Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
Huần Đan Y
05/05/2021
Tiểu Tam Anh Yêu Em. - Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
Lâm Chi không dám tin vào những gì mình đang đọc, cô hoang mang quá. Ông chủ Dương thật sự muốn cô trở thành nhân viên phòng y tưởng ư? Trong khi cô không hề có một chút kinh nghiệm gì trong việc này.
Lâm Chi hỏi cô thư ký: Nếu tôi ký vào đây thì sẽ đi làm ở đâu?
Cô thư ký thấy vẻ mặt hoang mang của Lâm Chi thì chợt cười: Nhân viên phòng ý tưởng thì đương nhiên sẽ phải làm tại trụ sở chính rồi. Trong này cũng có ghi rõ địa chỉ mà, cô xem kỹ đi!
Lâm Chi nhìn vào mặt chữ mà rối cả mắt, rất nhiều điều khoản và thông tin trên này. Lâm Chi nhất thời không thể đọc lướt qua một lần là nắm hết được.
Lâm Chi ngỏ ý với cô thư ký: Có thể cho tôi mang hợp đồng về nhà xem cho kỹ được không? Ở đây tôi đọc không nắm được hết những điều khoản.
Cô thư ký trả lời: Ông tổng muốn ngày mai là cô nhận việc ngay. Vậy nên, cô hãy xem kỹ hợp đồng trong hôm nay đi. Nếu đem về nhà thì cô sẽ phải mắc công mang lên, mà đến chiều thì 5h là công ty đã tan ca rồi. Lỡ may cô mang đến trễ thì sẽ bị mất cơ hội tốt đấy!
Lâm Chi thấy cô thư ký nói cũng đúng, cô đành cầm tờ hợp đồng ngồi xuống ghế mà đọc cho kỹ. Cô thư ký cũng đi ra ngoài để cho Lâm Chi thoải mái đọc.
Lâm Chi cố gắng bình tâm để đọc và nắm các điều khoản, xem thử cô có nên ký hay không. Tờ hợp đồng viết tổng cộng có 10 điều khoản của bên A yêu cầu với bên B, nhưng những điều khoản này đều khá phù hợp, không có thiệt thòi gì với Lâm Chi. Trừ khi là cô ấy tự ý bỏ việc, gây thiệt hại hoặc tiết lộ dự án của công ty cho bên đối thủ, thì mới bị bồi thường và xử phạt tùy vào mức độ vi phạm do công ty quyết định hoặc theo luật nhà nước.
Lâm Chi xem kỹ và ngẫm nghĩ thì thấy cũng không có vấn đề gì. Bây giờ, Lâm Chi mới nhận ra ông chủ Dương là người rất tinh tế, mưu sự khó đoán. Ông ấy... mà không, gọi ông nghe già quá nên gọi là anh ấy vốn đã nhìn thấy khả năng của cô nên mới có ý chọn cô vào vị trí này. Hơn thế nữa, ông chủ Dương còn dùng kế loại cô khỏi cửa hàng phải chăng là để cho các nhân viên khỏi phải ganh tỵ và đố kỵ với cô?
Lâm Chi chợt nghĩ rồi chợt mỉm cười: Không ngờ đây mới chính là ý định thật sự của ông chủ! Lâm Chi thầm nghĩ.
Cô đã muốn ký vào hợp đồng nhưng trên bàn không có cây viết. Lâm Chi đi tới cái bàn làm việc của Dương Chấn Phong mượn tạm cây bút của anh ta rồi ký vào bản hợp đồng. Sau khi ký xong, Lâm Chi chụp lại rồi đặt bút cùng hợp đồng gọn gàn trên bàn của Dương Chấn Phong. Rồi thì cô đi về.
Theo hợp đồng thì ngày mai là Lâm Chi được đi làm, ngày mai cũng sẽ là ngày thử việc đầu tiên của cô tại vị trí mới. Lâm Chi rất hớn hở, trong lòng vui mừng như trúng được tờ vé số. Lương ở vị trí mới cao hơn lưỡng của bán hàng gấp 2 lần, cô thích ơi là thích, thích đến nỗi quên mất bụng mình đang đói.
Lâm Chi đi taxi về nhà, bây giờ cô mới thấy mình cần được ăn, cô đói chết mất. Lâm Chi chế đại gói mì Hảo Hảo chua cay, mở tủ lạnh lấy ra ít giá đỗ để ăn kèm với mì. Lâm Chi bưng tô mì để trên bàn, cô kéo cái ghế sát đến để ngồi. Mở tô mì ra, hơi nước bay lên tỏa mùi thơm của mì xông vào khứu giác, wow! Thơm ngon ngất ngây là đây! Lâm Chi bụng đói cồn cào, cô cầm ngây chiếc đũa gắp miếng mì cho ngay vào miệng.
Cảm giác khi ăn lúc này thật là ngon biết mấy, trong lòng vui vẻ thì việc ăn uống cũng trở nên vui vẻ. Lâm Chi ăn hết tô mì, húp đến ngụm nước cuối cùng rồi đặt đũa lên tô. Lâm Chi đứng dậy, rót miếng nước để uống.
Một lát sau, Lâm Chi ngồi trong phòng và gọi điện cho mẹ. Mẹ là người duy nhất lúc này mà cô có thể chia sẻ tin vui. Lâm Chi kể cho mẹ nghe cô được nhận một công việc rất tốt, lương khá cao nữa. Mẹ nghe được thì cũng rất vui mừng cho Lâm Chi. Hai mẹ con nói chuyện cười đùa với nhau, gương mặt Lâm Chi vô cùng rạng rỡ.
Dương Chấn Phong quay lại phòng làm việc, anh cầm tờ hợp đồng của Lâm Chi lên, lật sang mục chữ ký. Một bên chân mày của Dương Chấn Phong nhướng lên và miệng thì cười: Người đẹp nhưng nét chữ thì ngược lại hoàn toàn.
Người ta nói cái răng cái tóc là gốc con người nhưng không biết có liên quan đến cái nét chữ hay không? Lâm Chi bề ngoài nhìn rất hoàn hảo nhưng về phần chữ viết thì cô lại viết chữ xấu tệ. Đúng là con người thì ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm. Dương Chấn Phong cứ nghĩ là Lâm Chi sẽ có nét tài hoa cả về đôi tay nhưng ai ngờ. Dương Chấn Phong đưa tay lên chống cầm, lại chợt phải bật cười, chữ cô ấy ký còn tạm được nhưng cái phần ghi rõ họ tên thì chao ôi! Nó lên xuống như đường zich zac, nhìn rất là mắc cười.
Dương Chấn Phong nhìn sang mục địa chỉ liên lạc và số điện thoại, mục này được đánh sẵn bằng máy tính theo thông tin có sẵn của Lâm Chi trên hồ sơ lưu trữ. Dương Chấn Phong lấy điện thoại của mình ra và lưu vào số điện thoại của Lâm Chi. Ánh mắt anh hiện tia cười, anh vui vẻ đặt điện thoại xuống sau đó thì nhấc máy bàn gọi thư ký vô nhận lấy hồ sơ của Lâm Chi.
Tầm 5h30 chiều, Lâm Chi vừa mới gội đầu xong. Trên đầu cô quấn chiếc khăn màu vàng, cô đi tới ngay chỗ chiếc tivi, kéo cái máy quạt bật lên rồi tháo khăn ra. Cô dùng sức gió của máy quạt để làm khô tóc. Lâm Chi không có thói quen dùng máy sáy vì tóc dễ bị hư tổn, trừ trường hợp là cô gội đầu muộn thì cô mới dùng đến máy sáy. Lâm Chi dùng khăn chà chà đuôi tóc, bên trái rồi bên phải cho mau khô. Tầm 10 phút sau thì tóc Lâm Chi đã khô hẳn. Lâm Chi tắt máy quạt rồi đi vào trong phòng, cô đi vô thì thấy điện thoại nháy đèn.
Lâm Chi cầm lấy điện thoại, cô vẽ hình chữ A để mở khóa. Nhìn vào tin nhắn là số lạ nhắn đến.
Tin nhắn viết: Đây là số của tôi, cô vào zalo xin add vô đi! CEO Dương Chấn Phong.
Lâm Chi chớp đôi mắt, cô ban đầu còn nghĩ đây là tin nhắn gửi nhằm, nhưng khi đọc đến CEO Dương Chấn Phong thì mới biết đây không phải là nhằm mà là ông chủ cố tình nhắn cho cô. Nhưng ông chủ muốn add zalo thì tại sao không gửi kết bạn qua zalo với cô mà phải bảo cô tự xin add với ông chủ? Nếu nói là ông chủ muốn tự cao thì ông chủ nên tự cao luôn thể, gửi cái tin nhắn này làm gì nhỉ?
Lâm Chi bấm vào mục tin nhắn, cô reply lại: Ông chủ à! Có thể không kết bạn zalo không, có việc gì cần hoặc cấp thiết, tôi gọi trực tiếp cho ông chủ cũng được. Tôi không tiếc tiền cạt đâu.
Dương Chấn Phong đang ngồi trên xe, anh đọc tin nhắn của Lâm Chi thì nhíu mày: Cái gì? Như thế này là dám trái lệnh ông chủ ư?
Dương Chấn Phong rep lại: Cô nhân viên Lâm Chi! Không phải ai cũng được phép add zalo với tôi, cô nên chân trọng khi được sự cho phép này của ông chủ. Mau xin add friend! Sau này làm việc thông qua zalo chứ không có gọi. Cấm gọi trực tiếp!
Lâm Chi đọc xong thì sững sờ: Gì vậy trời? Còn có vụ cấm gọi trực tiếp nữa ư? Ông chủ thật là!
Lâm Chi nhắn: Vâng, nếu bắt buộc zalo là vì công việc thì tôi sẽ add zalo với ông chủ.
Dương Chấn Phong bước xuống xe vẫn dán mắt vào điện thoại. Đọc xong tin nhắn này Dương Chấn Phong mới thỏa mãn, anh cất điện thoại vào túi, miệng còn đang cười thì bỗng dưng co lại.
Thằng oắc kia mau vào đây! Tiếng bà nội vang lên, bà đứng trước nhà cầm cây gậy, mắt nhìn về hướng của Dương Chấn Phong.
Dương Chấn Phong nhìn bà, thở dài một hơi. Bà lẫn là bà lại gọi thế, mà khi bà gọi thế là bà cáu mà cáu thì bà quýnh. Trời ơi! Bên ngoài làm CEO về nhà làm đứa bé bị ăn đòn ư?
Bảo mau vô đây có nghe không? Bà dọng cây gậy xuống đất, hâm dọa Dương Chấn Phong.
Dương Chấn Phong nhắm mắt, chậc một cái trong miệng rồi cũng phải đi đến chỗ của bà nội.
Cô giúp việc tên Bơm đứng bên cạnh đỡ nội, nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cậu chủ thì bụm miệng cười. Cậu chủ về nhà thì trông hài lắm, bởi vì khi cậu bị nội la thì cậu giống như con nít vậy.
Dương Chấn Phong thấy con Bơm cười thì bực bội, anh chỉ tay nói: Này cười cái gì hả? Tôi đuổi việc cô bây giờ!
Bơm không cười nữa nhưng cũng không có nghĩa là Bơm sợ cậu. Trong nhà ai cũng sợ cậu chủ nhưng riêng Bơm thì không sợ, tính Bơm hơi khùng khùng nên chả biết sợ cậu. Bơm chỉ nghe lời cụ bà, và sợ duy nhất cụ bà mà thôi.
Bà nội thấy Dương Chấn Phong mắng Bơm thì mắng lại: Kệ nó! Người ta cười cũng cấm à? Thứ gì không có miếng duyên miếng dùng. Giọng bà khi nói khàn khàn run run, nhưng câu nào câu nấy nói ra cũng khiến Dương Chấn Phong bị bẻ mặt, anh tức muốn nhức óc.
Lâm Chi không dám tin vào những gì mình đang đọc, cô hoang mang quá. Ông chủ Dương thật sự muốn cô trở thành nhân viên phòng y tưởng ư? Trong khi cô không hề có một chút kinh nghiệm gì trong việc này.
Lâm Chi hỏi cô thư ký: Nếu tôi ký vào đây thì sẽ đi làm ở đâu?
Cô thư ký thấy vẻ mặt hoang mang của Lâm Chi thì chợt cười: Nhân viên phòng ý tưởng thì đương nhiên sẽ phải làm tại trụ sở chính rồi. Trong này cũng có ghi rõ địa chỉ mà, cô xem kỹ đi!
Lâm Chi nhìn vào mặt chữ mà rối cả mắt, rất nhiều điều khoản và thông tin trên này. Lâm Chi nhất thời không thể đọc lướt qua một lần là nắm hết được.
Lâm Chi ngỏ ý với cô thư ký: Có thể cho tôi mang hợp đồng về nhà xem cho kỹ được không? Ở đây tôi đọc không nắm được hết những điều khoản.
Cô thư ký trả lời: Ông tổng muốn ngày mai là cô nhận việc ngay. Vậy nên, cô hãy xem kỹ hợp đồng trong hôm nay đi. Nếu đem về nhà thì cô sẽ phải mắc công mang lên, mà đến chiều thì 5h là công ty đã tan ca rồi. Lỡ may cô mang đến trễ thì sẽ bị mất cơ hội tốt đấy!
Lâm Chi thấy cô thư ký nói cũng đúng, cô đành cầm tờ hợp đồng ngồi xuống ghế mà đọc cho kỹ. Cô thư ký cũng đi ra ngoài để cho Lâm Chi thoải mái đọc.
Lâm Chi cố gắng bình tâm để đọc và nắm các điều khoản, xem thử cô có nên ký hay không. Tờ hợp đồng viết tổng cộng có 10 điều khoản của bên A yêu cầu với bên B, nhưng những điều khoản này đều khá phù hợp, không có thiệt thòi gì với Lâm Chi. Trừ khi là cô ấy tự ý bỏ việc, gây thiệt hại hoặc tiết lộ dự án của công ty cho bên đối thủ, thì mới bị bồi thường và xử phạt tùy vào mức độ vi phạm do công ty quyết định hoặc theo luật nhà nước.
Lâm Chi xem kỹ và ngẫm nghĩ thì thấy cũng không có vấn đề gì. Bây giờ, Lâm Chi mới nhận ra ông chủ Dương là người rất tinh tế, mưu sự khó đoán. Ông ấy... mà không, gọi ông nghe già quá nên gọi là anh ấy vốn đã nhìn thấy khả năng của cô nên mới có ý chọn cô vào vị trí này. Hơn thế nữa, ông chủ Dương còn dùng kế loại cô khỏi cửa hàng phải chăng là để cho các nhân viên khỏi phải ganh tỵ và đố kỵ với cô?
Lâm Chi chợt nghĩ rồi chợt mỉm cười: Không ngờ đây mới chính là ý định thật sự của ông chủ! Lâm Chi thầm nghĩ.
Cô đã muốn ký vào hợp đồng nhưng trên bàn không có cây viết. Lâm Chi đi tới cái bàn làm việc của Dương Chấn Phong mượn tạm cây bút của anh ta rồi ký vào bản hợp đồng. Sau khi ký xong, Lâm Chi chụp lại rồi đặt bút cùng hợp đồng gọn gàn trên bàn của Dương Chấn Phong. Rồi thì cô đi về.
Theo hợp đồng thì ngày mai là Lâm Chi được đi làm, ngày mai cũng sẽ là ngày thử việc đầu tiên của cô tại vị trí mới. Lâm Chi rất hớn hở, trong lòng vui mừng như trúng được tờ vé số. Lương ở vị trí mới cao hơn lưỡng của bán hàng gấp 2 lần, cô thích ơi là thích, thích đến nỗi quên mất bụng mình đang đói.
Lâm Chi đi taxi về nhà, bây giờ cô mới thấy mình cần được ăn, cô đói chết mất. Lâm Chi chế đại gói mì Hảo Hảo chua cay, mở tủ lạnh lấy ra ít giá đỗ để ăn kèm với mì. Lâm Chi bưng tô mì để trên bàn, cô kéo cái ghế sát đến để ngồi. Mở tô mì ra, hơi nước bay lên tỏa mùi thơm của mì xông vào khứu giác, wow! Thơm ngon ngất ngây là đây! Lâm Chi bụng đói cồn cào, cô cầm ngây chiếc đũa gắp miếng mì cho ngay vào miệng.
Cảm giác khi ăn lúc này thật là ngon biết mấy, trong lòng vui vẻ thì việc ăn uống cũng trở nên vui vẻ. Lâm Chi ăn hết tô mì, húp đến ngụm nước cuối cùng rồi đặt đũa lên tô. Lâm Chi đứng dậy, rót miếng nước để uống.
Một lát sau, Lâm Chi ngồi trong phòng và gọi điện cho mẹ. Mẹ là người duy nhất lúc này mà cô có thể chia sẻ tin vui. Lâm Chi kể cho mẹ nghe cô được nhận một công việc rất tốt, lương khá cao nữa. Mẹ nghe được thì cũng rất vui mừng cho Lâm Chi. Hai mẹ con nói chuyện cười đùa với nhau, gương mặt Lâm Chi vô cùng rạng rỡ.
Dương Chấn Phong quay lại phòng làm việc, anh cầm tờ hợp đồng của Lâm Chi lên, lật sang mục chữ ký. Một bên chân mày của Dương Chấn Phong nhướng lên và miệng thì cười: Người đẹp nhưng nét chữ thì ngược lại hoàn toàn.
Người ta nói cái răng cái tóc là gốc con người nhưng không biết có liên quan đến cái nét chữ hay không? Lâm Chi bề ngoài nhìn rất hoàn hảo nhưng về phần chữ viết thì cô lại viết chữ xấu tệ. Đúng là con người thì ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm. Dương Chấn Phong cứ nghĩ là Lâm Chi sẽ có nét tài hoa cả về đôi tay nhưng ai ngờ. Dương Chấn Phong đưa tay lên chống cầm, lại chợt phải bật cười, chữ cô ấy ký còn tạm được nhưng cái phần ghi rõ họ tên thì chao ôi! Nó lên xuống như đường zich zac, nhìn rất là mắc cười.
Dương Chấn Phong nhìn sang mục địa chỉ liên lạc và số điện thoại, mục này được đánh sẵn bằng máy tính theo thông tin có sẵn của Lâm Chi trên hồ sơ lưu trữ. Dương Chấn Phong lấy điện thoại của mình ra và lưu vào số điện thoại của Lâm Chi. Ánh mắt anh hiện tia cười, anh vui vẻ đặt điện thoại xuống sau đó thì nhấc máy bàn gọi thư ký vô nhận lấy hồ sơ của Lâm Chi.
Tầm 5h30 chiều, Lâm Chi vừa mới gội đầu xong. Trên đầu cô quấn chiếc khăn màu vàng, cô đi tới ngay chỗ chiếc tivi, kéo cái máy quạt bật lên rồi tháo khăn ra. Cô dùng sức gió của máy quạt để làm khô tóc. Lâm Chi không có thói quen dùng máy sáy vì tóc dễ bị hư tổn, trừ trường hợp là cô gội đầu muộn thì cô mới dùng đến máy sáy. Lâm Chi dùng khăn chà chà đuôi tóc, bên trái rồi bên phải cho mau khô. Tầm 10 phút sau thì tóc Lâm Chi đã khô hẳn. Lâm Chi tắt máy quạt rồi đi vào trong phòng, cô đi vô thì thấy điện thoại nháy đèn.
Lâm Chi cầm lấy điện thoại, cô vẽ hình chữ A để mở khóa. Nhìn vào tin nhắn là số lạ nhắn đến.
Tin nhắn viết: Đây là số của tôi, cô vào zalo xin add vô đi! CEO Dương Chấn Phong.
Lâm Chi chớp đôi mắt, cô ban đầu còn nghĩ đây là tin nhắn gửi nhằm, nhưng khi đọc đến CEO Dương Chấn Phong thì mới biết đây không phải là nhằm mà là ông chủ cố tình nhắn cho cô. Nhưng ông chủ muốn add zalo thì tại sao không gửi kết bạn qua zalo với cô mà phải bảo cô tự xin add với ông chủ? Nếu nói là ông chủ muốn tự cao thì ông chủ nên tự cao luôn thể, gửi cái tin nhắn này làm gì nhỉ?
Lâm Chi bấm vào mục tin nhắn, cô reply lại: Ông chủ à! Có thể không kết bạn zalo không, có việc gì cần hoặc cấp thiết, tôi gọi trực tiếp cho ông chủ cũng được. Tôi không tiếc tiền cạt đâu.
Dương Chấn Phong đang ngồi trên xe, anh đọc tin nhắn của Lâm Chi thì nhíu mày: Cái gì? Như thế này là dám trái lệnh ông chủ ư?
Dương Chấn Phong rep lại: Cô nhân viên Lâm Chi! Không phải ai cũng được phép add zalo với tôi, cô nên chân trọng khi được sự cho phép này của ông chủ. Mau xin add friend! Sau này làm việc thông qua zalo chứ không có gọi. Cấm gọi trực tiếp!
Lâm Chi đọc xong thì sững sờ: Gì vậy trời? Còn có vụ cấm gọi trực tiếp nữa ư? Ông chủ thật là!
Lâm Chi nhắn: Vâng, nếu bắt buộc zalo là vì công việc thì tôi sẽ add zalo với ông chủ.
Dương Chấn Phong bước xuống xe vẫn dán mắt vào điện thoại. Đọc xong tin nhắn này Dương Chấn Phong mới thỏa mãn, anh cất điện thoại vào túi, miệng còn đang cười thì bỗng dưng co lại.
Thằng oắc kia mau vào đây! Tiếng bà nội vang lên, bà đứng trước nhà cầm cây gậy, mắt nhìn về hướng của Dương Chấn Phong.
Dương Chấn Phong nhìn bà, thở dài một hơi. Bà lẫn là bà lại gọi thế, mà khi bà gọi thế là bà cáu mà cáu thì bà quýnh. Trời ơi! Bên ngoài làm CEO về nhà làm đứa bé bị ăn đòn ư?
Bảo mau vô đây có nghe không? Bà dọng cây gậy xuống đất, hâm dọa Dương Chấn Phong.
Dương Chấn Phong nhắm mắt, chậc một cái trong miệng rồi cũng phải đi đến chỗ của bà nội.
Cô giúp việc tên Bơm đứng bên cạnh đỡ nội, nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cậu chủ thì bụm miệng cười. Cậu chủ về nhà thì trông hài lắm, bởi vì khi cậu bị nội la thì cậu giống như con nít vậy.
Dương Chấn Phong thấy con Bơm cười thì bực bội, anh chỉ tay nói: Này cười cái gì hả? Tôi đuổi việc cô bây giờ!
Bơm không cười nữa nhưng cũng không có nghĩa là Bơm sợ cậu. Trong nhà ai cũng sợ cậu chủ nhưng riêng Bơm thì không sợ, tính Bơm hơi khùng khùng nên chả biết sợ cậu. Bơm chỉ nghe lời cụ bà, và sợ duy nhất cụ bà mà thôi.
Bà nội thấy Dương Chấn Phong mắng Bơm thì mắng lại: Kệ nó! Người ta cười cũng cấm à? Thứ gì không có miếng duyên miếng dùng. Giọng bà khi nói khàn khàn run run, nhưng câu nào câu nấy nói ra cũng khiến Dương Chấn Phong bị bẻ mặt, anh tức muốn nhức óc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.