của hắn, lại nghe lời nói của tiểu sư muội, vội vàng cúi đầu nhìn người trong ngực, quả nhiên liền thấy mắt nàng đỏ, mặt tái nhợt, mặt đầy tự trách.
"Nha đầu ngốc, ta không có trách nàng, ta chỉ là quá kinh ngạc." Hoa Trảm Lãng cúi đầu đau lòng nhìn Mộ Hỏa Nhi đang khổ sở, hận không tát mình một cái.
"Thật?" Mộ Hỏa Nhi quyệt miệng nhìn về phía hắn, "Chàng thật không có trách ta gạt chàng?"
"Là chính ta không có hỏi, tại sao có thể trách nàng, nha đầu ngốc." Hoa Trảm Lãng cưng chiều ngắt mặt của nàng, hắn cũng không có nói cho Hỏa Nhi thân phận của hắn a, chỉ trách bọn họ đều là những kẻ quá lỗ mãng.
Hoa Khấp Tuyết có chút không biết nói gì, hai người đều rất tùy tiện.
"Vào trong nhà rồi nói tiếp." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người rời đi.
Mộ Lê trêu chọc nhìn Mộ Hỏa Nhi một cái, sau đó cũng kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Thánh Diêu rời đi, lại bị nàng đánh ra, chỉ đành phải ấm ức thu tay lại.
"Hỏa Nhi, chúng ta đi." Hoa Trảm Lãng nhếch môi, nhìn bọn họ một cái, không ngờ bảo bối của mình lại là người Mộ gia, có chút cảm thán duyên phận thật kỳ diệu.
"Được." Mộ Hỏa Nhi cười ngây ngô, để hắn ôm mình rời đi.
Trong đại sảnh.
"Ngươi như thế nào lại lừa gạt được chất nữ của ta?" Mộ Lương nhàn nhạt nhìn Hoa Trảm Lãng cùng trong ngực hắn mộ Hỏa Nhi, trong mắt đầy trêu chọc.
"Mộ Lương, cái này không thể gọi là lừa gạt, cái này gọi là lưỡng tình tương duyệt." Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ, môi mỏng khẽ nâng lên đầy tà khí.
"Đúng vậy, ta với Trảm Lãng vừa thấy đã yêu, hoàng thúc tại sao có thể nói là hắn lừa gạt ta được chứ?" Mộ Hỏa Nhi tán đồng gật đầu một cái, nghĩ đến thời điểm bọn họ mới gặp mặt, trong mắt đầy hạnh phúc.
"Chậc chậc, nữ sinh hướng ngoại, chưa gì đã giúp đỡ nam nhân của ngươi khi dễ người trong nhà rồi." Mộ Lê ngồi ở một bên cảm khái, nghĩ mình vốn là huynh trưởng của nàng, nhưng nàng đối với mình trừ hung dữ ra, cũng không có gì khác a.
"Trảm Lãng cũng là người trong nhà!" Mộ Hỏa Nhi nhìn chằm chằm hoàng huynh nàng, không cho phép người khác nói hắn nửa điểm không phải.
"Hỏa Nhi ngoan, chớ trợn mắt nhìn, mắt sẽ rất mỏi." Hoa Trảm Lãng nghe vậy, tâm tình rất tốt, nhẹ nhàng che mắt của Mộ Hỏa Nhi lại, mặt dịu dàng.
Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, đè xuống cảm giác da gà đang nổi lên, nhàn nhạt mở miệng, "Sư phụ vẫn khỏe chứ?"
"Hắn có gì mà không tốt?" Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ, nghĩ đến lão đầu nhi kia, theo bản năng bĩu môi, trở về một chuyến, lại bị hắn đanh bị thương mấy lần, rõ là. . . . . .
"Ngươi không giới thiệu Hỏa Nhi với hắn?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, Hỏa Nhi ưu tú như vậy, nàng không tin Hoa Thủy Thủy không ở trước mặt sư phụ đắc chí.
"Dĩ nhiên nói rồi, nhưng mà hắn không tin." Hoa Trảm Lãng nghĩ đến đây, sắc mặt liền tối , dáng dấp hắn không khó nhìn nha, mới vừa xuống núi vậy đã làm cho rất nhiều tiểu cô nương thích rồi, vậy mà lão đầu kia cứ xem thường hắn.
"Hôm nào, mang theo Hỏa Nhi, chúng ta bốn người trở về Mang sơn thăm hắn thôi." Mộ Lương một tay đỡ đầu, lười biếng cười, ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay của Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không thể nhận ra nhếch môi một cái.
"Tuyết Tuyết, Vô Cực lão nhân có phải là người rất nghiêm túc hay không?" Mộ Hỏa Nhi cắn cắn môi, có chút băn khoăn, Vô Cực lão nhân tồn tại giống như Thần, nàng có chút sợ.
"Sợ cái gì, không phải có ta đây sao?" Hoa Trảm Lãng khẽ gõ đầu nàng một cái, sợ lão đầu kia làm gì, không phải là hắn có hắn che chở nàng hay sao.
Giương mắt nhìn Mộ Lương một cái, Hoa Trảm Lãng không nhịn được oán thầm, so với Lão Đầu Nhi, Mộ Lương mới là người không nên chọc nhất.
"Vậy sao?" Mộ Hỏa Nhi có chút hoài nghi, Vô Cực lão nhân cường đại như vậy, làm sao sẽ không nghiêm túc.
Hoa Trảm Lãng thấy nàng như vậy không tin mình, khẽ nheo mắt lại, Hỏa Nhi lại dám không tin hắn. . . . . .
"Hỏa Nhi, sư phụ sẽ thích ngươi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hai người một cái, trong mắt thoáng qua ý cười, tính tình sư phụ là Lão Ngoan Đồng, Hỏa Nhi lại rất cởi mở, sư phụ nhất định sẽ thích nàng.
"Hắc hắc." Mộ Hỏa Nhi cười khúc khích hai tiếng, giọng nói lạnh lùng của Tuyết Tuyết truyền vào trong tai nàng, có cảm giác không giải thích được như gì đó khẽ làm cho lòng của nàng, những gì băn khoăn cũng đều tan biến.
"Tuyết Tuyết, ngươi khi nào mà quyến rũ được Hỏa Nhi rồi, nàng mới trở về không được mấy ngày mà." Hoa Trảm Lãng không phục nhìn Hoa Khấp Tuyết, tại sao nữ nhân của mình lại tin tưởng Tuyết Tuyết hơn so với mình chứ.
"Chính mình không có bản lãnh, còn có thể trách A Noãn?" Mộ Lương hừ nhẹ, lành lùng nhìn hắn.
"Mộ Lương, đã nhiều năm như vậy, tại sao ngươi vẫn cưng chiều Tuyết Nha Đầu như thế?" Hoa Trảm Lãng trêu ghẹo nói, những câu nói của hắn ta nói ra, tất cả đều bảo vệ tiểu sư muội này này hắn.
"Hoa Thủy Thủy, như vậy mức độ cưng chiều Hỏa Nhi của người trãi qua một thời gian sẽ trở thành nhạt sao?" Hoa Khấp Tuyết luônng tayu đùa bỡn tay áo, giống như vô ý mở miệng.
"Hắn dám! ?" Mộ Hỏa Nhi vừa nghĩ tới khả năng nà có thể xảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trầm xuống, vỗ mạnh lên bàn.
"Tiểu Muội, bình tĩnh." Mộ Lê nhàn nhạt mở miệng, tay vẫn không quên đút trái cây cho Bạch Thánh Diêu.
"Hoa Khấp Tuyết, sao ngươi lại hay ly gián người khác như vậy." Hoa Trảm Lãng vẻ bên ngoài vẫn đang cười nhưng trong lòng thì không cười với nàng nỗi, ngay sau đó liền kéo Mộ Hỏa Nhi vào trong ngực, híp mắt nhìn nàng, "Hỏa Nhi, ai cũng có thể hoài nghi ta, duy chỉ có nàng là không thể."
Mộ Hỏa Nhi mấp máy môi, nhưng trong mắt không nhịn được nổi lên ý cười, liền hơi đỏ mặt gật đầu một cái.
"Thật là không có chút tiền đồ." Mộ Lê lại không nhịn được mở miệng, liền bị Bạch Thánh Diêu trừng hắn.
“Chàng không thể lặng yên mà nhìn sao?" Bạch Thánh Diêu hừ nhẹ, sau đó nhét một miếng bánh chận miệng hắn lại.
"Tuyết Tuyết, tại sao ngươi lại gọi Hoa Trảm Lãng la Hoa Thủy Thủy?" Mộ Hỏa Nhi đột nhiên nghĩ đến cách gọi của Hoa Khấp Tuyết, tò mò hỏi.
"Hắn là do sư phụ nhặt được từ trong sông lên, Hoa Thủy Thủy là tên của hắn, Hoa Trảm Lãng là chính bản thân hắn đặt." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt giải thích.
"Phốc ——" mộ Hỏa Nhi một ngụm trà liền phun ra ngoài, cười lớn nhìn Hoa Trảm Lãng, "Thì ta tên của chàng là tự do mình đặt, Hoa Thủy Thủy. . . . . . Không phải cũng rất dễ nghe sao?"
"Câm miệng!" Hoa Trảm Lãng có chút giận, trợn mắt nhìn chằm chằm nữ nhân đã vạch trần nội tình của hắn, quả nhiên là nữ nhân hướng ngoại, Tuyết Tuyết là người của Mang Sơn với hắn, nhưng luôn không thấy nàng bảo vệ hắn lần nào.
"Trảm Lãng, ta không ngại lấy con mắt đó của ngươi." Mộ Lương sâu kín mở miệng.
Hoa Khấp Tuyết như không gì uống một ngụm trà, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.
"Chậc chậc, Tuyết Tuyết, ngươi đã thay đổi." Hoa Trảm Lãng bị bắt được nụ cười thoáng qua của nàng, sờ lên cằm, quan sát Hoa Khất Tuyết từ trên xuống dưới một lần sao đó cho ra kết luận, xem ra Tuyết Nha Đầu đã nhận ra tâm ý của mình, với Mộ Lương, ngoài miệng mặc dù đang nhạo báng, nhưng trong lòng lại đều là chúc phúc cho nàng, dù sao qua nhiều năm như vậy, Mộ Lương vẫn luôn thích nàng, người sư huynh là hắn từ lâu đã nhìn rất rõ, Tuyết Tuyết đi theo hắn ta, sẽ luôn luôn hạnh phúc.
"Hả?" Hoa Khấp Tuyết rót một ly trà cho Mộ Lương, nhẹ nhàng nhíu mày, Lưu Nguyệt đang đi theo Cảnh Duệ học ảo thuật, nên chỉ có mình nàng châm trà cho Mộ Lương mà thôi.
"A a, đã học xong được cách phục vụ người rồi, Mộ Lương, dạy dỗ không tệ nha." Hoa Trảm Lãng thấy nàng rót trà cho Mộ Lương, trong mắt liền hiện lên trêu chọc, hắn cũng không quên tiểu muội băng sơn này ban đầu đạp Mộ Lương như thế nào.
"Hừ." Ánh mắt Mộ Lương liền hiện lên nguy hiểm, hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi động, nước trong ly trà liền bay ra ngoài, phun thẳng về phía Hoa Trảm Lãng, "Ngươi cũng nên nếm thử trà do A Noãn rót."
Hoa Trảm Lãng khẽ cười một tiếng, tay cầm ly trà trên, thuận thế tiếp được, uống vào trong miệng, thoải mái thở dài, "Quả nhiên rất ngon." Động tác tuy nhẹ, nhưng chỉ có mình hắn biết để có thể tiếp được nước Mộ Lương phóng tới có nhiều khó khăn đến mức nào.
"Trong trà có nước miếng của Mộ Lương, Hoa Thủy Thủy, mặc dù ngươi đã có Hỏa Nhi, vẫn không thể hoàn toàn quên Mộ Lương rồi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, lại rót cho Mộ Lương một ly trà, Hoa Thủy Thủy ảo thuật ngược lại tăng lên không ít, không còn bị hắt nước nữa rồi.
Hoa Trảm Lãng nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại, ngay cả Mộ Lương, vẻ mặt cũng có chút quái dị.
"Hoa Trảm Lãng, ngươi cùng hoàng thúc có quan hệ như thế nào! ?" Mộ Hỏa Nhi nghe được chuyện gì không đúng trong đó, nguy hiểm nheo lại mắt.
"Hỏa Nhi ah, ta nhớ lúc trước hoàng thẩm đã nói với ta, sư huynh của nàng thích nam nhân ~" Mộ Lê híp mắt cười mở miệng, là người đều có thể nhìn ra hắn đang không có ý tốt.
"Cái gì?" Mộ Hỏa Nhi trợn mắt, không thể tin nhìn Hoa Khấp Tuyết, "Hoàng thẩm. . . . . . đều Hoàng huynh nói là sự thật?"
"Hỏa Nhi, ngươi đừng nghe bọn hắn nói lung tung." Hoa Trảm Lãng mặt đen thui, từ nhỏ đến lớn, Tuyết Tuyết liền rất thích nói những lời này trêu chọc hắn, không phải là khi còn bé hắn chỉ khen Mộ Lương rất đẹp hay sao!
"Ai biết có phải nói lung tung hay không, dáng dấp hoàng thúc đẹp như thế." Mộ Hỏa Nhi bĩu môi, ghen tỵ nhìn Mộ Lương một cái, không hổ là ông trời sủng nhi, một đấng nam nhi sanh ra so với tiểu cô nương là nàng còn tinh xảo hơn, cũng chỉ có Tuyết Tuyết mới xứng đôi với hắn mà thôi.
"A Noãn, trước khi nói chuyện, nàng đã suy xét kỹ chưa?" Mộ Lương âm trắc trắc cười, ngón tay cái khẽ vuốt ve tai Hoa Khấp Tuyết, làm cho nàng nổi lên một hồi cảm giác tê liệt.
Ánh mát của Hoa Khấp Tuyết chợt léo, mắt liền cúi xuống ngoan ngoãn không nói lời nào, nàng biết nam nhân này đang tức giận.
"Hỏa Nhi, ta là nam nhân của nàng!" Hoa Trảm Lãng bị mộ Hỏa Nhi làm phát hoả, Tuyết Tuyết nói hắn thì coi như xong đi, nha đầu kia lúc nào cũng chọc giận hắn, nhưng Hỏa Nhi là nữ nhân của hắn, hắn thích nữ nhân hay là nam nhân, nàng còn dám hoài nghi?
"Hừ!" Mộ Hỏa Nhi hừ nhẹ, "Bây giờ không phải cũng có rất nhiều nam nhân dù thích nam nhân cũng thích nữ nhân hay sao, ai biết. . . . . ."
"Ngươi xong rồi!" Sắc mặt Hoa Trảm Lãng liền trở nên rất nguy hiểm, tay liền kéo, kéo nàng vào trong ngực, phi thân rời đi, "Mộ Lương, tối nay sẽ ôn chuyện tiếp."
"A. . . . . . Cứu mạng!"
Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bóng lưng của hắn, nhíu mày.
"Mộ Lương, ngươi không phải cần lo lắng Hỏa Nhi?" Hoa Khấp Tuyết liếc hắn một cái, dù Hỏa Nhi bị Hoa Thủy Thủy mang đi , đoán chừng sẽ không có việc gì tốt.
"Nhìn bộ dạng này, sớm đã bị ăn được sạch sẻ, lo lắng cái rắm." Mộ Lê ngáp một cái, hừ nhẹ, muội tử của hắn là người rất nhiệt tình, hắn là ca ca nên rất hiểu, không chừng chính là nàng bổ nhào vào Hoa Trảm Lãng.
"Khụ khụ, nên kín đáo một chút." Bạch Thánh Diêu ở một bên nhìn diễn trò nãy giờ, sau khi nghe lời này của Mộ Lê, liền bị sặc nước, hắn là một Hoàng đế có thể nói chuyện đừng trực tiếp như vậy chứ?
"Cẩn thận một chút." Mộ Lê khẽ nhíu mày, thế nào mà uống nước thôi cũng có thể bị sặc .
"Không có việc gì." Bạch Thánh Diêu cười nhạt, lắc đầu một cái.
"Lê , nàng dâu đuổi được tới tay rồi hả ?" Mộ Lương cười như không cười nhìn hai người.
"Cái gì gọi là đuổi tới tay rồi, vợ đó giờ không hề chạy mất." Mộ Lê hả hê cười.
Bạch Thánh Diêu nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên một mảng.
"Những ruồi bọ trong Hậu cung của người đã giải quyết rồi ?" Mộ Lương không có ý tốt hỏi.
Quả nhiên, Bạch Thánh Diêu vừa nghe đến hai chữ hậu cung này, khẽ nheo lại mắt.
"Thánh Diêu ." Mộ Lê thấy nàng sắc mặt không tốt lắm, trong lòng nóng nảy đến không được, "Hoàng thúc người thật là phiền."
"Chuyện này không phải đùa giỡn, cũng không phải là không đúng." Mộ Lương hừ nhẹ, tiểu tử này thật an nhàn như không hề quan tâm chuyện đó
"Hoàng thúc, người không thể thỉnh thoảng thiện lương một chút xíu hay sao! ?" Mộ Lê cắn răng, nhất định phải tính toán chi li như vậy.
"Tuyết Tuyết, có phương pháp nào để nâng cao ảo thuật không?" Bạch Thánh Diêu đột nhiên ra tiếng, trên mặt đầy nghiêm túc.
"Vì cái gì?" Mộ Lê cau mày, không phải nàng vẫn luôn không thích tu luyện, hắn nhớ khi đó Bạch Lão Gia Tử khuyên như thế nào nàng đều không nghe.
"Nếu không, ta thế nào có tư cách đứng chung một chỗ với chàng." Bạch Thánh Diêu quay đầu, cười nhạt nhìn hắn, hắn có thể vì nàng giải tán cung, thì tại sao nàng không thể vì hắn mà tu luyện ảo thuật, nếu nàng không cường đại, vậy về sau Mộ Lê sẽ bị phân tâm vì phải bảo vệ mình.
"Nha đầu ngốc, ta sẽ bảo vệ nàng." Mộ Lê cau mày, nàng yêu thích nhất chính là nấu nướng, hắn không muốn nàng vì mình mà buông tha yêu thích đó.
"Nàng thích nấu nướng, chỉ là bởi vì ngươi thích thức ăn ngon." Hoa Khấp Tuyết nhìn thấu suy nghĩ của Mộ Lê, nhàn nhạt mở miệng, yên lặng nhìn Bạch Thánh Diêu, biết là nàng đang nghiêm túc, mới gật đầu một cái, "Mỗi buổi sáng, thời gian bọn họ vào triều, tới tìm ta."
"Được." Bạch Thánh Diêu gật đầu một cái, trong mắt đầy là kiên định.
Môi Mộ Lương khẽ mím, đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hoa Khấp Tuyết nắm tay hắn.
"Mộ Lương, đi theo ta." Hoa Khấp Tuyết nhìn sắc mặt Mộ Lương càng lúc càng biến đổi, biết hắn lại muốn lên tiếng phản đối, híp mắt lại, không chút lo lắng kéo tay hắn, đi ra khỏi đại sảnh.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu.
"Lời Hoàng thẩm nói, là thật?" Mộ Lê yên lặng nhìn Bạch Thánh Diêu , "Nàng là vì ta nên mới đi học nấu ăn hay sao?"
"Ta dầu gì cũng là một đại tiểu thư, không phải là bởi vì chàng, thì ta làm sao muốn đi vào phòng bếp, chỉ là về sau, ta thật sự thích." Bạch Thánh Diêu liếc hắn một cái, thấy dáng vẻ ngơ ngác của hắn, có chút buồn cười, hắn thật đúng là vô ý, cho tới bây giờ đều không hề phát hiện ra mình làm gì cũng đều là vì thích hắn, điểm này, hắn còn không bằng Tuyết Tuyết nha.
"Ha ha, vậy sao." Mộ Lê ngây ngô mà cười.
"Cười nhìn thật ngốc." Bạch Thánh Diêu bật cười, "Được, chàng cũng nên hồi cung rồi, mấy ngày nữa là đến cuộc so tài săn thú, chàng cũng sẽ rất bận rộn."
"Có nàng đi cùng với, ta cũng không sợ mệt mỏi." Mộ Lê nhếch miệng cười, trong lòng đầy vui sướng.
"Ba hoa." Bạch Thánh Diêu có chút bất đắc dĩ, "Được rồi, ta cũng nên trở về nhà một chuyến."
"Để làm gì?" Mộ Lê khó hiểu, "Nàng không phải là ở Thánh vương phủ rồi sao ?" Vậy về sau hắn làm sao mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, ở Bạch phủ dù là hắn cũng không thể tùy ý ra vào.
"Nếu muốn tu luyện, nên phải về lấy đồ một chút, nhuyễn kiếm của ta cũng phải về cầm qua đây đã." Bạch Thánh Diêu nhún nhún vai, nàng sống ở "Nhàn thực cư" , nàng mang theo chỉ có nồi chén muôi chậu, còn những thứ kia, cũng đều để ở nhà hết rồi.
"Được rồi. . . . . ." Mộ Lê bĩu môi, trong mắt đầy là thương tiếc, "Thật ra thì nàng không cần phải mệt như vậy."
"Ta muốn tự vệ, không được sao?" Bạch Thánh Diêu đứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, "Nhanh đi thôi, nếu không tấu chương sẽ càng lúc càng nhiều, ta xem chàng sẽ làm sao mà làm xong."
"Ta đi là được, chỉ là thật sự không cần. . . . . ."
"Đi mau!" Bạch Thánh Diêu chống nạnh gầm nhẹ, tính khí tàn bạo giấu ở trong xương cốt liền bộc lộ ra, Mộ Lê là một đấng nam nhi, thế nào mà so với nàng còn lề mề hơn, có thể khi nàng tu tập ảo thuật sẽ nhiều mệt mỏi, nhưng coi như là cường thân kiện thể là được rồi.
Mộ Lê liền rụt bả vai, lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn rời khỏi Thánh vương phủ, trước khi đi, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Chờ hắn sau khi đi, khoé môi của Bạch Thánh Diêu mới chậm rãi nâng lên, Mộ Lê, trước kia ta tránh né chàng, là ta do mềm yếu, hiện tại, ta đã có dũng khí cùng phấn đầu chung với chàng, ta nhất định sẽ trở nên cường đại.
Noãn các.
"A Noãn. . . . . . Về sau cùng theo ta lâm triều đi." Mộ Lương dựa vào ghế, bĩu môi.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, không tiếp lời, không phải là hắn không muốn mình ở cùng Thánh Diêu quá lâu đo hay sao? Nữ nhân mà hắn cũng ăn dấm hắn, thật sự là. . . . . .
Mộ Lương thở dài, kéo nàng vào trong lòng, "A Noãn, ta chỉ phải không hi vọng nàng quá mệt mỏi."
"Căn cốt của Thánh Diêu rất tốt." Hoa Khấp Tuyết dựa vào hắn trong ngực, ngước mắt nhìn hắn.
"Nàng đều đã quyết định hết rồi, còn chừa cho ta không nói gì được hay sao?" Mộ Lương bật cười, nhẹ nhàng đùa bỡn tóc của nàng.
Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ một tiếng, ngồi dậy, "Mộ Lương, chàng ở đây chờ một lát."
"Nàng phải đi đâu?" Mộ Lương bắt được tay nàng, không để cho nàng đi.
"Phòng bếp a." Hoa Khấp Tuyết thở dài, "Tuyết Liên canh không thể ngừng."
Măth Mộ Lương trong nháy mắt đen liền xuống, lại là canh Tuyết Liên, cô nàng này vẫn chưa bỏ cuộc đây mà.
"Hoa Khấp Tuyết, ta không uống, uống thứ kia. . . . . ." Mộ Lươngcắn răng.
"Có thể bù lại." Hoa Khấp Tuyết biết hắn muốn nói gì, đối với phản đối của hắn thì làm như không thấy, "Coi như chàng có thật bất lực đi nữa, ta cũng sẽ không ghét bỏ chàng."
Dứt lời, Hoa Khấp Tuyết liền ly khai khỏi tay của hắn, bước chân không chút hoang mang, nhưng trên khuôn mặt nhìn hắn lại đang đầy trêu tức.
"Hoa —— khóc —— tuyết ——"
Trong Noãn các, một đạo âm gầm lên vang dội, làm chấn động cả thân thể những hạ nhân làm việc ở xung quanh, Tuyết cô nương đã làm gì, làm cho Vương Gia không có phong độ giận dữ đến như vậy, la cũng quá to rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.