Chương 16:
(>..
10/02/2021
Ngụy Lôi dập cửa một cái thật mạnh đi ra ngoài, ngực vẫn còn phập phồng vì tức giận.
Nếu hắn không nhanh trí đưa nàng đến nơi này, không chừng bây giờ tên họ Thẩm kia phải đi nhặt xác cho nàng rồi, nàng còn yên bình mà nằm đó cãi nhau với hắn sao?
Người phụ nữ này đúng là bị hắn chiều chuộng đến mức lớn mật!
Ngụy Lôi nhìn qua nồi cơm trên bếp vẫn còn cắm điện, đồ ăn trong lồng bàn vẫn còn nguyên si như lúc sáng hắn rời đi, trong lòng lại dâng lên một cỗ phẫn nộ.
Còn dám bỏ bữa, lần sau hắn cho nàng chết đói luôn!
Mỹ Nhân cắn môi nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ không biết làm cách nào để trốn ra ngoài bây giờ. Từ khi đến đây nàng đến cảnh vật bên ngoài còn chẳng biết hình dạng ra sao, huống hồ biết bản thân đang ở chỗ nào. Ngụy Lôi phải nói giấu nàng quá kín kẽ, không chừng bây giờ trốn ra nàng cũng không biết phải đi hướng nào để về nhà.
Nghĩ một hồi nàng cũng không biết đường nào mà lần, bụng lại réo lên một tiếng.
Đã một ngày nàng không ăn uống gì rồi, có thực mới vực được đạo, nhưng mà... tên khốn kia vẫn còn ở ngoài, bây giờ nàng đi ra không phải quá mất mặt sao?
"Cốc cốc." Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Liền sau đó là giọng của Ngụy Lôi: "Ra ngoài ăn cơm đi."
Mỹ Nhân cắn răng, trong bụng suy nghĩ: "Dạ dày không có tội, không thể hành hạ nó được."
Ngụy Lôi nãy giờ bên ngoài đã hâm nóng thức ăn lại, bày ra đầy đủ trên bàn. Hắn nhìn thấy nàng đi ra thì đứng dậy xúc một bát cơm cho nàng, sau đó đẩy về phía trước, tiếp tục cầm đũa ăn phần của mình.
Mỹ Nhân cũng không rỗi hơi mà ngẩng mặt nhìn hắn, chăm chú ăn phần cơm của mình.
Đến lúc ăn gần xong, nàng liền suy nghĩ lúc này có nên hòa hoãn thuyết phục hắn không. Nhưng nàng chỉ vừa hé miệng, hắn đã nói: "Nếu em muốn tiếp tục nói chuyện khi nãy thì không cần phí sức. Em nói một tiếng chúng ta làm một lần."
Nàng nín bặt ngay lập tức.
Tên này bị úng não sao? Mới bình thường được mấy tháng trong đầu lại nghĩ đến loại chuyện đen tối kia rồi?
"Anh không thể nói gì sạch sẽ hơn sao?" Mỹ Nhân buông đũa, miệng bắt đầu nói móc.
"Ồ, miệng tôi dùng để nói những thứ không sạch sẽ như vậy đấy, mấy tháng qua chẳng phải em cũng sống cùng tôi đó sao? Còn ăn cơm tôi nấu, còn ngủ cùng một giường với tôi? Em nói xem, bây giờ là ai không sạch sẽ?" Ngụy Lôi cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, miệng nói một tràng mới dứt.
Mỹ Nhân cười khẩy một tiếng, khoanh tay trước ngực dựa lưng ra phía sau ghế: "Anh muốn cãi nhau sao?"
Phải nói làm sao nhỉ? Ngụy Lôi là một tên thô lỗ cộc cằn. Tuy trước đây bản chất hắn không xấu xí như vậy, nhưng con người đã sống trong hoàn cảnh tồi tệ, buộc phải làm người thối nát thì dù có cố gắng kiềm chế thế nào bản thân cũng không thể biểu hiện ra vẻ đạo mạo được.
Mỹ Nhân vừa nói dứt lời thì đũa trên tay hắn lập tức bị ném bay xuống đất. Giây sau đó tay nàng đã bị túm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn xách vai lôi vào phòng ngủ.
Mỹ Nhân vừa vùng vẫy vừa kêu la: "Này, anh làm gì vậy? Buông ra mau."
Ngụy Lôi không trả lời nàng một tiếng nào. Vừa bước vào phòng ngủ liền dùng tay ấn nàng xuống giường, sau đó phủ toàn bộ cơ thể to lớn của mình lên người nàng, cúi đầu ngậm lấy cái miệng đang kêu loạn kia.
Đã mấy tháng không hôn môi, Mỹ Nhân ngay lúc vừa bị hắn cạy khóe miệng ra thì cả người run lên một cái, co rúm lại như cây trinh nữ bị người khác chạm vào.
Phản ứng này của nàng khiến Ngụy Lôi cảm thấy rất thỏa mãn. Chẳng phải nàng vẫn ngại ngùng không phản kháng nữa đó thôi? Rõ ràng là có cảm giác với hắn, vậy mà cứ thích cứng miệng.
Ngụy Lôi hôn nàng một lúc lâu, từ vụng về thành điêu luyện, đến khi Mỹ Nhân khó thở đập lên lưng hắn mấy cái mới chịu buông nhau ra. Từ môi hai người tách ra một sợi chỉ bạc, vừa ướt át lại vừa quyến rũ.
Mỹ Nhân trừng mắt thở hổn hển nhìn hắn. Mất mây giây sau nàng mới ổn định lại được, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, giọng đặc sệt nói: "Anh... anh lưu manh."
Ngụy Lôi cười khẩy, chế giễu nàng: "Không phải chứ, chẳng phải em cũng rất thích bị lưu manh đùa giỡn đó thôi? Khi nãy tôi hôn em, em cũng đón nhận."
Mỹ Nhân trợn mắt nhìn hắn. Hai người thể hình chênh nhau một trời một vực, hắn vừa đè lên người nàng thì nàng đã khó thở rồi, còn sức đâu mà đẩy hắn ra?
Ngụy Lôi vuốt mái tóc bị rối của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Mỹ Nhân, đừng khích tôi nữa có được không? Tôi làm mọi việc thật lòng chỉ vì lo cho em thôi. Tôi không dám tưởng tượng có một ngày bản thân mình sẽ ra sao nếu như em gặp chuyện, đến lúc đó tôi phải tự giày vò như thế nào mới hết cảm thấy có lỗi với em?"
Mỹ Nhân cắn môi nằm dưới thân hắn nhưng vẫn không nói gì. Những lời thâm tình thế kia nàng lần đầu tiên nghe thấy, biết nói gì đây?
Ngụy Lôi im lặng nhìn nàng một hồi, sau đó mới từ trên người Mỹ Nhân bò xuống, nằm lăn qua bên cạnh nàng.
Hai người im lặng nằm nhìn trần nhà một hồi. Từ lúc gặp nhau ngày hôm nay đến giờ, đây là giây phút bình yên hiếm hoi mà không ai gây hấn với nhau.
Ngụy Lôi vừa nhìn trần nhà, trong đầu thiết nghĩ những lời mình nói vừa rồi đúng là quá thâm tình, quá chân thành, Mỹ Nhân lại là dạng người dễ mềm lòng, hắn tin chắc nàng sẽ âm thầm suy nghĩ đúng sai một hồi, sau đó sẽ tha thứ cho hắn thôi.
Chỉ đáng tiếc đầu óc của đàn ông không được đa đoan như đàn bà, hay nói cụ thể hơn trong trường hợp này, đầu óc của Ngụy Lôi không được sâu xa như của người phụ nữ nằm bên cạnh hắn.
Mỹ Nhân không nghĩ đến chuyện mủi lòng hay mềm tim gì cả, chỉ đơn thuần nghĩ hắn hôn mình là hết giận rồi đúng không? Vậy ngày mai nàng lén lút một tí, đợi hắn vừa đi làm thì mình cũng trốn ra ngoài, sau đó dò đường đi về nhà.
Dù sao với khả năng của nàng, tiếng Trung lưu loát còn tiếng anh lại không tồi, có gì cũng có thể giao tiếp được, vậy thì sợ gì mà không dám ra ngoài?
Sáng ngày hôm sau, Ngụy Lôi như thường kệ vẫn nấu cơm, chuẩn bị thức ăn trước ở nhà cho nàng rồi mới đi làm. Hắn còn lo lắng nghĩ thêm, hôm qua nàng không ăn uống gì cả một ngày, sáng nay nấu cơm hắn lại cho nhiều nước một chút, cơm hơi nhão để nàng dễ tiêu hóa.
Tiếng cửa nhà vừa đóng lại, Mỹ Nhân đã bật người ngồi dậy, hé cửa xác định hắn đã thật sự rời đi, sau đó yên tâm thở phào.
Giây tiếp theo nàng liền nhanh chóng xuống giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì đi lại tủ quần áo chuẩn bị một chiếc túi nhỏ, bỏ vài bộ đồ vào đó rồi xách ra ngoài.
Vốn dĩ nàng không định ăn sáng mà nhanh chóng rời đi để tranh thủ thời gian, nhưng Ngụy Lôi sáng nay vậy mà làm thịt kho hột vịt, đúng món khoái khẩu của nàng, Mỹ Nhân liền nghĩ ăn một bữa sáng để chắc bụng cái đã, sau đó có đi cũng không muộn.
Nàng đi ra cửa rào trong nhà, đây là cánh cửa duy nhất dù nàng có cầu xin thế nào Ngụy Lôi cũng nhất định khóa là phải khóa. Loại ổ khóa này nàng từng xem trên mạng cách mở, dụng cụ để dùng là những món đơn giản trong nhà, chỉ một chốc nàng đã thành công bẻ gãy ổ.
Mặt Trời vẫn còn chưa lên, cảnh vật bên ngoài mờ mờ ảo ảo vì sương mù.
Mỹ Nhân đeo một chiếc khẩu trang, lén la lén lút đánh giá tình hình yên tĩnh bên ngoài, sau đó mới mở cửa đường hoàng bước ra.
Ở ngoài có vài người công nhân cũng đi làm sớm như Ngụy Lôi, ai ai cũng xách theo một túi cơm hộp và một vài dụng cụ, sau đó dọc theo một con đường mòn mà đi.
Mỹ Nhân tò mò không biết bọn họ đi về chỗ nào, chẳng lẽ trong thôn này có một nhà máy, bọn họ là công nhân?
Mặc dù rất tò mò nhưng Mỹ Nhân cũng không dám hỏi, nàng sợ người ta nhìn thấy bộ dạng lén lút của nàng thì sẽ nghi ngờ, còn không biết Ngụy Lôi có nhờ ai trong số những hàng xóm mỗi ngày canh chừng nàng hay không.
Để biết những người trong thôn đi đâu, Mỹ Nhân quyết định đi theo họ thử.
Đi một hồi đến khi bình minh ló rạng, hai chân của Mỹ Nhân cũng sắp mỏi nhừ, bọn họ mới đi đến một bến xe.
Không biết vô tình hay hữu ý, bến xe này lại là nơi làm việc của Ngụy Lôi. Nhưng nàng đương nhiên không biết, hắn trước nay chưa từng nói với nàng chỗ làm của mình ở đâu. Nàng chỉ biết hắn làm khuân vác trong thôn.
Mỹ Nhân nhìn những người công nhân nhanh chóng tản ra đi làm việc, sau đó bản thân cũng luống cuống đứng yên một hồi không biết nên làm gì tiếp.
Nàng có mang theo một số tiền, toàn bộ là tiền Ngụy Lôi đưa cho nàng giữ. Hắn bảo muốn nàng nhanh chóng học cách quản lý chi tiêu trong nhà, sau này hai người có kết hôn thì nàng mới làm tốt được. Nhưng bao giờ kết hôn thì hắn lại không nói, mà nàng cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.
Mỹ Nhân nhìn bảng chỉ dẫn treo trước cửa nhà xe, đi lại quầy bán vé xếp hàng để mua vé đến thành phố.
Người xếp hàng mua vé không quá nhiều, rất nhanh đã đến lượt của Mỹ Nhân. Người nhân viên trong buồng nhìn nửa gương mặt non nớt không bị khẩu trang che khuất của nàng, lạnh lùng nói giá vé: "282 tệ." (tương đương 1 triệu đồng)
Mỹ Nhân tròn mắt nhìn cô ta. Không phải chứ, chẳng lẽ từ đây đến thành phố lại xa như vậy? Nàng quả nhiên đoán không sai, Ngụy Lôi đúng là đã đưa nàng đến nơi khỉ ho cò gáy nào rồi.
"Cô...cô ơi, có thể giảm một chút xíu được không?" Nàng ngập ngừng kéo khẩu trang xuống, lên tiếng hỏi.
Người nhân viên nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, trong mắt dâng lên vài phần ghen ghét. Cô ta tức giận trả lời: "Làm gì có chuyện giảm giá vé? Đây là chính phủ quy định, không muốn mua thì đi ra chỗ khác, lằng nhằng làm gì?"
Tiếng của cô ta khá lớn, ngay lập tức đã thu hút nhiều cái nhìn của mọi người. Mỹ Nhân liền vội vàng kéo khẩu trang lên, cuống quít xin lỗi rồi rời khỏi hàng người.
Nàng đi ra chỗ ngồi đợi xe của nhiều hành khách, cẩn thận lấy tiền trong túi ra xem xét. Chỉ có hơn 150 tệ, thiếu tới một nửa, thế này thì làm sao mua vé?
"Này cô gái, thiếu tiền mua vé sao?" Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nàng.
Mỹ Nhân ngoái đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên mang áo khoác nỉ đang cười với nàng.
"Đúng vậy." Nàng trả lời, sau đó ngồi dịch qua một bên né tránh bàn tay của ông ta.
Người đàn ông trung niên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, móc trong túi áo ra một chiếc vé xe còn mới tinh, địa điểm đến vô cùng trùng hợp là thành phố mà nàng cần đến.
Mỹ Nhân tròn xoe nhìn tấm vé trong tay ông ta. Ông ta lại cười xòa nhìn nàng, sau đó nói: "Ai da, tôi vốn cũng định đi đến thành phố này, nhưng mà đột nhiên có việc đột xuất. Tôi bán lại cho cô giá rẻ nhé, chỉ 150 tệ thôi."
Nàng nhìn ông ta, chần chừ suy nghĩ một lúc. 150 tệ, vừa y số tiền nàng có, lại còn đúng địa chỉ nàng muốn đến, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy à?
Nàng nghe nói ở trạm xe có những người chuyên đi gạ gẫm những hành khách hoặc sinh viên, công nhân không có tiền mua vé xe bằng cách bán vé chợ đen cho họ. Tuy là rẻ hơn vé chính quy nhưng là vé lậu, lên xe chắc chắn sẽ bị nhồi nhét ngồi dưới đất hoặc phải chen chúc với người khác, chắc chắn sẽ bị hành khách khác phàn nàn.
Nhưng nếu bây giờ không mua vé, nàng có thể đi đâu đây? Kế hoạch này của nàng là một đi không về, nếu không thì làm sao giải thích với Ngụy Lôi nguyên nhân ổ khóa bị bẻ gãy?
Thái độ chần chừ của nàng khiến người đàn ông kia mất kiên nhẫn. Ông ta toan đứng lên rời đi, miệng bắt đầu nói: "Thôi cô không muốn mua thì thôi vậy, tôi tìm người khác để bán lại vé là được."
"Khoan đã." Mỹ Nhân nhanh tay nắm lấy áo khoác của ông ta, ngay lập tức móc toàn bộ tiền trong túi đưa ra, nói: "Vé này tôi mua."
Người đàn ông cười hí hửng chộp lấy tiền trên tay nàng, sau đó đưa ra vé xe.
Nhìn ông ta vội vàng rời khỏi trạm xe, lại nhìn đến vé trên tay mình, Mỹ Nhân thiết nghĩ: "Thà là phải chen chúc hoặc nhận ánh mắt khó coi của người khác, mình nhất định phải rời khỏi đây."
Thời gian xe khởi hành là 16h chiều, còn cả một ngày. Mỹ Nhân đi loanh quanh mấy vòng trong trạm xe cũng không biết làm gì, trên người lại không còn một đồng nào, chỉ đành ngồi lại chỗ băng ghế nhìn mọi người qua lại lũ lượt.
Đến khoảng hơn 15h chiều thì có một chiếc xe tải lớn đi vào bến. Dường như người tài xế này lần đầu tiên đến đây, không biết chỗ này có hai bến xe, một bến dành cho xe chở khách, một bến dành cho xe chở hàng, vì vậy liền lái nhầm vào chỗ này.
Vài người bảo vệ chạy ra ngoài ngăn xe tải lại, hướng dẫn tài xế quay đầu đi vào bến xe dành cho xe chở hàng. Nhưng bởi vì thân xe quá lớn, người tài xế lại có vẻ ít kinh nghiệm nên cả đuôi xe cứ thế đâm vào bức tường của bến xe.
Mỹ Nhân đang ngủ gục ở băng ghế cũng phải giật mình thức dậy vì tiếng động quá lớn này. Nàng nhìn thấy cả đuôi xe gần như lệch qua một bên, còn bức tường thì đã đổ nát một nửa.
Vài người bảo vệ tức giận chửi thề mấy tiếng. Người tài xế trên xe cũng nhanh chóng nhảy xuống xem xét tình hình, sau đó rối rít xin lỗi mọi người.
Bởi vì chiếc xe bị hỏng khó di chuyển, vài người bảo vệ quyết định kêu người bên bến xe kia qua khuân hàng xuống xe luôn, sau đó tài xế mới lái xe không ra, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Mỹ Nhân tròn mắt nhìn đoàn người đi qua từ bến xe bên kia. Ngụy Lôi đi đầu, trên thân hắn mặt một chiếc áo thun ba lỗ màu đen, cả người rám nắng đầy mồ hôi, từng đường nét rõ ràng đầy quyến rũ trên cơ thể. Trong đám người đi đến, hắn là nổi bật nhất, thu hút ánh mắt của rất nhiều người, đặc biệt là phái nữ.
Khựng lại mất một lúc Mỹ Nhân mới nhớ ra mình cần phải làm gì. Nàng vội vàng thu dọn túi đồ của mình, luống cuống đứng lên trốn đi. Nếu để Ngụy Lôi nhìn thấy, không biết hắn sẽ làm gì nữa.
Thế nhưng hành động vội vàng của nàng mới là thu hút sự chú ý của người khác hơn thảy, nhất là với một người tinh mắt như Ngụy Lôi, hắn đã thấy được bóng người nhỏ nhắn của nàng len lỏi đi qua đoàn người.
Ban đầu Ngụy Lôi còn tưởng mình nhìn lầm, Mỹ Nhân sao có thể đi lại chỗ này. Nhưng nhớ đến chuyện tối qua của hai người, trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ bất an.
"Mọi người xếp hàng đi, tôi đi qua kia một lúc." Hắn quay đầu nói với mọi người trong nhóm của mình, sau đó nhanh chóng đi lại chỗ đám người lúc nhúc kia.
Mỹ Nhân vừa len qua hàng người vừa bước vội vàng, không cẩn thận đã va vào một vị khách đi ngược hướng với mình. Đồ dạc trên tay ông ta chỉ có một hộp carton, ngay lập tức bị rơi xuống đất.
Gã đàn ông béo ụ chộp lấy tay nàng, la lên: "Con nhỏ kia, mày đi đứng đ*o có mắt à?"
Mỹ Nhân vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhìn thoáng ra phía sau đã thấy Ngụy Lôi đang tiến tới.
Hắn trợn mắt nhìn nàng, trong miệng lầm bầm chửi thề. Khốn nạn! Nàng vậy mà dám trốn ra ngoài!
Gã béo nhìn thấy nàng cả người nhỏ nhắn, khẩu trang bởi vì khẩn trương bỏ chạy cũng bị kéo xuống một nửa, cả gương mặt ưa nhìn cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện.
Gã nắm chặt lấy tay nàng, trên miệng treo một nụ cười quỷ quái: "Cô bé, lạc đường sao, anh đây dẫn em đi nhé?"
Mỹ Nhân vừa lo lắng vừa hoảng sợ, nhìn Ngụy Lôi đang từng bước tiến lại gần mình, gương mặt như thần Chết muốn lấy mạng người.
"Bốp." Mặt của tên béo bị hắn một quyền đánh tới, méo xệch qua một bên ngã ngửa ra dưới đất.
Mỹ Nhân giây trước còn thấy đau vì bị gã lôi kéo, giây sau đã thấy Ngụy Lôi nằm đè trên người gã, giáng từng cú đấm tàn nhẫn lên mặt gã.
"Đừng đánh nữa." Nàng hét lên một tiếng, lao đến giữ lấy cú đấm sắp sửa giáng xuống của hắn.
Tên béo đã bị mấy quyền của hắn làm cho bất tỉnh, vài người bảo vệ cũng vội vàng chạy đến can ngăn, mọi người xung quanh cũng vây xem ồn ào.
Ngụy Lôi trừng mắt nhìn gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của nàng. Hắn đứng dậy khỏi người tên béo, nắm lấy tay nàng, gằn giọng hỏi: "Em đến đây làm gì?"
Mỹ Nhân rơi nước mắt, trong miệng ấp úng không biết trả lời làm sao.
Vài người đứng vây xem cũng đại khái hiểu được tình hình. Thì ra là đánh ghen sao? Ai da, tên béo kia cũng thảm quá đi mất, nhìn mặt gã bị đấm đến bầm dập te tua, không chừng đã gãy xương mặt luôn rồi.
Ngụy Lôi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, vừa xách vừa kéo nàng đi ra khỏi vòng vây. Mỹ Nhân vụng về không theo kịp hắn, đi được mới vài bước nàng đã thấy cả người yếu ớt vô lực, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.
Đến giờ nàng mới nhớ ra, đói bụng quá đi mất. Cả ngày hôm nay ngồi ở trạm xe, một giọt nước nàng cũng không yếu, cơ thể sẽ không chống đỡ nổi là đương nhiên.
Lần nữa mở mắt ra, đối diện nàng lại là trần nhà quen thuộc mỗi sáng nàng nhìn thấy. Nhưng lần này cảm giác trên tay nàng đã bị trói lấy bằng vải, trong miệng cũng bị nhét một miếng khăn vào. Nàng hoảng sợ nhìn qua bên cạnh, Ngụy Lôi ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Hắn thấy nàng tỉnh lại thì lập tức đứng lên, còn chưa đợi nàng phản ứng đã rút khăn trong miệng nàng ra, cầm lấy ly nước đường trên tủ đầu giường cưỡng chế bắt nàng uống hết.
Làm xong hắn lại nhét vải ngay lập tức vào miệng nàng, bản thân bắt đầu cởi từng món đồ trên người mình ra, chỉ còn chừa lại quần lót ở phía dưới.
Tiếp sau đó hắn liền cởi đồ của nàng ra, trước con mắt sợ hãi của Mỹ Nhân, nằm đè lên người nàng.
Bàn tay thô ráp của hắn lướt trên da thịt mềm mại trắng nõn như em bé của nàng, chạm đến đầu vú vểnh cao thì miết nhẹ, sau đó gẩy gẩy. Mỹ Nhân từ lâu chưa nếm trải khoái cảm, cả người cong lên, chân cuộn tròn, trong miệng cũng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ.
Mặc dù lý trí nàng kịch liệt phản đối loại đụng chạm này, nhưng cơ thể vốn dĩ đã quen với sự đụng chạm của Ngụy Lôi, trước những khiêu khích của hắn chỉ biết ưỡn người đón nhận.
Ngụy Lôi trêu đùa đầu vú của nàng cho đến khi nó dựng thẳng liền há miệng ngậm lấy, sau đó dùng chiếc lưỡi của mình tiếp tục đùa giỡn viên châu trên đó. Hai tay hắn cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng lướt qua vùng bụng dò đến vùng tam giác bí ẩn của nàng. Sau đó cởi quần lót của nàng ra ném sang một bên, ngón tay đặt trên mép huyệt ma sát nhè nhẹ.
Nãy giờ dưới những khiêu khích của hắn cơ thể nàng sớm có phản ứng mà chảy ra một ít thủy dịch. Bây giờ dưới sự đùa giỡn của miệng hắn trên vú nàng và cách ma sát dưới hoa huyệt, mặt Mỹ Nhân ngày càng đỏ bừng, hai tay bị trói trên đầu giường bấu chặt vào nhau, hoa môi liên tục mấp máy tiết ra dâm thủy, dường như không hài lòng với ngón tay chỉ đặt bên ngoài của hắn.
Ngụy Lôi ngậm một bên ngực của nàng đến đỏ chót dựng thẳng mới buông ra, nhanh chóng chuyển qua bên kia tiếp tục đùa giỡn. Nhận thấy hoa huyệt của nàng bắt đầu đạt khoái cảm, hắn liền nhẹ nhàng tách rộng hai mảnh hoa môi, đâm một ngón tay vào bên trong dò la.
Đã mấy tháng không quan hệ, hoa huyệt của Mỹ Nhân vốn đã se khít lại như trinh nữ. Nếu không phải là hắn đích thân chơi nàng lần đầu, Ngụy Lôi suýt phải chửi thề vì sự mất hồn này. Chỉ mới một ngón tay mà những nếp thịt bên trong đã chặt chẽ cuốn lấy ngón tay hắn, cứ đâm vào một chút thì người hắn lại ra nhiều mồ hôi hơn, vật dưới háng cũng kêu gào đòi đâm vào nơi sâu hút chết người kia.
Ngụy Lôi nghĩ nếu bây giờ tuốt kiếm đâm vào, không chừng hắn sẽ bị nàng ép đầu hàng ngay lập tức. Chẳng thà cho nàng cao trào trước, sau đó mới "dịu dàng" với nàng đêm nay.
Không biết ngón tay Ngụy Lôi chạm đến nơi nào sau một hồi chọc ngoáy, Mỹ Nhân đột nhiên kêu lên một tiếng, hoa huyệt dưới thân nhanh chóng co rút từng đợt hút lấy ngón tay hắn, sau đó phun ra một dòng dâm thủy thấm đẫm ga giường.
Bởi vì tay bị trói trên đầu giường, miệng cũng bị bịt lại nên cơ thể của nàng phản ứng rất rõ rệt, cả người ưỡn cong, hai bầu ngực trước mặt Ngụy Lôi cũng rung lắc phập phồng.
Hắn nhìn gương mặt mất hồn xinh đẹp vì dục vọng này của nàng, cả người như muốn sôi máu nhanh chóng cởi quần lót ra, giải thoát cho tiểu huynh đệ nãy giờ chịu thiệt của mình.
Vật đó của hắn Mỹ Nhân đã mấy tháng không gặp, trong trí tưởng tượng của nàng nó vốn không đáng sợ thế kia. Thứ to lớn nổi đầy gân xanh kia, nếu như đút vào hoa huyệt của nàng sẽ rách mất.
"Ô...ô...ô." Mỹ Nhân khóc từng tiếng trong cổ họng, hàm răng bấu chặt vào mảnh vải hắn nhét vào miệng mình, cả người giãy lên như muốn thoát.
Ngụy Lôi cười khẩy, nhìn từ trên cao xuống trông hắn cứ như một ông vua đang dâm loạn tì nữ của mình vậy. Hắn nhanh chóng ấn lấy cả người nàng cố định, sau đó gác một chân nàng lên eo mình, để quy đầu đã tiết chút bạch trọc trước cửa huyệt nàng, cắn răng, đẩy một cái thật mạnh vào trong.
Mỹ Nhân bật khóc nức nở, nàng là đau khóc.
Cảm giác hắn xông vào cơ thể nàng cứ như là lần đầu tiên phá thân, muốn xé đôi cả người nàng ra vậy.
Ngụy Lôi vừa đâm một phát đã chọc thẳng vào miệng tử cung của nàng, bị tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong hút lấy, quy đầu lại chọc vào một khối mềm mại, làm hắn suýt nữa phải buông vũ khí đầu hàng.
Cơ thể này của nàng đúng là tuyệt phẩm, đêm nay không chơi đến khi nàng khóc thì hắn không phải đàn ông nữa.
Ngụy Lôi ban đầu bị lửa giận khống chế, chỉ muốn nhanh chóng làm nàng, để nàng phải thấu rõ bản thân là người của ai. Bây giờ sau khi đâm vào cái động mê người này, hắn lại nhớ đến tên đàn ông khi nãy nắm tay nàng, trong ngực dâng lên phẫn nộ, "phụt" một tiếng lại chen dương vật vào khối mềm mại kia.
Bàn chân của Mỹ Nhân tức thời cuộn tròn, hai tay bấu vào nhau đến bật máu, cả người mồ hôi đầm đìa.
Đau quá! Tên khốn kiếp này không thể đợi một lúc sao? Nàng vẫn chưa quen với kích cỡ này của hắn, hắn đã vội vàng luận động, thật sự...thật sự là muốn chơi hỏng nàng thật ư?
Mỹ Nhân lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt long lanh đầy nước mắt nhìn hắn như muốn khẩn cầu. Mà Ngụy Lôi nhìn thấy bộ dạng này của nàng cả người lại càng sôi máu hơn nữa.
Hắn đưa tay rút khăn trong miệng nàng ra, môi mình nhanh chóng phủ lên môi nàng, vừa hôn vừa cuốn lấy lưỡi nàng ngậm cắn, vật dưới thân cũng nhanh chóng luận động.
Đã lâu không quan hệ, Mỹ Nhân không thể không thừa nhận bản thân cũng có khoái cảm, nhưng sự đau đớn mỗi lần bị hắn đỉnh vào miệng tử cung thật sự rất lớn, nàng chỉ biết gồng mình vừa khóc vừa nhìn hắn cầu xin.
Ngụy Lôi không để miệng nàng thông thoáng một giây, sau khi hôn xong lại vớ lấy một mảnh vải nhét lại vào miệng nàng, mà lần này thứ hắn vớ lấy lại là quần lót của mình.
Mỹ Nhân ngửi thấy mùi tanh tanh của cái gì đó, nghĩ đến đây là vật mà hắn dùng để bảo vệ cậu nhỏ của mình, cả người ủy khuất không thôi, nước mắt cứ tuôn ra như vỡ đê.
Ngụy Lôi không hơi sức đâu để ý đến mấy giọt nước mắt của nàng, hắn còn chưa tính sổ xong việc nàng dám bỏ trốn đâu.
Dương vật dưới thân đâm vào rút ra, mỗi lần kéo ra lại kéo theo một ít dâm thủy chảy ra bên ngoài. Hoa huyệt mỗi lần như vậy dường như lại bám chặt vào gậy thịt của hắn, từng nếp thịt như lưu luyến không muốn dương vật ra ngoài.
Ngụy Lôi cứ đâm vào rồi rút ra hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng còn lướt qua điểm mẫn cảm của nàng, đem đến cho Mỹ Nhân những khoái cảm mông lung không rõ.
Hắn vừa làm lần đầu tiên chưa đến ba mươi phút mà Mỹ Nhân đã cao trào hai lần. Ngụy Lôi nhìn ga giường đã bị thấm ướt bởi dâm thủy của nàng, bản thân còn phải kiềm chế nhiều lần để không bắn ra.
Bộ dạng của nàng dâm đãng như vậy, rõ ràng chỉ thích hợp để hắn chơi, tên đàn ông kia lại dám dùng bàn tay bẩn thỉu của gã sờ lên da nàng, đúng là đáng chết.
Ngụy Lôi nghĩ đến cảnh mình thấy ở bến xe, cả người lập tức căng chặt, cắn răng đem dương vật nhanh chóng luận động cực nhanh, như máy đóng cọc muốn nghiền nát hoa huyệt của nàng. Cả chiếc giường không chịu nổi sự va chạm của hai người, rung lắc kịch liệt, trong phòng ngoại trừ những tiếng "bạch bạch" ra chỉ còn tiếng chân giường va chạm với sàn nhà và tiếng hắn thở dốc đầy thỏa mãn.
Cuối cùng sau hơn mười lăm phút cắm rút, hắn cũng đạt khoái cảm bắn ra, đem toàn bộ tinh dịch phun đầu trên cơ thể của nàng.
Từ đầu vú đến sát cằm, tất cả đều là chất dịch màu trắng ngà của hắn. Mỹ Nhân sau một hồi bị giày vò cũng đã sớm ngất xỉu, rũ người nằm trên giường.
Ngụy Lôi nhìn cơ thể nàng bị bao phủ bởi tinh dịch của mình, trong lòng vô cùng đắc ý.
Hắn rướn người cởi trói trên tay cho nàng ra, sau đó mới kéo quần lót của mình từ trong miệng nàng vứt qua một bên. Hắn mặc kệ cơ thể hai người nhơ nhớp cỡ nào liền ôm nàng nằm xuống, cứ thế trần truồng giữa không khí mà ôm nhau ngủ.
20:46 05.02.2021
Nếu hắn không nhanh trí đưa nàng đến nơi này, không chừng bây giờ tên họ Thẩm kia phải đi nhặt xác cho nàng rồi, nàng còn yên bình mà nằm đó cãi nhau với hắn sao?
Người phụ nữ này đúng là bị hắn chiều chuộng đến mức lớn mật!
Ngụy Lôi nhìn qua nồi cơm trên bếp vẫn còn cắm điện, đồ ăn trong lồng bàn vẫn còn nguyên si như lúc sáng hắn rời đi, trong lòng lại dâng lên một cỗ phẫn nộ.
Còn dám bỏ bữa, lần sau hắn cho nàng chết đói luôn!
Mỹ Nhân cắn môi nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ không biết làm cách nào để trốn ra ngoài bây giờ. Từ khi đến đây nàng đến cảnh vật bên ngoài còn chẳng biết hình dạng ra sao, huống hồ biết bản thân đang ở chỗ nào. Ngụy Lôi phải nói giấu nàng quá kín kẽ, không chừng bây giờ trốn ra nàng cũng không biết phải đi hướng nào để về nhà.
Nghĩ một hồi nàng cũng không biết đường nào mà lần, bụng lại réo lên một tiếng.
Đã một ngày nàng không ăn uống gì rồi, có thực mới vực được đạo, nhưng mà... tên khốn kia vẫn còn ở ngoài, bây giờ nàng đi ra không phải quá mất mặt sao?
"Cốc cốc." Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Liền sau đó là giọng của Ngụy Lôi: "Ra ngoài ăn cơm đi."
Mỹ Nhân cắn răng, trong bụng suy nghĩ: "Dạ dày không có tội, không thể hành hạ nó được."
Ngụy Lôi nãy giờ bên ngoài đã hâm nóng thức ăn lại, bày ra đầy đủ trên bàn. Hắn nhìn thấy nàng đi ra thì đứng dậy xúc một bát cơm cho nàng, sau đó đẩy về phía trước, tiếp tục cầm đũa ăn phần của mình.
Mỹ Nhân cũng không rỗi hơi mà ngẩng mặt nhìn hắn, chăm chú ăn phần cơm của mình.
Đến lúc ăn gần xong, nàng liền suy nghĩ lúc này có nên hòa hoãn thuyết phục hắn không. Nhưng nàng chỉ vừa hé miệng, hắn đã nói: "Nếu em muốn tiếp tục nói chuyện khi nãy thì không cần phí sức. Em nói một tiếng chúng ta làm một lần."
Nàng nín bặt ngay lập tức.
Tên này bị úng não sao? Mới bình thường được mấy tháng trong đầu lại nghĩ đến loại chuyện đen tối kia rồi?
"Anh không thể nói gì sạch sẽ hơn sao?" Mỹ Nhân buông đũa, miệng bắt đầu nói móc.
"Ồ, miệng tôi dùng để nói những thứ không sạch sẽ như vậy đấy, mấy tháng qua chẳng phải em cũng sống cùng tôi đó sao? Còn ăn cơm tôi nấu, còn ngủ cùng một giường với tôi? Em nói xem, bây giờ là ai không sạch sẽ?" Ngụy Lôi cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, miệng nói một tràng mới dứt.
Mỹ Nhân cười khẩy một tiếng, khoanh tay trước ngực dựa lưng ra phía sau ghế: "Anh muốn cãi nhau sao?"
Phải nói làm sao nhỉ? Ngụy Lôi là một tên thô lỗ cộc cằn. Tuy trước đây bản chất hắn không xấu xí như vậy, nhưng con người đã sống trong hoàn cảnh tồi tệ, buộc phải làm người thối nát thì dù có cố gắng kiềm chế thế nào bản thân cũng không thể biểu hiện ra vẻ đạo mạo được.
Mỹ Nhân vừa nói dứt lời thì đũa trên tay hắn lập tức bị ném bay xuống đất. Giây sau đó tay nàng đã bị túm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn xách vai lôi vào phòng ngủ.
Mỹ Nhân vừa vùng vẫy vừa kêu la: "Này, anh làm gì vậy? Buông ra mau."
Ngụy Lôi không trả lời nàng một tiếng nào. Vừa bước vào phòng ngủ liền dùng tay ấn nàng xuống giường, sau đó phủ toàn bộ cơ thể to lớn của mình lên người nàng, cúi đầu ngậm lấy cái miệng đang kêu loạn kia.
Đã mấy tháng không hôn môi, Mỹ Nhân ngay lúc vừa bị hắn cạy khóe miệng ra thì cả người run lên một cái, co rúm lại như cây trinh nữ bị người khác chạm vào.
Phản ứng này của nàng khiến Ngụy Lôi cảm thấy rất thỏa mãn. Chẳng phải nàng vẫn ngại ngùng không phản kháng nữa đó thôi? Rõ ràng là có cảm giác với hắn, vậy mà cứ thích cứng miệng.
Ngụy Lôi hôn nàng một lúc lâu, từ vụng về thành điêu luyện, đến khi Mỹ Nhân khó thở đập lên lưng hắn mấy cái mới chịu buông nhau ra. Từ môi hai người tách ra một sợi chỉ bạc, vừa ướt át lại vừa quyến rũ.
Mỹ Nhân trừng mắt thở hổn hển nhìn hắn. Mất mây giây sau nàng mới ổn định lại được, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, giọng đặc sệt nói: "Anh... anh lưu manh."
Ngụy Lôi cười khẩy, chế giễu nàng: "Không phải chứ, chẳng phải em cũng rất thích bị lưu manh đùa giỡn đó thôi? Khi nãy tôi hôn em, em cũng đón nhận."
Mỹ Nhân trợn mắt nhìn hắn. Hai người thể hình chênh nhau một trời một vực, hắn vừa đè lên người nàng thì nàng đã khó thở rồi, còn sức đâu mà đẩy hắn ra?
Ngụy Lôi vuốt mái tóc bị rối của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Mỹ Nhân, đừng khích tôi nữa có được không? Tôi làm mọi việc thật lòng chỉ vì lo cho em thôi. Tôi không dám tưởng tượng có một ngày bản thân mình sẽ ra sao nếu như em gặp chuyện, đến lúc đó tôi phải tự giày vò như thế nào mới hết cảm thấy có lỗi với em?"
Mỹ Nhân cắn môi nằm dưới thân hắn nhưng vẫn không nói gì. Những lời thâm tình thế kia nàng lần đầu tiên nghe thấy, biết nói gì đây?
Ngụy Lôi im lặng nhìn nàng một hồi, sau đó mới từ trên người Mỹ Nhân bò xuống, nằm lăn qua bên cạnh nàng.
Hai người im lặng nằm nhìn trần nhà một hồi. Từ lúc gặp nhau ngày hôm nay đến giờ, đây là giây phút bình yên hiếm hoi mà không ai gây hấn với nhau.
Ngụy Lôi vừa nhìn trần nhà, trong đầu thiết nghĩ những lời mình nói vừa rồi đúng là quá thâm tình, quá chân thành, Mỹ Nhân lại là dạng người dễ mềm lòng, hắn tin chắc nàng sẽ âm thầm suy nghĩ đúng sai một hồi, sau đó sẽ tha thứ cho hắn thôi.
Chỉ đáng tiếc đầu óc của đàn ông không được đa đoan như đàn bà, hay nói cụ thể hơn trong trường hợp này, đầu óc của Ngụy Lôi không được sâu xa như của người phụ nữ nằm bên cạnh hắn.
Mỹ Nhân không nghĩ đến chuyện mủi lòng hay mềm tim gì cả, chỉ đơn thuần nghĩ hắn hôn mình là hết giận rồi đúng không? Vậy ngày mai nàng lén lút một tí, đợi hắn vừa đi làm thì mình cũng trốn ra ngoài, sau đó dò đường đi về nhà.
Dù sao với khả năng của nàng, tiếng Trung lưu loát còn tiếng anh lại không tồi, có gì cũng có thể giao tiếp được, vậy thì sợ gì mà không dám ra ngoài?
Sáng ngày hôm sau, Ngụy Lôi như thường kệ vẫn nấu cơm, chuẩn bị thức ăn trước ở nhà cho nàng rồi mới đi làm. Hắn còn lo lắng nghĩ thêm, hôm qua nàng không ăn uống gì cả một ngày, sáng nay nấu cơm hắn lại cho nhiều nước một chút, cơm hơi nhão để nàng dễ tiêu hóa.
Tiếng cửa nhà vừa đóng lại, Mỹ Nhân đã bật người ngồi dậy, hé cửa xác định hắn đã thật sự rời đi, sau đó yên tâm thở phào.
Giây tiếp theo nàng liền nhanh chóng xuống giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì đi lại tủ quần áo chuẩn bị một chiếc túi nhỏ, bỏ vài bộ đồ vào đó rồi xách ra ngoài.
Vốn dĩ nàng không định ăn sáng mà nhanh chóng rời đi để tranh thủ thời gian, nhưng Ngụy Lôi sáng nay vậy mà làm thịt kho hột vịt, đúng món khoái khẩu của nàng, Mỹ Nhân liền nghĩ ăn một bữa sáng để chắc bụng cái đã, sau đó có đi cũng không muộn.
Nàng đi ra cửa rào trong nhà, đây là cánh cửa duy nhất dù nàng có cầu xin thế nào Ngụy Lôi cũng nhất định khóa là phải khóa. Loại ổ khóa này nàng từng xem trên mạng cách mở, dụng cụ để dùng là những món đơn giản trong nhà, chỉ một chốc nàng đã thành công bẻ gãy ổ.
Mặt Trời vẫn còn chưa lên, cảnh vật bên ngoài mờ mờ ảo ảo vì sương mù.
Mỹ Nhân đeo một chiếc khẩu trang, lén la lén lút đánh giá tình hình yên tĩnh bên ngoài, sau đó mới mở cửa đường hoàng bước ra.
Ở ngoài có vài người công nhân cũng đi làm sớm như Ngụy Lôi, ai ai cũng xách theo một túi cơm hộp và một vài dụng cụ, sau đó dọc theo một con đường mòn mà đi.
Mỹ Nhân tò mò không biết bọn họ đi về chỗ nào, chẳng lẽ trong thôn này có một nhà máy, bọn họ là công nhân?
Mặc dù rất tò mò nhưng Mỹ Nhân cũng không dám hỏi, nàng sợ người ta nhìn thấy bộ dạng lén lút của nàng thì sẽ nghi ngờ, còn không biết Ngụy Lôi có nhờ ai trong số những hàng xóm mỗi ngày canh chừng nàng hay không.
Để biết những người trong thôn đi đâu, Mỹ Nhân quyết định đi theo họ thử.
Đi một hồi đến khi bình minh ló rạng, hai chân của Mỹ Nhân cũng sắp mỏi nhừ, bọn họ mới đi đến một bến xe.
Không biết vô tình hay hữu ý, bến xe này lại là nơi làm việc của Ngụy Lôi. Nhưng nàng đương nhiên không biết, hắn trước nay chưa từng nói với nàng chỗ làm của mình ở đâu. Nàng chỉ biết hắn làm khuân vác trong thôn.
Mỹ Nhân nhìn những người công nhân nhanh chóng tản ra đi làm việc, sau đó bản thân cũng luống cuống đứng yên một hồi không biết nên làm gì tiếp.
Nàng có mang theo một số tiền, toàn bộ là tiền Ngụy Lôi đưa cho nàng giữ. Hắn bảo muốn nàng nhanh chóng học cách quản lý chi tiêu trong nhà, sau này hai người có kết hôn thì nàng mới làm tốt được. Nhưng bao giờ kết hôn thì hắn lại không nói, mà nàng cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.
Mỹ Nhân nhìn bảng chỉ dẫn treo trước cửa nhà xe, đi lại quầy bán vé xếp hàng để mua vé đến thành phố.
Người xếp hàng mua vé không quá nhiều, rất nhanh đã đến lượt của Mỹ Nhân. Người nhân viên trong buồng nhìn nửa gương mặt non nớt không bị khẩu trang che khuất của nàng, lạnh lùng nói giá vé: "282 tệ." (tương đương 1 triệu đồng)
Mỹ Nhân tròn mắt nhìn cô ta. Không phải chứ, chẳng lẽ từ đây đến thành phố lại xa như vậy? Nàng quả nhiên đoán không sai, Ngụy Lôi đúng là đã đưa nàng đến nơi khỉ ho cò gáy nào rồi.
"Cô...cô ơi, có thể giảm một chút xíu được không?" Nàng ngập ngừng kéo khẩu trang xuống, lên tiếng hỏi.
Người nhân viên nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, trong mắt dâng lên vài phần ghen ghét. Cô ta tức giận trả lời: "Làm gì có chuyện giảm giá vé? Đây là chính phủ quy định, không muốn mua thì đi ra chỗ khác, lằng nhằng làm gì?"
Tiếng của cô ta khá lớn, ngay lập tức đã thu hút nhiều cái nhìn của mọi người. Mỹ Nhân liền vội vàng kéo khẩu trang lên, cuống quít xin lỗi rồi rời khỏi hàng người.
Nàng đi ra chỗ ngồi đợi xe của nhiều hành khách, cẩn thận lấy tiền trong túi ra xem xét. Chỉ có hơn 150 tệ, thiếu tới một nửa, thế này thì làm sao mua vé?
"Này cô gái, thiếu tiền mua vé sao?" Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nàng.
Mỹ Nhân ngoái đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên mang áo khoác nỉ đang cười với nàng.
"Đúng vậy." Nàng trả lời, sau đó ngồi dịch qua một bên né tránh bàn tay của ông ta.
Người đàn ông trung niên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, móc trong túi áo ra một chiếc vé xe còn mới tinh, địa điểm đến vô cùng trùng hợp là thành phố mà nàng cần đến.
Mỹ Nhân tròn xoe nhìn tấm vé trong tay ông ta. Ông ta lại cười xòa nhìn nàng, sau đó nói: "Ai da, tôi vốn cũng định đi đến thành phố này, nhưng mà đột nhiên có việc đột xuất. Tôi bán lại cho cô giá rẻ nhé, chỉ 150 tệ thôi."
Nàng nhìn ông ta, chần chừ suy nghĩ một lúc. 150 tệ, vừa y số tiền nàng có, lại còn đúng địa chỉ nàng muốn đến, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy à?
Nàng nghe nói ở trạm xe có những người chuyên đi gạ gẫm những hành khách hoặc sinh viên, công nhân không có tiền mua vé xe bằng cách bán vé chợ đen cho họ. Tuy là rẻ hơn vé chính quy nhưng là vé lậu, lên xe chắc chắn sẽ bị nhồi nhét ngồi dưới đất hoặc phải chen chúc với người khác, chắc chắn sẽ bị hành khách khác phàn nàn.
Nhưng nếu bây giờ không mua vé, nàng có thể đi đâu đây? Kế hoạch này của nàng là một đi không về, nếu không thì làm sao giải thích với Ngụy Lôi nguyên nhân ổ khóa bị bẻ gãy?
Thái độ chần chừ của nàng khiến người đàn ông kia mất kiên nhẫn. Ông ta toan đứng lên rời đi, miệng bắt đầu nói: "Thôi cô không muốn mua thì thôi vậy, tôi tìm người khác để bán lại vé là được."
"Khoan đã." Mỹ Nhân nhanh tay nắm lấy áo khoác của ông ta, ngay lập tức móc toàn bộ tiền trong túi đưa ra, nói: "Vé này tôi mua."
Người đàn ông cười hí hửng chộp lấy tiền trên tay nàng, sau đó đưa ra vé xe.
Nhìn ông ta vội vàng rời khỏi trạm xe, lại nhìn đến vé trên tay mình, Mỹ Nhân thiết nghĩ: "Thà là phải chen chúc hoặc nhận ánh mắt khó coi của người khác, mình nhất định phải rời khỏi đây."
Thời gian xe khởi hành là 16h chiều, còn cả một ngày. Mỹ Nhân đi loanh quanh mấy vòng trong trạm xe cũng không biết làm gì, trên người lại không còn một đồng nào, chỉ đành ngồi lại chỗ băng ghế nhìn mọi người qua lại lũ lượt.
Đến khoảng hơn 15h chiều thì có một chiếc xe tải lớn đi vào bến. Dường như người tài xế này lần đầu tiên đến đây, không biết chỗ này có hai bến xe, một bến dành cho xe chở khách, một bến dành cho xe chở hàng, vì vậy liền lái nhầm vào chỗ này.
Vài người bảo vệ chạy ra ngoài ngăn xe tải lại, hướng dẫn tài xế quay đầu đi vào bến xe dành cho xe chở hàng. Nhưng bởi vì thân xe quá lớn, người tài xế lại có vẻ ít kinh nghiệm nên cả đuôi xe cứ thế đâm vào bức tường của bến xe.
Mỹ Nhân đang ngủ gục ở băng ghế cũng phải giật mình thức dậy vì tiếng động quá lớn này. Nàng nhìn thấy cả đuôi xe gần như lệch qua một bên, còn bức tường thì đã đổ nát một nửa.
Vài người bảo vệ tức giận chửi thề mấy tiếng. Người tài xế trên xe cũng nhanh chóng nhảy xuống xem xét tình hình, sau đó rối rít xin lỗi mọi người.
Bởi vì chiếc xe bị hỏng khó di chuyển, vài người bảo vệ quyết định kêu người bên bến xe kia qua khuân hàng xuống xe luôn, sau đó tài xế mới lái xe không ra, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Mỹ Nhân tròn mắt nhìn đoàn người đi qua từ bến xe bên kia. Ngụy Lôi đi đầu, trên thân hắn mặt một chiếc áo thun ba lỗ màu đen, cả người rám nắng đầy mồ hôi, từng đường nét rõ ràng đầy quyến rũ trên cơ thể. Trong đám người đi đến, hắn là nổi bật nhất, thu hút ánh mắt của rất nhiều người, đặc biệt là phái nữ.
Khựng lại mất một lúc Mỹ Nhân mới nhớ ra mình cần phải làm gì. Nàng vội vàng thu dọn túi đồ của mình, luống cuống đứng lên trốn đi. Nếu để Ngụy Lôi nhìn thấy, không biết hắn sẽ làm gì nữa.
Thế nhưng hành động vội vàng của nàng mới là thu hút sự chú ý của người khác hơn thảy, nhất là với một người tinh mắt như Ngụy Lôi, hắn đã thấy được bóng người nhỏ nhắn của nàng len lỏi đi qua đoàn người.
Ban đầu Ngụy Lôi còn tưởng mình nhìn lầm, Mỹ Nhân sao có thể đi lại chỗ này. Nhưng nhớ đến chuyện tối qua của hai người, trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ bất an.
"Mọi người xếp hàng đi, tôi đi qua kia một lúc." Hắn quay đầu nói với mọi người trong nhóm của mình, sau đó nhanh chóng đi lại chỗ đám người lúc nhúc kia.
Mỹ Nhân vừa len qua hàng người vừa bước vội vàng, không cẩn thận đã va vào một vị khách đi ngược hướng với mình. Đồ dạc trên tay ông ta chỉ có một hộp carton, ngay lập tức bị rơi xuống đất.
Gã đàn ông béo ụ chộp lấy tay nàng, la lên: "Con nhỏ kia, mày đi đứng đ*o có mắt à?"
Mỹ Nhân vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhìn thoáng ra phía sau đã thấy Ngụy Lôi đang tiến tới.
Hắn trợn mắt nhìn nàng, trong miệng lầm bầm chửi thề. Khốn nạn! Nàng vậy mà dám trốn ra ngoài!
Gã béo nhìn thấy nàng cả người nhỏ nhắn, khẩu trang bởi vì khẩn trương bỏ chạy cũng bị kéo xuống một nửa, cả gương mặt ưa nhìn cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện.
Gã nắm chặt lấy tay nàng, trên miệng treo một nụ cười quỷ quái: "Cô bé, lạc đường sao, anh đây dẫn em đi nhé?"
Mỹ Nhân vừa lo lắng vừa hoảng sợ, nhìn Ngụy Lôi đang từng bước tiến lại gần mình, gương mặt như thần Chết muốn lấy mạng người.
"Bốp." Mặt của tên béo bị hắn một quyền đánh tới, méo xệch qua một bên ngã ngửa ra dưới đất.
Mỹ Nhân giây trước còn thấy đau vì bị gã lôi kéo, giây sau đã thấy Ngụy Lôi nằm đè trên người gã, giáng từng cú đấm tàn nhẫn lên mặt gã.
"Đừng đánh nữa." Nàng hét lên một tiếng, lao đến giữ lấy cú đấm sắp sửa giáng xuống của hắn.
Tên béo đã bị mấy quyền của hắn làm cho bất tỉnh, vài người bảo vệ cũng vội vàng chạy đến can ngăn, mọi người xung quanh cũng vây xem ồn ào.
Ngụy Lôi trừng mắt nhìn gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của nàng. Hắn đứng dậy khỏi người tên béo, nắm lấy tay nàng, gằn giọng hỏi: "Em đến đây làm gì?"
Mỹ Nhân rơi nước mắt, trong miệng ấp úng không biết trả lời làm sao.
Vài người đứng vây xem cũng đại khái hiểu được tình hình. Thì ra là đánh ghen sao? Ai da, tên béo kia cũng thảm quá đi mất, nhìn mặt gã bị đấm đến bầm dập te tua, không chừng đã gãy xương mặt luôn rồi.
Ngụy Lôi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, vừa xách vừa kéo nàng đi ra khỏi vòng vây. Mỹ Nhân vụng về không theo kịp hắn, đi được mới vài bước nàng đã thấy cả người yếu ớt vô lực, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.
Đến giờ nàng mới nhớ ra, đói bụng quá đi mất. Cả ngày hôm nay ngồi ở trạm xe, một giọt nước nàng cũng không yếu, cơ thể sẽ không chống đỡ nổi là đương nhiên.
Lần nữa mở mắt ra, đối diện nàng lại là trần nhà quen thuộc mỗi sáng nàng nhìn thấy. Nhưng lần này cảm giác trên tay nàng đã bị trói lấy bằng vải, trong miệng cũng bị nhét một miếng khăn vào. Nàng hoảng sợ nhìn qua bên cạnh, Ngụy Lôi ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Hắn thấy nàng tỉnh lại thì lập tức đứng lên, còn chưa đợi nàng phản ứng đã rút khăn trong miệng nàng ra, cầm lấy ly nước đường trên tủ đầu giường cưỡng chế bắt nàng uống hết.
Làm xong hắn lại nhét vải ngay lập tức vào miệng nàng, bản thân bắt đầu cởi từng món đồ trên người mình ra, chỉ còn chừa lại quần lót ở phía dưới.
Tiếp sau đó hắn liền cởi đồ của nàng ra, trước con mắt sợ hãi của Mỹ Nhân, nằm đè lên người nàng.
Bàn tay thô ráp của hắn lướt trên da thịt mềm mại trắng nõn như em bé của nàng, chạm đến đầu vú vểnh cao thì miết nhẹ, sau đó gẩy gẩy. Mỹ Nhân từ lâu chưa nếm trải khoái cảm, cả người cong lên, chân cuộn tròn, trong miệng cũng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ.
Mặc dù lý trí nàng kịch liệt phản đối loại đụng chạm này, nhưng cơ thể vốn dĩ đã quen với sự đụng chạm của Ngụy Lôi, trước những khiêu khích của hắn chỉ biết ưỡn người đón nhận.
Ngụy Lôi trêu đùa đầu vú của nàng cho đến khi nó dựng thẳng liền há miệng ngậm lấy, sau đó dùng chiếc lưỡi của mình tiếp tục đùa giỡn viên châu trên đó. Hai tay hắn cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng lướt qua vùng bụng dò đến vùng tam giác bí ẩn của nàng. Sau đó cởi quần lót của nàng ra ném sang một bên, ngón tay đặt trên mép huyệt ma sát nhè nhẹ.
Nãy giờ dưới những khiêu khích của hắn cơ thể nàng sớm có phản ứng mà chảy ra một ít thủy dịch. Bây giờ dưới sự đùa giỡn của miệng hắn trên vú nàng và cách ma sát dưới hoa huyệt, mặt Mỹ Nhân ngày càng đỏ bừng, hai tay bị trói trên đầu giường bấu chặt vào nhau, hoa môi liên tục mấp máy tiết ra dâm thủy, dường như không hài lòng với ngón tay chỉ đặt bên ngoài của hắn.
Ngụy Lôi ngậm một bên ngực của nàng đến đỏ chót dựng thẳng mới buông ra, nhanh chóng chuyển qua bên kia tiếp tục đùa giỡn. Nhận thấy hoa huyệt của nàng bắt đầu đạt khoái cảm, hắn liền nhẹ nhàng tách rộng hai mảnh hoa môi, đâm một ngón tay vào bên trong dò la.
Đã mấy tháng không quan hệ, hoa huyệt của Mỹ Nhân vốn đã se khít lại như trinh nữ. Nếu không phải là hắn đích thân chơi nàng lần đầu, Ngụy Lôi suýt phải chửi thề vì sự mất hồn này. Chỉ mới một ngón tay mà những nếp thịt bên trong đã chặt chẽ cuốn lấy ngón tay hắn, cứ đâm vào một chút thì người hắn lại ra nhiều mồ hôi hơn, vật dưới háng cũng kêu gào đòi đâm vào nơi sâu hút chết người kia.
Ngụy Lôi nghĩ nếu bây giờ tuốt kiếm đâm vào, không chừng hắn sẽ bị nàng ép đầu hàng ngay lập tức. Chẳng thà cho nàng cao trào trước, sau đó mới "dịu dàng" với nàng đêm nay.
Không biết ngón tay Ngụy Lôi chạm đến nơi nào sau một hồi chọc ngoáy, Mỹ Nhân đột nhiên kêu lên một tiếng, hoa huyệt dưới thân nhanh chóng co rút từng đợt hút lấy ngón tay hắn, sau đó phun ra một dòng dâm thủy thấm đẫm ga giường.
Bởi vì tay bị trói trên đầu giường, miệng cũng bị bịt lại nên cơ thể của nàng phản ứng rất rõ rệt, cả người ưỡn cong, hai bầu ngực trước mặt Ngụy Lôi cũng rung lắc phập phồng.
Hắn nhìn gương mặt mất hồn xinh đẹp vì dục vọng này của nàng, cả người như muốn sôi máu nhanh chóng cởi quần lót ra, giải thoát cho tiểu huynh đệ nãy giờ chịu thiệt của mình.
Vật đó của hắn Mỹ Nhân đã mấy tháng không gặp, trong trí tưởng tượng của nàng nó vốn không đáng sợ thế kia. Thứ to lớn nổi đầy gân xanh kia, nếu như đút vào hoa huyệt của nàng sẽ rách mất.
"Ô...ô...ô." Mỹ Nhân khóc từng tiếng trong cổ họng, hàm răng bấu chặt vào mảnh vải hắn nhét vào miệng mình, cả người giãy lên như muốn thoát.
Ngụy Lôi cười khẩy, nhìn từ trên cao xuống trông hắn cứ như một ông vua đang dâm loạn tì nữ của mình vậy. Hắn nhanh chóng ấn lấy cả người nàng cố định, sau đó gác một chân nàng lên eo mình, để quy đầu đã tiết chút bạch trọc trước cửa huyệt nàng, cắn răng, đẩy một cái thật mạnh vào trong.
Mỹ Nhân bật khóc nức nở, nàng là đau khóc.
Cảm giác hắn xông vào cơ thể nàng cứ như là lần đầu tiên phá thân, muốn xé đôi cả người nàng ra vậy.
Ngụy Lôi vừa đâm một phát đã chọc thẳng vào miệng tử cung của nàng, bị tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong hút lấy, quy đầu lại chọc vào một khối mềm mại, làm hắn suýt nữa phải buông vũ khí đầu hàng.
Cơ thể này của nàng đúng là tuyệt phẩm, đêm nay không chơi đến khi nàng khóc thì hắn không phải đàn ông nữa.
Ngụy Lôi ban đầu bị lửa giận khống chế, chỉ muốn nhanh chóng làm nàng, để nàng phải thấu rõ bản thân là người của ai. Bây giờ sau khi đâm vào cái động mê người này, hắn lại nhớ đến tên đàn ông khi nãy nắm tay nàng, trong ngực dâng lên phẫn nộ, "phụt" một tiếng lại chen dương vật vào khối mềm mại kia.
Bàn chân của Mỹ Nhân tức thời cuộn tròn, hai tay bấu vào nhau đến bật máu, cả người mồ hôi đầm đìa.
Đau quá! Tên khốn kiếp này không thể đợi một lúc sao? Nàng vẫn chưa quen với kích cỡ này của hắn, hắn đã vội vàng luận động, thật sự...thật sự là muốn chơi hỏng nàng thật ư?
Mỹ Nhân lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt long lanh đầy nước mắt nhìn hắn như muốn khẩn cầu. Mà Ngụy Lôi nhìn thấy bộ dạng này của nàng cả người lại càng sôi máu hơn nữa.
Hắn đưa tay rút khăn trong miệng nàng ra, môi mình nhanh chóng phủ lên môi nàng, vừa hôn vừa cuốn lấy lưỡi nàng ngậm cắn, vật dưới thân cũng nhanh chóng luận động.
Đã lâu không quan hệ, Mỹ Nhân không thể không thừa nhận bản thân cũng có khoái cảm, nhưng sự đau đớn mỗi lần bị hắn đỉnh vào miệng tử cung thật sự rất lớn, nàng chỉ biết gồng mình vừa khóc vừa nhìn hắn cầu xin.
Ngụy Lôi không để miệng nàng thông thoáng một giây, sau khi hôn xong lại vớ lấy một mảnh vải nhét lại vào miệng nàng, mà lần này thứ hắn vớ lấy lại là quần lót của mình.
Mỹ Nhân ngửi thấy mùi tanh tanh của cái gì đó, nghĩ đến đây là vật mà hắn dùng để bảo vệ cậu nhỏ của mình, cả người ủy khuất không thôi, nước mắt cứ tuôn ra như vỡ đê.
Ngụy Lôi không hơi sức đâu để ý đến mấy giọt nước mắt của nàng, hắn còn chưa tính sổ xong việc nàng dám bỏ trốn đâu.
Dương vật dưới thân đâm vào rút ra, mỗi lần kéo ra lại kéo theo một ít dâm thủy chảy ra bên ngoài. Hoa huyệt mỗi lần như vậy dường như lại bám chặt vào gậy thịt của hắn, từng nếp thịt như lưu luyến không muốn dương vật ra ngoài.
Ngụy Lôi cứ đâm vào rồi rút ra hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng còn lướt qua điểm mẫn cảm của nàng, đem đến cho Mỹ Nhân những khoái cảm mông lung không rõ.
Hắn vừa làm lần đầu tiên chưa đến ba mươi phút mà Mỹ Nhân đã cao trào hai lần. Ngụy Lôi nhìn ga giường đã bị thấm ướt bởi dâm thủy của nàng, bản thân còn phải kiềm chế nhiều lần để không bắn ra.
Bộ dạng của nàng dâm đãng như vậy, rõ ràng chỉ thích hợp để hắn chơi, tên đàn ông kia lại dám dùng bàn tay bẩn thỉu của gã sờ lên da nàng, đúng là đáng chết.
Ngụy Lôi nghĩ đến cảnh mình thấy ở bến xe, cả người lập tức căng chặt, cắn răng đem dương vật nhanh chóng luận động cực nhanh, như máy đóng cọc muốn nghiền nát hoa huyệt của nàng. Cả chiếc giường không chịu nổi sự va chạm của hai người, rung lắc kịch liệt, trong phòng ngoại trừ những tiếng "bạch bạch" ra chỉ còn tiếng chân giường va chạm với sàn nhà và tiếng hắn thở dốc đầy thỏa mãn.
Cuối cùng sau hơn mười lăm phút cắm rút, hắn cũng đạt khoái cảm bắn ra, đem toàn bộ tinh dịch phun đầu trên cơ thể của nàng.
Từ đầu vú đến sát cằm, tất cả đều là chất dịch màu trắng ngà của hắn. Mỹ Nhân sau một hồi bị giày vò cũng đã sớm ngất xỉu, rũ người nằm trên giường.
Ngụy Lôi nhìn cơ thể nàng bị bao phủ bởi tinh dịch của mình, trong lòng vô cùng đắc ý.
Hắn rướn người cởi trói trên tay cho nàng ra, sau đó mới kéo quần lót của mình từ trong miệng nàng vứt qua một bên. Hắn mặc kệ cơ thể hai người nhơ nhớp cỡ nào liền ôm nàng nằm xuống, cứ thế trần truồng giữa không khí mà ôm nhau ngủ.
20:46 05.02.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.