Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 40: Hoa Khấp Tuyết, Mộ Lương là của ta.
Thụy Tiểu Ngốc
17/10/2016
Đông Phương Vũ nở nụ cười tươi nhất mang theo Liên nhi đi tới phía trước nghênh đón bóng dáng màu trắng.
“ Tuyết muội muội, hôm nay dậy thật sớm.” Đông Phương Vũ cười thật tươi nói chuyện với Hoa Khấp Tuyết, giọng điệu nói chuyện rất thân mật như hai người đã quen biết rất lâu.
“ Thật ngại quá công chúa, từ nhỏ ta không cha không mẹ, nay nhiều tỷ tỷ vậy thật là không quen.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng ta một cái.
“ Vương gia không có ở đây,ngươi liền không thèm giả bộ hiền thục nữa sao?” Đông Phương Vũ lạnh giọng nói,nàng ta không giả bộ, nàng cũng chẳng cần ngụy trang nữa.
“Mộ Lê đã cho phép ta gặp ai cũng chẳng cần hành lễ” Hoa Khấp Tuyết lấy nho khô mà Phúc Lưu Nguyệt đưa tới, từ từ cho vào miệng.
Đông Phương Vũ sững người, đợi lúc lâu nàng mới phản ứng kịp Mộ Lê trong miệng nàng ta là ai, nàng giận dữ trừng mắt nhìn, nàng không ngờ nàng ta và Hoàng Thượng thân thiết đến mức độ có thể gọi tên húy như vậy.
“Bổn cung không phải là người nước này.” Đông Phương Vũ hừ lạnh, từ từ đi đến bên cạnh Hoa Tuyết.“ Vậy ngươi không cần đến trước mặt hoàng đế nước ta hành lễ sao?” Hoa Khấp Tuyết không thèm nhìn chậm rãi đùa giỡn nho khô trong lòng bàn tay nói, cười như không cười nhìn nàng ta một cái.
“ Hoa Khấp Tuyết, nữ nhân quá kiêu ngạo, là giữ không được nam nhân.” Đông Phương Vũ cắn răng, hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
“ Ít nhất ta còn có cơ hội giữ.” Hoa Khấp Tuyết giơ tay thả một quả nho vào miệng Lưu Nguyệt rồi nói tiếp : “Lưu Nguyệt, ngươi đi kêu Thánh Diêu chuẩn bị một phần cháo lươn, để Mộ Lương trở về có thể uống.
“ Dạ tiểu thư.” Lưu Nguyệt mỉm cười, cúi người đáp. Trước khi đi không quên lè lưỡi với Liên Nhi một cái.
“ Ngươi!” Đông Phương Vũ cắn chặt môi mình quát, bị chọc trúng chổ đau của mình hiện tại nàng tràn đầy hận ý, nhưng ít nhất nàng ta có cơ hội bảo vệ, còn nàng ngay cả cơ hội này cũng không có.
“ Công chúa, trước kia Mộ Lương không phải là của ngươi, hiện tại và về sau Mộ Lương cũng không phải là của ngươi.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng nói.
“ Thật buồn cười, Bổn cung thân phận cao quý, ngoại trừ ta ra còn ai xứng với Vương Gia, mà ngươi chẳng qua là một nha đầu không rõ lai lịch mà thôi.” Đông Phương Vũ giận quá hóa cười đáp, hai mắt đều có chút ứ máu.
Liên Nhi đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột, lại không dám lên tiếng, Hoa Khấp Tuyết này lòng dạ quá sâu, làm cho công chúa tự loạn cước, nếu cứ tiếp tục như vậy người thua sẽ là công chúa.
“ Ngươi cao quý đến đâu, mà dù có cao quý đi chăng nữa thì Mộ Lương, hắn không cần một bình hoa (*) ở bên cạnh,” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn, phí sức dài dòng với nàng ta như vậy, chỉ vì giết gà doạ khỉ mà thôi, một khi Đông Phương Vũ thất bại thì các nữ nhân khác tự nhiên cũng e ngại nàng.
(*) Bình hoa: đây là so sánh chỉ những phụ nữ xinh đẹp nhưng không có đầu óc,
“ Ngươi!” Đông Phương Vũ tức giận phát run, Liên Nhi nhanh nhẹ tiến lên đỡ nàng
“Hoa Khấp Tuyết ngươi đừng có quá phận, trên thế giới này, xứng đôi với hắn, có thể tiếp nhận hắn, cũng chỉ có mình ta.” Đông Phương Vũ đỏ mắt, khuôn mặt đầy hận ý, bí mật kia của Mộ Lương, nàng là nữ nhân duy nhất biết rõ đấy, nàng cũng không tin, chờ sau khi Hoa Khấp Tuyết biết rõ, có thể lạnh nhạt như vậy.
“ Đông Phương Vũ, có vài người, ngươi không thể chọc nổi đâu.” Hai mắt Hoa Khấp Tuyết đột nhiên lạnh xuống hơi thở cũng trở nên băng giá, trong mắt không che giấu sát y toả ra.
Đông Phương Vũ dựa người vào Liên Nhi sợ hãi nhìn nàng, thân thể cả hai người đều phát run, thật không nghĩ tới nữ nhân này có thể có khí thế mạnh mẽ đến thế, làm nàng không chống thể chống lại.
“Tuyết Tuyết, ta cho người chuẩn bị canh Tuyết Liên chúng ta cùng nhau đi ăn!” Một giọng nói thanh túy kèm theo ý cười truyền tới.
Hoa Khấp Tuyết nghe thấy, rất nhanh thu lại vẻ lạnh lùng, thản nhiên liếc nhìn Đông Phương Vũ một cái, chậm trãi trả lời: “ Được.”
“ Vậy ta đi trước.” Bạch Thánh Dao vui vẻ cười, sau đó chỉ nghe tiếng bước chân.
Hoa Khấp Tuyết cũng không ở lại , liền xoay người đi, bước đi không nhanh không chậm, rất là nhàn nhã, tựa như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì.
Sau khi Hoa Khấp Tuyết thu hồi ánh mắt , Đông Phương Vũ mặt đang trắng bệch mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng thật sự có cảm giác mình đang rất gần cái chết.
“Công Chúa, ngài không có sao chứ?” Sau khi Liên Nhi bình phục một chút lo lắng nhìn Đông Phương Vũ.
“ Không có việc gì.” Đông Phương Vũ lắc đầu trả lời, nhưng hận ý trong lòng càng tăng lên không ít, mới vừa rồi đối mặt Hoa Khấp Tuyết nàng chật vật như vậy, sau này làm sao nàng đối mặt với người khác.
“Công chúa, chúng ta trở về phòng đi, nô tỳ kêu người làm chút thức ăn sáng cho người.” Lê Nhi dò hỏi.
“Ừ.” Đông Phương Vũ gật đầu, sau đó oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái liền cùng Liên Nhi rời đi, Vương gia nhất định là của nàng, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất có thể tiếp cận hắn! Hoa Khấp Tuyết, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!
Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đến phòng ăn, liếc nhìn mọi người một cái, rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Mộ Lương.
Hôm nay thật náo nhiệt, huynh muội Bạch gia đều ở đây, Mộ Lê cũng không có hồi cung.
“A Noãn, nàng làm sao vậy?” Mộ Lương nhíu mày, hôm nay A Noãn không thoải mái lắm,tuy mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng hắn có thể nhìn ra được nàng đang có tâm sự.
Hoa Khấp Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn tràn đầy dịu dàng và lo lắng nhìn mình, khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
“A…..” Mộ Lương nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.
“Ăn cơm.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng cắt đứt câu chuyện, lướt nhìn mọi người, cầm muỗng, nếm thử miếng canh Tuyết Liên, gật đầu với Bạch Thánh Diêu một cái. “Thánh Diêu tiến bộ.”
“Thật không! Tuyết Tuyết thật tốt!” Bạch Thánh Diêu cười híp mắt, Hoa Khấp Tuyết rất ít khi khen ngợi nàng, hôm nay được khen sao không vui vẻ chứ.
Mộ Lê giương mắt nhìn Bạch Thánh Diêu một cái, nhíu mày hật lâu rồi không thấy nàng rồi, dáng người càng càng đẹp, còn có hai lúm đồng tiền….. Phi phi phi, hắn đang nghĩ gì thế này?
Cúi đầu, múc nhanh một muỗng cháo, để đè xuống những cảm xúc khó hiểu vừa rồi của mình, nhưng hắn lại phát hiện cháo này thật ngon kinh người, mặc dù kém so với thức ăn trong cung, nhưng lại có mùi vị khác biệt.
“Cháo này là ngươi nấu sao?” Mộ Lê kinh hỉ (ngạc nhiên+ Vui mừng) nhìn Bạch Thánh Diêu
“Không phải là nói nhảm sao, Lê ca ca ngươi càng ngày càng ngốc.” Bạch Thánh Diêu liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.
Mộ Lê sững người nhìn nàng, trong nháy mắt ánh mắt hắn sáng ngời, Lê ca ca… Hắn nhớ thật lâu trước kia, có một tiểu nha đầu đáng yêu luôn đi theo phía sau hắn, hắn gọi như vậy, nhưng từ kể từ sau khi hắn lên ngôi …..
“Khụ khụ, không đúng, là hoàng thượng.” Bạch Thánh Diêu kịp thời phản ứng, lúng túng cười, hắn là hoàng thượng, mới vừa rồi tại sao nàng lại quên mất chuyện này?
“Là Lê ca ca.” Mộ Lê mím môi nói, hắn không thích nàng gọi hắn là hoàng thượng, trong lòng có chút khó chịu, cúi đầu đảo cháo trong chén, không nhắc lại nữa.
Bạch Thánh Diêu nghe vậy, trong mắt hiện lên chua sót, nhưng rất nhanh liền che giấu đi.
Bạch Thánh Vũ giương mắt nhìn Mộ Lê rồi lại nhìn Bạch Thánh Diêu hiểu rõ ngoéo môi một cái nói nhỏ chỉ đủ mình Bạch Thánh Diêu nghe: “Thánh Diêu nếu muốn quên, thì phải hoàn toàn quên.”
Bạch Thánh Diêu cười cười, từ chối cho ý kiến, quên, làm sao dễ dàng như vậy?
Giọng nói của Bạch Thánh Vũ rất nhỏ, nhưng không tránh khỏi lỗ tai của Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương.
Hoa Khấp Tuyết ánh mắt sáng lên, cầm muỗng đảo qua lại , chợt nghĩ ra điều gì đó liếc nhìn Mộ Lương, khẽ thở dài.
Mộ Lương rất nhanh bắt được ánh mắt của nàng, trong lòng giật mình, hôm nay cô nương này sao vậy, mới vừa rồi nghe Lưu Nguyệt nói các nàng đụng phải Đông Phương Vũ, chẳng lẽ là nàng…
Trong mắt thoáng hiện sát ý, Đông Phương Vũ to gan dám làm nữ nhân của hắn không vui, thật là muốn chết.
Nhưng Mộ Lương lại không biết, nguyên nhân Hoa Khấp Tuyết không vui, thật ra là vì hắn, tại sao Đông Phương Vũ dám nói chỉ mình nàng có thể tiếp cận Mộ Lương, đến tột cùng Mộ Lương đang dấu diếm nàng chuyện gì...
“ Tuyết muội muội, hôm nay dậy thật sớm.” Đông Phương Vũ cười thật tươi nói chuyện với Hoa Khấp Tuyết, giọng điệu nói chuyện rất thân mật như hai người đã quen biết rất lâu.
“ Thật ngại quá công chúa, từ nhỏ ta không cha không mẹ, nay nhiều tỷ tỷ vậy thật là không quen.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng ta một cái.
“ Vương gia không có ở đây,ngươi liền không thèm giả bộ hiền thục nữa sao?” Đông Phương Vũ lạnh giọng nói,nàng ta không giả bộ, nàng cũng chẳng cần ngụy trang nữa.
“Mộ Lê đã cho phép ta gặp ai cũng chẳng cần hành lễ” Hoa Khấp Tuyết lấy nho khô mà Phúc Lưu Nguyệt đưa tới, từ từ cho vào miệng.
Đông Phương Vũ sững người, đợi lúc lâu nàng mới phản ứng kịp Mộ Lê trong miệng nàng ta là ai, nàng giận dữ trừng mắt nhìn, nàng không ngờ nàng ta và Hoàng Thượng thân thiết đến mức độ có thể gọi tên húy như vậy.
“Bổn cung không phải là người nước này.” Đông Phương Vũ hừ lạnh, từ từ đi đến bên cạnh Hoa Tuyết.“ Vậy ngươi không cần đến trước mặt hoàng đế nước ta hành lễ sao?” Hoa Khấp Tuyết không thèm nhìn chậm rãi đùa giỡn nho khô trong lòng bàn tay nói, cười như không cười nhìn nàng ta một cái.
“ Hoa Khấp Tuyết, nữ nhân quá kiêu ngạo, là giữ không được nam nhân.” Đông Phương Vũ cắn răng, hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
“ Ít nhất ta còn có cơ hội giữ.” Hoa Khấp Tuyết giơ tay thả một quả nho vào miệng Lưu Nguyệt rồi nói tiếp : “Lưu Nguyệt, ngươi đi kêu Thánh Diêu chuẩn bị một phần cháo lươn, để Mộ Lương trở về có thể uống.
“ Dạ tiểu thư.” Lưu Nguyệt mỉm cười, cúi người đáp. Trước khi đi không quên lè lưỡi với Liên Nhi một cái.
“ Ngươi!” Đông Phương Vũ cắn chặt môi mình quát, bị chọc trúng chổ đau của mình hiện tại nàng tràn đầy hận ý, nhưng ít nhất nàng ta có cơ hội bảo vệ, còn nàng ngay cả cơ hội này cũng không có.
“ Công chúa, trước kia Mộ Lương không phải là của ngươi, hiện tại và về sau Mộ Lương cũng không phải là của ngươi.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng nói.
“ Thật buồn cười, Bổn cung thân phận cao quý, ngoại trừ ta ra còn ai xứng với Vương Gia, mà ngươi chẳng qua là một nha đầu không rõ lai lịch mà thôi.” Đông Phương Vũ giận quá hóa cười đáp, hai mắt đều có chút ứ máu.
Liên Nhi đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột, lại không dám lên tiếng, Hoa Khấp Tuyết này lòng dạ quá sâu, làm cho công chúa tự loạn cước, nếu cứ tiếp tục như vậy người thua sẽ là công chúa.
“ Ngươi cao quý đến đâu, mà dù có cao quý đi chăng nữa thì Mộ Lương, hắn không cần một bình hoa (*) ở bên cạnh,” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn, phí sức dài dòng với nàng ta như vậy, chỉ vì giết gà doạ khỉ mà thôi, một khi Đông Phương Vũ thất bại thì các nữ nhân khác tự nhiên cũng e ngại nàng.
(*) Bình hoa: đây là so sánh chỉ những phụ nữ xinh đẹp nhưng không có đầu óc,
“ Ngươi!” Đông Phương Vũ tức giận phát run, Liên Nhi nhanh nhẹ tiến lên đỡ nàng
“Hoa Khấp Tuyết ngươi đừng có quá phận, trên thế giới này, xứng đôi với hắn, có thể tiếp nhận hắn, cũng chỉ có mình ta.” Đông Phương Vũ đỏ mắt, khuôn mặt đầy hận ý, bí mật kia của Mộ Lương, nàng là nữ nhân duy nhất biết rõ đấy, nàng cũng không tin, chờ sau khi Hoa Khấp Tuyết biết rõ, có thể lạnh nhạt như vậy.
“ Đông Phương Vũ, có vài người, ngươi không thể chọc nổi đâu.” Hai mắt Hoa Khấp Tuyết đột nhiên lạnh xuống hơi thở cũng trở nên băng giá, trong mắt không che giấu sát y toả ra.
Đông Phương Vũ dựa người vào Liên Nhi sợ hãi nhìn nàng, thân thể cả hai người đều phát run, thật không nghĩ tới nữ nhân này có thể có khí thế mạnh mẽ đến thế, làm nàng không chống thể chống lại.
“Tuyết Tuyết, ta cho người chuẩn bị canh Tuyết Liên chúng ta cùng nhau đi ăn!” Một giọng nói thanh túy kèm theo ý cười truyền tới.
Hoa Khấp Tuyết nghe thấy, rất nhanh thu lại vẻ lạnh lùng, thản nhiên liếc nhìn Đông Phương Vũ một cái, chậm trãi trả lời: “ Được.”
“ Vậy ta đi trước.” Bạch Thánh Dao vui vẻ cười, sau đó chỉ nghe tiếng bước chân.
Hoa Khấp Tuyết cũng không ở lại , liền xoay người đi, bước đi không nhanh không chậm, rất là nhàn nhã, tựa như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì.
Sau khi Hoa Khấp Tuyết thu hồi ánh mắt , Đông Phương Vũ mặt đang trắng bệch mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng thật sự có cảm giác mình đang rất gần cái chết.
“Công Chúa, ngài không có sao chứ?” Sau khi Liên Nhi bình phục một chút lo lắng nhìn Đông Phương Vũ.
“ Không có việc gì.” Đông Phương Vũ lắc đầu trả lời, nhưng hận ý trong lòng càng tăng lên không ít, mới vừa rồi đối mặt Hoa Khấp Tuyết nàng chật vật như vậy, sau này làm sao nàng đối mặt với người khác.
“Công chúa, chúng ta trở về phòng đi, nô tỳ kêu người làm chút thức ăn sáng cho người.” Lê Nhi dò hỏi.
“Ừ.” Đông Phương Vũ gật đầu, sau đó oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái liền cùng Liên Nhi rời đi, Vương gia nhất định là của nàng, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất có thể tiếp cận hắn! Hoa Khấp Tuyết, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!
Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đến phòng ăn, liếc nhìn mọi người một cái, rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Mộ Lương.
Hôm nay thật náo nhiệt, huynh muội Bạch gia đều ở đây, Mộ Lê cũng không có hồi cung.
“A Noãn, nàng làm sao vậy?” Mộ Lương nhíu mày, hôm nay A Noãn không thoải mái lắm,tuy mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng hắn có thể nhìn ra được nàng đang có tâm sự.
Hoa Khấp Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn tràn đầy dịu dàng và lo lắng nhìn mình, khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
“A…..” Mộ Lương nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.
“Ăn cơm.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng cắt đứt câu chuyện, lướt nhìn mọi người, cầm muỗng, nếm thử miếng canh Tuyết Liên, gật đầu với Bạch Thánh Diêu một cái. “Thánh Diêu tiến bộ.”
“Thật không! Tuyết Tuyết thật tốt!” Bạch Thánh Diêu cười híp mắt, Hoa Khấp Tuyết rất ít khi khen ngợi nàng, hôm nay được khen sao không vui vẻ chứ.
Mộ Lê giương mắt nhìn Bạch Thánh Diêu một cái, nhíu mày hật lâu rồi không thấy nàng rồi, dáng người càng càng đẹp, còn có hai lúm đồng tiền….. Phi phi phi, hắn đang nghĩ gì thế này?
Cúi đầu, múc nhanh một muỗng cháo, để đè xuống những cảm xúc khó hiểu vừa rồi của mình, nhưng hắn lại phát hiện cháo này thật ngon kinh người, mặc dù kém so với thức ăn trong cung, nhưng lại có mùi vị khác biệt.
“Cháo này là ngươi nấu sao?” Mộ Lê kinh hỉ (ngạc nhiên+ Vui mừng) nhìn Bạch Thánh Diêu
“Không phải là nói nhảm sao, Lê ca ca ngươi càng ngày càng ngốc.” Bạch Thánh Diêu liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.
Mộ Lê sững người nhìn nàng, trong nháy mắt ánh mắt hắn sáng ngời, Lê ca ca… Hắn nhớ thật lâu trước kia, có một tiểu nha đầu đáng yêu luôn đi theo phía sau hắn, hắn gọi như vậy, nhưng từ kể từ sau khi hắn lên ngôi …..
“Khụ khụ, không đúng, là hoàng thượng.” Bạch Thánh Diêu kịp thời phản ứng, lúng túng cười, hắn là hoàng thượng, mới vừa rồi tại sao nàng lại quên mất chuyện này?
“Là Lê ca ca.” Mộ Lê mím môi nói, hắn không thích nàng gọi hắn là hoàng thượng, trong lòng có chút khó chịu, cúi đầu đảo cháo trong chén, không nhắc lại nữa.
Bạch Thánh Diêu nghe vậy, trong mắt hiện lên chua sót, nhưng rất nhanh liền che giấu đi.
Bạch Thánh Vũ giương mắt nhìn Mộ Lê rồi lại nhìn Bạch Thánh Diêu hiểu rõ ngoéo môi một cái nói nhỏ chỉ đủ mình Bạch Thánh Diêu nghe: “Thánh Diêu nếu muốn quên, thì phải hoàn toàn quên.”
Bạch Thánh Diêu cười cười, từ chối cho ý kiến, quên, làm sao dễ dàng như vậy?
Giọng nói của Bạch Thánh Vũ rất nhỏ, nhưng không tránh khỏi lỗ tai của Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương.
Hoa Khấp Tuyết ánh mắt sáng lên, cầm muỗng đảo qua lại , chợt nghĩ ra điều gì đó liếc nhìn Mộ Lương, khẽ thở dài.
Mộ Lương rất nhanh bắt được ánh mắt của nàng, trong lòng giật mình, hôm nay cô nương này sao vậy, mới vừa rồi nghe Lưu Nguyệt nói các nàng đụng phải Đông Phương Vũ, chẳng lẽ là nàng…
Trong mắt thoáng hiện sát ý, Đông Phương Vũ to gan dám làm nữ nhân của hắn không vui, thật là muốn chết.
Nhưng Mộ Lương lại không biết, nguyên nhân Hoa Khấp Tuyết không vui, thật ra là vì hắn, tại sao Đông Phương Vũ dám nói chỉ mình nàng có thể tiếp cận Mộ Lương, đến tột cùng Mộ Lương đang dấu diếm nàng chuyện gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.