Chương 59: Quán bar cùng Gia Uy.
Huần Đan Y
20/05/2021
Giờ tan làm.
Lâm Chi đi một chuyến xe buýt về nhà. Cô lấy chìa khóa mở cửa thì bỗng nghe tiếng bóp còi vang lên. Quay ra sau, cô ngạc nhiên khi thấy đó là chiếc ô tô của Dương Chấn Phong. Trong đầu Lâm Chi liền tự hỏi: Tại sao anh ấy lại đến đây?
Dương Chấn Phong mở cửa xe bước xuống. Lâm Chi không đợi anh ấy đi tới gần, cô đã tự đi tới trước mặt của anh.
Có việc gì sao Dương tổng?
Dương Chấn Phong trả lời câu hỏi của Lâm Chi một cách rất thản nhiên: Tôi muốn gặp cô trước khi về thôi.
Lâm Chi hơi cúi mặt, thẹn thùng cười nhẹ: Anh nói vậy không sợ tôi sẽ hiểu lầm ư?
Cô hiểu lầm thế nào?
Thì là...nghĩ anh thích tôi đó.
Dương Chấn Phong chớp mắt, nét cười trên môi: Tôi có nói là không thích cô bao giờ?
Lâm Chi nâng mắt, cô vừa ngạc nhiên lại vừa xao xuyến. Rất nhanh cô lại hạ mắt xuống, e ấp nói: Thích có nhiều kiểu thích lắm.
Dương Chấn Phong nắm lấy tay Lâm Chi, anh bước lại gần cô hơn, rồi bỗng hôn lên cánh môi hồng của cô. Nhịp tim của người con gái liền bồi hồi, đập nhanh hơn hẳn. Hôn nhẹ cô một cái, còn nói: Anh thích em kiểu thế này.
Hai bên má của Lâm Chi chợt hồng lên, cô vui đến nỗi không biết làm sao chỉ biết cúi mặt cười lén. Nhưng làm sao có thể giấu được ánh mắt của Dương tổng đang nhìn cô chứ? Làm sao mà giấu đây, hihi....
Lâm Chi ôm cái gối, mắt thì nhắm, miệng thì cười. Cho đến khi lăn cái đùng xuống giường, té cái ự thì mới chợt nhận ra là mình ngủ mơ. Cô ngồi dậy, tóc tai xuề xòa, bàn tay liền sờ lên môi. Cảm giác lúc đó rất chân thật, nhưng là cô nằm mơ hết sao? Thật sự là mơ ư?
Lâm Chi đứng dậy lấy điện thoại ra xem, bây giờ là 7h tối. Vậy cô về nhà lúc 6h đã ngủ thíp đi, và tất cả những gì anh ấy bày tỏ với cô đều là do não bộ của cô tự biên tự diễn.
Vẫn không mấy tin, Lâm Chi mở cửa chạy ra bên ngoài nhìn xem. Cô nhìn qua rồi nhìn lại, đóng cửa rồi mở cửa. Quả thật tất cả chỉ là ảo mộng.
Quá thất vọng, Lâm Chi bước vô nhà. Cô nhặt lại cái gối bỏ lên giường, rồi tự đánh vào đầu mình một cái. Làm sao cô lại mơ mộng như thế chứ? Khi tỉnh biết đó không phải thật, lòng cô hụt hẫng vô cùng. Người ta bao té từ chính tầng mây xuống là như thế này đây.
Tuy tự trách đó chỉ là do cô nằm mơ, nhưng nghĩ lại cảnh anh ấy nói thích cô thì tim cô vẫn rung động. Lạ lùng, chỉ là mơ thôi mà cũng thế. Nếu có ngày anh nói thật thì sao? Không biết lúc đó cô sẽ như thế nào? Nhưng mong là đừng có nằm mơ nữa. Haiz! Lâm Chi đứng dậy, đi lấy một cốc nước uống cho tỉnh táo hơn. Cô thích Dương tổng quá nên khi ngủ cũng nghĩ về anh mất rồi!
_____
Cuối tuần, Dương Chấn Phong đi gặp anh bạn cũ là Nguyễn Gia Uy. Cả hai hẹn gặp nhau tại một quán bar. Gia Uy đã đến trước Dương Chấn Phong, anh kêu sẵn cho mình một ly cocktail rồi ngồi thưởng thức. Cho đến khi Dương Chấn Phong xuất hiện, anh đi tới và vỗ lên vai của Gia Uy một cái: Đến sớm vậy?
Nguyễn Gia Uy cười, anh lắc nhẹ ly, uống thêm một ít rồi nói: Tại tôi rảnh hơn cậu chăng?
Rảnh quá thì lấy vợ đi! Dương Chấn Phong sau đó cũng gọi cho mình đồ uống.
Vợ đâu mà sẵn có để lấy, với lại muốn lấy cũng chưa hẳn đã lấy được vợ đẹp như cậu.
Nhắc đến vợ mình, Dương Chấn Phong liền thở dài: Vợ tôi là nỗi ám ảnh cuộc đời chứ ở đấy mà cậu khen đẹp. Nhưng tôi cũng thắc mắc là tại sao ai cũng nói cô ta đẹp vậy? Tôi thấy có đẹp chút nào đâu.
Đặt ly cocktail xuống, Gia Uy cười anh bạn: Mắt cậu có vấn đề chắc rồi!
Hơ! Dương Chấn Phong chẳng tin mắt anh bị gì.
Ly Old Fashioned Cocktail được người pha chế đưa đến cho Dương Chấn Phong. Nó là một loại thức uống được phục vụ trong ly rock, với đá viên lớn, vỏ cam và chanh trên miệng ly. Khác với Dương Chấn Phong, Nguyễn Gia Uy thì lại đang uống Cocktail Daiquiri, một loại đồ uống pha từ rượu Rum, nước cốt chanh và đường. Một người ly màu đỏ, một người ly màu nước trắng hơi đục. Tuy mùi vị khác nhau nhưng đều là cocktail.
Tôi đang rất muốn ly hôn, nhưng vẫn kẹt bà nội. Bà rất quý vợ, một mực không cho tôi giải quyết với cô ta. Dương Chấn Phong tâm sự, rồi cầm ly lên uống.
Vậy cậu kiếm ai thay thế vợ đi! Gia Uy mách.
Thay thế thì khối người có thể thay cô ta.
Cười, Gia Uy nói: Tôi không có nói là thay thế với cậu, mà là bà của cậu. Tìm người thay vị trí của vợ trong chính cái nhìn của bà cậu kìa. Nếu cậu tìm được người ưng ý bà, thì vợ sẽ tự nhiên bị giảm mức độ coi trọng ngay thôi.
Dương Chấn Phong cảm thấy ý này rất hay, sao trước nay anh không suy nghĩ ra chứ?
Này Gia Uy! Cậu đi lâu nên khác hẳn hồi xưa rồi đấy!
Gia Uy quay qua nhìn: Thấy tôi tuấn tú hơn hồi đó ư?
Bớt tự luyến đi cha nội. Dương Chấn Phong trêu chọc.
Gia Uy cười, anh lại nâng ly lên nhấp một ngụm. Dương Chấn Phong cũng lắc nhẹ ly của mình rồi uống.
Cậu đã có bạn gái chưa? Dương Chấn Phong hỏi.
Gia Uy trong ánh mắt có gì đó vui vui, và rồi anh gật đầu.
Là ai thế?
Dương Chấn Phong hào hứng muốn biết, nhưng Gia Uy lại không nói rõ mà chỉ bảo: Đó là một cô gái ôn nhu.
Cậu có hình không, cho tôi xem thử gu của cậu như thế nào?
Gia Uy liền nói: Hình thì không có, nhưng cô ấy chắc chắn không xấu hơn vợ của cậu.
Dương Chấn Phong nhíu mày: Đừng có lấy vợ tôi ra làm tiêu chuẩn sắc đẹp nữa, không là coi chừng rước phải ác nữ về nhà. Khi ấy muốn đuổi cũng mệt chứ chả đùa.
Nguyễn Gia Uy bật cười. Dương Chấn Phong nói: Tôi nói thật đó, cười đi rồi thấy cảnh.
Gia Uy nghe nhưng vẫn cười. Tính cậu này có vẻ dễ chịu hơn Dương Chấn Phong. Ôn hòa chứ không hay nóng giận. Khi cười cũng rất đẹp trai.
Thế cô gái đó tên gì?
Cô ấy có cái tên rất dễ gọi.
Dương Chấn Phong đưa giày đá cái chân Gia Uy một cái: Cậu bớt giỡn đi, trả lời sao mà giống bà nội của tôi quá!
Bà cậu thì liên quan gì? Gia Uy nhướng vai.
Thì kiểu hỏi một đằng nói một nẻo, bệnh đãng trí của người lớn tuổi ấy. Cậu đừng nói với tôi là cậu mắc chứng như vậy nha!
Gia Uy cầm ly nước lên: Cậu đang rủa tôi đấy à?
Thế cô gái đó tên gì mới được, sợ tôi biết sẽ làm gì hay sao mà giấu kỹ vậy.
Gia Uy trước khi uống nói: Cô ấy tên Trần Minh Minh.
Không gian của quán bar vang lên những bản nhạc du dưa, thoải mái cho khách tận hưởng đồ uống và thư giãn. Dương Chấn Phong cùng Gia Uy trò truyện, áp lực của cả hai cũng nhờ vậy mà được giải tỏa. Gia Uy còn kể cho Dương Chấn Phong biết là cô gái anh quen không biết nhiều về anh, chỉ có một điều cô ấy biết là anh có rất nhiều tiền.
Con gái bây giờ rất đào mỏ. Cậu lấy tôi ra mà làm kinh nghiệm. Dương Chấn Phong thật tình khuyên bạn, vì cuộc hôn nhân của anh chẳng có chút mùi vị gì của tình yêu, thay vào đó chỉ toàn là sự lợi dụng từ phía của vợ.
Vợ cậu có yêu cậu không Phong? Gia Uy hỏi.
Dương Chấn Phong chỉ cười bằng một nụ cười buồn chán: Tôi cứ nghĩ cô ta là sắc đá chứ không phải người. Bản tính rất vô cảm, ngoài việc muốn moi tiền từ tôi thì không biết đến chữ yêu là gì đâu.
Gia Uy nghe xong có chút suy nghĩ, anh gặp vợ của Dương Chấn Phong chỉ có duy nhất vào lần họ tổ chức hôn lễ. Ngoài ra thì không gặp nữa, cũng không hiểu về tính cách của vợ cậu ấy. Có thể đó là một người phụ nữ không tốt như những gì Dương Chấn Phong đã nói.
Tôi mong cậu sẽ có được điều mà cậu muốn.
Dương Chấn Phong cũng mong như vậy. Hôn nhân mệt mỏi này của anh sớm ngày kết thúc, giải thoát khỏi cảnh chung giường với Trịnh Mỹ Duyên. Đối với anh đó mới là điều tốt đẹp nhất.
Lâm Chi đi một chuyến xe buýt về nhà. Cô lấy chìa khóa mở cửa thì bỗng nghe tiếng bóp còi vang lên. Quay ra sau, cô ngạc nhiên khi thấy đó là chiếc ô tô của Dương Chấn Phong. Trong đầu Lâm Chi liền tự hỏi: Tại sao anh ấy lại đến đây?
Dương Chấn Phong mở cửa xe bước xuống. Lâm Chi không đợi anh ấy đi tới gần, cô đã tự đi tới trước mặt của anh.
Có việc gì sao Dương tổng?
Dương Chấn Phong trả lời câu hỏi của Lâm Chi một cách rất thản nhiên: Tôi muốn gặp cô trước khi về thôi.
Lâm Chi hơi cúi mặt, thẹn thùng cười nhẹ: Anh nói vậy không sợ tôi sẽ hiểu lầm ư?
Cô hiểu lầm thế nào?
Thì là...nghĩ anh thích tôi đó.
Dương Chấn Phong chớp mắt, nét cười trên môi: Tôi có nói là không thích cô bao giờ?
Lâm Chi nâng mắt, cô vừa ngạc nhiên lại vừa xao xuyến. Rất nhanh cô lại hạ mắt xuống, e ấp nói: Thích có nhiều kiểu thích lắm.
Dương Chấn Phong nắm lấy tay Lâm Chi, anh bước lại gần cô hơn, rồi bỗng hôn lên cánh môi hồng của cô. Nhịp tim của người con gái liền bồi hồi, đập nhanh hơn hẳn. Hôn nhẹ cô một cái, còn nói: Anh thích em kiểu thế này.
Hai bên má của Lâm Chi chợt hồng lên, cô vui đến nỗi không biết làm sao chỉ biết cúi mặt cười lén. Nhưng làm sao có thể giấu được ánh mắt của Dương tổng đang nhìn cô chứ? Làm sao mà giấu đây, hihi....
Lâm Chi ôm cái gối, mắt thì nhắm, miệng thì cười. Cho đến khi lăn cái đùng xuống giường, té cái ự thì mới chợt nhận ra là mình ngủ mơ. Cô ngồi dậy, tóc tai xuề xòa, bàn tay liền sờ lên môi. Cảm giác lúc đó rất chân thật, nhưng là cô nằm mơ hết sao? Thật sự là mơ ư?
Lâm Chi đứng dậy lấy điện thoại ra xem, bây giờ là 7h tối. Vậy cô về nhà lúc 6h đã ngủ thíp đi, và tất cả những gì anh ấy bày tỏ với cô đều là do não bộ của cô tự biên tự diễn.
Vẫn không mấy tin, Lâm Chi mở cửa chạy ra bên ngoài nhìn xem. Cô nhìn qua rồi nhìn lại, đóng cửa rồi mở cửa. Quả thật tất cả chỉ là ảo mộng.
Quá thất vọng, Lâm Chi bước vô nhà. Cô nhặt lại cái gối bỏ lên giường, rồi tự đánh vào đầu mình một cái. Làm sao cô lại mơ mộng như thế chứ? Khi tỉnh biết đó không phải thật, lòng cô hụt hẫng vô cùng. Người ta bao té từ chính tầng mây xuống là như thế này đây.
Tuy tự trách đó chỉ là do cô nằm mơ, nhưng nghĩ lại cảnh anh ấy nói thích cô thì tim cô vẫn rung động. Lạ lùng, chỉ là mơ thôi mà cũng thế. Nếu có ngày anh nói thật thì sao? Không biết lúc đó cô sẽ như thế nào? Nhưng mong là đừng có nằm mơ nữa. Haiz! Lâm Chi đứng dậy, đi lấy một cốc nước uống cho tỉnh táo hơn. Cô thích Dương tổng quá nên khi ngủ cũng nghĩ về anh mất rồi!
_____
Cuối tuần, Dương Chấn Phong đi gặp anh bạn cũ là Nguyễn Gia Uy. Cả hai hẹn gặp nhau tại một quán bar. Gia Uy đã đến trước Dương Chấn Phong, anh kêu sẵn cho mình một ly cocktail rồi ngồi thưởng thức. Cho đến khi Dương Chấn Phong xuất hiện, anh đi tới và vỗ lên vai của Gia Uy một cái: Đến sớm vậy?
Nguyễn Gia Uy cười, anh lắc nhẹ ly, uống thêm một ít rồi nói: Tại tôi rảnh hơn cậu chăng?
Rảnh quá thì lấy vợ đi! Dương Chấn Phong sau đó cũng gọi cho mình đồ uống.
Vợ đâu mà sẵn có để lấy, với lại muốn lấy cũng chưa hẳn đã lấy được vợ đẹp như cậu.
Nhắc đến vợ mình, Dương Chấn Phong liền thở dài: Vợ tôi là nỗi ám ảnh cuộc đời chứ ở đấy mà cậu khen đẹp. Nhưng tôi cũng thắc mắc là tại sao ai cũng nói cô ta đẹp vậy? Tôi thấy có đẹp chút nào đâu.
Đặt ly cocktail xuống, Gia Uy cười anh bạn: Mắt cậu có vấn đề chắc rồi!
Hơ! Dương Chấn Phong chẳng tin mắt anh bị gì.
Ly Old Fashioned Cocktail được người pha chế đưa đến cho Dương Chấn Phong. Nó là một loại thức uống được phục vụ trong ly rock, với đá viên lớn, vỏ cam và chanh trên miệng ly. Khác với Dương Chấn Phong, Nguyễn Gia Uy thì lại đang uống Cocktail Daiquiri, một loại đồ uống pha từ rượu Rum, nước cốt chanh và đường. Một người ly màu đỏ, một người ly màu nước trắng hơi đục. Tuy mùi vị khác nhau nhưng đều là cocktail.
Tôi đang rất muốn ly hôn, nhưng vẫn kẹt bà nội. Bà rất quý vợ, một mực không cho tôi giải quyết với cô ta. Dương Chấn Phong tâm sự, rồi cầm ly lên uống.
Vậy cậu kiếm ai thay thế vợ đi! Gia Uy mách.
Thay thế thì khối người có thể thay cô ta.
Cười, Gia Uy nói: Tôi không có nói là thay thế với cậu, mà là bà của cậu. Tìm người thay vị trí của vợ trong chính cái nhìn của bà cậu kìa. Nếu cậu tìm được người ưng ý bà, thì vợ sẽ tự nhiên bị giảm mức độ coi trọng ngay thôi.
Dương Chấn Phong cảm thấy ý này rất hay, sao trước nay anh không suy nghĩ ra chứ?
Này Gia Uy! Cậu đi lâu nên khác hẳn hồi xưa rồi đấy!
Gia Uy quay qua nhìn: Thấy tôi tuấn tú hơn hồi đó ư?
Bớt tự luyến đi cha nội. Dương Chấn Phong trêu chọc.
Gia Uy cười, anh lại nâng ly lên nhấp một ngụm. Dương Chấn Phong cũng lắc nhẹ ly của mình rồi uống.
Cậu đã có bạn gái chưa? Dương Chấn Phong hỏi.
Gia Uy trong ánh mắt có gì đó vui vui, và rồi anh gật đầu.
Là ai thế?
Dương Chấn Phong hào hứng muốn biết, nhưng Gia Uy lại không nói rõ mà chỉ bảo: Đó là một cô gái ôn nhu.
Cậu có hình không, cho tôi xem thử gu của cậu như thế nào?
Gia Uy liền nói: Hình thì không có, nhưng cô ấy chắc chắn không xấu hơn vợ của cậu.
Dương Chấn Phong nhíu mày: Đừng có lấy vợ tôi ra làm tiêu chuẩn sắc đẹp nữa, không là coi chừng rước phải ác nữ về nhà. Khi ấy muốn đuổi cũng mệt chứ chả đùa.
Nguyễn Gia Uy bật cười. Dương Chấn Phong nói: Tôi nói thật đó, cười đi rồi thấy cảnh.
Gia Uy nghe nhưng vẫn cười. Tính cậu này có vẻ dễ chịu hơn Dương Chấn Phong. Ôn hòa chứ không hay nóng giận. Khi cười cũng rất đẹp trai.
Thế cô gái đó tên gì?
Cô ấy có cái tên rất dễ gọi.
Dương Chấn Phong đưa giày đá cái chân Gia Uy một cái: Cậu bớt giỡn đi, trả lời sao mà giống bà nội của tôi quá!
Bà cậu thì liên quan gì? Gia Uy nhướng vai.
Thì kiểu hỏi một đằng nói một nẻo, bệnh đãng trí của người lớn tuổi ấy. Cậu đừng nói với tôi là cậu mắc chứng như vậy nha!
Gia Uy cầm ly nước lên: Cậu đang rủa tôi đấy à?
Thế cô gái đó tên gì mới được, sợ tôi biết sẽ làm gì hay sao mà giấu kỹ vậy.
Gia Uy trước khi uống nói: Cô ấy tên Trần Minh Minh.
Không gian của quán bar vang lên những bản nhạc du dưa, thoải mái cho khách tận hưởng đồ uống và thư giãn. Dương Chấn Phong cùng Gia Uy trò truyện, áp lực của cả hai cũng nhờ vậy mà được giải tỏa. Gia Uy còn kể cho Dương Chấn Phong biết là cô gái anh quen không biết nhiều về anh, chỉ có một điều cô ấy biết là anh có rất nhiều tiền.
Con gái bây giờ rất đào mỏ. Cậu lấy tôi ra mà làm kinh nghiệm. Dương Chấn Phong thật tình khuyên bạn, vì cuộc hôn nhân của anh chẳng có chút mùi vị gì của tình yêu, thay vào đó chỉ toàn là sự lợi dụng từ phía của vợ.
Vợ cậu có yêu cậu không Phong? Gia Uy hỏi.
Dương Chấn Phong chỉ cười bằng một nụ cười buồn chán: Tôi cứ nghĩ cô ta là sắc đá chứ không phải người. Bản tính rất vô cảm, ngoài việc muốn moi tiền từ tôi thì không biết đến chữ yêu là gì đâu.
Gia Uy nghe xong có chút suy nghĩ, anh gặp vợ của Dương Chấn Phong chỉ có duy nhất vào lần họ tổ chức hôn lễ. Ngoài ra thì không gặp nữa, cũng không hiểu về tính cách của vợ cậu ấy. Có thể đó là một người phụ nữ không tốt như những gì Dương Chấn Phong đã nói.
Tôi mong cậu sẽ có được điều mà cậu muốn.
Dương Chấn Phong cũng mong như vậy. Hôn nhân mệt mỏi này của anh sớm ngày kết thúc, giải thoát khỏi cảnh chung giường với Trịnh Mỹ Duyên. Đối với anh đó mới là điều tốt đẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.