Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 107: CUỘC HẸN Ở ĐÀO HOA LÂM
Thụy Tiểu Ngốc
04/04/2017
Editor: Mộc Du
"Chuyện này là lão thiên gia (ý là nói ông trời) bất công rồi, sao lại không tặng cho bổn vương một nữ tử giống như Thánh Vương phi đây ở bên cạnh." Nói xong, ánh mắt Phong Vụ Niên lại trở về trên người Hoa Khóc Tuyết, nhìn gương mặt lạnh nhạt lại có chút lười biếng của nàng, ánh mắt trở nên nóng rực.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi, không ngờ ở trước mặt nhiều người như vậy Phong Vụ Niên lại dám trực tiếp nói ra những lời này, lời này chẳng phải là nói rõ hắn thích Thánh Vương phi sao?
Trịnh Loan híp híp mắt, có chút buồn cười, dã tâm và tài trí của thái tử Phong Quốc này hắn đã nghe nói qua nhưng hôm nay gặp mặt, không biết là nên khen hắn có dũng khí khiêu chiến cùng Mộ Lương, hay vẫn là nói hắn ngu ngốc.
Mộ Hỏa Nhân cười như không cười hừ một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, che dấu sự châm chọc trong ánh mắt.
Còn Hoa Trảm Lãng thấy hắn bị người khiêu khích liền rất hưng phấn, ánh mắt dừng ở trên người Mộ Lương cùng Phong Vụ Niên, chờ xem cuộc vui.
Mộ Lương thản nhiên nhìn Phong Vụ Niên, chỉ là tùy ý cười, cũng không lên tiếng, lời này của Phong Vụ Niên, người thông minh một chút đều nghe ra được hắn là đang muốn gây hấn với Mộ Lương, nhưng người trong cuộc lại an tĩnh khác thường, cũng không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.
"Lão thiên gia?" Mặc dù Hoa Khóc Tuyết không có chú ý nghe, nhưng cũng phát giác ra hắn là đang gây hấn với Mộ Lương, ngáp một cái, nháy mắt dáng vẻ buồn ngủ biến mất hoàn toàn, lạnh lùng nhìn về phía Phong Vụ Niên: "Bổn Vương phi còn tưởng rằng, Phong thái tử không tin những điều này, dù sao thì mọi sự đều do người tạo ra."
Sắc mặt Phong Vụ Niên biến đổi nhiều lần, hơi híp mắt nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết, hắn chỉ là muốn trước tiên làm cho Mộ Lương rối loạn trận tuyến, lại quên rằng bản thân Hoa Khóc Tuyết cũng không phải là một nhân vật đơn giản, hít sâu một hơi, lúc này mới cười mở miệng: "Vương phi nói đúng lắm nhưng cũng không thể phủ nhận là vận khí của Thánh Vương rất tốt sao, nếu không phải là hắn gặp được Vương phi trước thì có lẽ người ôm được mỹ nhân về lại là một người khác rồi."
Phong Vụ Niên nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, trong lúc cười cất giấu chút hứng thú cùng với yêu mến, trước nhịn xuống mục đích chọc giận Mộ Lương, hôm nay hắn muốn nhìn xem thử, Hoa Khóc Tuyết này có thể bày ra cái trò gì.
"Trước? Sư huynh, cùng bổn vương phi lúc trước hình như là thanh mai trúc mã." Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn Mộ Lương như có như không chứa ý cười, trong lòng biết hắn đã có điểm tức giận, đối với Phong Vụ Niên càng nhiều thêm mấy phần chán ghét, trước kia đều là Mộ Lương che chở cho nàng, hôm nay, hãy để cho nàng bảo vệ hắn một lần.
"Ưmh, xác thực." Hoa Trảm Lãng nhíu mày, như có điều suy nghĩ mấp máy môi, bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Nhưng sư muội à, vi huynh cũng không dám với cao với muội, nhìn thấy cái dáng vẻ tiên nhân này của muội, những phàm phu tục tử như chúng ta, sao lại dám vọng tưởng?"
"Phàm nhân vẫn chỉ xứng với phàm nhân!" Mộ Hỏa Nhân tán đồng gật đầu một cái.
Sắc mặt Phong Vụ Niên có chút khó coi, bọn họ kẻ xướng người họa, rõ ràng nói hắn là người phàm, không xứng với Hoa Khóc Tuyết!
"Nói bậy, ta cùng với Vương gia người nào không phải là người phàm, những tiên nhân kia đều là đoạn tuyệt tình ái, chỉ với điểm này, chúng ta đã không thể làm được." Hoa Khóc Tuyết thản nhiên càng nói càng hăng say, âm thanh lạnh hơn một chút.
"Ưmh, Hoàng thẩm cùng Hoàng thúc là duyên cầm sắt đàn ra âm thanh rất hài hòa, xác thực cùng thần tiên là không giống nhau." Mộ Hỏa Nhân một bộ dáng biết sai.
Hoa Trảm Lãng nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng thu vào trong mắt, chỉ cảm thấy yêu nàng vô cùng, cầm tay của nàng nắm thật chặt.
"Cầm sắt?" Phong Vụ Niên đột nhiên tiếp lời, như có điều suy nghĩ nhíu mày: "Dây đàn này, nếu chất liệu tốt một chút thì không sao nhưng nếu chất liệu kém, ảnh hưởng đến tiếng nhạc là chuyện nhỏ, vạn nhất nếu bị đứt, thì rất là gay go."
"Ý trung nhân mà ta yêu mến, dù sao cũng không phải là dây đàn cầm nhỏ nhặt kia, Phong thái tử người nói xem, phải không?" Hoa Khóc Tuyết hừ lạnh, trên bộ mặt tuyệt mỹ không che giấu lạnh lùng.
"Ha ha, Ta chỉ là nói vui thôi." Phong Vụ Niên vân đạm phong khinh cười, nhưng trong mắt đều là lạnh lẽo, nếu như nói lúc trước hắn có ý muốn yêu thương nữ nhân này, thì bây giờ hắn đã hoàn toàn dẹp bỏ cái ý nghĩ này, miệng lưỡi bén nhọn, khắp nơi bảo vệ Mộ Lương. . . . . . Chờ sau này hắn giết Mộ Lương, đoạt lấy nàng, xem nàng còn dám làm cho hắn mất mặt như vậy hay không!
[email protected]&.q#y.d%n
"Công lực nói vui của Thái tử vẫn chưa đến nơi đến chốn nha, mọi người ở đây lại không ai có thể cười được." Mộ Lương ôn nhu nhìn thoáng qua tiểu nữ nhân vẫn một mực bảo vệ cho hắn, nhẹ nhàng cầm lên một khối bánh hoa đào, đặt ở trước mặt, cười như không cười nhìn Phong Vụ Niên.
Phong Vụ Niên sa sầm mặt, trong tay áo bàn tay cầm một khối ngọc bội nắm lại thành quyền, nơi này không phải chỉ có người của hai nước Phong quốc và Mộ quốc, còn có cả người của Tước quốc ở đây, chẳng lẽ hắn đã muốn tuyên chiến rồi hả?
Phong Vụ Niên này xác thực là có đôi khi rất ngu dốt, nếu Mộ Lương muốn tuyên chiến với hắn, thì cũng chả có cố kỵ có người nào khác ở đây hay không, huống hồ hắn không bao giờ hướng về người đó mà tuyên chiến, hắn, đều là lẳng lặng chờ, chờ đến lúc kẻ địch tập kích, tìm đúng thời cơ, cắn một cái ở cổ họng của ngươi.
"A Noãn, bánh hoa đào này nàng còn muốn ăn nữa không?" Mộ Lương đột nhiên chuyển tầm mắt tới trên mặt Hoa Khóc Tuyết, dịu dàng mà hỏi.
"Không cần." Hoa Khóc Tuyết lắc đầu một cái: "Càng ăn càng cảm thấy không hợp khẩu vị."
"Như vậy thì để bổn vương ăn hết là được, lãng phí là rất đáng xấu hổ." Mộ Lương bất đắc dĩ cười cười đang tính đưa vào trong miệng, bánh hoa đào trên đầu ngón tay đột nhiên bị hắn bóp nát.
"Ưmh, thật là yếu ớt, Bổn vương cũng không có dùng sức."
Lời này vừa nói ra, trừ Phong Vụ Niên ra tất cả những người biết chuyện đều muốn cười ha hả, Mộ Lương thật là lão hồ ly, vừa nãy giờ không nói gì, thì ra là vận sức chờ phát động lâu rồi, chờ Hoa Khóc Tuyết khiêu khích Phong Vụ Niên làm cho hắn bị kích động thì liền bổ khuyết thêm một đao như vậy. . . . . . Cái lời nói kia ý tứ không phải là bánh hoa đào của Phong Vụ Niên làm ra, Hoa Khóc Tuyết không thích, mà là hắn, còn chưa có dùng lực thì đã có thể khiến nó tan xương nát thịt. . . . . .
"Rừng hoa đào này là mỹ cảnh, chư vị vẫn là chưa được xem đi, hôm nay Bổn cung sẽ dẫn đường, để cho chư vị hảo hảo mà thưởng thức!" Ngọc bội ở trong lòng bàn tay hóa thành bột, Phong Vụ Niên hoắc mắt đứng lên, cố nén tức giận cười cười, xoay người sang chỗ khác, đi về phía trước.
"Vậy sao? Vậy thì Bổn Vương phải hảo hảo xem một chút." Mộ Lương lười biếng nói, chậm rãi đứng dậy.
"Mộ Lương, ta ở nơi này ngủ một lát, chàng đi hái về đây một giỏ hoa đào, phải có ngọn cây, buổi tối ta làm bánh hoa đào cho chàng." Hoa Khóc Tuyết đẩy hắn ra ngồi xuống, nháy mắt mấy cái ánh mắt của nàng đã bị cơn buồn ngủ vây khốn.
"Ta có thể gọi Cảnh Duệ đi hái." Mộ Lương biết nàng lại bắt đầu mệt rã rời rồi, nhíu nhíu mày, không muốn rời đi.
"Nếu như chàng không đi, Phong Vụ Niên sẽ tìm ai gây phiền phức?" Hoa Khóc Tuyết hừ nhẹ, lại đẩy hắn một cái, Phong Vụ Niên nếu không nhìn thấy Mộ Lương, tự nhiên sẽ đi trở về phủ, đến lúc đó hắn sẽ lại đến đây gây chuyện, nàng còn ngủ thế nào được?
Mộ Lương thở dài, bất đắc dĩ ngắt chóp mũi của nàng, vỗ vỗ trên Thiêu Hồng đầu nàng, ý bảo nó bảo vệ tốt chủ tử của nó, thấy nó hồng quang chợt lóe, lúc này mới yên tâm.
"Không cần phải lo lắng, ta sẽ không ngủ say." Hoa Khóc Tuyết cười cười, trông thấy tất cả mọi người đứng lên xoay người đi về phía trước rồi, đột nhiên ở bên môi Mộ Lương hôn một cái y hệt như chuồn chuồn lướt nước, ngay sau đó lùi về sau, dựa vào thành ghế, nhắm hai mắt lại.
Mộ Lương ngẩn người, hồi hồn sau nhìn gương mặt nàng hơi ửng hồng cùng lông mi khẽ run, tà khí mà cười lên, muốn cúi người xuống cùng nàng thân thiết một phen, lại nghe được Hoa Trảm Lãng ở đằng trước hài hước kêu lên, hừ nhẹ một tiếng, có chút không nỡ nhìn Hoa Khóc Tuyết lần nữa, thấy nàng vẫn không mở mắt, chỉ đành phải xoay người rời đi.
Hoa Khóc Tuyết chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng lưng của hắn, ôn nhu cười một tiếng, gió mát thổi qua làm cho nàng cả người thoải mái, ngáp một cái, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
"Vương gia, tiểu thư đâu?" Lưu Nguyệt phát hiện Hoa Khóc Tuyết không có ở đây, có chút sốt ruột.
"Nàng đang ngủ." Mộ Lương bĩu môi, có chút không yên lòng trả lời.
"Ai yêu, Cảnh Duệ ta trở về bồi tiểu thư!" Lưu Nguyệt dậm chân một cái, thầm mắng mình đi quá nhanh.
Mộ Lương thấy nàng gấp gáp, gật đầu một cái: "Đi đi."
"Vương gia, ta đi cùng với nàng." Cảnh Duệ kéo Lưu Nguyệt muốn chạy theo.
"Bước chân nhẹ một chút, nếu làm ồn A Noãn ngủ, ta sẽ giải quyết các ngươi." Dứt lời, Mộ Lương đi theo đám người đi về phía trước, trong tay cầm cái giỏ không để hái hoa đào.
"Chúng ta sẽ cẩn thận!" Lưu Nguyệt vui vẻ đáp, lôi kéo Cảnh Duệ quay người bỏ chạy, chỉ sợ chậm một bước, tiểu thư sẽ biến mất.
Thu vào trong mắt dáng vẻ vội vàng này, Cảnh Duệ không biết là nên có cảm giác gì, bọn họ nói thế nào cũng coi như là đã xác định quan hệ, nhưng này nha đầu chưa bao giờ khẩn trương với mình như vậy.
"Vương phi không có tới?" Phong Vụ Niên nghe được bọn họ nói chuyện, dừng bước lại, kinh ngạc hỏi.
"Nàng hơi mệt chút, ở tại chỗ nghỉ ngơi." Mộ Lương lạnh nhạt nói.
Phong Vụ Niên híp híp mắt, từ từ xoay người sang chỗ khác, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Một nhóm người đi vào chỗ sâu của rừng hoa đào đây chính là nơi hoa đào nở tươi tốt nhất, mọi người quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi.
"Hoắc, Mộ Lương sao ngươi lại mang theo cái giỏ vậy." Hoa Trảm Lãng một đường đùa giỡn với Mộ Hỏa Nhân, không có chú ý tới Mộ Lương, lúc quay lại thấy hình ảnh này liền làm cho hắn khiếp sợ, Thánh vương phong lưu phóng khoáng trong tay cầm theo cái giỏ, hình ảnh không hài hòa này cũng không phải là một điểm hai điểm.
"Vương phi có lệnh, Vương gia không dám không nghe theo!" Trạch Linh hài hước cười, hắn biết là Vương gia bị Vương phi kêu đến đây hái hoa.
"Ha ha ha, Thánh Vương gia vĩ đại của chúng ta, thật đúng là thê nô a." Bạch Thánh Vũ cũng tới đáp lời.
"Đi đi đi, chớ khi dễ hoàng thúc của ta, nam nhân biết thương yêu nương tử mới là nam nhân tốt biết không?" Thân là người nhà của thê nô Mộ Hỏa Nhân lập tức phản bác trở lại, vui mừng nhìn"Hiền huệ" hoàng thúc.
"Khụ khụ, Hỏa Nhân, ta cũng là nam nhân tốt." Hoa Trảm Lãng ưỡn lưng nghiêm mặt tiến lên trước.
"Cút." Phụ nữ có thai tâm tình lên xuống thất thường thay đổi rất lớn, Hoa Trảm Lãng là tốt nam nhân không sai nhưng nếu so sánh cùng với hoàng thúc thì còn kém xa, vì vậy nữ tử Hỏa Nhân đang mang thai của chúng ta rất là phách lối hai tay chống nạnh, nói: "Chàng không thể sánh bằng hoàng thúc!"
Hoa Trảm Lãng thành công đen mặt, hận không thể hung hăng đánh vào mông nàng một trận, nhưng vì nàng là phụ nữ mang thai, hắn không thể làm loạn, kết quả là ở trong lòng ghi nhớ cho nàng một món nợ, chờ nàng sinh đứa bé trong bụng ra, mới hảo hảo trừng trị nàng.
Mộ Lương trợn mắt nhìn bọn họ, chậm rãi hướng chỗ cánh rừng sâu đi vào, vóc người cao ráo rất là đẹp mắt, nhưng cái giỏ lắc lư trong tay kia đã phá hư đi phần mỹ cảm này.
"Thái tử người muốn đi đâu?" Trịnh Loan đi theo Vương Tước Nhân tản bộ ở vườn hoa, thấy Phong Vụ Niên xoay người muốn đi, theo bản năng liền hỏi.
"Khụ khụ, ta đi. . . . . ." Trên mặt Phong Vụ Niên nhiễm vào một tia quẫn bách khó có được, lúng túng ho khan một tiếng.
Trịnh Loan thấy vậy, biết đại khái là hắn muốn đi tiểu tiện rồi, sờ lỗ mũi một cái, nhườn đường cho hắn.
Phong Vụ Niên hướng tới hắn gật đầu một cái, bước nhanh rời đi, Trịnh Loan không nhìn thấy, lúc Phong Vụ Niên xoay người trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Loan ca ca, ta cảm thấy thái tử có chút kỳ quái." Vương Tước Nhân như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của hắn, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết thái tử này có cái gì đó không đúng.
"Vậy sao?" Trịnh Loan cau mày, chỉ cảm thấy là nàng suy nghĩ nhiều.
Vương Tước Nhân thấy hắn không tin, thở dài, trong mắt có sự cô đơn, nàng không bằng không chứng, thì làm sao mà làm cho hắn tin tưởng đây.
"Tước Nhân. . . . . ." Trịnh Loan nhíu chặt chân mày hơn.
"Hả?" Vương Tước Nhân không hiểu nhìn hắn.
"Muội có phải là có tâm sự gì hay không?" Trịnh Loan lôi kéo ống tay áo của nàng ngồi xuống ở gốc cây, nghiêm túc nhìn nàng, mấy ngày nay hắn cảm thấy, mặc dù Tước Nhân vẫn là hay cười nhưng trong đáy mắt lại có ưu sầu.
"Hừ, tâm sự của ta Loan ca ca còn không biết sao? Không phải là huynh nói chỉ xem ta là muội muội không thể yêu ta sao!" Vương Tước Nhân bĩu môi, cười hì hì nói.
"Tước Nhân!" Trịnh Loan giận tái mặt: "Ta muốn nghe lời nói thật." Hắn vẫn xem nàng như là muội muội, điểm này Tước Nhân đã sớm chấp nhận rồi.
Vương Tước Nhân thấy hắn giận thật, cũng chậm rãi thu hồi nụ cười, yên lặng nhìn hắn một cái, ánh mắt chuyển sang nơi xa, vẻ mặt có chút mờ mịt.
"Loan ca ca, chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, duyên phận của chúng ta thật sự sẽ chấm dứt."
Vương Tước Nhân giọng điệu lạnh nhạt nói ra, có chút sầu bi, có chút bi thương và phản phất sự phiền muộn.
"Cái gì?" Trịnh Loan sững sờ, có chút không phản ứng kịp.
"Phụ thân nói với ta, chờ sau khi ta trở về, sẽ phải gả cho thái tử Đông Phương Diệu."
Trịnh loan nghe vậy, tất cả trong mắt đều là khiếp sợ: "Muội vì sao không chịu nói với ta?"
"Hữu dụng sao?" Vương Tước Nhân cười khổ: "Phụ thân là Thái Phó, người muốn giúp thái tử củng cố địa vị, biện pháp tốt nhất là gả ta cho thái tử."
"Muội vẫn có thể nói với ta a, ta sẽ giúp muội nghĩ biện pháp, muội có biết là loại kết thân chính trị này sẽ hại cả đời muội hay không?" Trịnh Loan mất đi sự bình tĩnh thường ngày, giọng điệu rất gấp nóng vội, hắn cũng không biết tại sao, khi nghe thấy lời này của nàng, chỉ cảm thấy vừa vội vừa tức giận.
"Nếu như người kia không phải là huynh thì gả cho người nào cũng đều giống nhau không phải sao!" Vương Tước Nhân nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, nụ cười càng thêm khổ sở, thấy hắn còn muốn nói điều gì, lập tức ngăn lại lời hắn muốn nói ra: "Loan ca ca, huynh lấy thân phận ca ca chăm sóc ta vài ngày nữa, sau khi trở về, ta sẽ không dây dưa với huynh nữa."
"Muội nói gì vậy!" Trịnh Loan cực kỳ tức giận gầm nhẹ, rống lên làm cho cả hai người đều ngây ngẩn, hình tượng của hắn vẫn là không nóng không lạnh, hôm nay vì sao lại nóng nảy như vậy.
Trong mắt Vương Tước Nhân đột nhiên tràn ra ánh trong suốt, Loan ca ca trong lòng vẫn có nàng, mặc dù chỉ là muội muội, cũng đã đủ rồi, lau khô nước mắt, nàng lần nữa nâng lên nụ cười: "Loan ca ca, nơi này thật sự rất đẹp, lát nữa theo ta đi dạo một chút đi." Dứt lời, cũng không đợi hắn đáp lời, xoay người rời đi.
Trịnh Loan hiện tại trong lòng rất loạn, nhìn bóng lưng nàng ánh mắt hắn có chút phức tạp, hắn coi nàng là muội muội, nên lo lắng cho nàng, mới có thể luống cuống như vậy, là thế này phải không? Nhưng mà trong tim hắn lại như nói, không phải như thế.
Hắn còn muốn nói cái gì đó lại thấy Vương Tước Nhân chạy tới nơi xa, lập tức cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bước nhanh theo.
"Trời, hoàng thúc đây là muốn làm gì?" Cách đó không xa, Mộ Hỏa Nhân tựa ở trong ngực Hoa Trảm Lãng, kinh ngạc nhìn Mộ Lương ở trên không trung bay tới bay lui.
"Hắn bị điên rồi." Hoa Trảm Lãng giựt giựt khóe miệng, Mộ Lương lúc này ở không trung bay tới bay lui, ở mỗi một ngọn cây đều dừng lại một lát, hái hai đóa hoa để vào trong giỏ xách, cái bộ dáng này có chút giống với sinh vật gọi là "Ong mật".
"Vương phi kêu Vương gia hái cánh hoa đào, buổi tối sẽ làm bánh hoa đào cho Vương gia ăn." Trạch Linh giải thích.
"Hả?" Mộ Hỏa Nhân hai mắt sáng lên: "Hoàng thẩm muốn xuống bếp!"
"Không có phần của ngươi." Mộ Lương không biết từ lúc nào từ trên cao bay xuống, hừ nhẹ.
"Hoàng thúc, làm sao người có thể như vậy, ta là phụ nữ có thai a, trong bụng ta còn mang cháu trai của người!" Mộ Hỏa Nhân chu mỏ, không thuận theo làm nũng.
"Không cho phép đối với nam nhân khác làm nũng." Hoa Trảm Lãng mặt tối sầm, ấn nàng vào trong ngực: "Có cái gì ngon mà ăn."
"Ta nhớ rõ trước đây ngươi luôn quấn lấy A Noãn nhà ta đòi nàng nấu cơm cho ngươi ." Mộ Lương nghiêng mắt liếc hắn, khẩy khẩy cánh hoa lộn xộn trong giỏ.
"Cút." Hoa Trảm Lãng gầm nhẹ, hắn hiện tại một chút cũng không muốn nói chuyện cùng Mộ Lương.
"Ai, nhìn các ngươi từng đôi ân ân ái ái, người cô độc lẻ loi ta đây rất là hâm mộ đó." Bạch Thánh Vũ ngồi dưới đất, ngẹo đầu than thở.
"Tự lực cánh sinh." Trạch Linh khinh bỉ nhìn hắn, hắn cũng là độc thân, thế nào lại không có oán trách như hắn.
"Cái tên Oa Oa Kiểm (ý là trẻ con)này, ngươi cút xa chút đi!" Bạch Thánh Vũ hung hăng híp mắt.
"Không cho phép gọi ta Oa Oa Kiểm!" Trạch Linh bị chọt trúng tử huyệt, gương mặt trẻ con tràn đầy tức giận, nhấc chân liền đuổi theo Bạch Thánh Vũ
"Đây là thế nào?" Vương Tước Nhân trở lại liền nhìn thấy một màn bọn họ truy đuổi đùa giỡn, có chút ngạc nhiên.
"Điên rồi." Hoa Trảm Lãng cùng Mộ Lương đồng thời mở miệng. . . . . .
". . . . . ." Vương Tước Nhân im lặng.
Mộ Lương chú ý tới vẻ mặt hốt hoảng của Trịnh Loan ở phía sau nàng, nhíu mày.
"Ai? Phong Vụ Niên đâu?" Hoa Trảm Lãng nhìn bọn họ một chút, phát hiện cái người dẫn đường đó không thấy.
"Hắn đi ngoài rồi." Vương Tước Nhân giải thích, ngay sau đó nhíu nhíu mày: "Nhưng ta có cảm giác hắn là đi làm việc khác."
Mộ Lương nghe vậy, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, biến sắc, đem cái giỏ đẩy vào trong ngực Trạch Linh, hướng đường lúc đến bay đi.
"Hắn làm sao vậy?" Bạch Thánh Vũ không hiểu.
"Phong Vụ Niên có thể là đi tìm Tuyết Tuyết rồi." Hoa Trảm Lãng suy đoán.
"Hắn làm sao có thể động đến hoàng thẩm được." Mộ Hỏa Nhân cảm thấy sự lo lắng của hoàng thúc là dư thừa, huống chi Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt đều ở đấy.
"Chúng ta trở về." Hoa Trảm Lãng nhíu nhíu mày, một tay ôm lấy nàng, bước nhanh về phía trước, mọi người thấy vậy, vội vàng đuổi theo.
"Cảnh Duệ, chàng nói xem tiểu thư nhà ta làm sao lại xinh đẹp như vậy hả?" Lưu Nguyệt cùng Cảnh Duệ ngồi ở dưới tàng cây, cười híp mắt nhìn dung nhan tiểu thư nhà mình ngủ, nhỏ giọng cảm thán.
"Ta cảm thấy nàng cũng rất xinh đẹp." Cảnh Duệ vẫn nhìn Lưu Nguyệt, nghe vậy, theo bản năng thì thầm.
"Nói cái gì đó, ta làm sao có thể so với tiểu thư." Lưu Nguyệt liếc hắn một cái.
Cảnh Duệ bị cô nàng không hiểu phong tình là gì này làm cho tức điên: "Ngu ngốc, nàng chưa từng nghe qua câu ‘trong mắt người tình hóa Tây Thi’ sao?"
Lưu Nguyệt sững sờ nhìn hắn, lúc sau phản ứng được gương mặt đỏ ửng.
Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng, còn muốn nói điều gì, lại nghe thấy sau lưng có động tĩnh, liền biến sắc: "Lưu Nguyệt, chăm sóc tốt cho Vương phi, ta đi xem một chút." Dứt lời, lắc mình rời đi.
Lưu Nguyệt lập tức đi tới bên cạnh Hoa Khóc Tuyết, cảnh giác nhìn bốn phía, đột nhiên, phía sau của nàng một đạo bóng đen lướt qua, nàng chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, liền té xỉu trên mặt đất.
Phong Vụ Niên từ phía sau tán cây chậm rãi bước ra, đi tới bên cạnh Hoa Khóc Tuyết, lúc này Hoa Khóc Tuyết ngủ rất sâu, đối với việc hắn đến một chút cũng không có phát hiện ra.
Phong Vụ Niên si mê nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, lúc nàng ngủ thiếp đi rất là an tĩnh, rất ngoan ngoãn, không có giống như khi tỉnh lại một vẻ lạnh lẽo, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mím lại, cũng sẽ không như lúc tỉnh một bộ dạng vì Mộ Lương mà đối chọi gay gắt với hắn.
"Hoa Khóc Tuyết. . . . . . Nếu nàng cũng có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, vậy thì thật là tốt." Phong Vụ Niên si mê nhìn nàng, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của nàng, xúc cảm trơn mịn làm cho hắn rất kích động.
"Tại sao Mộ Lương lại có thể có được nàng, mà ta lại không thể!" Phong Vụ Niên đột nhiên trầm mặt xuống, tưởng tượng đến bộ dáng nàng ở trong ngực Mộ Lương cười nói tự nhiên, ghen tỵ và không cam lòng cùng nhau xông lên đầu, tại sao Mộ Lương lại được hưởng qua tư vị mà hắn không thể nếm!
Tròng mắt đen nhìn chằm chằm đôi môi Hoa Khóc Tuyết, Phong Vụ Niên chậm rãi cúi đầu. . . . . .
"Chuyện này là lão thiên gia (ý là nói ông trời) bất công rồi, sao lại không tặng cho bổn vương một nữ tử giống như Thánh Vương phi đây ở bên cạnh." Nói xong, ánh mắt Phong Vụ Niên lại trở về trên người Hoa Khóc Tuyết, nhìn gương mặt lạnh nhạt lại có chút lười biếng của nàng, ánh mắt trở nên nóng rực.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi, không ngờ ở trước mặt nhiều người như vậy Phong Vụ Niên lại dám trực tiếp nói ra những lời này, lời này chẳng phải là nói rõ hắn thích Thánh Vương phi sao?
Trịnh Loan híp híp mắt, có chút buồn cười, dã tâm và tài trí của thái tử Phong Quốc này hắn đã nghe nói qua nhưng hôm nay gặp mặt, không biết là nên khen hắn có dũng khí khiêu chiến cùng Mộ Lương, hay vẫn là nói hắn ngu ngốc.
Mộ Hỏa Nhân cười như không cười hừ một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, che dấu sự châm chọc trong ánh mắt.
Còn Hoa Trảm Lãng thấy hắn bị người khiêu khích liền rất hưng phấn, ánh mắt dừng ở trên người Mộ Lương cùng Phong Vụ Niên, chờ xem cuộc vui.
Mộ Lương thản nhiên nhìn Phong Vụ Niên, chỉ là tùy ý cười, cũng không lên tiếng, lời này của Phong Vụ Niên, người thông minh một chút đều nghe ra được hắn là đang muốn gây hấn với Mộ Lương, nhưng người trong cuộc lại an tĩnh khác thường, cũng không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.
"Lão thiên gia?" Mặc dù Hoa Khóc Tuyết không có chú ý nghe, nhưng cũng phát giác ra hắn là đang gây hấn với Mộ Lương, ngáp một cái, nháy mắt dáng vẻ buồn ngủ biến mất hoàn toàn, lạnh lùng nhìn về phía Phong Vụ Niên: "Bổn Vương phi còn tưởng rằng, Phong thái tử không tin những điều này, dù sao thì mọi sự đều do người tạo ra."
Sắc mặt Phong Vụ Niên biến đổi nhiều lần, hơi híp mắt nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết, hắn chỉ là muốn trước tiên làm cho Mộ Lương rối loạn trận tuyến, lại quên rằng bản thân Hoa Khóc Tuyết cũng không phải là một nhân vật đơn giản, hít sâu một hơi, lúc này mới cười mở miệng: "Vương phi nói đúng lắm nhưng cũng không thể phủ nhận là vận khí của Thánh Vương rất tốt sao, nếu không phải là hắn gặp được Vương phi trước thì có lẽ người ôm được mỹ nhân về lại là một người khác rồi."
Phong Vụ Niên nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, trong lúc cười cất giấu chút hứng thú cùng với yêu mến, trước nhịn xuống mục đích chọc giận Mộ Lương, hôm nay hắn muốn nhìn xem thử, Hoa Khóc Tuyết này có thể bày ra cái trò gì.
"Trước? Sư huynh, cùng bổn vương phi lúc trước hình như là thanh mai trúc mã." Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn Mộ Lương như có như không chứa ý cười, trong lòng biết hắn đã có điểm tức giận, đối với Phong Vụ Niên càng nhiều thêm mấy phần chán ghét, trước kia đều là Mộ Lương che chở cho nàng, hôm nay, hãy để cho nàng bảo vệ hắn một lần.
"Ưmh, xác thực." Hoa Trảm Lãng nhíu mày, như có điều suy nghĩ mấp máy môi, bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Nhưng sư muội à, vi huynh cũng không dám với cao với muội, nhìn thấy cái dáng vẻ tiên nhân này của muội, những phàm phu tục tử như chúng ta, sao lại dám vọng tưởng?"
"Phàm nhân vẫn chỉ xứng với phàm nhân!" Mộ Hỏa Nhân tán đồng gật đầu một cái.
Sắc mặt Phong Vụ Niên có chút khó coi, bọn họ kẻ xướng người họa, rõ ràng nói hắn là người phàm, không xứng với Hoa Khóc Tuyết!
"Nói bậy, ta cùng với Vương gia người nào không phải là người phàm, những tiên nhân kia đều là đoạn tuyệt tình ái, chỉ với điểm này, chúng ta đã không thể làm được." Hoa Khóc Tuyết thản nhiên càng nói càng hăng say, âm thanh lạnh hơn một chút.
"Ưmh, Hoàng thẩm cùng Hoàng thúc là duyên cầm sắt đàn ra âm thanh rất hài hòa, xác thực cùng thần tiên là không giống nhau." Mộ Hỏa Nhân một bộ dáng biết sai.
Hoa Trảm Lãng nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng thu vào trong mắt, chỉ cảm thấy yêu nàng vô cùng, cầm tay của nàng nắm thật chặt.
"Cầm sắt?" Phong Vụ Niên đột nhiên tiếp lời, như có điều suy nghĩ nhíu mày: "Dây đàn này, nếu chất liệu tốt một chút thì không sao nhưng nếu chất liệu kém, ảnh hưởng đến tiếng nhạc là chuyện nhỏ, vạn nhất nếu bị đứt, thì rất là gay go."
"Ý trung nhân mà ta yêu mến, dù sao cũng không phải là dây đàn cầm nhỏ nhặt kia, Phong thái tử người nói xem, phải không?" Hoa Khóc Tuyết hừ lạnh, trên bộ mặt tuyệt mỹ không che giấu lạnh lùng.
"Ha ha, Ta chỉ là nói vui thôi." Phong Vụ Niên vân đạm phong khinh cười, nhưng trong mắt đều là lạnh lẽo, nếu như nói lúc trước hắn có ý muốn yêu thương nữ nhân này, thì bây giờ hắn đã hoàn toàn dẹp bỏ cái ý nghĩ này, miệng lưỡi bén nhọn, khắp nơi bảo vệ Mộ Lương. . . . . . Chờ sau này hắn giết Mộ Lương, đoạt lấy nàng, xem nàng còn dám làm cho hắn mất mặt như vậy hay không!
[email protected]&.q#y.d%n
"Công lực nói vui của Thái tử vẫn chưa đến nơi đến chốn nha, mọi người ở đây lại không ai có thể cười được." Mộ Lương ôn nhu nhìn thoáng qua tiểu nữ nhân vẫn một mực bảo vệ cho hắn, nhẹ nhàng cầm lên một khối bánh hoa đào, đặt ở trước mặt, cười như không cười nhìn Phong Vụ Niên.
Phong Vụ Niên sa sầm mặt, trong tay áo bàn tay cầm một khối ngọc bội nắm lại thành quyền, nơi này không phải chỉ có người của hai nước Phong quốc và Mộ quốc, còn có cả người của Tước quốc ở đây, chẳng lẽ hắn đã muốn tuyên chiến rồi hả?
Phong Vụ Niên này xác thực là có đôi khi rất ngu dốt, nếu Mộ Lương muốn tuyên chiến với hắn, thì cũng chả có cố kỵ có người nào khác ở đây hay không, huống hồ hắn không bao giờ hướng về người đó mà tuyên chiến, hắn, đều là lẳng lặng chờ, chờ đến lúc kẻ địch tập kích, tìm đúng thời cơ, cắn một cái ở cổ họng của ngươi.
"A Noãn, bánh hoa đào này nàng còn muốn ăn nữa không?" Mộ Lương đột nhiên chuyển tầm mắt tới trên mặt Hoa Khóc Tuyết, dịu dàng mà hỏi.
"Không cần." Hoa Khóc Tuyết lắc đầu một cái: "Càng ăn càng cảm thấy không hợp khẩu vị."
"Như vậy thì để bổn vương ăn hết là được, lãng phí là rất đáng xấu hổ." Mộ Lương bất đắc dĩ cười cười đang tính đưa vào trong miệng, bánh hoa đào trên đầu ngón tay đột nhiên bị hắn bóp nát.
"Ưmh, thật là yếu ớt, Bổn vương cũng không có dùng sức."
Lời này vừa nói ra, trừ Phong Vụ Niên ra tất cả những người biết chuyện đều muốn cười ha hả, Mộ Lương thật là lão hồ ly, vừa nãy giờ không nói gì, thì ra là vận sức chờ phát động lâu rồi, chờ Hoa Khóc Tuyết khiêu khích Phong Vụ Niên làm cho hắn bị kích động thì liền bổ khuyết thêm một đao như vậy. . . . . . Cái lời nói kia ý tứ không phải là bánh hoa đào của Phong Vụ Niên làm ra, Hoa Khóc Tuyết không thích, mà là hắn, còn chưa có dùng lực thì đã có thể khiến nó tan xương nát thịt. . . . . .
"Rừng hoa đào này là mỹ cảnh, chư vị vẫn là chưa được xem đi, hôm nay Bổn cung sẽ dẫn đường, để cho chư vị hảo hảo mà thưởng thức!" Ngọc bội ở trong lòng bàn tay hóa thành bột, Phong Vụ Niên hoắc mắt đứng lên, cố nén tức giận cười cười, xoay người sang chỗ khác, đi về phía trước.
"Vậy sao? Vậy thì Bổn Vương phải hảo hảo xem một chút." Mộ Lương lười biếng nói, chậm rãi đứng dậy.
"Mộ Lương, ta ở nơi này ngủ một lát, chàng đi hái về đây một giỏ hoa đào, phải có ngọn cây, buổi tối ta làm bánh hoa đào cho chàng." Hoa Khóc Tuyết đẩy hắn ra ngồi xuống, nháy mắt mấy cái ánh mắt của nàng đã bị cơn buồn ngủ vây khốn.
"Ta có thể gọi Cảnh Duệ đi hái." Mộ Lương biết nàng lại bắt đầu mệt rã rời rồi, nhíu nhíu mày, không muốn rời đi.
"Nếu như chàng không đi, Phong Vụ Niên sẽ tìm ai gây phiền phức?" Hoa Khóc Tuyết hừ nhẹ, lại đẩy hắn một cái, Phong Vụ Niên nếu không nhìn thấy Mộ Lương, tự nhiên sẽ đi trở về phủ, đến lúc đó hắn sẽ lại đến đây gây chuyện, nàng còn ngủ thế nào được?
Mộ Lương thở dài, bất đắc dĩ ngắt chóp mũi của nàng, vỗ vỗ trên Thiêu Hồng đầu nàng, ý bảo nó bảo vệ tốt chủ tử của nó, thấy nó hồng quang chợt lóe, lúc này mới yên tâm.
"Không cần phải lo lắng, ta sẽ không ngủ say." Hoa Khóc Tuyết cười cười, trông thấy tất cả mọi người đứng lên xoay người đi về phía trước rồi, đột nhiên ở bên môi Mộ Lương hôn một cái y hệt như chuồn chuồn lướt nước, ngay sau đó lùi về sau, dựa vào thành ghế, nhắm hai mắt lại.
Mộ Lương ngẩn người, hồi hồn sau nhìn gương mặt nàng hơi ửng hồng cùng lông mi khẽ run, tà khí mà cười lên, muốn cúi người xuống cùng nàng thân thiết một phen, lại nghe được Hoa Trảm Lãng ở đằng trước hài hước kêu lên, hừ nhẹ một tiếng, có chút không nỡ nhìn Hoa Khóc Tuyết lần nữa, thấy nàng vẫn không mở mắt, chỉ đành phải xoay người rời đi.
Hoa Khóc Tuyết chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng lưng của hắn, ôn nhu cười một tiếng, gió mát thổi qua làm cho nàng cả người thoải mái, ngáp một cái, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
"Vương gia, tiểu thư đâu?" Lưu Nguyệt phát hiện Hoa Khóc Tuyết không có ở đây, có chút sốt ruột.
"Nàng đang ngủ." Mộ Lương bĩu môi, có chút không yên lòng trả lời.
"Ai yêu, Cảnh Duệ ta trở về bồi tiểu thư!" Lưu Nguyệt dậm chân một cái, thầm mắng mình đi quá nhanh.
Mộ Lương thấy nàng gấp gáp, gật đầu một cái: "Đi đi."
"Vương gia, ta đi cùng với nàng." Cảnh Duệ kéo Lưu Nguyệt muốn chạy theo.
"Bước chân nhẹ một chút, nếu làm ồn A Noãn ngủ, ta sẽ giải quyết các ngươi." Dứt lời, Mộ Lương đi theo đám người đi về phía trước, trong tay cầm cái giỏ không để hái hoa đào.
"Chúng ta sẽ cẩn thận!" Lưu Nguyệt vui vẻ đáp, lôi kéo Cảnh Duệ quay người bỏ chạy, chỉ sợ chậm một bước, tiểu thư sẽ biến mất.
Thu vào trong mắt dáng vẻ vội vàng này, Cảnh Duệ không biết là nên có cảm giác gì, bọn họ nói thế nào cũng coi như là đã xác định quan hệ, nhưng này nha đầu chưa bao giờ khẩn trương với mình như vậy.
"Vương phi không có tới?" Phong Vụ Niên nghe được bọn họ nói chuyện, dừng bước lại, kinh ngạc hỏi.
"Nàng hơi mệt chút, ở tại chỗ nghỉ ngơi." Mộ Lương lạnh nhạt nói.
Phong Vụ Niên híp híp mắt, từ từ xoay người sang chỗ khác, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Một nhóm người đi vào chỗ sâu của rừng hoa đào đây chính là nơi hoa đào nở tươi tốt nhất, mọi người quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi.
"Hoắc, Mộ Lương sao ngươi lại mang theo cái giỏ vậy." Hoa Trảm Lãng một đường đùa giỡn với Mộ Hỏa Nhân, không có chú ý tới Mộ Lương, lúc quay lại thấy hình ảnh này liền làm cho hắn khiếp sợ, Thánh vương phong lưu phóng khoáng trong tay cầm theo cái giỏ, hình ảnh không hài hòa này cũng không phải là một điểm hai điểm.
"Vương phi có lệnh, Vương gia không dám không nghe theo!" Trạch Linh hài hước cười, hắn biết là Vương gia bị Vương phi kêu đến đây hái hoa.
"Ha ha ha, Thánh Vương gia vĩ đại của chúng ta, thật đúng là thê nô a." Bạch Thánh Vũ cũng tới đáp lời.
"Đi đi đi, chớ khi dễ hoàng thúc của ta, nam nhân biết thương yêu nương tử mới là nam nhân tốt biết không?" Thân là người nhà của thê nô Mộ Hỏa Nhân lập tức phản bác trở lại, vui mừng nhìn"Hiền huệ" hoàng thúc.
"Khụ khụ, Hỏa Nhân, ta cũng là nam nhân tốt." Hoa Trảm Lãng ưỡn lưng nghiêm mặt tiến lên trước.
"Cút." Phụ nữ có thai tâm tình lên xuống thất thường thay đổi rất lớn, Hoa Trảm Lãng là tốt nam nhân không sai nhưng nếu so sánh cùng với hoàng thúc thì còn kém xa, vì vậy nữ tử Hỏa Nhân đang mang thai của chúng ta rất là phách lối hai tay chống nạnh, nói: "Chàng không thể sánh bằng hoàng thúc!"
Hoa Trảm Lãng thành công đen mặt, hận không thể hung hăng đánh vào mông nàng một trận, nhưng vì nàng là phụ nữ mang thai, hắn không thể làm loạn, kết quả là ở trong lòng ghi nhớ cho nàng một món nợ, chờ nàng sinh đứa bé trong bụng ra, mới hảo hảo trừng trị nàng.
Mộ Lương trợn mắt nhìn bọn họ, chậm rãi hướng chỗ cánh rừng sâu đi vào, vóc người cao ráo rất là đẹp mắt, nhưng cái giỏ lắc lư trong tay kia đã phá hư đi phần mỹ cảm này.
"Thái tử người muốn đi đâu?" Trịnh Loan đi theo Vương Tước Nhân tản bộ ở vườn hoa, thấy Phong Vụ Niên xoay người muốn đi, theo bản năng liền hỏi.
"Khụ khụ, ta đi. . . . . ." Trên mặt Phong Vụ Niên nhiễm vào một tia quẫn bách khó có được, lúng túng ho khan một tiếng.
Trịnh Loan thấy vậy, biết đại khái là hắn muốn đi tiểu tiện rồi, sờ lỗ mũi một cái, nhườn đường cho hắn.
Phong Vụ Niên hướng tới hắn gật đầu một cái, bước nhanh rời đi, Trịnh Loan không nhìn thấy, lúc Phong Vụ Niên xoay người trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Loan ca ca, ta cảm thấy thái tử có chút kỳ quái." Vương Tước Nhân như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của hắn, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết thái tử này có cái gì đó không đúng.
"Vậy sao?" Trịnh Loan cau mày, chỉ cảm thấy là nàng suy nghĩ nhiều.
Vương Tước Nhân thấy hắn không tin, thở dài, trong mắt có sự cô đơn, nàng không bằng không chứng, thì làm sao mà làm cho hắn tin tưởng đây.
"Tước Nhân. . . . . ." Trịnh Loan nhíu chặt chân mày hơn.
"Hả?" Vương Tước Nhân không hiểu nhìn hắn.
"Muội có phải là có tâm sự gì hay không?" Trịnh Loan lôi kéo ống tay áo của nàng ngồi xuống ở gốc cây, nghiêm túc nhìn nàng, mấy ngày nay hắn cảm thấy, mặc dù Tước Nhân vẫn là hay cười nhưng trong đáy mắt lại có ưu sầu.
"Hừ, tâm sự của ta Loan ca ca còn không biết sao? Không phải là huynh nói chỉ xem ta là muội muội không thể yêu ta sao!" Vương Tước Nhân bĩu môi, cười hì hì nói.
"Tước Nhân!" Trịnh Loan giận tái mặt: "Ta muốn nghe lời nói thật." Hắn vẫn xem nàng như là muội muội, điểm này Tước Nhân đã sớm chấp nhận rồi.
Vương Tước Nhân thấy hắn giận thật, cũng chậm rãi thu hồi nụ cười, yên lặng nhìn hắn một cái, ánh mắt chuyển sang nơi xa, vẻ mặt có chút mờ mịt.
"Loan ca ca, chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, duyên phận của chúng ta thật sự sẽ chấm dứt."
Vương Tước Nhân giọng điệu lạnh nhạt nói ra, có chút sầu bi, có chút bi thương và phản phất sự phiền muộn.
"Cái gì?" Trịnh Loan sững sờ, có chút không phản ứng kịp.
"Phụ thân nói với ta, chờ sau khi ta trở về, sẽ phải gả cho thái tử Đông Phương Diệu."
Trịnh loan nghe vậy, tất cả trong mắt đều là khiếp sợ: "Muội vì sao không chịu nói với ta?"
"Hữu dụng sao?" Vương Tước Nhân cười khổ: "Phụ thân là Thái Phó, người muốn giúp thái tử củng cố địa vị, biện pháp tốt nhất là gả ta cho thái tử."
"Muội vẫn có thể nói với ta a, ta sẽ giúp muội nghĩ biện pháp, muội có biết là loại kết thân chính trị này sẽ hại cả đời muội hay không?" Trịnh Loan mất đi sự bình tĩnh thường ngày, giọng điệu rất gấp nóng vội, hắn cũng không biết tại sao, khi nghe thấy lời này của nàng, chỉ cảm thấy vừa vội vừa tức giận.
"Nếu như người kia không phải là huynh thì gả cho người nào cũng đều giống nhau không phải sao!" Vương Tước Nhân nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, nụ cười càng thêm khổ sở, thấy hắn còn muốn nói điều gì, lập tức ngăn lại lời hắn muốn nói ra: "Loan ca ca, huynh lấy thân phận ca ca chăm sóc ta vài ngày nữa, sau khi trở về, ta sẽ không dây dưa với huynh nữa."
"Muội nói gì vậy!" Trịnh Loan cực kỳ tức giận gầm nhẹ, rống lên làm cho cả hai người đều ngây ngẩn, hình tượng của hắn vẫn là không nóng không lạnh, hôm nay vì sao lại nóng nảy như vậy.
Trong mắt Vương Tước Nhân đột nhiên tràn ra ánh trong suốt, Loan ca ca trong lòng vẫn có nàng, mặc dù chỉ là muội muội, cũng đã đủ rồi, lau khô nước mắt, nàng lần nữa nâng lên nụ cười: "Loan ca ca, nơi này thật sự rất đẹp, lát nữa theo ta đi dạo một chút đi." Dứt lời, cũng không đợi hắn đáp lời, xoay người rời đi.
Trịnh Loan hiện tại trong lòng rất loạn, nhìn bóng lưng nàng ánh mắt hắn có chút phức tạp, hắn coi nàng là muội muội, nên lo lắng cho nàng, mới có thể luống cuống như vậy, là thế này phải không? Nhưng mà trong tim hắn lại như nói, không phải như thế.
Hắn còn muốn nói cái gì đó lại thấy Vương Tước Nhân chạy tới nơi xa, lập tức cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bước nhanh theo.
"Trời, hoàng thúc đây là muốn làm gì?" Cách đó không xa, Mộ Hỏa Nhân tựa ở trong ngực Hoa Trảm Lãng, kinh ngạc nhìn Mộ Lương ở trên không trung bay tới bay lui.
"Hắn bị điên rồi." Hoa Trảm Lãng giựt giựt khóe miệng, Mộ Lương lúc này ở không trung bay tới bay lui, ở mỗi một ngọn cây đều dừng lại một lát, hái hai đóa hoa để vào trong giỏ xách, cái bộ dáng này có chút giống với sinh vật gọi là "Ong mật".
"Vương phi kêu Vương gia hái cánh hoa đào, buổi tối sẽ làm bánh hoa đào cho Vương gia ăn." Trạch Linh giải thích.
"Hả?" Mộ Hỏa Nhân hai mắt sáng lên: "Hoàng thẩm muốn xuống bếp!"
"Không có phần của ngươi." Mộ Lương không biết từ lúc nào từ trên cao bay xuống, hừ nhẹ.
"Hoàng thúc, làm sao người có thể như vậy, ta là phụ nữ có thai a, trong bụng ta còn mang cháu trai của người!" Mộ Hỏa Nhân chu mỏ, không thuận theo làm nũng.
"Không cho phép đối với nam nhân khác làm nũng." Hoa Trảm Lãng mặt tối sầm, ấn nàng vào trong ngực: "Có cái gì ngon mà ăn."
"Ta nhớ rõ trước đây ngươi luôn quấn lấy A Noãn nhà ta đòi nàng nấu cơm cho ngươi ." Mộ Lương nghiêng mắt liếc hắn, khẩy khẩy cánh hoa lộn xộn trong giỏ.
"Cút." Hoa Trảm Lãng gầm nhẹ, hắn hiện tại một chút cũng không muốn nói chuyện cùng Mộ Lương.
"Ai, nhìn các ngươi từng đôi ân ân ái ái, người cô độc lẻ loi ta đây rất là hâm mộ đó." Bạch Thánh Vũ ngồi dưới đất, ngẹo đầu than thở.
"Tự lực cánh sinh." Trạch Linh khinh bỉ nhìn hắn, hắn cũng là độc thân, thế nào lại không có oán trách như hắn.
"Cái tên Oa Oa Kiểm (ý là trẻ con)này, ngươi cút xa chút đi!" Bạch Thánh Vũ hung hăng híp mắt.
"Không cho phép gọi ta Oa Oa Kiểm!" Trạch Linh bị chọt trúng tử huyệt, gương mặt trẻ con tràn đầy tức giận, nhấc chân liền đuổi theo Bạch Thánh Vũ
"Đây là thế nào?" Vương Tước Nhân trở lại liền nhìn thấy một màn bọn họ truy đuổi đùa giỡn, có chút ngạc nhiên.
"Điên rồi." Hoa Trảm Lãng cùng Mộ Lương đồng thời mở miệng. . . . . .
". . . . . ." Vương Tước Nhân im lặng.
Mộ Lương chú ý tới vẻ mặt hốt hoảng của Trịnh Loan ở phía sau nàng, nhíu mày.
"Ai? Phong Vụ Niên đâu?" Hoa Trảm Lãng nhìn bọn họ một chút, phát hiện cái người dẫn đường đó không thấy.
"Hắn đi ngoài rồi." Vương Tước Nhân giải thích, ngay sau đó nhíu nhíu mày: "Nhưng ta có cảm giác hắn là đi làm việc khác."
Mộ Lương nghe vậy, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, biến sắc, đem cái giỏ đẩy vào trong ngực Trạch Linh, hướng đường lúc đến bay đi.
"Hắn làm sao vậy?" Bạch Thánh Vũ không hiểu.
"Phong Vụ Niên có thể là đi tìm Tuyết Tuyết rồi." Hoa Trảm Lãng suy đoán.
"Hắn làm sao có thể động đến hoàng thẩm được." Mộ Hỏa Nhân cảm thấy sự lo lắng của hoàng thúc là dư thừa, huống chi Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt đều ở đấy.
"Chúng ta trở về." Hoa Trảm Lãng nhíu nhíu mày, một tay ôm lấy nàng, bước nhanh về phía trước, mọi người thấy vậy, vội vàng đuổi theo.
"Cảnh Duệ, chàng nói xem tiểu thư nhà ta làm sao lại xinh đẹp như vậy hả?" Lưu Nguyệt cùng Cảnh Duệ ngồi ở dưới tàng cây, cười híp mắt nhìn dung nhan tiểu thư nhà mình ngủ, nhỏ giọng cảm thán.
"Ta cảm thấy nàng cũng rất xinh đẹp." Cảnh Duệ vẫn nhìn Lưu Nguyệt, nghe vậy, theo bản năng thì thầm.
"Nói cái gì đó, ta làm sao có thể so với tiểu thư." Lưu Nguyệt liếc hắn một cái.
Cảnh Duệ bị cô nàng không hiểu phong tình là gì này làm cho tức điên: "Ngu ngốc, nàng chưa từng nghe qua câu ‘trong mắt người tình hóa Tây Thi’ sao?"
Lưu Nguyệt sững sờ nhìn hắn, lúc sau phản ứng được gương mặt đỏ ửng.
Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng, còn muốn nói điều gì, lại nghe thấy sau lưng có động tĩnh, liền biến sắc: "Lưu Nguyệt, chăm sóc tốt cho Vương phi, ta đi xem một chút." Dứt lời, lắc mình rời đi.
Lưu Nguyệt lập tức đi tới bên cạnh Hoa Khóc Tuyết, cảnh giác nhìn bốn phía, đột nhiên, phía sau của nàng một đạo bóng đen lướt qua, nàng chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, liền té xỉu trên mặt đất.
Phong Vụ Niên từ phía sau tán cây chậm rãi bước ra, đi tới bên cạnh Hoa Khóc Tuyết, lúc này Hoa Khóc Tuyết ngủ rất sâu, đối với việc hắn đến một chút cũng không có phát hiện ra.
Phong Vụ Niên si mê nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, lúc nàng ngủ thiếp đi rất là an tĩnh, rất ngoan ngoãn, không có giống như khi tỉnh lại một vẻ lạnh lẽo, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mím lại, cũng sẽ không như lúc tỉnh một bộ dạng vì Mộ Lương mà đối chọi gay gắt với hắn.
"Hoa Khóc Tuyết. . . . . . Nếu nàng cũng có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, vậy thì thật là tốt." Phong Vụ Niên si mê nhìn nàng, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của nàng, xúc cảm trơn mịn làm cho hắn rất kích động.
"Tại sao Mộ Lương lại có thể có được nàng, mà ta lại không thể!" Phong Vụ Niên đột nhiên trầm mặt xuống, tưởng tượng đến bộ dáng nàng ở trong ngực Mộ Lương cười nói tự nhiên, ghen tỵ và không cam lòng cùng nhau xông lên đầu, tại sao Mộ Lương lại được hưởng qua tư vị mà hắn không thể nếm!
Tròng mắt đen nhìn chằm chằm đôi môi Hoa Khóc Tuyết, Phong Vụ Niên chậm rãi cúi đầu. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.