Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 109: Trước giờ thi đấu (hai)

Thụy Tiểu Ngốc

07/04/2017

Editor: Mộc Du

Cầm trong tay viên đan dược màu trắng trong suốt bỏ vào trong miệng, đau đớn trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất, Phong Vụ Niên đổi một thân y phục sạch sẽ, ngồi xếp bằng, đang muốn vận công, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

"Người nào?"

"Thái tử, là ta." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Triệu Song Nhân.

"Vào đi." Phong Vụ Niên thản nhiên mở miệng.

Cửa được mở ra, Triệu Song Nhân một thân áo xanh chậm rãi đi vào.

"Chuyện gì." Phong Vụ Niên lười phải nói nhảm cùng nàng, lạnh lùng nhìn nàng.

"Thái tử, ta là nhớ người nên tới thăm người một chút, cũng không được sao?" Triệu Song Nhân cười đến kiều mỵ, chân thành tiến lên, ngồi ở bên cạnh Phong Vụ Niên.

Trong khoảng thời gian này, nàng phát hiện ra Phong Vụ Niên cũng là nhân trung chi long, thân phận địa vị cùng với dáng vẻ bên ngoài của hắn đều làm cho nàng mê luyến thật sâu, khiến cho nàng ngoài việc báo thù thì còn muốn trở thành nữ nhân của hắn.

"Vậy sao?" Phong Vụ Niên cười tà, dứt khoát nghiêng người dựa vào trên giường, cười như không cười nhìn nàng.

Triệu Song Nhân cảm thấy trong lòng một hồi rung động, nâng lên một nụ cười tràn đầy kiều mỵ: "Thái tử, nếu không thì để cho ta tới hầu hạ ngài đi." Mặc dù nàng không thể mang thai nhưng nàng tự tin với dáng người này của mình vẫn có đủ năng lực làm cho nam nhân mê luyến.

"Hầu hạ?" Phong Vụ Niên cười càng tà khí hơn: "Ngươi muốn hầu hạ Bổn vương như thế nào? Bưng trà dâng nước, hay là......"

Hắn đột nhiên giật lấy quần áo của nàng kéo ra, lạnh lùng cười: "Hay là muốn dùng thân thể này của ngươi?"

"Thái tử!" Gương mặt Triệu Song Nhân ửng hồng, mềm mại leo lên trên người Phong Vụ Niên, mị nhãn như tơ nhìn nam nhân ở trước mặt nói: "Nếu như thái tử nguyện ý thì Song Nhân đương nhiên là nguyện ý."

"Ha ha, vậy sao?" Phong Vụ Niên bên ngoài thì dịu dàng cười nhưng trong mắt là ý lạnh như băng, xé quần áo của nàng ra, không hề có màn dạo đầu liền chiếm đoạt thân thể Triệu Song Nhân nhưng ở trong đầu lại đang nghĩ đến hình ảnh bên trong cánh rừng hoa đào, dung nhan tuyệt mỹ khi ngủ của Hoa Khóc Tuyết.

Triệu Song Nhân kiều mị rên rỉ, thân thể mặc dù đau đớn nhưng trong tâm lại rất kích động, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phong Vụ Niên, trong mắt Triệu Song Nhân đều là si mê.

Kích tình qua đi, Phong Vụ Niên đẩy Triệu Song Nhân ra, trên gương mặt lạnh lùng không nhìn ra chút dấu vết nào là động tình.

Triệu Song Nhân suy yếu xụi lơ ở trên giường, thấy vậy, trong lòng trầm xuống, một chút vui sướng mới vừa dâng lên cũng tiêu tán không ít.

"Nói mục đích ngươi tới đây đi." Phong Vụ Niên lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt không có chút nào quyến luyến.

"Thái tử, đây là Xích tình đan mà ta luyện ra." Triệu Song Nhân cứng đờ cười cười, từ trong quần áo ở dưới đất lấy ra một viên đan dược màu đỏ.

"Tác dụng." Phong Vụ Niên nhíu mày, nhận lấy đan dược trong tay nàng.

Triệu Song Nhân sắc mặt lạnh lẽo: "Nam nữ yêu nhau ăn vào thuốc này nếu như tình cảm của hai người càng sâu thì công dụng càng mạnh, thân thể sẽ phải chịu đựng cảm giác đau đớn khi xương bị đục khoét, lâu dần sẽ thổ huyết, nếu hai người không thể tuyệt tình tuyệt ái, vậy thì sẽ sống cuộc sống đau đớn đến chết!"

"Mộ Lương và Hoa Khóc Tuyết không phải là yêu nhau sao? Vậy hãy để cho bọn họ đau đớn đến chết, nếu thật có thể cắt đứt tình cảm của họ thì đối với bọn họ mà nói cái loại khổ sở này sợ là không khác gì so với lúc đầu, ha ha ha ha!"

"Thuốc này là ta dùng oan hồn của Lý Phượng Kỳ chế thành, ha ha ha, mặc dù là nàng bị điên nhưng tận trong xương tủy vẫn là rất căm hận Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết, hận ý điên cuồng này chính là thuốc dẫn tốt nhất, ha ha ha ha!"

Triệu Song Nhân càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng kích động, gương mặt bị hận ý làm cho vặn vẹo, gần như là điên cuồng.

"Vậy giữ ngươi lại còn có tác dụng gì?" Phong Vụ Niên chán ghét nhìn nàng, đột nhiên nâng lên nụ cười quỷ dị, nhẹ giọng hỏi.

Triệu Song Nhân sững sờ, mờ mịt nhìn hắn, theo bản năng đáp: "Thuốc ta đã luyện chế thành công rồi."

"Đúng vậy thuốc ngươi đã luyện thành thì giữ ngươi lại cũng vô dụng." Phong Vụ Niên lạnh lùng cười.

"Ta còn có thể hầu hạ thái tử!"

Đột nhiên Triệu Song Nhân cảm thấy lạnh cả người, theo bản năng quay người bỏ chạy, lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn lại, trên người dần dần dâng lên đau đớn, gương mặt nàng toàn là hoảng sợ, muốn hét to, lại phát hiện nàng không thể phát ra được âm thanh nào.

"Mùi vị của ngươi thật đúng là chả ra làm sao, Bổn vương không lưu người vô dụng."

Vẻ mặt Phong Vụ Niên lãnh khốc, chậm rãi thu tay lại, nhìn quần áo xốc xếch cùng với bộ mặt hoảng sợ của Triệu Song Nhân hóa thành một vũng máu trên đất, chán ghét cau mày gọi: "Phúc bá, dọn dẹp gian phòng này một chút." Dứt lời, lắc mình rời đi.

Đào Hoa Lâm.

"Ngao!" Một con Bạch Hổ đứng ở dưới cây đào ngửa mặt lên trời rống, nghi ngờ nhìn bốn phía, móng vuốt lớn gãi gãi lỗ mũi, kỳ quái, nơi này rõ ràng là có hơi thở của chủ tử, tại sao nó lại không nhìn thấy bọn họ đâu.

Đại Hoa nằm ở dưới cây đào, mí mắt khép hờ, nó xác định chủ tử là ở tại chỗ này, nếu không nhìn thấy bọn họ, vậy thì nằm ở chỗ này đợi cũng tốt lắm.

Chạy trên đường nhiều ngày như vậy, Đại Hoa cảm thấy rất vất vả, trong chốc lát, liền ngủ thiếp đi, mà ở hướng trên đỉnh đầu của nó, một đạo kết giới ngăn cách Hoa Khóc Tuyết và Mộ Lương.

Trong kết giới với bên ngoài là cùng một dạng, cũng là một mảnh rừng hoa đào, chỉ là nơi này hoa rơi nhiều hơn, cánh hoa màu hồng quanh quẩn trong không trung.

"Trong vòng một ngày, chúng ta có thể luyện thành không?" Hoa Khóc Tuyết thản nhiên quan sát bốn phía, có chút không xác định mở miệng.

Mộ Lương bĩu môi, sắc mặt còn có chút khó coi: "Ta không muốn chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nữa."

"Hắn không có đụng đến ta." Hoa Khóc Tuyết sâu sắc cảm nhận được công lực ghen tuông của hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, mím môi nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, Hoa Khóc Tuyết nhẹ giọng nói ra.

"Ta biết rõ hắn không có đụng đến nàng nhưng hắn thiếu chút nữa là chạm vào nàng!" Mộ Lương hừ lạnh, càng nghĩ càng phát cáu, nhìn chằm chằm vào cánh môi của Hoa Khóc Tuyết, hung hăng hôn một cái, ngẩng đầu lên, lại cúi đầu hôn một cái, nghiêm mặt bá đạo tuyên bố: "Đây là của ta!"

"Là của chàng, đừng làm rộn!" Hoa Khóc Tuyết đối với hành động trẻ con này của hắn dở khóc dở cười, dứt khoát ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, chôn đầu vào trước ngực hắn, theo lời của hắn nói.

Mộ Lương thấy nàng làm nũng, hài lòng cười, tức tối trong bụng cũng theo dáng vẻ nàng tiêu tan không ít, bàn tay siết lấy vòng eo tinh tế của nàng, ôm nàng gần lại.

"Chủ tử! Chớ âu yếm nữa, tu luyện đi tu luyện á..., ngày mai là diễn ra cuộc so tài tranh bá rồi!" Âm thanh Thiêu Hồng từ phía tây truyền đến, mang theo điểm vội vàng, lại ẩn chứa trêu chọc.



"Thiêu Hồng, ngươi đừng nói......" Liệp Tử nhìn thấy Mộ Lương nguy hiểm nheo mắt lại, âm thanh run run.

"Tu luyện thế nào, nói đi." Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn xung quanh.

"Liền cởi hết đồ ra nha, sau đó mặt đối mặt ngồi dưới đất, mười ngón tay nắm chặt, trong lòng không có nghĩ đến việc khác chỉ cần hấp thu lực lượng của chúng ta truyền qua!" Thiêu Hồng nói.

Mộ Lương sờ lỗ mũi một cái, vô tình hoặc cố ý liếc nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết.

"Nơi này chỉ có ta với Mộ Lương?" Hoa Khóc Tuyết nhíu mày, hỏi.

"Ừm, chủ tử, nơi này chỉ có người cùng nam nhân của người, nhớ kĩ, một lát nữa mặc kệ xuất hiện thứ gì, đều là hư ảo, hai người ngàn vạn lần không thể bị những chuyện đó tác động a, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc!"

Thiêu Hồng nhắc nhở.

Sau âm thanh của Thiêu Hồng, trong kết giới yên tĩnh lại.

Mộ Lương yên lặng sờ mũi, vô tình hay cố ý liếc về phía Hoa Khóc Tuyết mấy lần.

Hoa Khóc Tuyết đảo mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không lên tiếng.

"Cái đó, khụ, A Noãn, thời gian không còn nhiều lắm." Mộ Lương lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, cũng không dám nhìn nàng, chỉ là vuốt vuốt thắt lưng của mình, do dự có nên kéo xuống hay không.

Hoa Khóc Tuyết hít sâu một hơi, rốt cuộc giương mắt nhìn về phía Mộ Lương nói: "Cởi."

Dưới chân Mộ Lương lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã nhào, bất khả tư nghị nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết, cái chữ này không phải là nên do mình nói sao? A Noãn khi nào thì trở nên phóng túng như thế?

......

"Chủ tử, lực lượng của ta cùng với Thiêu Hồng vô cùng cường đại, hơi không cẩn thận cũng sẽ bị lực lượng cắn trả, nhớ là không được để bị ảnh hưởng bởi những hư ảo xuất hiện." Liệp Tử nghiêm túc nói, biết hai người đã chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo mở miệng: "Bắt đầu."

Dứt lời, hai cỗ lực lượng màu đỏ cùng màu tím bắt đầu quanh quẩn ở trên người Hoa Khóc Tuyết cùng Mộ Lương, hai người mặt đối mặt ngồi xếp bằng liếc nhau một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đôi tay giao nhau, vận công trong cơ thể bắt đầu hấp thu lực lượng bên ngoài.

Đây mới chỉ là làm nóng người, không lâu lắm, hai cỗ lực lượng màu đỏ cùng màu tím bắt đầu đan xen, tràn khắp mọi phương hướng, dây dưa cùng thân thể của đối phương, đến đây, lực lượng của Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết bắt đầu thông qua bàn tay đang nắm chặt của hai người truyền vào trong cơ thể đối phương.

Vừa mới bắt đầu, hai người chỉ cảm thấy cả người thoải mái, kỳ kinh bát mạch cũng được đả thông giống như nhau, trong cơ thể ấm áp.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, mở mắt ra, nhìn mẫu thân một chút...... Nguyệt nhi, mẫu thân rất nhớ con...... Nguyệt nhi......"

Đột nhiên, bên tai Hoa Khóc Tuyết truyền tới một giọng nữ đau thương.

Hoa Khóc Tuyết chỉ cảm thấy âm thanh khóc sụt sùi kia nghe vào trong tai, lại đau ở trong tim, hình như có một loại tình cảm sắp sửa phá kén chui ra, làm cho nàng tâm thần đại loạn, Nguyệt nhi? Trực giác người kia kêu chính là nàng, mẫu thân? Nàng là cô nhi, từ đâu lại xuất hiện mẫu thân?

Mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán, Hoa Khóc Tuyết nhíu chặt chân mày, tâm bị thanh âm của người phụ nữ kia nhiễu loạn, lực lượng của Liệp Tử cùng Thiêu Hồng truyền tới cũng không cách nào dung nhập vào trong cơ thể, chân khí trong cơ thể càng thêm đại loạn.

"Phốc!"Hoa Khóc Tuyết trợn to hai mắt, phun ra một ngụm máu, ngực mơ hồ có cảm giác đau đớn.

"A Noãn, trấn định lại, đó là giả!" Mộ Lương mở choàng mắt, yên lặng nhìn nàng, sắc mặt nghiêm túc, dùng sức cầm lấy tay nàng.

Hoa Khóc Tuyết giương mắt chống lại con ngươi trong suốt của hắn, liền cảm thấy tỉnh táo, hít vào một hơi thật sâu, hướng về phía hắn gật đầu một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bài trừ tạp niệm, lần nữa chuyên tâm thu nạp lực lượng xung quanh.

Giọng nữ khóc lóc kia vẫn như cũ quanh quẩn ở bên tai nàng, nhưng ở bàn tay truyền tới nhiệt độ làm cho nàng an tâm, nàng không hề bị ảnh hưởng.

Thanh âm của người nữ kia hình như là biết mình không hề sinh ra ảnh hưởng đối với Hoa Khóc Tuyết nữa, âm thanh càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất không nghe được gì nữa.

Bốn phía lại khôi phục yên tĩnh, hai người cố gắng hấp thu lực lượng, ở xung quanh sinh ra một đạo quang nhàn nhạt bao trùm lấy họ, cánh hoa rơi xuống khi tiếp xúc với đạo ánh sáng đó thì hóa thành tro bụi.

Nhưng khảo nghiệm trong kết giới vẫn chưa có kết thúc, không lâu lắm, tiếng vang lần nữa vang lên, nhưng lúc này là tiếng nói chuyện của một đám nam nhân.

"A, thân thể nữ nhân này rất đẹp nha, ta không kiềm chế nổi rồi!"

"Ha ha, nam nhân này cũng thế, thân thể đẹp, mặt cũng đẹp, nhìn thấy hắn, không biết là sau này ta còn có thể hứng thú với nữ nhân nữa hay không."

"Vẫn là nữ nhân kia ngon hơn, dáng người kia...... ** thế nào!"

......

Mộ Lương hoắc mắt mở mắt, nhìn chằm chằm phía trước, toàn thân run rẩy, muốn nhặt quần áo dưới đất trùm lên cho A Noãn, A Noãn là của hắn, không cho phép người khác nhìn, không cho phép người khác nhìn!

Lòng hắn rối loạn, vì vậy lực lượng truyền tới bị tắc nghẽn, trong cổ ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.

"Mộ Lương, bọn họ là giả, bọn họ không nhìn thấy ta!" Hoa Khóc Tuyết trầm mặt nhìn hắn, nắm tay hắn thật chặt, trong lòng có chút lo lắng, mới vừa rồi là nàng, lần này lại đến phiên Mộ Lương.

"Ai dám nhúng chàm A Noãn, ta giết người đó!" Mộ Lương hình như là không nghe thấy nàng nói chuyện, bộ mặt sát khí nhìn dưới đất lẩm bẩm, trên người không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, không lâu lắm lại phun ra một ngụm máu.

"Mộ Lương, ta là của chàng! Ai cũng không nhúng chàm được!"

Hoa Khóc Tuyết hung hăng nhéo tay của hắn một cái, quát nhẹ.

Mộ Lương hình như là cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, chậm rãi quay đầu lại, mờ mịt nhìn Hoa Khóc Tuyết, thấy hàn quanh trong mắt nàng, trong đầu liền tỉnh táo, nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.

"A Noãn, ta không sao rồi." Mộ Lương hít một hơi thật sâu, cười cười với nàng, bỏ rơi âm thanh bên tai, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hoa Khóc Tuyết thấy vậy, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Thật không có thú vị, như vậy đã khôi phục lại."

Âm thanh kia cũng chậm rãi biến mất.

Đúng vào lúc này, trong đầu hai người lại hiện lên một khung cảnh.



Hoa Khóc Tuyết cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, lãnh khốc nhìn Mộ Lương nằm ở trên mặt đất, vô tình đâm lưỡi dao sắc bén vào tim Mộ Lương.

Mộ Lương giơ tay lên ngăn lại, không thể tin nhìn nàng, thấy nàng còn muốn động thủ, cả người cảm thấy thê lương, theo bản năng vận công ngăn cản, hai người đều phun ra một ngụm máu tươi.

Lại giao thủ mấy chiêu, Mộ Lương bị bạch quang của Hoa Khóc Tuyết như sợi dây thừng quấn quanh cổ, mà trước ngực Hoa Khóc Tuyết cũng bị Mộ Lương đặt một thanh chủy thủ.

Hai người đều là lạnh lùng nhìn về đối phương, cùng nhau động thủ, Mộ Lương bị Hoa Khóc Tuyết siết chết, mà Hoa Khóc Tuyết bị chủy thủ của Mộ Lương đâm vào tim......

"Phốc!"

"Phốc!"

Hình ảnh dừng lại, Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết trợn to hai mắt, cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi, luống cuống nhìn tới đối phương, tại sao trong đầu bọn họ lại xuất hiện hình ảnh họ tàn sát lẫn nhau, tại sao?

"Sẽ không, ta sẽ không làm thương tổn chàng." Thân thể Hoa Khóc Tuyết run lên, trong đầu vẫn lưu lại hình ảnh của lúc đó, chỉ cảm thấy hoảng hốt.

"A Noãn, đó là giả." Mộ Lương áp chế đau đớn trong lòng, trấn định nhìn nàng:" A Noãn, chúng ta tuyệt đối sẽ không giống như hình ảnh kia!"

Hoa Khóc Tuyết mím môi thật chặt, nặng nề mà gật đầu.

Nhìn thẳng vào mắt đối phương một cái, hình như là ưng thuận một lời thề, cũng là trấn an đối phương, mặc dù hình ảnh kia rất chân thật, nhưng bọn họ lựa chọn tin tưởng lẫn nhau, không lâu lắm, hình ảnh kia cũng dần dần nhạt đi......

Sau lần đó, không còn cái gì tới quấy rầy bọn họ nữa, Liệp tử và Thiêu Hồng truyền lực lượng càng thêm cường đại, hai người hết sức chuyên chú hấp thu chuyển đổi, trong lúc nhất thời họ được bao quanh bởi một quang cầu khổng lồ, từ xa nhìn lại, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của hai người.

Trong quang cầu, hai người mặc phát phi dương, tóc đen giao triền, không thể chia lìa, chân thật hòa làm một thể.

Hôm sau.

Mọi người đều đã đi tới nơi diễn ra cuộc so tài tranh bá huyễn thuật, phân người của ba nước ngồi ba hướng, ngồi trên đài cao là người chủ trì năm nay, Phong Vụ Niên.

"A, cuộc tranh tài đã sắp bắt đầu, sao còn không thấy Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết? Chắc không phải là sợ rồi chứ?"

Phong Vụ Niên chậm rãi đi tới trước mặt Hoa Trảm Lãng, cười như không cười nói.

"Hôm qua xem ra là bị thương không đủ nặng, hôm nay đã có thể xuống giường." Hoa Trảm Lãng hừ lạnh, trong lòng cũng là kinh ngạc, nhìn vẻ hài lòng không đè nén được trong mắt của Phong Vụ Niên, sợ là hắn có người tương trợ.

"Hừ, vết thương này, sớm muộn gì Bổn vương cũng sẽ trả lại cho Mộ Lương món nợ này!" Sắc mặt Phong Vụ Niên lạnh lẽo, hắn đã hấp thu lực lượng của đan dược, lúc này đã không có ai thể sánh nổi hắn, dù là Mộ Lương thì như thế nào ở trong mắt của tiên sinh cũng chỉ là phàm phu tục tử.

Nhưng hắn lại quên, mặc dù có được đan dược này, hắn cũng sẽ không thể thay da đổi thịt, hắn cũng chỉ là một phàm phu tục tử!

"Thái tử hôm nay ngược lại rất đắc ý." Mộ Hỏa Nhân không nhịn được giễu cợt, "Người ta bị đánh, dù sao cũng sẽ nhớ chút dạy dỗ, nhưng mà ngươi làm sao lại mau quên như vậy?"

Dù sao Phong Vụ Niên đã lật bài rồi, nàng cũng không cần khách khí với hắn.

"Trưởng công chúa, ngươi nói chuyện với thái tử một nước như vậy, có phải là rất không thích hợp hay không?" Sắc mặt Phong Vụ Niên không tốt nhìn Mộ Hỏa Nhân, đầu tiên là Hoa Khóc Tuyết, sau nữa là Mộ Hỏa Nhân này, cũng chỉ là nữ nhân, thế nào mỗi một người đều không để hắn vào trong mắt.

"Thái tử? Thái tử thì như thế nào, thái tử là có thể gọi thẳng đại danh hoàng thúc của Bổn cung sao?" Mộ Hỏa Nhân cũng nổi hỏa khí: "Hãy nhớ, người khiêu khích trước, là ngươi!"

"Ngươi!" Phong Vụ Niên đen mặt: "Hừ, ngươi đắc ý cũng không được bao lâu đâu, Mộ Lương thì như thế nào, chẳng lẽ Bổn vương còn thua hắn sao?" Dứt lời, phất tay áo rời đi.

"Hôm nay hắn rất không thích hợp." Hoa Trảm Lãng cau mày.

Bạch Thánh Vũ tán đồng gật đầu: "Bình thường tuy là hắn tự đại, nhưng hôm nay lại có chút quá đà, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản."

"Ta phát hiện lực lượng của hắn tăng lên rất nhiều, lại mơ hồ ngang bằng với ta, sợ là sau lưng hắn có người tương trợ." Hoa Trảm Lãng nói.

"Cái gì?" Trạch Linh trợn mắt: "Lực lượng lại cân bằng với người rồi hả?"

"Cũng không cần phải sợ hắn nhưng người phía sau hắn, rốt cuộc là ai?" Cảnh Duệ cau mày lại.

Nghe vậy, trong lòng mọi người cũng có chút luống cuống, ở Vân Huyễn đại lục này còn có cái thế lực thần bí gì, mà bọn hắn không biết?

"Bây giờ các ngươi lo lắng nhiều như vậy thì có ích lợi gì, hiện tại điều mà chúng ta nên lo lắng chính là tại sao hoàng thúc còn chưa tới!" Mộ Hỏa Nhân cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là lo lắng chuyện trước mắt.

"Đến chậm một chút cũng không sao? Trước tiên có thể nhìn người khác so tài nha." Lưu Nguyệt không hiểu được quy tắc cuộc tranh tài, ngây ngô nói.

"Nếu năm người dự thi không xuất hiện cùng nhau, vậy sẽ tính là nước đó từ bỏ tranh tài." Cảnh Duệ giải thích cho nàng, thật ra thì chính hắn cũng cảm thấy quy tắc này rất biến thái.

"Nếu không phải là Mộ Lương nói cái gì mà nhất định phải thắng, thì quỷ sẽ cho cuộc tranh tài tầm thường này mặt mũi, tới chỗ này ngồi." Bạch Thánh Vũ giơ giơ cây quạt, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhìn đám người Trịnh Loan ở đối diện, phất tay một cái, coi như là chào hỏi.

Trịnh Loan ôn nhu cười cười, coi như là đáp lễ.

Vương Tước Nhân cũng phất phất tay, ý bảo nàng nhìn thấy bọn họ.

Trịnh Loan quay đầu lại nhìn thấy Vương Tước Nhân cười đến mặt mày sáng rỡ, trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, nàng rõ ràng không vui, vì sao còn phải cười như vậy?Nhưng chẳng phải trong lòng hắn rất rõ ràng đáp án, chỉ là hắn không dám suy nghĩ nhiều, hắn biết mình không có cách nào đáp lại cái phần tâm ý kia của Tước Nhân.

"Tiểu thư tại sao còn chưa tới?" Lưu Nguyệt lo lắng lẩm bẩm.

"Đừng quá lo lắng, chúng ta nên tin tưởng Vương gia cùng Vương phi." Cảnh Duệ bất đắc dĩ vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng.

Lưu Nguyệt chỉ là gật đầu một cái, cũng không có nói gì.

Phong Vụ Niên một mực chú ý tới Mộ Quốc bên này, thấy Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết còn chưa tới, chậm rãi gợi lên khóe miệng, Hoa Khóc Tuyết không tham gia, tỷ lệ thắng của Phong Quốc bọn họ liền rất lớn, hắn chọn tới đây bốn nam nhân, đều là cao thủ tầng tám huyễn thuật, nếu hắn có thể thắng được lần tranh tài này, vậy chờ đến lúc lên chiến trường, khí thế của tướng sĩ Phong Quốc nhất định có thể tăng cao.

Ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, Phong Vụ Niên cười đứng lên, hài lòng nhìn thấy bên Mộ Quốc có hai chỗ ngồi còn trống, vung tay lên, tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu.

"Bổn vương đại biểu Phong Quốc tuyên bố, cuộc so tài tranh bá huyễn thuật tam quốc lần này, bây giờ bắt đầu! Người của Mộ Quốc không đồng đều, coi là tự bỏ cuộc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook