Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 122: TUYẾT TUYẾT ĐI HÁI THUỐC 2
Thụy Tiểu Ngốc
15/06/2017
Mộ Lương đột nhiên
phi thân lên, đứng giữa không trung, trên đầu ngón tay bắn ra tử quang,
thế lửa kia trở nên lớn hơn, nhiệt độ nhanh chóng theo Thiết kiều truyền đi.
Những binh lính Phong quốc thấy vậy, cực kỳ hoảng hốt, đứng dậy, không biết nên tiến hay lui.
"Tất cả đều vượt qua cho ta, ngọn lửa nho nhỏ, còn có thể đốt nóng Thiết kiều hay sao? Nếu bọn họ đã phát hiện, vậy thì xông lên!" Phong Vụ Niên bay tới, nhíu chặt chân mày, thế lửa này không lớn, có cái gì mà sợ? Huống chi bên trong Trầm Bích Quan đang bộc phát ôn dịch, lực chiến đấu của quân đội giảm mạnh, lúc này mà không đi công thành thì còn phải đợi tới khi nào?
"Vâng!"
Ba vạn binh lính Phong quốc đứng dậy, đằng đằng sát khí hướng Thiết kiều vọt tới.
Mộ Lương thấy vậy, trào phúng cười cười, bọn họ cho là hắn chỉ biết nhóm lửa sao? Thật là đã đánh giá thấp Mộ Lương hắn, hai mắt thâm thúy khẽ nhắm lại, tử quang chợt lóe, gọi Liệp Tử ra, đặt lên khóe miệng, nhếch miệng tạo nên một nụ cười mị hoặc, tiếng tiêu du dương vang lên, hóa thành huyễn lực màu tím thổi tới Thiết kiều.
Ở xa xa Phong Vụ Niên nhìn về phía Mộ quốc, trong không trung dâng lên màu tím nhạt, hai mắt không thể tin trợn to, huyễn lực màu tím, là Mộ Lương, Mộ Lương còn sống trở về rồi, lại còn tới Trầm Bích Quan?
Làm sao có thể, làm sao sẽ, tiên sinh cường đại như vậy, kết giới mà hắn tạo ra cũng chỉ có thể vào mà không thể ra, Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết làm sao có thể trở ra được!
"Truyền lệnh của Bổn vương, lui về! Lui về!" Phong Vụ Niên quát lớn, xem ra lửa là do Mộ Lương tạo ra, vậy thì nhất định không phải là lửa đơn giản.
Đội ngũ đánh lén chạy tới trên Thiết kiều, nghe được hiệu lệnh, vẫn chưa có tỉnh hồn lại, đột nhiên cảm thấy dưới chân rất nóng, rối rít kêu lên thảm thiết.
"A! Thật nóng!"
"Trời ơi, chạy mau a, cầu kia thật quá tà môn!"
"Cứu mạng. . . . . . A!"
. . . . . .
"Trở lại, tất cả đều trở lại cho Bổn vương!" Phong Vụ Niên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, đã biết Mộ Lương làm ra cái gì, lập tức khẩn trương lên tiếng, mặc dù ba vạn binh lính là không nhiều, nhưng những binh lính này đều là tinh anh, nếu toàn quân bị tiêu diệt thì chính là một tổn thất lớn của Phong quốc.
Binh lính rối rít chạy về, người chạy chậm một chút, liền bị bỏng chết ở trên Thiết kiều, có người đạp thi thể của người khác chạy ra, cũng có người không muốn bị bỏng chết liền nhảy vào trong nước, trong lúc nhất thời, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết không dứt, bầu trời đêm yên tĩnh ở nơi này hôm nay phá lệ cực kỳ thảm thiết.
Mộ Lương cười lạnh, tiếng tiêu từ Liệp Tử không ngừng truyền ra, nhiệt độ Thiết trên cầu càng lúc càng nóng, thấy bọn họ thoát ra được không sai biệt lắm, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe, tay vung lên, nơi ngực thoáng qua tử quang, một cỗ sương mù màu tím bao phủ cả Kim ghềnh bao gồm cả Thiết kiều ở bên trong, màu tím trong không trung tràn ngập nóng rực.
Phong Vụ Niên nhìn chật vật không chịu nổi, đội quân tổn thất nặng nề, phất tay để cho bọn họ lui về, lạnh lùng nhìn sương mù màu tím ở trước mắt, nâng bước tiến vào.
Mới vừa dung nhập vào trong sương mù, lại cảm thấy cả người nóng rực, dưới sự kinh hãi, nhanh chóng lui ra ngoài, trong miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Phong Vụ Niên đỏ mắt nhìn màu tím ở phía trước, thật không ngờ, Mộ Lương chẳng những thoát chết từ tay của tiên sinh mà còn trở nên lợi hại như vậy!
"Vương gia!" Vương Khôi nhìn sương mù màu tím ở trước mắt, nghi ngờ nhìn Mộ Lương.
"Huyễn trận này, có thể duy trì bốn ngày, chờ A Noãn mang thuốc trị ôn dịch về, giải quyết xong vấn đề ôn dịch, thì sẽ xuất binh nghênh chiến." Mộ Lương thản nhiên nói, lạnh lùng nhìn sương mù màu tím liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Vương Khôi nhìn màu tím trước mắt, thở ra một hơi, trên mặt hiện lên sự vui mừng, thấp thỏm trong lòng tạm thời để xuống, nếu không thể giải quyết tai ương ôn dịch, xác thực là không thích hợp để xuất binh đối địch, Vương gia bày ra Huyễn trận này, là để cho chính mình một thời gian tu dưỡng, đợi ôn dịch giải quyết xong, tinh thần đại chấn, đó mới chính là thời cơ xuất binh tốt nhất!
Hay, hay a!
Mang sơn.
"Thiêu Hồng, Mộ Lương muốn tìm là cái gì vậy?" Hoa Khấp Tuyết cau mày, Mộ Lương đã nói qua một lần, chỉ là nàng quả nhiên vô dụng, không có nhớ.
"Khụ khụ, chủ tử, người rõ là. . . . . ." Giọng nói Thiêu Hồng rất là bất đắc dĩ, trên không trung vẽ một vòng tròn, ba loại thảo dược biến ảo hiện ra.
"A Noãn, ba loại thảo dược này chỉ ở mang sơn mới có thể tìm được, theo thứ tự là Lam Diệp Thảo, Thiên Túc Hoa, Huyễn Hắc Thạch. Lam Diệp Thảo toàn thân có màu xanh ngọc trong suốt; Thiên Túc Hoa có rễ giống như giống như con giun nở ra hoa nhỏ màu hồng; Huyễn Hắc Thạch không phải là tảng đá, mà là một loại nhân sâm trên núi hóa đá, rất cứng, có màu đen."
"Ừm, cái này là lời nói nam chủ tử gởi lại." Thiêu Hồng cho nàng coi lại lời nhắn.
Hoa Khấp Tuyết nhìn ba loại thảo dược trong không trung nhíu mày: "Thu hồi lại đi, chúng ta lên đường." Dứt lời, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi, A Noãn, nếu thật sự không tìm được thì trở về sớm chút, ta sẽ tới tìm!"
Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết run lên, liền kéo Thiêu Hồng qua, cắn răng hướng rừng sâu đi tới, Mộ Lương đáng chết, lại dám xem thường nàng!
"Khụ khụ, chủ tử bớt giận, chúng ta nhất định có thể tìm được, với sự thông minh và tài trí của chủ tử, không phải chỉ là một chút thảo dược nhỏ bé thôi, nhất định tìm được đúng, á." Thiêu Hồng vốn định an ủi nàng, lại không nghĩ rằng chọt trúng tử huyệt của Hoa Khấp Tuyết.
"Câm miệng." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn cây trâm trong tay, Lam Diệp Thảo, Thiên Túc Hoa, Huyễn Hắc Thạch, trong vòng ba ngày, nàng nhất định có thể mang về.
Mang sơn vẫn như cũ là cái dạng kia, bông tuyết trắng xóa, vĩnh viễn cũng không có ánh mặt trời chói chang mà chỉ có ánh sáng rải rắc ở giữa rừng núi, chợt có chim trong núi bay qua, "Tức" một tiếng lại không thấy bóng dáng.
" Lam Diệp Thảo, toàn thân màu xanh, sinh trưởng ở nơi có nhiều ánh mặt trời. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết nói thầm, chân mày không tự chủ nhíu lại: "Mang sơn. . . . . . Nơi có nhiều ánh mặt trời?"
Giương mắt nhìn xung quanh, thở dài.
"Chủ tử, người cứ hướng nơi mặt trời hơi chói mắt một chút thì đi tới thôi." Thiêu Hồng cười gượng hai tiếng, quanh quẩn tại chỗ.
"Chói mắt?" Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn bốn phía, trong mắt đột nhiên thoáng qua một tia sáng, nếu nàng nhớ không lầm, mười năm trước thời điểm Mộ Lương đến thăm nàng, có dẫn nàng đi đến một chỗ để bắt chuột chũi kia mà, ngày đó nàng bị vấp ngã, lúc trở về nhìn thấy y phục màu trắng của mình lại dính vào một chỏm thảo dịch màu xanh dương.
Nàng nhớ Mộ Lương đã từng nói ——
"A Noãn, nàng thật là xa xỉ, lại lấy Lam Diệp Thảo làm thuốc nhuộm, về sau ta phải làm ra thật nhiều tiền, nếu không thì làm sao nuôi nổi nàng hả?"
"Lam Diệp Thảo?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhếch môi: "Hiện tại thì có thể để cho ta lấy nó đi nhuộm vải rồi?"
"Chủ tử, người nói cái gì?" Thiêu Hồng có chút nghi ngờ.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, không nói gì, tiện tay cài cây trâm lên đầu, nhìn phương hướng xung quanh, rồi đi về phía tây, một đường đi tới, thế nhưng phát hiện vô luận là nơi nào, nàng đều nhìn thấy hình ảnh mình cùng Mộ Lương. . . . . . Xú nam nhân, từ nhỏ đã bắt đầu tính toán nàng, chờ đến hiện tại phát hiện thì đã không thể rời bỏ rồi.
Vừa đi vừa nghỉ, Hoa Khấp Tuyết tìm rất nhiều nơi, cuối cùng là ở một bụi cỏ nhỏ bên cạnh đã tìm được một khóm màu xanh ngọc kia.
"Thiêu Hồng, Mộ Lương nói muốn lấy bao nhiêu?" Hoa Khấp Tuyết hái hai gốc, nhíu nhíu mày, nhiều người như vậy. . . . . .
"20 gốc cây." Thiêu Hồng đúng lúc nhắc nhở.
Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, 20 gốc cây. . . . . . Nhìn hai gốc cây nhỏ mỏng manh trong tay cô, có chút vô lực, một trận gió thổi qua, còn thổi đi một gốc cây.
Hoa Khấp Tuyết đối kháng với gió, túm gốc cây kia lại lại, sắc mặt lạnh lùng, đứng dậy tìm tiếp.
"Chủ tử, không phải chỉ cần 20 gốc cây sao? Làm gì mà người còn lấy nhiều như vậy?" Thiêu Hồng nhìn hơn 20 gốc cây Lam Diệp thảo trong tay Hoa Khấp Tuyết, có chút nghi ngờ.
"Nhuộm vải." Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói.
Thiêu Hồng chợt lóe hồng quang, thiếu chút nữa từ trên đầu của Hoa Khấp Tuyết té xuống.
"Thiên Túc Hoa. . . . . . Rễ của nó đều ở dưới đất, ta làm sao tìm được?" Hoa Khấp Tuyết đặt mông ngồi ở trên tuyết, biểu tình có chút rầu rĩ.
Trời đã tối rồi, cũng không biết là Mộ Lương đang làm cái gì, có chút nhớ hắn rồi.
Hoa Khấp Tuyết không hề chớp mắt nhìn vào bầu trời đêm, cũng không biết là lúc nào thì ngủ mất chỉ biết là trong bóng tối có một luồng hồng quang càng không ngừng lóng lánh, bảo vệ chủ nhân của nó.
Hôm sau, tờ mờ sáng tia sáng mặt trời đầu tiên êm ái vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của Hoa Khấp Tuyết, vì nàng nhiễm vào một tầng sắc màu an tường mông lung.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, Hoa Khấp Tuyết chậm rãi mở mắt ra, theo bản năng đưa tay mò đến bên cạnh, lại chộp được một nắm tuyết, xúc cảm lạnh như băng đã nhắc nhở nàng hiện tại nàng đang ở chỗ nào.
"Trời đã sáng." Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, liếc nhìn bốn phía, lười biếng đứng lên, duỗi lưng một cái.
"Chủ tử, đi tìm Thiên Túc Hoa và Huyễn Hắc Thạch thôi." Thiêu Hồng không ngừng ở trước mặt của Hoa Khấp Tuyết đung đưa, nhìn dáng dấp có chút vội vàng.
Hoa Khấp Tuyết hoài nghi liếc nàng một cái: "Ta thế nào cảm giác ngươi rất gấp gáp?"
"Chủ tử người là quá nhớ nam chủ tử, cho nên đầu óc không rõ ràng lắm, suy nghĩ nhiều rồi." Thiêu Hồng đứng đắn nói.
"Ngươi đang nhớ Liệp Tử." Âm thanh của Hoa Khấp Tuyết mặc dù rất nhẹ nhưng rất khẳng định.
"Chủ tử! Người mới là nhớ nam nhân kia!" Thiêu Hồng cãi lại.
Hoa Khấp Tuyết ngừng bước chân, kỳ quái nhìn nàng một cái: "Ta vốn là đang nhớ đến hắn."
"Chủ tử! Người phải dè dặt!" Thiêu Hồng rống giận.
"Chuyện đó, không cần thiết." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên trả lời, mặt không đổi sắc đi về phía trước, đầu tiên là Thiên Túc Hoa. . . . . . Chẳng lẽ thật sự muốn nàng đào sâu ba thước đất đi tìm những thứ cây hoa hoa thảo thảo kia?
"Hoa nhỏ màu hồng, rể cây cùng một loại với con giun." Thiêu Hồng không ngừng lặp lại, nàng chỉ sợ chủ tử sẽ quên, còn thỉnh thoảng để ảo ảnh hiện ra trên không trung.
"Ta vẫn có khả năng ghi nhớ." Hoa Khấp Tuyết tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì, tám phần là Mộ Lương nhiều lần giao phó nói tật xấu của nàng không phân rõ được dược vật, nhưng mà ba loại thực vật này đều rất đặc biệt, nàng trừ phi thật sự là ngu ngốc mới có thể không nhớ được!
"Chủ tử người xác định nếu người nhìn thấy Thiên Túc Hoa kia thì có thể lập tức nhận ra?" Thiêu Hồng âm dương quái khí hỏi.
"Ừ." Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái.
‘Chủ tử, mời người nhìn dưới chân’. Thiêu Hồng đã không muốn vận dụng chức năng nói chuyện với nàng.
Hoa Khấp Tuyết ngây ra, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, không nhìn thấy gì cả, theo bản năng giơ chân lên ——
Một đóa hoa màu hồng nhạt bị nàng dẵm rơi vào trong tuyết, trở nên ỉu xìu.
"Mỗi người đều có sai lầm." Hoa Khấp Tuyết mặt không đổi sắc ngồi xổm xuống, cào tuyết ra, cẩn thận mà tìm tòi đóa hoa này, chau chau mày, đào nó lên, quả nhiên rể cây rất tráng kiện, giống như là con giun.
"Chủ tử, cái này cần 30 đóa." Không đợi Hoa Khấp Tuyết hỏi, Thiêu Hồng tự giác nhắc nhở.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, nhìn về phía cách đó không xa có một mảnh nhỏ khóm hoa màu hồng, âm thầm thở ra một hơi, thật may cũng không cần phải giống như hôm qua nữa đi lâu như vậy mới tìm thấy.
Còn chưa đi gần đến phiến Thiên Túc Hoa, liền nhìn thấy một con rắn nhỏ bằng ngón tay đang ở trên khóm hoa, luẩn quẩn không đi, chỉ thấy cả người nó đỏ ngầu, hồng đến sạch sẽ sáng long lanh, toàn thân cao thấp không có một tia tạp chất, đẹp kinh người.
"Thiêu Hồng, ngươi nói ta đem nó về nuôi, như thế nào?" Hoa Khấp Tuyết trong mắt lộ ra hứng thú.
"Chủ tử, đó là rắn độc." Thiêu Hồng hơi giận phản đối.
"Ta bách độc bất xâm." Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, kỳ quái nhìn nó một cái, điều này không phải là Thiêu Hồng đã sớm biết sao?
Thiêu Hồng nhanh chóng lóe hồng quang: "Chủ tử, người đã có ta, còn cần nó làm gì?"
"Ngươi là xà?" Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, chọc chọc Thiêu Hồng.
"Ta làm sao có thể là loại sinh vật cấp thấp này?" Thiêu Hồng giận dữ: "Hơn nữa loại sinh vật cấp thấp này còn có cùng màu sắc với ta!"
Nói nửa ngày, tính tình nóng nảy của Thiêu Hồng này lại xông ra, liếc mắt lười phản ứng lại Thiêu Hồng, đi thẳng về phía con rắn nhỏ màu đỏ.
Thiêu Hồng thấy Hoa Khấp Tuyết căn bản không thèm để ý tới nàng, phía dưới hồng quang chợt lóe, biến thành một cái dây mềm quấn lên con rắn nhỏ màu đỏ.
Hoa Khấp Tuyết nhìn hai cái màu đỏ vật lộn trên mặt đất cuốn thành một cây gậy, sờ sờ cái trán, nhặt hai đứa lên ném qua một bên, đưa tay hái đóa hoa nhỏ màu hồng.
"Thiêu Hồng, trở lại, chớ giết chết nó." Hoa Khấp Tuyết thu thập Thiên Túc Hoa thật tốt xong, thấy Thiêu Hồng đã làm cho con rắn nhỏ này thoi thóp, nhíu nhíu mày.
"Chủ tử!" Thiêu Hồng bất mãn, thít chặt hơn nữa.
Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy bộ dáng quật cường của nó, lập tức trầm mặt, đầu ngón tay bạch quang chợt lóe, trong nháy mắt Thiêu Hồng biến thành hình dạng cây trâm, lúc này con rắn kia mới co quắp trên mặt đất hô hấp.
Hoa Khấp Tuyết đi tới nhặt Thiêu Hồng lên, cài lên đầu mình, ngồi chồm hổm xuống hài hước nhìn một màn đỏ ngầu kia trong tuyết, sức sống rất mạnh, bị Thiêu Hồng giằng co lâu như vậy, cũng chỉ là thoi thóp một hơi mà thôi.
Giơ tay lên chọc chọc thân rắn vô lực của nó, con rắn nhỏ này lập tức lủi lên, quấn lên tay của Hoa Khấp Tuyết, há mồm liền muốn cắn nàng.
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh nhưng không có hất ra nó.
Con rắn nhỏ này hình như là cảm thấy ánh mắt khiếp người của nàng, miệng liền dừng lại việc muốn cắn xuống, nâng đầu lên, khiếp nhược nhìn Hoa Khấp Tuyết.
"Đi theo ta." Hoa Khấp Tuyết thấy bộ dáng nó như vậy, khẽ mỉm cười, phong thái mê người hiển thị rõ.
Con rắn nhỏ này hình như biết cái gì là đẹp xấu, thấy Hoa Khấp Tuyết nở rộ nụ cười xinh đẹp, cặp mắt lập tức mê huyễn, đầu nhếch lên, liền té xỉu, cái đuôi buông lỏng, rơi vào trong tuyết.
"A nha, còn là một sắc phôi! Chủ tử, cái xà này nhưng là công, người dẫn nó trở về, nó nhất định sẽ bị nam nhân kia giết chết." Thiêu Hồng thấy nó té xỉu, biết nó là bị vẻ đẹp của Hoa Khấp Tuyết làm hôn mê, tức giận nói.
"Ngươi ghen tỵ nó đẹp hơn ngươi." Hoa Khấp Tuyết nói nhẹ với Thiêu Hồng.
"Làm sao có thể, ta chính là thuần túy nhất thế gian, màu đỏ xinh đẹp nhất, làm sao người có thể lấy ta ra so sánh với loại sinh vật cấp thấp này!" Thiêu Hồng vô cùng không vui khi Hoa Khấp Tuyết đem nó ra so sánh với con xà tầm thường này.
"Chính là như vậy." Hoa Khấp Tuyết xách con rắn nhỏ lên.
"Chủ tử!" Thiêu Hồng rống to.
"Ngươi với nó không giống nhau, ngươi so với nó quan trọng hơn." Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói, trong mắt nhiễm nụ cười.
Nghe vậy, Thiêu Hồng lập tức thu lại khí thế kiêu căng, ôn nhu mà nói: "Thật sao? Vậy cũng tốt, chủ tử muốn mang nó trở về thì mang thôi."
Hoa Khấp Tuyết hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục tìm kiếm huyễn hắc thạch.
Con rắn nhỏ này không biết đã tỉnh từ lúc nào, xê dịch một chút bò đến trên bả vai của Hoa Khấp Tuyết, gật gù hả hê, sau đó thân thể khom xuống, ở trên làn da mịn màng của nàng cọ xát, tựa hồ đang làm nũng.
"Về sau liền kêu ngươi là con rắn nhỏ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nói, ấn nhẹ cái đầu nhỏ của nó xuống.
Tiểu tử hình như đã hiểu rõ ràng ý tứ của Hoa Khấp Tuyết, lập tức đắc chí lắc lư dựng đầu lên.
Hoa Khấp Tuyết nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy nó đáng yêu, mơ hồ nhìn thấy trên người nó mấy vết thương nhỏ, nhíu nhíu mày, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve nó, bạch quang lan tràn ở trên người nó, vết thương dần dần được trị khỏi.
"Chủ tử! Người không thể đối với nó tốt như vậy! Người nam nhân kia sẽ ghen đấy!" Thiêu Hồng trong giọng nói là nồng nặc ghen tức.
Mộ Lương ghen nàng dĩ nhiên biết nhưng hiện tại nàng chỉ biết là Thiêu Hồng đang ghen tức. Hoa Khấp Tuyết trong mắt nhiễm ý cười, lại vỗ vỗ đầu con rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ trên người cũng không đau, vui vẻ lại bắt đầu gật gù hả hê.
Thiêu Hồng thấy vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chủ tử, đây là một tiểu sắc xà. . . . . . A nha, nó còn thân với người hơn ta ta ta!" Hồng quang chợt lóe, con rắn nhỏ liền rớt xuống.
Hoa Khấp Tuyết tiếp được, cảnh cáo bắn Thiêu Hồng một chút: "Đừng làm rộn."
"Chủ tử. . . . . ." Thiêu Hồng thấy con rắn nhỏ kia tựa như khiêu khích nhìn mình lom lom, mắt cũng đỏ lên.
"Tìm được Huyễn Hắc Thạch trước rồi nói sau." Hoa Khấp Tuyết bóp mi tâm, nhân sâm hóa thạch màu đen. . . . . . Đúng là điên rồi, về sau nàng tình nguyện đi giết người, cũng không muốn đi tìm những thứ dược vật này!
"Chủ tử, người nam nhân kia nói, Huyễn Hắc Thạch sinh trưởng ở bên kia vách đá, nơi có nham thạch, màu sắc giống với nham thạch, rất khó phát hiện. . . . . . Cho nên chủ tử người phải tìm cho cẩn thận, tập trung tìm kiếm biết không?" Thiêu Hồng lải nhải thật lâu, chỉ sợ Hoa Khấp Tuyết không biết.
"Câm miệng." Hoa Khấp Tuyết vỗ trán, mơ hồ tốn hơi thừa lời, Thiêu Hồng này có thể đừng thường xuyên nhắc nhở là nàng rất vô dụng hay không!
Vách đá, nham thạch —— Hoa Khấp Tuyết nheo con mắt, ngay sau đó nâng lên một nụ cười nhẹ, vách đá ở mang sơn cũng chỉ có một chỗ, cất bước hướng về phía nam.
Vách đá ở phía nam của mang sơn, năm đó thời điểm Hoa Liên Phong đi tới nơi này, đặt cho nơi này một cái tên rất khí phách—— Vô Cực Nhai.
Trên vách đá, có hai gốc cây lâu năm, hoa dại mọc đầy, đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, sương trắng mịt mờ, che đi cảnh tượng nơi đáy vực, vừa mờ mịt vừa thần bí.
"Vô Cực Nhai." Hoa Khấp Tuyết hai tay chắp sau lưng, đứng sừng sững bất khuất ở trên dốc núi, gió núi hơi lớn, thổi y phục của nàng bay phất phơ.
Ở bên bờ đá tìm một hồi lâu, tìm được một cây to có hai dây leo, đây là thời điểm sư phụ của nàng đi hái thuốc đã chuẩn bị, không nghĩ tới hôm nay lại có chút công dụng rồi.
Nắm chặt dây leo, Hoa Khấp Tuyết lật người nhảy xuống, buông tay nắm dây leo ra, khiến dưới thân thể trượt xuống một lát, sau đó lại nắm chặt, một cước đột xuất giẫm trên mặt khối đá, tỉ mỉ ở trên núi đá tìm kiếm.
Cái khoảng không gian này màu sắc nham thạch tương đối đen, cho nên mới phải dừng lại ở chỗ này, nhổ hết một ít cỏ dại, đào mặt đất, phát hiện phía dưới lại còn là một khối nham thạch to, không khỏi làm cho nàng cảm thấy thất bại.
Đổi không ít nơi tìm kiếm, làm cho dây leo nham thạch màu đen cũng bị nàng lật tung rồi, cũng không tìm được Huyễn Hắc Thạch.
Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, mủi chân điểm một cái, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng buông dây leo ra, chỉ thấy trong vách núi xẹt qua một bóng trắng, Hoa Khấp Tuyết người đã ngồi vững vàng trên tảng đá lớn ở đỉnh vách đá.
"Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết tựa vào trên tảng đá, thở dài, trời lại hoàng hôn rồi nhưng nàng vẫn chưa có tìm được Huyễn Hắc Thạch, vốn định hôm nay tìm được rồi trở về, xem ra vẫn có chút khó khăn.
Không biết từ lúc nào con rắn nhỏ đã bò lên đầu gối của Hoa Khấp Tuyết, hướng về phía Hoa Khấp Tuyết thè lưỡi.
"Thế nào?" Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, cảm giác giống như nó đang muốn biểu đạt gì đó.
Thiêu Hồng hừ nói: "Ta lại quên đi nó, nói thế nào nó cũng là rắn độc bên trong núi tuyết." Dứt lời, ở phía trước Hoa Khấp Tuyết hóa một vòng, bên trong hiện ra hình dạng Huyễn Hắc Thạch.
Hoa Khấp Tuyết thấy con rắn nhỏ lập tức nghiêng nghiêng đầu, cẩn thận nhìn hình dạng của Huyễn Hắc Thạch, một hồi lâu, vểnh cái đuôi lên, nghiêng đầu lại thè lưỡi.
"Hắc, cũng không phải là chó, cái con rắn đáng chết nhà ngươi vểnh cái đuôi lên làm gì!" Thiêu Hồng thu huyễn tượng, hung hăng gõ đầu con rắn nhỏ một cái, lúc này mới ngoan ngoãn trở lại trên đầu Hoa Khấp Tuyết.
"Con rắn nhỏ, dẫn ta đi tìm Huyễn Hắc Thạch." Hoa Khấp Tuyết sờ sờ đầu con rắn nhỏ, cười cười với nó, con rắn này ở đây nên đương nhiên biết rõ hơn nàng —— chỉ là nàng giống như đã quên, nàng cũng ở mang sơn này ngây người hơn mười năm.
Con rắn nhỏ ngẩng cao đầu lên, nhanh chóng leo lên vách đá, chui ở trong bụi cỏ nửa ngày, cuối cùng nâng đầu lên hướng Hoa Khấp Tuyết thè lưỡi.
Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, nhíu mày, phi thân về sau, nhổ hết thảo dược nơi này, đem đất bên ngoài đẩy ra, quả nhiên là nhìn thấy trong đó là một khối nhân sâm đen nhánh, trong lòng có chút vui sướng, tốc độ rất nhanh đào nó lên.
"Chủ tử, muốn bốn mươi gốc cây." Thiêu Hồng thấy Hoa Khấp Tuyết cầm một gốc cây Huyễn Hắc Thạch rất là vui vẻ, không nhịn được muốn đả kích một chút.
Nghe vậy, vẻ mặt Hoa Khấp Tuyết trong nháy mắt đen xuống, bốn mươi? Nhìn Huyễn Hắc Thạch to bằng nửa bàn tay trong tay, không nhịn được giựt giựt khóe miệng, có phải là trong tảng đá đó không đáng bao nhiêu tiền hay không, muốn nhiều như vậy?
Cơ hồ là muốn hủy diệt cả cái vách đá này, mới gọp đủ bốn mươi gốc cây, Hoa Khấp Tuyết ôm nó ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi trên người.
"Chủ tử, cũng đã nửa đêm, chúng ta nghỉ ngơi một chút ngày mai rồi hãy trở về." Thiêu Hồng ngồi phịch ở trong tuyết.
"Ngươi mệt chết đi?" Hoa Khấp Tuyết nguy hiểm híp mắt.
"Bồi chủ tử đi nhiều nơi như vậy. . . . . . Ai yêu! Người đánh ta làm gì?" Thiêu Hồng rụt vào trong tuyết.
Hoa Khấp Tuyết vuốt vuốt cổ tay đào đất đến đau nhức, nhổ một ngụm: "Ngươi một mực ở trên đầu của ta, mà dám nói mình mệt mỏi!"
"Đi về bây giờ." Hoa Khấp Tuyết đứng lên, nhặt Thiêu Hồng ở trong tuyết lên.
"Người cứ không thể chờ đợi như vậy mà muốn đi tìm người nam nhân kia a!"
Oán hận thì oán hận, Thiêu Hồng trên không trung xẹt qua một đạo hồng quang, Hoa Khấp Tuyết biến mất ở tại chỗ.
Mà Mộ Lương ở phía xa của Trầm Bích Quan, chính lúc này đang cô đơn ngồi ở trên nóc nhà của một nhà nào đó——
"A Noãn, ta nói chậm nhất là ba ngày, nàng thật đúng là muốn trì hoãn thời gian trở lại sao?"
"Ta đã trở lại." Âm thanh Hoa Khấp Tuyết thản nhiên ghé vào lỗ tai của hắn nói, cặp mắt vô hồn của Mộ Lương đang nhìn dưới đất mở to.
"A Noãn!" Một đạo tử ảnh đánh tới, Hoa Khấp Tuyết bị ôm chặt vào lòng.
"Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười, buông đồ gì đó trong tay ra, vòng chắc cổ của hắn.
Chỉ mới có hai ngày, lại cảm thấy đã qua thật lâu.
Mộ Lương chống lại ý cười trong mắt nàng, tà khí cười một tiếng, nhắm ngay cánh môi của Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón sự dịu dàng của hắn.
Đột nhiên, Mộ Lương cảm thấy xúc cảm dưới môi có chút không đúng, tại sao lại vừa lạnh vừa trơn? Nghi ngờ mở mắt, lại thấy một cái đuôi rắn màu đỏ thắm trên không trung lay động, đợi lúc thấy rõ thứ dính vào miệng mình là cái gì, khuôn mặt dịu dàng như nước trong nháy mắt ngưng tụ thành hàn băng. . . . . .
Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, trong không trung một đạo thanh âm quát lên vang vọng ——
"Hoa Khấp Tuyết, nàng nói rõ ràng cho ta, con xà chết tiệt này là từ nơi nào tới!"
Những binh lính Phong quốc thấy vậy, cực kỳ hoảng hốt, đứng dậy, không biết nên tiến hay lui.
"Tất cả đều vượt qua cho ta, ngọn lửa nho nhỏ, còn có thể đốt nóng Thiết kiều hay sao? Nếu bọn họ đã phát hiện, vậy thì xông lên!" Phong Vụ Niên bay tới, nhíu chặt chân mày, thế lửa này không lớn, có cái gì mà sợ? Huống chi bên trong Trầm Bích Quan đang bộc phát ôn dịch, lực chiến đấu của quân đội giảm mạnh, lúc này mà không đi công thành thì còn phải đợi tới khi nào?
"Vâng!"
Ba vạn binh lính Phong quốc đứng dậy, đằng đằng sát khí hướng Thiết kiều vọt tới.
Mộ Lương thấy vậy, trào phúng cười cười, bọn họ cho là hắn chỉ biết nhóm lửa sao? Thật là đã đánh giá thấp Mộ Lương hắn, hai mắt thâm thúy khẽ nhắm lại, tử quang chợt lóe, gọi Liệp Tử ra, đặt lên khóe miệng, nhếch miệng tạo nên một nụ cười mị hoặc, tiếng tiêu du dương vang lên, hóa thành huyễn lực màu tím thổi tới Thiết kiều.
Ở xa xa Phong Vụ Niên nhìn về phía Mộ quốc, trong không trung dâng lên màu tím nhạt, hai mắt không thể tin trợn to, huyễn lực màu tím, là Mộ Lương, Mộ Lương còn sống trở về rồi, lại còn tới Trầm Bích Quan?
Làm sao có thể, làm sao sẽ, tiên sinh cường đại như vậy, kết giới mà hắn tạo ra cũng chỉ có thể vào mà không thể ra, Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết làm sao có thể trở ra được!
"Truyền lệnh của Bổn vương, lui về! Lui về!" Phong Vụ Niên quát lớn, xem ra lửa là do Mộ Lương tạo ra, vậy thì nhất định không phải là lửa đơn giản.
Đội ngũ đánh lén chạy tới trên Thiết kiều, nghe được hiệu lệnh, vẫn chưa có tỉnh hồn lại, đột nhiên cảm thấy dưới chân rất nóng, rối rít kêu lên thảm thiết.
"A! Thật nóng!"
"Trời ơi, chạy mau a, cầu kia thật quá tà môn!"
"Cứu mạng. . . . . . A!"
. . . . . .
"Trở lại, tất cả đều trở lại cho Bổn vương!" Phong Vụ Niên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, đã biết Mộ Lương làm ra cái gì, lập tức khẩn trương lên tiếng, mặc dù ba vạn binh lính là không nhiều, nhưng những binh lính này đều là tinh anh, nếu toàn quân bị tiêu diệt thì chính là một tổn thất lớn của Phong quốc.
Binh lính rối rít chạy về, người chạy chậm một chút, liền bị bỏng chết ở trên Thiết kiều, có người đạp thi thể của người khác chạy ra, cũng có người không muốn bị bỏng chết liền nhảy vào trong nước, trong lúc nhất thời, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết không dứt, bầu trời đêm yên tĩnh ở nơi này hôm nay phá lệ cực kỳ thảm thiết.
Mộ Lương cười lạnh, tiếng tiêu từ Liệp Tử không ngừng truyền ra, nhiệt độ Thiết trên cầu càng lúc càng nóng, thấy bọn họ thoát ra được không sai biệt lắm, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe, tay vung lên, nơi ngực thoáng qua tử quang, một cỗ sương mù màu tím bao phủ cả Kim ghềnh bao gồm cả Thiết kiều ở bên trong, màu tím trong không trung tràn ngập nóng rực.
Phong Vụ Niên nhìn chật vật không chịu nổi, đội quân tổn thất nặng nề, phất tay để cho bọn họ lui về, lạnh lùng nhìn sương mù màu tím ở trước mắt, nâng bước tiến vào.
Mới vừa dung nhập vào trong sương mù, lại cảm thấy cả người nóng rực, dưới sự kinh hãi, nhanh chóng lui ra ngoài, trong miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Phong Vụ Niên đỏ mắt nhìn màu tím ở phía trước, thật không ngờ, Mộ Lương chẳng những thoát chết từ tay của tiên sinh mà còn trở nên lợi hại như vậy!
"Vương gia!" Vương Khôi nhìn sương mù màu tím ở trước mắt, nghi ngờ nhìn Mộ Lương.
"Huyễn trận này, có thể duy trì bốn ngày, chờ A Noãn mang thuốc trị ôn dịch về, giải quyết xong vấn đề ôn dịch, thì sẽ xuất binh nghênh chiến." Mộ Lương thản nhiên nói, lạnh lùng nhìn sương mù màu tím liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Vương Khôi nhìn màu tím trước mắt, thở ra một hơi, trên mặt hiện lên sự vui mừng, thấp thỏm trong lòng tạm thời để xuống, nếu không thể giải quyết tai ương ôn dịch, xác thực là không thích hợp để xuất binh đối địch, Vương gia bày ra Huyễn trận này, là để cho chính mình một thời gian tu dưỡng, đợi ôn dịch giải quyết xong, tinh thần đại chấn, đó mới chính là thời cơ xuất binh tốt nhất!
Hay, hay a!
Mang sơn.
"Thiêu Hồng, Mộ Lương muốn tìm là cái gì vậy?" Hoa Khấp Tuyết cau mày, Mộ Lương đã nói qua một lần, chỉ là nàng quả nhiên vô dụng, không có nhớ.
"Khụ khụ, chủ tử, người rõ là. . . . . ." Giọng nói Thiêu Hồng rất là bất đắc dĩ, trên không trung vẽ một vòng tròn, ba loại thảo dược biến ảo hiện ra.
"A Noãn, ba loại thảo dược này chỉ ở mang sơn mới có thể tìm được, theo thứ tự là Lam Diệp Thảo, Thiên Túc Hoa, Huyễn Hắc Thạch. Lam Diệp Thảo toàn thân có màu xanh ngọc trong suốt; Thiên Túc Hoa có rễ giống như giống như con giun nở ra hoa nhỏ màu hồng; Huyễn Hắc Thạch không phải là tảng đá, mà là một loại nhân sâm trên núi hóa đá, rất cứng, có màu đen."
"Ừm, cái này là lời nói nam chủ tử gởi lại." Thiêu Hồng cho nàng coi lại lời nhắn.
Hoa Khấp Tuyết nhìn ba loại thảo dược trong không trung nhíu mày: "Thu hồi lại đi, chúng ta lên đường." Dứt lời, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi, A Noãn, nếu thật sự không tìm được thì trở về sớm chút, ta sẽ tới tìm!"
Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết run lên, liền kéo Thiêu Hồng qua, cắn răng hướng rừng sâu đi tới, Mộ Lương đáng chết, lại dám xem thường nàng!
"Khụ khụ, chủ tử bớt giận, chúng ta nhất định có thể tìm được, với sự thông minh và tài trí của chủ tử, không phải chỉ là một chút thảo dược nhỏ bé thôi, nhất định tìm được đúng, á." Thiêu Hồng vốn định an ủi nàng, lại không nghĩ rằng chọt trúng tử huyệt của Hoa Khấp Tuyết.
"Câm miệng." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn cây trâm trong tay, Lam Diệp Thảo, Thiên Túc Hoa, Huyễn Hắc Thạch, trong vòng ba ngày, nàng nhất định có thể mang về.
Mang sơn vẫn như cũ là cái dạng kia, bông tuyết trắng xóa, vĩnh viễn cũng không có ánh mặt trời chói chang mà chỉ có ánh sáng rải rắc ở giữa rừng núi, chợt có chim trong núi bay qua, "Tức" một tiếng lại không thấy bóng dáng.
" Lam Diệp Thảo, toàn thân màu xanh, sinh trưởng ở nơi có nhiều ánh mặt trời. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết nói thầm, chân mày không tự chủ nhíu lại: "Mang sơn. . . . . . Nơi có nhiều ánh mặt trời?"
Giương mắt nhìn xung quanh, thở dài.
"Chủ tử, người cứ hướng nơi mặt trời hơi chói mắt một chút thì đi tới thôi." Thiêu Hồng cười gượng hai tiếng, quanh quẩn tại chỗ.
"Chói mắt?" Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn bốn phía, trong mắt đột nhiên thoáng qua một tia sáng, nếu nàng nhớ không lầm, mười năm trước thời điểm Mộ Lương đến thăm nàng, có dẫn nàng đi đến một chỗ để bắt chuột chũi kia mà, ngày đó nàng bị vấp ngã, lúc trở về nhìn thấy y phục màu trắng của mình lại dính vào một chỏm thảo dịch màu xanh dương.
Nàng nhớ Mộ Lương đã từng nói ——
"A Noãn, nàng thật là xa xỉ, lại lấy Lam Diệp Thảo làm thuốc nhuộm, về sau ta phải làm ra thật nhiều tiền, nếu không thì làm sao nuôi nổi nàng hả?"
"Lam Diệp Thảo?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhếch môi: "Hiện tại thì có thể để cho ta lấy nó đi nhuộm vải rồi?"
"Chủ tử, người nói cái gì?" Thiêu Hồng có chút nghi ngờ.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, không nói gì, tiện tay cài cây trâm lên đầu, nhìn phương hướng xung quanh, rồi đi về phía tây, một đường đi tới, thế nhưng phát hiện vô luận là nơi nào, nàng đều nhìn thấy hình ảnh mình cùng Mộ Lương. . . . . . Xú nam nhân, từ nhỏ đã bắt đầu tính toán nàng, chờ đến hiện tại phát hiện thì đã không thể rời bỏ rồi.
Vừa đi vừa nghỉ, Hoa Khấp Tuyết tìm rất nhiều nơi, cuối cùng là ở một bụi cỏ nhỏ bên cạnh đã tìm được một khóm màu xanh ngọc kia.
"Thiêu Hồng, Mộ Lương nói muốn lấy bao nhiêu?" Hoa Khấp Tuyết hái hai gốc, nhíu nhíu mày, nhiều người như vậy. . . . . .
"20 gốc cây." Thiêu Hồng đúng lúc nhắc nhở.
Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, 20 gốc cây. . . . . . Nhìn hai gốc cây nhỏ mỏng manh trong tay cô, có chút vô lực, một trận gió thổi qua, còn thổi đi một gốc cây.
Hoa Khấp Tuyết đối kháng với gió, túm gốc cây kia lại lại, sắc mặt lạnh lùng, đứng dậy tìm tiếp.
"Chủ tử, không phải chỉ cần 20 gốc cây sao? Làm gì mà người còn lấy nhiều như vậy?" Thiêu Hồng nhìn hơn 20 gốc cây Lam Diệp thảo trong tay Hoa Khấp Tuyết, có chút nghi ngờ.
"Nhuộm vải." Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói.
Thiêu Hồng chợt lóe hồng quang, thiếu chút nữa từ trên đầu của Hoa Khấp Tuyết té xuống.
"Thiên Túc Hoa. . . . . . Rễ của nó đều ở dưới đất, ta làm sao tìm được?" Hoa Khấp Tuyết đặt mông ngồi ở trên tuyết, biểu tình có chút rầu rĩ.
Trời đã tối rồi, cũng không biết là Mộ Lương đang làm cái gì, có chút nhớ hắn rồi.
Hoa Khấp Tuyết không hề chớp mắt nhìn vào bầu trời đêm, cũng không biết là lúc nào thì ngủ mất chỉ biết là trong bóng tối có một luồng hồng quang càng không ngừng lóng lánh, bảo vệ chủ nhân của nó.
Hôm sau, tờ mờ sáng tia sáng mặt trời đầu tiên êm ái vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của Hoa Khấp Tuyết, vì nàng nhiễm vào một tầng sắc màu an tường mông lung.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, Hoa Khấp Tuyết chậm rãi mở mắt ra, theo bản năng đưa tay mò đến bên cạnh, lại chộp được một nắm tuyết, xúc cảm lạnh như băng đã nhắc nhở nàng hiện tại nàng đang ở chỗ nào.
"Trời đã sáng." Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, liếc nhìn bốn phía, lười biếng đứng lên, duỗi lưng một cái.
"Chủ tử, đi tìm Thiên Túc Hoa và Huyễn Hắc Thạch thôi." Thiêu Hồng không ngừng ở trước mặt của Hoa Khấp Tuyết đung đưa, nhìn dáng dấp có chút vội vàng.
Hoa Khấp Tuyết hoài nghi liếc nàng một cái: "Ta thế nào cảm giác ngươi rất gấp gáp?"
"Chủ tử người là quá nhớ nam chủ tử, cho nên đầu óc không rõ ràng lắm, suy nghĩ nhiều rồi." Thiêu Hồng đứng đắn nói.
"Ngươi đang nhớ Liệp Tử." Âm thanh của Hoa Khấp Tuyết mặc dù rất nhẹ nhưng rất khẳng định.
"Chủ tử! Người mới là nhớ nam nhân kia!" Thiêu Hồng cãi lại.
Hoa Khấp Tuyết ngừng bước chân, kỳ quái nhìn nàng một cái: "Ta vốn là đang nhớ đến hắn."
"Chủ tử! Người phải dè dặt!" Thiêu Hồng rống giận.
"Chuyện đó, không cần thiết." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên trả lời, mặt không đổi sắc đi về phía trước, đầu tiên là Thiên Túc Hoa. . . . . . Chẳng lẽ thật sự muốn nàng đào sâu ba thước đất đi tìm những thứ cây hoa hoa thảo thảo kia?
"Hoa nhỏ màu hồng, rể cây cùng một loại với con giun." Thiêu Hồng không ngừng lặp lại, nàng chỉ sợ chủ tử sẽ quên, còn thỉnh thoảng để ảo ảnh hiện ra trên không trung.
"Ta vẫn có khả năng ghi nhớ." Hoa Khấp Tuyết tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì, tám phần là Mộ Lương nhiều lần giao phó nói tật xấu của nàng không phân rõ được dược vật, nhưng mà ba loại thực vật này đều rất đặc biệt, nàng trừ phi thật sự là ngu ngốc mới có thể không nhớ được!
"Chủ tử người xác định nếu người nhìn thấy Thiên Túc Hoa kia thì có thể lập tức nhận ra?" Thiêu Hồng âm dương quái khí hỏi.
"Ừ." Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái.
‘Chủ tử, mời người nhìn dưới chân’. Thiêu Hồng đã không muốn vận dụng chức năng nói chuyện với nàng.
Hoa Khấp Tuyết ngây ra, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, không nhìn thấy gì cả, theo bản năng giơ chân lên ——
Một đóa hoa màu hồng nhạt bị nàng dẵm rơi vào trong tuyết, trở nên ỉu xìu.
"Mỗi người đều có sai lầm." Hoa Khấp Tuyết mặt không đổi sắc ngồi xổm xuống, cào tuyết ra, cẩn thận mà tìm tòi đóa hoa này, chau chau mày, đào nó lên, quả nhiên rể cây rất tráng kiện, giống như là con giun.
"Chủ tử, cái này cần 30 đóa." Không đợi Hoa Khấp Tuyết hỏi, Thiêu Hồng tự giác nhắc nhở.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, nhìn về phía cách đó không xa có một mảnh nhỏ khóm hoa màu hồng, âm thầm thở ra một hơi, thật may cũng không cần phải giống như hôm qua nữa đi lâu như vậy mới tìm thấy.
Còn chưa đi gần đến phiến Thiên Túc Hoa, liền nhìn thấy một con rắn nhỏ bằng ngón tay đang ở trên khóm hoa, luẩn quẩn không đi, chỉ thấy cả người nó đỏ ngầu, hồng đến sạch sẽ sáng long lanh, toàn thân cao thấp không có một tia tạp chất, đẹp kinh người.
"Thiêu Hồng, ngươi nói ta đem nó về nuôi, như thế nào?" Hoa Khấp Tuyết trong mắt lộ ra hứng thú.
"Chủ tử, đó là rắn độc." Thiêu Hồng hơi giận phản đối.
"Ta bách độc bất xâm." Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, kỳ quái nhìn nó một cái, điều này không phải là Thiêu Hồng đã sớm biết sao?
Thiêu Hồng nhanh chóng lóe hồng quang: "Chủ tử, người đã có ta, còn cần nó làm gì?"
"Ngươi là xà?" Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, chọc chọc Thiêu Hồng.
"Ta làm sao có thể là loại sinh vật cấp thấp này?" Thiêu Hồng giận dữ: "Hơn nữa loại sinh vật cấp thấp này còn có cùng màu sắc với ta!"
Nói nửa ngày, tính tình nóng nảy của Thiêu Hồng này lại xông ra, liếc mắt lười phản ứng lại Thiêu Hồng, đi thẳng về phía con rắn nhỏ màu đỏ.
Thiêu Hồng thấy Hoa Khấp Tuyết căn bản không thèm để ý tới nàng, phía dưới hồng quang chợt lóe, biến thành một cái dây mềm quấn lên con rắn nhỏ màu đỏ.
Hoa Khấp Tuyết nhìn hai cái màu đỏ vật lộn trên mặt đất cuốn thành một cây gậy, sờ sờ cái trán, nhặt hai đứa lên ném qua một bên, đưa tay hái đóa hoa nhỏ màu hồng.
"Thiêu Hồng, trở lại, chớ giết chết nó." Hoa Khấp Tuyết thu thập Thiên Túc Hoa thật tốt xong, thấy Thiêu Hồng đã làm cho con rắn nhỏ này thoi thóp, nhíu nhíu mày.
"Chủ tử!" Thiêu Hồng bất mãn, thít chặt hơn nữa.
Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy bộ dáng quật cường của nó, lập tức trầm mặt, đầu ngón tay bạch quang chợt lóe, trong nháy mắt Thiêu Hồng biến thành hình dạng cây trâm, lúc này con rắn kia mới co quắp trên mặt đất hô hấp.
Hoa Khấp Tuyết đi tới nhặt Thiêu Hồng lên, cài lên đầu mình, ngồi chồm hổm xuống hài hước nhìn một màn đỏ ngầu kia trong tuyết, sức sống rất mạnh, bị Thiêu Hồng giằng co lâu như vậy, cũng chỉ là thoi thóp một hơi mà thôi.
Giơ tay lên chọc chọc thân rắn vô lực của nó, con rắn nhỏ này lập tức lủi lên, quấn lên tay của Hoa Khấp Tuyết, há mồm liền muốn cắn nàng.
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh nhưng không có hất ra nó.
Con rắn nhỏ này hình như là cảm thấy ánh mắt khiếp người của nàng, miệng liền dừng lại việc muốn cắn xuống, nâng đầu lên, khiếp nhược nhìn Hoa Khấp Tuyết.
"Đi theo ta." Hoa Khấp Tuyết thấy bộ dáng nó như vậy, khẽ mỉm cười, phong thái mê người hiển thị rõ.
Con rắn nhỏ này hình như biết cái gì là đẹp xấu, thấy Hoa Khấp Tuyết nở rộ nụ cười xinh đẹp, cặp mắt lập tức mê huyễn, đầu nhếch lên, liền té xỉu, cái đuôi buông lỏng, rơi vào trong tuyết.
"A nha, còn là một sắc phôi! Chủ tử, cái xà này nhưng là công, người dẫn nó trở về, nó nhất định sẽ bị nam nhân kia giết chết." Thiêu Hồng thấy nó té xỉu, biết nó là bị vẻ đẹp của Hoa Khấp Tuyết làm hôn mê, tức giận nói.
"Ngươi ghen tỵ nó đẹp hơn ngươi." Hoa Khấp Tuyết nói nhẹ với Thiêu Hồng.
"Làm sao có thể, ta chính là thuần túy nhất thế gian, màu đỏ xinh đẹp nhất, làm sao người có thể lấy ta ra so sánh với loại sinh vật cấp thấp này!" Thiêu Hồng vô cùng không vui khi Hoa Khấp Tuyết đem nó ra so sánh với con xà tầm thường này.
"Chính là như vậy." Hoa Khấp Tuyết xách con rắn nhỏ lên.
"Chủ tử!" Thiêu Hồng rống to.
"Ngươi với nó không giống nhau, ngươi so với nó quan trọng hơn." Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói, trong mắt nhiễm nụ cười.
Nghe vậy, Thiêu Hồng lập tức thu lại khí thế kiêu căng, ôn nhu mà nói: "Thật sao? Vậy cũng tốt, chủ tử muốn mang nó trở về thì mang thôi."
Hoa Khấp Tuyết hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục tìm kiếm huyễn hắc thạch.
Con rắn nhỏ này không biết đã tỉnh từ lúc nào, xê dịch một chút bò đến trên bả vai của Hoa Khấp Tuyết, gật gù hả hê, sau đó thân thể khom xuống, ở trên làn da mịn màng của nàng cọ xát, tựa hồ đang làm nũng.
"Về sau liền kêu ngươi là con rắn nhỏ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nói, ấn nhẹ cái đầu nhỏ của nó xuống.
Tiểu tử hình như đã hiểu rõ ràng ý tứ của Hoa Khấp Tuyết, lập tức đắc chí lắc lư dựng đầu lên.
Hoa Khấp Tuyết nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy nó đáng yêu, mơ hồ nhìn thấy trên người nó mấy vết thương nhỏ, nhíu nhíu mày, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve nó, bạch quang lan tràn ở trên người nó, vết thương dần dần được trị khỏi.
"Chủ tử! Người không thể đối với nó tốt như vậy! Người nam nhân kia sẽ ghen đấy!" Thiêu Hồng trong giọng nói là nồng nặc ghen tức.
Mộ Lương ghen nàng dĩ nhiên biết nhưng hiện tại nàng chỉ biết là Thiêu Hồng đang ghen tức. Hoa Khấp Tuyết trong mắt nhiễm ý cười, lại vỗ vỗ đầu con rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ trên người cũng không đau, vui vẻ lại bắt đầu gật gù hả hê.
Thiêu Hồng thấy vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chủ tử, đây là một tiểu sắc xà. . . . . . A nha, nó còn thân với người hơn ta ta ta!" Hồng quang chợt lóe, con rắn nhỏ liền rớt xuống.
Hoa Khấp Tuyết tiếp được, cảnh cáo bắn Thiêu Hồng một chút: "Đừng làm rộn."
"Chủ tử. . . . . ." Thiêu Hồng thấy con rắn nhỏ kia tựa như khiêu khích nhìn mình lom lom, mắt cũng đỏ lên.
"Tìm được Huyễn Hắc Thạch trước rồi nói sau." Hoa Khấp Tuyết bóp mi tâm, nhân sâm hóa thạch màu đen. . . . . . Đúng là điên rồi, về sau nàng tình nguyện đi giết người, cũng không muốn đi tìm những thứ dược vật này!
"Chủ tử, người nam nhân kia nói, Huyễn Hắc Thạch sinh trưởng ở bên kia vách đá, nơi có nham thạch, màu sắc giống với nham thạch, rất khó phát hiện. . . . . . Cho nên chủ tử người phải tìm cho cẩn thận, tập trung tìm kiếm biết không?" Thiêu Hồng lải nhải thật lâu, chỉ sợ Hoa Khấp Tuyết không biết.
"Câm miệng." Hoa Khấp Tuyết vỗ trán, mơ hồ tốn hơi thừa lời, Thiêu Hồng này có thể đừng thường xuyên nhắc nhở là nàng rất vô dụng hay không!
Vách đá, nham thạch —— Hoa Khấp Tuyết nheo con mắt, ngay sau đó nâng lên một nụ cười nhẹ, vách đá ở mang sơn cũng chỉ có một chỗ, cất bước hướng về phía nam.
Vách đá ở phía nam của mang sơn, năm đó thời điểm Hoa Liên Phong đi tới nơi này, đặt cho nơi này một cái tên rất khí phách—— Vô Cực Nhai.
Trên vách đá, có hai gốc cây lâu năm, hoa dại mọc đầy, đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, sương trắng mịt mờ, che đi cảnh tượng nơi đáy vực, vừa mờ mịt vừa thần bí.
"Vô Cực Nhai." Hoa Khấp Tuyết hai tay chắp sau lưng, đứng sừng sững bất khuất ở trên dốc núi, gió núi hơi lớn, thổi y phục của nàng bay phất phơ.
Ở bên bờ đá tìm một hồi lâu, tìm được một cây to có hai dây leo, đây là thời điểm sư phụ của nàng đi hái thuốc đã chuẩn bị, không nghĩ tới hôm nay lại có chút công dụng rồi.
Nắm chặt dây leo, Hoa Khấp Tuyết lật người nhảy xuống, buông tay nắm dây leo ra, khiến dưới thân thể trượt xuống một lát, sau đó lại nắm chặt, một cước đột xuất giẫm trên mặt khối đá, tỉ mỉ ở trên núi đá tìm kiếm.
Cái khoảng không gian này màu sắc nham thạch tương đối đen, cho nên mới phải dừng lại ở chỗ này, nhổ hết một ít cỏ dại, đào mặt đất, phát hiện phía dưới lại còn là một khối nham thạch to, không khỏi làm cho nàng cảm thấy thất bại.
Đổi không ít nơi tìm kiếm, làm cho dây leo nham thạch màu đen cũng bị nàng lật tung rồi, cũng không tìm được Huyễn Hắc Thạch.
Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, mủi chân điểm một cái, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng buông dây leo ra, chỉ thấy trong vách núi xẹt qua một bóng trắng, Hoa Khấp Tuyết người đã ngồi vững vàng trên tảng đá lớn ở đỉnh vách đá.
"Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết tựa vào trên tảng đá, thở dài, trời lại hoàng hôn rồi nhưng nàng vẫn chưa có tìm được Huyễn Hắc Thạch, vốn định hôm nay tìm được rồi trở về, xem ra vẫn có chút khó khăn.
Không biết từ lúc nào con rắn nhỏ đã bò lên đầu gối của Hoa Khấp Tuyết, hướng về phía Hoa Khấp Tuyết thè lưỡi.
"Thế nào?" Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, cảm giác giống như nó đang muốn biểu đạt gì đó.
Thiêu Hồng hừ nói: "Ta lại quên đi nó, nói thế nào nó cũng là rắn độc bên trong núi tuyết." Dứt lời, ở phía trước Hoa Khấp Tuyết hóa một vòng, bên trong hiện ra hình dạng Huyễn Hắc Thạch.
Hoa Khấp Tuyết thấy con rắn nhỏ lập tức nghiêng nghiêng đầu, cẩn thận nhìn hình dạng của Huyễn Hắc Thạch, một hồi lâu, vểnh cái đuôi lên, nghiêng đầu lại thè lưỡi.
"Hắc, cũng không phải là chó, cái con rắn đáng chết nhà ngươi vểnh cái đuôi lên làm gì!" Thiêu Hồng thu huyễn tượng, hung hăng gõ đầu con rắn nhỏ một cái, lúc này mới ngoan ngoãn trở lại trên đầu Hoa Khấp Tuyết.
"Con rắn nhỏ, dẫn ta đi tìm Huyễn Hắc Thạch." Hoa Khấp Tuyết sờ sờ đầu con rắn nhỏ, cười cười với nó, con rắn này ở đây nên đương nhiên biết rõ hơn nàng —— chỉ là nàng giống như đã quên, nàng cũng ở mang sơn này ngây người hơn mười năm.
Con rắn nhỏ ngẩng cao đầu lên, nhanh chóng leo lên vách đá, chui ở trong bụi cỏ nửa ngày, cuối cùng nâng đầu lên hướng Hoa Khấp Tuyết thè lưỡi.
Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, nhíu mày, phi thân về sau, nhổ hết thảo dược nơi này, đem đất bên ngoài đẩy ra, quả nhiên là nhìn thấy trong đó là một khối nhân sâm đen nhánh, trong lòng có chút vui sướng, tốc độ rất nhanh đào nó lên.
"Chủ tử, muốn bốn mươi gốc cây." Thiêu Hồng thấy Hoa Khấp Tuyết cầm một gốc cây Huyễn Hắc Thạch rất là vui vẻ, không nhịn được muốn đả kích một chút.
Nghe vậy, vẻ mặt Hoa Khấp Tuyết trong nháy mắt đen xuống, bốn mươi? Nhìn Huyễn Hắc Thạch to bằng nửa bàn tay trong tay, không nhịn được giựt giựt khóe miệng, có phải là trong tảng đá đó không đáng bao nhiêu tiền hay không, muốn nhiều như vậy?
Cơ hồ là muốn hủy diệt cả cái vách đá này, mới gọp đủ bốn mươi gốc cây, Hoa Khấp Tuyết ôm nó ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi trên người.
"Chủ tử, cũng đã nửa đêm, chúng ta nghỉ ngơi một chút ngày mai rồi hãy trở về." Thiêu Hồng ngồi phịch ở trong tuyết.
"Ngươi mệt chết đi?" Hoa Khấp Tuyết nguy hiểm híp mắt.
"Bồi chủ tử đi nhiều nơi như vậy. . . . . . Ai yêu! Người đánh ta làm gì?" Thiêu Hồng rụt vào trong tuyết.
Hoa Khấp Tuyết vuốt vuốt cổ tay đào đất đến đau nhức, nhổ một ngụm: "Ngươi một mực ở trên đầu của ta, mà dám nói mình mệt mỏi!"
"Đi về bây giờ." Hoa Khấp Tuyết đứng lên, nhặt Thiêu Hồng ở trong tuyết lên.
"Người cứ không thể chờ đợi như vậy mà muốn đi tìm người nam nhân kia a!"
Oán hận thì oán hận, Thiêu Hồng trên không trung xẹt qua một đạo hồng quang, Hoa Khấp Tuyết biến mất ở tại chỗ.
Mà Mộ Lương ở phía xa của Trầm Bích Quan, chính lúc này đang cô đơn ngồi ở trên nóc nhà của một nhà nào đó——
"A Noãn, ta nói chậm nhất là ba ngày, nàng thật đúng là muốn trì hoãn thời gian trở lại sao?"
"Ta đã trở lại." Âm thanh Hoa Khấp Tuyết thản nhiên ghé vào lỗ tai của hắn nói, cặp mắt vô hồn của Mộ Lương đang nhìn dưới đất mở to.
"A Noãn!" Một đạo tử ảnh đánh tới, Hoa Khấp Tuyết bị ôm chặt vào lòng.
"Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười, buông đồ gì đó trong tay ra, vòng chắc cổ của hắn.
Chỉ mới có hai ngày, lại cảm thấy đã qua thật lâu.
Mộ Lương chống lại ý cười trong mắt nàng, tà khí cười một tiếng, nhắm ngay cánh môi của Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón sự dịu dàng của hắn.
Đột nhiên, Mộ Lương cảm thấy xúc cảm dưới môi có chút không đúng, tại sao lại vừa lạnh vừa trơn? Nghi ngờ mở mắt, lại thấy một cái đuôi rắn màu đỏ thắm trên không trung lay động, đợi lúc thấy rõ thứ dính vào miệng mình là cái gì, khuôn mặt dịu dàng như nước trong nháy mắt ngưng tụ thành hàn băng. . . . . .
Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, trong không trung một đạo thanh âm quát lên vang vọng ——
"Hoa Khấp Tuyết, nàng nói rõ ràng cho ta, con xà chết tiệt này là từ nơi nào tới!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.