Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 13: Mộ Lương, Ta thích ngươi.

Thụy Tiểu Ngốc

03/09/2016

Trong Noãn các.

“Hoa Khấp Tuyết.” Mộ Lương đứng tựa người bên giường, nhìn người ngồi trên giường đang vui vẻ như biết được chuyện vui nhất trên thiên hạ, nụ cười dịu dàng trên mặt có thể làm chết người.

“ n.” Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn hắn, thản nhiên đáp, cười rất đắc ý, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, Mộ Lương hiện đang rất tức giận.

“Ngươi có muốn nói gì với ta không?” Mộ Lương cười lạnh, khom lưng lấy tay nâng cằm của nàng lên, hai mắt chăm chú nhìn nàng, như muốn nhìn vào tận sâu trong lòng nàng.

“Không có.” Hoa Khấp Tuyết rũ mắt xuống, che lại sự chột dạ.

“Được lắm, vậy hiện tại ta hỏi nàng!” Mộ Lương gật gật đầu, giận quá hoá cười, “Vì sao lại không né?”

“......” Hoa Khấp Tuyết lựa chọn im lặng, nàng mà né, thì lấy gì để hãm hại nữ nhân kia? Giương mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi cua hắn, cảm thấy nếu nàng không nói lời nào, hắn nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống nàng.

“Vết thương nhỏ mà thôi.”

Mộ Lương nhắm nhắm mắt, thiếu chút nữa hắn thật tức giận đến hộc máu đầy mặt, vết thương nhỏ mà thôi? Lời nói của cô nàng này phát ra càng làm người ta tức giận.

Hơi thở ấm áp phà vào mặt Hoa Khấp Tuyết, làm cho tim nàng trễ hai nhịp, híp mắt lại mặt không chút thay đổi nhìn nam nhân đang cách rất gần, yên lặng nhìn lông mi thật dài của hắn, trên mặt hơi nóng lên.

“Giết nàng, ngươi sẽ bị phiền toái.” Hoa Khấp Tuyết rũ mắt xuống, giận cái rắm, không phải nàng vì hắn mà suy nghĩ sao?

Mộ Lương nghe vậy liền sửng sốt, tức giận trong mắt liền biến thành vui sướng, khoé miệng không tự giác câu lên, thử hỏi, “A Noãn…..là do lo lắng cho ta?”

“... .......” Hoa Khấp Tuyết không trả lời, vẫn duy trì tư thế cúi mặt như hồi nãy, trên mặt không hiện ra cảm xúc nào.

Mộ Lương thấy vậy, cười càng ngày càng tươi, mắt hiện đầy trêu tức, “A Noãn, nàng thẹn thùng.” Không phải là câu hỏi, mà là câu nói khẳng định.

“... ......” Hoa Khấp Tuyết tiếp tục trầm mặc.

Mộ Lương cười xấu xa, đưa tay ôm lấy nàng, đem nàng áp lên trên giường, đầu vùi vào ngạnh cổ của nàng, giọng nói nhẹ nhàng và mền mại, “A Noãn, thừa nhận đi, nàng đã thích ta…”

Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, khuôn mặt vô tình khẽ mỉm cười, cảm thụ hơi thở ấm áp trên cổ, nhẹ nhàng động nhưng thân nàng bị ép xuống làm cho không thoải mái, “Buông.”

“Không muốn….” Mộ Lương cọ cọ cổ của nàng, giọng nói đầy buồn bã, thật giống như đứa nhỏ không đòi được kẹo.

Hoa Khấp Tuyết không nói gì, một đại nam nhân, giờ lại muốn làm nũng!

“Mộ Lương, ta thích ngươi.” hiểu rõ tính của hắn không đạt được mục đích là không chịu từ bỏ qua, Hoa Khấp Tuyết cũng lười tốn sức với hắn, dù sao chính mình vốn đã thích hắn, không cần thiết phải che giấu hay không thưà nhận.

Mộ Lương nghe vậy chậm rãi ngẩn đầu, khuôn mặt tuấn tú tràng đầy ý cười, trêu ghẹo nói: “Đã chịu thừa nhận, ta tưởng nàng thật lâu lắm nữa mới thừa nhận.”

“Chàng không hỏi.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, thẳng thắn nói ( vì thấy Hoa Khấp Tuyết đã thừa nhận nên mình đổi xưng hô nha! ^_^)



“Hoa Khấp Tuyết” khuôn mặt Mộ Lương liền ảo não, khuôn mặt đẹp đẽ gắt gao mím môi, hắn không dám hỏi, sợ bị cự tuyệt, nàng không thể chủ động nói sao, “Lúc trêu tức người khác sao nàng không tiếc lời nói, mà chuyện này lại một chữ quý như vàng!?”

“... ........” Hoa Khấp Tuyết tiếp tục trầm mặc, nàng cũng chỉ đối với vài người không tiếc một chữ tựa như vàng.

“A Noãn, nàng có bao nhiêu thích ta?” Mộ Lương cũng nghĩ tới cá tính của nàng, liền thở dài, lại nhìn xuống, dịu dàng nhìn nàng, khẽ sờ mặt nàng, giọng điệu làm người ta chán ngấy.

“Không có nhiều như chàng thích ta.” Hoa Khấp Tuyết thấy hắn nhìn xuống, liền rũ mắt.

“Lời nói của nàng thật làm cho người ta đau đớn……” Mộ Lương uỷ khuất bĩu môi.

“Ngươi có năng lực chịu đựng được.” Hoa Khấp Tuyết lúc này mới nâng mắt lên nhìn thẳng hắn, lại giả bộ đáng thương.

Mộ Lương hơi hơi híp mắt, quyêt định không cùng nàng thảo luận đề tài này nữa, hắn sợ chính mình sẽ bị tức chết, dù sao nàng cũng đã nói thích mình, để nàng yêu chính mình, cũng là chuyện sớm muộn.

“Có ta che chở, nàng có thể đem tất cả mọi người đùa giỡn trong tay, cho dù muốn thiên hạ này, ta cũng có thể biến thành đồ chơi cho nàng chơi, nhưng nàng duy nhất không thể làm, chính là tổn thương chính mình.”

Mộ Lương lại nằm xuống ngạnh cổ nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng, giọng nói dịu dàng, nhưng cũng đầy kiên định.

Mộ Lương hắn không sợ phiền toái, đặc biệt người đã chọc bảo bối của hắn.

“Ừ” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt đáp lời, nhưng lời này không để trong lòng, nàng là người không lương tâm như vậy sao?

“Nói cho có lệ.” Mộ Lương hừ nhẹ, biết nàng tuyệt đối không đem lời mình để trong lòng, bàn tay dò xuống hông của nàng, muốn bấm xuống để trừng phạt nàng.

Hoa Khấp Tuyết thân thể run lên, giơ tay đẩy hắn ra, “Mộ Lương, buông ta ra.”

“Hừ.” Mộ Lương hừ lạnh, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xống người đang nằm trên giường, không muốn chọc giận nàng đến xù lông, tuy là khi như vậy nhìn nàng rất đáng yêu.

“Ta không phải người ngu.” Hoa Khấp Tuyết cứ nằm như vậy mà nhìn hắn, khẽ thở dài, “Mộ Lương, tay bị đau.”

“Ngươi thật ngốc!” Mộ Lương tức giận nhìn nàng, đưa tay cầm lấy tay đang bị thương của nàng, từ trong ngực lấy ra lọ thuốc chậm rãi bôi lên, lực đạo nhẹ nhàng, sợ làm mạnh sẽ đã thương nàng, trong mắt đầy đau lòng.

Hoa Khấp Tuyết nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được khẽ mỉm cười, tâm tình tự nhiên rất tốt.

“Chưa thấy qua người nào bị thương mà vui vẻ như vậy!” Mộ Lương làm sao bỏ qua vẻ mặt tươi cười của nàng, lạnh nhạt liếc nàng, khẽ hừ.

“Nàng ta có thân phận gì?” Hoa Khấp Tuyết không để ý đến sự châm chọc của hắn, nghĩ đến Chu Lệ Liễu, mắt liền hiện lên lãnh ý.

“Nữ nhi của Lễ bộ thượng thư đương triều, Chu Lệ Liễu.” Mộ Lạnh ngoéo môi, “Như thế nào? Muốn trả thù?”

“Nàng chọc gây sự với ta.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, không có ai chọc đến nàng mà có thể sống yên bình.

“Như vậy mới không sai biệt lắm!” Mộ Lương hài lòng cười, cưng chiều ngắt mũi của nàng, “Nữ nhân của Mộ Lương ta phải như vậy, không ai có thể khi dễ.” Dĩ nhiên, phạm vi “người nào” đó không bao gồm chính hắn.

Hắn nhớ rõ khi còn bé, có một con rắn thừa dịp nàng đang ngủ mà cắn nàng, chờ sau khi nàng bị đau mà tỉnh, không nói hai lời, đi khắp núi tìm con rắn kia, cuối cùng thịt bị bầm nát dưới dao của nàng, bộ dáng đại thù tất báo kia, đến bây giờ hắn nhớ tới còn rất thích.



“Ta không phải là nữ nhân của ngươi.” Hoa Khấp Tuyết không nói gì, không muốn hắn tiến thêm nhiều bước nữa.

“Hiện tại ta không ngại liền biến nàng thành nữ nhân của ta.” Mộ Lương bôi thuốc cho nàng xong, cúi người, mập mờ cười, bàn tay thuận thế đưa lên, khẽ nắm lấy cánh tay của nàng.

“Ta để ý.” Hoa Khấp Tuyết xê dịch sống lưng, đưa tay đẩy hắn trở ra, chính mình cũng ngồi dậy.

“Tâm thật độc ác.” Mộ Lương hừ nhẹ, nhưng lôi tay nàng không buông ra, tỉ mỉ vuốt bàn tay nhỏ bé như ngọc của nàng, trên nổi lên ánh sáng nhu hoà, hắn rốt cuộc cũng đợi được nàng xuống núi.

Hoa Khấp Tuyết liếc hắn một cái, mặc hắn thưởng thức tay mình, nhiều năm như vậy, tính tình cổ quái không thay đổi, nàng cũng không biết tay nàng có gì mà đẹp chứ?

“A Noãn, tại sao xuống núi sớm như vậy, vốn dĩ ta tưởng là hai ngày nữa nên tính đem mọi chuyện giải quyết hết, tự mình đi đón nàng.” Mộ Lương đem nàng kéo vào lòng, cằm để lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng cười.

“Bị Sư Phụ đuổi.” Hoa Khấp Tuyết ngoan ngoãn dựa vào người hắn, thoải mái nhắm mắt lại.

“Hả?” Mộ Lương trợn mắt kinh ngạc, giọng nói tràng đầy nghi ngờ, “Làm sao có thể? Không phải Hoa gia gia rất thích thức ăn nàng nấu?”

“Hắn thích dược liệu bảo bối của hắn hơn.” Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, nàng là vậy sống mà so ra còn kém hơn vật chết kia của sư phụ.

Mộ Lương nghe vậy, nhíu mày, dược liệu?

“A Noãn, có phải nàng hứng thú đối với y thuật?” Hắn nhớ rõ khi hắn theo Hoa gia gia học y thuật, cô nàng này liếc mắt một cái liền bỏ đi, không có hứng thú học.

“Đột nhiên muốn học.” Hoa Khấp Tuyết mở to mắt nhìn nơi hai bàn tay đang giao nhau, cảm thấy nhìn rất đẹp mắt.

“ n, lầu hai của phòng dược liệu cần gì có đó, nàng muốn chơi thế nào cũng được.” Mộ Lương cười nói, A Noãn nhà hắn muốn chơi, vậy thì tuỳ nàng đi, dù sao đi nữa nói này của hắn dược liệu gì cũng không thiếu, nếu thật không có, hắn liền tìm về cho nàng là được.

Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn, “Mộ Lương, trời tối rồi, ta muốn đi ngủ.” Bất tri bất giác, cùng với hắn ở trong phòng thật lâu rồi.

“Được.” Mộ Lương cười híp mắt nhìn nàng, còn thân mật đặt nàng lên giường, kéo chăn lại.

“Chàng nên đi.” Hoa Khấp Tuyết bắt đầu đuổi người.

“Không có gì, ta coi chừng cho nàng, không cần ngượng ngùng.” nụ cười của Mộ Lương ngày càng đậm, giúp nàng cởi giầy rồi đắp kín mềm, rất thân thiết, ngay sao đó nghĩ đến chuyện gì đó, không đứng đắn cười, cúi người xuống bên tai nàng ngửi lấy hương thơm của nàng, cúi đầu giọng nói nặng nề, lại nghe rất mê người, “Hoa cô nương, tiểu sinh muốn cùng nàng trải qua một đêm xuân, để giải tương tư được không?”

“Cút.” Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, tên này ngày càng lưu manh càng vô sỉ.

“A Noãn, ta rất nhớ nàng…..” Mộ Lương nhướng mày, lại tính giả bộ đáng thương, khi nàng không nghe theo mình thì mình liền giả bộ đáng thương một chút, hiệu quả cũng rất tốt.

Nhưng lúc này Hoa Khấp Tuyết trực liền nhắm mắt lại, không thèm để ý hành động của hắn, liền vận khí, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài cửa, thuận tiện đem cửa đóng lại.

“A a a, Hoa Khấp Tuyết! Nàng mưu sát chồng!” Mộ Lương ảo não đứng lên, quần áo nhìn rất hỗn độn, rất chật vật, oán hận nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, hận không thể chọc thủng cánh của đó.

Trong phòng, Hoa Khấp Tuyết chậm rãi nhắm mắt, khuôn mặt nở nụ cười tràng đầy vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook