Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 59: Nỗi Lòng Mộ Lê + Thông suốt tâm tư
Thụy Tiểu Ngốc
06/11/2016
"Tình cảm của Tiểu thư với Vương Gia thật tốt." Lưu Nguyệt híp mắt cười nhìn hai người, hết lòng vui mừng cho tiểu thư.
"Ngươi hâm mộ?" Cảnh Duệ hơi đâm chiêu nhìn nàng.
"Đó là đương nhiên. . . . . . A nha, Vương Gia chạy nhanh như vậy làm gì!" Lưu Nguyệt gật đầu, đột nhiên thấy Mộ Lương đang ở phía trước chạy đi, hô nhỏ một tiếng, chạy theo .
Cảnh Duệ bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng chạy theo làm gì, như vậy Vương Gia càng chạy nhanh hơn nữa, kêu hắn lấy xe tới, không phải không muốn mọi người đi theo sao! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, bước chân phía dưới cũng bước nhanh theo nàng.
Bạch Thánh Diêu cười nhạt nhìn bọn họ rời đi, khẽ thở ra một hơi, xoay người lại đụng phải người sau lưng.
"Đại ca, Ca đứng phía sau muội làm gì?" Bạch Thánh Diêu mím môi trừng hắn, khẽ vuốt chỗ bị đau trên đầu.
"Ha ha, tiểu muội ah, muội vừa rồi muội đi cùng với tiểu tử Mộ Lê kia nha. . . . . ." Khoé môi Bạch Thánh Vũ khẽ nhếch lên nhìn Bạch Thánh Dao với ánh mắt mập cùng nụ ái muội.
"Vậy thì sao?" Bạch Thánh Diêu híp mắt, che đi ánh mắt hốt hoảng.
“Sao Muội cứ giả vờ, không quên được cũng không cần quên, cũng không phải tiểu tử kia không thích ngươi." Bạch Thánh Vũ hừ nhẹ, liếc nàng một cái.
"Muội. . . . . ." Vẻ mặt Bạch Thánh Diêu có chút phức tạp, không biết nên nói gì.
"Muốn hạnh phúc là phải tự mình tranh giành, biết không?" Bạch Thánh Vũ thở dài, tiểu muội này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng đựng đến chuyện gì liên quan đến Mộ Lê liền trở nên mơ hồ.
"Chẳng lẽ muội có thể kêu hắn phải giải tán toàn bộ hậu cung?" Bạch Thánh Diêu cười chua xót, mắt đầy cô đơn, vừa nghĩ tới trong hậu cung của hắn đầy những nữ nhân trang điểm lộng lẫy trong đó, nàng liền khó chịu không chịu nổi.
"Tại sao không thể?" giọng nhàn nhạt của Mộ Lê từ phía sau truyền đến.
Bạch Thánh Diêu cả kinh, liền quay đầu lại, liền thấy Mộ Lê mỉm cười nhìn mình, trên khuôn mặt non nớt giờ trở nên nghiêm túc.
Bạch Thánh Vũ thấy chánh chủ đã tới, lắc đầu cười, liếc nhìn về phái Mộ Hoả đang căm giận sau lưng ra hiệu một cái, sau đó hai người liền lặng lẽ rời đi.
"Thánh Diêu , nàng để ý chuyện ta có hậu cung, tại sao không nói ra." Mộ Lê đi tới trước mặt nàng, dịu dàng cười.
"Ngươi là Hoàng đế. . . . . ." Hơn nữa ngươi cho tới bây giờ luôn coi nàng là muội muội.
Bạch Thánh Diêu khổ sở cười, Mộ Lê nhìn nàng như vậy, liền đau cả tâm cang.
"Hoàng đế thì thế nào, người nào quy định Hoàng đế nhất định phải là ngựa đực." Mộ Lê tức giận trừng nàng, nàng cho là tất cả hoàng đế đều phải phong lưu hay sao ? Hắn chỉ cần một người là nàng thôi, hắn đã suy nghĩ kỹ chuyện này lâu lắm rồi
Bạch Thánh Diêu mở lớn mắt nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ, hắn nói vậy là có ý gì?
"Nàng là người rất thông mình, mà sao lúc này cứ giả vờ ngớ ngẩn vậy hả, còn cố ý không để ý tới ta, trốn tránh ta. . . . . ." Mộ Lê ôm nàng vào trong ngực, cắn răng nói, càng nghĩ càng giận, từ khi hắn lên ngôi, nha đầu này đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, trước kia hắn chưa có cảm nhận được, nhưng hiện tại đã biết tình cảm của mình đối với nàng, nhớ tới thật đáng giận, nếu như hắn không nhận ra tình cảm của mình, có phải bọn họ cứ như vậy sẽ bỏ qua nhau cả đời.
"Ta. . . . . ." Bạch Thánh Diêu sững sờ, không biết nên phản ứng sao, nhưng hiện nàng rất cảm động nhưng nàng cũng không thể không suy nghĩ lời hắn nói, ý của hắn, là hắn rất chung tình, chỉ mà. . . . . . sau hắn không coi lại tình hình hiện tại của hắn?
"Cuộc thi săn thú của Hoàng gia, đi bên cạnh ta." Mộ Lê bá đạo hừ nhẹ, kể từ khi nha đầu này trốn tránh mình, hắn đều không thấy nàng có mặt ở đấu trường, lần này nhất định phải đem nàng ngoặt .
Bạch Thánh Diêu cắn môi không nói, hiện tại cả người nàng đều bị hơi thở hắn bao phủ, làm cho nàng đỏ mặt, tay dùng lực vừa đủ, đẩy hắn ra, quay người bỏ chạy.
"Không cho phép chạy!" Mộ Lê tức giận nhìn theo bóng lưng nàng, nàng còn dám chạy!
Nghe gọi, bước chân của Bạch Thánh Diêu dừng một chút, khẽ quay đầu lại, "Đừng đi theo , ta sẽ đi."
Mộ Lê chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, một lát sau, khuôn mặt liền cười khúc như một một tiểu hài tử, nàng sẽ đi, vậy có nghĩa là . . . . .
Trên xe ngựa.
"A Noãn, nàng đang nghĩ gì vậy?" Mộ Lương nghiêng người dựa vào xe ngựa, cười lười biếng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo lạnh lùng của nàng.
"Bữa cơm này, thật là không hiểu nổi." Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, khẽ vén rèm lên nhìn cảnh vật không ngừng chuyển đổi ngoài cửa sổ.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, A Noãn, câu này là nàng nói với ta." Mộ Lương khẽ nhíu mày, sau đó bật cười.
(* câu này nghĩa là:chuyện gì cũng thế, cái gì đến sẽ đến, gấp cũng không được mặc kệ cũng không xong, cứ thuận theo tự nhiên).
"Đó là ta nói chuyện của chính mình lúc trước." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, có Mộ Lương, hiện tại nàng không cách nào giống như trước không mọi chuyện như vậy được nữa.
"Nha đầu ngốc." Mộ Lương ôm nàng vào ngực, mắt đầy vui mừng, hắn yêu cô nương này đến tận xương tủy, cuối cùng cũng biết lo lắng cho hắn.
Hoa Khấp Tuyết nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào ngực hắn, chuyện gì đến sẽ đến, đúng là không cần phải lo lắng, giống như chuyện Vân Tự kia thật sự không có ý tốt làm tổn hại đến Mộ Lương, nàng cũng không ngại vì Mộ Lương trừ khử hắn.
"Mộ Lương, hôm nay Đông Phương Vũ tới khiêu chiến vơi ta."
"Không cần để ý đến nàng ta." Mộ Lương dịu dàng cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo, Đông Phương Vũ, hắn không muốn giữ lại nữa.
"Ta chấp nhận rồi." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
"Hả?" Mộ Lương không thể tin được nhìn nàng, "Nàng chấp nhận?"
"Ta đã nói rồi, nếu không khiến Đông Phương Vũ thua hoàn toàn, về sau sẽ có nhiều hơn nữ nhân khác vì chàng mà đến nữa, cho nên, lần này ta sẽ chơi đùa thật tốt với nàng ta."
Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu lên, hơi híp mắt lại, trên bộ mặt tuyệt mỹ giờ đều mang theo lãnh ý.
"Ha ha, đừng để mình bị thương, muốn chơi thế nào, đều được." mặt Mộ Lương tràn đầy cưng chiều.
"Cuộc so tài săn thú của Hoàng gia, có quy tắc gì?" Hoa Khấp Tuyết suy nghĩ một chút, chớp mắt hỏi, mặc dù biểu tình vẫn thanh lãnh, nhưng Mộ Lương vẫn nhìn ra trong ánh mắt mong chờ mình giải đáp trong đó.
Mắt Mộ Lương liền có chút tà khí, cúi đầu hôn lên cánh môi nàng một cái, mới híp mắt cười, bàn tay cũng nhanh chóng nắm lấy tay Hoa Khấp Tuyết muốn giơ lên, ngăn lại công kích của nàng.
"A Noãn, quy tắc cuộc thi nàng cũng không biết, còn dám tham gia?"
"Tại sao không dám, cùng lắm thì sẽ phá hủy luôn cuộc so tài này."
------ lời ngoài mặt ------
Khụ khụ
Muốn biết tiểu hoàng đế của chúng ta khi nào ôm được mỹ nhân về không?
Muốn biết tại sao Hoa Trảm Lãng cùng Mộ Hỏa “ Thủy Hỏa Bất Dung” lại trở thành một đôi không?
Trọng điểm tới rồi!
Muốn biết Mộ Lương khi nào thu phục được Tuyết Tuyết, ở chỗ nào có được nàng không? Oa ha ha ~
"Ngươi hâm mộ?" Cảnh Duệ hơi đâm chiêu nhìn nàng.
"Đó là đương nhiên. . . . . . A nha, Vương Gia chạy nhanh như vậy làm gì!" Lưu Nguyệt gật đầu, đột nhiên thấy Mộ Lương đang ở phía trước chạy đi, hô nhỏ một tiếng, chạy theo .
Cảnh Duệ bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng chạy theo làm gì, như vậy Vương Gia càng chạy nhanh hơn nữa, kêu hắn lấy xe tới, không phải không muốn mọi người đi theo sao! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, bước chân phía dưới cũng bước nhanh theo nàng.
Bạch Thánh Diêu cười nhạt nhìn bọn họ rời đi, khẽ thở ra một hơi, xoay người lại đụng phải người sau lưng.
"Đại ca, Ca đứng phía sau muội làm gì?" Bạch Thánh Diêu mím môi trừng hắn, khẽ vuốt chỗ bị đau trên đầu.
"Ha ha, tiểu muội ah, muội vừa rồi muội đi cùng với tiểu tử Mộ Lê kia nha. . . . . ." Khoé môi Bạch Thánh Vũ khẽ nhếch lên nhìn Bạch Thánh Dao với ánh mắt mập cùng nụ ái muội.
"Vậy thì sao?" Bạch Thánh Diêu híp mắt, che đi ánh mắt hốt hoảng.
“Sao Muội cứ giả vờ, không quên được cũng không cần quên, cũng không phải tiểu tử kia không thích ngươi." Bạch Thánh Vũ hừ nhẹ, liếc nàng một cái.
"Muội. . . . . ." Vẻ mặt Bạch Thánh Diêu có chút phức tạp, không biết nên nói gì.
"Muốn hạnh phúc là phải tự mình tranh giành, biết không?" Bạch Thánh Vũ thở dài, tiểu muội này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng đựng đến chuyện gì liên quan đến Mộ Lê liền trở nên mơ hồ.
"Chẳng lẽ muội có thể kêu hắn phải giải tán toàn bộ hậu cung?" Bạch Thánh Diêu cười chua xót, mắt đầy cô đơn, vừa nghĩ tới trong hậu cung của hắn đầy những nữ nhân trang điểm lộng lẫy trong đó, nàng liền khó chịu không chịu nổi.
"Tại sao không thể?" giọng nhàn nhạt của Mộ Lê từ phía sau truyền đến.
Bạch Thánh Diêu cả kinh, liền quay đầu lại, liền thấy Mộ Lê mỉm cười nhìn mình, trên khuôn mặt non nớt giờ trở nên nghiêm túc.
Bạch Thánh Vũ thấy chánh chủ đã tới, lắc đầu cười, liếc nhìn về phái Mộ Hoả đang căm giận sau lưng ra hiệu một cái, sau đó hai người liền lặng lẽ rời đi.
"Thánh Diêu , nàng để ý chuyện ta có hậu cung, tại sao không nói ra." Mộ Lê đi tới trước mặt nàng, dịu dàng cười.
"Ngươi là Hoàng đế. . . . . ." Hơn nữa ngươi cho tới bây giờ luôn coi nàng là muội muội.
Bạch Thánh Diêu khổ sở cười, Mộ Lê nhìn nàng như vậy, liền đau cả tâm cang.
"Hoàng đế thì thế nào, người nào quy định Hoàng đế nhất định phải là ngựa đực." Mộ Lê tức giận trừng nàng, nàng cho là tất cả hoàng đế đều phải phong lưu hay sao ? Hắn chỉ cần một người là nàng thôi, hắn đã suy nghĩ kỹ chuyện này lâu lắm rồi
Bạch Thánh Diêu mở lớn mắt nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ, hắn nói vậy là có ý gì?
"Nàng là người rất thông mình, mà sao lúc này cứ giả vờ ngớ ngẩn vậy hả, còn cố ý không để ý tới ta, trốn tránh ta. . . . . ." Mộ Lê ôm nàng vào trong ngực, cắn răng nói, càng nghĩ càng giận, từ khi hắn lên ngôi, nha đầu này đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, trước kia hắn chưa có cảm nhận được, nhưng hiện tại đã biết tình cảm của mình đối với nàng, nhớ tới thật đáng giận, nếu như hắn không nhận ra tình cảm của mình, có phải bọn họ cứ như vậy sẽ bỏ qua nhau cả đời.
"Ta. . . . . ." Bạch Thánh Diêu sững sờ, không biết nên phản ứng sao, nhưng hiện nàng rất cảm động nhưng nàng cũng không thể không suy nghĩ lời hắn nói, ý của hắn, là hắn rất chung tình, chỉ mà. . . . . . sau hắn không coi lại tình hình hiện tại của hắn?
"Cuộc thi săn thú của Hoàng gia, đi bên cạnh ta." Mộ Lê bá đạo hừ nhẹ, kể từ khi nha đầu này trốn tránh mình, hắn đều không thấy nàng có mặt ở đấu trường, lần này nhất định phải đem nàng ngoặt .
Bạch Thánh Diêu cắn môi không nói, hiện tại cả người nàng đều bị hơi thở hắn bao phủ, làm cho nàng đỏ mặt, tay dùng lực vừa đủ, đẩy hắn ra, quay người bỏ chạy.
"Không cho phép chạy!" Mộ Lê tức giận nhìn theo bóng lưng nàng, nàng còn dám chạy!
Nghe gọi, bước chân của Bạch Thánh Diêu dừng một chút, khẽ quay đầu lại, "Đừng đi theo , ta sẽ đi."
Mộ Lê chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, một lát sau, khuôn mặt liền cười khúc như một một tiểu hài tử, nàng sẽ đi, vậy có nghĩa là . . . . .
Trên xe ngựa.
"A Noãn, nàng đang nghĩ gì vậy?" Mộ Lương nghiêng người dựa vào xe ngựa, cười lười biếng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo lạnh lùng của nàng.
"Bữa cơm này, thật là không hiểu nổi." Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, khẽ vén rèm lên nhìn cảnh vật không ngừng chuyển đổi ngoài cửa sổ.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, A Noãn, câu này là nàng nói với ta." Mộ Lương khẽ nhíu mày, sau đó bật cười.
(* câu này nghĩa là:chuyện gì cũng thế, cái gì đến sẽ đến, gấp cũng không được mặc kệ cũng không xong, cứ thuận theo tự nhiên).
"Đó là ta nói chuyện của chính mình lúc trước." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, có Mộ Lương, hiện tại nàng không cách nào giống như trước không mọi chuyện như vậy được nữa.
"Nha đầu ngốc." Mộ Lương ôm nàng vào ngực, mắt đầy vui mừng, hắn yêu cô nương này đến tận xương tủy, cuối cùng cũng biết lo lắng cho hắn.
Hoa Khấp Tuyết nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào ngực hắn, chuyện gì đến sẽ đến, đúng là không cần phải lo lắng, giống như chuyện Vân Tự kia thật sự không có ý tốt làm tổn hại đến Mộ Lương, nàng cũng không ngại vì Mộ Lương trừ khử hắn.
"Mộ Lương, hôm nay Đông Phương Vũ tới khiêu chiến vơi ta."
"Không cần để ý đến nàng ta." Mộ Lương dịu dàng cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo, Đông Phương Vũ, hắn không muốn giữ lại nữa.
"Ta chấp nhận rồi." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
"Hả?" Mộ Lương không thể tin được nhìn nàng, "Nàng chấp nhận?"
"Ta đã nói rồi, nếu không khiến Đông Phương Vũ thua hoàn toàn, về sau sẽ có nhiều hơn nữ nhân khác vì chàng mà đến nữa, cho nên, lần này ta sẽ chơi đùa thật tốt với nàng ta."
Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu lên, hơi híp mắt lại, trên bộ mặt tuyệt mỹ giờ đều mang theo lãnh ý.
"Ha ha, đừng để mình bị thương, muốn chơi thế nào, đều được." mặt Mộ Lương tràn đầy cưng chiều.
"Cuộc so tài săn thú của Hoàng gia, có quy tắc gì?" Hoa Khấp Tuyết suy nghĩ một chút, chớp mắt hỏi, mặc dù biểu tình vẫn thanh lãnh, nhưng Mộ Lương vẫn nhìn ra trong ánh mắt mong chờ mình giải đáp trong đó.
Mắt Mộ Lương liền có chút tà khí, cúi đầu hôn lên cánh môi nàng một cái, mới híp mắt cười, bàn tay cũng nhanh chóng nắm lấy tay Hoa Khấp Tuyết muốn giơ lên, ngăn lại công kích của nàng.
"A Noãn, quy tắc cuộc thi nàng cũng không biết, còn dám tham gia?"
"Tại sao không dám, cùng lắm thì sẽ phá hủy luôn cuộc so tài này."
------ lời ngoài mặt ------
Khụ khụ
Muốn biết tiểu hoàng đế của chúng ta khi nào ôm được mỹ nhân về không?
Muốn biết tại sao Hoa Trảm Lãng cùng Mộ Hỏa “ Thủy Hỏa Bất Dung” lại trở thành một đôi không?
Trọng điểm tới rồi!
Muốn biết Mộ Lương khi nào thu phục được Tuyết Tuyết, ở chỗ nào có được nàng không? Oa ha ha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.