Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 2: Kỳ tài ngàn năm có một.
Thụy Tiểu Ngốc
18/08/2016
Hoa Liên Phong nhìn
hoàng đế trước mắt đã biến mất, hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu cẩn thận đánh
gía tiểu quỷ trong ngực, vừa nhìn thấy cả người liền cả kinh.
“Kỳ tài ngàn năm.”
Hoa Liên Phong mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mộ Lương đang nằm trong lòng, có như thế nào hắn cũng không dám tin trong đời hắn có thể may mắn ôm được kỳ tài ngàn năm khó gặp trên tay, nhưng người trên tay hắn phát ra khí chất trong suốt như đang nhắc nhở với hắn, hắn! Không! Xem! Sai!
“Ha ha ha ha, ta muốn thu đồ đệ, thu đồ đệ, tiểu tử này phải làm đồ đệ của ta, lão nhân ta có đi đâu cũng có thể đắc chí.”
Hoa Liên Phong cười lớn, xoay người, lập tức biến mất.
“Đứa nhỏ này đẹp như một cô nương?” Hoa Trảm Lãng nhìn Mộ Lương đang nằm trên giường, ríu rít tán thưởng,“Thật đẹp!”
Hắn luôn nghĩ mình dáng dấp cuả mình đã rất hoàn hảo rồi, nhưng không nghĩ rằng thế gian này còn có một nam tử đẹp như vậy. ngũ quan thật hoàn mỹ… Thật sự là ông trời quả sủng ái đứa nhỏ này.
“Ngươi đừng có đâm như vậy, đây là bảo bối của sư phụ, hắn là kỳ tài võ học ngàn năm khó gặp, chọc phá hư hắn ngươi có bồi thường?”
Hoa Liên Phong ôm một đống bình dược vào phòng, tức giận lấy ngón tay đồ đệ chọt trên mặt Mộ Lương ra.
“Chậc chậc, hắn còn sống không phải là chọc tức chúng ta sao?” Hoa Trảm Lãng khinh thường hừ nhẹ, cũng không ghét Mộ Lương, sờ sờ đầu hắn, cảm nhận nhiệt độ trên người hắn, chân mày không tự chủ nhíu lại, “Lão già, hắn thế nào? Chỉ bị phát sốt thôi sao?”
“Làm sao chỉ bị phát sốt?” Hoa Liên Phong trợn mắt, “Hăn đây là bị trúng độc --Liệt Quyết.”
“Người nào hạ? Ác độc như vậy?” Hoa Trảm Lãng không thể tin được, độc Liệt Quyết này hắn biết, đây là một loại dược cực độc, sau khi uống vào sẽ có triệu chứng như phát sốt, đợi sau khi lang trung phát hiện đây không phải là phát sốt, thì lúc này ngũ tạng của người trúng độc đã sớm bị thiêu đốt, rồi chết!
“Nhất định là trong cung có phi tử không ưa hắn chứ sao.” Hoa Liên Phong khinh thường hừ nhẹ, “Cho nên ta nói tiểu tử này có căn cốt cực kỳ tốt, trúng độc này đã mấy ngày, trừ phát sốt ra những hiện tượng khác điều không có.”
Hoa Trảm Lãng gật gật đầu, nhìn Mộ Lương đang thở gấp mà bội phục, “Nếu là ta, sớm đã chết rồi…..”
“Ngươi cũng không chết được, ta đã điều chỉnh thể chất của người, tiểu độc này mà lấy được mạng của ngươi, ta đây cũng không thể lăng lộn rồi!” Hoa Liên Phong đẩy hắn ra, đem những bình thuốc bày lên giường, liên tiếp rót chúng vào miệng Mộ Lương.
Thuốc này phản ứng quá mạnh, làm cho đứa trẻ trên giường không tự chủ nhăn mày lại.
Hoa Trảm Lãng bị lão già đẩy ra như vậy, té xuống đất, mặt nhất thời đen lại.
Hôm sau.
Hoa Liên Phong ôm một đống bình dược, nằm bên người Mộ Lương, Hoa Trảm Lãng ôm chân Hoa Liên Phong, không hề hình tượng dựa vào mép giường ngủ say.
Trên gường Mộ Lương mắt đang nhắm chặt nhẹ nhàng giật giật, tiếng rên từ trong miệng hắn nhỏ nhẹ phát ra.
Hoa Liên Phong vốn ngủ không sâu, vừa nghe tiếng động, liền mở mắt, nhoài người về phía Mộ Lương, trực tiếp đem Hoa Trảm Lãng quăng ra ngoài.
“Ôi, lão già ngươi làm ngã chết ta a!” Hoa Trảm Lãng xoa đầu mình, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Tiểu tử, ngươi đã tỉnh?” Hoa Liên Phong hiếm khi không cùng hắn ầm ỹ, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn Mộ Lương, mỉm cười nhìn hắn.
Mộ Lương cảm giác có người vỗ mặt mình, khó chịu nhíu mày, chậm rãi mở mắt, có thể do chưa thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nên chỉ có thể hơi hé mắt.
“Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?” Mộ Lương nhìn về phía lão ta, trên mặt đầy nghi ngờ, động động thân mình, liền cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.
Hoa Liên Phong thấy hắn thực sự tỉnh lại, liền cười lớn.
Hoa Trảm Lãng giựt giựt khoé miệng, đẩy hắn ra, đến ngồi bên cạnh Mộ Lương, cười thật tươi, “Ta là Hoa Trảm Lãng, hắn là Hoa Liên Phong, chính là người các ngươi hay gọi là Vô Cực lão nhân, nơi này là đỉnh Mang sơn”
Mộ Lương môi tái nhợt, thản nhiên nhìn Hoa Trảm Lãng, mặc dù còn suy yếu cực hạn, nhưng ánh mắt không che giấu được phần tôn quý, “Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì.” Giọng nói nhẹ nhàng, giọng nói có phần yếu ớt, nhưng lại đi kèm một sự uy nghiêm trong đó, làm cho người ta phải nghe theo.
Hoa Liên Phong thu hồi nụ cười, yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau, cuối cùng lại bật cười, đem sự tình đã xảy ra nói cho Mộ Lương nghe.
Có đôi khi, một người muốn làm người khác nghe theo hắn, kỳ thật chỉ cần dùng ánh mắt, đôi khi có thể khống chế khí thế của người khác, nhiều năm sau, Hoa Trảm Lãng vất vả vì Mộ Lương, lại nghĩ tới lúc này, vẻ mặt đầy bi thống --hắn lúc trước thế nào mà không có chí khí như vậy, Mộ Lương cả người suy yếu như thế, mà có thể làm cho hắn nghe theo! Lúc hắn yếu nhất sao không đánh hắn bất tỉnh, hiện tại hẳn chẳng cần nghe theo như vậy?
Hoa Liên Phong đứng trong phòng, lặng lẽ nhì thấy cảnh này, trong mắt hiện lên ý cười.
“Hoa tiên sinh.” Mộ Lương cười nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Hoa Liên Phong chứa đầy vẻ biết ơn, tánh mạng của hắn, là Vô Cực lão nhân cứu trở về.
“Ha ha, được gọi là tiên sinh thật là không quen, nếu không thì kêu giống Hoa Thuỷ Thuỷ kêu là sư phụ đi, thấy thế nào?” Hoa Liên Phong cười to, râu trắng đều run lên, ánh mắt loé sáng nhìn về phía Mộ Lương, tiểu tử thiên tài này nhất định phải là đồ đệ của hắn!
Mộ Lương chỉ cười không nói gì, không cần nói cũng biết ý tứ, muốn nhận hắn làm đồ đệ? Nhìn Hoa Trảm Lãng một cái, nhưng hắn thật sự không muốn làm sư đệ của người ta....
“Hừ!” Hoa Liên Phong nhìn ra hắn không vui, hừ nhẹ hai tiếng, giọng mong chờ nói tiếp, “Khi làm đồ đệ của ta, ngươi có thể trở thành người mạnh nhất Vân Huyễn đại lục!”
Hắn dụ dỗ đều này cũng không nhỏ, không tin tiểu tử này không mắc câu!
“Lão già, da mặt ngươi thật dầy, tuy nhiên ta không để ý mình có thêm một sư đệ…” Hoa Trảm Lãng khinh bỉ nhìn sư phụ hắn, sau đó đắc chí hướng về Mộ Lương.
“Hoa gia gia, mặc dù ta không làm đồ đệ của ngươi, ngươi cũng có thể dạy ta, không phải sao?” Mộ Lương yếu ớt cười, nhưng trong mắt loé sáng làm cho người ta không thể khinh thường.
Gia gia? Được kêu như vậy mặt Hoa Liên Phong liền thay đổi, khuôn mặt già nua liền hiện lên ý cười, tán thưởng nhìn Mộ Lương, “Tiểu tử nhà ngươi, quả nhiên giảo hoạt, nhanh như vậy liền nhận thân thích, gia gia ta làm sao có thể không dạy?”
“Ngươi là ước gì người khác chịu học võ công của ngươi đi, còn giả bộ cái gì?” Hoa Trảm Lãng đánh gãy lời gã, không lưu cho lão ta một chút thể diện nào.
“Tiểu tử thúi, mấy ngày không đánh, liền muốn nhảy lên đầu ta, ngươi muốn bị đánh đúng không?” Hoa Liên Phong trừng mắt nhìn hắn, chống nạnh rống Hoa Trảm Lãng.
Hoa Trảm Lãng sớm đã quen, nhanh như chớp leo lên giường nhỏ của Mộ Lương, hừ nhẹ, “Ta không sợ!” Ngay sau đó từ trong ngực lấy ra một viên thuốc trắng muốt.
“Ngươi!” Hoa Liên Phong phùng má trợn mắt nhìn hắn, ba bước thành hai bước vọt tới, đưa tay muốn đánh hắn, lại thấy viên thuốc trên tay hắn, liền sững người.
Mộ Lương buồn cười nhìn hai người, thân thể lại nổi lên khó chịu, nhẹ nhàng kho khan, nhìn viên thuốc trên tay Hoa Trảm Lãng, khó hiểu nhíu mày.
“Trảm Lãng, đây là gì?”
“Đây là Tẩy Tuỷ đan.” Hoa Trảm Lãng đắc ý cười, “Ngươi muốn học võ công của lão già này, trước mắt phải uống cái này đã.”
Mộ Lương lại ho khan, lập tức gật đầu cười, cầm lấy Thuỷ Tẩy đan, bỏ vào trong miệng, một lúc sau cảm nhận được mùi trái cây tràng ngập trong miệng.
Hoa Trảm Lãng thấy hắn tin tưởng bản thân mình như vậy, không hỏi tiếng nào liền cho vào miệng, liền cười lớn.
“Ngươi lại trộm thuốc của ta!?” Hoa Liên Phong thấy hắn lấy ra Tẩy Tuỷ đam, trừng lớn mắt.
“Khụ khụ, sư phụ, thuốc này ăn thật ngon…” Hoa Trảm Lãng xấu hổ cười, khó có khi hắn kêu được tiếng “Sư phụ”.
“A a a, tiểu tử thối nhà ngươi, gây ra chuyện liền dụ ngọt lão phu, hôm nay không đánh ngươi, ta không phải họ Hoa!”
Vô Cực lão nhân đầu bạc trắng nhanh chống vọt tới, Hoa Trảm Lãng thân thủ cực nhanh nhảy khỏi giường, chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu tử, ngươi an tâm nghỉ ngơi, chờ năm canh giờ sau dược liệu sẽ có tác dụng, lúc đó ta sẽ mang ngươi đi Hàn Trì….”
“A a a a, Mộ Lương, cứu ta!”
Trảm Lãng, ngươi tự bảo trọng, Mộ Lương cười nhẹ, chậm rãi nằm xuống, chờ ta thân thể tốt lên, nhất định ở trước mộ của ngươi cúng cho ngươi một lọ Tẩy Tuỷ Đan….
“Kỳ tài ngàn năm.”
Hoa Liên Phong mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mộ Lương đang nằm trong lòng, có như thế nào hắn cũng không dám tin trong đời hắn có thể may mắn ôm được kỳ tài ngàn năm khó gặp trên tay, nhưng người trên tay hắn phát ra khí chất trong suốt như đang nhắc nhở với hắn, hắn! Không! Xem! Sai!
“Ha ha ha ha, ta muốn thu đồ đệ, thu đồ đệ, tiểu tử này phải làm đồ đệ của ta, lão nhân ta có đi đâu cũng có thể đắc chí.”
Hoa Liên Phong cười lớn, xoay người, lập tức biến mất.
“Đứa nhỏ này đẹp như một cô nương?” Hoa Trảm Lãng nhìn Mộ Lương đang nằm trên giường, ríu rít tán thưởng,“Thật đẹp!”
Hắn luôn nghĩ mình dáng dấp cuả mình đã rất hoàn hảo rồi, nhưng không nghĩ rằng thế gian này còn có một nam tử đẹp như vậy. ngũ quan thật hoàn mỹ… Thật sự là ông trời quả sủng ái đứa nhỏ này.
“Ngươi đừng có đâm như vậy, đây là bảo bối của sư phụ, hắn là kỳ tài võ học ngàn năm khó gặp, chọc phá hư hắn ngươi có bồi thường?”
Hoa Liên Phong ôm một đống bình dược vào phòng, tức giận lấy ngón tay đồ đệ chọt trên mặt Mộ Lương ra.
“Chậc chậc, hắn còn sống không phải là chọc tức chúng ta sao?” Hoa Trảm Lãng khinh thường hừ nhẹ, cũng không ghét Mộ Lương, sờ sờ đầu hắn, cảm nhận nhiệt độ trên người hắn, chân mày không tự chủ nhíu lại, “Lão già, hắn thế nào? Chỉ bị phát sốt thôi sao?”
“Làm sao chỉ bị phát sốt?” Hoa Liên Phong trợn mắt, “Hăn đây là bị trúng độc --Liệt Quyết.”
“Người nào hạ? Ác độc như vậy?” Hoa Trảm Lãng không thể tin được, độc Liệt Quyết này hắn biết, đây là một loại dược cực độc, sau khi uống vào sẽ có triệu chứng như phát sốt, đợi sau khi lang trung phát hiện đây không phải là phát sốt, thì lúc này ngũ tạng của người trúng độc đã sớm bị thiêu đốt, rồi chết!
“Nhất định là trong cung có phi tử không ưa hắn chứ sao.” Hoa Liên Phong khinh thường hừ nhẹ, “Cho nên ta nói tiểu tử này có căn cốt cực kỳ tốt, trúng độc này đã mấy ngày, trừ phát sốt ra những hiện tượng khác điều không có.”
Hoa Trảm Lãng gật gật đầu, nhìn Mộ Lương đang thở gấp mà bội phục, “Nếu là ta, sớm đã chết rồi…..”
“Ngươi cũng không chết được, ta đã điều chỉnh thể chất của người, tiểu độc này mà lấy được mạng của ngươi, ta đây cũng không thể lăng lộn rồi!” Hoa Liên Phong đẩy hắn ra, đem những bình thuốc bày lên giường, liên tiếp rót chúng vào miệng Mộ Lương.
Thuốc này phản ứng quá mạnh, làm cho đứa trẻ trên giường không tự chủ nhăn mày lại.
Hoa Trảm Lãng bị lão già đẩy ra như vậy, té xuống đất, mặt nhất thời đen lại.
Hôm sau.
Hoa Liên Phong ôm một đống bình dược, nằm bên người Mộ Lương, Hoa Trảm Lãng ôm chân Hoa Liên Phong, không hề hình tượng dựa vào mép giường ngủ say.
Trên gường Mộ Lương mắt đang nhắm chặt nhẹ nhàng giật giật, tiếng rên từ trong miệng hắn nhỏ nhẹ phát ra.
Hoa Liên Phong vốn ngủ không sâu, vừa nghe tiếng động, liền mở mắt, nhoài người về phía Mộ Lương, trực tiếp đem Hoa Trảm Lãng quăng ra ngoài.
“Ôi, lão già ngươi làm ngã chết ta a!” Hoa Trảm Lãng xoa đầu mình, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Tiểu tử, ngươi đã tỉnh?” Hoa Liên Phong hiếm khi không cùng hắn ầm ỹ, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn Mộ Lương, mỉm cười nhìn hắn.
Mộ Lương cảm giác có người vỗ mặt mình, khó chịu nhíu mày, chậm rãi mở mắt, có thể do chưa thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nên chỉ có thể hơi hé mắt.
“Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?” Mộ Lương nhìn về phía lão ta, trên mặt đầy nghi ngờ, động động thân mình, liền cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.
Hoa Liên Phong thấy hắn thực sự tỉnh lại, liền cười lớn.
Hoa Trảm Lãng giựt giựt khoé miệng, đẩy hắn ra, đến ngồi bên cạnh Mộ Lương, cười thật tươi, “Ta là Hoa Trảm Lãng, hắn là Hoa Liên Phong, chính là người các ngươi hay gọi là Vô Cực lão nhân, nơi này là đỉnh Mang sơn”
Mộ Lương môi tái nhợt, thản nhiên nhìn Hoa Trảm Lãng, mặc dù còn suy yếu cực hạn, nhưng ánh mắt không che giấu được phần tôn quý, “Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì.” Giọng nói nhẹ nhàng, giọng nói có phần yếu ớt, nhưng lại đi kèm một sự uy nghiêm trong đó, làm cho người ta phải nghe theo.
Hoa Liên Phong thu hồi nụ cười, yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau, cuối cùng lại bật cười, đem sự tình đã xảy ra nói cho Mộ Lương nghe.
Có đôi khi, một người muốn làm người khác nghe theo hắn, kỳ thật chỉ cần dùng ánh mắt, đôi khi có thể khống chế khí thế của người khác, nhiều năm sau, Hoa Trảm Lãng vất vả vì Mộ Lương, lại nghĩ tới lúc này, vẻ mặt đầy bi thống --hắn lúc trước thế nào mà không có chí khí như vậy, Mộ Lương cả người suy yếu như thế, mà có thể làm cho hắn nghe theo! Lúc hắn yếu nhất sao không đánh hắn bất tỉnh, hiện tại hẳn chẳng cần nghe theo như vậy?
Hoa Liên Phong đứng trong phòng, lặng lẽ nhì thấy cảnh này, trong mắt hiện lên ý cười.
“Hoa tiên sinh.” Mộ Lương cười nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Hoa Liên Phong chứa đầy vẻ biết ơn, tánh mạng của hắn, là Vô Cực lão nhân cứu trở về.
“Ha ha, được gọi là tiên sinh thật là không quen, nếu không thì kêu giống Hoa Thuỷ Thuỷ kêu là sư phụ đi, thấy thế nào?” Hoa Liên Phong cười to, râu trắng đều run lên, ánh mắt loé sáng nhìn về phía Mộ Lương, tiểu tử thiên tài này nhất định phải là đồ đệ của hắn!
Mộ Lương chỉ cười không nói gì, không cần nói cũng biết ý tứ, muốn nhận hắn làm đồ đệ? Nhìn Hoa Trảm Lãng một cái, nhưng hắn thật sự không muốn làm sư đệ của người ta....
“Hừ!” Hoa Liên Phong nhìn ra hắn không vui, hừ nhẹ hai tiếng, giọng mong chờ nói tiếp, “Khi làm đồ đệ của ta, ngươi có thể trở thành người mạnh nhất Vân Huyễn đại lục!”
Hắn dụ dỗ đều này cũng không nhỏ, không tin tiểu tử này không mắc câu!
“Lão già, da mặt ngươi thật dầy, tuy nhiên ta không để ý mình có thêm một sư đệ…” Hoa Trảm Lãng khinh bỉ nhìn sư phụ hắn, sau đó đắc chí hướng về Mộ Lương.
“Hoa gia gia, mặc dù ta không làm đồ đệ của ngươi, ngươi cũng có thể dạy ta, không phải sao?” Mộ Lương yếu ớt cười, nhưng trong mắt loé sáng làm cho người ta không thể khinh thường.
Gia gia? Được kêu như vậy mặt Hoa Liên Phong liền thay đổi, khuôn mặt già nua liền hiện lên ý cười, tán thưởng nhìn Mộ Lương, “Tiểu tử nhà ngươi, quả nhiên giảo hoạt, nhanh như vậy liền nhận thân thích, gia gia ta làm sao có thể không dạy?”
“Ngươi là ước gì người khác chịu học võ công của ngươi đi, còn giả bộ cái gì?” Hoa Trảm Lãng đánh gãy lời gã, không lưu cho lão ta một chút thể diện nào.
“Tiểu tử thúi, mấy ngày không đánh, liền muốn nhảy lên đầu ta, ngươi muốn bị đánh đúng không?” Hoa Liên Phong trừng mắt nhìn hắn, chống nạnh rống Hoa Trảm Lãng.
Hoa Trảm Lãng sớm đã quen, nhanh như chớp leo lên giường nhỏ của Mộ Lương, hừ nhẹ, “Ta không sợ!” Ngay sau đó từ trong ngực lấy ra một viên thuốc trắng muốt.
“Ngươi!” Hoa Liên Phong phùng má trợn mắt nhìn hắn, ba bước thành hai bước vọt tới, đưa tay muốn đánh hắn, lại thấy viên thuốc trên tay hắn, liền sững người.
Mộ Lương buồn cười nhìn hai người, thân thể lại nổi lên khó chịu, nhẹ nhàng kho khan, nhìn viên thuốc trên tay Hoa Trảm Lãng, khó hiểu nhíu mày.
“Trảm Lãng, đây là gì?”
“Đây là Tẩy Tuỷ đan.” Hoa Trảm Lãng đắc ý cười, “Ngươi muốn học võ công của lão già này, trước mắt phải uống cái này đã.”
Mộ Lương lại ho khan, lập tức gật đầu cười, cầm lấy Thuỷ Tẩy đan, bỏ vào trong miệng, một lúc sau cảm nhận được mùi trái cây tràng ngập trong miệng.
Hoa Trảm Lãng thấy hắn tin tưởng bản thân mình như vậy, không hỏi tiếng nào liền cho vào miệng, liền cười lớn.
“Ngươi lại trộm thuốc của ta!?” Hoa Liên Phong thấy hắn lấy ra Tẩy Tuỷ đam, trừng lớn mắt.
“Khụ khụ, sư phụ, thuốc này ăn thật ngon…” Hoa Trảm Lãng xấu hổ cười, khó có khi hắn kêu được tiếng “Sư phụ”.
“A a a, tiểu tử thối nhà ngươi, gây ra chuyện liền dụ ngọt lão phu, hôm nay không đánh ngươi, ta không phải họ Hoa!”
Vô Cực lão nhân đầu bạc trắng nhanh chống vọt tới, Hoa Trảm Lãng thân thủ cực nhanh nhảy khỏi giường, chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu tử, ngươi an tâm nghỉ ngơi, chờ năm canh giờ sau dược liệu sẽ có tác dụng, lúc đó ta sẽ mang ngươi đi Hàn Trì….”
“A a a a, Mộ Lương, cứu ta!”
Trảm Lãng, ngươi tự bảo trọng, Mộ Lương cười nhẹ, chậm rãi nằm xuống, chờ ta thân thể tốt lên, nhất định ở trước mộ của ngươi cúng cho ngươi một lọ Tẩy Tuỷ Đan….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.