Chương 114: Tâm tư của nội.
Huần Đan Y
25/06/2021
Tại nhà họ Dương, một bưu phẩm được gửi đến, người nhận là Trịnh Mỹ Duyên. Nhưng bây giờ Mỹ Duyên đã không còn ở đây nữa, nên bà nội nhận giúp.
Bà mở cái bưu phẩm này ra xem thì bên trong toàn là những bức ảnh của cháu trai và một cô gái lạ. Trong từng bức ảnh cháu của bà đều thân mật với cô gái này. Người gởi cũng đưa cho Mỹ Duyên danh tính của cô gái ấy.
Nguyễn Thùy Lâm Chi - Nhân viên phòng ý tưởng công ty X.
Bà nội xem ảnh, đôi chân mày bạc màu của bà nhíu lại. Bơm đứng bên cạnh cũng thấy ảnh nhưng không dám lên tiếng nói lời nào. Bởi vì xem vậy thì đến Bơm cũng hiểu là cậu chủ Phong có nhân tình bên ngoài, có lẽ đó là nguyên nhân chính khiến mợ Duyên phải bỏ đi.
Nội trầm mặc nhìn những bức ảnh ấy. Trong bức thư của Mỹ Duyên thì nó không hề nhắc đến chuyện thằng Phong ngoại tình. Nội không rõ là Mỹ Duyên nó đã biết hay chưa? Nhưng với giác quan của một phụ nữ thì bà nghĩ là nó đã cảm nhận được chồng có bồ nhí từ lâu.
Trong lòng nội dù giận nhưng nội vẫn rất thương Mỹ Duyên, nay thấy những bức ảnh này lòng nội lại thêm xót xa. Là nội đã sai, đã sai khi nghĩ rằng nội có thể giúp hai đứa gần cạnh nhau hơn. Nhưng nội càng làm thế thì lại càng khiến cháu trai xa lánh vợ của mình. Nó đã không hề yêu vợ. Vì chẳng ai yêu vợ lại đi quen một cô gái khác ở bên ngoài.
Mấy ngày sau đó, khi nội vào bệnh viện cũng đã bắt gặp Nguyễn Thùy Lâm Chi. Cửa phòng không đóng, nội đứng ngay cửa, bên cạnh nội là Bơm. Trong phòng bệnh của Dương Chấn Phong không chỉ có Nguyễn Thùy Lâm Chi, mà còn có bà Trúc Anh và cả cháu gái Khiết Như. Ba người họ nói chuyện cười đùa với Dương Chấn Phong. Cô gái đó dường như không bị bà Trúc Anh và Khiết Như xem là người xa lạ. Nội nhắm mắt, hơi thở dài phả ra. Mỹ Duyên nó vẫn chưa giải quyết ly hôn xong với thằng Phong, vậy mà bọn họ đang làm cái gì? Chẳng có thể thống mà cũng chẳng có phép tắc, gia quy.
Bà Trúc Anh đang cười thì kinh ngạc khi thấy bà nội. Bà không ngờ là nội lại đến. Vì sáng này nội nói mệt muốn ở nhà nằm nghỉ, nhưng sao lại...
Không chỉ bà Trúc Anh mà những người còn lại cũng phải sững sờ, nhất là Lâm Chi. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp nội của Dương Chấn Phong.
Sắc mắt nội rất nghiêm nghị, ánh mắt lại chất chứa sự tức giận. Nội quay lưng, bỏ đi. Bơm đi theo dìu bà cụ.
Mẹ Dương Chấn Phong vội chạy ra, bà vịn cánh tay mẹ chồng: Mẹ ơi! Sao mẹ đến rồi lại về thế ạ? Mẹ thấy không khỏe ư?
Bà nội cười nhạt nói: Tôi sợ làm mấy người mất vui nên không dám vào.
Mẹ, mẹ nói vậy là sao chứ ạ? Tụi con đã làm sai gì chăng?
Bà gạt tay mẹ của Dương Chấn Phong, nghiêm giọng: Con cái làm sai thì mẹ phải chỉ dạy, nhưng mẹ nó cũng sai luôn thì lấy ai chỉ bảo nó. Cô coi lại cái tư cách làm mẹ của cô đi. Nhà họ Dương này không phải là một cái nhà không có gia giáo, phép tắc.
Bà Trúc Anh ngỡ ngàng, bà không hiểu mẹ chồng tại sao lại mắng bà như vậy nữa.
Mẹ ơi, con đã làm cái gì không phải chứ?
Hừm. Nội không buồn nói nữa, bà cứ thế khó chịu bỏ đi cùng Bơm. Đã đến nhưng không vào thăm cháu trai. Về ngôi nhà rộng lớn, một mình bà ngồi trong phòng, không có Mỹ Duyên bà trở nên cô đơn và buồn quạnh. Bà nhớ nó! Nhớ cháu dâu ngày nào cũng kể chuyện cho bà nghe. Tuy nó chỉ là phận dâu con, nhưng nó rất tâm lý, rất hiểu ý bà. Không như mấy đứa cháu ruột chẳng hiểu được điều bà cần nhất. Thân già này chẳng ai còn xem bà ra gì.
Mẹ, nội sao vậy? Khiết Như hỏi.
Bà Trúc Anh thở dài: Mẹ không có biết nữa, tính khí nội của con dạo này thất thường lắm.
Khiết Như cũng lo cho nội, cô nghĩ chắc tại nội tuổi cao rồi nên mới thế.
Con nghĩ có lẽ vì mọi người vào hết đây để thăm Dương tổng nên cụ mới buồn. Người già họ thích quây quần bên con cháu hơn. Lâm Chi lên tiếng.
Ừm, có lẽ vậy. Bà Trúc Anh thấy Lâm Chi nói cũng đúng.
Thôi mẹ nên về nhà coi nội các con thế nào. Ở đây lâu quá mà bỏ nội ở nhà thì cũng không được.
Dương Chấn Phong đồng ý với mẹ: Con thấy nội đang giận đấy, mẹ về sẽ tốt hơn. Với lại nếu nội ở nhà buồn thì mẹ ít vô thăm con lại cũng được. Con trong này ổn nên không có gì để mẹ phải lo nhiều đâu ạ.
Ừ, thôi mẹ về đây.
Bà Trúc Anh cầm túi xách rồi nói với Lâm Chi: Bác về nhé.
Dạ vâng bác về. Lâm Chi lễ phép đáp.
Bà Trúc Anh vừa đi ra thì Khiết Như cũng chạy theo mẹ.
Ủa, con không ở lại à?
Khiết Như nói: Mẹ chồng con gọi đến nói bé lớn nó ăn trúng gì đó bị nôn mẹ ạ.
Vậy hả, thế thì phải về nhanh xem nó thế nào. Không ổn thì đưa đi viện liền nha.
Dạ.
Hai mẹ con cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Trong phòng bệnh người đến thăm Dương Chấn Phong chỉ còn mỗi cô nàng Lâm Chi. Cô thấy ai cũng về cả thì hơi ngại, nhưng thực ra thì trong lòng cô lại chỉ muốn được riêng tư với Dương Chấn Phong. Nhiều người thì vui nhưng về tình ý thì khó thể hiện. Khi có mẹ và chị gái của anh ấy thì Lâm Chi không dám lộ liễu, chỉ có thể dùng tư cách của một nhân viên mà nói chuyện với sếp, với cả mẹ và chị của sếp.
Lâm Chi!
Dạ.
Em có thấy anh vô dụng lắm không?
Lâm Chi liền nói: Không, tại sao anh lại nói vậy?
Dương Chấn Phong lúc này đã có thể ngồi dựa vào gối. Anh cảm thấy rất chán ở trong bệnh viện, cũng là lần đầu cảm thấy bất lực vì một bên chân của anh bị nứt xương. Không có đi lại bình thường được.
Anh nằm một chỗ thế này, không vô dụng thì là gì?
Lâm Chi chạm tay vào mặt Dương Chấn Phong, cô nhìn anh dịu dàng nói: Không đâu, chẳng qua là anh chưa khỏe hẵng thôi.
Dương Chấn Phong kéo Lâm Chi ôm lấy cô vào lòng: Anh cảm thấy mình thật may mắn khi đã gặp được một cô gái tốt như em, chắc kiếp trước anh tu giữ lắm mới được.
Lâm Chi mỉm cười: Em lại nghe người ta nói kiếp trước nợ nhau nên kiếp này mới gặp được nhau đấy.
Dương Chấn Phong đẩy Lâm Chi ra giỡn đùa nói: Vậy là em nợ anh có đúng không?
Em làm sao biết được chứ? Lâm Chi nói và cười, khuôn miệng cô ấy thu hút vào trong đôi mắt của Dương Chấn Phong. Anh xao xuyến nhìn cô, bàn tay nâng lên chiếc cằm xinh đẹp. Môi của Lâm Chi nhận lấy một nụ hôn nhỏ, kế đó là một nụ hôn sâu hơn.
Lâm Chi ngại ngùng, cô đẩy người Dương Chấn Phong ra: Đây là bệnh viện mà anh.
Bệnh viện thì sao, trong này chỉ có anh và em thôi.
Dương Chấn Phong tiếp tục hôn Lâm Chi, cánh môi cô ấy được nâng niu trong nụ hôn của anh. Nhưng có vẻ đây không phải là nơi thích hợp để tình tứ. Bác sĩ mở cửa bước vào khiến cặp đôi ngượng chín cả mặt.
Lâm Chi đứng dậy ngay còn Dương Chấn Phong thì khừ giọng: E hèm!!!
Bà mở cái bưu phẩm này ra xem thì bên trong toàn là những bức ảnh của cháu trai và một cô gái lạ. Trong từng bức ảnh cháu của bà đều thân mật với cô gái này. Người gởi cũng đưa cho Mỹ Duyên danh tính của cô gái ấy.
Nguyễn Thùy Lâm Chi - Nhân viên phòng ý tưởng công ty X.
Bà nội xem ảnh, đôi chân mày bạc màu của bà nhíu lại. Bơm đứng bên cạnh cũng thấy ảnh nhưng không dám lên tiếng nói lời nào. Bởi vì xem vậy thì đến Bơm cũng hiểu là cậu chủ Phong có nhân tình bên ngoài, có lẽ đó là nguyên nhân chính khiến mợ Duyên phải bỏ đi.
Nội trầm mặc nhìn những bức ảnh ấy. Trong bức thư của Mỹ Duyên thì nó không hề nhắc đến chuyện thằng Phong ngoại tình. Nội không rõ là Mỹ Duyên nó đã biết hay chưa? Nhưng với giác quan của một phụ nữ thì bà nghĩ là nó đã cảm nhận được chồng có bồ nhí từ lâu.
Trong lòng nội dù giận nhưng nội vẫn rất thương Mỹ Duyên, nay thấy những bức ảnh này lòng nội lại thêm xót xa. Là nội đã sai, đã sai khi nghĩ rằng nội có thể giúp hai đứa gần cạnh nhau hơn. Nhưng nội càng làm thế thì lại càng khiến cháu trai xa lánh vợ của mình. Nó đã không hề yêu vợ. Vì chẳng ai yêu vợ lại đi quen một cô gái khác ở bên ngoài.
Mấy ngày sau đó, khi nội vào bệnh viện cũng đã bắt gặp Nguyễn Thùy Lâm Chi. Cửa phòng không đóng, nội đứng ngay cửa, bên cạnh nội là Bơm. Trong phòng bệnh của Dương Chấn Phong không chỉ có Nguyễn Thùy Lâm Chi, mà còn có bà Trúc Anh và cả cháu gái Khiết Như. Ba người họ nói chuyện cười đùa với Dương Chấn Phong. Cô gái đó dường như không bị bà Trúc Anh và Khiết Như xem là người xa lạ. Nội nhắm mắt, hơi thở dài phả ra. Mỹ Duyên nó vẫn chưa giải quyết ly hôn xong với thằng Phong, vậy mà bọn họ đang làm cái gì? Chẳng có thể thống mà cũng chẳng có phép tắc, gia quy.
Bà Trúc Anh đang cười thì kinh ngạc khi thấy bà nội. Bà không ngờ là nội lại đến. Vì sáng này nội nói mệt muốn ở nhà nằm nghỉ, nhưng sao lại...
Không chỉ bà Trúc Anh mà những người còn lại cũng phải sững sờ, nhất là Lâm Chi. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp nội của Dương Chấn Phong.
Sắc mắt nội rất nghiêm nghị, ánh mắt lại chất chứa sự tức giận. Nội quay lưng, bỏ đi. Bơm đi theo dìu bà cụ.
Mẹ Dương Chấn Phong vội chạy ra, bà vịn cánh tay mẹ chồng: Mẹ ơi! Sao mẹ đến rồi lại về thế ạ? Mẹ thấy không khỏe ư?
Bà nội cười nhạt nói: Tôi sợ làm mấy người mất vui nên không dám vào.
Mẹ, mẹ nói vậy là sao chứ ạ? Tụi con đã làm sai gì chăng?
Bà gạt tay mẹ của Dương Chấn Phong, nghiêm giọng: Con cái làm sai thì mẹ phải chỉ dạy, nhưng mẹ nó cũng sai luôn thì lấy ai chỉ bảo nó. Cô coi lại cái tư cách làm mẹ của cô đi. Nhà họ Dương này không phải là một cái nhà không có gia giáo, phép tắc.
Bà Trúc Anh ngỡ ngàng, bà không hiểu mẹ chồng tại sao lại mắng bà như vậy nữa.
Mẹ ơi, con đã làm cái gì không phải chứ?
Hừm. Nội không buồn nói nữa, bà cứ thế khó chịu bỏ đi cùng Bơm. Đã đến nhưng không vào thăm cháu trai. Về ngôi nhà rộng lớn, một mình bà ngồi trong phòng, không có Mỹ Duyên bà trở nên cô đơn và buồn quạnh. Bà nhớ nó! Nhớ cháu dâu ngày nào cũng kể chuyện cho bà nghe. Tuy nó chỉ là phận dâu con, nhưng nó rất tâm lý, rất hiểu ý bà. Không như mấy đứa cháu ruột chẳng hiểu được điều bà cần nhất. Thân già này chẳng ai còn xem bà ra gì.
Mẹ, nội sao vậy? Khiết Như hỏi.
Bà Trúc Anh thở dài: Mẹ không có biết nữa, tính khí nội của con dạo này thất thường lắm.
Khiết Như cũng lo cho nội, cô nghĩ chắc tại nội tuổi cao rồi nên mới thế.
Con nghĩ có lẽ vì mọi người vào hết đây để thăm Dương tổng nên cụ mới buồn. Người già họ thích quây quần bên con cháu hơn. Lâm Chi lên tiếng.
Ừm, có lẽ vậy. Bà Trúc Anh thấy Lâm Chi nói cũng đúng.
Thôi mẹ nên về nhà coi nội các con thế nào. Ở đây lâu quá mà bỏ nội ở nhà thì cũng không được.
Dương Chấn Phong đồng ý với mẹ: Con thấy nội đang giận đấy, mẹ về sẽ tốt hơn. Với lại nếu nội ở nhà buồn thì mẹ ít vô thăm con lại cũng được. Con trong này ổn nên không có gì để mẹ phải lo nhiều đâu ạ.
Ừ, thôi mẹ về đây.
Bà Trúc Anh cầm túi xách rồi nói với Lâm Chi: Bác về nhé.
Dạ vâng bác về. Lâm Chi lễ phép đáp.
Bà Trúc Anh vừa đi ra thì Khiết Như cũng chạy theo mẹ.
Ủa, con không ở lại à?
Khiết Như nói: Mẹ chồng con gọi đến nói bé lớn nó ăn trúng gì đó bị nôn mẹ ạ.
Vậy hả, thế thì phải về nhanh xem nó thế nào. Không ổn thì đưa đi viện liền nha.
Dạ.
Hai mẹ con cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Trong phòng bệnh người đến thăm Dương Chấn Phong chỉ còn mỗi cô nàng Lâm Chi. Cô thấy ai cũng về cả thì hơi ngại, nhưng thực ra thì trong lòng cô lại chỉ muốn được riêng tư với Dương Chấn Phong. Nhiều người thì vui nhưng về tình ý thì khó thể hiện. Khi có mẹ và chị gái của anh ấy thì Lâm Chi không dám lộ liễu, chỉ có thể dùng tư cách của một nhân viên mà nói chuyện với sếp, với cả mẹ và chị của sếp.
Lâm Chi!
Dạ.
Em có thấy anh vô dụng lắm không?
Lâm Chi liền nói: Không, tại sao anh lại nói vậy?
Dương Chấn Phong lúc này đã có thể ngồi dựa vào gối. Anh cảm thấy rất chán ở trong bệnh viện, cũng là lần đầu cảm thấy bất lực vì một bên chân của anh bị nứt xương. Không có đi lại bình thường được.
Anh nằm một chỗ thế này, không vô dụng thì là gì?
Lâm Chi chạm tay vào mặt Dương Chấn Phong, cô nhìn anh dịu dàng nói: Không đâu, chẳng qua là anh chưa khỏe hẵng thôi.
Dương Chấn Phong kéo Lâm Chi ôm lấy cô vào lòng: Anh cảm thấy mình thật may mắn khi đã gặp được một cô gái tốt như em, chắc kiếp trước anh tu giữ lắm mới được.
Lâm Chi mỉm cười: Em lại nghe người ta nói kiếp trước nợ nhau nên kiếp này mới gặp được nhau đấy.
Dương Chấn Phong đẩy Lâm Chi ra giỡn đùa nói: Vậy là em nợ anh có đúng không?
Em làm sao biết được chứ? Lâm Chi nói và cười, khuôn miệng cô ấy thu hút vào trong đôi mắt của Dương Chấn Phong. Anh xao xuyến nhìn cô, bàn tay nâng lên chiếc cằm xinh đẹp. Môi của Lâm Chi nhận lấy một nụ hôn nhỏ, kế đó là một nụ hôn sâu hơn.
Lâm Chi ngại ngùng, cô đẩy người Dương Chấn Phong ra: Đây là bệnh viện mà anh.
Bệnh viện thì sao, trong này chỉ có anh và em thôi.
Dương Chấn Phong tiếp tục hôn Lâm Chi, cánh môi cô ấy được nâng niu trong nụ hôn của anh. Nhưng có vẻ đây không phải là nơi thích hợp để tình tứ. Bác sĩ mở cửa bước vào khiến cặp đôi ngượng chín cả mặt.
Lâm Chi đứng dậy ngay còn Dương Chấn Phong thì khừ giọng: E hèm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.