Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 42: Thẳng Thắn
Thụy Tiểu Ngốc
17/10/2016
"Hoa Khấp Tuyết, có
phải nàng đang có chuyện gì không hài lòng, nàng phải nói thẳng với ta
a! Giấu ở trong lòng làm gì!" Mộ Lương đè Hoa Khấp Tuyết vào một thân
cây, trong mắt nổi lên bão táp, gấp gáp gầm nhẹ, cái bộ dáng này của
nàng nhanh chóng ép điên hắn rồi, dọc đường đi mặc kệ hắn có nói gì, mắt nàng đều không biểu cảm đồng thời không nói chuyện!
"Chàng suy nghĩ nhiều rồi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, da thịt trắng nõn của hắn bởi vì giận dữ mà dần ửng đỏ, môi mỏng mím chặt, mất đi vẻ bình tĩnh thong dong của bình thường .
"Hoa Khấp Tuyết, nàng thật sự là có bản lãnh bức chết người." Mộ Lương thất bại nhắm mắt lại, thở ra một hơi, đè xuống giận dữ trong lòng, lần nữa mở mắt thì trong mắt chỉ còn lại thỏa hiệp, đưa tay vuốt lên gương mặt mềm mại của nàng, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, "A Noãn, ta so với nàng hiểu rõ nàng hơn nàng hiểu chính mình, nàng đang không vui vẻ, Sao giấu được ta?"
Ánh mắt Mộ Lương tràn đầy nhu tình, đồng thời kèm theo nét cưng chiều, vạn phần bất đắc dĩ, làm mềm nhũn trái tim Hoa Khấp Tuyết.
Mắt Hoa Khấp Tuyết hạ xuống, thở dài một hơi, thái độ của nàng, thật đã làm tổn thương hắn đi, đối mặt với một Mộ Lương dịu dàng như thế, nàng chỉ có thể thỏa hiệp, mấp máy môi, nói ra lý do làm nàng không vui.
"Đông Phương vũ nói, chỉ có nàng ta mới có thể tiếp nhận chàng, tại sao?"
Cả người Mộ Lương liền cứng đờ, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, sắc mặt liền trắng bệch, máu trong người cũng từ từ lạnh dần, chuyện của hắn, làm sao Đông Phương Vũ biết được?
"Chàng rốt cuộc giấu ta chuyện gì?" Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu, không bỏ qua khuôn mặt tái nhợt của hắn, liền đau lòng.
"A Noãn. . . . . ." Mộ Lương há miệng, mắt hiện lên bối rối cùng vô lực, nghĩ đến sự kiện kia, đột nhiên hắn cảm thấy sợ, sợ A Noãn sẽ không tiếp nhận được, hắn cho là hắn sẽ gạt được nàng là tốt rồi, nhưng vẫn để nàng biết được.
"Nói." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, nhìn hắn hốt hoảng cùng vô dụng, trong lòng liền càng quyết tâm phải biết được bí mật hắn.
"A Noãn, ta nói, nhưng nàng đừng có rời khỏi ta được không. . . . . ." trong mắt Mộ Lương hiện yếu ớt, không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoa Khấp Tuyết, nắm thật chặt quả đấm.
"Mộ Lương, chàng cho rằng tình yêu của ta là gì, gặp phải khó khăn sẽ dừng lại?" Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng, lại mang trong đó nỗi thất vọng, thất vọng vì Mộ Lương đối với mình không có lòng tin, nhưng trong lòng cũng có chút căng thẳng, rốt cuộc là chuyện gì, làm cho hắn lo lắng đến nỗi nghĩ mình sẽ rời bỏ hắn?
Đôi tay đặt ở trước ngực hắn, Hoa Khấp Tuyết khẽ dùng sức, muốn đẩy hắn ra, đột nhiên lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
"Không...không được đẩy ta ra."trong giọng nói của Mộ Lương có chút run rẩy, vùi đầu vào ngạnh cổ nàng, "A Noãn, ta không phải không tin nàng, mà là ta không tự tin với chính mình. . . . . ."
Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu, Mộ Lương luôn là người tự tin bá đạo, đến tột cùng hắn giấu mình cái gì?
"Cho chàng một cơ hội cuối cùng, nói." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, giọng nói lạnh hơn phần, nhưng không đẩy hắn ra nữa.
Mộ Lương hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt còn chút trắng bệch, cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng, "Không được rời khỏi ta."
"Nói!" Hoa Khấp Tuyết tức giận trừng hắn, lúc nào thì Mộ Lương lại biến thành nhu nhược như vậy! Như thế nào nàng cũng không nhớ mình lúc nào đã nói qua rằng mình muốn rời khỏi hắn!
"Mỗi khi trăng tròn, ta sẽ biến thành một con quái vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ, khát máu, gặp người liền giết." Mộ Lương nhắm mắt lại, cười cười tự giễu, chậm rãi thở ra một hơi, rốt cuộc đã nói ra.
Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, sức lực ôm nàng cũng lớn hơn, hắn đã nói rồi, nếu nàng vẫn muốn rời đi, hắn cũng sẽ không cho nàng cơ hội chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn rất sợ, sợ A Noãn sẽ vì vậy mà chán ghét hắn.
"Mộ Lương, cũng chỉ là giết người, nếu như làm vậy có thể cho chàng thoải mái hơn, ta sẽ đi cùng với chàng giúp chàng giết." Hoa Khấp Tuyết thương tâm nhìn thẳng hắn, không hề nghĩ sẽ chán ghét hắn, cũng không hề nghĩ tới muốn chạy trốn khỏi hắn.
"A Noãn. . . . . ." Mộ Lương kinh ngạc nhìn nàng, có chút không kịp phản ứng, A Noãn, không quan tâm chuyện hắn sẽ biến thành quái vật?
"Mộ Lương, thật ra thì có lúc chàng cũng rất đần." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, dùng sức đẩy hắn ra một chút, "Ta sẽ không cảm thấy chính mình vô dụng, chỉ như vậy liền chịu không được." Nam nhân khi yêu đều như vậy cứ để tâm vào chuyện vụn vặt sao?
"Lúc đó thật rất kinh khủng. . . . . ." Mộ Lương liền giải thích, hắn không muốn A Noãn nhìn thấy hắn như vậy.
"Mộ Lương, bản thân chàng ngày thường luôn hoàn hảo, thì sợ gì đôi khi xấu xí? Đông Phương Vũ nói chỉ có nàng có thể tiếp nhận chàng, còn nói là nhìn chàng lúc giết người cũng rất dễ đẹp." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, đồng thời giọng nói cũng kèm theo tức giận, hắn gạt nàng, chính là sợ nàng sẽ ghét bỏ hắn? Như vậy chẳng phải chính nàng không đáng giá để hắn tin tưởng sao? Hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì lớn!
"A Noãn." Mộ Lương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút cảm động, mím môi, ôm chặt nàng vào trong ngực, "Hiện tại còn tức giận sao? Ta đã nói." Rốt cuộc cũng nói bí mật tận đáy lòng ra, thật làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng vì giữa hai người không còn trở ngại mà cảm động và vui vẻ.
"Bởi vì cuộc chiến Kim Than. " Hoa Khấp Tuyết không thèm quan tâm hắn, ngược lại hỏi vấn đề này, lời đồn đãi, cuộc chiến Kim Than tử trận vô số, máu chảy thành sông, chỉ mình Thánh vương hạ thủ vô số vong hồn, vì vậy mới có danh hiệu "Sát Thần".
"Ừ." Mộ Lương gật đầu một cái, dịu dàng cười, A Noãn của hắn rất là thông minh, nghĩ đến cảnh nhuộm máu ở Kim Than, mắt của hắn có chút hoảng hốt.
"Chàng làm cách nào vượt qua được." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, không giết người sẽ bị thống khổ, nhưng nàng cũng không có nghe nói qua lúc nào thì xuất hiện chuyện ma quỷ giết người ở trên đường.
"A Noãn, ta. . . . . ." Mộ Lương do dự nghĩ có nên nói hay không chuyện này, lại bị nàng lạnh lùng trừng một cái, thân người liền run lên, mới miễn cưỡng mở miệng, "Trong mật thất của ta có một lồng bằng Hàn Thiết, khi đó ta tự mình vào bên trong liền không ra ngoài được."
"Về sau không cho phép nhốt mình trong đó nữa." Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, nháy mắt ánh mắt nàng liền hiện tia đau lòng, nhàn nhạt nhìn hắn, lồng sắt? Hắn là người kiêu ngạo, tại sao có thể nhốt mình vào lồng sắt!
"A Noãn, không được." Mộ Lương cười khổ, không nhốt vào lồng kia, thì Dương Thiên thành này mọi người bị giết hết cũng không đủ, "Nàng cũng biết võ công ta không thấp."
"Vậy trước tiên cứ giết chết ta." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn rất là nghiêm túc, "Muốn giết người khác, liền từ trên thi thể của ta vượt qua."
"A Noãn, ngươi nói gì vậy, dù ta tự giết mình cũng sẽ không động tới nàng!" Mộ Lương cắn chặt răng nhìn nàng chằm chằm, ghét những từ liên quan tới chết từ trong miệng nàng nói ra.
"Nếu như chàng từ nhốt mình vào lồng nữa, vậy thì ta liền tự phế hai cánh tay." Hoa Khấp Tuyết cắt đứt lời hắn, đối với chuyện hắn gầm lên như vậy không hề để ý.
"Hoa Khấp Tuyết!" Mộ Lương bắt được bả vai của nàng, trong mắt nhuộm đầy tức giận, tại sao nàng có thể lấy chính bản thân mình ra nói giỡn!
"Lời của ta nói ra, nhất định sẽ ta làm được." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn lại hắn, lạnh nhạt nói, "Mộ Lương, buông tay."
"Nàng muốn đi đâu?" Mộ Lương không buông, ngược lại nắm càng chặt hơn, không biết nàng muốn làm cái gì, giọng nói có chút hốt hoảng cùng sợ hãi.
"Ngươi làm cho ta rất đau." Hoa Khấp Tuyết thở dài, nhỏ giọng oán trách, bởi vì bả vai truyền tới đau đớn mà cau mày.
"Thật xin lỗi!" Mộ Lương sững sờ, nhanh chóng buông tay ra, nhìn chân mày nàng nhíu lại, đau lòng vô cùng, "A Noãn, bả vai không có sao chứ."
"Không biết, sức lực của mình thì chàng tự biết." Hoa Khấp Tuyết thu hồi vẻ mặt vừa rồi, lành nhạt nhìn hắn một cái, trong lòng cũng không ngừng mắng hắn, đau chết, tên nam nhân này gấp gáp liền xuống tay không biết nặng nhẹ, đoán chừng đã bị sưng lên.
"Ta nhìn một chút." Mộ Lương liền không suy nghĩ được nhiều, lập tức ôm chầm lấy nàng đồng thời muốn kéo cổ áo nàng nàng ra, lại bị Hoa Khấp Tuyết giận dữ đánh lên tay.
"Chàng nhìn lại bọn mình hiện tại đang ở đâu!" Hoa Khấp Tuyết mất bình tĩnh, hung dữ nhìn hắn, ban ngày ban mặt, hắn muốn làm gì!
"A Noãn xấu hổ?" Mộ Lương liền sững sờ, sau đó liền cười xấu xa , trong mắt thoáng hiện tà khí, bàn tay lại tập kích cổ áo nàng, dường vô tình hay cố ý nhẹ nhàng đùa bỡn sợi tơ trên cổ áo.
"Thánh Vương phủ đầy người đến kẻ đi, nếu như chàng không để ý đến, ta cũng vậy không ngại." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, lần nữa đánh tay hắn rớt ra.
Mặt Mộ Lương liền tối sầm, ôm hông của nàng rồi cả người chợt lóe, liền như ngọn gió tại chỗ bay đi.
Mà khi đi qua bọn Bạch Thánh Vũ đang đi tới tìm hắn, đám người thật bất hạnh bị cơn gió này thổi bay lên, không có hình tượng chút nào té dưới đất tức giận mắng to!
"Chàng suy nghĩ nhiều rồi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, da thịt trắng nõn của hắn bởi vì giận dữ mà dần ửng đỏ, môi mỏng mím chặt, mất đi vẻ bình tĩnh thong dong của bình thường .
"Hoa Khấp Tuyết, nàng thật sự là có bản lãnh bức chết người." Mộ Lương thất bại nhắm mắt lại, thở ra một hơi, đè xuống giận dữ trong lòng, lần nữa mở mắt thì trong mắt chỉ còn lại thỏa hiệp, đưa tay vuốt lên gương mặt mềm mại của nàng, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, "A Noãn, ta so với nàng hiểu rõ nàng hơn nàng hiểu chính mình, nàng đang không vui vẻ, Sao giấu được ta?"
Ánh mắt Mộ Lương tràn đầy nhu tình, đồng thời kèm theo nét cưng chiều, vạn phần bất đắc dĩ, làm mềm nhũn trái tim Hoa Khấp Tuyết.
Mắt Hoa Khấp Tuyết hạ xuống, thở dài một hơi, thái độ của nàng, thật đã làm tổn thương hắn đi, đối mặt với một Mộ Lương dịu dàng như thế, nàng chỉ có thể thỏa hiệp, mấp máy môi, nói ra lý do làm nàng không vui.
"Đông Phương vũ nói, chỉ có nàng ta mới có thể tiếp nhận chàng, tại sao?"
Cả người Mộ Lương liền cứng đờ, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, sắc mặt liền trắng bệch, máu trong người cũng từ từ lạnh dần, chuyện của hắn, làm sao Đông Phương Vũ biết được?
"Chàng rốt cuộc giấu ta chuyện gì?" Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu, không bỏ qua khuôn mặt tái nhợt của hắn, liền đau lòng.
"A Noãn. . . . . ." Mộ Lương há miệng, mắt hiện lên bối rối cùng vô lực, nghĩ đến sự kiện kia, đột nhiên hắn cảm thấy sợ, sợ A Noãn sẽ không tiếp nhận được, hắn cho là hắn sẽ gạt được nàng là tốt rồi, nhưng vẫn để nàng biết được.
"Nói." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, nhìn hắn hốt hoảng cùng vô dụng, trong lòng liền càng quyết tâm phải biết được bí mật hắn.
"A Noãn, ta nói, nhưng nàng đừng có rời khỏi ta được không. . . . . ." trong mắt Mộ Lương hiện yếu ớt, không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoa Khấp Tuyết, nắm thật chặt quả đấm.
"Mộ Lương, chàng cho rằng tình yêu của ta là gì, gặp phải khó khăn sẽ dừng lại?" Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng, lại mang trong đó nỗi thất vọng, thất vọng vì Mộ Lương đối với mình không có lòng tin, nhưng trong lòng cũng có chút căng thẳng, rốt cuộc là chuyện gì, làm cho hắn lo lắng đến nỗi nghĩ mình sẽ rời bỏ hắn?
Đôi tay đặt ở trước ngực hắn, Hoa Khấp Tuyết khẽ dùng sức, muốn đẩy hắn ra, đột nhiên lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
"Không...không được đẩy ta ra."trong giọng nói của Mộ Lương có chút run rẩy, vùi đầu vào ngạnh cổ nàng, "A Noãn, ta không phải không tin nàng, mà là ta không tự tin với chính mình. . . . . ."
Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu, Mộ Lương luôn là người tự tin bá đạo, đến tột cùng hắn giấu mình cái gì?
"Cho chàng một cơ hội cuối cùng, nói." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, giọng nói lạnh hơn phần, nhưng không đẩy hắn ra nữa.
Mộ Lương hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt còn chút trắng bệch, cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng, "Không được rời khỏi ta."
"Nói!" Hoa Khấp Tuyết tức giận trừng hắn, lúc nào thì Mộ Lương lại biến thành nhu nhược như vậy! Như thế nào nàng cũng không nhớ mình lúc nào đã nói qua rằng mình muốn rời khỏi hắn!
"Mỗi khi trăng tròn, ta sẽ biến thành một con quái vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ, khát máu, gặp người liền giết." Mộ Lương nhắm mắt lại, cười cười tự giễu, chậm rãi thở ra một hơi, rốt cuộc đã nói ra.
Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, sức lực ôm nàng cũng lớn hơn, hắn đã nói rồi, nếu nàng vẫn muốn rời đi, hắn cũng sẽ không cho nàng cơ hội chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn rất sợ, sợ A Noãn sẽ vì vậy mà chán ghét hắn.
"Mộ Lương, cũng chỉ là giết người, nếu như làm vậy có thể cho chàng thoải mái hơn, ta sẽ đi cùng với chàng giúp chàng giết." Hoa Khấp Tuyết thương tâm nhìn thẳng hắn, không hề nghĩ sẽ chán ghét hắn, cũng không hề nghĩ tới muốn chạy trốn khỏi hắn.
"A Noãn. . . . . ." Mộ Lương kinh ngạc nhìn nàng, có chút không kịp phản ứng, A Noãn, không quan tâm chuyện hắn sẽ biến thành quái vật?
"Mộ Lương, thật ra thì có lúc chàng cũng rất đần." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, dùng sức đẩy hắn ra một chút, "Ta sẽ không cảm thấy chính mình vô dụng, chỉ như vậy liền chịu không được." Nam nhân khi yêu đều như vậy cứ để tâm vào chuyện vụn vặt sao?
"Lúc đó thật rất kinh khủng. . . . . ." Mộ Lương liền giải thích, hắn không muốn A Noãn nhìn thấy hắn như vậy.
"Mộ Lương, bản thân chàng ngày thường luôn hoàn hảo, thì sợ gì đôi khi xấu xí? Đông Phương Vũ nói chỉ có nàng có thể tiếp nhận chàng, còn nói là nhìn chàng lúc giết người cũng rất dễ đẹp." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, đồng thời giọng nói cũng kèm theo tức giận, hắn gạt nàng, chính là sợ nàng sẽ ghét bỏ hắn? Như vậy chẳng phải chính nàng không đáng giá để hắn tin tưởng sao? Hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì lớn!
"A Noãn." Mộ Lương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút cảm động, mím môi, ôm chặt nàng vào trong ngực, "Hiện tại còn tức giận sao? Ta đã nói." Rốt cuộc cũng nói bí mật tận đáy lòng ra, thật làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng vì giữa hai người không còn trở ngại mà cảm động và vui vẻ.
"Bởi vì cuộc chiến Kim Than. " Hoa Khấp Tuyết không thèm quan tâm hắn, ngược lại hỏi vấn đề này, lời đồn đãi, cuộc chiến Kim Than tử trận vô số, máu chảy thành sông, chỉ mình Thánh vương hạ thủ vô số vong hồn, vì vậy mới có danh hiệu "Sát Thần".
"Ừ." Mộ Lương gật đầu một cái, dịu dàng cười, A Noãn của hắn rất là thông minh, nghĩ đến cảnh nhuộm máu ở Kim Than, mắt của hắn có chút hoảng hốt.
"Chàng làm cách nào vượt qua được." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, không giết người sẽ bị thống khổ, nhưng nàng cũng không có nghe nói qua lúc nào thì xuất hiện chuyện ma quỷ giết người ở trên đường.
"A Noãn, ta. . . . . ." Mộ Lương do dự nghĩ có nên nói hay không chuyện này, lại bị nàng lạnh lùng trừng một cái, thân người liền run lên, mới miễn cưỡng mở miệng, "Trong mật thất của ta có một lồng bằng Hàn Thiết, khi đó ta tự mình vào bên trong liền không ra ngoài được."
"Về sau không cho phép nhốt mình trong đó nữa." Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, nháy mắt ánh mắt nàng liền hiện tia đau lòng, nhàn nhạt nhìn hắn, lồng sắt? Hắn là người kiêu ngạo, tại sao có thể nhốt mình vào lồng sắt!
"A Noãn, không được." Mộ Lương cười khổ, không nhốt vào lồng kia, thì Dương Thiên thành này mọi người bị giết hết cũng không đủ, "Nàng cũng biết võ công ta không thấp."
"Vậy trước tiên cứ giết chết ta." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn rất là nghiêm túc, "Muốn giết người khác, liền từ trên thi thể của ta vượt qua."
"A Noãn, ngươi nói gì vậy, dù ta tự giết mình cũng sẽ không động tới nàng!" Mộ Lương cắn chặt răng nhìn nàng chằm chằm, ghét những từ liên quan tới chết từ trong miệng nàng nói ra.
"Nếu như chàng từ nhốt mình vào lồng nữa, vậy thì ta liền tự phế hai cánh tay." Hoa Khấp Tuyết cắt đứt lời hắn, đối với chuyện hắn gầm lên như vậy không hề để ý.
"Hoa Khấp Tuyết!" Mộ Lương bắt được bả vai của nàng, trong mắt nhuộm đầy tức giận, tại sao nàng có thể lấy chính bản thân mình ra nói giỡn!
"Lời của ta nói ra, nhất định sẽ ta làm được." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn lại hắn, lạnh nhạt nói, "Mộ Lương, buông tay."
"Nàng muốn đi đâu?" Mộ Lương không buông, ngược lại nắm càng chặt hơn, không biết nàng muốn làm cái gì, giọng nói có chút hốt hoảng cùng sợ hãi.
"Ngươi làm cho ta rất đau." Hoa Khấp Tuyết thở dài, nhỏ giọng oán trách, bởi vì bả vai truyền tới đau đớn mà cau mày.
"Thật xin lỗi!" Mộ Lương sững sờ, nhanh chóng buông tay ra, nhìn chân mày nàng nhíu lại, đau lòng vô cùng, "A Noãn, bả vai không có sao chứ."
"Không biết, sức lực của mình thì chàng tự biết." Hoa Khấp Tuyết thu hồi vẻ mặt vừa rồi, lành nhạt nhìn hắn một cái, trong lòng cũng không ngừng mắng hắn, đau chết, tên nam nhân này gấp gáp liền xuống tay không biết nặng nhẹ, đoán chừng đã bị sưng lên.
"Ta nhìn một chút." Mộ Lương liền không suy nghĩ được nhiều, lập tức ôm chầm lấy nàng đồng thời muốn kéo cổ áo nàng nàng ra, lại bị Hoa Khấp Tuyết giận dữ đánh lên tay.
"Chàng nhìn lại bọn mình hiện tại đang ở đâu!" Hoa Khấp Tuyết mất bình tĩnh, hung dữ nhìn hắn, ban ngày ban mặt, hắn muốn làm gì!
"A Noãn xấu hổ?" Mộ Lương liền sững sờ, sau đó liền cười xấu xa , trong mắt thoáng hiện tà khí, bàn tay lại tập kích cổ áo nàng, dường vô tình hay cố ý nhẹ nhàng đùa bỡn sợi tơ trên cổ áo.
"Thánh Vương phủ đầy người đến kẻ đi, nếu như chàng không để ý đến, ta cũng vậy không ngại." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, lần nữa đánh tay hắn rớt ra.
Mặt Mộ Lương liền tối sầm, ôm hông của nàng rồi cả người chợt lóe, liền như ngọn gió tại chỗ bay đi.
Mà khi đi qua bọn Bạch Thánh Vũ đang đi tới tìm hắn, đám người thật bất hạnh bị cơn gió này thổi bay lên, không có hình tượng chút nào té dưới đất tức giận mắng to!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.