Chương 77: Nằm trên giường.
Huần Đan Y
27/05/2021
Lâm Chi về đến nhà, nét mặt cô bỗng ngạc nhiên. Trong nhà có người, ánh đèn sáng đã cho cô biết điều đó. Lâm Chi mỉm cười, cô liền mở cửa bước vào nhà.
Người phụ nữ đang đứng nấu ăn đột nhiên bị cô gái ôm lấy vòng eo từ đằng sau.
Mẹ! Sao mẹ vô mà không gọi điện cho con?
Mẹ Lâm Chi cười: Gọi làm gì, con đang làm cũng đâu có đi đón mẹ được.
Con có thể xin về sớm mà.
Thôi, dù sao mẹ cũng về đến nhà rồi.
Lâm Chi thơm mẹ một cái, cô rất vui khi mẹ đã vô với cô. Hơn tháng nay mẹ về quê, làm cô trong này nhớ mẹ chết đi được.
Mẹ để con nấu cho, mẹ đi nghỉ đi!
Mẹ Lâm Chi ngăn con gái lại, bà nói: Được rồi, để đó cho mẹ! Con mau đi tắm, xong thì ra dùng cơm là vừa.
Thấy mẹ nói vậy thì Lâm Chi cũng thôi, nhưng cô lại thơm má của mẹ thêm một cái rồi mới chịu đi tắm. Con gái quyến luyến mẹ là thế, nhưng mẹ Lâm Chi lại cảm thấy con của mình có cái gì đó hơi khác, trông con bé rất rạng rỡ. Điều này không phải chỉ là vì gặp bà, mà theo trực giác của một người phụ nữ thì bà đoán có lẽ con của bà đã có bồ rồi. Chàng trai chụp cùng Lâm Chi đăng trên facebook, tuy nó nói với mẹ đó là đối tác nhưng nhìn nét cười của con trong bức ảnh đó thì không giống với kiểu quan hệ như vậy, chắc chắn đó là bạn trai của nó nhưng nó vẫn giấu mẹ thôi.
Mẹ ở đây thì trước sau gì con cũng để lộ. Bà Lê Cẩm Vân thầm nói và nở nụ cười. Dù bà không rõ về lai lịch của người con trai kia, nhưng xem qua ảnh thì thấy rất ưng. Người trông sáng sủa, lịch lãm, tướng mạo không có gì là để chê. Mong sao tính cách cũng tốt, nghề nghiệp ổn định, nếu thế thì Lâm Chi sẽ có một chỗ dựa tốt rồi.
_____
Dương Chấn Phong bị bắt phải quay lại bệnh viện, trời đã tối, anh thì buồn ngủ mà vô chỗ này là hết muốn ngủ luôn. Quản gia Khiêm không yên tâm nên đi kè kè bên cạnh, giống như bị áp giải đi vậy.
Chú sợ tôi chạy hay sao? Dương Chấn Phong liếc mắt sang quản gia nói.
Ông Khiêm cũng chỉ cười: Tại tôi không tin cậu chủ lắm.
Dương Chấn Phong đứng lại, anh nhìn quản gia rồi chỉ biết thở dài. Anh không muốn nói nữa mà đi thật nhanh đến phòng bệnh của Trịnh Mỹ Duyên. Đến đây, anh mới dừng sau đó quay ra sau bảo: Vừa lòng chú chưa?
Quản gia Khiêm như vẫn chưa chắc chắn lắm, thấy vậy Dương Chấn Phong mỉa mai nói: Nếu vẫn sợ tôi bỏ đi thì chú vô canh cả đêm cũng được, xin thêm cái giường nằm kế bên luôn đi!
Cậu chủ nói thế thì chú Khiêm liền đưa bàn tay lên: Thôi được rồi cậu, tôi sẽ về. Cậu nhớ chăm sóc tốt cho mợ nhé!
Nói đến vậy ông chú mới chịu đi, Dương Chấn Phong tạm bớt được chút bực mình. Anh mở cửa đi vô phòng của Trịnh Mỹ Duyên.
Mỹ Duyên thấy chồng quay lại thì có hơi ngạc nhiên, bình thường cô sẽ nói trêu anh ta nhưng lúc này thì cô không nói. Nhìn cái mặt như đáy nồi thế kia thì chắc là bị bà nội la hay mắng gì mới chịu quay trở lại đây.
Tuy không trêu chọc chồng nhưng Trịnh Mỹ Duyên lại thấy mắc cười, cô mím môi, đầu cuối nhẹ mà cười.
Dương Chấn Phong ngồi xuống ghế, tâm trạng đã khó chịu gặp vợ lại bực bội thêm: Bớt cười đi, đừng có chọc tôi điên lên đấy.
Trịnh Mỹ Duyên hắn giọng một cái rồi nói: Vô duyên.
Dương Chấn Phong liền cau mày xuống: Cái gì!?
Thì tôi nói anh vô duyên, nói rõ mà, anh không nghe thấy sao? Trịnh Mỹ Duyên thản nhiên nói như tạt gáo nước vào mặt chồng.
Dương Chấn Phong nghe xong thì tức mình, anh đứng dậy cởi áo khoác rồi ném lên mặt của Trịnh Mỹ Duyên: Đối với cô thì chẳng cần phải duyên dùng gì hết.
Trịnh Mỹ Duyên kéo chiếc áo khoác xuống, cô nhíu mày nhìn anh ta.
Dương Chấn Phong chỉ ngón tay trỏ nói: Im cho tôi nghỉ ngơi, ồn ào bên tai tôi là coi trừng.
Dương Chấn Phong lườm mắt, rồi kéo cái ghế dựa ra xa một chút. Anh Ngồi xuống, tựa lưng và hai chân thì duỗi thẳng gác lên giường của Trịnh Mỹ Duyên. Trong phòng bệnh này không có hai giường như phòng cấp cứu, vì thế mà Dương Chấn Phong muốn ngủ phải ngồi như vậy. Việc xin thêm giường cần báo trước cho bệnh viện sắp xếp, nhưng giờ cũng trễ rồi, đợi họ xếp nữa thì chả biết đến khi nào mới được ngủ.
Trịnh Mỹ Duyên cầm trên tay áo khoác của Dương Chấn Phong, áo anh ta quăng bừa bãi lên mặt cô làm cô bực bội. Nhưng được cái áo có mùi thơm dễ chịu nên cô cho qua, mà hình như là anh ta mới đổi nước hoa thì phải. Lúc trước dùng cái mùi hơi nồng, mùi này thì nhẹ hơn.
Này! Trịnh Mỹ Duyên lay chân của chồng.
Đã bảo cô im đi rồi mà! Dương Chấn Phong Miệng thì nói nhưng mắt thì nhắm.
Anh nằm ngủ vậy không mỏi cổ thì cũng mỏi lưng đó.
Kệ cha tôi! Sao cô nói nhiều thế? Dương Chấn Phong trĩu mày, bực dộc.
Trịnh Mỹ Duyên thở ra, nhưng không phải vì anh ta cau có với cô mà cô sợ. Điều cần nói thì cô vẫn phải nói, không có sợ anh ta đâu.
Lên đây nằm đi!
Dương Chấn Phong im lặng không muốn trả lời, thế mà Trịnh Mỹ Duyên vẫn cứ không thôi.
Này!
Này này cái gì? Cô im cho tôi nhờ không được hả? Chẳng lẽ giờ phải kiếm băng keo dán cái miệng cô lại à? Dương Chấn Phong bực bội mở mắt ra, anh bỏ chân xuống, ngồi thẳng lưng lên lớn tiếng mắng.
Dương Chấn Phong càng lúc càng nóng nảy khó chịu. Trịnh Mỹ Duyên nhìn anh ta, nhưng cô không nổi cộc mà chỉ lạnh lùng nói: Giường này có thể nằm được hai người. Tôi nói vậy đó! Anh muốn nằm cho thoải mái thì nằm còn không thì thôi.
Cô ấy nói rồi ném lại chiếc áo khoác cho Dương Chấn Phong.
Chụp lấy áo, Dương Chấn Phong đứng dậy. Anh thả áo xuống ghế, mắt nhìn vợ đầy chướng khí: Cô làm như mình tốt với tôi lắm vậy, giả tạo cũng vừa thôi.
Thì cứ như anh nghĩ đi! Nói tóm lại là anh sẽ không nằm trên giường chứ gì, thế càng tốt đỡ mắc công tôi phải nằm nép sang một bên.
Cô ấy nói rồi dịch người sang chính giữa, ung dung nằm với dáng vẻ tận hưởng. Dương Chấn Phong nhìn thật ngứa cái mắt, phòng này là anh trả tiền, ở đâu ra cái chuyện cô ta muốn gì thì được náy.
Dương Chấn Phong dở chăn ngồi xuống giường, giọng điệu kênh kiệu: Xích qua bên kia, cấm cô đụng chạm gì tôi! Không là tối hất lọt xuống sàn thì ráng mà chịu.
Trịnh Mỹ Duyên mắt hiện tia cười, cô nép người qua một bên cho Dương Chấn Phong nằm. Anh ta còn định kéo lấy cái gối của cô nhưng sau đó lại thôi.
Mỹ Duyên cũng không nói gì, có lẽ vì đầu cô đang bị thương nên Dương Chấn Phong mới dừng lại, chứ không là anh ta đã giật mất cái gối của cô.
Vợ nhường gối cho chồng nha. Trịnh Mỹ Duyên nói.
Dương Chấn Phong không đáp lại, chỉ liếc cái mắt thôi. Mỹ Duyên biết là chồng sẽ không dành gối của cô, nhưng thật sự cô muốn nhường cho anh nằm. Dù gì chồng cũng cho cô máu mà, một cái gối thì có đáng là gì.
Thời gian sau đó cứ trôi qua theo từng phút, từng giây, mới đó mà đã là 12h đêm. Dương Chấn Phong đã ngủ say giấc. Trịnh Mỹ Duyên cũng nhắm mắt ngủ, có điều đầu cô cứ ê ê ẩm ẩm, râm ran đau nên cô không thể đi sâu vào trong giấc ngủ của mình.
Trịnh Mỹ Duyên cứ chập chừng, rồi đột nhiên có một lực đập lên bụng cô một cái. Mở mắt ra thì Trịnh Mỹ Duyên thấy cánh tay của Dương Chấn Phong đang đặt trên bụng của cô, là anh ta ngủ mê nên vươn tay sang đụng trúng cô.
Trịnh Mỹ Duyên nhẹ thở ra, cô nhìn sang Dương Chấn Phong. Vậy mà nói cô đừng động chạm anh ta, cuối cùng lại tự anh ta động vô cô.
Bàn tay của Trịnh Mỹ Duyên cầm lấy tay của Dương Chấn Phong đặt sang một bên, nhưng cô vừa thả tay ra thì Dương Chấn Phong nghiêng sang nhích đầu gần sát đến cô.
Khoảng cách quá gần làm Trịnh Mỹ Duyên chợt gượng gạo. Cô đẩy trán của Dương Chấn Phong, nhưng lại khiến anh ta nhíu mày, sau đó lại còn dịch người đến sát cô hơn. Đến nỗi lỡ hôn má cô luôn mà anh ta không hề biết.
Trịnh Mỹ Duyên lúng túng ngửa đầu ra xa, nhưng ngửa hơi quá lại làm cô suýt lọt xuống sàn. Hết hồn cô vội kéo cánh tay của Dương Chấn Phong, nhờ vậy mà cô không bị té nhưng ai ngờ cô giữ được mình rồi thì Dương Chấn Phong lại bỗng mở mắt ra nhìn cô. Môi cô và môi anh sát nhau, mắt cũng nhìn sát nhau, tim của Trịnh Mỹ Duyên bất giác đập thình thịch, cô trước giờ không sợ Dương Chấn Phong nhưng lúc này anh ta nhìn cô lại làm cô sợ sệt.
Đôi mắt ửng màu hồng nhạt của Dương Chấn Phong hướng đến đôi con ngươi lo lắng và đầy bối rối của Mỹ Duyên, cô cứ nghĩ anh ta sẽ quát lên rồi đẩy cô cái ầm xuống sàn. Nhưng mà không phải thế, không có chuyện nào cô nghĩ là xảy ra cả. Dương Chấn Phong chỉ nhìn cô như vậy rồi từ từ lim dim nhắm mắt ngủ tiếp.
Trịnh Mỹ Duyên quay đầu nằm thẳng, cô thở ra một hơi dài. Có lẽ anh ấy chỉ mơ mơ màng màng thôi, vẫn còn trong trạng thái ngủ chứ không có tỉnh giấc. Thật may cho cô quá!
Trịnh Mỹ Duyên đặt tay lên tim của mình, cô cảm nhận nó vẫn còn đang đập khá nhanh. Lúc này cô cũng cảm nhận được hơi thở của Dương Chấn Phong đang phả lên cổ, vì anh ấy vẫn còn nằm sát bên cô.
Hàng mi của Trịnh Mỹ Duyên khẽ rũ xuống, cô nhẹ nhàng quay qua nhìn Dương Chấn Phong. Đôi môi của chồng khi nãy đã chạm vào má cô một cái, là vô thức anh ấy mới đụng cô như vậy. Người đang ngủ sẽ chẳng cảm nhận được gì, nhưng người đang thức thì lại có chút rung động trong cõi lòng.
Người phụ nữ đang đứng nấu ăn đột nhiên bị cô gái ôm lấy vòng eo từ đằng sau.
Mẹ! Sao mẹ vô mà không gọi điện cho con?
Mẹ Lâm Chi cười: Gọi làm gì, con đang làm cũng đâu có đi đón mẹ được.
Con có thể xin về sớm mà.
Thôi, dù sao mẹ cũng về đến nhà rồi.
Lâm Chi thơm mẹ một cái, cô rất vui khi mẹ đã vô với cô. Hơn tháng nay mẹ về quê, làm cô trong này nhớ mẹ chết đi được.
Mẹ để con nấu cho, mẹ đi nghỉ đi!
Mẹ Lâm Chi ngăn con gái lại, bà nói: Được rồi, để đó cho mẹ! Con mau đi tắm, xong thì ra dùng cơm là vừa.
Thấy mẹ nói vậy thì Lâm Chi cũng thôi, nhưng cô lại thơm má của mẹ thêm một cái rồi mới chịu đi tắm. Con gái quyến luyến mẹ là thế, nhưng mẹ Lâm Chi lại cảm thấy con của mình có cái gì đó hơi khác, trông con bé rất rạng rỡ. Điều này không phải chỉ là vì gặp bà, mà theo trực giác của một người phụ nữ thì bà đoán có lẽ con của bà đã có bồ rồi. Chàng trai chụp cùng Lâm Chi đăng trên facebook, tuy nó nói với mẹ đó là đối tác nhưng nhìn nét cười của con trong bức ảnh đó thì không giống với kiểu quan hệ như vậy, chắc chắn đó là bạn trai của nó nhưng nó vẫn giấu mẹ thôi.
Mẹ ở đây thì trước sau gì con cũng để lộ. Bà Lê Cẩm Vân thầm nói và nở nụ cười. Dù bà không rõ về lai lịch của người con trai kia, nhưng xem qua ảnh thì thấy rất ưng. Người trông sáng sủa, lịch lãm, tướng mạo không có gì là để chê. Mong sao tính cách cũng tốt, nghề nghiệp ổn định, nếu thế thì Lâm Chi sẽ có một chỗ dựa tốt rồi.
_____
Dương Chấn Phong bị bắt phải quay lại bệnh viện, trời đã tối, anh thì buồn ngủ mà vô chỗ này là hết muốn ngủ luôn. Quản gia Khiêm không yên tâm nên đi kè kè bên cạnh, giống như bị áp giải đi vậy.
Chú sợ tôi chạy hay sao? Dương Chấn Phong liếc mắt sang quản gia nói.
Ông Khiêm cũng chỉ cười: Tại tôi không tin cậu chủ lắm.
Dương Chấn Phong đứng lại, anh nhìn quản gia rồi chỉ biết thở dài. Anh không muốn nói nữa mà đi thật nhanh đến phòng bệnh của Trịnh Mỹ Duyên. Đến đây, anh mới dừng sau đó quay ra sau bảo: Vừa lòng chú chưa?
Quản gia Khiêm như vẫn chưa chắc chắn lắm, thấy vậy Dương Chấn Phong mỉa mai nói: Nếu vẫn sợ tôi bỏ đi thì chú vô canh cả đêm cũng được, xin thêm cái giường nằm kế bên luôn đi!
Cậu chủ nói thế thì chú Khiêm liền đưa bàn tay lên: Thôi được rồi cậu, tôi sẽ về. Cậu nhớ chăm sóc tốt cho mợ nhé!
Nói đến vậy ông chú mới chịu đi, Dương Chấn Phong tạm bớt được chút bực mình. Anh mở cửa đi vô phòng của Trịnh Mỹ Duyên.
Mỹ Duyên thấy chồng quay lại thì có hơi ngạc nhiên, bình thường cô sẽ nói trêu anh ta nhưng lúc này thì cô không nói. Nhìn cái mặt như đáy nồi thế kia thì chắc là bị bà nội la hay mắng gì mới chịu quay trở lại đây.
Tuy không trêu chọc chồng nhưng Trịnh Mỹ Duyên lại thấy mắc cười, cô mím môi, đầu cuối nhẹ mà cười.
Dương Chấn Phong ngồi xuống ghế, tâm trạng đã khó chịu gặp vợ lại bực bội thêm: Bớt cười đi, đừng có chọc tôi điên lên đấy.
Trịnh Mỹ Duyên hắn giọng một cái rồi nói: Vô duyên.
Dương Chấn Phong liền cau mày xuống: Cái gì!?
Thì tôi nói anh vô duyên, nói rõ mà, anh không nghe thấy sao? Trịnh Mỹ Duyên thản nhiên nói như tạt gáo nước vào mặt chồng.
Dương Chấn Phong nghe xong thì tức mình, anh đứng dậy cởi áo khoác rồi ném lên mặt của Trịnh Mỹ Duyên: Đối với cô thì chẳng cần phải duyên dùng gì hết.
Trịnh Mỹ Duyên kéo chiếc áo khoác xuống, cô nhíu mày nhìn anh ta.
Dương Chấn Phong chỉ ngón tay trỏ nói: Im cho tôi nghỉ ngơi, ồn ào bên tai tôi là coi trừng.
Dương Chấn Phong lườm mắt, rồi kéo cái ghế dựa ra xa một chút. Anh Ngồi xuống, tựa lưng và hai chân thì duỗi thẳng gác lên giường của Trịnh Mỹ Duyên. Trong phòng bệnh này không có hai giường như phòng cấp cứu, vì thế mà Dương Chấn Phong muốn ngủ phải ngồi như vậy. Việc xin thêm giường cần báo trước cho bệnh viện sắp xếp, nhưng giờ cũng trễ rồi, đợi họ xếp nữa thì chả biết đến khi nào mới được ngủ.
Trịnh Mỹ Duyên cầm trên tay áo khoác của Dương Chấn Phong, áo anh ta quăng bừa bãi lên mặt cô làm cô bực bội. Nhưng được cái áo có mùi thơm dễ chịu nên cô cho qua, mà hình như là anh ta mới đổi nước hoa thì phải. Lúc trước dùng cái mùi hơi nồng, mùi này thì nhẹ hơn.
Này! Trịnh Mỹ Duyên lay chân của chồng.
Đã bảo cô im đi rồi mà! Dương Chấn Phong Miệng thì nói nhưng mắt thì nhắm.
Anh nằm ngủ vậy không mỏi cổ thì cũng mỏi lưng đó.
Kệ cha tôi! Sao cô nói nhiều thế? Dương Chấn Phong trĩu mày, bực dộc.
Trịnh Mỹ Duyên thở ra, nhưng không phải vì anh ta cau có với cô mà cô sợ. Điều cần nói thì cô vẫn phải nói, không có sợ anh ta đâu.
Lên đây nằm đi!
Dương Chấn Phong im lặng không muốn trả lời, thế mà Trịnh Mỹ Duyên vẫn cứ không thôi.
Này!
Này này cái gì? Cô im cho tôi nhờ không được hả? Chẳng lẽ giờ phải kiếm băng keo dán cái miệng cô lại à? Dương Chấn Phong bực bội mở mắt ra, anh bỏ chân xuống, ngồi thẳng lưng lên lớn tiếng mắng.
Dương Chấn Phong càng lúc càng nóng nảy khó chịu. Trịnh Mỹ Duyên nhìn anh ta, nhưng cô không nổi cộc mà chỉ lạnh lùng nói: Giường này có thể nằm được hai người. Tôi nói vậy đó! Anh muốn nằm cho thoải mái thì nằm còn không thì thôi.
Cô ấy nói rồi ném lại chiếc áo khoác cho Dương Chấn Phong.
Chụp lấy áo, Dương Chấn Phong đứng dậy. Anh thả áo xuống ghế, mắt nhìn vợ đầy chướng khí: Cô làm như mình tốt với tôi lắm vậy, giả tạo cũng vừa thôi.
Thì cứ như anh nghĩ đi! Nói tóm lại là anh sẽ không nằm trên giường chứ gì, thế càng tốt đỡ mắc công tôi phải nằm nép sang một bên.
Cô ấy nói rồi dịch người sang chính giữa, ung dung nằm với dáng vẻ tận hưởng. Dương Chấn Phong nhìn thật ngứa cái mắt, phòng này là anh trả tiền, ở đâu ra cái chuyện cô ta muốn gì thì được náy.
Dương Chấn Phong dở chăn ngồi xuống giường, giọng điệu kênh kiệu: Xích qua bên kia, cấm cô đụng chạm gì tôi! Không là tối hất lọt xuống sàn thì ráng mà chịu.
Trịnh Mỹ Duyên mắt hiện tia cười, cô nép người qua một bên cho Dương Chấn Phong nằm. Anh ta còn định kéo lấy cái gối của cô nhưng sau đó lại thôi.
Mỹ Duyên cũng không nói gì, có lẽ vì đầu cô đang bị thương nên Dương Chấn Phong mới dừng lại, chứ không là anh ta đã giật mất cái gối của cô.
Vợ nhường gối cho chồng nha. Trịnh Mỹ Duyên nói.
Dương Chấn Phong không đáp lại, chỉ liếc cái mắt thôi. Mỹ Duyên biết là chồng sẽ không dành gối của cô, nhưng thật sự cô muốn nhường cho anh nằm. Dù gì chồng cũng cho cô máu mà, một cái gối thì có đáng là gì.
Thời gian sau đó cứ trôi qua theo từng phút, từng giây, mới đó mà đã là 12h đêm. Dương Chấn Phong đã ngủ say giấc. Trịnh Mỹ Duyên cũng nhắm mắt ngủ, có điều đầu cô cứ ê ê ẩm ẩm, râm ran đau nên cô không thể đi sâu vào trong giấc ngủ của mình.
Trịnh Mỹ Duyên cứ chập chừng, rồi đột nhiên có một lực đập lên bụng cô một cái. Mở mắt ra thì Trịnh Mỹ Duyên thấy cánh tay của Dương Chấn Phong đang đặt trên bụng của cô, là anh ta ngủ mê nên vươn tay sang đụng trúng cô.
Trịnh Mỹ Duyên nhẹ thở ra, cô nhìn sang Dương Chấn Phong. Vậy mà nói cô đừng động chạm anh ta, cuối cùng lại tự anh ta động vô cô.
Bàn tay của Trịnh Mỹ Duyên cầm lấy tay của Dương Chấn Phong đặt sang một bên, nhưng cô vừa thả tay ra thì Dương Chấn Phong nghiêng sang nhích đầu gần sát đến cô.
Khoảng cách quá gần làm Trịnh Mỹ Duyên chợt gượng gạo. Cô đẩy trán của Dương Chấn Phong, nhưng lại khiến anh ta nhíu mày, sau đó lại còn dịch người đến sát cô hơn. Đến nỗi lỡ hôn má cô luôn mà anh ta không hề biết.
Trịnh Mỹ Duyên lúng túng ngửa đầu ra xa, nhưng ngửa hơi quá lại làm cô suýt lọt xuống sàn. Hết hồn cô vội kéo cánh tay của Dương Chấn Phong, nhờ vậy mà cô không bị té nhưng ai ngờ cô giữ được mình rồi thì Dương Chấn Phong lại bỗng mở mắt ra nhìn cô. Môi cô và môi anh sát nhau, mắt cũng nhìn sát nhau, tim của Trịnh Mỹ Duyên bất giác đập thình thịch, cô trước giờ không sợ Dương Chấn Phong nhưng lúc này anh ta nhìn cô lại làm cô sợ sệt.
Đôi mắt ửng màu hồng nhạt của Dương Chấn Phong hướng đến đôi con ngươi lo lắng và đầy bối rối của Mỹ Duyên, cô cứ nghĩ anh ta sẽ quát lên rồi đẩy cô cái ầm xuống sàn. Nhưng mà không phải thế, không có chuyện nào cô nghĩ là xảy ra cả. Dương Chấn Phong chỉ nhìn cô như vậy rồi từ từ lim dim nhắm mắt ngủ tiếp.
Trịnh Mỹ Duyên quay đầu nằm thẳng, cô thở ra một hơi dài. Có lẽ anh ấy chỉ mơ mơ màng màng thôi, vẫn còn trong trạng thái ngủ chứ không có tỉnh giấc. Thật may cho cô quá!
Trịnh Mỹ Duyên đặt tay lên tim của mình, cô cảm nhận nó vẫn còn đang đập khá nhanh. Lúc này cô cũng cảm nhận được hơi thở của Dương Chấn Phong đang phả lên cổ, vì anh ấy vẫn còn nằm sát bên cô.
Hàng mi của Trịnh Mỹ Duyên khẽ rũ xuống, cô nhẹ nhàng quay qua nhìn Dương Chấn Phong. Đôi môi của chồng khi nãy đã chạm vào má cô một cái, là vô thức anh ấy mới đụng cô như vậy. Người đang ngủ sẽ chẳng cảm nhận được gì, nhưng người đang thức thì lại có chút rung động trong cõi lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.